Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1604
Chương 1603: Anti-fan Vô Địch (34)
Edit: Sa Nhi
============
“Mấy ngày gần đây có người dân báo cáo, gần đường XXX có xảy ra một tai nạn xe cộ, trước mắt cảnh sát đã vớt được một chiếc xe, tuy nhiên vẫn chưa tìm thấy người bị nạn, theo nguồn tin cho biết, chiếc xe này thuộc về một tiểu thư họ Trì……”
Tiếng tin tức bị tiếng chuông điện thoại át đi.
La Hưng nhìn tên người gọi tới, ấn tắt tiếng tin tức đang phát, nghe máy.
“Anh Hưng, anh xem tin tức chưa?”
“Xem rồi.” La Hưng hỏi lại: “Có thật không?”
“Là thật, cảnh sát cũng vừa thông báo cho em và lão Trì.” Vạn Doanh đè giọng xuống cực thấp: “Anh Hưng, xảy ra chuyện gì vậy?”
Không phải trước đó chuyện này còn thất bại rồi sao?
Sơ Tranh mạng lớn, vụ tai nạn nghiêm trọng như thế mà cô còn không bị làm sao cả.
“Không biết nữa....” La Hưng trầm giọng nói: “Em cứ xem tình hình bên đó trước đi, liên lạc lại sau.”
“Được.”
La Hưng cúp điện thoại, trên TV đã chuyển sang tin tức khác.
Sau khi tên tài xế kia ra tay không thành, La Hưng phải xử lý những chuyện phía sau, phòng ngừa có người tra ra được đến chỗ gã ta, còn phải liên hệ với tài xế cho tên đó ít phí bịt miệng.
Sau chuyện này, gã cũng không tìm người nào nữa…
Cho nên, đây là tai nạn thật sao?
La Hưng chờ Vạn Doanh báo tin, mãi đến chạng vạng tối, Vạn Doanh mới có thời gian gọi tới.
“Sao rồi?”
“Xe đúng là của nó, trong xe cũng có đồ đạc của nó, nhưng lại không tìm được người… Họ nói có thể đã bị dòng nước cuốn đi mất rồi, bây giờ cũng vẫn không liên lạc được với nó.”
La Hưng vội hỏi tiếp: “Là tai nạn sao?”
Vạn Doanh nói: “Kết quả điều tra hiện trường đưa ra kết luận là tai nạn… Thôi em không nói được nữa, cúp máy nhé.”
La Hưng ném điện thoại ra, đi qua đi lại trong phòng, trên mặt là kích động khó kìm, cũng có cả lo lắng.
Dù sao cũng không tìm được người, trong lòng gã vẫn còn có chút không yên tâm.
Nhưng theo thời gian dần trôi đi mà mãi cũng không có tin tức, người cũng không thể liên lạc được.
Bên phía Trì gia cũng đã từ bỏ, nghe nói Trì lão phu nhân vì quá thương tâm nên đã nhập viện.
Nghi ngờ của La Hưng từng chút từng chút một đặt xuống, cuối cùng cũng tin tưởng, Sơ Tranh thật sự đã chết rồi.
-
Vị người trong cuộc - Sơ Tranh lại đang làm ổ trên ghế sofa trong nhà An Tịch.
Tiểu Hồng Hoa đã bị chủ nhân đón đi, giờ Sơ Tranh đến cũng không có chó để sờ, chỉ có thể đọc sách.
“Em làm vậy… thì có tác dụng gì?” An Tịch ở bên cạnh lướt tin tức, hắn đọc hết những bình luận kia, tâm tình phức tạp hỏi cô.
“Muốn nhanh chóng xử lý được bọn họ.” Sơ Tranh nói.
Đuôi hồ ly còn chưa thò ra hết, lỡ còn những hậu chiêu khác thì sao, không phải cô sẽ càng thêm phiền toái sao?
Người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội như bổn cô nương đây cũng không thể tùy tùy tiện tiện chơi chết người ta, cho nên chỉ có thể tính kế khác.
