Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1074
[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh - ⊹⊱Chương 1074: Tinh Tế Chỉ Nam (24)⊰⊹
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thời gian Tiểu Cửu tới báo cáo không giống với Sơ Tranh, đại đa số thời điểm Sơ Tranh đều chọn lúc trời sắp tối mà đi, lúc này Cảnh Lan tương đối an tĩnh.
Cảnh Lan cũng không biết là tâm huyết dâng trào, hay là thế nào, Sơ Tranh qua, hắn không ngủ cũng không uống rượu, thế mà lại thật sự bắt đầu dạy học.
Sinh vật viễn cổ đối với Sơ Tranh mà nói cũng không xa lạ gì, dù sao trong thế giới khác, những con côn trùng này đều là kiến thức thông thường.
Cảnh Lan đối với những thứ này có nghiên cứu rất sâu, Sơ Tranh lật sách nghe hắn giảng, có một số thông tin căn bản không ở trong sách vở và kho tài liệu.
Hai người cứ như vậy 'hài hòa' ở chung một đoạn thời gian.
"Cái này cho anh."
Kết thúc bài học hôm nay, Sơ Tranh để lại một cái hộp.
"Đây là cái gì?"
Sơ Tranh không lên tiếng, cầm đồ vật rời đi.
Chờ Sơ Tranh đi rồi, Cảnh Lan mới mở cái hộp kia ra, bên trong là một ống chất lỏng màu xanh lam nhạt...
Thuốc chữa trị tinh thần!
Cảnh Lan nắm lấy ống chất lỏng kia đứng dậy đuổi theo ra ngoài, trên hành lang trống rỗng.
Cảnh Lan nhấn nút thang máy, nhưng thang máy vẫn luôn đi xuống, tầng này của hắn không có thang máy khác, Cảnh Lan trực tiếp chạy theo lối đi an toàn xuống dưới.
Dưới lầu có học sinh lui tới, nhưng không trông thấy người hắn muốn thấy.
"Cảnh Lan, cậu làm gì ở đây?" Giáo sư Ngụy ngạc nhiên nhìn hắn.
Thời gian này, hắn vậy mà lại ở bên ngoài, hôm nay ngọn gió nào thổi đây?
Giáo sư Ngụy còn chưa nghĩ rõ ràng, ánh mắt liếc qua nhìn thấy đồ vật trong tay Cảnh Lan, biểu cảm khẽ biến: "Dịch chữa trị tinh thần? Cậu lấy ở đâu ra?"
Cảnh Lan chau mày, không lên tiếng, cầm đồ vật trở về.
"Tôi nói chuyện với cậu đấy? Cậu lấy cái này từ đâu ra thế?"
Giáo sư Ngụy đuổi kịp Cảnh Lan, muốn hỏi thăm xem Cảnh Lan lấy từ đâu đến.
Dịch chữa trị tinh thần thưa thớt, không phải là bởi vì không ai có thể điều phối ra nó.
Ngược lại, dịch chữa trị tinh thần chỉ cần học quan một chút, thì đều có thể điều phối.
Thưa thớt chính là vật liệu nó cần.
"Lần trước đến hội đấu giá định mua cho cậu, kết quả cuối cùng thứ đấu giá lại không phải dịch chữa trị tinh thần!"
Cảnh Lan trở lại văn phòng, đặt đồ vật lên trên bàn.
Giáo sư Ngụy còn ở bên cạnh líu lo không ngừng.
"Cậu không cần?"
"Vô dụng." Cảnh Lan nói: "Lãng phí."
"Nhưng mà có thể hóa giải triệu chứng của cậu đó!" Giáo sư Ngụy ồn ào: "Cậu không thể cứ luôn dựa vào rượu để làm tê liệt mình mãi được? Cái này mặc dù không thể chữa trị tinh thần lực của cậu, nhưng có thể làm cậu không táo bạo như vậy nữa."
"Tôi táo bạo?" Cảnh Lan híp mắt nhìn giáo sư Ngụy.
"..." Giáo sư Ngụy vội vàng trấn an: "Không có không có. .. Cậu tính tính tốt nha, toàn học viện chỉ có cậu có tính tình tốt nhất."
Ầm!
Giáo sư Ngụy vội vàng đi bảo vệ dịch chữa trị tinh thần kia.
Cảnh Lan một tay rút đi, ném đồ vật vào tủ sắt sinh vật mà chỉ có hắn mới có thể mở ra.
"Cậu nhẹ tay chút! !" Giáo sư Ngụy thấy tâm can mình đang run lên.
