Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1142
[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh - ⊹⊱Chương 1142: Vấn Tiên Hoàng Tuyền (6)⊰⊹
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đưa Tinh Kiều đến Vấn Tiên Lộ số 13.
"Nơi này sau này sẽ là của em."
"Của em sao?"
"Đến khi em giải trừ khế ước, nơi này đều thuộc sở hữu của em." Sơ Tranh gật đầu: "Vào xem một chút đi."
Tinh Kiều nhìn cánh cửa kia một chút, đi qua đẩy cửa, cửa nhìn như đẩy sẽ mở ra, bây giờ không nhúc nhích tí nào.
Tinh Kiều quay đầu nhìn Sơ Tranh, người sau hai tay đút túi đứng ở phía sau, một chút ý tứ giải thích nghi hoặc cho cậu cũng không có.
Tinh Kiều quay đầu lại, quét đến bảng số phòng bên cạnh, lấy ra tấm thẻ lúc trước Sơ Tranh cho cậu bé.
Nhưng cánh cửa này cũng không có máy cảm ứng. . .
Tinh Kiều thử đặt tấm thẻ lên cửa, cửa 'tích' một tiếng rất nhỏ, cậu lại đẩy cửa, cửa liền mở ra.
Cửa hàng có dáng vẻ tầm một trăm năm, hai bên bày biện giá đỡ, nhưng đều không có gì, không hề có dấu vết sinh hoạt qua.
Bên cạnh có một cái cầu thang, nối liền lên phía trên.
Cửa hàng của Vấn Tiên Lộ đều có kết cấu như vậy, người ở trong này đều là 'nhân viên' tại chức đương nhiệm.
Tầng lầu cao hơn nữa ở trên, và những căn nhà xây ở sau con đường này, đều là của lão công nhân về hưu lựa chọn ở lại Vấn Tiên Lộ.
Liễu Trọng tới rất nhanh, trông thấy Tinh Kiều, cũng hơi sững sờ: "Nhỏ như vậy?"
"Dễ mang hơn Mai Cơ." Sơ Tranh phun ra một câu.
Lúc trước Mai Cơ còn nhỏ hơn cả cậu, giày vò người của Vấn Tiên Lộ quá sức.
Đoạn thời gian kia Sơ Tranh cũng sợ đi ra ngoài.
Liễu Trọng đại khái cũng nhớ tới đoạn thời gian đen tối kia, lau lau mồ hôi vốn không tồn tại: "Lại là chú mang à?"
"Ừ."
"Được thôi." Mang theo mấy tên trẻ trâu rồi, Liễu Trọng không sợ hãi.
Liễu Trọng bảo Tinh Kiều đi qua, ghi thân phận của cậu vào số 13, giới hạn quyền sở hữu đều giao cho cậu bé, vừa cẩn thận giải thích về phương thức vận hành của Vấn Tiên Lộ, cùng với kiến thức bình thường về Vấn Tiên Lộ một lần.
Sau đó lấy ra vài cuốn sách cho cậu.
Tinh Kiều nhìn một chút, « quy tắc Vấn Tiên Lộ » « hướng dẫn người giám thị là lính mới » « cơ sở lý luận về Linh trị » « Linh Phách cần biết » « hình pháp đối với sinh vật không biết » « tư liệu về sinh vật không biết » « án lệ thưởng tích kinh điển ». . .
Khuôn mặt nhỏ khốc soái của Tinh Kiều co quắp lại.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì có lẽ cậu sẽ cảm thấy mình gặp phải tổ chức bán hàng đa cấp.
"Hình pháp và tư liệu về sinh vật không biết cháu phải nhớ kỹ, còn lại hiểu rõ là được." Liễu Trọng rút hai quyển sách về hình pháp và tư liệu kia ra, đặt ở trước mặt Tinh Kiều.
