Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1749
Chương 1748: Thương nhân thời không (25)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tịch Kính cười loạn với Sơ Tranh kết cục chính là bị Sơ Tranh khỏe mạnh sửa chữa một lần, lúc trở về, Tịch Kính như có người đuổi theo phía sau hắn vậy, vội vàng lên lầu, bỏ Sơ Tranh lại đằng sau.
Khi Sơ Tranh đi lên, Tịch Kính đã vào toilet.
"Uống sữa bò không?" Sơ Tranh đứng đằng sau rèm hỏi.
"Không uống..."
"Tôi hâm nóng rồi, ra nhớ uống."
"..." Tịch Kính ở bên trong ủy khuất nói thầm: "Vậy vì sao cô còn muốn hỏi tôi."
Tịch Kính tắm rửa xong ra ngoài, nhìn sữa bò vẫn còn ấm, hơn chần chờ, bưng lên ực một ngụm uống cạn.
Tịch Kính lên giường trước, ngủ ở vị trí bên trong.
Hắn nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, không biết đang suy nghĩ gì, mãi đến khi Sơ Tranh đi lên, kéo hắn vào trong lòng: "Có phải hôm nay bị dọa sợ rồi không?"
Tịch Kính lắc đầu, một lát sau lại gật gật đầu.
"Về sau sẽ không tiếp tục phát sinh loại chuyện này nữa, đừng sợ." Sơ Tranh nhẹ giọng an ủi hắn.
Tịch Kính đột nhiên tránh khỏi cô ngồi dậy: "Tôi... Tôi muốn nói với cô một chuyện."
"Ừ?"
Dường như Tịch Kính không biết nên làm sao để mở miệng, một hồi lâu sau cũng đều không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, Tịch Kính hít sâu một hơi, nói: "Tôi... Tôi muốn vay tiền của cô."
"Vay tiền?"
"Ừ..."
Tịch Kính không giấu diếm Sơ Tranh, một năm một mười nói ra chuyện đó cho cô nghe.
"Về sau tôi sẽ trả cho cô." Cuối cùng Tịch Kính thật lòng cam đoan.
"Tôi..." Ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển, dường như nghĩ đến cái gì đó: "Không trả nổi thì sao?"
"Tôi sẽ trả hết." Tịch Kính hơi phồng má, về sau hắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!
"Tôi nói nếu như."
"Nếu như..." Tịch Kính nghĩ nghĩ, lắc đầu, kiên định không thôi: "Không có nếu như, tôi nhất định có thể trả lại."
Sơ Tranh ra hiệu hắn qua, Tịch Kính hơi chần chờ, chậm rãi nằm xuống trong lòng Sơ Tranh.
Sơ Tranh ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Nếu cậu không trả nổi..."
Tịch Kính nghe xong, cả người đều cứng đờ, bên tai nóng bỏng, phảng phất như muốn bốc cháy.
Một hồi lâu sau hắn hàm hồ đáp một tiếng: "Được."
Sơ Tranh hôn lên trán hắn một cái: "Sáng mai giúp cậu đi trả tiền."
-
Ngày hôm sau Sơ Tranh hỏi Tịch Kính vay của ai, và một số tình huống cụ thể, không để hắn đi theo, mà tự mình đi.
Dù sao có một số hình ảnh không thể để cho thẻ người tốt trông thấy.
Sơ Tranh cũng xin nghỉ bên nơi làm cho Tịch Kính, Tịch Kính ở trong nhà một mình.
Hắn không có việc gì, trước tiên thu thập phòng một lần, sau khi nghĩ xem giữa trưa nấu gì, cầm chìa khoá lên ra ngoài mua thức ăn.
Tịch Kính mua thức ăn trở về, nhìn thấy người đàn ông hôm qua ở trên bậc thang.
Hắn ta dựa vào lan can cầu thang, nhìn có vẻ như cố ý chờ hắn...
Tịch Kính nghĩ đến lời Sơ Tranh nói với mình, dự định tránh đi trước, cho nên quay người rời đi.
Nhưng mà Ngụy Dập đã trông thấy hắn, mấy bước đuổi tới: "Trông thấy tôi sao lại chạy?"
Tịch Kính: "..."
Tịch Kính lui lại mấy bước, giữ một khoảng cách với hắn ta: "Anh có chuyện gì không?"
