Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1735
Chương 1734: Thương nhân thời không (11)
Editor: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đi từ nơi đó ra ngoài vẫn ở trên hành lang.
Thời gian ở nơi đó có tốc độ chảy khác với thế giới bình thường, đi vào lâu như vậy, bên này mới vài phút mà thôi.
Sơ Tranh cất kĩ mặt dây chuyền, quay trở lại căn phòng nhỏ hẹp kia.
"Tắm chưa?" Sơ Tranh hỏi Tịch Kính.
Tịch Kính lắc đầu.
"Tắm rửa đi."
Tịch Kính cắn môi dưới, không hỏi nhiều, cầm quần áo đi tắm rửa.
Chờ hắn tắm xong đi ra, Sơ Tranh ngồi ở bên giường, mở hộp đựng điện thoại hắn đặt ở bên cạnh ra, đang cầm điện thoại loay hoay.
Sơ Tranh gọi hắn: "Lại đây."
"Tôi... Giặt quần áo."
"Để đó, tới đây trước đã."
Tịch Kính: "..."
Tịch Kính lề mà lề mề đi qua.
"Sao không mở điện thoại ra?"
"..." Tịch Kính cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Quá đắt."
Sơ Tranh đưa điện thoại cho hắn: "Mua cho cậu, cậu cứ dùng, cái mạng này của tôi rất đáng tiền."
Điện thoại là mẫu mới nhất đang lưu hành, Tịch Kính đã thấy trên quảng cáo nhiều lần.
Mấy đứa nhỏ bằng tuổi hắn, cơ hồ mỗi người đều có một cái di động, nhưng Tịch Kính căn bản không nghĩ tới những thứ này.
Lúc này điện thoại nằm trong lòng bàn tay, Tịch Kính lại không dám lộn xộn, sợ mình cầm không chặt làm rơi mất.
"Thử đi." Sơ Tranh ra hiệu cho hắn: " Nếu cậu không dùng, về sau làm sao tôi liên lạc được với cậu?"
"..."
Tịch Kính rất muốn biện giải một câu, kỳ thật hắn có một chiếc điện thoại có thể liên lạc với người khác.
Nhưng... Chiếc điện thoại kia hồi trước không cẩn thận rơi hỏng, hắn vốn định cầm đi sửa, nhưng đột nhiên cứu được Sơ Tranh, hắn chưa kịp làm.
Tịch Kính chắc chắn không lay chuyển được Sơ Tranh.
Hắn thử mở điện thoại, rất nhiều biểu tượng trên màn hình Tịch Kính không hiểu.
Tịch Kính chưa dùng điện thoại kiểu này bao giờ, bình thường chỉ vùi đầu làm thêm, làm gì có thời giờ đi quan tâm đến những thứ này.
Cho nên bộ dạng lúc này của hắn giống như người già vừa có được máy thông minh vậy.
Sơ Tranh giơ tay muốn kéo hắn, thiếu niên theo bản năng lui về sau một bước.
Sơ Tranh híp mắt lại: "Cậu rất sợ tôi?"
Tịch Kính nhanh chóng lắc đầu, hốt hoảng giải thích: "Không... Không có."
"Nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, không phải sợ tôi?"
"Tôi..."
"Tôi cũng sẽ không ăn cậu." Sơ Tranh kéo cổ tay hắn, kéo người vào gần một chút: "Đừng sợ."
Tịch Kính: "..."
Hắn không phải sợ, hắn là khẩn trương.
Sơ Tranh thấy Tịch Kính không giãy dụa, thuận thế ôm eo hắn, kéo người lại.
Chờ Tịch Kính lấy lại tinh thần, hắn đã bị Sơ Tranh ôm trong ngực, hơi thở trên người cô không ngừng thổi qua, trái tim Tịch Kính bất ổn nhảy lên nhảy xuống, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Sơ Tranh nâng mu bàn tay hắn, tay kia thì kéo tay hắn, nhấn vào màn hình.
"Đây là danh bạ, đây là tin nhắn....."
Giọng nói của cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nhanh không chậm nói chuyện.
Cô cách rất gần, Tịch Kính ngẫu nhiên có thể cảm giác hơi thở khi cô nói chuyện, giống như con người cô, mang theo hương thơm lạnh thanh nhã nhàn nhạt.
