Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1310
Chương 1309: Thiên kim thật giả (15)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hạ San giật mình một cái.
Nếu mà đưa thì không phải chủ nhiệm giáo dục sẽ nhìn thấy sao?
Nhưng Sơ Tranh cũng không định lấy bản kiểm điểm trong tay cô ấy về, ngược lại lấy ra một tờ khác, đưa cho chủ nhiệm giáo dục.
Chủ nhiệm giáo dục mở ra nhìn một chút: "Chữ viết của em cũng không tệ."
"Cảm ơn."
"Lần sau không được phép tiếp tục leo tường."
"..."
Sơ Tranh chỉ gật đầu, không đáp.
Chủ nhiệm giáo dục vừa xem kiểm điểm, vừa rời đi.
Hạ San đổ cả mồ hôi: "Tiểu Sơ, cậu thế mà lại viết hai bản?"
Sơ Tranh: "..."
Đại lão sao có thể có lỗi chứ!
-
Đỗ Hạ trở thành tiêu điểm trong các học sinh, khoảng thời gian này khiêm tốn hơn hẳn, cũng không chạy đến trước mặt Sơ Tranh gây chuyện nữa.
Sơ Tranh mừng rỡ vì thanh nhàn, nếu như Vương bát đản không phát nhiệm vụ cho cô, vậy thì càng hoàn mỹ.
Hôm nay là cuối tuần, Hạ San hẹn Sơ Tranh đi dạo phố.
"Tiểu Sơ, tớ đi mua trà sữa, cậu uống không?"
"..." Sơ Tranh nghiêm mặt: "Không uống."
"Ôi, đừng nha, ngon lắm đó." Hạ San cố gắng đề cử cho Sơ Tranh: "Thật đó, vị mới, tớ không lừa cậu, cực kỳ ngon, cam đoan cậu uống rồi sẽ còn muốn nữa!! Tớ đi mua, cậu ở đây đợi tớ một chút."
"..."
Cửa hàng trà sữa cho mi tiền quảng cáo sao?
Sơ Tranh đi đến dưới bóng cây có thể che nắng ở ven đường đứng.
Dưới cây còn có một cô bé con, dáng vẻ tầm bốn năm tuổi, buộc hai bím tóc, đang khóc đến thương tâm, bên người cũng không thấy người lớn... nhìn như giả vờ để ăn vạ.
Sơ Tranh quay đầu nhìn xung quanh một chút, dự định chuyển sang nơi khác.
Sơ Tranh đi ra mấy bước, quay đầu ngó ngó cô bé con khóc đến thương tâm, lại quay về, đút tay trong túi đi qua: "Em khóc cái gì?"
"Bong bóng..."
Bé con khóc nức nở, nói không rõ ràng lắm.
Hơn nửa ngày Sơ Tranh mới nghe rõ, bong bóng của nó bay mất.
Sơ Tranh nhìn theo phương hướng cô bé chỉ, bong bóng mắc trên cái cây phía sau bọn họ.
Cô hơi hít sâu.
Làm người tốt!
Mỗi ngày đều phải cố gắng làm người tốt!
Dây buộc bong bóng rũ xuống phía dưới, đứa trẻ túm không tới, nhưng người lớn thì có thể tuỳ tiện níu lại.
Bong bóng kẹt ở giữa nhánh cây, Sơ Tranh túm hai lần không túm xuống được.
Thế là cô dùng sức...
Bành!
Bong bóng trực tiếp nổ.
Bé con nước mắt rưng rưng ngửa đầu nhìn thấy, trọn vẹn ba giây sau, "Oa" một tiếng khóc lớn lên.
Sơ Tranh: "..."
Ta ta ta... Ta cũng không nghĩ tới bong bóng này yếu ớt như vậy mà!
Đúng vào lúc này, một người phụ nữ xông lại: "Bảo bối làm sao vậy, đừng khóc đừng khóc..."
"Ma ma... Chị kia làm... làm hư bong bóng." Bé con chỉ vào Sơ Tranh cáo trạng: "Chị ta là người xấu, bong bóng của con..."
Sơ Tranh: "..." Không phải, ta không có, đừng nói lung tung!!
Bong bóng tự nổ, có quan hệ gì với ta!
Người phụ nữ nhìn về phía Sơ Tranh.
