Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1577
Chương 1576: Anti-fan vô địch (7)
Translator: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tiểu khu Dương Quang.
Tiểu khu này nằm ngay cạnh khu nhà trọ cô ở, là một tiểu khu cũ kĩ đã xây nhiều năm.
Sơ Tranh đến đây mới phát hiện ra nơi này không có thang máy, cô phải tự leo lên.
Quá thử thách một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta rồi.
Sơ Tranh ôm cái rương leo lên tầng 5.
5-3
Hẳn là ở đây.
Cô giơ tay gõ cửa.
Một phút trôi qua, không ai ra mở.
Sơ Tranh lại gõ cửa.
Vẫn không ai mở.
"..."
Lúc Sơ Tranh đang suy nghĩ xem nên để luôn ngoài cửa hay là nên đạp cửa, thì trên hành lang có người đi tới.
"Ở đây à?"
"Chắc là ở đây... 5-3, đúng, chính là chỗ này..."
Mấy người xông tới, xông thẳng đến chỗ Sơ Tranh.
Tư thế hung hăng kia, giống như đến báo thù.
Bọn họ trông thấy Sơ Tranh đứng trước cửa, hơi sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt kì quái, dò xét cô từ trên xuống dưới.
Sơ Tranh cảm thấy mình như miếng thịt trên thớt, bị người ta xoi mói bắt bẻ.
Sơ Tranh kéo căng nét mặt, bất động.
Cuối cùng, một người đàn bà vẻ mặt bất thiện chau mày lên tiếng: "Cô cũng đến tìm An Tịch."
An Tịch?
Con chó điên nào?
Không biết.
Thế nên Sơ Tranh lắc đầu.
"Vậy cô đứng đây làm gì?" Người đàn bà kia lại hỏi.
Sơ Tranh vỗ cái rương, đúng lí hợp tình nói: "Đưa đồ."
Người đàn bà nhìn cái rương trong ngực Sơ Tranh, trao đổi ánh mắt mấy lần với đồng bọn, trực tiếp thò tay đòi lấy: "Đưa cho chúng tôi, chúng tôi giúp cô đưa."
Sơ Tranh lui về phía sau, không để người đàn bà kia đụng vào rương.
"Tôi không biết các người, vì sao phải đưa cho các người?"
Ông chủ quán bar bảo cô đưa đồ cho người ở phòng 5-3, không phải bảo cô giao cho người đứng bên ngoài.
Người đàn bà lườm Sơ Tranh một cái, âm dương quái khí: "Haha, cô bé này, giúp cô mà cô còn không vui."
"Tôi không bắt bà giúp tôi." Ngữ khí Sơ Tranh lãnh đạm.
Người đàn bà bị Sơ Tranh chẹn họng, hùng hùng hổ hổ nói: "Không biết tốt xấu."
Người đàn bà kia không nói chuyện với Sơ Tranh nữa, trực tiếp đi tới cửa, mạnh tay gõ cửa.
"An Tịch, tao biết mày ở bên trong, mày ra đây cho tao!!"
"Mở cửa!"
"Đừng tưởng cứ trốn bên trong là không sao, tao nói cho mày biết, hôm nay mày mà không ra, tao sẽ nói cho tất cả mọi người trong tiểu khu này biết những việc mẹ mày đã làm, để xem mày còn mặt mũi ở đây nữa không."
"An..."
Giọng người đàn bà đột ngột ngừng lại.
Cửa phòng mở ra từ bên trong.
Nam sinh chỉ mặc đồ ở nhà đang đứng trong cửa, hắn đeo khẩu trang, lộ ra bọng mắt xanh đen, con ngươi màu hổ phách tràn đầy chán ghét, tóc trên đỉnh đầu rối bời, tinh thần có vẻ không phấn chấn lắm.
"Các người xong chưa vậy?
Người đàn bà thấy người đi ra, lập tức chống nạnh: "A, làm sao, mẹ mày dám làm, còn không cho bọn tao nói? Mẹ mày ở đâu? Mau gọi nó ra đây!"
"Tôi không biết" Giọng nói nam sinh khàn khàn.
Người đàn bà chỉ vào mũi nam sinh: "Mày là con của nó, sao mày lại không biết?"
