Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1736
Chương 1735: Thương nhân thời không (12)
Editor: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tuy rằng Sơ Tranh nói không nghiêm trọng, nhưng vẫn tìm thuốc cho hắn thoa.
Bông vải tẩm rượu thuốc, vừa đụng vào một chút, Tịch Kính đã lập tức rụt về phía sau.
Sơ Tranh tóm người về: "Chịu đựng, chút đau ấy thấm vào đâu."
Tịch Kính không dám động nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch.
Sơ Tranh chỉ dùng vài động tác thao xong thuốc cho hắn: "Tốt rồi. Lần sau cẩn thận chút."
Tịch Kính hàm hồ đồng ý một tiếng, Sơ Tranh kéo cái bàn lại, Tịch Kính theo bản năng muốn giúp đỡ, Sơ Tranh lại đè hắn lại.
"Đừng nhúc nhích."
Tịch Kính chớp chớp mắt: "Tôi không sao..."
"Bảo cậu đừng nhúc nhích." Chút nữa lại làm bản thân đụng vào đâu, cuối cùng người phiền phức không phải ta sao! Không thể để ta bớt lo được sao?!
Tịch Kính: "..."
Tịch Kính ngoan ngoãn ngồi bên giường, mắt không chớp nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh bày bữa sáng mới mang về ra: "Muốn ăn gì thì lấy cái đó, không thích thì nói với tôi, lần sau không mua nữa."
Một lúc lâu sau Sơ Tranh vẫn không nghe thấy âm thanh, cô quay đầu nhìn, Tịch Kính nhìn chằm chằm bữa sáng trên bàn, hốc mắt hơi đỏ lên.
Sơ Tranh: "..."
Làm gì làm gì!!
Sao lại khóc rồi!
Tịch Kính không tính là khóc, chỉ là hốc mắt hơi đỏ.
Sơ Tranh chịu đựng xúc động muốn oán hắn, hỏi hắn: "Sao thế?"
Tịch Kính nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, lập tức lắc đầu, mang theo chút giọng mũi trả lời: "Không..."
Trước kia sống cùng ông ngoại, hắn cần phải chăm sóc ông ngoại, có bao giờ đưỡ người ta chăm sóc như vậy đâu.
Cô...
Tịch Kính nắm chặt tay, cúi đầu xuống, ngồi lên trên ghế nhỏ.
Tịch Kính chỉ lấy đồ ăn gần mình, tướng ăn cũng không khó coi, thậm chí là có chút cẩn thận, không lãng phí một chút gì.
"Uống một ngụm đi." Ống hút đưa tới bên miệng Tịch Kính, hắn nhìn về phía Sơ Tranh, theo bản năng muốn dùng tay đỡ.
Sơ Tranh tránh khỏi tay hắn: "Uống."
Tịch Kính: "..."
Tịch Kính chần chờ, bên tai nổi lên màu đỏ ửng, chậm rãi cắn ống hút, mùi sữa nồng đậm chảy vào yết hầu, hương vị ngọt ngào đậm đà.
Một tay Sơ Tranh cầm ly, tay kia thì chống xuống, nhìn Tịch Kính ăn.
Tịch Kính uống hết một ly sữa trên tay Sơ Tranh, ăn xong bữa sáng cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhiễm lên màu đỏ, ngoan ngoãn đáng yêu ngồi ở bên đó.
Sơ Tranh nhịn không được xoa xoa đầu hắn.
Thiếu niên hơi ngửa đầu nhìn cô, vành mắt còn hơi hồng, trong mắt một mảnh trong suốt sáng bóng, cánh môi hơi giương lên, giống như hồng mai được bao trùm trong tuyết đầu mùa, lộ ra vẻ lộng lẫy mê người.
Đầu ngón tay Sơ Tranh cọ lên mái tóc mềm của hắn, cô chợt cúi người xuống.
Thiếu niên giật mình, thân thể hơi nghiêng về phía sau, lộ đường cong cổ xinh đẹp, trong mắt có vài phần khẩn trương.
Xung quanh giống như trở nên yên lặng, thiếu niên nghe thấy tiếng tim đập của mình, mỗi một tiếng đều rõ ràng vang lên bên tai.
