Tác giả: Mie.
Thảo nguyên rộng lớn, hoang vu, tưởng như trải dài bất tận. Phóng mắt ra xa, một thân cây cao lớn đứng cô độc dưới ráng chiều dịu nhẹ. Làn gió khẽ thoảng qua,lay động từng ngọn cỏ héo tàn đẫm máu còn đang cố gắng vươn lên, mang theo một mùi tanh nồng của cái chết.
Đúng vậy, cái chết.
Rải rác khắp nơi, những thi thể bại trận nằm la liệt với mũi tên lạnh lùng cắm trên ngực, trong tay vẫn còn giữ chặt thanh kiếm, đôi mắt trừng trừng uất hận.
Chết không cam tâm. Chết không nhắm mắt.
Quác quác!
Từ phía chân trời, một đám mây đen kịt, không, là một đàn chim lớn, từ từ bay tới.Hàng nghìn con, nương theo mùi máu được gió đưa mà tìm tới vùng đất hoang sơ này. Loài chim với bộ lông đen tuyền u ám, loài chim chỉ thuộc về bệnh tật và sự chết chóc.
Quạ!
Dưới gốc cây cổ thụ cằn cỗi, gã đàn ông ngẩng đầu nhìn đàn chim đang sà xuống rỉa xác từng đồng đội. Gã muốn vung thanh gươm lên giải cứu cho họ, dẫu rằng họ không còn cảm nhận được tình cảm của gã, nhưng bả vai đau nhói lên từng cơn. Mồ hôi chảy từng giọt trên trán người lính, thấm cả xuống vết thương vẫn đang rỉ máu vì cử động quá mạnh. Nỗi đớn đau và áy náy giày vò tâm trí gã. Tuy họ không thân thiết nhiều, nhưng cũng là những người đã ăn cùng bàn, hút cùng điếu thuốc với gã. Gã nén cơn đau thấu xương, chống cây kiếm xuống đất, bò tới bên người đồng chí từng sát cánh bên gã qua mọi gian khổ, qua từng ngày dầm dãi mưa gió, qua những sa mạc bụi cát nóng bỏng, người đã chia sẻ với gã từng ngụm nước,miếng bánh.
Một con người đã chinh chiến qua nhiều mặt trận như thế, nhưng cuối cùng lại bỏ xác nơi hoang vu này. Gã không muốn thi thể người ấy trở thành miếng mồi ngon cho lũ quạ đen khát máu kia.
Quỳ xuống bên thân xác đã lạnh ngắt, đưa tay chạm vào lồng ngực người chiến binh như cố tìm lại một chút mạch đập hão huyền. Lật chiếc mũ sắt sang một bên, gã đăm đăm ngắm nhìn gương mặt người mà mình đã trao trọn cả trái tim.
Người đồng đội thân thiết với gã, thế nhưng lại là một cô gái. Một cô gái vừa bước qua tuổi hai mươi đẹp nhất của đời người. Một cô gái như đóa hoa bách hợp tươi tắn nở rộ giữa thế gian tối tăm nghiệt ngã này, soi sáng cho con đường gã đang đi.
Nàng là người con gái đẹp nhất gã từng thấy trong cuộc đời. Nàng nhập ngũ từ năm mười tám tuổi, cái tuổi trăng rằm đẹp nhất của một đời người. Nàng đã cứu rỗi linh hồn một kẻ đê hèn như gã. Cuộc đời gã là một chuỗi ngày dài và cô độc. Sinh ra và lớn lên trong cô nhi viện, không họ hàng thân thích, ga không biết cha mẹ là ai, còn sống hay đã chết. Người ta bảo mẹ gã là một người đàn bà rách rưới đã tìm tới nơi này trong một ngày cuối năm rét buốt, sau khi sinh gã ra được một giờ thì qua đời. Cuộc sống trong cô nhi viện vô cùng khó khăn, gã đánh nhau tới chảy máu đầu để giằng lại được một mẩu bánh. Thời gian trôi đi, gã trải qua từng ngày cô độc, sống trong bóng tối. Gã không biết cảm nhận cuộc sống, bởi thế gian này có gì tốt đẹp để gã trân trọng? Gã chẳng qua chỉ là một cỗ máy biết phục tùng không hơn không kém mà thôi. Nhưng khi nàng xuất hiện,mọi thứ đã thay đổi.
