Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1065
[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh - ⊹⊱Chương 1065: Tinh Tế Chỉ Nam (15)⊰⊹
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Khi Tạ Uyển Uyển đến, ở gần đó đã dựng lên từng mảng lớn lều vải.
Mà Sơ Tranh an vị ở trước một cái lều, thần sắc lãnh đạm nhìn về phía bọn họ bên này, tư thái nhàn nhã kia, làm một hơi của Tạ Uyển Uyển xém chút không lên được.
Huấn luyện quân sự ở tinh tế, đó là người thật tác chiến trên núi rừng, cũng có thể xem là huấn luyện quân sự dưới hình thức thi đấu.
Truyền thống của học viện Đế Quốc.
Mỗi một tân sinh đều sẽ có một lần như thế.
Nhưng cũng có một số người xem hình thức huấn luyện quân sự này như một cuộc dạo chơi ngoại thành, dù sao không muốn kiếm điểm, tìm người chấm dứt mình, cũng có thể đi sang bên cạnh nhìn núi, nhìn nước, đạp thanh nói chuyện yêu đương.
Đương nhiên điểm số là có ban thưởng.
Đối với kỳ thi cuối kỳ cũng có chỗ dùng, phần lớn người vẫn là sẽ nghiêm túc thực hiện.
Đầu tiên là thi đấu giữa người trong các hệ, chỉ cần không phải cùng hệ thì đều là địch nhân.
Học viện Đế Quốc rất nhiều hệ loạn thất bát tao, toàn bộ đặt chung ở một chỗ, vậy thì loạn quá mức.
Cho nên phân khu vực, hiện tại vị trí của bọn họ là khu F.
Các hệ thi đấu lấy đầu người, tất nhiên là nhân số nhiều sẽ chiếm ưu thế.
Đương nhiên... Tặng đầu người cũng có ưu thế.
Một đầu người là một điểm tích lũy.
Điểm tích lũy cũng có thể cướp đoạt.
Sau khi thi đấu các hệ xong, chính là thi đấu cá nhân.
Người thi đấu không có yêu cầu gì, muốn tham gia liền tham gia, không muốn tham gia thì không tham gia, phi thường có nhân tính.
"Cô chủ, chúng ta cũng phải tham gia sao?"
"Vì sao lại không?" Sơ Tranh nhìn chằm chằm trang bị đo tỉ số mà Cảnh Lan ném tới trong tay.
Cơ hội tốt như vậy, sao lại bỏ qua chứ?
Tin tưởng Tạ Uyển Uyển cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Vậy đương nhiên là phải —— tiên hạ thủ vi cường!
"Nhưng hệ chúng ta... chỉ có hai người thôi." Tiểu Cửu run lẩy bẩy.
Hệ khác của học viện Đế Quốc, bần cùng lắm cũng có mười mấy người.
Nào có ai thảm như bọn họ.
Còn có một ông thầy hoàn toàn mặc kệ nữa.
Sơ Tranh đại lão: "Sợ cái gì."
Thắng thua không quan trọng, quan trọng là có thể gửi lời chào tới Tạ Uyển Uyển nha!
【. . .】 Gửi lời chào cũng đã vận dụng, cô còn có cái gì mà không dám nói không?
Sơ Tranh bảo Tiểu Cửu mặc trang bị vào.
Sơ Tranh dẫn Tiểu Cửu đi đến nơi tập hợp: "Đi." Mang ngươi bay.
Tiểu Cửu: "..." Oa oa oa.
Cô ấy muốn về tinh cầu rách nát của mình.
Sơ Tranh và Tiểu Cửu rời đi, lều vải phía sau bị người xốc lên.
Cảnh Lan xoay người ra, giáo sư Ngụy theo sát phía sau: "Cảnh Lan, cậu cảm thấy cô gái này thế nào?"
Cảnh Lan thu tầm mắt lại: "Không biết."
"Tôi cảm thấy rất tốt, có cá tính."
"Có cá tính anh giữ đi, nói với tôi làm gì."