“Đó là cha em…”
“Yên tâm, em chết ông ta cũng chẳng thương tâm đâu.” Ở Trì gia, người lo lắng cho cô chỉ có một mình bà nội Trì, mà cô cũng đã thông báo cho bà xong cả rồi.
An Tịch đặt điện thoại xuống, chuyển đến ôm lấy Sơ Tranh.
“Về sau bất kể em có bị bệnh hay bị thương, anh đều sẽ vô cùng thương tâm, cho nên… Em không được sinh bệnh, cũng không được bị thương.”
Sơ Tranh vỗ vỗ bả vai hắn: “Vậy em chết thì sao?”
An Tịch: “Anh sẽ chết cùng em.”
Ngón tay Sơ Tranh thoáng ngừng lại, từ từ ôm lấy hắn.
Anh sẽ chết cùng em…
Không có hứa hẹn nào quan trọng hơn những chữ này.
Không uổng công em thương anh như thế.
-
Trì gia bên kia đại khái đã ngầm thừa nhận rằng cô đã chết, nếu không phải bà nội Trì vẫn khăng khăng không cho phép tổ chức tang lễ, thì có khi bàn thờ cũng dựng lên cả rồi.
Mặc dù Sơ Tranh không đi ra ngoài, nhưng tin tức vẫn rất linh thông.
Vạn Doanh từng gọi điện cho ai, hay gặp những ai, Sơ Tranh đều biết rất rõ ràng.
Cô chỉ vừa mới ‘xảy ra chuyện’, chắc La Hưng và Vạn Doanh cũng sẽ chưa có làm gì khác, Sơ Tranh cũng không vội, dù sao cô cũng có thẻ người tốt ở bên cạnh.
Chuyện không tốt duy nhất chính là khi đi ra ngoài lại phải đeo khẩu trang giống thẻ người tốt.
Trong siêu thị, Sơ Tranh nhìn An Tịch đang chọn mấy cây kẹo mút, cô chống xe đẩy, hờ hững hỏi hắn: “Gần đây anh có viết sách mới không?”
“Cũng đang nghĩ.” An Tịch cầm 2 cây kẹo lên hỏi cô: “Em thích vị nào?”
Sơ Tranh lạnh mặt: “Em không ăn.”
An Tịch: “Em chọn một cái đi.”
Sơ Tranh: “Em chọn anh.”
An Tịch: “.......”
An Tịch khẽ ho một tiếng, lại nhìn sang 2 bên xem thử, thấy không có ai, bèn nhỏ giọng hỏi cô: “Vậy em muốn anh có vị gì?”
Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua kẹo trên tay hắn, ra hiệu chọn cái bên phải.
An Tịch lập tức xoay người qua lấy.
Chờ An Tịch lấy xong, Sơ Tranh đẩy xe đi về phía, An Tịch ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô.
“Sách mới anh định viết về gì?”
“Ừm…” An Tịch ngắm nhìn cô một lát: “Anh viết xong sẽ cho em xem.”
“Còn giữ cả bí mật với em?”
Giữa đầu lông mày thanh tuyển của An Tịch có ý cười lan ra, con ngươi màu hổ phách giống như được khảm trời sao lấp lánh, long lanh rực rỡ.
“Ừ.” Hắn gật gật đầu: “Bí mật đó.”
Sơ Tranh lơ đễnh hỏi: “Anh có nhiều bí mật vậy?” Cô không thể lén xem chắc? Ngây thơ!
An Tịch chớp chớp mắt: “Cũng không tính là bí mật, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Nhưng nói ra thì…..”
An Tịch thừa dịp dãy hàng vắng người, tiến đến bên tai Sơ Tranh, khẽ thì thầm: “Em mới là bí mật của anh.”
Bí mật mà hắn muốn cất giấu cả đời.
Sơ Tranh hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Vậy anh phải giấu cho kỹ.”
An Tịch ngoan ngoãn gật đầu, đáy mắt long lanh tỏa sáng: “Ừ.”