"Tôi đã bảo là không biết." Nam sinh nói xong thì định đóng cửa.
Người đàn bà kia sao mà chịu, thân thể hơi mập trực tiếp đụng tới.
Sức lực của nam sinh đáng nhẽ phải lớn hơn, nhưng người trong phòng, lại bị người đàn bà đẩy lui về sau mấy bước liền, cửa phòng cũng bị mở toang, những người còn lại tuôn vào nhà.
"Mẹ mày, con tiện nhân kia, vậy mà dám xúi bẩy lão già kia cho ả căn phòng, mày và mẹ mày đều không phải thứ gì tốt."
"Tìm, tìm cẩn thận vào, tao xem hôm nay nó trốn đi đâu được."
Người đàn bà mắng to, thanh âm vọng lại trong phòng vô cùng khó nghe.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ An Tịch, ngăn cản An Tịch hắc hóa. 】
Sơ Tranh vốn đang xem kịch, đột nhiên Vương bát đản mời cô gia nhập group chat.
Thế này không hay lắm đâu.
Sơ Tranh thăm dò bên trong, phòng khách bị lật rối tung rối mù, nam sinh dựa vào vách tường, thần sắc chán ghét nhìn mấy người này.
Giây tiếp theo Sơ Tranh rút đầu lại.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô đang làm gì vậy? Bây giờ cô phải đi vào, đuổi những người này đi, anh hùng cứu mỹ nhân!! 】
Vương Giả thấy Sơ Tranh đứng ở bên ngoài, không hề có dự định đi vào, rất là gấp gáp.
Sơ Tranh không để ý đến Vương Giả, một tay ôm cái rương, lấy điện thoại từ trong túi ra, báo cảnh sát.
Cách tiểu khu này không đến ba trăm mét chính là đồn công an, cho nên cảnh sát đến rất nhanh.
"Đồng chí, các anh làm cái gì vậy, chúng tôi đến tìm cậu ta."
"Mấy người tự tiện xông vào nhà dân, tất cả yên lặng hết cho tôi!!" Người báo cảnh sát nói là có người tự tiện xông vào nhà dân, vừa rồi nam sinh kia cũng gật đầu, biểu thị là đám người này tự xông tới.
Người đàn bà không phục: "Sao lại tự tiện xông vào nhà dân, cậu ta..."
"Được rồi được rồi, yên tĩnh hết đi!!"
Nhân viên cảnh sát khống chế cục diện lại, bắt đầu ghi chép lời khai.
Chút chuyện này, chắc chắn sẽ không bị giam lại, nhiều nhất thì nói vài câu, sau đó đuổi người ta đi.
Chờ đám người kia bất đắc dĩ rời đi, Sơ Tranh mới đi từ trên lầu xuống.
Nam sinh vừa chuẩn bị đóng cửa, Sơ Tranh đã một tay chống đỡ cửa: "Có người bảo tôi đưa đồ cho anh."
Ánh mắt nam sinh rơi trên cái rương Sơ Tranh ôm, ba giây sau mới nhận lấy, sau đó đóng sầm cửa lại.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh mò xuống cái mũi xém bị đụng trúng của mình.
Người gì vậy chứ!
Sơ Tranh vừa chuẩn bị đạp cửa, chân cũng đã vươn ra, cửa đột nhiên bị kéo ra.
Sơ Tranh lập tức buông chân xuống.
Nam sinh phía sau cửa liếc nhìn cô một cái: "Cảm ơn."
Ầm!
Cửa phòng lần nữa bị đóng lại.
Sơ Tranh: "..."
-
Lúc xuống lầu Sơ Tranh lục lọi trong điện thoại, chấp nhận lời mời kết bạn của ông chủ quán bar đã gửi nhiều ngày rồi.
Không biết vì sao mà nguyên chủ không chịu chấp nhận lời mời kết bạn của vị ông chủ này.
Trước đó khi cô xem điện thoại đã nhìn thấy.
Nhưng khi đó không có việc gì, cô cũng lười ấn.
Cô vừa chấp nhận xong, ông chủ quán bar lập tức gửi một meme đáng yêu hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của ông tới.
Tiếp theo đó là một meme ngốc ngốc bệnh bệnh.
