Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
Editor: Dưa Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=========================
Lạch cạch.
Tinh hạch va chạm vào mặt bàn vang lên âm thanh thanh thúy.
Nhân viên đăng ký: "......" Tinh, tinh hạch a!!!
Nơi đăng ký là một căn phòng đơn được ngăn cách bằng một tấm rèm, nhưng nhân viên đăng ký vẫn sợ sệt sẽ bị người khác nhìn thấy.
"Có không?"
"Có... có có có." Nhân viên đăng ký nở nụ cười, đứng dậy ra hiệu cho Sơ Tranh đi sang bên cạnh: "Cô vào đây cùng tôi trước đã."
Lục Nhiên: "......"
Rốt cục cô lôi từ đâu ra một đống tinh hạch vậy.
Trên đường cũng không thấy cô giết zombie mà?
Nhân viên đăng ký dẫn bọn họ đi sang căn phòng nhỏ bên cạnh, cô ta lấy ra một tập giấy để lên bàn, lật vài trang, nhìn lướt qua rồi nói: "Chúng tôi chỉ còn một căn biệt thự, có hơi nhỏ, nhưng nếu hai người ở thì cũng không thành vấn đề. Điện nước được cung cấp đầy đủ, đảm bảo an toàn."
"Ừ."
Nhân viên đăng ký thăm dò hỏi: "Căn biệt thự này, một tháng cần mười tinh hạch."
Một viên tinh hạch bây giờ có thể đổi được đồ ăn cho một người trong vòng một tháng, căn biệt thự này một tháng cần đến tận mười tinh hạch, có thể thấy là mặt hàng này không phải ai cũng có thể ở được.
Sơ Tranh đưa hết chỗ tinh hạch còn lại cho cô ta.
Nhân viên đăng ký nhìn túi tinh hạch, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
"Chỗ này của cô có tất cả một trăm chín mươi hai tinh hạch, có thể ở một năm bảy tháng." Nhân viên đăng ký xoay người tìm chìa khóa: "Cô chờ một chút, tôi sẽ tìm chìa khóa cho cô ngay rồi sẽ dẫn cô đi tham quan thử."
"Chu Tĩnh, cô đang ở trong à?" Bên ngoài đột nhiên có một người đàn ông tiến vào: "Tôi nhớ chúng ta còn một căn biệt thự đúng không?"
"A?" Nhân viên tên Chu Tĩnh đang tìm chìa khóa ngẩng đầu lên: "Không có, vừa bị em gái này thuê rồi."
Người đàn ông nhíu mày, quét mắt nhìn Sơ Tranh với Lục Nhiên, có lẽ thấy tuổi tác của cô không lớn lắm nên cũng không để trong lòng: "Cô an bài cho cô ấy ở nơi khác đi, còn trước tiên đưa chìa khóa biệt thự kia cho tôi đã."
"Không phải, cô ấy... đã đưa tinh hạch để ở một năm bảy tháng rồi."
Người kia kinh ngạc.
Hai người này nhìn trẻ như vậy, sao có nhiều tinh hạch đến thế được?
Chu Tĩnh đưa tinh hạch ra cho hắn nhìn.
Nhiều tinh hạch như vậy cũng làm hắn có hơi động tâm, nhưng người đàn ông suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quay đầu sang nói với Sơ Tranh: "Tôi sẽ sắp xếp một nơi khác cho hai người, tình trạng vẫn tốt như vậy, sẽ không có ai đến quấy rầy hai người."
Chu Tĩnh không khỏi cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Nhưng mà người đàn ông này là trưởng phòng của ban quan lý nhà ở, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, thầm cầu nguyện sẽ không có chuyện gì xảy ra.
"Giao dịch xong rồi." Sơ Tranh cực kỳ bình tĩnh: "Ông muốn lật mặt?"
Mặc dù cô làm chỉ vì muốn phá sản, nhưng cũng không thể để người khác bắt nạt a!