"Ha ha." Giáo sư Ngụy ngoài cười nhưng trong không cười: "Nếu không phải cậu động tác nhanh, cô ấy có thể ở chỗ cậu được chắc? !" Con dấu kia đóng đến bộp bộp, trôi chảy lắm đấy!
"..."
Cảnh Lan không nói.
"... Vẫn không có tin tức gì sao?"
Cảnh Lan cầm quần áo hất lên trên vai, không kiên nhẫn nói: "Anh rất rảnh? Học sinh của anh không cần anh chiếu cố?"
Giáo sư Ngụy: "..."
Giáo sư Ngụy hít sâu, trên mặt viết hoa một chữ 'NHỊN'.
-
"Ồ, hai người các cậu cũng muốn tham gia à?"
Sơ Tranh và Tiểu Cửu đi qua, lập tức có người mở miệng châm chọc.
"Cũng đừng có vừa đi vào liền treo nha."
Lời này gây nên một trận cười vang.
"Ôi, bằng không thì các cậu đi theo chúng tôi đi, làm chân chạy việc cho chúng tôi, chúng tôi dẫn các cậu qua?"
Bốn phía cũng có một số người không rõ ràng cho lắm.
"Đây là ai vậy? Sao chưa từng thấy qua?"
"Hình như là... hệ sinh vật cổ."
"A, hệ kia cũng có người?"
"Đây không phải là Cảnh Lan... hung thủ kia à. Sao hắn còn có mặt mũi mà ở lại trong trường học chứ, hai người kia lại còn dám vào hệ sinh vật cổ..."
"Vì vào học viện không từ thủ đoạn chứ sao." Nữ sinh lần trước bị Sơ Tranh dạy dỗ cười lạnh: "Hệ sinh vật cổ cũng không cần đo những thứ khác, bài thi ngay cả phế vật cũng có thể vào được."
Sơ Tranh đứng bên ngoài, đối diện với mấy người này, biểu hiện vân đạm phong khinh, không thèm quan tâm.
Không ai tiếp lời, người bên kia ngược lại có chút xấu hổ.
"Giả vờ cái gì."
"Chờ tiến vào, cô sẽ biết tay!"
Mấy người kia thay phiên buông lời, ngay lúc bọn họ xoay người, không biết là ai trượt chân trước, sau đó là một đám ùng ục quỳ đầy đất.
Trời xui đất khiến gì, mà mấy người này vừa vặn quỳ gối trước mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh chắp tay, mặt không cảm xúc nhìn xuống bọn họ: "Miễn lễ."
"..."
"..."
Tràng diện an tĩnh quỷ dị.
Ngay khi mấy người kia chuẩn bị gây chuyện, một tiếng còi vang lên, Sơ Tranh nhấc chân đi về phía bên kia.
Khí chất lạnh lẽo trên người cô, làm người xung quanh không tự chủ được tránh ra cho cô một con đường.
-
Rừng cây.
Mỗi một hệ đều được đưa đến một vị trí khác biệt, Sơ Tranh và Tiểu Cửu chỉ có hai người, bởi vậy kề bên này cũng chỉ có bọn họ.
Vùng này từng được thanh lý qua, trừ một chút động vật nhỏ không có lực công kích gì, thì không có những động vật hung mãnh cỡ lớn khác.
Đây là bên trên nói thế.
Nhưng mà...
Tiểu Cửu nhìn con thỏ cao cỡ nửa người trước mặt: "Đây. . . Đây là không có động vật hung mãnh cỡ lớn?" Tiểu Cửu gian khổ sinh sống dưới tầng chót, nhưng cô ấy cũng chưa từng gian khổ sinh sống trong rừng bao giờ, đối với quy tắc của rừng cây cũng rất ngơ ngác.
Trong tinh tế rất nhiều động vật đều bị biến dị, nhưng tập tính không có nhiều biến hóa.
Ăn cỏ vẫn sẽ ăn cỏ, sẽ không tiến hóa thành ăn thịt người.
