Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1536
Chương 1535: Tiên môn nội ứng (4)
Editor: Yuuri: Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Đại sư huynh làm sao bây giờ!!"
"Đại sư huynh, huynh mau nghĩ cách đi."
"Diệp sư muội..."
Đám người lo lắng nhìn, nhưng cũng không ai dám tiến lên.
Lâm Sơ Phóng đã nói Yêu Linh này không tầm thường, lỡ như bọn họ chọc giận đối phương thì xong luôn.
Lâm Sơ Phóng cảm giác được Yêu Linh trước mặt này không giống với bất cứ Yêu Linh nào mà trước kia mình từng gặp qua.
Y cũng không thể xác định mình có thể đối phó hay không.
Yêu Linh thích chui vào trong thân thể con người, hút sinh khí.
Bọn nó còn có thể khống chế cơ thể con người đã bị nhập thân, làm thành con rối gỗ của bọn nó.
"Tất cả yên tĩnh đi!" Bên tai Lâm Sơ Phóng ong ong, y trầm mặt quát lớn một tiếng: "Sư muội, muội đi ra ngoài trước đi."
Sơ Tranh chỉ chỉ chính mình.
Lâm Sơ Phóng gật đầu: "Ngoan, đi ra ngoài trước đi."
Y sợ lát nữa lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nếu Yêu Linh coi Sơ Tranh thành mục tiêu tiếp theo thì xong rồi.
"Ta không sao." Sơ Tranh bất động, cô còn muốn xem kịch ở khoảng cách gần.
"Mang sư muội ra ngoài." Lâm Sơ Phóng trực tiếp phân phó đệ tử bên cạnh.
"Tiểu sư tỷ, ngươi cũng đừng làm loạn thêm nữa." Đệ tử bên kia lập tức lên tiếng: "Đi ra ngoài trước đi, nếu không một chút nữa đại sư huynh còn phải phân tâm trông chừng ngươi."
Sơ Tranh: "..."
Ta không cần.
-
Sơ Tranh bị "đuổi" ra khỏi phòng, cô đành phải dựa ở cửa ra vào nhìn bọn họ đối phó con Yêu Linh kia.
Yêu Linh cười đùa ở bên người Diệp Lạc, bọn họ muốn công kích nó, còn phải cố kỵ Diệp Lạc, sợ làm Diệp Lạc bị thương.
"A..."
Một tên đệ tử bị ném từ bên trong ra, lăn từ bậc thang ra đến ngoài sân.
Sơ Tranh dựa cửa, hờ hững nhìn vị đệ tử kia.
Bên trong thỉnh thoảng vang lên tiếng gầm giận dữ và tiếng kêu kinh hoảng.
Sơ Tranh nhìn vào bên trong một chút, Diệp Lạc đứng dậy, còn công kích bọn họ.
Hai mắt Diệp Lạc không có thần thái, toàn thân đều là yêu khí, rõ ràng là bị Yêu Linh xem như con rối mà dùng.
Thực lực của Lâm Sơ Phóng cao hơn Diệp Lạc, nhưng bây giờ cố kỵ đến Diệp Lạc, nên công kích cũng bị bó tay bó chân.
Diệp Lạc ngược lại không có kiêng kị gì, trong lúc nhất thời có mấy đệ tử bị ả đả thương.
"Đại sư huynh, nhất định phải ép nó ra khỏi cơ thể Diệp sư muội!"
Lâm Sơ Phóng chỉ huy đệ tử vây Diệp Lạc lại.
Diệp Lạc thần sắc hung ác rống về phía bọn họ hai tiếng, công kích càng thêm sắc bén.
"Sư muội! Tỉnh lại đi!"
"Diệp sư muội!!"
Yêu Linh thỉnh thoảng hiện lên bên cạnh Diệp Lạc, coi Diệp Lạc thành một món đồ chơi, chơi đến vui vẻ.
Lâm Sơ Phóng bảo đệ tử khác hấp dẫn lực chú ý của nó, từ bên cạnh công kích nó.
Yêu Linh nhất thời không phòng bị, bị Lâm Sơ Phóng đánh trúng cái đuôi nhỏ.
Yêu Linh không biết xấu hổ trực tiếp rút vào trong thân thể Diệp Lạc, trong lúc nhất thời Lâm Sơ Phóng cũng không có cách nào.
Nói thế nào Lâm Sơ Phóng cũng là đại sư huynh, rất nhanh ép được nó ra một lần nữa, lần này làm cho Yêu Linh bị thương nặng.
