Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1140
[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh - ⊹⊱Chương 1140: Vấn Tiên Hoàng Tuyền (4)⊰⊹
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tinh Kiều cắn chặt môi, không để cho mình rơi nước mắt.
Cậu bé thật sự rất nhớ chú. . .
Tinh Kiều lau lau khóe mắt, ép nước mắt về. Ánh mắt liếc qua quét đến cổ tay Sơ Tranh, sửng sốt một chút, chuyển ánh mắt qua, nhìn chằm chằm mấy giây, cậu bé có chút kỳ quái nhíu mày: "Cái vòng tay này của chị. . ."
"Ừ?"
"Hình như em từng thấy ở đâu rồi."
Sơ Tranh giơ tay ra quan sát vòng tay: "Xuất phẩm của tập đoàn nhà em, thấy qua cũng rất bình thường."
"Không. . . Không phải." Tinh Kiều lắc đầu, cái vòng tay này không giống như những vòng tay xuất phẩm của tập đoàn. "Cái vòng tay này không giống. . . Nó. . . Nó. . ."
Tinh Kiều cố gắng suy nghĩ gì đó, có thể là ký ức quá mơ hồ, trong lúc nhất thời không nhớ ra được.
"Cha, cha em có một cái." Tinh Kiều đột nhiên nói: "Em từng nhìn thấy trên tấm ảnh chụp cha em, trên tay ông ấy đeo chiếc vòng tay này." Cậu không có việc gì sẽ xem ảnh chụp của cha mình, cái vòng tay này cậu nhìn thấy rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không nhận sai.
"Cha của em?"
Sơ Tranh xoay chuyển tay vòng: "Cha em tên gì?"
"Tinh Thần."
Sơ Tranh: ". . ." Không có ấn tượng.
Sơ Tranh lấy người máy ra, gõ gõ nó: "Kiểm tra cố chủ của tháng 11 năm trước."
Người máy dưới ánh nhìn chăm chú của Tinh Kiều, chậm chạp duỗi tay duỗi chân ra, còn dùng âm thanh bập bẹ phàn nàn: "Chủ nhân ngài có chút lòng thương đi được không, gọi người ta chính là làm việc. . . Đừng gõ đừng gõ, gõ choáng váng ngài sẽ mất đi trái tim nhỏ của ngài đó."
". . ."
"Tháng 11 có hai vị cố chủ, chủ nhân, ngài muốn xem ai?"
"Đều xem."
Người máy đồng thời chiếu hai phần tư liệu ra, Sơ Tranh quét mắt nhìn một vòng, hỏi Tinh Kiều đang nhìn người máy đến có chút ngốc trệ bên cạnh: "Ai là cha em?"
Tinh Kiều hoàn hồn, nhìn về phía hình chiếu, lắc đầu: "Đều không phải."
Sơ Tranh lại hỏi: "Hai người kia em có biết ai không?"
Tinh Kiều nhìn một hồi, vẫn lắc đầu: "Không biết."
"Em xác định cái vòng tay này là của cha em?"
Tinh Kiều bảo Sơ Tranh chờ một chút, cậu rời phòng, rất nhanh ôm một bộ album ảnh trở về, ào ào lật đến đằng sau.
Chỉ vào một tấm ảnh chụp trong đó: "Chị xem."
Tấm hình kia là ảnh chụp chung, người đàn ông Tinh Kiều chỉ, mặt mày tuấn lãng, ánh mắt ôn nhu, quả thực chính là Tinh Kiều bản phóng đại.
Con trai ruột không sai.
Cô từng gặp người này. . .
Nhưng hắn không phải cố chủ, mà là gặp qua bên cạnh cố chủ.
Khó trách cô cảm thấy Tinh Kiều khá quen mắt.
Vòng tay là lấy danh nghĩa cố chủ kia, gửi đến ngoài thù lao định mức.
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào trên cổ tay người đàn ông, nơi đó đeo vòng tay, xác thực giống cái vòng trên tay cô như đúc.
Tinh Kiều lại lật ra mấy tấm, trên cổ tay người đàn ông kia, đều đeo chiếc vòng tay này.
Ảnh chụp sắp xếp theo thời gian, lật ra phía sau, cái vòng tay kia đã không thấy tăm hơi, mà thời gian trên tấm ảnh, vừa vặn là sau khi cô nhận được vòng tay.
