Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1303
Chương 1302: Thiên kim thật giả (8)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Từ sau sự kiện kia, lầu trên lầu dưới của nơi này, ánh mắt nhìn Sơ Tranh đều lộ ra vẻ "hiền lành".
Sơ Tranh: "..."
Mỗi lần lên xuống lầu đều rất hoảng.
-
Thứ hai.
Sơ Tranh ngồi tại chỗ làm bài tập, cô viết chậm, viết từng nét, nhất bút nhất hoạ, nhưng từng chữ đều rất đẹp.
Hạ San thò đầu sang ngó, có chút tò mò: "Tiểu Sơ, nét chữ của cậu sao lại không giống trước?"
Đây không phải là không giống, căn bản là như biến thành người khác viết.
"Ừ." Sơ Tranh cũng không che giấu, rất hào phóng thừa nhận.
Hạ San: "..."
Luôn cảm thấy từ sau lần xin nghỉ phép trước đó, Tiểu Sơ trở nên thật lạnh lùng.
Hơn nữa luôn cảm thấy quái quái chỗ nào ấy...
Sơ Tranh giẫm lên thời gian giới hạn, viết xong một bài cuối cùng rồi giao cho đại diện môn thu bài tập.
Đến khi tập thể dục, Sơ Tranh không muốn học, trực tiếp chuồn.
Không nghĩ tới ở trên hành lang nhà vệ sinh, gặp phải Đỗ Hạ mang theo người.
Đỗ Hạ duỗi thẳng mái tóc loạn thất bát tao của cô ta, cũng nhuộm về màu đen, quần áo trên người đều là hàng hiệu, đeo cái túi, chỉ nhìn như vậy, rất có khí chất của người có tiền.
"Nhan Sơ Tranh!" Đỗ Hạ mới mở miệng, khí chất liền bị hủy hoại sạch sẽ: "Lần trước mày dám chạy!"
Sơ Tranh: "..."
Còn không bằng đi học thể dục.
"Chúng ta đi vào nói." Sơ Tranh chỉ vào toilet đằng sau.
Con ngươi Đỗ Hạ khẽ híp một cái, ác ý lưu chuyển một vòng trong đáy mắt, cười lạnh một tiếng: "Được."
-
Năm phút sau.
Sơ Tranh vẫy nước, thần thanh khí sảng đi từ toilet ra.
Trong toilet, Đỗ Hạ và tùy tùng của cô ta bị đánh cho không nhẹ, lúc này đứng cũng khó khăn.
Đỗ Hạ hận đến nghiến răng, nhưng cô ta không đánh lại Sơ Tranh.
"Ngô Cường?" Đỗ Hạ nhận được điện thoại của Ngô Cường: "Vừa vặn em cũng có chuyện muốn nói với anh."
Hai ngày nay Ngô Cường không liên lạc với cô ta, Đỗ Hạ vội vàng hưởng thụ, cũng không nhớ ra được, nên nghĩ thứ hai lại tìm cơ hội giáo huấn Sơ Tranh.
Ai biết không giáo huấn được Sơ Tranh, mà ngược lại còn biến mình thành thế này.
Đêm hôm đó Ngô Cường lại bị người lẻn vào phòng đánh cho gần chết, dưỡng hai ngày mới tốt hơn một chút.
Đỗ Hạ và Ngô Cường ước định nơi gặp mặt, thấy đối phương đều bị thương, biểu cảm phá lệ đặc sắc.
Ngô Cường không biết là bị ai đánh, nhưng gã hoài nghi vẫn là Sơ Tranh.
Đây không phải chuyện Ngô Cường muốn nói, gã kéo Đỗ Hạ: "Hạ Hạ, anh nói cho em biết, trong tay con kia có tiền."
"Có tiền?"
Ngô Cường gật đầu, nói lại chuyện lúc trước cho Đỗ Hạ nghe một lần.
"20 vạn?" Đỗ Hạ bị số tiền kia làm giật mình: "Không thể nào... Cha mẹ em sao có thể cho cô ta nhiều tiền như vậy."
"Nếu không phải cha mẹ em cho cô ta, thì với tuổi này của cô ta, lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"
Trong lúc nhất thời Đỗ Hạ không có cách nào phản bác.
Nhưng 20 vạn...
"Em về hỏi bọn họ một chút." Đỗ Hạ nói: "Nếu thật sự là bọn họ cho, bằng cách nào cũng phải bắt cô ta nôn ra số tiền kia."