Ngay lúc Yêu Linh rời khỏi người Diệp Lạc, Lâm Sơ Phóng lập tức kéo Diệp Lạc qua, nhanh chóng lau mi tâm ả một chút.
Yêu Linh lần nữa muốn trở về, liền phát hiện có một cỗ lực cản kỳ quái, tới gần một chút sẽ rất khó chịu.
Yêu Linh nổi giận gầm lên một tiếng với bọn họ, từ bỏ Diệp Lạc, bay về phía ngoài cửa.
"Sư muội!"
Lâm Sơ Phóng giật mình trong lòng, lập tức đuổi theo.
Sương mù đen cũng không công kích Sơ Tranh đứng bên ngoài, bay thẳng qua mái hiên, đảo mắt liền biến mất không thấy đâu nữa.
Lâm Sơ Phóng mang người đuổi theo.
"Chạy rồi?"
Lâm Sơ Phóng bảo chúng đệ tử kiểm tra xung quanh một lần.
"Đại sư huynh, đại sư huynh huynh mau đến xem Diệp sư muội!!" Bên trong có người hô.
Lâm Sơ Phóng lập tức quay người đi vào, Sơ Tranh đi theo y vào.
Diệp Lạc được người đỡ, hai mắt nhắm nghiền, trên thân yêu khí nồng đậm, giữa hai đầu lông mày hiện lên sự thống khổ.
Người bị Yêu Linh nhập thể, cũng có thể bị yêu khí xâm nhiễm.
Nhưng thời gian phải lâu, yêu khí mới xâm nhiễm.
Tình huống của Diệp Lạc lúc này, rõ ràng đã rất nghiêm trọng.
Lâm Sơ Phóng căn bản không biết nên làm thế nào, lập tức cho người lên đường quay về tông môn.
-
Vân Tông.
Lúc bọn người Sơ Tranh đến, tông môn đã nhận được tin tức, hai vị trưởng lão đã chờ ở sơn môn.
Diệp Lạc trực tiếp được đưa về Thiên Tịnh phong.
Sự chú ý của mọi người đều ở trên người Diệp Lạc, không ai chú ý tới Sơ Tranh.
Một mình Sơ Tranh chậm rãi đi về phía Thiên Tịnh phong.
"Hì hì ha ha..."
Phía sau Sơ Tranh hiện ra hai cái sừng thú, tiếp theo là đầu của Yêu Linh.
"Ngươi thật xấu xa."
"Ngươi đi theo ta làm gì?"
Yêu Linh bay ra, ghé vào vai Sơ Tranh: "Ta thích những người xấu xa như ngươi."
Sơ Tranh nói nghiêm túc: "Ta là người tốt."
Yêu Linh: "Người tốt sẽ không bảo ta đi giáo huấn sư muội đồng tông."
"Ả xuống tay với ta trước, ta đáp lại mà thôi, đây không tính là người xấu." Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt!
"..."
Yêu Linh đại khái không lý giải được.
Nhưng nó nhận định Sơ Tranh là người xấu.
Yêu Linh thích người xấu, kẻ càng xấu bọn nó càng thích.
"Đây là Vân Tông, ngươi đi theo sẽ bị phát hiện." Tốt xấu gì cũng coi như đồng mưu, Sơ Tranh nhắc nhở nó một câu.
"Hì hì ha ha, ngươi để cho ta nhập thể đi, như vậy sẽ không bị phát hiện nữa." Yêu Linh nói ra ý nghĩ hão huyền, cũng có ý đồ muốn chui vào trong thân thể Sơ Tranh.
Sơ Tranh giơ tay, bắt lấy sừng thú của Yêu Linh: "Muốn chết?"
Sừng thú của Yêu Linh trong nháy mắt bốc khói, nó lập tức giãy dụa kêu to: "A a... Buông buông, buông tay, mau buông tay! Ta không nhập thể là được mà!!"
Sơ Tranh buông nó ra.
Yêu Linh biến ra hai cái cánh tay đi sờ sừng thú của mình.
May quá, vẫn còn ở đây.
Cái sừng thú này rất đẹp, là thứ nó thích nhất.
"Hẹp hòi!"
Yêu Linh trừng Sơ Tranh một cái, từ đằng sau cô ẩn đi, biến mất.
Sơ Tranh đuổi Yêu Linh đi, mở tay ra, ngọc phiến trong lòng bàn tay đã nát.
Số lần sử dụng của ngọc phiến có hạn, bây giờ nó đã vô dụng.
-
Thiên Tịnh phong.
Chúng đệ tử và mấy vị trưởng lão đều có mặt, luân phiên bắt mạch cho Diệp Lạc.