Tinh Kiều còn chưa kịp xem hết phía dưới còn có thứ sách gì, Liễu Trọng đã kéo cậu đi lên trên lầu, đứng trước một chiếc gương trong gian phòng.
"Cái gương này có thể đưa cháu đến khu vực cháu quản lý, nhớ kỹ, định thời gian cho nó ăn, nếu không nó sẽ bãi công."
"Cho ăn?"
"Linh Phách." Liễu Trọng nói: "Đây là sinh vật không biết K1, có được năng lực truyền tống, đói bụng sẽ không làm việc, a, còn có trừ lúc làm việc, tốt nhất đừng xem nó như gương mà soi, nếu nó cảm thấy dung mạo cháu đẹp và đáng yêu hơn nó, nó cũng sẽ bãi công, loại mà dỗ cũng không dỗ được ấy. Tình huống không làm việc, cháu cũng chỉ có thể tự ngồi phương tiện giao thông bình thường để đi qua. Không chi trả lộ phí."
Tinh Kiều: ". . ."
"Chức trách của người giám thị cũng không khó, chính là xác định khu mình quản lý không có Linh trị giao động dị thường, xử lý một chút sinh vật không biết sống nhờ phi pháp, nếu có sinh vật không biết chưa được đưa vào hồ sơ, thì lập cái hồ sơ."
Xử lý sống nhờ phi pháp không khó, cấp cho bọn nó chứng nhận sống nhờ hợp pháp ngược lại có chút khó khăn, bởi vì sinh vật không biết có tính lừa gạt, nếu như không phân biệt được, xảy ra chuyện, người giám thị cũng phải chịu trách nhiệm.
"Chỉ cần sinh vật không biết không trái với quy tắc, bình thường gặp phải cũng không cần quản."
Tinh Kiều biểu thị mình hiểu rồi.
Liễu Trọng: "Về sau cháu sẽ ở chỗ này, trong nhà có vấn đề gì không? Có vấn đề chúng tôi có thể ra mặt giải quyết."
Tinh Kiều lắc đầu: "Chính cháu có thể giải quyết."
Liễu Trọng nhíu mày, dường như cảm thấy đứa bé này bình tĩnh đến quá mức.
"Cháu ở một mình?"
"Cháu có thể dẫn người đến, nhưng chuyện cháu làm, không thể cho người khác biết, nếu như không cẩn thận bị phát hiện, nhớ kỹ tiêu trừ ký ức.
Một chút đạo cụ thường dùng đợi chú chỉnh lý xong sẽ đưa cho cháu, yên tâm, loại tiêu trừ ký ức này không có bất kỳ tác dụng phụ gì.
Cũng có thể không tiêu trừ ký ức, nhưng ký kết khế ước này, mỗi người giám thị đều có ba danh ngạch, đây là chuẩn bị cho bạn đời và con cái cháu sau này.
Đương nhiên cháu cũng có thể đưa danh ngạch cho người cháu tín nhiệm, không có hạn chế gì, nói như vậy cháu hiểu chưa?"
"Hiểu rồi."
Liễu Trọng phát hiện đứa bé này thật sự rất dễ hướng dẫn.
Năng lực phân tích mạnh, năng lực tiếp nhận cũng mạnh.
Trước kia mang chính là học tra, vậy bây giờ mang chính là học bá, không, có thể là học thần.
Lúc xuống lầu, Liễu Trọng nhắc nhở cậu: "Quy tắc trên khế ước cháu phải nhớ kỹ, hết thảy của Vấn Tiên Lộ đều nghiêm cấm nói với người ngoài."
Tinh Kiều gật đầu.
Sơ Tranh vẫn đang ở trong cửa hàng, Tạ Thời và Mai Cơ đứng ở bên ngoài.
Mai Cơ ôm thỏ tai dài màu hồng của cô bé, bám vào cửa, nhìn vào bên trong, dường như muốn nhìn một chút xem người kế nhiệm mới tới của số 13 có hình dạng thế nào.
