Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1566
Chương 1565: Tiên môn nội ứng (34)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vất vả lắm Diệp Lạc mới liên hệ được với Đông Lẫm, để được cho lên núi.
Vừa lên núi đã nhìn thấy Sơ Tranh, đang mang theo thanh kiếm, uể oải vung, Đông Lẫm chắp tay đứng ở bên cạnh quan sát.
Diệp Lạc trong nháy mắt nắm chặt vạt áo, ả bái sư thời gian dài như vậy, sư tôn có bao giờ tự mình dạy bảo ả đâu?
Ngay cả nói cũng không nói với ả vài lời...
Diệp Lạc hít sâu một hơi, cất bước đi qua: "Sư tôn."
Đông Lẫm chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Diệp Lạc vốn cho rằng Đông Lẫm sẽ hỏi ả chuyện trước đó, nhưng Đông Lẫm không nói gì, những lời Diệp Lạc đã chuẩn bị xong hoàn toàn vô dụng.
"Còn có việc?" Thấy Diệp Lạc bối rối đứng ở đó, Đông Lẫm hỏi một câu.
"... Sư tôn, đồ nhi biết sai rồi." Diệp Lạc cúi đầu, âm thanh nhỏ bé.
Diệp Lạc tự nhắc đến chuyện này, Đông Lẫm cũng không thể tiếp tục giả vờ như chưa tùng có chuyện gì xảy ra.
"Tổn thương đồng môn, Vân Tông tuyệt đối không cho phép."
Diệp Lạc lập tức giải thích: "Lúc ấy đồ nhi thật sự không phải cố ý, lúc ấy bị công kích, đồ nhi cũng luống cuống tay chân, không cẩn thận đẩy trúng Dương Thú sư huynh..."
Diệp Lạc càng nói càng ủy khuất.
"Sư tôn, đồ nhi cũng biết bây giờ nói những chuyện này đều vô dụng, đồ nhi cũng biết sai rồi, xin sư tôn tha thứ cho đồ nhi lần này."
Đông Lẫm không quá am hiểu cách ứng phó những chuyện này, hơn nữa Hình Pháp đường bên kia đã xử phạt, hắn cũng cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện này, vung tay lên: "Lui xuống đi."
"..."
Diệp Lạc nhìn Đông Lẫm đi qua phía Sơ Tranh bên kia.
Đáy mắt Diệp Lạc hiện lên một tia oán hận, quay người về chỗ ở của mình.
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Lạc ngược lại thường xuyên trông thấy Đông Lẫm.
Nhưng mỗi ngày Đông Lẫm đều chỉ dạy dỗ Sơ Tranh, căn bản không để ý tới ả.
"Sư tôn... Đồ nhi cũng muốn học tập cùng sư tỷ, được chứ ạ?" Diệp Lạc chủ động đi tìm Đông Lẫm.
Đông Lẫm nhìn Sơ Tranh một chút, người sau hờ hững sử dụng kiếm chọc chọc hoa cỏ trên mặt đất.
Đông Lẫm lập tức quát lớn một tiếng: "Sơ Tranh!"
Đó đều không phải vật phàm.
"Cái gì?" Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn tới.
"Đó cũng là kỳ trân dị thảo, nàng cẩn thận một chút." Đông Lẫm nhắc nhở cô, giọng điệu nghe không tốt lắm, giống như tức giận.
Ánh mắt Diệp Lạc di động qua lại giữa hai người.
Trước kia tiên tôn đối với ả và Sơ Tranh đều không có gì khác biệt...
Sao lần này, đột nhiên đối tốt với Sơ Tranh như vậy?
Ả còn nghe nói, trước đó Tiên tôn ở bên ngoài, cũng luôn dẫn cô theo cùng.
Sơ Tranh: "..."
Có gì mà hiếm lạ, sáng mai cho chàng một phòng!
"Luyện kiếm đi!" Đông Lẫm chỉ vào bên cạnh, sau đó lại nhìn Diệp Lạc một chút: "Ngươi cũng đi."
"Vâng."
Diệp Lạc lập tức đi qua phía bên kia.
"Sư tỷ." Diệp Lạc gọi Sơ Tranh một tiếng, Sơ Tranh cho là ả muốn làm gì, kết quả Diệp Lạc rất nhanh liền đi đến bên cạnh, tự mình luyện tập.
Sơ Tranh: "..."
Chó điên muốn làm gì?
-
Đông Lẫm nhận được tin tức của tông chủ, rời đi một hồi, khi trở về, vừa vặn trông thấy Diệp Lạc bị Sơ Tranh đạp ngã xuống đất.