Đây chính là thứ mấy năm cũng không nhất định có thể tìm được đấy! !
Cảnh Lan cười nhạo: "Đồ vật bình thường căn bản không làm vỡ nó được, tri thức anh học được đều cho chó ăn rồi à?"
"..."
Tính tình thật tốt.
-
Ký túc xá.
Sơ Tranh gọi Tiểu Cửu từ trên trò chơi xuống: "Tìm hiểu về hội triển lãm cơ giáp một chút."
"Ồ." Hội triển lãm cơ giáp là cái gì nhỉ?
Không hiểu không thể hỏi, phải tự mình tìm kiếm.
Tiểu Cửu hấp tấp đi tìm kiếm tư liệu.
Rất nhanh cô ấy liền trở lại: "Cô chủ, hội triển lãm cơ giáp là hội mà người dẫn dầu ở các nơi chế tạo cơ giáp lớn tổ chức, tổ chức một năm một lần. Mà cơ giáp trừ quân đội có thể mua không kiêng dè, dùng cho hoạt động quân sự, còn bách tính bình dân không có quan hệ, cũng chính là cá nhân, muốn mua một bộ cơ giáp, chỉ có thể mua được trên hội triển lãm cơ giáp."
Cho nên hội triển lãm cơ giáp đối với rất nhiều người mà nói, đều là một cuộc hội họp long trọng đã chờ đợi từ lâu.
Công dụng chủ yếu của cơ giáp vẫn là tác chiến, cho nên đại bộ phận cơ giáp đều bị quân đội mua đi, mà thế lực còn lại cũng sẽ mua một ít.
Cá nhân không có quyền bí mật mua.
Muốn mua, chỉ có thể mua ở hội triển lãm cơ giáp công khai.
Đương nhiên điều kiện 'cá nhân không có quyền bí mật mua' này, giới hạn ở người không quyền không thế.
Bạn có quyền thế, muốn bên chế tạo làm cơ giáp thành một đóa hoa cho bạn cũng được.
【 Tiểu tỷ tỷ, từ nơi này, chúng ta cảm nhận được một đạo lý, có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm. 】
Sơ Tranh lạnh như băng soi mói chữ: "Có quyền thế."
【. . .】
Ta không muốn nói chuyện với tiểu tỷ tỷ nữa, máy máy đau.
Tiểu Cửu tổng kết hết những chuyện tra được, nói cho Sơ Tranh nghe.
Cuối cùng cô ấy tò mò hỏi: "Cô chủ, cô tìm hiểu cái này làm gì?"
Sơ Tranh đại lão nói lời thấm thía: "Đi phá sản."
"..."
Không thể trêu vào.
Hội triển lãm cơ giáp vẫn còn một đoạn thời gian nữa mới đến. Gần đây Sơ Tranh đều chạy đến phòng đấu giá, dùng giá cao thu mua dịch chữa trị tinh thần.
Cô ra giá cao, phòng đấu giá rất tình nguyện thay cô thu mua.
Nhưng thứ đồ chơi này dù sao cũng thưa thớt, có người đều lấy để phòng ngừa vạn nhất, không chịu tùy tiện bán đi.
Thời gian dài như vậy Sơ Tranh cũng chỉ lấy được cho Cảnh Lan một bình kia.
"Cô chủ, cô chủ, thầy Cảnh Lan ở dưới lầu! !"
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Cửu mang theo bữa sáng, hấp tấp đi lên.
"Hả?" Sơ Tranh vừa tỉnh ngủ, thanh âm hơi khàn khàn: "Hắn ở phía dưới làm gì?"
"Chờ cô."
"..." Sơ Tranh vào toilet: "Cô gọi hắn lên đây đi."
"Cô chủ, đây là ký túc xá nữ sinh..." Tiểu Cửu ngập ngừng một tiếng, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, Tiểu Cửu lập tức đi ra ngoài xuống dưới gọi người.
-
"Thầy giáo, mời."
Cảnh Lan chưa từng vào ký túc xá nữ sinh, thậm chí là trừ nữ tính ở Cảnh gia, gian phòng của phái nữ khác hắn cũng chưa từng vào.
Nhưng so với vào phòng của phái nữ, những ánh mắt trên hành lang kia, càng làm cho Cảnh Lan bực bội, dứt khoát nhấc chân đi vào.
