Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1297
Chương 1296: Thiên kim thật giả (2)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cũng không từ chối, cho cha Nhan xách.
Cha Nhan vốn đã làm tốt chuẩn bị sắp bị từ chối, trước đó bọn họ muốn cầm túi sách giùm, nguyên chủ đều từ chối...
Cha Nhan cầm lấy đồ trong tay Sơ Tranh, cả người bỗng giống như đột nhiên được người ta rót vào mấy phần sức sống, mặt mũi già nua cũng có tinh thần.
"Con ngồi... ngồi đi... hôm nay cha mua ghế mới, không bẩn." Cha Nhan chỉ vào cái ghế trong phòng.
Sơ Tranh trông thấy đồ ăn đã bày lên bàn, cô cũng không từ chối, đút tay vào túi quần mới của mình, xinh đẹp ngồi xuống.
"Bà thất thần làm gì, mau bưng canh gà lên."
"A."
Cha mẹ ruột nguyên chủ, sau khi nguyên chủ trở về, vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí.
Đương nhiên trước kia bọn họ đối xử với người kia cũng không kém, chỉ cần nằm trong khả năng của bọn họ, thì cần tất sẽ có.
Cha Nhan xách những thứ Sơ Tranh mua vào trong phòng cô, sau khi ra ngoài mẹ Nhan vừa vặn bưng canh gà lên.
Canh gà không nhiều, chắc chỉ mua nửa con, vừa vào liền múc đùi gà cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh đối với chuyện ăn gì, từ trước đến nay không kén chọn, cô nhìn người đối diện một chút, cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm.
Thấy cô ăn, cha Nhan mẹ Nhan đều thở phào.
-
Buổi tối Sơ Tranh đổi lại đồ đạc trên giường, lại mở những vật dụng hàng ngày khác ra cất kỹ.
Cô nhìn đồ vật còn chưa động vào bên cạnh, xách ra ngoài, đưa cho cha Nhan ở phòng khách.
Trên mặt cô lạnh như băng, lạnh lùng cự người ngàn dặm: "Mua nhiều, cho hai người dùng."
"Không, không cần..." Cha Nhan khoát tay: "Con giữ lại, con giữ lại dùng, chúng ta không..."
"Cầm."
Cha Nhan cứng đờ, nửa ngày sau run rẩy nhận lấy.
"Đổi đi, sang mai con đến xem." Sơ Tranh ném ra câu nói này, trở về phòng của mình.
Cha Nhan: "..."
Đồ Sơ Tranh mua, cha Nhan căn bản không biết làm bằng gì, chỉ biết đời này ông cũng chưa từng sờ qua cái chăn nào thoải mái như vậy.
"Thật sự phải đổi à? Cái này không ít tiền đâu..."
"Con bé bảo sáng mai sẽ đến xem..." Cha Nhan chần chờ, cuối cùng nói: "Đổi đi."
Hai người xột xoạt đổi lại ga giường và vỏ chăn.
Mặc dù căn nhà này hơi rách nát, nhưng hiệu quả cách âm cũng không tệ lắm, Sơ Tranh nằm trên cái giường rực rỡ hẳn lên, loay hoay điện thoại đã tắt máy hai ngày của nguyên chủ.
Trong điện thoại có tin nhắn do bạn học của nguyên chủ gửi tới, hỏi cô ấy vì sao không đi học.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nguyên chủ làm gì còn tâm tư đi học nữa.
Chuyện này chắc trường học còn chưa biết, chỉ cho là nguyên chủ có việc không đi học.
Nhưng mà...
Không đến bao lâu, người trao đổi vị trí với cô kia sẽ truyền chuyện này ra.
Sơ Tranh xử lý xong điện thoại, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, kết quả...
Con gián thật sự rất nhiều.
Nơi này có ổ gián đúng không!
Bóng ma của nguyên chủ không phải là không có đạo lý!!
Sơ Tranh ngồi dậy, ngân tuyến từ trên cổ tay cô chui ra ngoài, kéo dài, đi —— bắt con gián.