Lưng Tịch Kính cứng ngắc, đờ đẫn cả người.
Sơ Tranh nói hồi lâu, Tịch Kính vẫn chưa phản ứng, cô hơi cúi xuống: "Thần du đi đâu thế?"
Tịch Kính hoàn hồn, sắc mặt đỏ rực, lại lắp bắp giải thích: "Rất xin lỗi..."
Sơ Tranh gác cằm trên vai hắn: "Nghe cho cẩn thận, tôi chỉ dạy cậu một lần."
Tịch Kính: "..."
Có...Có phải dựa gần quá rồi không!
Đáy lòng Tịch Kính muốn nổ tung, nhưng hắn lại không dám nói, chỉ có thể chịu đựng.
Tịch Kính cố gắng bỏ qua sự khác thường Sơ Tranh mang đến cho mình, thật sự nghiêm túc nghe cô nói chuyện.
Sơ Tranh dạy căn bản cho hắn một lần trước, sau đó nói phương pháp sử dụng mấy phần mềm.
Tịch Kính cũng không ngốc, trước kia chỉ là hắn chưa dùng lần nào, Sơ Tranh nói một lần, hắn đã hiểu được gần hết, chỉ là không thuần thục lắm.
Sơ Tranh dạy xong, giao quyền sử dụng điện thoại cho hắn, để hắn tự chơi.
Tịch Kính cúi đầu làm quen tính năng.
Sơ Tranh thấy hắn loay hoay di động, ngẫu nhiên lên tiếng nhắc nhở hai câu.
Không biết Tịch Kính dùng sữa tắm gì, trên người có mùi sữa nhàn nhạt, cực kỳ thơm.
Một lát sau, Tịch Kính ngẩng đầu, như là dùng quyết tâm lớn: "Tôi... Có hơi nóng, cô có thể buông ra trước không?"
"Ừm?" Sơ Tranh sờ sờ lưng hắn, cảm giác ra một ít mồ hôi, cô buông hắn ra.
Tịch Kính lập tức đi sang bên kia, giống như Sơ Tranh là vi rút vậy.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đứng dậy rửa mặt, Tịch Kính lại thở dài ra như trút được gánh nặng.
-
Sơ Tranh rửa mặt xong đi ra, Tịch Kính đã trải giường xong, Sơ Tranh cũng không nói gì, trực tiếp lên giường.
Tịch Kính đặt điện thoại xuống, dùng chậu lấy nước, bưng sang một bên giặt quần áo.
Sơ Tranh không quản hắn, nằm trên giường nghĩ ngợi.
Chờ Tịch Kính phơi hết tất cả quần áo, hồn Sơ Tranh đã không biết bay đến cõi thần tiên nào rồi.
"Tôi... Tắt đèn nhé?" Tịch Kính thật cẩn thận hỏi một tiếng.
"Ừm."
Tịch Kính tắt đèn, đi đến chỗ chăn đệm trải dưới đất nằm xuống.
Hắn hơi ghé mắt, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ, có thể thấy rõ bàn tay Sơ Tranh đặt ở mép giường.
Thật là đẹp...
Tịch Kính nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Trong bóng tối, Tịch Kính hơi câu khóe môi, hai tay đặt trên ngực, thì ra cảm giác có người nói chúc ngủ ngon là như vậy.
Tịch Kính ngủ một giấc thật an ổn.
Sáng hôm sau Tịch Kính phát hiện bản thân ngủ trên giường, trên người đắp một tấm chăn mỏng, ý thức được điều này, Tịch Kính trực tiếp lăn từ trên giường xuống.
Ầm ——
Đầu Tịch Kính đụng vào đồ vật bên cạnh.
Đau quá...
Tịch Kính bị đụng đến mê man vài giây, hắn nhịn đau, che trán nhìn lên trên giường.
Trên đó trống rỗng, không có ai.
Một lúc lâu sau Tịch Kính mới ôm trán đứng dậy, hắn đặt chăn lên trên giường, quay đầu nhìn xung quanh.
Trong phòng chỉ có một mình hắn, không thấy bóng dáng của Sơ Tranh, đồ trên mặt đất cũng đã thu dọn.