Đáy mắt Đỗ Hạ hiện lên một tia âm tàn: "Còn có chuyện ngày hôm nay nữa, em và cô ta chưa xong đâu, cô ta đã cướp đồ của em nhiều năm, bây giờ còn dám làm vậy với em!"
Ngô Cường cũng muốn xả giận.
Hai người ăn nhịp với nhau, thương lượng giáo huấn Sơ Tranh thế nào.
Đáng tiếc Sơ Tranh tan học không đi đường thường, bọn họ căn bản không chặn được Sơ Tranh.
Lúc này Sơ Tranh đang đứng ở trên đầu tường, ngoài tường là chủ nhiệm giáo dục đang đứng, hai người vừa vặn đối mặt nhau.
Chủ nhiệm giáo dục không nghĩ tới giữa ban ngày còn có người leo tường, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng.
"Em kia! Học lớp nào? Mau xuống đây cho tôi!"
Sơ Tranh rất nghe lời giẫm lên tường đi hai bước.
Chủ nhiệm giáo dục lại bắt đầu gào: "Em cẩn thận một chút cho tôi, nếu mà ngã gãy tay gãy chân, trường học lấy gì mà đền!!"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh vững vàng rơi xuống đất, chủ nhiệm giáo dục lập tức chỉ về phía cô tức giận mắng: "Tại sao lại leo tường trốn học!!"
Sơ Tranh mặt không đổi sắc: "Chủ nhiệm, bây giờ là thời gian tan học."
Chủ nhiệm giáo dục: "..." Thật sao?
Ông ta nhìn thời gian, thật đúng là như thế.
"Thời gian tan học em trèo tường làm gì? Cổng trường không đủ rộng, em không đi ra được à?"
Sơ Tranh không có biểu tình gì, đúng lý hợp tình nói: "Trường học không có quy định nào không cho phép leo tường sau khi tan học."
Chủ nhiệm giáo dục: "???"
"Chủ nhiệm, không có việc gì nữa, em đi trước đây."
Không đợi chủ nhiệm giáo dục phản ứng, Sơ Tranh hất túi sách lên trên vai, trực tiếp chuồn.
"Em học lớp nào!!"
Chủ nhiệm giáo dục lấy lại tinh thần, ở phía sau gầm thét.
Ngày hôm sau khi Sơ Tranh đến, từ rất xa trông thấy chủ nhiệm giáo dục ở cổng trường học, đang quan sát học sinh đi qua, rõ ràng là đang tìm người.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh vòng qua đằng sau, đổi vị trí leo vào.
Liên tiếp hai ngày Đỗ Hạ không đến tìm cô gây phiền phức, không biết có phải là bị cô cho đánh sợ rồi không.
Sơ Tranh mừng rỡ vì tự tại, cả ngày lên lớp tan học về nhà, mua ít đồ trở về, trang trí lại căn phòng cũ nát kia.
Cũng không nói gì với cha Nhan mẹ Nhan, chỉ đưa đồ mình mua về, tùy ý đặt trong phòng, bọn họ thích dùng thì dùng, không dùng thì thôi.
Ở chung dưới tình huống như thế, cũng bình an vô sự.
Tận đến khi ——
"Tiểu Sơ, Tiểu Sơ, cậu xem diễn đàn trường học chưa!!"
Hạ San cầm điện thoại di động vô cùng lo lắng xông vào phòng học.
Sơ Tranh nằm sấp ở trên bàn, nghe thấy giọng nói của Hạ San, cô tùy ý đáp một tiếng, không muốn phản ứng với cô ấy.
Nhưng Hạ San không buông tha cho cô, lôi kéo cánh tay cô: "Tiểu Sơ, cậu xem cái này đi!!"
Sơ Tranh không nhịn được ngẩng đầu, gạt tóc mình ra: "Người chết?"
Hạ San sững sờ, lắc đầu: "Không có."
"Trừ sống chết thì đều là chuyện nhỏ, đừng quấy rầy tớ." Sơ Tranh nói xong lại muốn nằm xuống.
Hạ San bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lần nữa giữ chặt cô: "Khoan đã Tiểu Sơ, cậu xem cái này đi!!"
Lần này không cho Sơ Tranh cự tuyệt, Hạ San trực tiếp nhét di động đến trước mặt Sơ Tranh, Sơ Tranh bị ép nhìn topic mà Hạ San ấn mở ra.