Đại khái cho tới bây giờ ngân tuyến cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ được dùng như vậy, tốc độ bắt gián vừa nhanh vừa độc, chờ nó trở lại trên cổ tay Sơ Tranh, đến một con gián cũng không còn nữa.
Sơ Tranh mò xuống cổ tay, hài lòng nằm xuống lại.
Đi ngủ!
-
Sơ Tranh nói muốn xem, sáng sớm hôm sau liền đút tay trong túi, tản bộ tới cửa xem.
Mẹ Nhan đi từ phòng bếp ra, vừa vặn trông thấy Sơ Tranh nhìn vào trong phòng.
"Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, con ăn một chút đi?"
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì xoay người, cầm lấy màn thầu trên bàn.
Mẹ Nhan thấy cô chịu ăn, thần tình trên mặt rõ ràng buông lỏng ra.
Bọn họ vừa đón người trở về, đối với tính tình của đứa nhỏ này, bọn họ cũng không rõ ràng, cho nên Sơ Tranh lạnh mặt, cha Nhan mẹ Nhan đều không cảm thấy không thích hợp.
Cha Nhan đã đi ra ngoài từ sớm, cơm nước xong xuôi mẹ Nhan cũng phải đi ra ngoài làm việc.
Sơ Tranh ngược lại là muốn nằm dài trong nhà, nhưng điện thoại không ngừng có tin nhắn gửi đến, bạn ngồi cùng bàn với nguyên chủ hỏi cô vì sao còn không đi học.
Sơ Tranh chỉnh đốn một chút, xách túi sách đi ra ngoài.
Lúc này phần lớn người đều đã ra ngoài, ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học, các nhà các hộ đều đóng chặt cửa.
Ngay khi Sơ Tranh xuống đến lầu hai, căn nhà gần cầu thang nhất đột nhiên mở cửa, một ông già cao tuổi bị đẩy ra, xém chút đụng vào Sơ Tranh.
Sơ Tranh lập tức lui lên trên một bậc.
Đi ra theo ông già là một nam sinh ước chừng mười bảy mười tám tuổi, gã nhấc chân đạp lên người ông già.
Ông già không đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất.
Nam sinh còn không buông tha cho ông già, tiếp tục giơ chân đạp, mỗi một đạp đều dùng hết lực khí toàn thân, giống như người trước mặt này có thâm thù đại hận với gã vậy.
"Lão bất tử, ai cần ông lo việc không đâu, sao ông không đi chết đi!"
"Tiền đâu? Ông để tiền ở đâu rồi?"
Nam sinh nhìn qua rất gầy, quần áo như treo trên người gã, sắc mặt cũng không tốt lắm, dưới mắt có màu xanh xám rất đậm.
Gã vừa đạp vừa mắng, ông già bị đạp đến nói không ra lời.
Sơ Tranh áng chừng túi sách, đột nhiên vung qua phía nam sinh.
Túi sách đánh thẳng vào cánh tay nam sinh, cắt ngang động tác của gã, gã ngẩng đầu nhìn tới, nhìn thấy người đứng trên bậc thang.
Nữ sinh xách theo một cái túi sách màu hồng nhạt, dáng người xinh đẹp đứng trong cầu thang cũ kỹ, ánh mắt một mảnh thanh lãnh, ẩn ẩn tản ra một cỗ lạnh lùng và xa cách, không hề phù hợp với tòa nhà này.
Nam sinh đầu tiên là sững sờ, sau đó giận dữ: "Mẹ nó mày là ai!"
Đáp lại nam sinh là chân đá tới, nam sinh không có phòng bị, vừa vặn bị đá trúng, đụng vào ban công đằng sau.
"Mẹ!"
Nam sinh tức giận mắng một tiếng, trực tiếp bổ nhào qua phía Sơ Tranh.
Hai người đánh nhau trong cầu thang chật hẹp, nam sinh tuổi gì mà đòi làm đối thủ của Sơ Tranh, mấy cái đã bị ấn xuống đất mà đánh.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!!" Ông già đột nhiên nhào tới, bảo vệ nam sinh vào trong lòng, tức giận trừng Sơ Tranh: "Con ranh con từ đâu tới, ai cho mày đánh cháu tao?"