[ Đánh đầu chó của bạn. jpg]
Sơ Tranh: "..."
Ông chủ quán bar chôm hình ảnh từ đâu về đây.
Cái này hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của ông đâu!!
Meme của trung lão niên mới thích hợp với ông chứ!
[ Tam Dã:... ]
Sơ Tranh đáp lại bằng ba dấu chấm, bên kia lập tức đang nhập.
[ Tửu Tửu Linh: Đưa đồ đến rồi à? ]
[ Tam Dã: Ừ. ]
[ Tửu Tửu Linh: Trông thấy người không? Cậu ấy thế nào rồi? Đã ngỏm chưa? ]
[ Tam Dã: Ngỏm thì nên báo cảnh sát. ]
Mặc dù hình như cô cũng đã báo rồi.
[ Tửu Tửu Linh: Không chết là tốt rồi. ]
[ Tam Dã: Hắn tên là An Tịch à? ]
[ Tửu Tửu Linh: Đúng thế, làm sao vậy, có phải bị gương mặt kia lừa gạt rồi không? Cô bé à, tôi nói cho cô biết nha, nhìn người không thể nhìn mặt, thiệt thòi lớn đó. ]
Sơ Tranh: "..."
Ta chỉ nhìn thấy một đôi mắt, đã trông thấy mặt gì đâu.
Nhưng ngẫm lại thẻ người tốt của cô, mặc kệ là phương diện nào cũng nhìn rất đẹp, cho nên cũng không quá lo lắng.
[ Tam Dã: Hắn rất cặn bã sao? ]
[ Tửu Tửu Linh: Cũng không phải... ]
[ Tửu Tửu Linh: Được rồi, cô về nhà sớm đi. ]
[ Chuyển khoản ] xin xác nhận nhận tiền
Ông chủ quán bar chuyển khoản xong liền biến mất.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh ấn vào vòng kết nối bạn bè của ông chủ quán bar nhìn một chút.
Vị tuyển thủ bước vào tuổi trung lão niên này, mỗi ngày thứ đăng trên vòng kết nối bạn bè không phải rượu thì chính là chó... Chó thật.
Translator: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tiểu khu Dương Quang.
Tiểu khu này nằm ngay cạnh khu nhà trọ cô ở, là một tiểu khu cũ kĩ đã xây nhiều năm.
Sơ Tranh đến đây mới phát hiện ra nơi này không có thang máy, cô phải tự leo lên.
Quá thử thách một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta rồi.
Sơ Tranh ôm cái rương leo lên tầng 5.
5-3
Hẳn là ở đây.
Cô giơ tay gõ cửa.
Một phút trôi qua, không ai ra mở.
Sơ Tranh lại gõ cửa.
Vẫn không ai mở.
"..."
Lúc Sơ Tranh đang suy nghĩ xem nên để luôn ngoài cửa hay là nên đạp cửa, thì trên hành lang có người đi tới.
"Ở đây à?"
"Chắc là ở đây... 5-3, đúng, chính là chỗ này..."
Mấy người xông tới, xông thẳng đến chỗ Sơ Tranh.
Tư thế hung hăng kia, giống như đến báo thù.
Bọn họ trông thấy Sơ Tranh đứng trước cửa, hơi sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt kì quái, dò xét cô từ trên xuống dưới.
Sơ Tranh cảm thấy mình như miếng thịt trên thớt, bị người ta xoi mói bắt bẻ.
Sơ Tranh kéo căng nét mặt, bất động.
Cuối cùng, một người đàn bà vẻ mặt bất thiện chau mày lên tiếng: "Cô cũng đến tìm An Tịch."
An Tịch?
Con chó điên nào?
Không biết.
Thế nên Sơ Tranh lắc đầu.
"Vậy cô đứng đây làm gì?" Người đàn bà kia lại hỏi.
Sơ Tranh vỗ cái rương, đúng lí hợp tình nói: "Đưa đồ."
Người đàn bà nhìn cái rương trong ngực Sơ Tranh, trao đổi ánh mắt mấy lần với đồng bọn, trực tiếp thò tay đòi lấy: "Đưa cho chúng tôi, chúng tôi giúp cô đưa."