"Kinh Nam Thị thì sao? Vì sao không phân chia khu quản lý?"
"Kinh Nam Thị là do nha đầu kia. . . A, chính là người dẫn cháu đến ấy, cô ấy quản lý nơi này. Nếu có chuyện khó giải quyết, cũng có thể thông báo với cô ấy, cô ấy sẽ ra mặt."
Liễu Trọng và Tinh Kiều vừa nói chuyện vừa đi xuống, Tinh Kiều nhìn thấy người bên ngoài, im lặng không nói nữa.
Mai Cơ nâng lỗ tai con thỏ: "Vì sao cậu ấy lại nhỏ như thế?"
Tạ Thời gõ đầu Mai Cơ: "Khi em đến còn nhỏ hơn cả cậu ấy, ôi làm ầm ĩ cả lên. . ."
Mai Cơ: ". . ."
Mai Cơ nhẹ hừ một tiếng, ôm con thỏ đi.
Sơ Tranh vẫn luôn chờ trong tiệm, Liễu Trọng bảo Tạ Thời chơi với Tinh Kiều, đứa nhỏ này sao lại quá bình tĩnh, cũng quá nhỏ.
Liễu Trọng cùng Sơ Tranh ra ngoài, Sơ Tranh đi về phía Hoàng Tuyền Lộ bên kia: "Tang lễ của Vạn Phi khi nào tổ chức?"
"Ba ngày sau."
"Ừ. Đừng để Tinh Kiều đi." Sơ Tranh thuận miệng nói.
Liễu Trọng biết Sơ Tranh sợ Tinh Kiều biết chuyện Vạn Phi chết rồi, cậu bé mới có thể kế nhiệm.
"Có đầu mối không?"
"Không có." Trên mặt Liễu Trọng nhiều hơn mấy phần ngưng trọng: "Sau khi Vạn Phi rời đi, chỉ gặp hai người, đều là người hắn quen. Sau khi chia tay, thì không cách nào tra được hắn đã đi đâu, sau đó chính là đột nhiên xuất hiện bên ngoài Vấn Tiên Lộ. Chuyện này khắp nơi đều lộ ra sự cổ quái, còn có chuyện lúc trước, Vấn Tiên Lộ đã rất lâu rồi không xảy ra chuyện như vậy. . ."
"Tiếp tục điều tra, mặc kệ là người làm, hay là sinh vật không biết làm, chắc chắn sẽ có dấu vết để lại."
-
Sơ Tranh trở lại Hoàng Tuyền Lộ, bỏ khế ước vào rương dây leo, nhét vào dưới giường.
Cô ngồi vào trước bàn, nhìn chằm chằm những Linh Phách hiện lên ánh sáng kia, trong con ngươi hiện ra một tầng ánh sáng lạnh.
Bất kể là ai, động đến trên đầu Vấn Tiên Lộ, chuyện này đều chưa xong đâu.
Ba ngày sau tang lễ của Vạn Phi cử hành.
Chuyện số 13 thay người, Vạn Phi tử vong không lừa gạt được, cho nên nói với bên ngoài là hy sinh vì nhiệm vụ.
Người của Vấn Tiên Lộ đều tới, lúc này đứng chung một chỗ, bầu không khí có chút kiềm chế.
Làm chuyện này cũng có nguy hiểm, nhưng xảy ra chuyện rất ít, nhiều lắm là bị trọng thương.
Không biết Sơ Tranh lật đâu ra một bộ váy màu đen, quy quy củ củ mặc lên người, cô buông bó hoa xuống, lặng im đứng một lúc, quay người rời đi, người phía sau lần lượt tiến lên tặng hoa, người quen thuộc sẽ nói thêm hai câu.
*
A a a a ta không cầu vé tháng các ngươi đều không ném sao?
Ta không phải là tiểu tiên nữ đáng yêu của các ngươi sao?
Vì sao không ném vé tháng!