Ngụy Dập nhíu mày: "Hôm qua tôi cũng xem như đã cứu cậu chứ? Thái độ của cậu là sao đây?"
"... Cám ơn anh."
Ngụy Dập nhìn chằm chằm hắn vài giây, suy đoán có lẽ Sơ Tranh đã nói với hắn cái gì đó
Nhưng cũng không quan trọng...
Ngụy Dập làm sâu sắc nụ cười, giống như dẫn dụ Eva ăn trái cấm, tất cả đều là không có ý tốt: "Cậu có muốn biết lai lịch của người phụ nữ kia ra sao không?"
Tịch Kính bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta.
"Cậu cho rằng cô ta là người bình thường sao? Cậu cảm thấy cô ta tốt với cậu như thế là vì cái gì đây?" Ngụy Dập tới gần Tịch Kính, đi vòng quanh hắn: "Cậu thích cô ta đúng không?"
Tịch Kính bỗng nhiên xiết chặt tay cầm túi.
Ngụy Dập tiếp tục nói: "Nhưng cô ta đã từng nói cô ta thích cậu chưa? Cô ta xem cậu như cái gì? Một thứ đồ chơi tinh mỹ à?"
Không!
Mới không phải!
Cô...
Ngụy Dập có chừng có mực, lấy ra một tấm thẻ màu đen đưa qua: "Nếu như cậu muốn biết nhiều hơn, thì hoan nghênh tới tìm tôi, tôi rất tình nguyện giải đáp cho cậu."
Tịch Kính từng nhìn thấy loại thẻ này ở chỗ Sơ Tranh...
"Tôi..."
Tịch Kính ngẩng đầu, phát hiện trước mặt mình trống rỗng, làm gì còn bóng dáng của người vừa rồi nữa.
Danh thiếp trong tay Tịch Kính bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Hắn nhìn chằm chằm tấm danh thiếp này hồi lâu, đi về phía thùng rác cách đó không xa.
Tay cầm tấm thẻ kia để trên không của thùng rác, nhưng mà hồi lâu sau cũng không buông ra.
"Cậu có vứt không, không vứt thì đừng cản trở!"
Đằng sau có người nói chuyện.
Tịch Kính thu tay lại, nghiêng người, cúi đầu nói xin lỗi: "Xin lỗi." Sau đó xoay người cấp tốc chạy lên lầu.
Hắn cầm tấm thẻ kia về đến nhà, trong đầu toàn là lời người kia nói.
—— Nhưng cô ta đã từng nói cô ta thích cậu chưa? Cô ta xem cậu như cái gì? Một thứ đồ chơi tinh mỹ à?
Đồ chơi sao?
Tịch Kính xiết chặt thẻ trong tay.
Không biết qua bao lâu, Tịch Kính bỏ tấm thẻ kia vào trong túi, cuối cùng dường như nghĩ đến cái gì đó, lại lấy ra nhét vào trong ngăn tủ.
Tịch Kính làm xong cơm trưa chờ Sơ Tranh trở về, kết quả giữa trưa Sơ Tranh cũng không trở về, cũng không gửi tin nhắn cho hắn.
Tịch Kính nhìn đồ ăn đã nguội, tâm tình sa sút.
"Anh..."
Trần Bội Bội bám lấy khung cửa, thận trọng gọi một tiếng, trong mắt cô bé tràn đầy khát vọng, còn nuốt một ngụm nước bọt.
Tịch Kính chỉnh đốn lại tâm tình: "Đói bụng à?"
Trần Bội Bội gật đầu.
Tịch Kính cho Trần Bội Bội vào, hắn hâm thức ăn lại: "Ăn đi."
Ngày hôm nay Trần Bội Bội tan học trở về, phát hiện trong nhà không có ai, đồ ăn cũng không có, trước đó cô bé đã ngửi được mùi thơm rồi đi qua, nhưng sợ Sơ Tranh, cho nên vẫn luôn không lên tiếng.
Cuối cùng phát hiện dường như Sơ Tranh không ở nhà, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa.
"Anh, anh không vui sao?"
Tịch Kính sững sờ, rất nhanh liền lắc đầu: "Không có mà."
"Nhưng nhìn anh có vẻ rất khó chịu."
Tịch Kính: "..."
Có sao?