Sơ Tranh lui về phía sau, không để người đàn bà kia đụng vào rương.
"Tôi không biết các người, vì sao phải đưa cho các người?"
Ông chủ quán bar bảo cô đưa đồ cho người ở phòng 5-3, không phải bảo cô giao cho người đứng bên ngoài.
Người đàn bà lườm Sơ Tranh một cái, âm dương quái khí: "Haha, cô bé này, giúp cô mà cô còn không vui."
"Tôi không bắt bà giúp tôi." Ngữ khí Sơ Tranh lãnh đạm.
Người đàn bà bị Sơ Tranh chẹn họng, hùng hùng hổ hổ nói: "Không biết tốt xấu."
Người đàn bà kia không nói chuyện với Sơ Tranh nữa, trực tiếp đi tới cửa, mạnh tay gõ cửa.
"An Tịch, tao biết mày ở bên trong, mày ra đây cho tao!!"
"Mở cửa!"
"Đừng tưởng cứ trốn bên trong là không sao, tao nói cho mày biết, hôm nay mày mà không ra, tao sẽ nói cho tất cả mọi người trong tiểu khu này biết những việc mẹ mày đã làm, để xem mày còn mặt mũi ở đây nữa không."
"An..."
Giọng người đàn bà đột ngột ngừng lại.
Cửa phòng mở ra từ bên trong.
Nam sinh chỉ mặc đồ ở nhà đang đứng trong cửa, hắn đeo khẩu trang, lộ ra bọng mắt xanh đen, con ngươi màu hổ phách tràn đầy chán ghét, tóc trên đỉnh đầu rối bời, tinh thần có vẻ không phấn chấn lắm.
"Các người xong chưa vậy?
Người đàn bà thấy người đi ra, lập tức chống nạnh: "A, làm sao, mẹ mày dám làm, còn không cho bọn tao nói? Mẹ mày ở đâu? Mau gọi nó ra đây!"
"Tôi không biết" Giọng nói nam sinh khàn khàn.
Người đàn bà chỉ vào mũi nam sinh: "Mày là con của nó, sao mày lại không biết?"
"Tôi đã bảo là không biết." Nam sinh nói xong thì định đóng cửa.
Người đàn bà kia sao mà chịu, thân thể hơi mập trực tiếp đụng tới.
Sức lực của nam sinh đáng nhẽ phải lớn hơn, nhưng người trong phòng, lại bị người đàn bà đẩy lui về sau mấy bước liền, cửa phòng cũng bị mở toang, những người còn lại tuôn vào nhà.
"Mẹ mày, con tiện nhân kia, vậy mà dám xúi bẩy lão già kia cho ả căn phòng, mày và mẹ mày đều không phải thứ gì tốt."
"Tìm, tìm cẩn thận vào, tao xem hôm nay nó trốn đi đâu được."
Người đàn bà mắng to, thanh âm vọng lại trong phòng vô cùng khó nghe.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ An Tịch, ngăn cản An Tịch hắc hóa. 】
Sơ Tranh vốn đang xem kịch, đột nhiên Vương bát đản mời cô gia nhập group chat.
Thế này không hay lắm đâu.
Sơ Tranh thăm dò bên trong, phòng khách bị lật rối tung rối mù, nam sinh dựa vào vách tường, thần sắc chán ghét nhìn mấy người này.
Giây tiếp theo Sơ Tranh rút đầu lại.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô đang làm gì vậy? Bây giờ cô phải đi vào, đuổi những người này đi, anh hùng cứu mỹ nhân!! 】
Vương Giả thấy Sơ Tranh đứng ở bên ngoài, không hề có dự định đi vào, rất là gấp gáp.
Sơ Tranh không để ý đến Vương Giả, một tay ôm cái rương, lấy điện thoại từ trong túi ra, báo cảnh sát.
Cách tiểu khu này không đến ba trăm mét chính là đồn công an, cho nên cảnh sát đến rất nhanh.
"Đồng chí, các anh làm cái gì vậy, chúng tôi đến tìm cậu ta."
"Mấy người tự tiện xông vào nhà dân, tất cả yên lặng hết cho tôi!!" Người báo cảnh sát nói là có người tự tiện xông vào nhà dân, vừa rồi nam sinh kia cũng gật đầu, biểu thị là đám người này tự xông tới.