Sơ Tranh: "??"
Thứ đồ chơi gì?!
Lại là lỗi của ta?!
Ông già hoàn toàn không quan tâm chuyện vừa rồi mình bị cháu trai đánh, vẻ mặt lo lắng: "Cường Cường, cháu không sao chứ."
Cường Cường đau đến nói không ra lời.
"Mày là con nhà ai... Dừng lại, không được đi!!"
Sơ Tranh đi mấy bước xuống lầu, vứt bỏ âm thanh đằng sau.
"Vương bát đản mi thấy chưa, không phải ta không muốn làm người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, là hiện thực không cho phép."
Đều mẹ nó là loại người gì vậy chứ!
Cô giúp đỡ lại là lỗi của cô rồi?
Được thôi, đều là lỗi của cô!
Nếu không phải vì thẻ người tốt, quỷ mới xen vào việc của người khác!
【...】
Vương Giả không muốn nói chuyện.
-
Khi Sơ Tranh tới trường học, thì đã sớm vào học.
Nhưng trước đó nguyên chủ đã xin nghỉ, cho nên bảo vệ vẫn cho cô vào.
Sơ Tranh không vào lớp khi đang trong tiết, mà là đợi đến khi hết tiết, mới mang theo túi sách chậm rãi đi tới phòng học.
"Sơ Sơ."
Hạ San ngồi cùng bàn nhìn thấy cô, lập tức tới đón.
"Cậu làm gì mà xin nghỉ phép nhiều ngày thế?"
Sơ Tranh treo túi sách lên trên ghế: "Không làm gì."
Hạ San nhíu mày: "Sơ Sơ, cậu sao thế? Không vui sao?"
Hạ San và nguyên chủ chính là bạn cùng bàn từ cấp hai, cực kỳ hiểu nguyên chủ, lúc này Sơ Tranh mặt lạnh lùng, cô ấy nhất định có thể phát hiện ra điểm không hợp lý.
"Không có."
Hạ San: "..."
Mặt mũi cậu đã sắp đông lạnh rồi, còn nói không hề không vui?!
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cũng không từ chối, cho cha Nhan xách.
Cha Nhan vốn đã làm tốt chuẩn bị sắp bị từ chối, trước đó bọn họ muốn cầm túi sách giùm, nguyên chủ đều từ chối...
Cha Nhan cầm lấy đồ trong tay Sơ Tranh, cả người bỗng giống như đột nhiên được người ta rót vào mấy phần sức sống, mặt mũi già nua cũng có tinh thần.
"Con ngồi... ngồi đi... hôm nay cha mua ghế mới, không bẩn." Cha Nhan chỉ vào cái ghế trong phòng.
Sơ Tranh trông thấy đồ ăn đã bày lên bàn, cô cũng không từ chối, đút tay vào túi quần mới của mình, xinh đẹp ngồi xuống.
"Bà thất thần làm gì, mau bưng canh gà lên."
"A."
Cha mẹ ruột nguyên chủ, sau khi nguyên chủ trở về, vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí.
Đương nhiên trước kia bọn họ đối xử với người kia cũng không kém, chỉ cần nằm trong khả năng của bọn họ, thì cần tất sẽ có.
Cha Nhan xách những thứ Sơ Tranh mua vào trong phòng cô, sau khi ra ngoài mẹ Nhan vừa vặn bưng canh gà lên.
Canh gà không nhiều, chắc chỉ mua nửa con, vừa vào liền múc đùi gà cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh đối với chuyện ăn gì, từ trước đến nay không kén chọn, cô nhìn người đối diện một chút, cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm.
Thấy cô ăn, cha Nhan mẹ Nhan đều thở phào.
-
Buổi tối Sơ Tranh đổi lại đồ đạc trên giường, lại mở những vật dụng hàng ngày khác ra cất kỹ.
Cô nhìn đồ vật còn chưa động vào bên cạnh, xách ra ngoài, đưa cho cha Nhan ở phòng khách.
Trên mặt cô lạnh như băng, lạnh lùng cự người ngàn dặm: "Mua nhiều, cho hai người dùng."