Cuối tháng rồi đó nhóm Tiểu Khả Ái! !
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đưa Tinh Kiều đến Vấn Tiên Lộ số 13.
"Nơi này sau này sẽ là của em."
"Của em sao?"
"Đến khi em giải trừ khế ước, nơi này đều thuộc sở hữu của em." Sơ Tranh gật đầu: "Vào xem một chút đi."
Tinh Kiều nhìn cánh cửa kia một chút, đi qua đẩy cửa, cửa nhìn như đẩy sẽ mở ra, bây giờ không nhúc nhích tí nào.
Tinh Kiều quay đầu nhìn Sơ Tranh, người sau hai tay đút túi đứng ở phía sau, một chút ý tứ giải thích nghi hoặc cho cậu cũng không có.
Tinh Kiều quay đầu lại, quét đến bảng số phòng bên cạnh, lấy ra tấm thẻ lúc trước Sơ Tranh cho cậu bé.
Nhưng cánh cửa này cũng không có máy cảm ứng. . .
Tinh Kiều thử đặt tấm thẻ lên cửa, cửa 'tích' một tiếng rất nhỏ, cậu lại đẩy cửa, cửa liền mở ra.
Cửa hàng có dáng vẻ tầm một trăm năm, hai bên bày biện giá đỡ, nhưng đều không có gì, không hề có dấu vết sinh hoạt qua.
Bên cạnh có một cái cầu thang, nối liền lên phía trên.
Cửa hàng của Vấn Tiên Lộ đều có kết cấu như vậy, người ở trong này đều là 'nhân viên' tại chức đương nhiệm.
Tầng lầu cao hơn nữa ở trên, và những căn nhà xây ở sau con đường này, đều là của lão công nhân về hưu lựa chọn ở lại Vấn Tiên Lộ.
Liễu Trọng tới rất nhanh, trông thấy Tinh Kiều, cũng hơi sững sờ: "Nhỏ như vậy?"
"Dễ mang hơn Mai Cơ." Sơ Tranh phun ra một câu.
Lúc trước Mai Cơ còn nhỏ hơn cả cậu, giày vò người của Vấn Tiên Lộ quá sức.
Đoạn thời gian kia Sơ Tranh cũng sợ đi ra ngoài.
Liễu Trọng đại khái cũng nhớ tới đoạn thời gian đen tối kia, lau lau mồ hôi vốn không tồn tại: "Lại là chú mang à?"
"Ừ."
"Được thôi." Mang theo mấy tên trẻ trâu rồi, Liễu Trọng không sợ hãi.
Liễu Trọng bảo Tinh Kiều đi qua, ghi thân phận của cậu vào số 13, giới hạn quyền sở hữu đều giao cho cậu bé, vừa cẩn thận giải thích về phương thức vận hành của Vấn Tiên Lộ, cùng với kiến thức bình thường về Vấn Tiên Lộ một lần.
Sau đó lấy ra vài cuốn sách cho cậu.
Tinh Kiều nhìn một chút, « quy tắc Vấn Tiên Lộ » « hướng dẫn người giám thị là lính mới » « cơ sở lý luận về Linh trị » « Linh Phách cần biết » « hình pháp đối với sinh vật không biết » « tư liệu về sinh vật không biết » « án lệ thưởng tích kinh điển ». . .
Khuôn mặt nhỏ khốc soái của Tinh Kiều co quắp lại.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì có lẽ cậu sẽ cảm thấy mình gặp phải tổ chức bán hàng đa cấp.
"Hình pháp và tư liệu về sinh vật không biết cháu phải nhớ kỹ, còn lại hiểu rõ là được." Liễu Trọng rút hai quyển sách về hình pháp và tư liệu kia ra, đặt ở trước mặt Tinh Kiều.
Tinh Kiều còn chưa kịp xem hết phía dưới còn có thứ sách gì, Liễu Trọng đã kéo cậu đi lên trên lầu, đứng trước một chiếc gương trong gian phòng.