【 Vạch trần! Đỗ Sơ Tranh và Nhan Hạ trình diễn hiện thực của kịch bản thiên kim thật giả! 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh kéo xuống phía dưới xem.
Trong topic viết rất rõ ràng, hai người bị ôm nhầm như thế nào, Sơ Tranh ở Đỗ gia hưởng thụ đãi ngộ của công chúa ra sao, Đỗ Hạ lại thảm thế nào.
Mà bây giờ hai người đã đổi về.
Nhan Hạ trở thành Đỗ Hạ.
Đỗ Sơ Tranh trở thành Nhan Sơ Tranh.
Cuối topic, còn nói Sơ Tranh vụng trộm lấy đi 20 vạn của Đỗ gia.
Người đăng topic là một acc nhỏ, không phải lấy giọng điệu của Đỗ Hạ nói, mà là lấy thân phận người đứng xem vạch trần.
Topic này đăng vào 2 tiếng trước, bây giờ bình luận phía dưới đã xếp thành lầu cao.
[ Lầu 1: Ghế sô pha ]
[ Lầu 2: Bị tiêu đề dẫn vào. ]
...
Sau khi nói lung tung lảm nhảm mấy lầu, có người xem hết bài post bắt đầu đáp lại.
[ Lầu 9: Đây là sáng tác tiểu thuyết à? Thế giới hiện thực có chuyện huyền huyễn như thế sao? ]
[ Lầu 10: Nhan Hạ... Có phải là em gái côn đồ trong trường chúng ta không? ]
[ Lầu 11: Chính là cô ta, hình như Đỗ gia này rất có tiền, cô ta chẳng phải là một bước thành Phượng Hoàng rồi sao? ]
[ Lầu 12: Dựa theo topic thảo luận, cô ta vốn chính là con gái của Đỗ gia, cô ta bây giờ chỉ có thể coi là trở về thôi. ]
[ Lầu 13: Ông trời của tôi, chuyện này cũng thật đáng sợ, nếu cha mẹ tôi nói cho tôi biết, tôi không phải là con ruột của bọn họ, chắc tôi hỏng mất. ]
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Từ sau sự kiện kia, lầu trên lầu dưới của nơi này, ánh mắt nhìn Sơ Tranh đều lộ ra vẻ "hiền lành".
Sơ Tranh: "..."
Mỗi lần lên xuống lầu đều rất hoảng.
-
Thứ hai.
Sơ Tranh ngồi tại chỗ làm bài tập, cô viết chậm, viết từng nét, nhất bút nhất hoạ, nhưng từng chữ đều rất đẹp.
Hạ San thò đầu sang ngó, có chút tò mò: "Tiểu Sơ, nét chữ của cậu sao lại không giống trước?"
Đây không phải là không giống, căn bản là như biến thành người khác viết.
"Ừ." Sơ Tranh cũng không che giấu, rất hào phóng thừa nhận.
Hạ San: "..."
Luôn cảm thấy từ sau lần xin nghỉ phép trước đó, Tiểu Sơ trở nên thật lạnh lùng.
Hơn nữa luôn cảm thấy quái quái chỗ nào ấy...
Sơ Tranh giẫm lên thời gian giới hạn, viết xong một bài cuối cùng rồi giao cho đại diện môn thu bài tập.
Đến khi tập thể dục, Sơ Tranh không muốn học, trực tiếp chuồn.
Không nghĩ tới ở trên hành lang nhà vệ sinh, gặp phải Đỗ Hạ mang theo người.
Đỗ Hạ duỗi thẳng mái tóc loạn thất bát tao của cô ta, cũng nhuộm về màu đen, quần áo trên người đều là hàng hiệu, đeo cái túi, chỉ nhìn như vậy, rất có khí chất của người có tiền.
"Nhan Sơ Tranh!" Đỗ Hạ mới mở miệng, khí chất liền bị hủy hoại sạch sẽ: "Lần trước mày dám chạy!"
Sơ Tranh: "..."
Còn không bằng đi học thể dục.
"Chúng ta đi vào nói." Sơ Tranh chỉ vào toilet đằng sau.
Con ngươi Đỗ Hạ khẽ híp một cái, ác ý lưu chuyển một vòng trong đáy mắt, cười lạnh một tiếng: "Được."