Có trưởng lão muốn bức yêu khí trong cơ thể Diệp Lạc ra, nhưng những yêu khí này rất khó chơi, giống như mọc rễ trong thân thể Diệp Lạc vậy.
"Đông Lẫm tiên tôn còn đang bế quan sao?" Tam trưởng lão đứng bên trái cau mày hỏi đệ tử bên cạnh.
"Đúng thế." Đệ tử đó nói: "Tiên tôn vẫn không xuất quan."
Tam trưởng lão chắp tay sau lưng đi qua đi lại, sầu mi khổ kiểm hỏi hai vị
trưởng lão khác: "Các ngươi có biện pháp nào không?"
Đại trưởng lão đặt Diệp Lạc lên trên giường, lắc đầu: "Chỉ có thể tạm thời ngăn chặn, yêu khí này rất kỳ quái..."
Đối với thực lực của bọn họ, bức yêu khí ra không tính là khó khăn.
Nhưng không biết vì sao, yêu khí lần này...
Ba vị trưởng lão chỉ có thể ngăn chặn yêu khí trong cơ thể Diệp Lạc trước.
Sơ Tranh nhìn một hồi, giống như không có việc gì trở về phòng của mình.
Cô ở Thiên Tịnh phong.
Thiên Tịnh phong là địa bàn của Đông Lẫm tiên tôn, cũng chính là sư tôn của cô.
Vị tiên tôn này lúc còn trẻ cũng là một đại truyền kỳ.
Tuổi nhỏ thành danh, thiên tư trác tuyệt.
Nghe nói đã đến tình trạng có thể phi thăng, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại một mực không phi thăng, ở lại trong tông môn.
Quan trọng nhất là dáng vẻ của hắn cực kì đẹp, là mỹ nam tử mà Tu Chân Giới công nhận.
Lúc Diệp Lạc chưa bái Đông Lẫm tiên tôn làm sư phụ, nguyên một cái Thiên Tịnh phong cũng chỉ có nguyên chủ và Đông Lẫm.
Đông Lẫm bế quan nhiều năm, số lần nguyên chủ gặp hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lúc nguyên chủ vừa tới, một mình ở Thiên Tịnh phong quạnh quẽ, bị dọa đến phát khóc, vào buổi tối liền chạy về chỗ của tông chủ.
Editor: Yuuri: Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Đại sư huynh làm sao bây giờ!!"
"Đại sư huynh, huynh mau nghĩ cách đi."
"Diệp sư muội..."
Đám người lo lắng nhìn, nhưng cũng không ai dám tiến lên.
Lâm Sơ Phóng đã nói Yêu Linh này không tầm thường, lỡ như bọn họ chọc giận đối phương thì xong luôn.
Lâm Sơ Phóng cảm giác được Yêu Linh trước mặt này không giống với bất cứ Yêu Linh nào mà trước kia mình từng gặp qua.
Y cũng không thể xác định mình có thể đối phó hay không.
Yêu Linh thích chui vào trong thân thể con người, hút sinh khí.
Bọn nó còn có thể khống chế cơ thể con người đã bị nhập thân, làm thành con rối gỗ của bọn nó.
"Tất cả yên tĩnh đi!" Bên tai Lâm Sơ Phóng ong ong, y trầm mặt quát lớn một tiếng: "Sư muội, muội đi ra ngoài trước đi."
Sơ Tranh chỉ chỉ chính mình.
Lâm Sơ Phóng gật đầu: "Ngoan, đi ra ngoài trước đi."
Y sợ lát nữa lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nếu Yêu Linh coi Sơ Tranh thành mục tiêu tiếp theo thì xong rồi.
"Ta không sao." Sơ Tranh bất động, cô còn muốn xem kịch ở khoảng cách gần.
"Mang sư muội ra ngoài." Lâm Sơ Phóng trực tiếp phân phó đệ tử bên cạnh.
"Tiểu sư tỷ, ngươi cũng đừng làm loạn thêm nữa." Đệ tử bên kia lập tức lên tiếng: "Đi ra ngoài trước đi, nếu không một chút nữa đại sư huynh còn phải phân tâm trông chừng ngươi."
Sơ Tranh: "..."
Ta không cần.
-
Sơ Tranh bị "đuổi" ra khỏi phòng, cô đành phải dựa ở cửa ra vào nhìn bọn họ đối phó con Yêu Linh kia.
Yêu Linh cười đùa ở bên người Diệp Lạc, bọn họ muốn công kích nó, còn phải cố kỵ Diệp Lạc, sợ làm Diệp Lạc bị thương.