"Không, không cần..." Cha Nhan khoát tay: "Con giữ lại, con giữ lại dùng, chúng ta không..."
"Cầm."
Cha Nhan cứng đờ, nửa ngày sau run rẩy nhận lấy.
"Đổi đi, sang mai con đến xem." Sơ Tranh ném ra câu nói này, trở về phòng của mình.
Cha Nhan: "..."
Đồ Sơ Tranh mua, cha Nhan căn bản không biết làm bằng gì, chỉ biết đời này ông cũng chưa từng sờ qua cái chăn nào thoải mái như vậy.
"Thật sự phải đổi à? Cái này không ít tiền đâu..."
"Con bé bảo sáng mai sẽ đến xem..." Cha Nhan chần chờ, cuối cùng nói: "Đổi đi."
Hai người xột xoạt đổi lại ga giường và vỏ chăn.
Mặc dù căn nhà này hơi rách nát, nhưng hiệu quả cách âm cũng không tệ lắm, Sơ Tranh nằm trên cái giường rực rỡ hẳn lên, loay hoay điện thoại đã tắt máy hai ngày của nguyên chủ.
Trong điện thoại có tin nhắn do bạn học của nguyên chủ gửi tới, hỏi cô ấy vì sao không đi học.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, nguyên chủ làm gì còn tâm tư đi học nữa.
Chuyện này chắc trường học còn chưa biết, chỉ cho là nguyên chủ có việc không đi học.
Nhưng mà...
Không đến bao lâu, người trao đổi vị trí với cô kia sẽ truyền chuyện này ra.
Sơ Tranh xử lý xong điện thoại, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, kết quả...
Con gián thật sự rất nhiều.
Nơi này có ổ gián đúng không!
Bóng ma của nguyên chủ không phải là không có đạo lý!!
Sơ Tranh ngồi dậy, ngân tuyến từ trên cổ tay cô chui ra ngoài, kéo dài, đi —— bắt con gián.
Đại khái cho tới bây giờ ngân tuyến cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ được dùng như vậy, tốc độ bắt gián vừa nhanh vừa độc, chờ nó trở lại trên cổ tay Sơ Tranh, đến một con gián cũng không còn nữa.
Sơ Tranh mò xuống cổ tay, hài lòng nằm xuống lại.
Đi ngủ!
-
Sơ Tranh nói muốn xem, sáng sớm hôm sau liền đút tay trong túi, tản bộ tới cửa xem.
Mẹ Nhan đi từ phòng bếp ra, vừa vặn trông thấy Sơ Tranh nhìn vào trong phòng.
"Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, con ăn một chút đi?"
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì xoay người, cầm lấy màn thầu trên bàn.
Mẹ Nhan thấy cô chịu ăn, thần tình trên mặt rõ ràng buông lỏng ra.
Bọn họ vừa đón người trở về, đối với tính tình của đứa nhỏ này, bọn họ cũng không rõ ràng, cho nên Sơ Tranh lạnh mặt, cha Nhan mẹ Nhan đều không cảm thấy không thích hợp.
Cha Nhan đã đi ra ngoài từ sớm, cơm nước xong xuôi mẹ Nhan cũng phải đi ra ngoài làm việc.
Sơ Tranh ngược lại là muốn nằm dài trong nhà, nhưng điện thoại không ngừng có tin nhắn gửi đến, bạn ngồi cùng bàn với nguyên chủ hỏi cô vì sao còn không đi học.
Sơ Tranh chỉnh đốn một chút, xách túi sách đi ra ngoài.
Lúc này phần lớn người đều đã ra ngoài, ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học, các nhà các hộ đều đóng chặt cửa.
Ngay khi Sơ Tranh xuống đến lầu hai, căn nhà gần cầu thang nhất đột nhiên mở cửa, một ông già cao tuổi bị đẩy ra, xém chút đụng vào Sơ Tranh.
Sơ Tranh lập tức lui lên trên một bậc.
Đi ra theo ông già là một nam sinh ước chừng mười bảy mười tám tuổi, gã nhấc chân đạp lên người ông già.
Ông già không đứng vững, trực tiếp ngã xuống đất.