Cô đi rồi sao?
Trong đầu Tịch Kính thoát ra ý niệm này, đáy lòng có chút hoảng loạn và mất mát nói không nên lời, ngây ngốc đứng ở đó, ngay cả chỗ đau trên trán cũng quên luôn.
Kẹt kẹt ——
Cánh cửa sắp hỏng đột nhiên kẹt kẹt một tiếng, ánh sáng từ ngoài chiếu vào, dừng trên người thiếu niên.
Tịch Kính ngẩng đầu nhìn qua, Sơ Tranh xách theo mấy túi to tiến vào.
Cô vẫn còn ở đây...
Đáy lòng Tịch Kính hiện lên ý niệm này, hoảng loạn vừa rồi đột nhiên tan thành mây khói.
"Cậu ngồi trên đất làm gì?" Sơ Tranh buông đồ vật xuống, đi qua ôm người quay về giường.
Tịch Kính đột nhiên có cảm giác mất trọng lực, theo bản năng ôm cổ Sơ Tranh.
Vẻ mặt hắn hơi đổi, vừa định thu tay, Sơ Tranh đã buông hắn ra.
Tim Tịch Kính đập thình thịch cực kì nhanh, ánh mắt cũng không dám nhìn cô.
"Buổi sáng lạnh như vậy, ngại bản thân không cảm mạo à?" Sơ Tranh nhân cơ hội sờ đầu hắn một tẹo, dư quang quét qua trán: "Chỗ này làm sao vậy?"
Khi cô ra ngoài vẫn rất tốt, sao trở về đã có cục lớn như vậy rồi!!
"Không cẩn thận đụng phải..." Giọng nói của thiếu niên mỏng manh, đỏ ửng trên mặt lan tràn đến bên tai.
"..."
Mẹ nó ta nghĩ mi bị người đánh!
Ở nhà mình mà cũng có thể ngã thành như vậy, không thể không phục nha.
Sơ Tranh khom người nhìn cục u của hắn, rất nhanh có kết luận: "Không nghiêm trọng, qua hai ngày sẽ tốt thôi."
Editor: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đi từ nơi đó ra ngoài vẫn ở trên hành lang.
Thời gian ở nơi đó có tốc độ chảy khác với thế giới bình thường, đi vào lâu như vậy, bên này mới vài phút mà thôi.
Sơ Tranh cất kĩ mặt dây chuyền, quay trở lại căn phòng nhỏ hẹp kia.
"Tắm chưa?" Sơ Tranh hỏi Tịch Kính.
Tịch Kính lắc đầu.
"Tắm rửa đi."
Tịch Kính cắn môi dưới, không hỏi nhiều, cầm quần áo đi tắm rửa.
Chờ hắn tắm xong đi ra, Sơ Tranh ngồi ở bên giường, mở hộp đựng điện thoại hắn đặt ở bên cạnh ra, đang cầm điện thoại loay hoay.
Sơ Tranh gọi hắn: "Lại đây."
"Tôi... Giặt quần áo."
"Để đó, tới đây trước đã."
Tịch Kính: "..."
Tịch Kính lề mà lề mề đi qua.
"Sao không mở điện thoại ra?"
"..." Tịch Kính cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Quá đắt."
Sơ Tranh đưa điện thoại cho hắn: "Mua cho cậu, cậu cứ dùng, cái mạng này của tôi rất đáng tiền."
Điện thoại là mẫu mới nhất đang lưu hành, Tịch Kính đã thấy trên quảng cáo nhiều lần.
Mấy đứa nhỏ bằng tuổi hắn, cơ hồ mỗi người đều có một cái di động, nhưng Tịch Kính căn bản không nghĩ tới những thứ này.
Lúc này điện thoại nằm trong lòng bàn tay, Tịch Kính lại không dám lộn xộn, sợ mình cầm không chặt làm rơi mất.
"Thử đi." Sơ Tranh ra hiệu cho hắn: " Nếu cậu không dùng, về sau làm sao tôi liên lạc được với cậu?"
"..."
Tịch Kính rất muốn biện giải một câu, kỳ thật hắn có một chiếc điện thoại có thể liên lạc với người khác.