Cốc cốc cốc ——
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Sơ Tranh nhíu mày, nhìn chằm chằm thiếu niên vài giây, dưới nét mặt khẩn trương của thiếu niên, đứng thẳng người, xoa nhẹ đầu hắn mấy lần, sau đó xoay người đi mở cửa.
Lưng thiếu niên tựa vào cạnh giường, chậm rãi thở ra một hơi.
Cô vừa rồi... muốn hôn hắn sao?
Tịch Kính bị ý niệm trong đầu dọa cho nhảy dựng, tiếp theo nhịp tim đập mất quy luật, một lúc lâu sau hắn hơi cắn môi dưới, hàng mi dài rũ xuống, ngăn trở cảm xúc dưới đáy mắt.
-
Người gõ cửa chính là Phàn Lam.
Sơ Tranh bị làm cắt ngang, tâm tình rất không tốt, thiếu chút nữa...
Cho nên ánh mắt nhìn Phàn Lam lúc này, đều lạnh như bắc cực.
"Bức tranh, tôi đưa đến rồi." Phàn Lam nuốt nước miếng, cảm thấy ánh mắt Sơ Tranh rất không thân thiện."Cô xem xem?"
Bức tranh của Phàn Lam không có vấn đề gì, Sơ Tranh cho cô ta vào phòng trước, đừng đứng ở bên ngoài.
Bây giờ là thời gian đi làm, trên hành lang đều là người, bị những người này vây xem Phàn Lam cũng rất không thoải mái, nhanh chóng theo vào.
Nhưng mà vào rồi biểu cảm Phàn Lam hơi rạn nứt... Nơi này?
Còn không lớn bằng toilet nhà cô ta.
Nhưng ngẫm lại mọi người sống ở đây đều có tình huống thế nào, Phàn Lam lại cảm thấy thế này mới bình thường.
Phàn Lam liếc mắt liền thấy thiếu niên xinh đẹp ngồi bên bàn.
Đêm qua không cẩn thận nhìn, hôm nay vừa thấy, Phàn Lam cảm thấy thiếu niên này nếu như được nuôi nấng tốt, thì tiểu thịt tươi giới giải trí đều phải nhường đường cho hắn.
Đây mới là cực phẩm nhân gian.
Phàn Lam đang nhìn đến hăng say, tầm mắt chợt tối sầm lại, Sơ Tranh che trước mặt cô ta: "Nhìn cái gì?"
"Anh đẹp trai..."
Phàn Lam theo bản năng đáp, nhưng lời phía sau còn chưa nói hết, đã chống lại ánh mắt cảnh cáo lạnh như băng của Sơ Tranh.
Sau lưng Phàn Lam bỗng dưng phát lạnh, thu hồi tầm mắt: "Không nhìn, không nhìn."
Hoá ra có chủ rồi...
Nhưng nghĩ lại bộ dáng của thiếu niên kia, ai mà không muốn có được chứ?
-
Sơ Tranh lấy ra một cái hộp nhỏ, giao cho Phàn Lam: "Cho chồng cô ăn đi."
Phàn Lam quan sát cái hộp: "Đây là gì?"
"Không thể trả lời." Đây cũng không phải ta làm, ta làm sao biết là cái gì! Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ: "Nhất định phải để sau khi chồng cô tỉnh lại, người đầu tiên trông thấy là cô."
Phàn Lam: "Vậy nếu không phải thì sao?"
Sơ Tranh: "Vậy cô chờ ly hôn đi."
Phàn Lam: "..."
Sơ Tranh: "Khách hàng thao tác sai lầm, không thuộc phạm vi phục vụ, cho nên nếu cô không muốn xảy ra vấn đề, thì cứ dựa theo lời tôi mà làm."
Phàn Lam không khỏi khẩn trương, cô ta nắm chặt cái hộp nhỏ kia hỏi: "Có tác dụng phụ gì không?"
"Không có."
"Vậy ăn cái này, anh ấy sẽ lại một lần nữa yêu tôi đúng không?"
"Đúng vậy."
Tâm trạng Phàn Lam hơi kích động, hỏi Sơ Tranh xong vấn đề cơ bản, rất nhanh rời đi.
Chờ Phàn Lam rời đi, Tịch Kính nhỏ giọng hỏi.