Tịch Kính không muốn nói vấn đề này với Trần Bội Bội, căn dặn cô bé: "Anh không khó chịu, em mau ăn cơm đi kẻo lại đi học trễ."
Dù sao Trần Bội Bội cũng là đứa trẻ nhỏ, không nghĩ được nhiều như vậy, Tịch Kính nói không có, cô bé cũng tin tưởng, thật lòng bắt đầu xới cơm.
"Anh, anh thật tốt, lớn lên em nhất định phải gả cho anh." Lời trẻ con nói không hề cố kỵ, mở miệng chính là một câu như vậy.
Tịch Kính cũng không để trong lòng, nhưng mà một giây sau hắn đã nhìn thấy Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào.
Sắc mặt Sơ Tranh rất kém, đặc biệt là khi trông thấy Trần Bội Bội, ánh mắt kia, Tịch Kính cũng hoài nghi cô sẽ động thủ...
Tịch Kính không khỏi có loại cảm giác khẩn trương như bị người ta bắt quả tang khi đang làm việc xấu.
Nhưng nghĩ lại hắn lại không làm chuyện gì có lỗi với cô... Vẫn rất sợ!
Tịch Kính khẩn trương đứng lên: "Cô... Cô về rồi, ăn cơm chưa?"
Khi Sơ Tranh xuất hiện, Trần Bội Bội liền co lại thành một cục, tội nghiệp ôm bát.
Sơ Tranh vào nhà, buông đồ vật trong tay xuống, tiến vào toilet.
Tịch Kính căn dặn Trần Bội Bội: "Em mau ăn đi." Sau đó cùng tiến vào toilet.
Sơ Tranh đang rửa mặt, từ trong gương nhìn thấy hắn tiến vào, cũng không nói chuyện.
"Nhà Bội Bội không có ai ở nhà, cô cũng không trở về, cho nên tôi để cho con bé vào ăn..."
Tịch Kính còn chưa nói hết lời, đã bị Sơ Tranh kéo qua ấn ở bên cạnh.
Toilet đã được tu sửa một lần, mặc dù nhỏ hẹp, nhưng sạch sẽ sáng ngời, phía sau lưng thiếu niên dựa vào gạch men lạnh buốt.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tịch Kính cười loạn với Sơ Tranh kết cục chính là bị Sơ Tranh khỏe mạnh sửa chữa một lần, lúc trở về, Tịch Kính như có người đuổi theo phía sau hắn vậy, vội vàng lên lầu, bỏ Sơ Tranh lại đằng sau.
Khi Sơ Tranh đi lên, Tịch Kính đã vào toilet.
"Uống sữa bò không?" Sơ Tranh đứng đằng sau rèm hỏi.
"Không uống..."
"Tôi hâm nóng rồi, ra nhớ uống."
"..." Tịch Kính ở bên trong ủy khuất nói thầm: "Vậy vì sao cô còn muốn hỏi tôi."
Tịch Kính tắm rửa xong ra ngoài, nhìn sữa bò vẫn còn ấm, hơn chần chờ, bưng lên ực một ngụm uống cạn.
Tịch Kính lên giường trước, ngủ ở vị trí bên trong.
Hắn nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, không biết đang suy nghĩ gì, mãi đến khi Sơ Tranh đi lên, kéo hắn vào trong lòng: "Có phải hôm nay bị dọa sợ rồi không?"
Tịch Kính lắc đầu, một lát sau lại gật gật đầu.
"Về sau sẽ không tiếp tục phát sinh loại chuyện này nữa, đừng sợ." Sơ Tranh nhẹ giọng an ủi hắn.
Tịch Kính đột nhiên tránh khỏi cô ngồi dậy: "Tôi... Tôi muốn nói với cô một chuyện."
"Ừ?"
Dường như Tịch Kính không biết nên làm sao để mở miệng, một hồi lâu sau cũng đều không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, Tịch Kính hít sâu một hơi, nói: "Tôi... Tôi muốn vay tiền của cô."
"Vay tiền?"
"Ừ..."
Tịch Kính không giấu diếm Sơ Tranh, một năm một mười nói ra chuyện đó cho cô nghe.
"Về sau tôi sẽ trả cho cô." Cuối cùng Tịch Kính thật lòng cam đoan.
"Tôi..." Ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển, dường như nghĩ đến cái gì đó: "Không trả nổi thì sao?"
