Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1152
[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh - ⊹⊱Chương 1152: Y Kiến Khuynh Tâm (9)⊰⊹
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tiểu Sơ, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm nha." Lư Ái Linh cách cánh cửa thông báo với Sơ Tranh.
"Dạ."
"Vậy con thay quần áo đi, mặc xinh đẹp một chút."
"Biết rồi."
Thời gian hai vị ở nhà lần này khá dài, kỳ nghỉ đông cũng đã dùng hết, bọn họ mua vé máy bay tối hôm nay.
Địa chỉ ăn cơm là một tiệm cơm Tây lúc trước bọn họ thường đi, Mật Thừa Minh nói không hiều, đều là phu nhân Lư Ái Linh nói, căn dặn cô chăm sóc mình thật tốt.
Sơ Tranh đại khái cũng có thể hiểu được nguyên nhân bọn họ cố gắng kiếm tiền, thân thể này của nguyên chủ căn bản không có khả năng đi ra ngoài làm việc, một khi phát bệnh thì sẽ tốn một khoản tiền rất lớn.
Bọn họ không chỉ phải thanh toán tiền chữa trị cho nguyên chủ, mà còn lo cho tương lai của cô ấy, muốn cô ấy sống thoải mái hơn một chút.
Chờ tiễn hai vị này đi, Sơ Tranh âm thầm thở phào.
Cô nhìn thời gian, dự định đi về, khi đứng ở ven đường chờ xe, đột nhiên thoáng nhìn thấy người ở quán cà phê đối diện.
Trong quán cà phê, Úc Giản một thân âu phục màu sáng, ngồi ở trong góc, nơi tia sáng không rõ ràng, hình dáng cũng lộ ra mơ hồ.
Đối diện là một cô gái ăn mặc tinh xảo, đang dùng vẻ mặt hưng phấn nói gì đó với hắn.
Úc Giản vẫn luôn cúi đầu khuấy ly cafe, dường như không có hứng thú với những gì cô gái kia nói.
Sơ Tranh đẩy cửa quán cà phê ra, đi thẳng qua bên kia, ngồi ở vị trí nghiêng đối diện bọn họ.
Dựa theo hướng đi, hiện tại hẳn là lần đầu tiên Úc Giản gặp mặt cô gái mà trong nhà sắp xếp cho, về sau cô gái này sẽ không ngừng chạy đến bệnh viện.
"Bác sĩ các anh có phải rất mệt mỏi không?"
"Vẫn tốt."
"Vậy các anh thường xuyên tăng ca sao?"
". . ."
Úc Giản đại khái không muốn trả lời loại vấn đề kém cỏi này, rất nhiều vấn đề đều trực tiếp dùng trầm mặc ứng đối.
Cô gái lại có thể không ngừng tìm ra vấn đề mới.
Đáy lòng Úc Giản tính toán thời gian, chờ đến đúng lúc liền định rời đi, người đối diện là gầy hay là béo, kỳ thật hắn cũng không nhìn kỹ.
Về phần đối phương nói gì, lại càng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Đáy lòng Úc Giản nghĩ đến chuyện phẫu thuật sáng mai, đột nhiên liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Cô gái ngồi ở chếch đối diện, chống cằm, đang nhìn sang bên hắn, thấy hắn nhìn sang, cũng không né tránh, đáy mắt lạnh lẽo vắng vẻ, không nhìn ra tâm tình gì, giống như nhìn một người xa lạ. . .
Úc Giản bỗng nhiên thu tầm mắt lại.
Đáy lòng không khỏi có chút phiền não, ánh mắt cô rơi trên người mình, giống như mang theo kim, đâm đến toàn thân hắn không thoải mái, đứng ngồi không yên.
"Có phải cô ta đang nhìn chúng ta không? Người quen của anh à?" Đoàn Nhuế Hoan cũng chú ý tới Sơ Tranh, cô ta cau mày hỏi Úc Giản.
Cô gái kia rất xinh đẹp, không hề kém những minh tinh trên TV.
Nếu như chỉ là gặp gỡ trên đường, trông thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, đại khái sẽ cảm thấy kinh diễm, thưởng thức một phen.
Nhưng khi cô gái xinh đẹp như vậy nhìn người mình thích, thì sẽ chuyển biến thành ghen tỵ và cảnh giác.
Úc Giản không nhìn bên kia, cũng không trả lời.