"Cái gương này có thể đưa cháu đến khu vực cháu quản lý, nhớ kỹ, định thời gian cho nó ăn, nếu không nó sẽ bãi công."
"Cho ăn?"
"Linh Phách." Liễu Trọng nói: "Đây là sinh vật không biết K1, có được năng lực truyền tống, đói bụng sẽ không làm việc, a, còn có trừ lúc làm việc, tốt nhất đừng xem nó như gương mà soi, nếu nó cảm thấy dung mạo cháu đẹp và đáng yêu hơn nó, nó cũng sẽ bãi công, loại mà dỗ cũng không dỗ được ấy. Tình huống không làm việc, cháu cũng chỉ có thể tự ngồi phương tiện giao thông bình thường để đi qua. Không chi trả lộ phí."
Tinh Kiều: ". . ."
"Chức trách của người giám thị cũng không khó, chính là xác định khu mình quản lý không có Linh trị giao động dị thường, xử lý một chút sinh vật không biết sống nhờ phi pháp, nếu có sinh vật không biết chưa được đưa vào hồ sơ, thì lập cái hồ sơ."
Xử lý sống nhờ phi pháp không khó, cấp cho bọn nó chứng nhận sống nhờ hợp pháp ngược lại có chút khó khăn, bởi vì sinh vật không biết có tính lừa gạt, nếu như không phân biệt được, xảy ra chuyện, người giám thị cũng phải chịu trách nhiệm.
"Chỉ cần sinh vật không biết không trái với quy tắc, bình thường gặp phải cũng không cần quản."
Tinh Kiều biểu thị mình hiểu rồi.
Liễu Trọng: "Về sau cháu sẽ ở chỗ này, trong nhà có vấn đề gì không? Có vấn đề chúng tôi có thể ra mặt giải quyết."
Tinh Kiều lắc đầu: "Chính cháu có thể giải quyết."
Liễu Trọng nhíu mày, dường như cảm thấy đứa bé này bình tĩnh đến quá mức.
"Cháu ở một mình?"
"Cháu có thể dẫn người đến, nhưng chuyện cháu làm, không thể cho người khác biết, nếu như không cẩn thận bị phát hiện, nhớ kỹ tiêu trừ ký ức.
Một chút đạo cụ thường dùng đợi chú chỉnh lý xong sẽ đưa cho cháu, yên tâm, loại tiêu trừ ký ức này không có bất kỳ tác dụng phụ gì.
Cũng có thể không tiêu trừ ký ức, nhưng ký kết khế ước này, mỗi người giám thị đều có ba danh ngạch, đây là chuẩn bị cho bạn đời và con cái cháu sau này.
Đương nhiên cháu cũng có thể đưa danh ngạch cho người cháu tín nhiệm, không có hạn chế gì, nói như vậy cháu hiểu chưa?"
"Hiểu rồi."
Liễu Trọng phát hiện đứa bé này thật sự rất dễ hướng dẫn.
Năng lực phân tích mạnh, năng lực tiếp nhận cũng mạnh.
Trước kia mang chính là học tra, vậy bây giờ mang chính là học bá, không, có thể là học thần.
Lúc xuống lầu, Liễu Trọng nhắc nhở cậu: "Quy tắc trên khế ước cháu phải nhớ kỹ, hết thảy của Vấn Tiên Lộ đều nghiêm cấm nói với người ngoài."
Tinh Kiều gật đầu.
Sơ Tranh vẫn đang ở trong cửa hàng, Tạ Thời và Mai Cơ đứng ở bên ngoài.
Mai Cơ ôm thỏ tai dài màu hồng của cô bé, bám vào cửa, nhìn vào bên trong, dường như muốn nhìn một chút xem người kế nhiệm mới tới của số 13 có hình dạng thế nào.
"Kinh Nam Thị thì sao? Vì sao không phân chia khu quản lý?"