Diệp Lạc vốn có cơ hội tránh đi, nhưng lại từ bỏ né tránh, kiên trì chịu đựng, ngã xuống dưới đất.
"Sư tỷ, ta trêu chọc tỷ ở chỗ nào sao?"
Diệp Lạc lắp bắp ngẩng đầu, vẻ mặt ủy khuất.
Sơ Tranh: "..."
Hắc!
Tiểu mỹ nhân này sao mà lắm chuyện thế này! Không phải vừa rồi còn ngang với ta sao?
Đánh không thắng sao lại bắt đầu bán thảm rồi!!
"Sư tôn..." Diệp Lạc vừa nhìn thấy người phía sau, kinh hoảng kêu một tiếng, luống cuống tay chân bò từ dưới đất dậy.
Sơ Tranh quay đầu, thấy Đông Lẫm chẳng biết đứng ở phía sau từ lúc nào, đáy lòng lập tức sáng tỏ.
Vừa rồi Diệp Lạc ra tay trước, có cơ hội tránh đi cũng không tránh, rõ ràng chính là muốn hãm hại cô một phen.
Sơ Tranh không nói lời nào, chỉ nhìn Đông Lẫm.
Đông Lẫm trầm giọng hỏi: "Các ngươi đang làm gì thế?"
Diệp Lạc giành nói: "Con và sư tỷ luận bàn một chút, sư tỷ thật lợi hại."
Đông Lẫm nhìn về phía Sơ Tranh, gật đầu, cũng không có ý tứ truy cứu gì.
Diệp Lạc có chút trợn tròn mắt.
Vừa rồi rõ ràng Đông Lẫm trông thấy Sơ Tranh đạp ả ngã xuống đất, sao hắn lại giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì?
Sơ Tranh mặt không đổi sắc thu kiếm, ánh mắt Diệp Lạc liếc qua người cô, chỗ sâu trong mắt ẩn giấu mấy phần phẫn nộ.
Sao bây giờ sư tôn lại thiên vị cô?
Từ từ...
Ánh mắt Diệp Lạc rơi vào trên cổ tay Sơ Tranh, ống tay áo hơi kéo lên, lộ ra đồ án trên cổ tay trắng như tuyết... Đồ án kia, trên tay sư tôn hình như cũng có.
Nhịp tim Diệp Lạc không theo khống chế cuồng loạn hai lần.
Diệp Lạc không chắc chắn lắm, trước đó Đông Lẫm vung tay áo rất nhanh, ả chỉ ngờ ngợ thấy một chút...
"Sư tôn, sư tỷ, thân thể con không thoải mái, có thể trở về trước không?"
Đông Lẫm gật đầu, Diệp Lạc vội vàng rời đi.
Sơ Tranh: "..."
Ngươi không gây sự sao?!
Chờ Diệp Lạc rời đi, Đông Lẫm bảo Sơ Tranh đi theo hắn tiến vào phòng: "Đánh nàng ta làm gì?"
"Chàng trông thấy rồi?"
"..." Hắn có thể không nhìn thấy sao?
"Nàng ta ra tay trước." Sơ Tranh nói.
Đông Lẫm mò xuống đầu Sơ Tranh: "Trên danh nghĩa nàng ta vẫn là sư muội của nàng, nàng đừng làm quá mức, nháo đến chỗ tông chủ và các trưởng lão khác, ta cũng không dễ bao che cho nàng."
"Yên tâm, náo không đến." Sơ Tranh tự tin vỗ ngực.
Tuyệt đối sẽ không lưu lại chứng cứ, dù có náo cũng không sao.
-
Hai ngày tiếp theo đó, Diệp Lạc đều không tiếp tục khiêu khích Sơ Tranh, chỉ là ả vẫn sẽ xuất hiện, bưng thư thái của một sư muội tốt, Sơ Tranh cũng sắp cảm thấy mình đang ức hiếp người khác luôn rồi.
"Sư tôn, uống trà."
"Để xuống đi."
"Sư tôn, đây là trà đồ nhi dùng hạt sương buổi sáng hôm nay thu thập được pha ra, ngài thử xem?" Diệp Lạc cũng không để xuống, ngược lại đưa sang phía Đông Lẫm.
Đông Lẫm nhíu mày, giơ tay ngăn cản: "Để ở chỗ ấy."
Tay Diệp Lạc đột nhiên lắc một cái, toàn bộ ly trà tạt trên tay áo Đông Lẫm.