Sơ Tranh bảo người máy điều tra tất cả các vòng tay xuất phẩm của công ty Phồn Tinh một chút, sau khi so sánh một vòng, phát hiện không có một cái nào giống cái trên tay cô.
Trùng hợp? Âm mưu?
Có phải Vương bát đản thông qua thứ đồ chơi này khống chế cô không?
-
Ngay khi Sơ Tranh và Tinh Kiều mắt lớn trừng mắt nhỏ, Hồ Thạc tự mình đi lên, thấy Sơ Tranh ở đây, có chút thở phào.
"Sơ Tranh tiểu thư."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Bắt được người, không có việc gì lớn." Trên mặt Hồ Thạc không hiện ra gì: "Tôi sang đây xem tiên sinh một chút." Ngày hôm nay hắn đã sắp xếp kỹ trong trong ngoài ngoài, lường trước cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ có người hành động, hiện tại đã bắt được một con chuột.
Hồ Thạc thân là đại nội tổng quản, ngoài miệng yên tâm, thân thể lại hết sức thành thật kiểm tra xung quanh một lần.
Nếu như không phải hắn không có phương pháp phân thân, thì có lẽ rất muốn đóng mình ở đây trông coi tiên sinh.
"Hồ tiên sinh."
Khi Hồ Thạc rời đi Sơ Tranh gọi hắn lại.
"Sơ Tranh tiểu thư, còn có chuyện gì sao?"
Đầu ngón tay Sơ Tranh điểm lên khoang trò chơi một cái: "Trò chơi này, bây giờ còn có thể đi vào không?"
"Có thể thì có thể. . ." Hồ Thạc đóng cửa lại: "Hiện tại trò chơi ở vào trạng thái phong bế, nhưng khi thiết kế ban đầu có để lại cửa sau, mặc dù người ngoài có thể đi vào, nhưng rất có thể lạc đường ở bên trong, sẽ bị nhốt ở trong đó giống như tiên sinh."
Phiên dịch tới chính là cửa sau kia ngay tại lúc này chỉ có thể vào mà không thể ra.
"Nếu như có thể tự do ra vào thì sao?"
"Không thể nào." Hồ Thạc trực tiếp phủ nhận, có thể là cảm thấy mình phản ứng quá lớn, lại hoà hoãn lại: "Sơ Tranh tiểu thư, những kiến thức chuyên ngành này trong thời gian ngắn tôi không thể giải thích rõ ràng với cô được. Tôi chỉ có thể nói, tình huống của Phồn Tinh bây giờ, tuyệt đối không thể tự do ra vào được, bằng không thì tiên sinh cũng sẽ không hôn mê bất tỉnh lâu như vậy."
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ gật đầu, ra hiệu Hồ Thạc có thể đi.
Hồ Thạc: ". . ."
Vì sao hắn lại giống như người hầu gọi là đến đuổi là đi thế này.
Còn có Sơ Tranh tiểu thư đưa Tinh Kiều thiếu gia đến nơi này làm gì?
Hắn cũng không dám hỏi. . .
-
Sơ Tranh dẫn Tinh Kiều xuống dưới, yến hội còn chưa kết thúc, chuyện bắt một người, dường như không ảnh hưởng đến buổi yến hội này.
"Sơ Tranh tiểu thư, ngài muốn đi à?" Không biết Hồ Thạc chui từ đâu ra.
"Ừ."
"Nhưng mà. . . Nhưng mà. . . Ngài còn chưa làm đủ tám tiếng mà."
"Tôi cũng không phải tới làm." Sớm như vậy đi làm cái gì! Ban đêm lại đến! Sơ Tranh đẩy Tinh Kiều về phía trước: "Tôi đến tìm người, người này tôi mang đi trước."
"Hở?" Hồ Thạc kinh nghi: "Tinh Kiều thiếu gia. . ."
Sơ Tranh căn bản không để ý tới Hồ Thạc, trực tiếp dẫn Tinh Kiều rời đi.
Hồ Thạc: ". . ."
Tinh Kiều thiếu gia là nhân vật chính của ngày hôm nay mà! ! !
Cô bắt cóc nhân vật chính là có ý gì hả hả! !