Toàn bộ ký túc xá lấy màu sáng làm chủ đạo —— bốn phía ký túc xá đều là hình chiếu mô phỏng, phong cách có thể dựa theo sở thích của mình để điều chỉnh —— trong ký túc xá bày đồ vật, cũng đều là thứ nguyên bản vốn có, vô cùng đơn giản, không nhìn thấy bao nhiêu vật phẩm tư nhân.
"Cô chủ đang rửa mặt, thầy Cảnh Lan, thầy ngồi đi."
Tiểu Cửu có chút sợ Cảnh Lan, lúc này cách xa xa, tặng lại ghế sofa cho hắn.
Ánh mắt Cảnh Lan chỉ quét qua một vòng, liền thu hồi lại, ngồi vào trên ghế sofa.
Cạch ——
Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra.
Nữ sinh từ bên trong ra, có lẽ vừa rửa mặt xong, trên mặt còn mang theo một chút ẩm ướt, tóc bị cô tùy ý vén sang một bên, cổ áo hơi lớn, lộ ra đường vai trắng nõn, xương quai xanh như ẩn như hiện.
"Anh tìm tôi?"
Nữ sinh trực tiếp đi tới, ngồi xuống ghế sofa đối diện hắn, rồi hỏi.
"Ăn cơm chưa?"
Cảnh Lan không trả lời, mò dịch chữa trị tinh thần ra, để lên bàn.
Sơ Tranh ngước mắt nhìn hắn.
"Thứ này đối với tôi vô dụng."
"Ồ, vậy cho anh chơi." Giọng điệu Sơ Tranh tùy ý, giống như đây không phải là dịch chữa trị tinh thần giá trị liên thành. Cô hỏi lần nữa: "Ăn chưa?"
Tính tình của Cảnh Lan có lớn đến thế nào, ở dưới giọng nói hời hợt này của Sơ Tranh, cũng có chút không biết nên phát thế nào.
Hắn bực bội phun ra hai chữ: "Chưa ăn."
"Cùng nhau ăn." Sơ Tranh mời hắn.
Tiểu Cửu thấy thế, rất có ánh mắt tiến lên, bày bữa sáng ra, mùi thơm trong nháy mắt tản ra.
Lần nào Tiểu Cửu cũng sẽ mua nhiều hơn một chút... Bởi vì cô ấy ăn nhiều.
Cho nên ba người ăn hoàn toàn đủ.
Tiểu Cửu cầm phần của mình lên, thức thời vào phòng, để lại không gian cho hai người.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thời gian Tiểu Cửu tới báo cáo không giống với Sơ Tranh, đại đa số thời điểm Sơ Tranh đều chọn lúc trời sắp tối mà đi, lúc này Cảnh Lan tương đối an tĩnh.
Cảnh Lan cũng không biết là tâm huyết dâng trào, hay là thế nào, Sơ Tranh qua, hắn không ngủ cũng không uống rượu, thế mà lại thật sự bắt đầu dạy học.
Sinh vật viễn cổ đối với Sơ Tranh mà nói cũng không xa lạ gì, dù sao trong thế giới khác, những con côn trùng này đều là kiến thức thông thường.
Cảnh Lan đối với những thứ này có nghiên cứu rất sâu, Sơ Tranh lật sách nghe hắn giảng, có một số thông tin căn bản không ở trong sách vở và kho tài liệu.
Hai người cứ như vậy 'hài hòa' ở chung một đoạn thời gian.
"Cái này cho anh."
Kết thúc bài học hôm nay, Sơ Tranh để lại một cái hộp.
"Đây là cái gì?"
Sơ Tranh không lên tiếng, cầm đồ vật rời đi.
Chờ Sơ Tranh đi rồi, Cảnh Lan mới mở cái hộp kia ra, bên trong là một ống chất lỏng màu xanh lam nhạt...
Thuốc chữa trị tinh thần!
Cảnh Lan nắm lấy ống chất lỏng kia đứng dậy đuổi theo ra ngoài, trên hành lang trống rỗng.
Cảnh Lan nhấn nút thang máy, nhưng thang máy vẫn luôn đi xuống, tầng này của hắn không có thang máy khác, Cảnh Lan trực tiếp chạy theo lối đi an toàn xuống dưới.
Dưới lầu có học sinh lui tới, nhưng không trông thấy người hắn muốn thấy.
"Cảnh Lan, cậu làm gì ở đây?" Giáo sư Ngụy ngạc nhiên nhìn hắn.
Thời gian này, hắn vậy mà lại ở bên ngoài, hôm nay ngọn gió nào thổi đây?