Biểu cảm của Đông Lẫm trong nháy mắt trở nên khó coi.
Diệp Lạc chấn kinh: "Sư tôn, thật xin lỗi, đồ nhi không cố ý, đồ nhi lau cho ngài..."
Đông Lẫm lập tức đứng dậy, tránh khỏi Diệp Lạc: "Không cần, đi xuống đi."
Diệp Lạc lại xin lỗi thêm một hồi, sau đó đi ra bên ngoài.
Xoay người lại biểu cảm trên mặt Diệp Lạc liền thu liễm lại, chỉ còn lại một mảnh âm trầm, vừa rồi không thấy rõ gì cả.
Diệp Lạc quay đầu nhìn một chút, vừa vặn trông thấy Đông Lẫm vén tay áo lên, tay áo rộng lớn nâng lên, đồ án trên cổ tay trong nháy mắt rõ ràng.
Giống nhau như đúc!
Diệp Lạc vội quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.
Tận đến khi xuống núi, nhịp tim của Diệp Lạc vẫn còn chưa bình phục lại.
Trên tay sư tôn sao lại có đồ án giống y đúc trên tay Sơ Tranh?
Điều này đại biểu cho cái gì?
"Diệp sư muội, muội vội vàng đi đâu thế?" Lâm Sơ Phóng đụng vào Diệp Lạc ở chân núi, kỳ quái gọi ả lại.
"Đại sư huynh..." Diệp Lạc thu liễm cảm xúc: "Không có gì, chỉ là hơi ngột ngạt, ra ngoài đi dạo một chút."
"Ồ." Lâm Sơ Phóng không hoài nghi, nói với Diệp Lạc hai câu rồi lên Thiên Tịnh Phong.
Diệp Lạc nhìn bóng lưng Lâm Sơ Phóng, đi về phía Tàng Thư Các của tông môn.
Diệp Lạc tìm trong Tàng Thư Các thật lâu, cũng không tìm được thứ cùng loại.
Hai người kia tuyệt đối không thích hợp...
Diệp Lạc xoa mi tâm, ánh mắt quét đến sư thúc canh giữ Tàng Thư Các, hai mắt ả tỏa sáng, lập tức tìm giấy bút ra, vẽ lại đồ án kia.
"Sư thúc, con có thể thỉnh giáo một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vất vả lắm Diệp Lạc mới liên hệ được với Đông Lẫm, để được cho lên núi.
Vừa lên núi đã nhìn thấy Sơ Tranh, đang mang theo thanh kiếm, uể oải vung, Đông Lẫm chắp tay đứng ở bên cạnh quan sát.
Diệp Lạc trong nháy mắt nắm chặt vạt áo, ả bái sư thời gian dài như vậy, sư tôn có bao giờ tự mình dạy bảo ả đâu?
Ngay cả nói cũng không nói với ả vài lời...
Diệp Lạc hít sâu một hơi, cất bước đi qua: "Sư tôn."
Đông Lẫm chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Diệp Lạc vốn cho rằng Đông Lẫm sẽ hỏi ả chuyện trước đó, nhưng Đông Lẫm không nói gì, những lời Diệp Lạc đã chuẩn bị xong hoàn toàn vô dụng.
"Còn có việc?" Thấy Diệp Lạc bối rối đứng ở đó, Đông Lẫm hỏi một câu.
"... Sư tôn, đồ nhi biết sai rồi." Diệp Lạc cúi đầu, âm thanh nhỏ bé.
Diệp Lạc tự nhắc đến chuyện này, Đông Lẫm cũng không thể tiếp tục giả vờ như chưa tùng có chuyện gì xảy ra.
"Tổn thương đồng môn, Vân Tông tuyệt đối không cho phép."
Diệp Lạc lập tức giải thích: "Lúc ấy đồ nhi thật sự không phải cố ý, lúc ấy bị công kích, đồ nhi cũng luống cuống tay chân, không cẩn thận đẩy trúng Dương Thú sư huynh..."
Diệp Lạc càng nói càng ủy khuất.
"Sư tôn, đồ nhi cũng biết bây giờ nói những chuyện này đều vô dụng, đồ nhi cũng biết sai rồi, xin sư tôn tha thứ cho đồ nhi lần này."
Đông Lẫm không quá am hiểu cách ứng phó những chuyện này, hơn nữa Hình Pháp đường bên kia đã xử phạt, hắn cũng cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện này, vung tay lên: "Lui xuống đi."
"..."
Diệp Lạc nhìn Đông Lẫm đi qua phía Sơ Tranh bên kia.