-
Sơ Tranh và Tinh Kiều đi ra bên ngoài trang viên, vừa đi ra khỏi trang viên, liền thấy Tinh Nhị tiểu thư vội vàng rời đi.
Người sống nhờ kia không ở bên cạnh cô ta.
Sơ Tranh hờ hững nhìn một chút, gọi xe ở bên ngoài, tiến về Vấn Tiên Lộ.
Tinh Kiều ngồi như pho tượng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn kéo căng, giống như cũng không quan tâm Sơ Tranh dẫn mình đi đâu.
Khi bọn họ đi ngang qua một con đường, phát hiện trên làn xe khác có một chiếc xe bị lật, chiếc xe kia nhìn rất quen mắt, chính là Tinh Nhị tiểu thư rời đi trước bọn họ.
Bây giờ người máy đang đi tuần, và người máy cảnh sát giao thông cũng đã đến, đang duy trì hiện trường.
"Đó là cô hai của em. . ."
"Việc không liên quan đến chúng ta."
"Cô ấy là cô hai của em." Tinh Kiều nhíu mày, chững chạc đàng hoàng nói: "Mặc dù em không thích cô ấy, nhưng không thể phủ nhận huyết thống."
Xe trước mặt không nhúc nhích, xe đậu ở chỗ này, Tinh Kiều trực tiếp đẩy cửa xe ra xuống dưới, xuyên qua xe, đi đến hiện trường phát hiện án.
Sơ Tranh: ". . ."
Khi Sơ Tranh đi qua, Tinh Kiều đã nói chuyện xong với trưởng quan, người nho nhỏ, lại bình tĩnh tự tin, nếu như không phải chiều cao của cậu, thì không ai sẽ cảm thấy đó là một cậu bé.
"Sự cố vẫn đang trong quá trình điều tra, vị nữ sĩ này không có gì đáng ngại, chỉ bị chút kinh hãi."
Tinh Nhị tiểu thư ngồi ở trong xe, dùng đá chườm lên trán, ánh mắt liếc qua thoáng nhìn thấy Sơ Tranh và Tinh Kiều, biểu cảm lập tức trở nên khó coi.
Sao hai người này cũng đến đây?
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tinh Kiều cắn chặt môi, không để cho mình rơi nước mắt.
Cậu bé thật sự rất nhớ chú. . .
Tinh Kiều lau lau khóe mắt, ép nước mắt về. Ánh mắt liếc qua quét đến cổ tay Sơ Tranh, sửng sốt một chút, chuyển ánh mắt qua, nhìn chằm chằm mấy giây, cậu bé có chút kỳ quái nhíu mày: "Cái vòng tay này của chị. . ."
"Ừ?"
"Hình như em từng thấy ở đâu rồi."
Sơ Tranh giơ tay ra quan sát vòng tay: "Xuất phẩm của tập đoàn nhà em, thấy qua cũng rất bình thường."
"Không. . . Không phải." Tinh Kiều lắc đầu, cái vòng tay này không giống như những vòng tay xuất phẩm của tập đoàn. "Cái vòng tay này không giống. . . Nó. . . Nó. . ."
Tinh Kiều cố gắng suy nghĩ gì đó, có thể là ký ức quá mơ hồ, trong lúc nhất thời không nhớ ra được.
"Cha, cha em có một cái." Tinh Kiều đột nhiên nói: "Em từng nhìn thấy trên tấm ảnh chụp cha em, trên tay ông ấy đeo chiếc vòng tay này." Cậu không có việc gì sẽ xem ảnh chụp của cha mình, cái vòng tay này cậu nhìn thấy rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không nhận sai.
"Cha của em?"
Sơ Tranh xoay chuyển tay vòng: "Cha em tên gì?"
"Tinh Thần."
Sơ Tranh: ". . ." Không có ấn tượng.
Sơ Tranh lấy người máy ra, gõ gõ nó: "Kiểm tra cố chủ của tháng 11 năm trước."
Người máy dưới ánh nhìn chăm chú của Tinh Kiều, chậm chạp duỗi tay duỗi chân ra, còn dùng âm thanh bập bẹ phàn nàn: "Chủ nhân ngài có chút lòng thương đi được không, gọi người ta chính là làm việc. . . Đừng gõ đừng gõ, gõ choáng váng ngài sẽ mất đi trái tim nhỏ của ngài đó."