Nhưng... Chiếc điện thoại kia hồi trước không cẩn thận rơi hỏng, hắn vốn định cầm đi sửa, nhưng đột nhiên cứu được Sơ Tranh, hắn chưa kịp làm.
Tịch Kính chắc chắn không lay chuyển được Sơ Tranh.
Hắn thử mở điện thoại, rất nhiều biểu tượng trên màn hình Tịch Kính không hiểu.
Tịch Kính chưa dùng điện thoại kiểu này bao giờ, bình thường chỉ vùi đầu làm thêm, làm gì có thời giờ đi quan tâm đến những thứ này.
Cho nên bộ dạng lúc này của hắn giống như người già vừa có được máy thông minh vậy.
Sơ Tranh giơ tay muốn kéo hắn, thiếu niên theo bản năng lui về sau một bước.
Sơ Tranh híp mắt lại: "Cậu rất sợ tôi?"
Tịch Kính nhanh chóng lắc đầu, hốt hoảng giải thích: "Không... Không có."
"Nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, không phải sợ tôi?"
"Tôi..."
"Tôi cũng sẽ không ăn cậu." Sơ Tranh kéo cổ tay hắn, kéo người vào gần một chút: "Đừng sợ."
Tịch Kính: "..."
Hắn không phải sợ, hắn là khẩn trương.
Sơ Tranh thấy Tịch Kính không giãy dụa, thuận thế ôm eo hắn, kéo người lại.
Chờ Tịch Kính lấy lại tinh thần, hắn đã bị Sơ Tranh ôm trong ngực, hơi thở trên người cô không ngừng thổi qua, trái tim Tịch Kính bất ổn nhảy lên nhảy xuống, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Sơ Tranh nâng mu bàn tay hắn, tay kia thì kéo tay hắn, nhấn vào màn hình.
"Đây là danh bạ, đây là tin nhắn....."
Giọng nói của cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nhanh không chậm nói chuyện.
Cô cách rất gần, Tịch Kính ngẫu nhiên có thể cảm giác hơi thở khi cô nói chuyện, giống như con người cô, mang theo hương thơm lạnh thanh nhã nhàn nhạt.
Lưng Tịch Kính cứng ngắc, đờ đẫn cả người.
Sơ Tranh nói hồi lâu, Tịch Kính vẫn chưa phản ứng, cô hơi cúi xuống: "Thần du đi đâu thế?"
Tịch Kính hoàn hồn, sắc mặt đỏ rực, lại lắp bắp giải thích: "Rất xin lỗi..."
Sơ Tranh gác cằm trên vai hắn: "Nghe cho cẩn thận, tôi chỉ dạy cậu một lần."
Tịch Kính: "..."
Có...Có phải dựa gần quá rồi không!
Đáy lòng Tịch Kính muốn nổ tung, nhưng hắn lại không dám nói, chỉ có thể chịu đựng.
Tịch Kính cố gắng bỏ qua sự khác thường Sơ Tranh mang đến cho mình, thật sự nghiêm túc nghe cô nói chuyện.
Sơ Tranh dạy căn bản cho hắn một lần trước, sau đó nói phương pháp sử dụng mấy phần mềm.
Tịch Kính cũng không ngốc, trước kia chỉ là hắn chưa dùng lần nào, Sơ Tranh nói một lần, hắn đã hiểu được gần hết, chỉ là không thuần thục lắm.
Sơ Tranh dạy xong, giao quyền sử dụng điện thoại cho hắn, để hắn tự chơi.
Tịch Kính cúi đầu làm quen tính năng.
Sơ Tranh thấy hắn loay hoay di động, ngẫu nhiên lên tiếng nhắc nhở hai câu.
Không biết Tịch Kính dùng sữa tắm gì, trên người có mùi sữa nhàn nhạt, cực kỳ thơm.
Một lát sau, Tịch Kính ngẩng đầu, như là dùng quyết tâm lớn: "Tôi... Có hơi nóng, cô có thể buông ra trước không?"
"Ừm?" Sơ Tranh sờ sờ lưng hắn, cảm giác ra một ít mồ hôi, cô buông hắn ra.