"A..."
Một tên đệ tử bị ném từ bên trong ra, lăn từ bậc thang ra đến ngoài sân.
Sơ Tranh dựa cửa, hờ hững nhìn vị đệ tử kia.
Bên trong thỉnh thoảng vang lên tiếng gầm giận dữ và tiếng kêu kinh hoảng.
Sơ Tranh nhìn vào bên trong một chút, Diệp Lạc đứng dậy, còn công kích bọn họ.
Hai mắt Diệp Lạc không có thần thái, toàn thân đều là yêu khí, rõ ràng là bị Yêu Linh xem như con rối mà dùng.
Thực lực của Lâm Sơ Phóng cao hơn Diệp Lạc, nhưng bây giờ cố kỵ đến Diệp Lạc, nên công kích cũng bị bó tay bó chân.
Diệp Lạc ngược lại không có kiêng kị gì, trong lúc nhất thời có mấy đệ tử bị ả đả thương.
"Đại sư huynh, nhất định phải ép nó ra khỏi cơ thể Diệp sư muội!"
Lâm Sơ Phóng chỉ huy đệ tử vây Diệp Lạc lại.
Diệp Lạc thần sắc hung ác rống về phía bọn họ hai tiếng, công kích càng thêm sắc bén.
"Sư muội! Tỉnh lại đi!"
"Diệp sư muội!!"
Yêu Linh thỉnh thoảng hiện lên bên cạnh Diệp Lạc, coi Diệp Lạc thành một món đồ chơi, chơi đến vui vẻ.
Lâm Sơ Phóng bảo đệ tử khác hấp dẫn lực chú ý của nó, từ bên cạnh công kích nó.
Yêu Linh nhất thời không phòng bị, bị Lâm Sơ Phóng đánh trúng cái đuôi nhỏ.
Yêu Linh không biết xấu hổ trực tiếp rút vào trong thân thể Diệp Lạc, trong lúc nhất thời Lâm Sơ Phóng cũng không có cách nào.
Nói thế nào Lâm Sơ Phóng cũng là đại sư huynh, rất nhanh ép được nó ra một lần nữa, lần này làm cho Yêu Linh bị thương nặng.
Ngay lúc Yêu Linh rời khỏi người Diệp Lạc, Lâm Sơ Phóng lập tức kéo Diệp Lạc qua, nhanh chóng lau mi tâm ả một chút.
Yêu Linh lần nữa muốn trở về, liền phát hiện có một cỗ lực cản kỳ quái, tới gần một chút sẽ rất khó chịu.
Yêu Linh nổi giận gầm lên một tiếng với bọn họ, từ bỏ Diệp Lạc, bay về phía ngoài cửa.
"Sư muội!"
Lâm Sơ Phóng giật mình trong lòng, lập tức đuổi theo.
Sương mù đen cũng không công kích Sơ Tranh đứng bên ngoài, bay thẳng qua mái hiên, đảo mắt liền biến mất không thấy đâu nữa.
Lâm Sơ Phóng mang người đuổi theo.
"Chạy rồi?"
Lâm Sơ Phóng bảo chúng đệ tử kiểm tra xung quanh một lần.
"Đại sư huynh, đại sư huynh huynh mau đến xem Diệp sư muội!!" Bên trong có người hô.
Lâm Sơ Phóng lập tức quay người đi vào, Sơ Tranh đi theo y vào.
Diệp Lạc được người đỡ, hai mắt nhắm nghiền, trên thân yêu khí nồng đậm, giữa hai đầu lông mày hiện lên sự thống khổ.
Người bị Yêu Linh nhập thể, cũng có thể bị yêu khí xâm nhiễm.
Nhưng thời gian phải lâu, yêu khí mới xâm nhiễm.
Tình huống của Diệp Lạc lúc này, rõ ràng đã rất nghiêm trọng.
Lâm Sơ Phóng căn bản không biết nên làm thế nào, lập tức cho người lên đường quay về tông môn.
-
Vân Tông.
Lúc bọn người Sơ Tranh đến, tông môn đã nhận được tin tức, hai vị trưởng lão đã chờ ở sơn môn.
Diệp Lạc trực tiếp được đưa về Thiên Tịnh phong.
Sự chú ý của mọi người đều ở trên người Diệp Lạc, không ai chú ý tới Sơ Tranh.
Một mình Sơ Tranh chậm rãi đi về phía Thiên Tịnh phong.
"Hì hì ha ha..."
Phía sau Sơ Tranh hiện ra hai cái sừng thú, tiếp theo là đầu của Yêu Linh.