". . ."
"Tháng 11 có hai vị cố chủ, chủ nhân, ngài muốn xem ai?"
"Đều xem."
Người máy đồng thời chiếu hai phần tư liệu ra, Sơ Tranh quét mắt nhìn một vòng, hỏi Tinh Kiều đang nhìn người máy đến có chút ngốc trệ bên cạnh: "Ai là cha em?"
Tinh Kiều hoàn hồn, nhìn về phía hình chiếu, lắc đầu: "Đều không phải."
Sơ Tranh lại hỏi: "Hai người kia em có biết ai không?"
Tinh Kiều nhìn một hồi, vẫn lắc đầu: "Không biết."
"Em xác định cái vòng tay này là của cha em?"
Tinh Kiều bảo Sơ Tranh chờ một chút, cậu rời phòng, rất nhanh ôm một bộ album ảnh trở về, ào ào lật đến đằng sau.
Chỉ vào một tấm ảnh chụp trong đó: "Chị xem."
Tấm hình kia là ảnh chụp chung, người đàn ông Tinh Kiều chỉ, mặt mày tuấn lãng, ánh mắt ôn nhu, quả thực chính là Tinh Kiều bản phóng đại.
Con trai ruột không sai.
Cô từng gặp người này. . .
Nhưng hắn không phải cố chủ, mà là gặp qua bên cạnh cố chủ.
Khó trách cô cảm thấy Tinh Kiều khá quen mắt.
Vòng tay là lấy danh nghĩa cố chủ kia, gửi đến ngoài thù lao định mức.
Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào trên cổ tay người đàn ông, nơi đó đeo vòng tay, xác thực giống cái vòng trên tay cô như đúc.
Tinh Kiều lại lật ra mấy tấm, trên cổ tay người đàn ông kia, đều đeo chiếc vòng tay này.
Ảnh chụp sắp xếp theo thời gian, lật ra phía sau, cái vòng tay kia đã không thấy tăm hơi, mà thời gian trên tấm ảnh, vừa vặn là sau khi cô nhận được vòng tay.
Sơ Tranh bảo người máy điều tra tất cả các vòng tay xuất phẩm của công ty Phồn Tinh một chút, sau khi so sánh một vòng, phát hiện không có một cái nào giống cái trên tay cô.
Trùng hợp? Âm mưu?
Có phải Vương bát đản thông qua thứ đồ chơi này khống chế cô không?
-
Ngay khi Sơ Tranh và Tinh Kiều mắt lớn trừng mắt nhỏ, Hồ Thạc tự mình đi lên, thấy Sơ Tranh ở đây, có chút thở phào.
"Sơ Tranh tiểu thư."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Bắt được người, không có việc gì lớn." Trên mặt Hồ Thạc không hiện ra gì: "Tôi sang đây xem tiên sinh một chút." Ngày hôm nay hắn đã sắp xếp kỹ trong trong ngoài ngoài, lường trước cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ có người hành động, hiện tại đã bắt được một con chuột.
Hồ Thạc thân là đại nội tổng quản, ngoài miệng yên tâm, thân thể lại hết sức thành thật kiểm tra xung quanh một lần.
Nếu như không phải hắn không có phương pháp phân thân, thì có lẽ rất muốn đóng mình ở đây trông coi tiên sinh.
"Hồ tiên sinh."
Khi Hồ Thạc rời đi Sơ Tranh gọi hắn lại.
"Sơ Tranh tiểu thư, còn có chuyện gì sao?"
Đầu ngón tay Sơ Tranh điểm lên khoang trò chơi một cái: "Trò chơi này, bây giờ còn có thể đi vào không?"
"Có thể thì có thể. . ." Hồ Thạc đóng cửa lại: "Hiện tại trò chơi ở vào trạng thái phong bế, nhưng khi thiết kế ban đầu có để lại cửa sau, mặc dù người ngoài có thể đi vào, nhưng rất có thể lạc đường ở bên trong, sẽ bị nhốt ở trong đó giống như tiên sinh."
Phiên dịch tới chính là cửa sau kia ngay tại lúc này chỉ có thể vào mà không thể ra.