"Đồ vật cô cho cô ấy... Thật sự... Có thể làm cho người ta yêu cô ấy sao?"
"Ừ."
"..." Tịch Kính siết ngón tay mình: "Nhưng mà... Như vậy không công bằng, nếu người kia không thích cô ấy thì sao?"
"Tôi đã sắp..." Phải chết, làm gì có thời gian quản nó có công bằng không.
Tịch Kính nhìn cô, chờ cô nói câu kế tiếp.
"Thế giới này không có công bằng tuyệt đối." Sơ Tranh nói: "Nếu cô ta được lựa chọn, thì đó là may mắn của cô ta."
Mục tiêu lựa chọn cũng không phải do cô chọn.
Tịch Kính: "..."
Tịch Kính cúi đầu, nghịch đầu ngón tay một hồi lâu: "Vậy... Cô là người như thế nào?"
Vì sao có thể làm ra những chuyện này được?
Sơ Tranh còn tưởng Tịch Kính sẽ không hỏi vấn đề này.
Tịch Kính nghe tiếng bước chân Sơ Tranh đi về phía bên này, tiếp theo bên người mơ hồ có cảm giác áp bách: "Tôi là người như thế nào không quan trọng."
Tịch Kính khó hiểu: "Vậy cái gì quan trọng?"
Tịch Kính cảm giác bàn tay Sơ Tranh dừng trên đỉnh đầu mình, giọng nói của cô vang lên theo: "Cậu."
"... Tôi?" Tịch Kính kinh hoảng chỉ vào mình, biểu cảm trên mặt như hoài nghi mình nghe lầm.
"Ừ." Sơ Tranh cúi người xuống, nhìn thẳng vào Tịch Kính: "Cậu rất quan trọng với tôi."
"..."
Tịch Kính hơi mở miệng, sau một lúc lâu cũng không nói ra được một chữ.
Gương mặt trong đáy mắt Tịch Kính dần dần phóng đại, hắn đột nhiên đứng dậy, hoảng loạn đi vòng qua bàn: "Tôi... Tôi đi toilet."
Tịch Kính nhanh như chớp chạy vào toilet, Sơ Tranh thất vọng nhìn rèm lay động.
Editor: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tuy rằng Sơ Tranh nói không nghiêm trọng, nhưng vẫn tìm thuốc cho hắn thoa.
Bông vải tẩm rượu thuốc, vừa đụng vào một chút, Tịch Kính đã lập tức rụt về phía sau.
Sơ Tranh tóm người về: "Chịu đựng, chút đau ấy thấm vào đâu."
Tịch Kính không dám động nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch.
Sơ Tranh chỉ dùng vài động tác thao xong thuốc cho hắn: "Tốt rồi. Lần sau cẩn thận chút."
Tịch Kính hàm hồ đồng ý một tiếng, Sơ Tranh kéo cái bàn lại, Tịch Kính theo bản năng muốn giúp đỡ, Sơ Tranh lại đè hắn lại.
"Đừng nhúc nhích."
Tịch Kính chớp chớp mắt: "Tôi không sao..."
"Bảo cậu đừng nhúc nhích." Chút nữa lại làm bản thân đụng vào đâu, cuối cùng người phiền phức không phải ta sao! Không thể để ta bớt lo được sao?!
Tịch Kính: "..."
Tịch Kính ngoan ngoãn ngồi bên giường, mắt không chớp nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh bày bữa sáng mới mang về ra: "Muốn ăn gì thì lấy cái đó, không thích thì nói với tôi, lần sau không mua nữa."
Một lúc lâu sau Sơ Tranh vẫn không nghe thấy âm thanh, cô quay đầu nhìn, Tịch Kính nhìn chằm chằm bữa sáng trên bàn, hốc mắt hơi đỏ lên.
Sơ Tranh: "..."
Làm gì làm gì!!
Sao lại khóc rồi!
Tịch Kính không tính là khóc, chỉ là hốc mắt hơi đỏ.
Sơ Tranh chịu đựng xúc động muốn oán hắn, hỏi hắn: "Sao thế?"
Tịch Kính nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, lập tức lắc đầu, mang theo chút giọng mũi trả lời: "Không..."
Trước kia sống cùng ông ngoại, hắn cần phải chăm sóc ông ngoại, có bao giờ đưỡ người ta chăm sóc như vậy đâu.