Bong bóng bể, lúc này dây và một bộ phận "thi thể" đều ở trên tay Sơ Tranh, nhìn qua thật sự rất giống như cô làm bể bong bóng.
Sơ Tranh nhìn theo tầm mắt người phụ nữ, một giây sau vứt bỏ dây trong tay.
"Lớn như thế rồi, còn cướp đồ của trẻ con." Người phụ nữ nói thầm một tiếng, ôm đứa trẻ kia đi: "Bảo bối đừng khóc, mẹ mua bong bóng mới cho em nha."
Sơ Tranh: "..."
Làm chuyện tốt ông nội mi!!
Ta đã nói nó giả để ăn vạ mà!!
Mi xem mi xem mi xem mi đi!!
【... Tiểu tỷ tỷ, vì sao cô luôn có thể đụng phải những chuyện này vậy, đây là vấn đề thể chất? 】 Loại xác suất này, người bình thường sẽ không đụng phải đâu.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: Mi xác định không phải mi ở sau lưng giở trò quỷ?
【 Không phải, ta không có, đừng nói lung tung! 】
Sơ Tranh lần thứ N+1 làm việc tốt thất bại, tâm tình không tốt lắm.
Cũng may lúc này Hạ San trở về, trong tay mang theo hai ly trà sữa, cô ấy đưa một ly cho Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, cho cậu."
"Tớ không uống." Đại lão uống trà sữa còn giống cái gì nữa, cô còn cần mặt mũi.
Hạ San một mặt khẩn thiết: "Uống nha, ngon lắm, tớ xếp hàng rất lâu đó."
Sơ Tranh: "..."
Cô ấy cầu xin ta uống!!
Không phải ta muốn uống!!
Sơ Tranh "bị ép" nhận lấy trà sữa, một mặt cao lãnh uống, còn rất ngon... ừm... không thể biểu hiện ra ngoài.
Hạ San: "Ngon không?"
Sơ Tranh: "Vẫn tốt."
Thấy Sơ Tranh không nói dở, Hạ San đã phi thường thỏa mãn.
Sơ Tranh đi theo Hạ San dạo phố, thuận tiện bị Vương bát đản nhấn lấy bắt phá sản.
"Tiểu Sơ, chúng ta..."
Sơ Tranh cắt ngang lời Hạ San vẫn chưa thỏa mãn: "Tớ còn có việc, về trước đây."
Dạo phố quá khủng bố!!
Sơ Tranh ngăn một chiếc xe, nhanh chóng chuồn.
-
Sơ Tranh chậm rãi trở lại chỗ ở, cô đi qua dưới lầu, ánh mắt đảo qua bốn phía.
Nơi này có người giám thị.
Con chó điên Ngô Cường kia sẽ không gọi người đến đánh ta chứ?
Sơ Tranh cảnh giác đi qua, thấy không có ai có ý muốn nhào ra đánh nhau, cô nhanh chóng đi lên lầu.
Hành lang không có đèn, Sơ Tranh mò mẫn đi lên.
Khi đi đến tầng ba, phía trên có một bóng đen thoáng hiện.
Sơ Tranh không nghe thấy chút âm thanh nào, trông thấy bóng đen mới giật mình có người.
Bóng đen chậm rãi xuống lầu, Sơ Tranh ấn đèn pin điện thoại, hành lang tối tăm sáng lên một chút, thắp sáng không gian chật hẹp này.
Hình dáng của bóng đen trong nháy mắt trở nên rõ ràng, nam sinh đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ ép tới cực thấp.
Hai tay nam sinh đút trong túi, áo khoác màu đen tùy ý khoác trên vai, bên trong cũng là T-shirt màu đen, dâu chuyền hình thánh giá trên cổ chiết xạ ra ánh sáng nhạt.
Đột nhiên có ánh sáng sáng lên, khiến nam sinh không vui nhíu mày.
Ngũ quan dưới vành mũ dần dần rõ ràng, đó là một gương mặt có vẻ hơi tái nhợt, nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp.
Hành lang cũ nát sau lưng bị quang ảnh hư hóa, sáng chói như nhật nguyệt cũng không thể tranh cùng.
Nam sinh chỉ nhìn cô một chút, rất nhanh liền thu tầm mắt lại, giơ tay đè thấp vành mũ, rất nhanh đi qua bên người cô.