-
Năm phút sau.
Sơ Tranh vẫy nước, thần thanh khí sảng đi từ toilet ra.
Trong toilet, Đỗ Hạ và tùy tùng của cô ta bị đánh cho không nhẹ, lúc này đứng cũng khó khăn.
Đỗ Hạ hận đến nghiến răng, nhưng cô ta không đánh lại Sơ Tranh.
"Ngô Cường?" Đỗ Hạ nhận được điện thoại của Ngô Cường: "Vừa vặn em cũng có chuyện muốn nói với anh."
Hai ngày nay Ngô Cường không liên lạc với cô ta, Đỗ Hạ vội vàng hưởng thụ, cũng không nhớ ra được, nên nghĩ thứ hai lại tìm cơ hội giáo huấn Sơ Tranh.
Ai biết không giáo huấn được Sơ Tranh, mà ngược lại còn biến mình thành thế này.
Đêm hôm đó Ngô Cường lại bị người lẻn vào phòng đánh cho gần chết, dưỡng hai ngày mới tốt hơn một chút.
Đỗ Hạ và Ngô Cường ước định nơi gặp mặt, thấy đối phương đều bị thương, biểu cảm phá lệ đặc sắc.
Ngô Cường không biết là bị ai đánh, nhưng gã hoài nghi vẫn là Sơ Tranh.
Đây không phải chuyện Ngô Cường muốn nói, gã kéo Đỗ Hạ: "Hạ Hạ, anh nói cho em biết, trong tay con kia có tiền."
"Có tiền?"
Ngô Cường gật đầu, nói lại chuyện lúc trước cho Đỗ Hạ nghe một lần.
"20 vạn?" Đỗ Hạ bị số tiền kia làm giật mình: "Không thể nào... Cha mẹ em sao có thể cho cô ta nhiều tiền như vậy."
"Nếu không phải cha mẹ em cho cô ta, thì với tuổi này của cô ta, lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"
Trong lúc nhất thời Đỗ Hạ không có cách nào phản bác.
Nhưng 20 vạn...
"Em về hỏi bọn họ một chút." Đỗ Hạ nói: "Nếu thật sự là bọn họ cho, bằng cách nào cũng phải bắt cô ta nôn ra số tiền kia."
Đáy mắt Đỗ Hạ hiện lên một tia âm tàn: "Còn có chuyện ngày hôm nay nữa, em và cô ta chưa xong đâu, cô ta đã cướp đồ của em nhiều năm, bây giờ còn dám làm vậy với em!"
Ngô Cường cũng muốn xả giận.
Hai người ăn nhịp với nhau, thương lượng giáo huấn Sơ Tranh thế nào.
Đáng tiếc Sơ Tranh tan học không đi đường thường, bọn họ căn bản không chặn được Sơ Tranh.
Lúc này Sơ Tranh đang đứng ở trên đầu tường, ngoài tường là chủ nhiệm giáo dục đang đứng, hai người vừa vặn đối mặt nhau.
Chủ nhiệm giáo dục không nghĩ tới giữa ban ngày còn có người leo tường, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng.
"Em kia! Học lớp nào? Mau xuống đây cho tôi!"
Sơ Tranh rất nghe lời giẫm lên tường đi hai bước.
Chủ nhiệm giáo dục lại bắt đầu gào: "Em cẩn thận một chút cho tôi, nếu mà ngã gãy tay gãy chân, trường học lấy gì mà đền!!"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh vững vàng rơi xuống đất, chủ nhiệm giáo dục lập tức chỉ về phía cô tức giận mắng: "Tại sao lại leo tường trốn học!!"
Sơ Tranh mặt không đổi sắc: "Chủ nhiệm, bây giờ là thời gian tan học."
Chủ nhiệm giáo dục: "..." Thật sao?
Ông ta nhìn thời gian, thật đúng là như thế.
"Thời gian tan học em trèo tường làm gì? Cổng trường không đủ rộng, em không đi ra được à?"
Sơ Tranh không có biểu tình gì, đúng lý hợp tình nói: "Trường học không có quy định nào không cho phép leo tường sau khi tan học."
Chủ nhiệm giáo dục: "???"
"Chủ nhiệm, không có việc gì nữa, em đi trước đây."
Không đợi chủ nhiệm giáo dục phản ứng, Sơ Tranh hất túi sách lên trên vai, trực tiếp chuồn.