Nam sinh còn không buông tha cho ông già, tiếp tục giơ chân đạp, mỗi một đạp đều dùng hết lực khí toàn thân, giống như người trước mặt này có thâm thù đại hận với gã vậy.
"Lão bất tử, ai cần ông lo việc không đâu, sao ông không đi chết đi!"
"Tiền đâu? Ông để tiền ở đâu rồi?"
Nam sinh nhìn qua rất gầy, quần áo như treo trên người gã, sắc mặt cũng không tốt lắm, dưới mắt có màu xanh xám rất đậm.
Gã vừa đạp vừa mắng, ông già bị đạp đến nói không ra lời.
Sơ Tranh áng chừng túi sách, đột nhiên vung qua phía nam sinh.
Túi sách đánh thẳng vào cánh tay nam sinh, cắt ngang động tác của gã, gã ngẩng đầu nhìn tới, nhìn thấy người đứng trên bậc thang.
Nữ sinh xách theo một cái túi sách màu hồng nhạt, dáng người xinh đẹp đứng trong cầu thang cũ kỹ, ánh mắt một mảnh thanh lãnh, ẩn ẩn tản ra một cỗ lạnh lùng và xa cách, không hề phù hợp với tòa nhà này.
Nam sinh đầu tiên là sững sờ, sau đó giận dữ: "Mẹ nó mày là ai!"
Đáp lại nam sinh là chân đá tới, nam sinh không có phòng bị, vừa vặn bị đá trúng, đụng vào ban công đằng sau.
"Mẹ!"
Nam sinh tức giận mắng một tiếng, trực tiếp bổ nhào qua phía Sơ Tranh.
Hai người đánh nhau trong cầu thang chật hẹp, nam sinh tuổi gì mà đòi làm đối thủ của Sơ Tranh, mấy cái đã bị ấn xuống đất mà đánh.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!!" Ông già đột nhiên nhào tới, bảo vệ nam sinh vào trong lòng, tức giận trừng Sơ Tranh: "Con ranh con từ đâu tới, ai cho mày đánh cháu tao?"
Sơ Tranh: "??"
Thứ đồ chơi gì?!
Lại là lỗi của ta?!
Ông già hoàn toàn không quan tâm chuyện vừa rồi mình bị cháu trai đánh, vẻ mặt lo lắng: "Cường Cường, cháu không sao chứ."
Cường Cường đau đến nói không ra lời.
"Mày là con nhà ai... Dừng lại, không được đi!!"
Sơ Tranh đi mấy bước xuống lầu, vứt bỏ âm thanh đằng sau.
"Vương bát đản mi thấy chưa, không phải ta không muốn làm người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, là hiện thực không cho phép."
Đều mẹ nó là loại người gì vậy chứ!
Cô giúp đỡ lại là lỗi của cô rồi?
Được thôi, đều là lỗi của cô!
Nếu không phải vì thẻ người tốt, quỷ mới xen vào việc của người khác!
【...】
Vương Giả không muốn nói chuyện.
-
Khi Sơ Tranh tới trường học, thì đã sớm vào học.
Nhưng trước đó nguyên chủ đã xin nghỉ, cho nên bảo vệ vẫn cho cô vào.
Sơ Tranh không vào lớp khi đang trong tiết, mà là đợi đến khi hết tiết, mới mang theo túi sách chậm rãi đi tới phòng học.
"Sơ Sơ."
Hạ San ngồi cùng bàn nhìn thấy cô, lập tức tới đón.
"Cậu làm gì mà xin nghỉ phép nhiều ngày thế?"
Sơ Tranh treo túi sách lên trên ghế: "Không làm gì."
Hạ San nhíu mày: "Sơ Sơ, cậu sao thế? Không vui sao?"
Hạ San và nguyên chủ chính là bạn cùng bàn từ cấp hai, cực kỳ hiểu nguyên chủ, lúc này Sơ Tranh mặt lạnh lùng, cô ấy nhất định có thể phát hiện ra điểm không hợp lý.
"Không có."
Hạ San: "..."
Mặt mũi cậu đã sắp đông lạnh rồi, còn nói không hề không vui?!