Hắn đi đường cũng không có tiếng, Sơ Tranh chỉ cảm thấy một trận gió thoáng qua, nhìn lại, người đã đến tầng dưới.
Trong lòng Sơ Tranh hơi nhảy lên, không khỏi cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc.
-
Mấy ngày kế tiếp Sơ Tranh đều phát hiện dưới lầu có người nằm vùng, lúc đầu cô cho là hướng đến mình, cố ý tìm Ngô Cường "trò chuyện", về sau phát hiện không phải thế.
Người nằm vùng mỗi ngày đều đổi, vị trí cũng càng ngày càng kín.
Lúc đầu Sơ Tranh có thể rất dễ dàng tìm ra, bây giờ phải xem một hồi mới có thể tìm ra.
Còn có nam sinh trước đó cô gặp phải kia, mấy ngày nay cũng không hề gặp nữa.
Ngay khi Sơ Tranh hoài nghi có phải là mình gặp phải quỷ không, cô lần nữa gặp phải nam sinh kia.
Một mảnh kiến trúc nơi Sơ Tranh ở đều cũ nát, các loại hẻm nhỏ ngổn ngang lộn xộn, không phải người ở khu này, đi vào rất dễ lạc đường.
Sơ Tranh uống trà sữa, chậm rãi xuyên qua ngõ nhỏ, ngay khi cô đi đến chỗ giao nhau giữa hai ngõ nhỏ, bỗng có một bóng người vọt ra.
Ngõ nhỏ rất hẹp, Sơ Tranh đi ở chính giữa, người kia nhìn thấy cô, rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó quay đầu chạy sang một bên khác.
Người kia che lấy phần bụng, mặt đất có vết máu nhỏ xuống.
"Chặn hắn lại!"
"Đừng để hắn chạy!"
Đằng sau mơ hồ có âm thanh truyền đến, sau đó có mấy người dũng mãnh tiến ra từ trong ngõ hẻm kia, nhìn quanh hai bên, nhìn thấy phương hướng người kia chạy, lập tức đuổi theo.
Người cuối cùng nhìn Sơ Tranh, dường như đang nghĩ có nên giải quyết cô hay không, cuối cùng người phía trước rống một tiếng, người kia không quản nổi Sơ Tranh nữa.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hạ San giật mình một cái.
Nếu mà đưa thì không phải chủ nhiệm giáo dục sẽ nhìn thấy sao?
Nhưng Sơ Tranh cũng không định lấy bản kiểm điểm trong tay cô ấy về, ngược lại lấy ra một tờ khác, đưa cho chủ nhiệm giáo dục.
Chủ nhiệm giáo dục mở ra nhìn một chút: "Chữ viết của em cũng không tệ."
"Cảm ơn."
"Lần sau không được phép tiếp tục leo tường."
"..."
Sơ Tranh chỉ gật đầu, không đáp.
Chủ nhiệm giáo dục vừa xem kiểm điểm, vừa rời đi.
Hạ San đổ cả mồ hôi: "Tiểu Sơ, cậu thế mà lại viết hai bản?"
Sơ Tranh: "..."
Đại lão sao có thể có lỗi chứ!
-
Đỗ Hạ trở thành tiêu điểm trong các học sinh, khoảng thời gian này khiêm tốn hơn hẳn, cũng không chạy đến trước mặt Sơ Tranh gây chuyện nữa.
Sơ Tranh mừng rỡ vì thanh nhàn, nếu như Vương bát đản không phát nhiệm vụ cho cô, vậy thì càng hoàn mỹ.
Hôm nay là cuối tuần, Hạ San hẹn Sơ Tranh đi dạo phố.
"Tiểu Sơ, tớ đi mua trà sữa, cậu uống không?"
"..." Sơ Tranh nghiêm mặt: "Không uống."
"Ôi, đừng nha, ngon lắm đó." Hạ San cố gắng đề cử cho Sơ Tranh: "Thật đó, vị mới, tớ không lừa cậu, cực kỳ ngon, cam đoan cậu uống rồi sẽ còn muốn nữa!! Tớ đi mua, cậu ở đây đợi tớ một chút."
"..."
Cửa hàng trà sữa cho mi tiền quảng cáo sao?
Sơ Tranh đi đến dưới bóng cây có thể che nắng ở ven đường đứng.