Con thỏ cao cỡ nửa người ngồi xổm trong bụi ăn cỏ, lỗ tai thỉnh thoảng dựng thẳng lên.
"Chúng ta đi tóm nó." Tay Sơ Tranh ngứa ngáy.
Lông lông.
Cái này vừa nhìn đã biết rất mềm!
Bắt nó!
"A?"
Tiểu Cửu còn đang 'A', Sơ Tranh đã vọt ra ngoài.
Con thỏ nghe thấy động tĩnh, co cẳng liền chạy.
Tiểu Cửu chậm nửa nhịp đuổi theo ra, đợi cô ấy thở hồng hộc đuổi kịp, Sơ Tranh đã ôm lấy con thỏ, một đống lông xù kia, cơ hồ chặn cả Sơ Tranh lại.
"Phù phù phù..." Tiểu Cửu chống lên đầu gối thở: "Cô chủ, chúng ta ăn nó sao?"
Nội tâm Sơ Tranh hoảng sợ: "Ăn nó làm gì?"
Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, tại sao lại ăn? Sờ nó không tốt sao?
"..."
Không ăn nó, thì tóm nó làm gì? !
Sự thật chứng minh, Sơ Tranh bắt con thỏ, chính là muốn giải nghiện, sờ sờ lông mà thôi.
Tiểu Cửu: "..." Cô chủ, đây là sở thích cao nhã gì vậy?
Sơ Tranh sờ lông sờ đến dễ chịu, nằm trên một tảng đá phơi nắng.
"Vương bát đản, Tạ Uyển Uyển đang ở đâu?"
【 Tiểu tỷ tỷ, xin đừng nên làm đưa tay đảng*, phải tự lực cánh sinh a ~ 】
(*Đưa tay đảng (伸手党) Đây là một từ ngữ dùng để chỉ một loại người, có khi là xuất phát từ không hiểu chuyện mà sinh ra hiện tượng này, có khi là người trưởng thành có tính ỷ lại cực mạnh. Loại người này thường có những đặc thù như: bất cứ một loại tài nguyên gì cũng muốn trực tiếp nhận được từ người khác mà không muốn tự mình tìm tòi; đòi thành quả từ người khác một cách rất chính đáng; làm phiền người khác mà không hề biết cảm ơn, hoặc là yêu cầu người khác giúp đỡ mình mà không cần đáp lại,..)
Sơ Tranh không hỏi nữa, thả con thỏ ra, đứng dậy đi tìm Tạ Uyển Uyển.
Trong lúc đó bọn họ gặp gỡ mấy nhóm người, nhưng Sơ Tranh đều tránh những người này, không muốn xung đột chính diện.
Mục đích cô đến nơi này, chỉ là vì Tạ Uyển Uyển.
Mục tiêu rõ ràng.
Không thể chân trong chân ngoài.
Tuyệt không tra nam.
【. . .】 Vì sao lại dính líu đến tra nam rồi hả!
Sau khi Sơ Tranh lần mò trong rừng một ngày, rốt cuộc cũng đụng tới người của hệ Tạ Uyển Uyển, nhưng Tạ Uyển Uyển không ở đó, Sơ Tranh đành phải bám theo phía sau bọn họ, một đường theo tới đại bản doanh của bọn họ.
Tạ Uyển Uyển có tinh thần lực, phụ trách che đậy tín hiệu của toàn bộ nơi đóng quân.
Đúng vậy, trên người bọn họ có tín hiệu, khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn hai mươi mét, thì sẽ hiện ra.
Nhưng nếu có người có tinh thần lực, vậy sẽ tựa như bật hack, hoàn toàn có thể che đậy lại.
Ban đêm.
Trong doanh địa không ít người tụ tập tốp năm tốp ba vào cùng một chỗ, lộ ra thập phần náo nhiệt.
Sơ Tranh chờ người trong đại bản doanh ngủ hết, vỗ vỗ bả vai Tiểu Cửu, giao cho cô ấy một nhiệm vụ: "Cô ở chỗ này chờ."
Tiểu Cửu: "..."