"Tôi sẽ trả hết." Tịch Kính hơi phồng má, về sau hắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền!
"Tôi nói nếu như."
"Nếu như..." Tịch Kính nghĩ nghĩ, lắc đầu, kiên định không thôi: "Không có nếu như, tôi nhất định có thể trả lại."
Sơ Tranh ra hiệu hắn qua, Tịch Kính hơi chần chờ, chậm rãi nằm xuống trong lòng Sơ Tranh.
Sơ Tranh ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Nếu cậu không trả nổi..."
Tịch Kính nghe xong, cả người đều cứng đờ, bên tai nóng bỏng, phảng phất như muốn bốc cháy.
Một hồi lâu sau hắn hàm hồ đáp một tiếng: "Được."
Sơ Tranh hôn lên trán hắn một cái: "Sáng mai giúp cậu đi trả tiền."
-
Ngày hôm sau Sơ Tranh hỏi Tịch Kính vay của ai, và một số tình huống cụ thể, không để hắn đi theo, mà tự mình đi.
Dù sao có một số hình ảnh không thể để cho thẻ người tốt trông thấy.
Sơ Tranh cũng xin nghỉ bên nơi làm cho Tịch Kính, Tịch Kính ở trong nhà một mình.
Hắn không có việc gì, trước tiên thu thập phòng một lần, sau khi nghĩ xem giữa trưa nấu gì, cầm chìa khoá lên ra ngoài mua thức ăn.
Tịch Kính mua thức ăn trở về, nhìn thấy người đàn ông hôm qua ở trên bậc thang.
Hắn ta dựa vào lan can cầu thang, nhìn có vẻ như cố ý chờ hắn...
Tịch Kính nghĩ đến lời Sơ Tranh nói với mình, dự định tránh đi trước, cho nên quay người rời đi.
Nhưng mà Ngụy Dập đã trông thấy hắn, mấy bước đuổi tới: "Trông thấy tôi sao lại chạy?"
Tịch Kính: "..."
Tịch Kính lui lại mấy bước, giữ một khoảng cách với hắn ta: "Anh có chuyện gì không?"
Ngụy Dập nhíu mày: "Hôm qua tôi cũng xem như đã cứu cậu chứ? Thái độ của cậu là sao đây?"
"... Cám ơn anh."
Ngụy Dập nhìn chằm chằm hắn vài giây, suy đoán có lẽ Sơ Tranh đã nói với hắn cái gì đó
Nhưng cũng không quan trọng...
Ngụy Dập làm sâu sắc nụ cười, giống như dẫn dụ Eva ăn trái cấm, tất cả đều là không có ý tốt: "Cậu có muốn biết lai lịch của người phụ nữ kia ra sao không?"
Tịch Kính bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta.
"Cậu cho rằng cô ta là người bình thường sao? Cậu cảm thấy cô ta tốt với cậu như thế là vì cái gì đây?" Ngụy Dập tới gần Tịch Kính, đi vòng quanh hắn: "Cậu thích cô ta đúng không?"
Tịch Kính bỗng nhiên xiết chặt tay cầm túi.
Ngụy Dập tiếp tục nói: "Nhưng cô ta đã từng nói cô ta thích cậu chưa? Cô ta xem cậu như cái gì? Một thứ đồ chơi tinh mỹ à?"
Không!
Mới không phải!
Cô...
Ngụy Dập có chừng có mực, lấy ra một tấm thẻ màu đen đưa qua: "Nếu như cậu muốn biết nhiều hơn, thì hoan nghênh tới tìm tôi, tôi rất tình nguyện giải đáp cho cậu."
Tịch Kính từng nhìn thấy loại thẻ này ở chỗ Sơ Tranh...
"Tôi..."
Tịch Kính ngẩng đầu, phát hiện trước mặt mình trống rỗng, làm gì còn bóng dáng của người vừa rồi nữa.
Danh thiếp trong tay Tịch Kính bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Hắn nhìn chằm chằm tấm danh thiếp này hồi lâu, đi về phía thùng rác cách đó không xa.
Tay cầm tấm thẻ kia để trên không của thùng rác, nhưng mà hồi lâu sau cũng không buông ra.
"Cậu có vứt không, không vứt thì đừng cản trở!"
Đằng sau có người nói chuyện.