Giáo sư Ngụy còn chưa nghĩ rõ ràng, ánh mắt liếc qua nhìn thấy đồ vật trong tay Cảnh Lan, biểu cảm khẽ biến: "Dịch chữa trị tinh thần? Cậu lấy ở đâu ra?"
Cảnh Lan chau mày, không lên tiếng, cầm đồ vật trở về.
"Tôi nói chuyện với cậu đấy? Cậu lấy cái này từ đâu ra thế?"
Giáo sư Ngụy đuổi kịp Cảnh Lan, muốn hỏi thăm xem Cảnh Lan lấy từ đâu đến.
Dịch chữa trị tinh thần thưa thớt, không phải là bởi vì không ai có thể điều phối ra nó.
Ngược lại, dịch chữa trị tinh thần chỉ cần học quan một chút, thì đều có thể điều phối.
Thưa thớt chính là vật liệu nó cần.
"Lần trước đến hội đấu giá định mua cho cậu, kết quả cuối cùng thứ đấu giá lại không phải dịch chữa trị tinh thần!"
Cảnh Lan trở lại văn phòng, đặt đồ vật lên trên bàn.
Giáo sư Ngụy còn ở bên cạnh líu lo không ngừng.
"Cậu không cần?"
"Vô dụng." Cảnh Lan nói: "Lãng phí."
"Nhưng mà có thể hóa giải triệu chứng của cậu đó!" Giáo sư Ngụy ồn ào: "Cậu không thể cứ luôn dựa vào rượu để làm tê liệt mình mãi được? Cái này mặc dù không thể chữa trị tinh thần lực của cậu, nhưng có thể làm cậu không táo bạo như vậy nữa."
"Tôi táo bạo?" Cảnh Lan híp mắt nhìn giáo sư Ngụy.
"..." Giáo sư Ngụy vội vàng trấn an: "Không có không có. .. Cậu tính tính tốt nha, toàn học viện chỉ có cậu có tính tình tốt nhất."
Ầm!
Giáo sư Ngụy vội vàng đi bảo vệ dịch chữa trị tinh thần kia.
Cảnh Lan một tay rút đi, ném đồ vật vào tủ sắt sinh vật mà chỉ có hắn mới có thể mở ra.
"Cậu nhẹ tay chút! !" Giáo sư Ngụy thấy tâm can mình đang run lên.
Đây chính là thứ mấy năm cũng không nhất định có thể tìm được đấy! !
Cảnh Lan cười nhạo: "Đồ vật bình thường căn bản không làm vỡ nó được, tri thức anh học được đều cho chó ăn rồi à?"
"..."
Tính tình thật tốt.
-
Ký túc xá.
Sơ Tranh gọi Tiểu Cửu từ trên trò chơi xuống: "Tìm hiểu về hội triển lãm cơ giáp một chút."
"Ồ." Hội triển lãm cơ giáp là cái gì nhỉ?
Không hiểu không thể hỏi, phải tự mình tìm kiếm.
Tiểu Cửu hấp tấp đi tìm kiếm tư liệu.
Rất nhanh cô ấy liền trở lại: "Cô chủ, hội triển lãm cơ giáp là hội mà người dẫn dầu ở các nơi chế tạo cơ giáp lớn tổ chức, tổ chức một năm một lần. Mà cơ giáp trừ quân đội có thể mua không kiêng dè, dùng cho hoạt động quân sự, còn bách tính bình dân không có quan hệ, cũng chính là cá nhân, muốn mua một bộ cơ giáp, chỉ có thể mua được trên hội triển lãm cơ giáp."
Cho nên hội triển lãm cơ giáp đối với rất nhiều người mà nói, đều là một cuộc hội họp long trọng đã chờ đợi từ lâu.
Công dụng chủ yếu của cơ giáp vẫn là tác chiến, cho nên đại bộ phận cơ giáp đều bị quân đội mua đi, mà thế lực còn lại cũng sẽ mua một ít.
Cá nhân không có quyền bí mật mua.
Muốn mua, chỉ có thể mua ở hội triển lãm cơ giáp công khai.
Đương nhiên điều kiện 'cá nhân không có quyền bí mật mua' này, giới hạn ở người không quyền không thế.
Bạn có quyền thế, muốn bên chế tạo làm cơ giáp thành một đóa hoa cho bạn cũng được.
【 Tiểu tỷ tỷ, từ nơi này, chúng ta cảm nhận được một đạo lý, có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm. 】
Sơ Tranh lạnh như băng soi mói chữ: "Có quyền thế."
【. . .】
Ta không muốn nói chuyện với tiểu tỷ tỷ nữa, máy máy đau.