"Nếu không chúng ta chuyển sang nơi khác đi?" Đoàn Nhuế Hoan thức thời không hỏi tới, mà là đề nghị đổi chỗ: "Em biết gần đây có một rạp phim, chúng ta cùng đi xem được chứ?"
Cô ta có vẻ chờ mong nhìn Úc Giản.
"Buổi tối tôi phải trực ban." Úc Giản lễ phép từ chối khéo: "Không có thời gian."
"Như vậy à. . ." Đoàn Nhuế Hoan nhìn về phía Sơ Tranh bên kia một chút, cô gái kia đã thu tầm mắt lại, cúi đầu lật tạp chí mà quán cà phê cung cấp, giống như vừa rồi nhìn bọn họ chằm chằm chỉ là ảo giác.
Đoàn Nhuế Hoan nhìn người đàn ông gần như hoàn mĩ đối diện, chờ mong nói: "Vậy em có thể ngồi xe của anh trở về được không? Em không lái xe tới, vừa vặn anh về bệnh viện tiện đường, sẽ không làm phiền anh. . ."
"Không tiện." Úc Giản đứng dậy: "Tôi đến giờ rồi, đi trước một bước, Đoàn tiểu thư tùy ý."
Đoàn Nhuế Hoan nghẹn họng nhìn trân trối Úc Giản không chút do dự tính tiền rời đi, cô ta nhìn cô gái vẫn ngồi bên kia, dường như có chút mờ mịt.
Thật lâu sau cô ta mới đuổi theo ra ngoài, nhưng bên ngoài làm gì còn bóng dáng của Úc Giản nữa.
Đoàn Nhuế Hoan ở bên ngoài tức giận quanh quẩn một hồi, cuối cùng gọi điện thoại thở phì phò rời đi.
-
"Tại sao cô lại ở đây?"
Sơ Tranh khẽ ngẩng đầu, người đàn ông đứng trên hành lang, thần sắc có chút nghiêm túc nhìn cô.
Chính là bác sĩ Úc đi mà quay lại.
"Thấy anh ở đây." Sơ Tranh buông tạp chí xuống, ăn ngay nói thật: "Cho nên vào nhìn anh một chút."
Nhìn hắn. . .
Nhìn hắn làm gì?
Có lẽ bác sĩ Úc cảm thấy đứng ở chỗ này không tốt lắm, hỏi cô: "Có thể ngồi không?"
Sơ Tranh đưa tay làm dấu tay xin mời.
Bác sĩ Úc ngồi xuống đối diện, người phục vụ tới hỏi thăm hắn có cần gì không, bác sĩ Úc chỉ định ngồi một hồi, không có ý định ở lại lâu, đang muốn từ chối, thì người đối diện đã thay hắn nói, là cafe hắn thường uống. . .
Bác sĩ Úc chờ người phục vụ rời đi, lúc này mới lên tiếng: "Trước đó ở bệnh viện, bữa sáng đều là cô cho người đưa đến?"
"Ừ." Sơ Tranh hơi ngồi thẳng thân thể: "Nhưng hình như anh không thích."
Bác sĩ Úc: "Đồ vật không rõ lai lịch, tôi sẽ không động vào."
Bệnh viện vốn nhiều người phức tạp, ai biết những thứ kia có bị ai động tay vào chưa.
Sơ Tranh một tay chống cằm, ánh mắt rơi trên người hắn, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp: "Sợ có người hạ độc cho anh?"
Bác sĩ Úc không trả lời chính diện, hắn trầm mặc một chút: "Cảm ơn bữa sáng của cô."
"Anh lại không ăn. Người nên nói cảm ơn với tôi phải là bác sĩ Hầu." Nếu không phải cô trông thấy, cô cũng không biết Úc Giản căn bản không động vào! Tức giận!
Còn không rõ lai lịch. . . nếu như đầu bếp người ta mà biết được, nhất định sẽ tức chết.
Úc Giản nghẹn lời một lát, không tiện giải thích, cũng không thể giải thích được.
Dù sao về sau những thứ kia, thật sự đều bị bác sĩ Hầu giải quyết.
Người phục vụ đúng lúc đưa cafe ra, Úc Giản bưng lên nhấp một ngụm.
Sơ Tranh chậm rãi từ tốn nói: "Không phải anh có bệnh thích sạch sẽ sao? Trong quá trình làm ra ly cafe này, dụng cụ sử dụng, không biết đã bị bao nhiêu người chạm qua, anh không bị bệnh thích sạch sẽ nữa à?" Thẻ người tốt có phải đang gạt ta không!