Người đàn bà không phục: "Sao lại tự tiện xông vào nhà dân, cậu ta..."
"Được rồi được rồi, yên tĩnh hết đi!!"
Nhân viên cảnh sát khống chế cục diện lại, bắt đầu ghi chép lời khai.
Chút chuyện này, chắc chắn sẽ không bị giam lại, nhiều nhất thì nói vài câu, sau đó đuổi người ta đi.
Chờ đám người kia bất đắc dĩ rời đi, Sơ Tranh mới đi từ trên lầu xuống.
Nam sinh vừa chuẩn bị đóng cửa, Sơ Tranh đã một tay chống đỡ cửa: "Có người bảo tôi đưa đồ cho anh."
Ánh mắt nam sinh rơi trên cái rương Sơ Tranh ôm, ba giây sau mới nhận lấy, sau đó đóng sầm cửa lại.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh mò xuống cái mũi xém bị đụng trúng của mình.
Người gì vậy chứ!
Sơ Tranh vừa chuẩn bị đạp cửa, chân cũng đã vươn ra, cửa đột nhiên bị kéo ra.
Sơ Tranh lập tức buông chân xuống.
Nam sinh phía sau cửa liếc nhìn cô một cái: "Cảm ơn."
Ầm!
Cửa phòng lần nữa bị đóng lại.
Sơ Tranh: "..."
-
Lúc xuống lầu Sơ Tranh lục lọi trong điện thoại, chấp nhận lời mời kết bạn của ông chủ quán bar đã gửi nhiều ngày rồi.
Không biết vì sao mà nguyên chủ không chịu chấp nhận lời mời kết bạn của vị ông chủ này.
Trước đó khi cô xem điện thoại đã nhìn thấy.
Nhưng khi đó không có việc gì, cô cũng lười ấn.
Cô vừa chấp nhận xong, ông chủ quán bar lập tức gửi một meme đáng yêu hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của ông tới.
Tiếp theo đó là một meme ngốc ngốc bệnh bệnh.
[ Đánh đầu chó của bạn. jpg]
Sơ Tranh: "..."
Ông chủ quán bar chôm hình ảnh từ đâu về đây.
Cái này hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của ông đâu!!
Meme của trung lão niên mới thích hợp với ông chứ!
[ Tam Dã:... ]
Sơ Tranh đáp lại bằng ba dấu chấm, bên kia lập tức đang nhập.
[ Tửu Tửu Linh: Đưa đồ đến rồi à? ]
[ Tam Dã: Ừ. ]
[ Tửu Tửu Linh: Trông thấy người không? Cậu ấy thế nào rồi? Đã ngỏm chưa? ]
[ Tam Dã: Ngỏm thì nên báo cảnh sát. ]
Mặc dù hình như cô cũng đã báo rồi.
[ Tửu Tửu Linh: Không chết là tốt rồi. ]
[ Tam Dã: Hắn tên là An Tịch à? ]
[ Tửu Tửu Linh: Đúng thế, làm sao vậy, có phải bị gương mặt kia lừa gạt rồi không? Cô bé à, tôi nói cho cô biết nha, nhìn người không thể nhìn mặt, thiệt thòi lớn đó. ]
Sơ Tranh: "..."
Ta chỉ nhìn thấy một đôi mắt, đã trông thấy mặt gì đâu.
Nhưng ngẫm lại thẻ người tốt của cô, mặc kệ là phương diện nào cũng nhìn rất đẹp, cho nên cũng không quá lo lắng.
[ Tam Dã: Hắn rất cặn bã sao? ]
[ Tửu Tửu Linh: Cũng không phải... ]
[ Tửu Tửu Linh: Được rồi, cô về nhà sớm đi. ]
[ Chuyển khoản ] xin xác nhận nhận tiền
Ông chủ quán bar chuyển khoản xong liền biến mất.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh ấn vào vòng kết nối bạn bè của ông chủ quán bar nhìn một chút.
Vị tuyển thủ bước vào tuổi trung lão niên này, mỗi ngày thứ đăng trên vòng kết nối bạn bè không phải rượu thì chính là chó... Chó thật.