Trưởng phòng cười nói: "Tiểu thư này, nhà ở là do chúng tôi quyết định, nếu cô chấp nhận đề nghị thì tôi sẽ lập tức đi sắp xếp cho cô, còn nếu cô không chịu, thì có thể rời đi."
"Triệu tiên sinh, đã xong chưa?"
Ninh Ưu đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, mặt đối mặt với Sơ Tranh, biểu cảm trên mặt cô ta cứng đờ, một giây sau lại đã khôi phục như bình thường.
Nhưng nội tâm thì muốn lật bàn mạnh mẽ, sao lại gặp cô ta ở chỗ này nữa!
Hơn nữa nhìn cô ta vẫn cực kỳ sạch sẽ, chẳng giống người đang sinh tồn trong mạt thế chút nào...
Cô ta vẫn không nhận ra mình?
Nếu như là giả vờ thì chắc chắn sẽ có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, hay là cô ta thật sự không nhớ mình là ai?
Ninh Ưu đương nhiên càng hy vọng cô sẽ xảy ra chuyện gì đó bất trắc, mong Sơ Tranh không nhớ rõ cô ta nữa.
Sơ Tranh quả thật cũng bất ngờ.
Ninh Ưu nhìn qua có hơi thảm, nếu không phải do khuôn mặt trắng nõn đẹp mắt thì nhìn cũng không khác gì với những người đang ở bên ngoài.
Xem ra cô ta trải qua đoạn đường này cũng không dễ dàng gì.
Dáng dấp đẹp đẽ, chỉ ác độc thôi.
Lại còn dám giật tóc bà đây nữa!
"Ninh tiểu thư, sẽ xong ngay đây." Trưởng phòng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Ninh Ưu.
Ninh Ưu cố gắng tránh né ánh mắt của Sơ Tranh, trấn định nói chuyện cùng trưởng phòng: "Có vấn đề gì à?"
"Căn biệt thự kia đã có người thuê rồi..." Ánh mắt Chu Tĩnh nhìn về phía Sơ Tranh.
Ninh Ưu thấy thế thì không hiểu.
Cô ta nhìn Sơ Tranh một chút, lập tức nói: "Đã được người ta thuê, vậy trả giá cao hơn là được phải không?"
Chu Tĩnh: "......" Người ta trả tận một trăm chín mươi cái tinh hạch đấy!
Cho dù chỉ ở có một tháng, thì người bình thường cũng không thể sánh bằng người ta đâu!
【Nhiệm vụ chính tuyến: Dùng giá cao nhất thuê bằng được biệt thự!】 Chị gái nhỏ xông lên! Chúng ta là thành phần có tiền nhất!
Sơ Tranh: "......."
Cô chỉ muốn tìm một nơi để ở thôi mà!
Ninh Ưu đã nói vậy, ánh mắt của trường phóng sáng lên, cười nói: "Ninh tiểu thư thật hào phòng, vậy tiểu thư kia, cô cảm thấy thế nào?"
"Có thể." Thật là phiền phức a! Tùy tiện xử lý là xong rồi!
Trưởng phòng nói người nào trả giá cao thì thắng, nên phải đấu giá một lần nữa.
Lấy mức thấp nhất là một tháng.
Sơ Tranh đem một trăm chín mươi cái tinh hạch đập lên mặt bàn, sảng khoái nói: "Một tháng."
Trưởng phòng: "......"
Chu Tĩnh: "........."
Người làm phông nền Lục Nhiên: ".........."
Sơ Tranh mặt mày lạnh nhạt, nhìn cực kỳ soái khí, cánh môi cô khẽ mở, phun ra mấy chữ: "Đến lượt cô."
Vẻ khiếp sợ tràn đầy trong mắt Ninh Ưu còn chưa kịp thu lại, số tinh hạch này, cho dù không nhìn ra số lượng cụ thể, nhưng cũng có thể thấy là rất nhiều.