". . ."
Úc Giản xém chút bị sạc.
Úc Giản buông ly café xuống như đang ném virus, rút khăn tay ra lau tay.
Bệnh thích sạch sẽ của Úc Giản biểu hiện chủ yếu là khi người khác tiếp xúc tứ chi với mình, đụng vào vật phẩm tư nhân thuộc về mình, những vấn đề khác không tính là nghiêm trọng.
Có nhiều thứ bạn không thấy, không bị người ta đề cập ra, đại khái sẽ cảm thấy là an toàn, sạch sẽ.
Nhưng một khi bị người bóc ra, thì đơn giản sẽ giống như virus bộc phát.
Lúc này Úc Giản cảm thấy dạ dày không quá dễ chịu, từ từ lan tràn thành toàn thân không thoải mái.
Mà kẻ đầu têu còn dùng vẻ mặt 'vô tội' nhìn hắn, đáy lòng còn đang suy nghĩ có phải thẻ người tốt lừa cô không.
Úc Giản không ngồi được nữa: "Tôi vào toilet."
Sơ Tranh theo bản năng nói: "Toilet càng nhiều vi khuẩn."
【. . . Tiểu tỷ tỷ van cầu cô mau câm miệng lại đi! ! 】 Vương Giả gào thét không ngừng, người đâu mau tới, che miệng cô ấy lại!
Sơ Tranh không hiểu, ta nói sai?
【. . .】 Bản thân cô chính là một sai lầm! Vương Giả đã không còn lòng dạ nào mà gào thét, hữu khí vô lực nói: 【 Cô còn nói thêm chút nữa, thẻ người tốt của cô sẽ khô héo. 】
Sơ Tranh nhìn người đối diện một chút, đại khái là bị câu nói kia của Sơ Tranh chấn đến, lúc này đang không biết nên đi toilet hay là không đi. . .
Sơ Tranh: ". . ."
*
A a a a a! !
Bỏ phiếu bỏ phiếu bỏ phiếu! !
Nhóm Tiểu Khả Ái!
Vé tháng của các ngươi còn chưa bỏ mình, xin hãy cho nó phát huy tác dụng! !
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tiểu Sơ, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm nha." Lư Ái Linh cách cánh cửa thông báo với Sơ Tranh.
"Dạ."
"Vậy con thay quần áo đi, mặc xinh đẹp một chút."
"Biết rồi."
Thời gian hai vị ở nhà lần này khá dài, kỳ nghỉ đông cũng đã dùng hết, bọn họ mua vé máy bay tối hôm nay.
Địa chỉ ăn cơm là một tiệm cơm Tây lúc trước bọn họ thường đi, Mật Thừa Minh nói không hiều, đều là phu nhân Lư Ái Linh nói, căn dặn cô chăm sóc mình thật tốt.
Sơ Tranh đại khái cũng có thể hiểu được nguyên nhân bọn họ cố gắng kiếm tiền, thân thể này của nguyên chủ căn bản không có khả năng đi ra ngoài làm việc, một khi phát bệnh thì sẽ tốn một khoản tiền rất lớn.
Bọn họ không chỉ phải thanh toán tiền chữa trị cho nguyên chủ, mà còn lo cho tương lai của cô ấy, muốn cô ấy sống thoải mái hơn một chút.
Chờ tiễn hai vị này đi, Sơ Tranh âm thầm thở phào.
Cô nhìn thời gian, dự định đi về, khi đứng ở ven đường chờ xe, đột nhiên thoáng nhìn thấy người ở quán cà phê đối diện.
Trong quán cà phê, Úc Giản một thân âu phục màu sáng, ngồi ở trong góc, nơi tia sáng không rõ ràng, hình dáng cũng lộ ra mơ hồ.
Đối diện là một cô gái ăn mặc tinh xảo, đang dùng vẻ mặt hưng phấn nói gì đó với hắn.
Úc Giản vẫn luôn cúi đầu khuấy ly cafe, dường như không có hứng thú với những gì cô gái kia nói.
Sơ Tranh đẩy cửa quán cà phê ra, đi thẳng qua bên kia, ngồi ở vị trí nghiêng đối diện bọn họ.
Dựa theo hướng đi, hiện tại hẳn là lần đầu tiên Úc Giản gặp mặt cô gái mà trong nhà sắp xếp cho, về sau cô gái này sẽ không ngừng chạy đến bệnh viện.