Dưới cây còn có một cô bé con, dáng vẻ tầm bốn năm tuổi, buộc hai bím tóc, đang khóc đến thương tâm, bên người cũng không thấy người lớn... nhìn như giả vờ để ăn vạ.
Sơ Tranh quay đầu nhìn xung quanh một chút, dự định chuyển sang nơi khác.
Sơ Tranh đi ra mấy bước, quay đầu ngó ngó cô bé con khóc đến thương tâm, lại quay về, đút tay trong túi đi qua: "Em khóc cái gì?"
"Bong bóng..."
Bé con khóc nức nở, nói không rõ ràng lắm.
Hơn nửa ngày Sơ Tranh mới nghe rõ, bong bóng của nó bay mất.
Sơ Tranh nhìn theo phương hướng cô bé chỉ, bong bóng mắc trên cái cây phía sau bọn họ.
Cô hơi hít sâu.
Làm người tốt!
Mỗi ngày đều phải cố gắng làm người tốt!
Dây buộc bong bóng rũ xuống phía dưới, đứa trẻ túm không tới, nhưng người lớn thì có thể tuỳ tiện níu lại.
Bong bóng kẹt ở giữa nhánh cây, Sơ Tranh túm hai lần không túm xuống được.
Thế là cô dùng sức...
Bành!
Bong bóng trực tiếp nổ.
Bé con nước mắt rưng rưng ngửa đầu nhìn thấy, trọn vẹn ba giây sau, "Oa" một tiếng khóc lớn lên.
Sơ Tranh: "..."
Ta ta ta... Ta cũng không nghĩ tới bong bóng này yếu ớt như vậy mà!
Đúng vào lúc này, một người phụ nữ xông lại: "Bảo bối làm sao vậy, đừng khóc đừng khóc..."
"Ma ma... Chị kia làm... làm hư bong bóng." Bé con chỉ vào Sơ Tranh cáo trạng: "Chị ta là người xấu, bong bóng của con..."
Sơ Tranh: "..." Không phải, ta không có, đừng nói lung tung!!
Bong bóng tự nổ, có quan hệ gì với ta!
Người phụ nữ nhìn về phía Sơ Tranh.
Bong bóng bể, lúc này dây và một bộ phận "thi thể" đều ở trên tay Sơ Tranh, nhìn qua thật sự rất giống như cô làm bể bong bóng.
Sơ Tranh nhìn theo tầm mắt người phụ nữ, một giây sau vứt bỏ dây trong tay.
"Lớn như thế rồi, còn cướp đồ của trẻ con." Người phụ nữ nói thầm một tiếng, ôm đứa trẻ kia đi: "Bảo bối đừng khóc, mẹ mua bong bóng mới cho em nha."
Sơ Tranh: "..."
Làm chuyện tốt ông nội mi!!
Ta đã nói nó giả để ăn vạ mà!!
Mi xem mi xem mi xem mi đi!!
【... Tiểu tỷ tỷ, vì sao cô luôn có thể đụng phải những chuyện này vậy, đây là vấn đề thể chất? 】 Loại xác suất này, người bình thường sẽ không đụng phải đâu.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: Mi xác định không phải mi ở sau lưng giở trò quỷ?
【 Không phải, ta không có, đừng nói lung tung! 】
Sơ Tranh lần thứ N+1 làm việc tốt thất bại, tâm tình không tốt lắm.
Cũng may lúc này Hạ San trở về, trong tay mang theo hai ly trà sữa, cô ấy đưa một ly cho Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, cho cậu."
"Tớ không uống." Đại lão uống trà sữa còn giống cái gì nữa, cô còn cần mặt mũi.
Hạ San một mặt khẩn thiết: "Uống nha, ngon lắm, tớ xếp hàng rất lâu đó."
Sơ Tranh: "..."
Cô ấy cầu xin ta uống!!
Không phải ta muốn uống!!
Sơ Tranh "bị ép" nhận lấy trà sữa, một mặt cao lãnh uống, còn rất ngon... ừm... không thể biểu hiện ra ngoài.
Hạ San: "Ngon không?"
Sơ Tranh: "Vẫn tốt."
Thấy Sơ Tranh không nói dở, Hạ San đã phi thường thỏa mãn.
Sơ Tranh đi theo Hạ San dạo phố, thuận tiện bị Vương bát đản nhấn lấy bắt phá sản.
"Tiểu Sơ, chúng ta..."