Cô ta sao lại có nhiều tinh hạch như vậy?
"Ninh tiểu thư?"
Trên người Ninh Ưu cũng có không ít tinh hạch, lúc trước đi qua tỉnh Z, ở đó có rất nhiều zombie, nên đã thu thập được không ít.
Nhưng mà...
Nếu lấy ra chỉ để thuê một chỗ ở thì cũng quá lãng phí rồi.
Nhưng đối mặt với Sơ Tranh, đáy lòng Ninh Ưu lại không muốn chịu thua.
Cô ta khẽ cắn môi: "Hai trăm."
Sơ Tranh chỉ thản nhiên liếc cô ta một cái: "Bốn trăm."
Ninh Ưu thổ huyết.
Cô đang tùy tiện kêu phải không?
Dị năng giả cần phải tăng cấp dị năng, thế nên thực tế lượng tinh hạch tiêu hao rất nhanh, số lượng tinh hạch có thể lưu thông cũng không nhiều lắm.
Thế mà cô vừa mở miệng ra đã là gấp đôi.
Cô cho mình là công ty sản xuất tinh hạch chắc?
"Cô có nhiều như vậy thật sao?" Ninh Ưu nói ra nghi vấn trong lòng mình.
Sơ Tranh lấy ra hai trăm tinh hạch ném qua.
Gian phòng lập tức lâm vào bầu không khí quỷ dị, Ninh Ưu siết chặt lòng bàn tay, cảm giác như vừa tự đào hố chôn mình.
Cô ta vẫn tự cho là mình là người có nhiều tinh hạch hơn bất kỳ người nào, nhưng kết quả lại bị vả mặt chan chát thế này đây.
Ở trong mắt cô, chút tinh hạch ấy chẳng đáng gì sao?
Rốt cục cô đã trải qua chuyện gì?
"Cô có dị năng không gian?" Trưởng phòng kinh ngạc không phải vì tinh hạch.
Một trăm chín mươi cái tinh hạch vừa rồi Sơ Tranh vẫn luôn cầm trên tay nên cũng không ai nhìn thấy cô lấy từ chỗ nào.
Nhưng lúc này, rõ ràng là Sơ Tranh lấy tinh hạch ra từ trong không trung...
"Có liên quan đến ông không?"
"......"
"Thêm nữa không?" Sơ Tranh hỏi Ninh Ưu.
Mặt Ninh Ưu đỏ lên, đôi mắt đẹp trừng trừng nhìn Sơ Tranh.
Thêm cái quái gì nữa!
Trên người cô ta có tổng cộng bốn trăm tinh hạch, hơn nữa cũng không phải chỉ của một mình cô ta, cô ta nào dám tiếp tục trả giá nữa.
Đáy lòng Ninh Ưu cảm thấy không phục, trên mặt nóng như bị bỏng.
Cô ta cắn môi dưới, giậm chân một cái rồi quay người rời đi, dùng hành động để biểu thị rằng mình không thêm nữa.
Hiện tại còn không đi, thì ngồi đấy đợi mấy người này cười nhạo mình sao?
【Chúc mừng chị gái nhỏ hoàn thành nhiệm vụ, sáu trăm tinh hạch đã được cộng đến sổ sách.】
Nội tâm Sơ Tranh tưng bừng bùng nổ, ngoài mặt thì lại chỉ càng thêm lạnh lẽo: "Bây giờ có thể dẫn tôi đi chưa?"
Thời tiết oi bức như thế này nhưng người ta vẫn cảm giác được khí lạnh thổi qua sởn hết cả da gà da vịt, Chu Tĩnh cũng là một người thông minh thức thời: "Có thể... có thể."
"Này, cô lấy đâu ra lắm tinh hạch như vậy?" Lục Nhiên hạ giọng hỏi.
"Mua buôn."
"......" Đâu ra chỗ nào buôn sỉ lẻ nữa à? Thị trường zombie chắc!?