"Bác sĩ các anh có phải rất mệt mỏi không?"
"Vẫn tốt."
"Vậy các anh thường xuyên tăng ca sao?"
". . ."
Úc Giản đại khái không muốn trả lời loại vấn đề kém cỏi này, rất nhiều vấn đề đều trực tiếp dùng trầm mặc ứng đối.
Cô gái lại có thể không ngừng tìm ra vấn đề mới.
Đáy lòng Úc Giản tính toán thời gian, chờ đến đúng lúc liền định rời đi, người đối diện là gầy hay là béo, kỳ thật hắn cũng không nhìn kỹ.
Về phần đối phương nói gì, lại càng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Đáy lòng Úc Giản nghĩ đến chuyện phẫu thuật sáng mai, đột nhiên liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Cô gái ngồi ở chếch đối diện, chống cằm, đang nhìn sang bên hắn, thấy hắn nhìn sang, cũng không né tránh, đáy mắt lạnh lẽo vắng vẻ, không nhìn ra tâm tình gì, giống như nhìn một người xa lạ. . .
Úc Giản bỗng nhiên thu tầm mắt lại.
Đáy lòng không khỏi có chút phiền não, ánh mắt cô rơi trên người mình, giống như mang theo kim, đâm đến toàn thân hắn không thoải mái, đứng ngồi không yên.
"Có phải cô ta đang nhìn chúng ta không? Người quen của anh à?" Đoàn Nhuế Hoan cũng chú ý tới Sơ Tranh, cô ta cau mày hỏi Úc Giản.
Cô gái kia rất xinh đẹp, không hề kém những minh tinh trên TV.
Nếu như chỉ là gặp gỡ trên đường, trông thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, đại khái sẽ cảm thấy kinh diễm, thưởng thức một phen.
Nhưng khi cô gái xinh đẹp như vậy nhìn người mình thích, thì sẽ chuyển biến thành ghen tỵ và cảnh giác.
Úc Giản không nhìn bên kia, cũng không trả lời.
"Nếu không chúng ta chuyển sang nơi khác đi?" Đoàn Nhuế Hoan thức thời không hỏi tới, mà là đề nghị đổi chỗ: "Em biết gần đây có một rạp phim, chúng ta cùng đi xem được chứ?"
Cô ta có vẻ chờ mong nhìn Úc Giản.
"Buổi tối tôi phải trực ban." Úc Giản lễ phép từ chối khéo: "Không có thời gian."
"Như vậy à. . ." Đoàn Nhuế Hoan nhìn về phía Sơ Tranh bên kia một chút, cô gái kia đã thu tầm mắt lại, cúi đầu lật tạp chí mà quán cà phê cung cấp, giống như vừa rồi nhìn bọn họ chằm chằm chỉ là ảo giác.
Đoàn Nhuế Hoan nhìn người đàn ông gần như hoàn mĩ đối diện, chờ mong nói: "Vậy em có thể ngồi xe của anh trở về được không? Em không lái xe tới, vừa vặn anh về bệnh viện tiện đường, sẽ không làm phiền anh. . ."
"Không tiện." Úc Giản đứng dậy: "Tôi đến giờ rồi, đi trước một bước, Đoàn tiểu thư tùy ý."
Đoàn Nhuế Hoan nghẹn họng nhìn trân trối Úc Giản không chút do dự tính tiền rời đi, cô ta nhìn cô gái vẫn ngồi bên kia, dường như có chút mờ mịt.
Thật lâu sau cô ta mới đuổi theo ra ngoài, nhưng bên ngoài làm gì còn bóng dáng của Úc Giản nữa.
Đoàn Nhuế Hoan ở bên ngoài tức giận quanh quẩn một hồi, cuối cùng gọi điện thoại thở phì phò rời đi.
-
"Tại sao cô lại ở đây?"
Sơ Tranh khẽ ngẩng đầu, người đàn ông đứng trên hành lang, thần sắc có chút nghiêm túc nhìn cô.
Chính là bác sĩ Úc đi mà quay lại.
"Thấy anh ở đây." Sơ Tranh buông tạp chí xuống, ăn ngay nói thật: "Cho nên vào nhìn anh một chút."
Nhìn hắn. . .
Nhìn hắn làm gì?