Sơ Tranh cắt ngang lời Hạ San vẫn chưa thỏa mãn: "Tớ còn có việc, về trước đây."
Dạo phố quá khủng bố!!
Sơ Tranh ngăn một chiếc xe, nhanh chóng chuồn.
-
Sơ Tranh chậm rãi trở lại chỗ ở, cô đi qua dưới lầu, ánh mắt đảo qua bốn phía.
Nơi này có người giám thị.
Con chó điên Ngô Cường kia sẽ không gọi người đến đánh ta chứ?
Sơ Tranh cảnh giác đi qua, thấy không có ai có ý muốn nhào ra đánh nhau, cô nhanh chóng đi lên lầu.
Hành lang không có đèn, Sơ Tranh mò mẫn đi lên.
Khi đi đến tầng ba, phía trên có một bóng đen thoáng hiện.
Sơ Tranh không nghe thấy chút âm thanh nào, trông thấy bóng đen mới giật mình có người.
Bóng đen chậm rãi xuống lầu, Sơ Tranh ấn đèn pin điện thoại, hành lang tối tăm sáng lên một chút, thắp sáng không gian chật hẹp này.
Hình dáng của bóng đen trong nháy mắt trở nên rõ ràng, nam sinh đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ ép tới cực thấp.
Hai tay nam sinh đút trong túi, áo khoác màu đen tùy ý khoác trên vai, bên trong cũng là T-shirt màu đen, dâu chuyền hình thánh giá trên cổ chiết xạ ra ánh sáng nhạt.
Đột nhiên có ánh sáng sáng lên, khiến nam sinh không vui nhíu mày.
Ngũ quan dưới vành mũ dần dần rõ ràng, đó là một gương mặt có vẻ hơi tái nhợt, nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp.
Hành lang cũ nát sau lưng bị quang ảnh hư hóa, sáng chói như nhật nguyệt cũng không thể tranh cùng.
Nam sinh chỉ nhìn cô một chút, rất nhanh liền thu tầm mắt lại, giơ tay đè thấp vành mũ, rất nhanh đi qua bên người cô.
Hắn đi đường cũng không có tiếng, Sơ Tranh chỉ cảm thấy một trận gió thoáng qua, nhìn lại, người đã đến tầng dưới.
Trong lòng Sơ Tranh hơi nhảy lên, không khỏi cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc.
-
Mấy ngày kế tiếp Sơ Tranh đều phát hiện dưới lầu có người nằm vùng, lúc đầu cô cho là hướng đến mình, cố ý tìm Ngô Cường "trò chuyện", về sau phát hiện không phải thế.
Người nằm vùng mỗi ngày đều đổi, vị trí cũng càng ngày càng kín.
Lúc đầu Sơ Tranh có thể rất dễ dàng tìm ra, bây giờ phải xem một hồi mới có thể tìm ra.
Còn có nam sinh trước đó cô gặp phải kia, mấy ngày nay cũng không hề gặp nữa.
Ngay khi Sơ Tranh hoài nghi có phải là mình gặp phải quỷ không, cô lần nữa gặp phải nam sinh kia.
Một mảnh kiến trúc nơi Sơ Tranh ở đều cũ nát, các loại hẻm nhỏ ngổn ngang lộn xộn, không phải người ở khu này, đi vào rất dễ lạc đường.
Sơ Tranh uống trà sữa, chậm rãi xuyên qua ngõ nhỏ, ngay khi cô đi đến chỗ giao nhau giữa hai ngõ nhỏ, bỗng có một bóng người vọt ra.
Ngõ nhỏ rất hẹp, Sơ Tranh đi ở chính giữa, người kia nhìn thấy cô, rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó quay đầu chạy sang một bên khác.
Người kia che lấy phần bụng, mặt đất có vết máu nhỏ xuống.
"Chặn hắn lại!"
"Đừng để hắn chạy!"
Đằng sau mơ hồ có âm thanh truyền đến, sau đó có mấy người dũng mãnh tiến ra từ trong ngõ hẻm kia, nhìn quanh hai bên, nhìn thấy phương hướng người kia chạy, lập tức đuổi theo.
Người cuối cùng nhìn Sơ Tranh, dường như đang nghĩ có nên giải quyết cô hay không, cuối cùng người phía trước rống một tiếng, người kia không quản nổi Sơ Tranh nữa.