Cô...
Tịch Kính nắm chặt tay, cúi đầu xuống, ngồi lên trên ghế nhỏ.
Tịch Kính chỉ lấy đồ ăn gần mình, tướng ăn cũng không khó coi, thậm chí là có chút cẩn thận, không lãng phí một chút gì.
"Uống một ngụm đi." Ống hút đưa tới bên miệng Tịch Kính, hắn nhìn về phía Sơ Tranh, theo bản năng muốn dùng tay đỡ.
Sơ Tranh tránh khỏi tay hắn: "Uống."
Tịch Kính: "..."
Tịch Kính chần chờ, bên tai nổi lên màu đỏ ửng, chậm rãi cắn ống hút, mùi sữa nồng đậm chảy vào yết hầu, hương vị ngọt ngào đậm đà.
Một tay Sơ Tranh cầm ly, tay kia thì chống xuống, nhìn Tịch Kính ăn.
Tịch Kính uống hết một ly sữa trên tay Sơ Tranh, ăn xong bữa sáng cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhiễm lên màu đỏ, ngoan ngoãn đáng yêu ngồi ở bên đó.
Sơ Tranh nhịn không được xoa xoa đầu hắn.
Thiếu niên hơi ngửa đầu nhìn cô, vành mắt còn hơi hồng, trong mắt một mảnh trong suốt sáng bóng, cánh môi hơi giương lên, giống như hồng mai được bao trùm trong tuyết đầu mùa, lộ ra vẻ lộng lẫy mê người.
Đầu ngón tay Sơ Tranh cọ lên mái tóc mềm của hắn, cô chợt cúi người xuống.
Thiếu niên giật mình, thân thể hơi nghiêng về phía sau, lộ đường cong cổ xinh đẹp, trong mắt có vài phần khẩn trương.
Xung quanh giống như trở nên yên lặng, thiếu niên nghe thấy tiếng tim đập của mình, mỗi một tiếng đều rõ ràng vang lên bên tai.
Cốc cốc cốc ——
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Sơ Tranh nhíu mày, nhìn chằm chằm thiếu niên vài giây, dưới nét mặt khẩn trương của thiếu niên, đứng thẳng người, xoa nhẹ đầu hắn mấy lần, sau đó xoay người đi mở cửa.
Lưng thiếu niên tựa vào cạnh giường, chậm rãi thở ra một hơi.
Cô vừa rồi... muốn hôn hắn sao?
Tịch Kính bị ý niệm trong đầu dọa cho nhảy dựng, tiếp theo nhịp tim đập mất quy luật, một lúc lâu sau hắn hơi cắn môi dưới, hàng mi dài rũ xuống, ngăn trở cảm xúc dưới đáy mắt.
-
Người gõ cửa chính là Phàn Lam.
Sơ Tranh bị làm cắt ngang, tâm tình rất không tốt, thiếu chút nữa...
Cho nên ánh mắt nhìn Phàn Lam lúc này, đều lạnh như bắc cực.
"Bức tranh, tôi đưa đến rồi." Phàn Lam nuốt nước miếng, cảm thấy ánh mắt Sơ Tranh rất không thân thiện."Cô xem xem?"
Bức tranh của Phàn Lam không có vấn đề gì, Sơ Tranh cho cô ta vào phòng trước, đừng đứng ở bên ngoài.
Bây giờ là thời gian đi làm, trên hành lang đều là người, bị những người này vây xem Phàn Lam cũng rất không thoải mái, nhanh chóng theo vào.
Nhưng mà vào rồi biểu cảm Phàn Lam hơi rạn nứt... Nơi này?
Còn không lớn bằng toilet nhà cô ta.
Nhưng ngẫm lại mọi người sống ở đây đều có tình huống thế nào, Phàn Lam lại cảm thấy thế này mới bình thường.
Phàn Lam liếc mắt liền thấy thiếu niên xinh đẹp ngồi bên bàn.
Đêm qua không cẩn thận nhìn, hôm nay vừa thấy, Phàn Lam cảm thấy thiếu niên này nếu như được nuôi nấng tốt, thì tiểu thịt tươi giới giải trí đều phải nhường đường cho hắn.