-
【 Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ - wattpad.com/user/camtutiendo_】
【 facebook.com/camtutiendo/ 】
-
Từ siêu thị đi ra, Sơ Tranh thì xách đồ, An Tịch đi chậm hơn vài bước ở phía sau.
“Đi nhanh lên nào, sao anh cứ lề mề gì thế?” Chân dài thế kia mà chỉ dùng để trưng bày à?!
Trong tay An Tịch cũng đang cầm thứ gì đó, hắn đi tới, nhét vội vào túi của Sơ Tranh, còn dùng đồ khác lấp lại.
Sơ Tranh không nhìn rõ, chỉ thấy là một chiếc hộp: “Anh mua gì vậy?”
“Không có gì.” An Tịch muốn nhận xách túi: “Để anh xách cho.”
“Không nặng, đi thôi.”
An Tịch muốn thể hiện năng lực của bạn trai thất bại.
Một đôi tình nhân đi qua bên cạnh, chàng trai tự dưng oán trách nói: “Đấy nhìn bạn gái nhà người ta mà xem, em chỉ biết nô dịch anh, còn không biết xách giùm anh một chút, cái này nặng quá…”
Cô gái kia liền lôi tuột chàng trai kia đi: “Đừng hòng đồng tình với người khác, đi thôi.”
Chàng trai: “????”
Sơ Tranh: “......”
An Tịch không khỏi cảm thấy xấu hổ: “Để anh xách cho.”
“Xách cái gì mà xách?” Sơ Tranh túm lấy tay An Tịch, nắm chặt: “Đừng hư nữa.”
Con gái có gì mà không thể làm được!
Sao có thể để thẻ người tốt phải động tay động chân chứ!
Thẻ người tốt chỉ cần giúp cô phá sản là được rồi.
An Tịch: “......”
Hắn thật sự là đàn ông đó!!
Đến đêm, Sơ Tranh mới được biết rốt cuộc là An Tịch đã nhét thứ gì vào trong túi của cô.
Mọi chuyện sau đó tự nhiên như nước chảy thành sông.
-
Hôm sau.
Lúc An Tịch thức dậy, Sơ Tranh đã không còn ở trong phòng, hắn nhìn căn phòng hỗn loạn, chậm rãi mặc quần áo ra ngoài.
Phòng khách cũng không có ai, An Tịch nhìn một vòng, cuối cùng lại tìm được Sơ Tranh đang đứng ngoài ban công.
An Tịch yên lặng không tiếng động đi qua, ôm lấy Sơ Tranh từ phía sau: “Sao em dậy sớm thế?”
“Không ngủ được, dậy gọi bữa sáng cho anh.” Sơ Tranh thản nhiên hỏi: “Ngủ có ngon không?”
An Tịch hôn lên khuôn mặt cô, đáp lại một tiếng nhỏ bé đến không thể nhận ra: “Ừ…..”
Hai người không ai nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn mặt trời mọc lên từ phương xa.
“Có thể buông ra rồi.” Sơ Tranh nhìn thời gian, nhắc nhở An Tịch.
An Tịch lại bất động: “Ôm thêm chút nữa.”
“......” Sơ Tranh tránh khỏi An Tịch, túm hắn đi vào trong, nhìn hắn từ trên xuống dưới, lại phát hiện An Tịch chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi, vạt áo khó khăn lắm mới có thể che được phía dưới.
Sơ Tranh tức giận chỉ vào phòng: “Đi mặc quần áo vào ngay.”
An Tịch chớp chớp mắt, rất vô tội nói: “Cũng đâu có ai khác.”
“......”
Chính vì không có ai khác, nên anh mới cần phải mặc quần áo đàng hoàng đó!
Bằng không thì lát nữa sẽ có thông báo lỗi 404 cho xem!