"Em học lớp nào!!"
Chủ nhiệm giáo dục lấy lại tinh thần, ở phía sau gầm thét.
Ngày hôm sau khi Sơ Tranh đến, từ rất xa trông thấy chủ nhiệm giáo dục ở cổng trường học, đang quan sát học sinh đi qua, rõ ràng là đang tìm người.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh vòng qua đằng sau, đổi vị trí leo vào.
Liên tiếp hai ngày Đỗ Hạ không đến tìm cô gây phiền phức, không biết có phải là bị cô cho đánh sợ rồi không.
Sơ Tranh mừng rỡ vì tự tại, cả ngày lên lớp tan học về nhà, mua ít đồ trở về, trang trí lại căn phòng cũ nát kia.
Cũng không nói gì với cha Nhan mẹ Nhan, chỉ đưa đồ mình mua về, tùy ý đặt trong phòng, bọn họ thích dùng thì dùng, không dùng thì thôi.
Ở chung dưới tình huống như thế, cũng bình an vô sự.
Tận đến khi ——
"Tiểu Sơ, Tiểu Sơ, cậu xem diễn đàn trường học chưa!!"
Hạ San cầm điện thoại di động vô cùng lo lắng xông vào phòng học.
Sơ Tranh nằm sấp ở trên bàn, nghe thấy giọng nói của Hạ San, cô tùy ý đáp một tiếng, không muốn phản ứng với cô ấy.
Nhưng Hạ San không buông tha cho cô, lôi kéo cánh tay cô: "Tiểu Sơ, cậu xem cái này đi!!"
Sơ Tranh không nhịn được ngẩng đầu, gạt tóc mình ra: "Người chết?"
Hạ San sững sờ, lắc đầu: "Không có."
"Trừ sống chết thì đều là chuyện nhỏ, đừng quấy rầy tớ." Sơ Tranh nói xong lại muốn nằm xuống.
Hạ San bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lần nữa giữ chặt cô: "Khoan đã Tiểu Sơ, cậu xem cái này đi!!"
Lần này không cho Sơ Tranh cự tuyệt, Hạ San trực tiếp nhét di động đến trước mặt Sơ Tranh, Sơ Tranh bị ép nhìn topic mà Hạ San ấn mở ra.
【 Vạch trần! Đỗ Sơ Tranh và Nhan Hạ trình diễn hiện thực của kịch bản thiên kim thật giả! 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh kéo xuống phía dưới xem.
Trong topic viết rất rõ ràng, hai người bị ôm nhầm như thế nào, Sơ Tranh ở Đỗ gia hưởng thụ đãi ngộ của công chúa ra sao, Đỗ Hạ lại thảm thế nào.
Mà bây giờ hai người đã đổi về.
Nhan Hạ trở thành Đỗ Hạ.
Đỗ Sơ Tranh trở thành Nhan Sơ Tranh.
Cuối topic, còn nói Sơ Tranh vụng trộm lấy đi 20 vạn của Đỗ gia.
Người đăng topic là một acc nhỏ, không phải lấy giọng điệu của Đỗ Hạ nói, mà là lấy thân phận người đứng xem vạch trần.
Topic này đăng vào 2 tiếng trước, bây giờ bình luận phía dưới đã xếp thành lầu cao.
[ Lầu 1: Ghế sô pha ]
[ Lầu 2: Bị tiêu đề dẫn vào. ]
...
Sau khi nói lung tung lảm nhảm mấy lầu, có người xem hết bài post bắt đầu đáp lại.
[ Lầu 9: Đây là sáng tác tiểu thuyết à? Thế giới hiện thực có chuyện huyền huyễn như thế sao? ]
[ Lầu 10: Nhan Hạ... Có phải là em gái côn đồ trong trường chúng ta không? ]
[ Lầu 11: Chính là cô ta, hình như Đỗ gia này rất có tiền, cô ta chẳng phải là một bước thành Phượng Hoàng rồi sao? ]
[ Lầu 12: Dựa theo topic thảo luận, cô ta vốn chính là con gái của Đỗ gia, cô ta bây giờ chỉ có thể coi là trở về thôi. ]
[ Lầu 13: Ông trời của tôi, chuyện này cũng thật đáng sợ, nếu cha mẹ tôi nói cho tôi biết, tôi không phải là con ruột của bọn họ, chắc tôi hỏng mất. ]