Tiểu Cửu tổng kết hết những chuyện tra được, nói cho Sơ Tranh nghe.
Cuối cùng cô ấy tò mò hỏi: "Cô chủ, cô tìm hiểu cái này làm gì?"
Sơ Tranh đại lão nói lời thấm thía: "Đi phá sản."
"..."
Không thể trêu vào.
Hội triển lãm cơ giáp vẫn còn một đoạn thời gian nữa mới đến. Gần đây Sơ Tranh đều chạy đến phòng đấu giá, dùng giá cao thu mua dịch chữa trị tinh thần.
Cô ra giá cao, phòng đấu giá rất tình nguyện thay cô thu mua.
Nhưng thứ đồ chơi này dù sao cũng thưa thớt, có người đều lấy để phòng ngừa vạn nhất, không chịu tùy tiện bán đi.
Thời gian dài như vậy Sơ Tranh cũng chỉ lấy được cho Cảnh Lan một bình kia.
"Cô chủ, cô chủ, thầy Cảnh Lan ở dưới lầu! !"
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Cửu mang theo bữa sáng, hấp tấp đi lên.
"Hả?" Sơ Tranh vừa tỉnh ngủ, thanh âm hơi khàn khàn: "Hắn ở phía dưới làm gì?"
"Chờ cô."
"..." Sơ Tranh vào toilet: "Cô gọi hắn lên đây đi."
"Cô chủ, đây là ký túc xá nữ sinh..." Tiểu Cửu ngập ngừng một tiếng, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, Tiểu Cửu lập tức đi ra ngoài xuống dưới gọi người.
-
"Thầy giáo, mời."
Cảnh Lan chưa từng vào ký túc xá nữ sinh, thậm chí là trừ nữ tính ở Cảnh gia, gian phòng của phái nữ khác hắn cũng chưa từng vào.
Nhưng so với vào phòng của phái nữ, những ánh mắt trên hành lang kia, càng làm cho Cảnh Lan bực bội, dứt khoát nhấc chân đi vào.
Toàn bộ ký túc xá lấy màu sáng làm chủ đạo —— bốn phía ký túc xá đều là hình chiếu mô phỏng, phong cách có thể dựa theo sở thích của mình để điều chỉnh —— trong ký túc xá bày đồ vật, cũng đều là thứ nguyên bản vốn có, vô cùng đơn giản, không nhìn thấy bao nhiêu vật phẩm tư nhân.
"Cô chủ đang rửa mặt, thầy Cảnh Lan, thầy ngồi đi."
Tiểu Cửu có chút sợ Cảnh Lan, lúc này cách xa xa, tặng lại ghế sofa cho hắn.
Ánh mắt Cảnh Lan chỉ quét qua một vòng, liền thu hồi lại, ngồi vào trên ghế sofa.
Cạch ——
Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra.
Nữ sinh từ bên trong ra, có lẽ vừa rửa mặt xong, trên mặt còn mang theo một chút ẩm ướt, tóc bị cô tùy ý vén sang một bên, cổ áo hơi lớn, lộ ra đường vai trắng nõn, xương quai xanh như ẩn như hiện.
"Anh tìm tôi?"
Nữ sinh trực tiếp đi tới, ngồi xuống ghế sofa đối diện hắn, rồi hỏi.
"Ăn cơm chưa?"
Cảnh Lan không trả lời, mò dịch chữa trị tinh thần ra, để lên bàn.
Sơ Tranh ngước mắt nhìn hắn.
"Thứ này đối với tôi vô dụng."
"Ồ, vậy cho anh chơi." Giọng điệu Sơ Tranh tùy ý, giống như đây không phải là dịch chữa trị tinh thần giá trị liên thành. Cô hỏi lần nữa: "Ăn chưa?"
Tính tình của Cảnh Lan có lớn đến thế nào, ở dưới giọng nói hời hợt này của Sơ Tranh, cũng có chút không biết nên phát thế nào.
Hắn bực bội phun ra hai chữ: "Chưa ăn."
"Cùng nhau ăn." Sơ Tranh mời hắn.
Tiểu Cửu thấy thế, rất có ánh mắt tiến lên, bày bữa sáng ra, mùi thơm trong nháy mắt tản ra.
Lần nào Tiểu Cửu cũng sẽ mua nhiều hơn một chút... Bởi vì cô ấy ăn nhiều.
Cho nên ba người ăn hoàn toàn đủ.
Tiểu Cửu cầm phần của mình lên, thức thời vào phòng, để lại không gian cho hai người.