"Kinh Nam Thị là do nha đầu kia. . . A, chính là người dẫn cháu đến ấy, cô ấy quản lý nơi này. Nếu có chuyện khó giải quyết, cũng có thể thông báo với cô ấy, cô ấy sẽ ra mặt."
Liễu Trọng và Tinh Kiều vừa nói chuyện vừa đi xuống, Tinh Kiều nhìn thấy người bên ngoài, im lặng không nói nữa.
Mai Cơ nâng lỗ tai con thỏ: "Vì sao cậu ấy lại nhỏ như thế?"
Tạ Thời gõ đầu Mai Cơ: "Khi em đến còn nhỏ hơn cả cậu ấy, ôi làm ầm ĩ cả lên. . ."
Mai Cơ: ". . ."
Mai Cơ nhẹ hừ một tiếng, ôm con thỏ đi.
Sơ Tranh vẫn luôn chờ trong tiệm, Liễu Trọng bảo Tạ Thời chơi với Tinh Kiều, đứa nhỏ này sao lại quá bình tĩnh, cũng quá nhỏ.
Liễu Trọng cùng Sơ Tranh ra ngoài, Sơ Tranh đi về phía Hoàng Tuyền Lộ bên kia: "Tang lễ của Vạn Phi khi nào tổ chức?"
"Ba ngày sau."
"Ừ. Đừng để Tinh Kiều đi." Sơ Tranh thuận miệng nói.
Liễu Trọng biết Sơ Tranh sợ Tinh Kiều biết chuyện Vạn Phi chết rồi, cậu bé mới có thể kế nhiệm.
"Có đầu mối không?"
"Không có." Trên mặt Liễu Trọng nhiều hơn mấy phần ngưng trọng: "Sau khi Vạn Phi rời đi, chỉ gặp hai người, đều là người hắn quen. Sau khi chia tay, thì không cách nào tra được hắn đã đi đâu, sau đó chính là đột nhiên xuất hiện bên ngoài Vấn Tiên Lộ. Chuyện này khắp nơi đều lộ ra sự cổ quái, còn có chuyện lúc trước, Vấn Tiên Lộ đã rất lâu rồi không xảy ra chuyện như vậy. . ."
"Tiếp tục điều tra, mặc kệ là người làm, hay là sinh vật không biết làm, chắc chắn sẽ có dấu vết để lại."
-
Sơ Tranh trở lại Hoàng Tuyền Lộ, bỏ khế ước vào rương dây leo, nhét vào dưới giường.
Cô ngồi vào trước bàn, nhìn chằm chằm những Linh Phách hiện lên ánh sáng kia, trong con ngươi hiện ra một tầng ánh sáng lạnh.
Bất kể là ai, động đến trên đầu Vấn Tiên Lộ, chuyện này đều chưa xong đâu.
Ba ngày sau tang lễ của Vạn Phi cử hành.
Chuyện số 13 thay người, Vạn Phi tử vong không lừa gạt được, cho nên nói với bên ngoài là hy sinh vì nhiệm vụ.
Người của Vấn Tiên Lộ đều tới, lúc này đứng chung một chỗ, bầu không khí có chút kiềm chế.
Làm chuyện này cũng có nguy hiểm, nhưng xảy ra chuyện rất ít, nhiều lắm là bị trọng thương.
Không biết Sơ Tranh lật đâu ra một bộ váy màu đen, quy quy củ củ mặc lên người, cô buông bó hoa xuống, lặng im đứng một lúc, quay người rời đi, người phía sau lần lượt tiến lên tặng hoa, người quen thuộc sẽ nói thêm hai câu.
*
A a a a ta không cầu vé tháng các ngươi đều không ném sao?
Ta không phải là tiểu tiên nữ đáng yêu của các ngươi sao?
Vì sao không ném vé tháng!
Cuối tháng rồi đó nhóm Tiểu Khả Ái! !