"Ngươi thật xấu xa."
"Ngươi đi theo ta làm gì?"
Yêu Linh bay ra, ghé vào vai Sơ Tranh: "Ta thích những người xấu xa như ngươi."
Sơ Tranh nói nghiêm túc: "Ta là người tốt."
Yêu Linh: "Người tốt sẽ không bảo ta đi giáo huấn sư muội đồng tông."
"Ả xuống tay với ta trước, ta đáp lại mà thôi, đây không tính là người xấu." Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt!
"..."
Yêu Linh đại khái không lý giải được.
Nhưng nó nhận định Sơ Tranh là người xấu.
Yêu Linh thích người xấu, kẻ càng xấu bọn nó càng thích.
"Đây là Vân Tông, ngươi đi theo sẽ bị phát hiện." Tốt xấu gì cũng coi như đồng mưu, Sơ Tranh nhắc nhở nó một câu.
"Hì hì ha ha, ngươi để cho ta nhập thể đi, như vậy sẽ không bị phát hiện nữa." Yêu Linh nói ra ý nghĩ hão huyền, cũng có ý đồ muốn chui vào trong thân thể Sơ Tranh.
Sơ Tranh giơ tay, bắt lấy sừng thú của Yêu Linh: "Muốn chết?"
Sừng thú của Yêu Linh trong nháy mắt bốc khói, nó lập tức giãy dụa kêu to: "A a... Buông buông, buông tay, mau buông tay! Ta không nhập thể là được mà!!"
Sơ Tranh buông nó ra.
Yêu Linh biến ra hai cái cánh tay đi sờ sừng thú của mình.
May quá, vẫn còn ở đây.
Cái sừng thú này rất đẹp, là thứ nó thích nhất.
"Hẹp hòi!"
Yêu Linh trừng Sơ Tranh một cái, từ đằng sau cô ẩn đi, biến mất.
Sơ Tranh đuổi Yêu Linh đi, mở tay ra, ngọc phiến trong lòng bàn tay đã nát.
Số lần sử dụng của ngọc phiến có hạn, bây giờ nó đã vô dụng.
-
Thiên Tịnh phong.
Chúng đệ tử và mấy vị trưởng lão đều có mặt, luân phiên bắt mạch cho Diệp Lạc.
Có trưởng lão muốn bức yêu khí trong cơ thể Diệp Lạc ra, nhưng những yêu khí này rất khó chơi, giống như mọc rễ trong thân thể Diệp Lạc vậy.
"Đông Lẫm tiên tôn còn đang bế quan sao?" Tam trưởng lão đứng bên trái cau mày hỏi đệ tử bên cạnh.
"Đúng thế." Đệ tử đó nói: "Tiên tôn vẫn không xuất quan."
Tam trưởng lão chắp tay sau lưng đi qua đi lại, sầu mi khổ kiểm hỏi hai vị
trưởng lão khác: "Các ngươi có biện pháp nào không?"
Đại trưởng lão đặt Diệp Lạc lên trên giường, lắc đầu: "Chỉ có thể tạm thời ngăn chặn, yêu khí này rất kỳ quái..."
Đối với thực lực của bọn họ, bức yêu khí ra không tính là khó khăn.
Nhưng không biết vì sao, yêu khí lần này...
Ba vị trưởng lão chỉ có thể ngăn chặn yêu khí trong cơ thể Diệp Lạc trước.
Sơ Tranh nhìn một hồi, giống như không có việc gì trở về phòng của mình.
Cô ở Thiên Tịnh phong.
Thiên Tịnh phong là địa bàn của Đông Lẫm tiên tôn, cũng chính là sư tôn của cô.
Vị tiên tôn này lúc còn trẻ cũng là một đại truyền kỳ.
Tuổi nhỏ thành danh, thiên tư trác tuyệt.
Nghe nói đã đến tình trạng có thể phi thăng, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại một mực không phi thăng, ở lại trong tông môn.
Quan trọng nhất là dáng vẻ của hắn cực kì đẹp, là mỹ nam tử mà Tu Chân Giới công nhận.
Lúc Diệp Lạc chưa bái Đông Lẫm tiên tôn làm sư phụ, nguyên một cái Thiên Tịnh phong cũng chỉ có nguyên chủ và Đông Lẫm.
Đông Lẫm bế quan nhiều năm, số lần nguyên chủ gặp hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lúc nguyên chủ vừa tới, một mình ở Thiên Tịnh phong quạnh quẽ, bị dọa đến phát khóc, vào buổi tối liền chạy về chỗ của tông chủ.