Đáy mắt Diệp Lạc hiện lên một tia oán hận, quay người về chỗ ở của mình.
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Lạc ngược lại thường xuyên trông thấy Đông Lẫm.
Nhưng mỗi ngày Đông Lẫm đều chỉ dạy dỗ Sơ Tranh, căn bản không để ý tới ả.
"Sư tôn... Đồ nhi cũng muốn học tập cùng sư tỷ, được chứ ạ?" Diệp Lạc chủ động đi tìm Đông Lẫm.
Đông Lẫm nhìn Sơ Tranh một chút, người sau hờ hững sử dụng kiếm chọc chọc hoa cỏ trên mặt đất.
Đông Lẫm lập tức quát lớn một tiếng: "Sơ Tranh!"
Đó đều không phải vật phàm.
"Cái gì?" Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn tới.
"Đó cũng là kỳ trân dị thảo, nàng cẩn thận một chút." Đông Lẫm nhắc nhở cô, giọng điệu nghe không tốt lắm, giống như tức giận.
Ánh mắt Diệp Lạc di động qua lại giữa hai người.
Trước kia tiên tôn đối với ả và Sơ Tranh đều không có gì khác biệt...
Sao lần này, đột nhiên đối tốt với Sơ Tranh như vậy?
Ả còn nghe nói, trước đó Tiên tôn ở bên ngoài, cũng luôn dẫn cô theo cùng.
Sơ Tranh: "..."
Có gì mà hiếm lạ, sáng mai cho chàng một phòng!
"Luyện kiếm đi!" Đông Lẫm chỉ vào bên cạnh, sau đó lại nhìn Diệp Lạc một chút: "Ngươi cũng đi."
"Vâng."
Diệp Lạc lập tức đi qua phía bên kia.
"Sư tỷ." Diệp Lạc gọi Sơ Tranh một tiếng, Sơ Tranh cho là ả muốn làm gì, kết quả Diệp Lạc rất nhanh liền đi đến bên cạnh, tự mình luyện tập.
Sơ Tranh: "..."
Chó điên muốn làm gì?
-
Đông Lẫm nhận được tin tức của tông chủ, rời đi một hồi, khi trở về, vừa vặn trông thấy Diệp Lạc bị Sơ Tranh đạp ngã xuống đất.
Diệp Lạc vốn có cơ hội tránh đi, nhưng lại từ bỏ né tránh, kiên trì chịu đựng, ngã xuống dưới đất.
"Sư tỷ, ta trêu chọc tỷ ở chỗ nào sao?"
Diệp Lạc lắp bắp ngẩng đầu, vẻ mặt ủy khuất.
Sơ Tranh: "..."
Hắc!
Tiểu mỹ nhân này sao mà lắm chuyện thế này! Không phải vừa rồi còn ngang với ta sao?
Đánh không thắng sao lại bắt đầu bán thảm rồi!!
"Sư tôn..." Diệp Lạc vừa nhìn thấy người phía sau, kinh hoảng kêu một tiếng, luống cuống tay chân bò từ dưới đất dậy.
Sơ Tranh quay đầu, thấy Đông Lẫm chẳng biết đứng ở phía sau từ lúc nào, đáy lòng lập tức sáng tỏ.
Vừa rồi Diệp Lạc ra tay trước, có cơ hội tránh đi cũng không tránh, rõ ràng chính là muốn hãm hại cô một phen.
Sơ Tranh không nói lời nào, chỉ nhìn Đông Lẫm.
Đông Lẫm trầm giọng hỏi: "Các ngươi đang làm gì thế?"
Diệp Lạc giành nói: "Con và sư tỷ luận bàn một chút, sư tỷ thật lợi hại."
Đông Lẫm nhìn về phía Sơ Tranh, gật đầu, cũng không có ý tứ truy cứu gì.
Diệp Lạc có chút trợn tròn mắt.
Vừa rồi rõ ràng Đông Lẫm trông thấy Sơ Tranh đạp ả ngã xuống đất, sao hắn lại giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì?
Sơ Tranh mặt không đổi sắc thu kiếm, ánh mắt Diệp Lạc liếc qua người cô, chỗ sâu trong mắt ẩn giấu mấy phần phẫn nộ.
Sao bây giờ sư tôn lại thiên vị cô?
Từ từ...
Ánh mắt Diệp Lạc rơi vào trên cổ tay Sơ Tranh, ống tay áo hơi kéo lên, lộ ra đồ án trên cổ tay trắng như tuyết... Đồ án kia, trên tay sư tôn hình như cũng có.