"Nếu như có thể tự do ra vào thì sao?"
"Không thể nào." Hồ Thạc trực tiếp phủ nhận, có thể là cảm thấy mình phản ứng quá lớn, lại hoà hoãn lại: "Sơ Tranh tiểu thư, những kiến thức chuyên ngành này trong thời gian ngắn tôi không thể giải thích rõ ràng với cô được. Tôi chỉ có thể nói, tình huống của Phồn Tinh bây giờ, tuyệt đối không thể tự do ra vào được, bằng không thì tiên sinh cũng sẽ không hôn mê bất tỉnh lâu như vậy."
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ gật đầu, ra hiệu Hồ Thạc có thể đi.
Hồ Thạc: ". . ."
Vì sao hắn lại giống như người hầu gọi là đến đuổi là đi thế này.
Còn có Sơ Tranh tiểu thư đưa Tinh Kiều thiếu gia đến nơi này làm gì?
Hắn cũng không dám hỏi. . .
-
Sơ Tranh dẫn Tinh Kiều xuống dưới, yến hội còn chưa kết thúc, chuyện bắt một người, dường như không ảnh hưởng đến buổi yến hội này.
"Sơ Tranh tiểu thư, ngài muốn đi à?" Không biết Hồ Thạc chui từ đâu ra.
"Ừ."
"Nhưng mà. . . Nhưng mà. . . Ngài còn chưa làm đủ tám tiếng mà."
"Tôi cũng không phải tới làm." Sớm như vậy đi làm cái gì! Ban đêm lại đến! Sơ Tranh đẩy Tinh Kiều về phía trước: "Tôi đến tìm người, người này tôi mang đi trước."
"Hở?" Hồ Thạc kinh nghi: "Tinh Kiều thiếu gia. . ."
Sơ Tranh căn bản không để ý tới Hồ Thạc, trực tiếp dẫn Tinh Kiều rời đi.
Hồ Thạc: ". . ."
Tinh Kiều thiếu gia là nhân vật chính của ngày hôm nay mà! ! !
Cô bắt cóc nhân vật chính là có ý gì hả hả! !
-
Sơ Tranh và Tinh Kiều đi ra bên ngoài trang viên, vừa đi ra khỏi trang viên, liền thấy Tinh Nhị tiểu thư vội vàng rời đi.
Người sống nhờ kia không ở bên cạnh cô ta.
Sơ Tranh hờ hững nhìn một chút, gọi xe ở bên ngoài, tiến về Vấn Tiên Lộ.
Tinh Kiều ngồi như pho tượng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn kéo căng, giống như cũng không quan tâm Sơ Tranh dẫn mình đi đâu.
Khi bọn họ đi ngang qua một con đường, phát hiện trên làn xe khác có một chiếc xe bị lật, chiếc xe kia nhìn rất quen mắt, chính là Tinh Nhị tiểu thư rời đi trước bọn họ.
Bây giờ người máy đang đi tuần, và người máy cảnh sát giao thông cũng đã đến, đang duy trì hiện trường.
"Đó là cô hai của em. . ."
"Việc không liên quan đến chúng ta."
"Cô ấy là cô hai của em." Tinh Kiều nhíu mày, chững chạc đàng hoàng nói: "Mặc dù em không thích cô ấy, nhưng không thể phủ nhận huyết thống."
Xe trước mặt không nhúc nhích, xe đậu ở chỗ này, Tinh Kiều trực tiếp đẩy cửa xe ra xuống dưới, xuyên qua xe, đi đến hiện trường phát hiện án.
Sơ Tranh: ". . ."
Khi Sơ Tranh đi qua, Tinh Kiều đã nói chuyện xong với trưởng quan, người nho nhỏ, lại bình tĩnh tự tin, nếu như không phải chiều cao của cậu, thì không ai sẽ cảm thấy đó là một cậu bé.
"Sự cố vẫn đang trong quá trình điều tra, vị nữ sĩ này không có gì đáng ngại, chỉ bị chút kinh hãi."
Tinh Nhị tiểu thư ngồi ở trong xe, dùng đá chườm lên trán, ánh mắt liếc qua thoáng nhìn thấy Sơ Tranh và Tinh Kiều, biểu cảm lập tức trở nên khó coi.
Sao hai người này cũng đến đây?