Tôi chính là một cái bình hoa là được rồi.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Khi Tạ Uyển Uyển đến, ở gần đó đã dựng lên từng mảng lớn lều vải.
Mà Sơ Tranh an vị ở trước một cái lều, thần sắc lãnh đạm nhìn về phía bọn họ bên này, tư thái nhàn nhã kia, làm một hơi của Tạ Uyển Uyển xém chút không lên được.
Huấn luyện quân sự ở tinh tế, đó là người thật tác chiến trên núi rừng, cũng có thể xem là huấn luyện quân sự dưới hình thức thi đấu.
Truyền thống của học viện Đế Quốc.
Mỗi một tân sinh đều sẽ có một lần như thế.
Nhưng cũng có một số người xem hình thức huấn luyện quân sự này như một cuộc dạo chơi ngoại thành, dù sao không muốn kiếm điểm, tìm người chấm dứt mình, cũng có thể đi sang bên cạnh nhìn núi, nhìn nước, đạp thanh nói chuyện yêu đương.
Đương nhiên điểm số là có ban thưởng.
Đối với kỳ thi cuối kỳ cũng có chỗ dùng, phần lớn người vẫn là sẽ nghiêm túc thực hiện.
Đầu tiên là thi đấu giữa người trong các hệ, chỉ cần không phải cùng hệ thì đều là địch nhân.
Học viện Đế Quốc rất nhiều hệ loạn thất bát tao, toàn bộ đặt chung ở một chỗ, vậy thì loạn quá mức.
Cho nên phân khu vực, hiện tại vị trí của bọn họ là khu F.
Các hệ thi đấu lấy đầu người, tất nhiên là nhân số nhiều sẽ chiếm ưu thế.
Đương nhiên... Tặng đầu người cũng có ưu thế.
Một đầu người là một điểm tích lũy.
Điểm tích lũy cũng có thể cướp đoạt.
Sau khi thi đấu các hệ xong, chính là thi đấu cá nhân.
Người thi đấu không có yêu cầu gì, muốn tham gia liền tham gia, không muốn tham gia thì không tham gia, phi thường có nhân tính.
"Cô chủ, chúng ta cũng phải tham gia sao?"
"Vì sao lại không?" Sơ Tranh nhìn chằm chằm trang bị đo tỉ số mà Cảnh Lan ném tới trong tay.
Cơ hội tốt như vậy, sao lại bỏ qua chứ?
Tin tưởng Tạ Uyển Uyển cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Vậy đương nhiên là phải —— tiên hạ thủ vi cường!
"Nhưng hệ chúng ta... chỉ có hai người thôi." Tiểu Cửu run lẩy bẩy.
Hệ khác của học viện Đế Quốc, bần cùng lắm cũng có mười mấy người.
Nào có ai thảm như bọn họ.
Còn có một ông thầy hoàn toàn mặc kệ nữa.
Sơ Tranh đại lão: "Sợ cái gì."
Thắng thua không quan trọng, quan trọng là có thể gửi lời chào tới Tạ Uyển Uyển nha!
【. . .】 Gửi lời chào cũng đã vận dụng, cô còn có cái gì mà không dám nói không?
Sơ Tranh bảo Tiểu Cửu mặc trang bị vào.
Sơ Tranh dẫn Tiểu Cửu đi đến nơi tập hợp: "Đi." Mang ngươi bay.
Tiểu Cửu: "..." Oa oa oa.
Cô ấy muốn về tinh cầu rách nát của mình.
Sơ Tranh và Tiểu Cửu rời đi, lều vải phía sau bị người xốc lên.
Cảnh Lan xoay người ra, giáo sư Ngụy theo sát phía sau: "Cảnh Lan, cậu cảm thấy cô gái này thế nào?"
Cảnh Lan thu tầm mắt lại: "Không biết."
"Tôi cảm thấy rất tốt, có cá tính."
"Có cá tính anh giữ đi, nói với tôi làm gì."