=======
#sha:
Đã ai đoán đc là mua cái j chưa? (//∇//)
Tịch Tịch nhà ta thiệt chủ động (」゜ロ゜)」
Nhớ nha các tỉu bín thái, phải bít tự bảo vệ bản thân nha~~~
(≖‿≖)
Edit: Sa Nhi
============
“Mấy ngày gần đây có người dân báo cáo, gần đường XXX có xảy ra một tai nạn xe cộ, trước mắt cảnh sát đã vớt được một chiếc xe, tuy nhiên vẫn chưa tìm thấy người bị nạn, theo nguồn tin cho biết, chiếc xe này thuộc về một tiểu thư họ Trì……”
Tiếng tin tức bị tiếng chuông điện thoại át đi.
La Hưng nhìn tên người gọi tới, ấn tắt tiếng tin tức đang phát, nghe máy.
“Anh Hưng, anh xem tin tức chưa?”
“Xem rồi.” La Hưng hỏi lại: “Có thật không?”
“Là thật, cảnh sát cũng vừa thông báo cho em và lão Trì.” Vạn Doanh đè giọng xuống cực thấp: “Anh Hưng, xảy ra chuyện gì vậy?”
Không phải trước đó chuyện này còn thất bại rồi sao?
Sơ Tranh mạng lớn, vụ tai nạn nghiêm trọng như thế mà cô còn không bị làm sao cả.
“Không biết nữa....” La Hưng trầm giọng nói: “Em cứ xem tình hình bên đó trước đi, liên lạc lại sau.”
“Được.”
La Hưng cúp điện thoại, trên TV đã chuyển sang tin tức khác.
Sau khi tên tài xế kia ra tay không thành, La Hưng phải xử lý những chuyện phía sau, phòng ngừa có người tra ra được đến chỗ gã ta, còn phải liên hệ với tài xế cho tên đó ít phí bịt miệng.
Sau chuyện này, gã cũng không tìm người nào nữa…
Cho nên, đây là tai nạn thật sao?
La Hưng chờ Vạn Doanh báo tin, mãi đến chạng vạng tối, Vạn Doanh mới có thời gian gọi tới.
“Sao rồi?”
“Xe đúng là của nó, trong xe cũng có đồ đạc của nó, nhưng lại không tìm được người… Họ nói có thể đã bị dòng nước cuốn đi mất rồi, bây giờ cũng vẫn không liên lạc được với nó.”
La Hưng vội hỏi tiếp: “Là tai nạn sao?”
Vạn Doanh nói: “Kết quả điều tra hiện trường đưa ra kết luận là tai nạn… Thôi em không nói được nữa, cúp máy nhé.”
La Hưng ném điện thoại ra, đi qua đi lại trong phòng, trên mặt là kích động khó kìm, cũng có cả lo lắng.
Dù sao cũng không tìm được người, trong lòng gã vẫn còn có chút không yên tâm.
Nhưng theo thời gian dần trôi đi mà mãi cũng không có tin tức, người cũng không thể liên lạc được.
Bên phía Trì gia cũng đã từ bỏ, nghe nói Trì lão phu nhân vì quá thương tâm nên đã nhập viện.
Nghi ngờ của La Hưng từng chút từng chút một đặt xuống, cuối cùng cũng tin tưởng, Sơ Tranh thật sự đã chết rồi.
-
Vị người trong cuộc - Sơ Tranh lại đang làm ổ trên ghế sofa trong nhà An Tịch.
Tiểu Hồng Hoa đã bị chủ nhân đón đi, giờ Sơ Tranh đến cũng không có chó để sờ, chỉ có thể đọc sách.
“Em làm vậy… thì có tác dụng gì?” An Tịch ở bên cạnh lướt tin tức, hắn đọc hết những bình luận kia, tâm tình phức tạp hỏi cô.
“Muốn nhanh chóng xử lý được bọn họ.” Sơ Tranh nói.
Đuôi hồ ly còn chưa thò ra hết, lỡ còn những hậu chiêu khác thì sao, không phải cô sẽ càng thêm phiền toái sao?
Người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội như bổn cô nương đây cũng không thể tùy tùy tiện tiện chơi chết người ta, cho nên chỉ có thể tính kế khác.