Có lẽ bác sĩ Úc cảm thấy đứng ở chỗ này không tốt lắm, hỏi cô: "Có thể ngồi không?"
Sơ Tranh đưa tay làm dấu tay xin mời.
Bác sĩ Úc ngồi xuống đối diện, người phục vụ tới hỏi thăm hắn có cần gì không, bác sĩ Úc chỉ định ngồi một hồi, không có ý định ở lại lâu, đang muốn từ chối, thì người đối diện đã thay hắn nói, là cafe hắn thường uống. . .
Bác sĩ Úc chờ người phục vụ rời đi, lúc này mới lên tiếng: "Trước đó ở bệnh viện, bữa sáng đều là cô cho người đưa đến?"
"Ừ." Sơ Tranh hơi ngồi thẳng thân thể: "Nhưng hình như anh không thích."
Bác sĩ Úc: "Đồ vật không rõ lai lịch, tôi sẽ không động vào."
Bệnh viện vốn nhiều người phức tạp, ai biết những thứ kia có bị ai động tay vào chưa.
Sơ Tranh một tay chống cằm, ánh mắt rơi trên người hắn, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp: "Sợ có người hạ độc cho anh?"
Bác sĩ Úc không trả lời chính diện, hắn trầm mặc một chút: "Cảm ơn bữa sáng của cô."
"Anh lại không ăn. Người nên nói cảm ơn với tôi phải là bác sĩ Hầu." Nếu không phải cô trông thấy, cô cũng không biết Úc Giản căn bản không động vào! Tức giận!
Còn không rõ lai lịch. . . nếu như đầu bếp người ta mà biết được, nhất định sẽ tức chết.
Úc Giản nghẹn lời một lát, không tiện giải thích, cũng không thể giải thích được.
Dù sao về sau những thứ kia, thật sự đều bị bác sĩ Hầu giải quyết.
Người phục vụ đúng lúc đưa cafe ra, Úc Giản bưng lên nhấp một ngụm.
Sơ Tranh chậm rãi từ tốn nói: "Không phải anh có bệnh thích sạch sẽ sao? Trong quá trình làm ra ly cafe này, dụng cụ sử dụng, không biết đã bị bao nhiêu người chạm qua, anh không bị bệnh thích sạch sẽ nữa à?" Thẻ người tốt có phải đang gạt ta không!
". . ."
Úc Giản xém chút bị sạc.
Úc Giản buông ly café xuống như đang ném virus, rút khăn tay ra lau tay.
Bệnh thích sạch sẽ của Úc Giản biểu hiện chủ yếu là khi người khác tiếp xúc tứ chi với mình, đụng vào vật phẩm tư nhân thuộc về mình, những vấn đề khác không tính là nghiêm trọng.
Có nhiều thứ bạn không thấy, không bị người ta đề cập ra, đại khái sẽ cảm thấy là an toàn, sạch sẽ.
Nhưng một khi bị người bóc ra, thì đơn giản sẽ giống như virus bộc phát.
Lúc này Úc Giản cảm thấy dạ dày không quá dễ chịu, từ từ lan tràn thành toàn thân không thoải mái.
Mà kẻ đầu têu còn dùng vẻ mặt 'vô tội' nhìn hắn, đáy lòng còn đang suy nghĩ có phải thẻ người tốt lừa cô không.
Úc Giản không ngồi được nữa: "Tôi vào toilet."
Sơ Tranh theo bản năng nói: "Toilet càng nhiều vi khuẩn."
【. . . Tiểu tỷ tỷ van cầu cô mau câm miệng lại đi! ! 】 Vương Giả gào thét không ngừng, người đâu mau tới, che miệng cô ấy lại!
Sơ Tranh không hiểu, ta nói sai?
【. . .】 Bản thân cô chính là một sai lầm! Vương Giả đã không còn lòng dạ nào mà gào thét, hữu khí vô lực nói: 【 Cô còn nói thêm chút nữa, thẻ người tốt của cô sẽ khô héo. 】
Sơ Tranh nhìn người đối diện một chút, đại khái là bị câu nói kia của Sơ Tranh chấn đến, lúc này đang không biết nên đi toilet hay là không đi. . .
Sơ Tranh: ". . ."
*
A a a a a! !
Bỏ phiếu bỏ phiếu bỏ phiếu! !
Nhóm Tiểu Khả Ái!
Vé tháng của các ngươi còn chưa bỏ mình, xin hãy cho nó phát huy tác dụng! !