"Ha ha." Giáo sư Ngụy ngoài cười nhưng trong không cười: "Nếu không phải cậu động tác nhanh, cô ấy có thể ở chỗ cậu được chắc? !" Con dấu kia đóng đến bộp bộp, trôi chảy lắm đấy!
"..."
Cảnh Lan không nói.
"... Vẫn không có tin tức gì sao?"
Cảnh Lan cầm quần áo hất lên trên vai, không kiên nhẫn nói: "Anh rất rảnh? Học sinh của anh không cần anh chiếu cố?"
Giáo sư Ngụy: "..."
Giáo sư Ngụy hít sâu, trên mặt viết hoa một chữ 'NHỊN'.
-
"Ồ, hai người các cậu cũng muốn tham gia à?"
Sơ Tranh và Tiểu Cửu đi qua, lập tức có người mở miệng châm chọc.
"Cũng đừng có vừa đi vào liền treo nha."
Lời này gây nên một trận cười vang.
"Ôi, bằng không thì các cậu đi theo chúng tôi đi, làm chân chạy việc cho chúng tôi, chúng tôi dẫn các cậu qua?"
Bốn phía cũng có một số người không rõ ràng cho lắm.
"Đây là ai vậy? Sao chưa từng thấy qua?"
"Hình như là... hệ sinh vật cổ."
"A, hệ kia cũng có người?"
"Đây không phải là Cảnh Lan... hung thủ kia à. Sao hắn còn có mặt mũi mà ở lại trong trường học chứ, hai người kia lại còn dám vào hệ sinh vật cổ..."
"Vì vào học viện không từ thủ đoạn chứ sao." Nữ sinh lần trước bị Sơ Tranh dạy dỗ cười lạnh: "Hệ sinh vật cổ cũng không cần đo những thứ khác, bài thi ngay cả phế vật cũng có thể vào được."
Sơ Tranh đứng bên ngoài, đối diện với mấy người này, biểu hiện vân đạm phong khinh, không thèm quan tâm.
Không ai tiếp lời, người bên kia ngược lại có chút xấu hổ.
"Giả vờ cái gì."
"Chờ tiến vào, cô sẽ biết tay!"
Mấy người kia thay phiên buông lời, ngay lúc bọn họ xoay người, không biết là ai trượt chân trước, sau đó là một đám ùng ục quỳ đầy đất.
Trời xui đất khiến gì, mà mấy người này vừa vặn quỳ gối trước mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh chắp tay, mặt không cảm xúc nhìn xuống bọn họ: "Miễn lễ."
"..."
"..."
Tràng diện an tĩnh quỷ dị.
Ngay khi mấy người kia chuẩn bị gây chuyện, một tiếng còi vang lên, Sơ Tranh nhấc chân đi về phía bên kia.
Khí chất lạnh lẽo trên người cô, làm người xung quanh không tự chủ được tránh ra cho cô một con đường.
-
Rừng cây.
Mỗi một hệ đều được đưa đến một vị trí khác biệt, Sơ Tranh và Tiểu Cửu chỉ có hai người, bởi vậy kề bên này cũng chỉ có bọn họ.
Vùng này từng được thanh lý qua, trừ một chút động vật nhỏ không có lực công kích gì, thì không có những động vật hung mãnh cỡ lớn khác.
Đây là bên trên nói thế.
Nhưng mà...
Tiểu Cửu nhìn con thỏ cao cỡ nửa người trước mặt: "Đây. . . Đây là không có động vật hung mãnh cỡ lớn?" Tiểu Cửu gian khổ sinh sống dưới tầng chót, nhưng cô ấy cũng chưa từng gian khổ sinh sống trong rừng bao giờ, đối với quy tắc của rừng cây cũng rất ngơ ngác.
Trong tinh tế rất nhiều động vật đều bị biến dị, nhưng tập tính không có nhiều biến hóa.
Ăn cỏ vẫn sẽ ăn cỏ, sẽ không tiến hóa thành ăn thịt người.
Con thỏ cao cỡ nửa người ngồi xổm trong bụi ăn cỏ, lỗ tai thỉnh thoảng dựng thẳng lên.