Tịch Kính lập tức đi sang bên kia, giống như Sơ Tranh là vi rút vậy.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đứng dậy rửa mặt, Tịch Kính lại thở dài ra như trút được gánh nặng.
-
Sơ Tranh rửa mặt xong đi ra, Tịch Kính đã trải giường xong, Sơ Tranh cũng không nói gì, trực tiếp lên giường.
Tịch Kính đặt điện thoại xuống, dùng chậu lấy nước, bưng sang một bên giặt quần áo.
Sơ Tranh không quản hắn, nằm trên giường nghĩ ngợi.
Chờ Tịch Kính phơi hết tất cả quần áo, hồn Sơ Tranh đã không biết bay đến cõi thần tiên nào rồi.
"Tôi... Tắt đèn nhé?" Tịch Kính thật cẩn thận hỏi một tiếng.
"Ừm."
Tịch Kính tắt đèn, đi đến chỗ chăn đệm trải dưới đất nằm xuống.
Hắn hơi ghé mắt, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ, có thể thấy rõ bàn tay Sơ Tranh đặt ở mép giường.
Thật là đẹp...
Tịch Kính nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Trong bóng tối, Tịch Kính hơi câu khóe môi, hai tay đặt trên ngực, thì ra cảm giác có người nói chúc ngủ ngon là như vậy.
Tịch Kính ngủ một giấc thật an ổn.
Sáng hôm sau Tịch Kính phát hiện bản thân ngủ trên giường, trên người đắp một tấm chăn mỏng, ý thức được điều này, Tịch Kính trực tiếp lăn từ trên giường xuống.
Ầm ——
Đầu Tịch Kính đụng vào đồ vật bên cạnh.
Đau quá...
Tịch Kính bị đụng đến mê man vài giây, hắn nhịn đau, che trán nhìn lên trên giường.
Trên đó trống rỗng, không có ai.
Một lúc lâu sau Tịch Kính mới ôm trán đứng dậy, hắn đặt chăn lên trên giường, quay đầu nhìn xung quanh.
Trong phòng chỉ có một mình hắn, không thấy bóng dáng của Sơ Tranh, đồ trên mặt đất cũng đã thu dọn.
Cô đi rồi sao?
Trong đầu Tịch Kính thoát ra ý niệm này, đáy lòng có chút hoảng loạn và mất mát nói không nên lời, ngây ngốc đứng ở đó, ngay cả chỗ đau trên trán cũng quên luôn.
Kẹt kẹt ——
Cánh cửa sắp hỏng đột nhiên kẹt kẹt một tiếng, ánh sáng từ ngoài chiếu vào, dừng trên người thiếu niên.
Tịch Kính ngẩng đầu nhìn qua, Sơ Tranh xách theo mấy túi to tiến vào.
Cô vẫn còn ở đây...
Đáy lòng Tịch Kính hiện lên ý niệm này, hoảng loạn vừa rồi đột nhiên tan thành mây khói.
"Cậu ngồi trên đất làm gì?" Sơ Tranh buông đồ vật xuống, đi qua ôm người quay về giường.
Tịch Kính đột nhiên có cảm giác mất trọng lực, theo bản năng ôm cổ Sơ Tranh.
Vẻ mặt hắn hơi đổi, vừa định thu tay, Sơ Tranh đã buông hắn ra.
Tim Tịch Kính đập thình thịch cực kì nhanh, ánh mắt cũng không dám nhìn cô.
"Buổi sáng lạnh như vậy, ngại bản thân không cảm mạo à?" Sơ Tranh nhân cơ hội sờ đầu hắn một tẹo, dư quang quét qua trán: "Chỗ này làm sao vậy?"
Khi cô ra ngoài vẫn rất tốt, sao trở về đã có cục lớn như vậy rồi!!
"Không cẩn thận đụng phải..." Giọng nói của thiếu niên mỏng manh, đỏ ửng trên mặt lan tràn đến bên tai.
"..."
Mẹ nó ta nghĩ mi bị người đánh!
Ở nhà mình mà cũng có thể ngã thành như vậy, không thể không phục nha.
Sơ Tranh khom người nhìn cục u của hắn, rất nhanh có kết luận: "Không nghiêm trọng, qua hai ngày sẽ tốt thôi."