“Đó là cha em…”
“Yên tâm, em chết ông ta cũng chẳng thương tâm đâu.” Ở Trì gia, người lo lắng cho cô chỉ có một mình bà nội Trì, mà cô cũng đã thông báo cho bà xong cả rồi.
An Tịch đặt điện thoại xuống, chuyển đến ôm lấy Sơ Tranh.
“Về sau bất kể em có bị bệnh hay bị thương, anh đều sẽ vô cùng thương tâm, cho nên… Em không được sinh bệnh, cũng không được bị thương.”
Sơ Tranh vỗ vỗ bả vai hắn: “Vậy em chết thì sao?”
An Tịch: “Anh sẽ chết cùng em.”
Ngón tay Sơ Tranh thoáng ngừng lại, từ từ ôm lấy hắn.
Anh sẽ chết cùng em…
Không có hứa hẹn nào quan trọng hơn những chữ này.
Không uổng công em thương anh như thế.
-
Trì gia bên kia đại khái đã ngầm thừa nhận rằng cô đã chết, nếu không phải bà nội Trì vẫn khăng khăng không cho phép tổ chức tang lễ, thì có khi bàn thờ cũng dựng lên cả rồi.
Mặc dù Sơ Tranh không đi ra ngoài, nhưng tin tức vẫn rất linh thông.
Vạn Doanh từng gọi điện cho ai, hay gặp những ai, Sơ Tranh đều biết rất rõ ràng.
Cô chỉ vừa mới ‘xảy ra chuyện’, chắc La Hưng và Vạn Doanh cũng sẽ chưa có làm gì khác, Sơ Tranh cũng không vội, dù sao cô cũng có thẻ người tốt ở bên cạnh.
Chuyện không tốt duy nhất chính là khi đi ra ngoài lại phải đeo khẩu trang giống thẻ người tốt.
Trong siêu thị, Sơ Tranh nhìn An Tịch đang chọn mấy cây kẹo mút, cô chống xe đẩy, hờ hững hỏi hắn: “Gần đây anh có viết sách mới không?”
“Cũng đang nghĩ.” An Tịch cầm 2 cây kẹo lên hỏi cô: “Em thích vị nào?”
Sơ Tranh lạnh mặt: “Em không ăn.”
An Tịch: “Em chọn một cái đi.”
Sơ Tranh: “Em chọn anh.”
An Tịch: “.......”
An Tịch khẽ ho một tiếng, lại nhìn sang 2 bên xem thử, thấy không có ai, bèn nhỏ giọng hỏi cô: “Vậy em muốn anh có vị gì?”
Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua kẹo trên tay hắn, ra hiệu chọn cái bên phải.
An Tịch lập tức xoay người qua lấy.
Chờ An Tịch lấy xong, Sơ Tranh đẩy xe đi về phía, An Tịch ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô.
“Sách mới anh định viết về gì?”
“Ừm…” An Tịch ngắm nhìn cô một lát: “Anh viết xong sẽ cho em xem.”
“Còn giữ cả bí mật với em?”
Giữa đầu lông mày thanh tuyển của An Tịch có ý cười lan ra, con ngươi màu hổ phách giống như được khảm trời sao lấp lánh, long lanh rực rỡ.
“Ừ.” Hắn gật gật đầu: “Bí mật đó.”
Sơ Tranh lơ đễnh hỏi: “Anh có nhiều bí mật vậy?” Cô không thể lén xem chắc? Ngây thơ!
An Tịch chớp chớp mắt: “Cũng không tính là bí mật, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Nhưng nói ra thì…..”
An Tịch thừa dịp dãy hàng vắng người, tiến đến bên tai Sơ Tranh, khẽ thì thầm: “Em mới là bí mật của anh.”
Bí mật mà hắn muốn cất giấu cả đời.
Sơ Tranh hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Vậy anh phải giấu cho kỹ.”
An Tịch ngoan ngoãn gật đầu, đáy mắt long lanh tỏa sáng: “Ừ.”