Tịch Kính thu tay lại, nghiêng người, cúi đầu nói xin lỗi: "Xin lỗi." Sau đó xoay người cấp tốc chạy lên lầu.
Hắn cầm tấm thẻ kia về đến nhà, trong đầu toàn là lời người kia nói.
—— Nhưng cô ta đã từng nói cô ta thích cậu chưa? Cô ta xem cậu như cái gì? Một thứ đồ chơi tinh mỹ à?
Đồ chơi sao?
Tịch Kính xiết chặt thẻ trong tay.
Không biết qua bao lâu, Tịch Kính bỏ tấm thẻ kia vào trong túi, cuối cùng dường như nghĩ đến cái gì đó, lại lấy ra nhét vào trong ngăn tủ.
Tịch Kính làm xong cơm trưa chờ Sơ Tranh trở về, kết quả giữa trưa Sơ Tranh cũng không trở về, cũng không gửi tin nhắn cho hắn.
Tịch Kính nhìn đồ ăn đã nguội, tâm tình sa sút.
"Anh..."
Trần Bội Bội bám lấy khung cửa, thận trọng gọi một tiếng, trong mắt cô bé tràn đầy khát vọng, còn nuốt một ngụm nước bọt.
Tịch Kính chỉnh đốn lại tâm tình: "Đói bụng à?"
Trần Bội Bội gật đầu.
Tịch Kính cho Trần Bội Bội vào, hắn hâm thức ăn lại: "Ăn đi."
Ngày hôm nay Trần Bội Bội tan học trở về, phát hiện trong nhà không có ai, đồ ăn cũng không có, trước đó cô bé đã ngửi được mùi thơm rồi đi qua, nhưng sợ Sơ Tranh, cho nên vẫn luôn không lên tiếng.
Cuối cùng phát hiện dường như Sơ Tranh không ở nhà, cuối cùng thật sự nhịn không được nữa.
"Anh, anh không vui sao?"
Tịch Kính sững sờ, rất nhanh liền lắc đầu: "Không có mà."
"Nhưng nhìn anh có vẻ rất khó chịu."
Tịch Kính: "..."
Có sao?
Tịch Kính không muốn nói vấn đề này với Trần Bội Bội, căn dặn cô bé: "Anh không khó chịu, em mau ăn cơm đi kẻo lại đi học trễ."
Dù sao Trần Bội Bội cũng là đứa trẻ nhỏ, không nghĩ được nhiều như vậy, Tịch Kính nói không có, cô bé cũng tin tưởng, thật lòng bắt đầu xới cơm.
"Anh, anh thật tốt, lớn lên em nhất định phải gả cho anh." Lời trẻ con nói không hề cố kỵ, mở miệng chính là một câu như vậy.
Tịch Kính cũng không để trong lòng, nhưng mà một giây sau hắn đã nhìn thấy Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào.
Sắc mặt Sơ Tranh rất kém, đặc biệt là khi trông thấy Trần Bội Bội, ánh mắt kia, Tịch Kính cũng hoài nghi cô sẽ động thủ...
Tịch Kính không khỏi có loại cảm giác khẩn trương như bị người ta bắt quả tang khi đang làm việc xấu.
Nhưng nghĩ lại hắn lại không làm chuyện gì có lỗi với cô... Vẫn rất sợ!
Tịch Kính khẩn trương đứng lên: "Cô... Cô về rồi, ăn cơm chưa?"
Khi Sơ Tranh xuất hiện, Trần Bội Bội liền co lại thành một cục, tội nghiệp ôm bát.
Sơ Tranh vào nhà, buông đồ vật trong tay xuống, tiến vào toilet.
Tịch Kính căn dặn Trần Bội Bội: "Em mau ăn đi." Sau đó cùng tiến vào toilet.
Sơ Tranh đang rửa mặt, từ trong gương nhìn thấy hắn tiến vào, cũng không nói chuyện.
"Nhà Bội Bội không có ai ở nhà, cô cũng không trở về, cho nên tôi để cho con bé vào ăn..."
Tịch Kính còn chưa nói hết lời, đã bị Sơ Tranh kéo qua ấn ở bên cạnh.
Toilet đã được tu sửa một lần, mặc dù nhỏ hẹp, nhưng sạch sẽ sáng ngời, phía sau lưng thiếu niên dựa vào gạch men lạnh buốt.