"Chúng ta đi tóm nó." Tay Sơ Tranh ngứa ngáy.
Lông lông.
Cái này vừa nhìn đã biết rất mềm!
Bắt nó!
"A?"
Tiểu Cửu còn đang 'A', Sơ Tranh đã vọt ra ngoài.
Con thỏ nghe thấy động tĩnh, co cẳng liền chạy.
Tiểu Cửu chậm nửa nhịp đuổi theo ra, đợi cô ấy thở hồng hộc đuổi kịp, Sơ Tranh đã ôm lấy con thỏ, một đống lông xù kia, cơ hồ chặn cả Sơ Tranh lại.
"Phù phù phù..." Tiểu Cửu chống lên đầu gối thở: "Cô chủ, chúng ta ăn nó sao?"
Nội tâm Sơ Tranh hoảng sợ: "Ăn nó làm gì?"
Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, tại sao lại ăn? Sờ nó không tốt sao?
"..."
Không ăn nó, thì tóm nó làm gì? !
Sự thật chứng minh, Sơ Tranh bắt con thỏ, chính là muốn giải nghiện, sờ sờ lông mà thôi.
Tiểu Cửu: "..." Cô chủ, đây là sở thích cao nhã gì vậy?
Sơ Tranh sờ lông sờ đến dễ chịu, nằm trên một tảng đá phơi nắng.
"Vương bát đản, Tạ Uyển Uyển đang ở đâu?"
【 Tiểu tỷ tỷ, xin đừng nên làm đưa tay đảng*, phải tự lực cánh sinh a ~ 】
(*Đưa tay đảng (伸手党) Đây là một từ ngữ dùng để chỉ một loại người, có khi là xuất phát từ không hiểu chuyện mà sinh ra hiện tượng này, có khi là người trưởng thành có tính ỷ lại cực mạnh. Loại người này thường có những đặc thù như: bất cứ một loại tài nguyên gì cũng muốn trực tiếp nhận được từ người khác mà không muốn tự mình tìm tòi; đòi thành quả từ người khác một cách rất chính đáng; làm phiền người khác mà không hề biết cảm ơn, hoặc là yêu cầu người khác giúp đỡ mình mà không cần đáp lại,..)
Sơ Tranh không hỏi nữa, thả con thỏ ra, đứng dậy đi tìm Tạ Uyển Uyển.
Trong lúc đó bọn họ gặp gỡ mấy nhóm người, nhưng Sơ Tranh đều tránh những người này, không muốn xung đột chính diện.
Mục đích cô đến nơi này, chỉ là vì Tạ Uyển Uyển.
Mục tiêu rõ ràng.
Không thể chân trong chân ngoài.
Tuyệt không tra nam.
【. . .】 Vì sao lại dính líu đến tra nam rồi hả!
Sau khi Sơ Tranh lần mò trong rừng một ngày, rốt cuộc cũng đụng tới người của hệ Tạ Uyển Uyển, nhưng Tạ Uyển Uyển không ở đó, Sơ Tranh đành phải bám theo phía sau bọn họ, một đường theo tới đại bản doanh của bọn họ.
Tạ Uyển Uyển có tinh thần lực, phụ trách che đậy tín hiệu của toàn bộ nơi đóng quân.
Đúng vậy, trên người bọn họ có tín hiệu, khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn hai mươi mét, thì sẽ hiện ra.
Nhưng nếu có người có tinh thần lực, vậy sẽ tựa như bật hack, hoàn toàn có thể che đậy lại.
Ban đêm.
Trong doanh địa không ít người tụ tập tốp năm tốp ba vào cùng một chỗ, lộ ra thập phần náo nhiệt.
Sơ Tranh chờ người trong đại bản doanh ngủ hết, vỗ vỗ bả vai Tiểu Cửu, giao cho cô ấy một nhiệm vụ: "Cô ở chỗ này chờ."
Tiểu Cửu: "..."
Tôi chính là một cái bình hoa là được rồi.