-
【 Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ - wattpad.com/user/camtutiendo_】
【 facebook.com/camtutiendo/ 】
-
Từ siêu thị đi ra, Sơ Tranh thì xách đồ, An Tịch đi chậm hơn vài bước ở phía sau.
“Đi nhanh lên nào, sao anh cứ lề mề gì thế?” Chân dài thế kia mà chỉ dùng để trưng bày à?!
Trong tay An Tịch cũng đang cầm thứ gì đó, hắn đi tới, nhét vội vào túi của Sơ Tranh, còn dùng đồ khác lấp lại.
Sơ Tranh không nhìn rõ, chỉ thấy là một chiếc hộp: “Anh mua gì vậy?”
“Không có gì.” An Tịch muốn nhận xách túi: “Để anh xách cho.”
“Không nặng, đi thôi.”
An Tịch muốn thể hiện năng lực của bạn trai thất bại.
Một đôi tình nhân đi qua bên cạnh, chàng trai tự dưng oán trách nói: “Đấy nhìn bạn gái nhà người ta mà xem, em chỉ biết nô dịch anh, còn không biết xách giùm anh một chút, cái này nặng quá…”
Cô gái kia liền lôi tuột chàng trai kia đi: “Đừng hòng đồng tình với người khác, đi thôi.”
Chàng trai: “????”
Sơ Tranh: “......”
An Tịch không khỏi cảm thấy xấu hổ: “Để anh xách cho.”
“Xách cái gì mà xách?” Sơ Tranh túm lấy tay An Tịch, nắm chặt: “Đừng hư nữa.”
Con gái có gì mà không thể làm được!
Sao có thể để thẻ người tốt phải động tay động chân chứ!
Thẻ người tốt chỉ cần giúp cô phá sản là được rồi.
An Tịch: “......”
Hắn thật sự là đàn ông đó!!
Đến đêm, Sơ Tranh mới được biết rốt cuộc là An Tịch đã nhét thứ gì vào trong túi của cô.
Mọi chuyện sau đó tự nhiên như nước chảy thành sông.
-
Hôm sau.
Lúc An Tịch thức dậy, Sơ Tranh đã không còn ở trong phòng, hắn nhìn căn phòng hỗn loạn, chậm rãi mặc quần áo ra ngoài.
Phòng khách cũng không có ai, An Tịch nhìn một vòng, cuối cùng lại tìm được Sơ Tranh đang đứng ngoài ban công.
An Tịch yên lặng không tiếng động đi qua, ôm lấy Sơ Tranh từ phía sau: “Sao em dậy sớm thế?”
“Không ngủ được, dậy gọi bữa sáng cho anh.” Sơ Tranh thản nhiên hỏi: “Ngủ có ngon không?”
An Tịch hôn lên khuôn mặt cô, đáp lại một tiếng nhỏ bé đến không thể nhận ra: “Ừ…..”
Hai người không ai nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn mặt trời mọc lên từ phương xa.
“Có thể buông ra rồi.” Sơ Tranh nhìn thời gian, nhắc nhở An Tịch.
An Tịch lại bất động: “Ôm thêm chút nữa.”
“......” Sơ Tranh tránh khỏi An Tịch, túm hắn đi vào trong, nhìn hắn từ trên xuống dưới, lại phát hiện An Tịch chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi, vạt áo khó khăn lắm mới có thể che được phía dưới.
Sơ Tranh tức giận chỉ vào phòng: “Đi mặc quần áo vào ngay.”
An Tịch chớp chớp mắt, rất vô tội nói: “Cũng đâu có ai khác.”
“......”
Chính vì không có ai khác, nên anh mới cần phải mặc quần áo đàng hoàng đó!
Bằng không thì lát nữa sẽ có thông báo lỗi 404 cho xem!
=======
#sha:
Đã ai đoán đc là mua cái j chưa? (//∇//)
Tịch Tịch nhà ta thiệt chủ động (」゜ロ゜)」
Nhớ nha các tỉu bín thái, phải bít tự bảo vệ bản thân nha~~~
(≖‿≖)