Đây mới là cực phẩm nhân gian.
Phàn Lam đang nhìn đến hăng say, tầm mắt chợt tối sầm lại, Sơ Tranh che trước mặt cô ta: "Nhìn cái gì?"
"Anh đẹp trai..."
Phàn Lam theo bản năng đáp, nhưng lời phía sau còn chưa nói hết, đã chống lại ánh mắt cảnh cáo lạnh như băng của Sơ Tranh.
Sau lưng Phàn Lam bỗng dưng phát lạnh, thu hồi tầm mắt: "Không nhìn, không nhìn."
Hoá ra có chủ rồi...
Nhưng nghĩ lại bộ dáng của thiếu niên kia, ai mà không muốn có được chứ?
-
Sơ Tranh lấy ra một cái hộp nhỏ, giao cho Phàn Lam: "Cho chồng cô ăn đi."
Phàn Lam quan sát cái hộp: "Đây là gì?"
"Không thể trả lời." Đây cũng không phải ta làm, ta làm sao biết là cái gì! Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ: "Nhất định phải để sau khi chồng cô tỉnh lại, người đầu tiên trông thấy là cô."
Phàn Lam: "Vậy nếu không phải thì sao?"
Sơ Tranh: "Vậy cô chờ ly hôn đi."
Phàn Lam: "..."
Sơ Tranh: "Khách hàng thao tác sai lầm, không thuộc phạm vi phục vụ, cho nên nếu cô không muốn xảy ra vấn đề, thì cứ dựa theo lời tôi mà làm."
Phàn Lam không khỏi khẩn trương, cô ta nắm chặt cái hộp nhỏ kia hỏi: "Có tác dụng phụ gì không?"
"Không có."
"Vậy ăn cái này, anh ấy sẽ lại một lần nữa yêu tôi đúng không?"
"Đúng vậy."
Tâm trạng Phàn Lam hơi kích động, hỏi Sơ Tranh xong vấn đề cơ bản, rất nhanh rời đi.
Chờ Phàn Lam rời đi, Tịch Kính nhỏ giọng hỏi.
"Đồ vật cô cho cô ấy... Thật sự... Có thể làm cho người ta yêu cô ấy sao?"
"Ừ."
"..." Tịch Kính siết ngón tay mình: "Nhưng mà... Như vậy không công bằng, nếu người kia không thích cô ấy thì sao?"
"Tôi đã sắp..." Phải chết, làm gì có thời gian quản nó có công bằng không.
Tịch Kính nhìn cô, chờ cô nói câu kế tiếp.
"Thế giới này không có công bằng tuyệt đối." Sơ Tranh nói: "Nếu cô ta được lựa chọn, thì đó là may mắn của cô ta."
Mục tiêu lựa chọn cũng không phải do cô chọn.
Tịch Kính: "..."
Tịch Kính cúi đầu, nghịch đầu ngón tay một hồi lâu: "Vậy... Cô là người như thế nào?"
Vì sao có thể làm ra những chuyện này được?
Sơ Tranh còn tưởng Tịch Kính sẽ không hỏi vấn đề này.
Tịch Kính nghe tiếng bước chân Sơ Tranh đi về phía bên này, tiếp theo bên người mơ hồ có cảm giác áp bách: "Tôi là người như thế nào không quan trọng."
Tịch Kính khó hiểu: "Vậy cái gì quan trọng?"
Tịch Kính cảm giác bàn tay Sơ Tranh dừng trên đỉnh đầu mình, giọng nói của cô vang lên theo: "Cậu."
"... Tôi?" Tịch Kính kinh hoảng chỉ vào mình, biểu cảm trên mặt như hoài nghi mình nghe lầm.
"Ừ." Sơ Tranh cúi người xuống, nhìn thẳng vào Tịch Kính: "Cậu rất quan trọng với tôi."
"..."
Tịch Kính hơi mở miệng, sau một lúc lâu cũng không nói ra được một chữ.
Gương mặt trong đáy mắt Tịch Kính dần dần phóng đại, hắn đột nhiên đứng dậy, hoảng loạn đi vòng qua bàn: "Tôi... Tôi đi toilet."
Tịch Kính nhanh như chớp chạy vào toilet, Sơ Tranh thất vọng nhìn rèm lay động.