Nhịp tim Diệp Lạc không theo khống chế cuồng loạn hai lần.
Diệp Lạc không chắc chắn lắm, trước đó Đông Lẫm vung tay áo rất nhanh, ả chỉ ngờ ngợ thấy một chút...
"Sư tôn, sư tỷ, thân thể con không thoải mái, có thể trở về trước không?"
Đông Lẫm gật đầu, Diệp Lạc vội vàng rời đi.
Sơ Tranh: "..."
Ngươi không gây sự sao?!
Chờ Diệp Lạc rời đi, Đông Lẫm bảo Sơ Tranh đi theo hắn tiến vào phòng: "Đánh nàng ta làm gì?"
"Chàng trông thấy rồi?"
"..." Hắn có thể không nhìn thấy sao?
"Nàng ta ra tay trước." Sơ Tranh nói.
Đông Lẫm mò xuống đầu Sơ Tranh: "Trên danh nghĩa nàng ta vẫn là sư muội của nàng, nàng đừng làm quá mức, nháo đến chỗ tông chủ và các trưởng lão khác, ta cũng không dễ bao che cho nàng."
"Yên tâm, náo không đến." Sơ Tranh tự tin vỗ ngực.
Tuyệt đối sẽ không lưu lại chứng cứ, dù có náo cũng không sao.
-
Hai ngày tiếp theo đó, Diệp Lạc đều không tiếp tục khiêu khích Sơ Tranh, chỉ là ả vẫn sẽ xuất hiện, bưng thư thái của một sư muội tốt, Sơ Tranh cũng sắp cảm thấy mình đang ức hiếp người khác luôn rồi.
"Sư tôn, uống trà."
"Để xuống đi."
"Sư tôn, đây là trà đồ nhi dùng hạt sương buổi sáng hôm nay thu thập được pha ra, ngài thử xem?" Diệp Lạc cũng không để xuống, ngược lại đưa sang phía Đông Lẫm.
Đông Lẫm nhíu mày, giơ tay ngăn cản: "Để ở chỗ ấy."
Tay Diệp Lạc đột nhiên lắc một cái, toàn bộ ly trà tạt trên tay áo Đông Lẫm.
Biểu cảm của Đông Lẫm trong nháy mắt trở nên khó coi.
Diệp Lạc chấn kinh: "Sư tôn, thật xin lỗi, đồ nhi không cố ý, đồ nhi lau cho ngài..."
Đông Lẫm lập tức đứng dậy, tránh khỏi Diệp Lạc: "Không cần, đi xuống đi."
Diệp Lạc lại xin lỗi thêm một hồi, sau đó đi ra bên ngoài.
Xoay người lại biểu cảm trên mặt Diệp Lạc liền thu liễm lại, chỉ còn lại một mảnh âm trầm, vừa rồi không thấy rõ gì cả.
Diệp Lạc quay đầu nhìn một chút, vừa vặn trông thấy Đông Lẫm vén tay áo lên, tay áo rộng lớn nâng lên, đồ án trên cổ tay trong nháy mắt rõ ràng.
Giống nhau như đúc!
Diệp Lạc vội quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.
Tận đến khi xuống núi, nhịp tim của Diệp Lạc vẫn còn chưa bình phục lại.
Trên tay sư tôn sao lại có đồ án giống y đúc trên tay Sơ Tranh?
Điều này đại biểu cho cái gì?
"Diệp sư muội, muội vội vàng đi đâu thế?" Lâm Sơ Phóng đụng vào Diệp Lạc ở chân núi, kỳ quái gọi ả lại.
"Đại sư huynh..." Diệp Lạc thu liễm cảm xúc: "Không có gì, chỉ là hơi ngột ngạt, ra ngoài đi dạo một chút."
"Ồ." Lâm Sơ Phóng không hoài nghi, nói với Diệp Lạc hai câu rồi lên Thiên Tịnh Phong.
Diệp Lạc nhìn bóng lưng Lâm Sơ Phóng, đi về phía Tàng Thư Các của tông môn.
Diệp Lạc tìm trong Tàng Thư Các thật lâu, cũng không tìm được thứ cùng loại.
Hai người kia tuyệt đối không thích hợp...
Diệp Lạc xoa mi tâm, ánh mắt quét đến sư thúc canh giữ Tàng Thư Các, hai mắt ả tỏa sáng, lập tức tìm giấy bút ra, vẽ lại đồ án kia.
"Sư thúc, con có thể thỉnh giáo một chuyện không?"
"Chuyện gì?"