Nàng dạy cho gã về vẻ đẹp của thiên nhiên, tiếng hót ríu rít tựa bản nhạc ngân vang của những chú chim mỗi sớm mai, thậm chí là cái âm thanh róc rách vui tai của tiếng suối chảy qua kẽ đá, mọi thứ. Nụ cười của nàng rực rỡ như ánh bình minh, tiếng cười của nàng trong trẻo hơn mọi giai điệu gã từng biết đến. Nàng là thiên thần, thiên thần trong đời gã.
Nhưng nàng cũng là một chiến binh mạnh mẽ. Nàng cũng từng trải qua những cuộc tập huấn dài ngày và khắc nghiệt, hiểu được cái khô cằn và nghiệt ngã của chiến tranh. Gã cầm kiếm vì "những người đứng đầu" muốn điều đó. Còn nàng, đơn giản chỉ để bảo vệ nụ cười ngây thơ của những em bé. Gã đổ máu, chém giết cho lợi ích của đất nước. Trong khi đó, nàng lại ôm trong lòng hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.
Gã đã định khi kết thúc cuộc chiến này, sẽ xuất ngũ và cầu hôn nàng. Đúng vậy, cầu hôn, hành động tượng trưng cho tình yêu trong suy nghĩ của nàng.
Đáng tiếc, con người khi đã định thì lại chẳng thể làm được. Trận chiến này, cuộc chiến quyết định, quân đội lại thua trận.
Thủ lĩnh bị bắt giải đi, bỏ lại đằng sau cảnh hoang tàn này. Và nàng, người chiến đấu tới hơi thở cuối cùng, đã chết. Chết một cách oai hùng như chính trái tim kiên cường của nàng, để gã một mình cô độc.
Tách!
Một thứ gì đó rơi nhẹ xuống bàn tay trần. Gã giật mình, sờ lên mắt, nước mắt sao?Một chiến binh vô cảm và sắt đá như gã cũng biết khóc hay sao? Những giọt nước nóng hổi rơi tí tách xuống gương mặt như hoa như lệ của người con gái trong bộ áo giáp. Gã cố kìm lại, nhưng không thể ngăn nổi. Vỡ òa trong đau đớn, gã rống lên những tiếng thảm thiết và thống khổ. Có lẽ đó là âm thanh kinh khủng nhất mà loài người có thể phát ra được.
Ôm lấy thi hài người mình yêu nhất, ngắm nhìn đôi môi hồng xinh xắn của nàng, gã đặt lên đó một nụ hôn thật dài và thật sâu. Thời gian như ngưng đọng, cả thế giới như dừng lại, tia nắng cuối cùng của một ngày dài kinh hoàng vô tình chiếu rọi lên thân thể hai con người như khảm nạm. Máu vẫn tiếp tục chảy, đang dần rút cạn sự sống của gã. Nhưng người lính kiêu hùng ấy không bận tâm, tiếp tục chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào. Gã không muốn mở mắt trông thấy thực tại phũ phàng. Giá như cả hai có thể hòa quyện vào nhau, vĩnh viễn không bao giờ rời xa nữa…
Vĩnh viễn không rời xa…?
Đôi tay lực lưỡng nhẹ nhàng bế thi thể ấy lên, dịu dàng đến mức không ai có thể tin một chiến binh sắt đá lại có hành động âu yếm như vậy. Gã đặt người thương nằm dựa vào gốc cây đại thụ. Tán cây khẽ rung rung dưới làn gió chiều dịu mát, thảm cỏ lay động, như bàn tay vỗ về của Đất mẹ thân yêu, ru giấc ngủ bình yên cho những đứa con của Chúa. Nàng nằm đó, khuôn mặt vẫn hồng hào như thuở trước, cái "thuở" cách đây có vài tiếng thôi nhưng tưởng như là cả thế kỉ.
Thanh gươm vung lên, phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ, đâm xuống…
Máu tuôn ra như suối, thấm ướt cả tấm áo giáp. Kiếm đâm rất sâu, tưởng như xuyên qua thân thể. Nhưng gã không quan tâm, cố ngẩng đầu lên nhìn cô gái, gượng nở một nụ cười. Đã không có khả năng bảo vệ nàng, thì cũng không thể để nàng đi về với Chúa một mình.
Cười.
Và…gục ngã.
Tiếng quạ kêu xao động một vùng thảo nguyên mênh mông rộng lớn.Ánh mặt trời dần dần lụi tàn, nhưng vẫn đủ để có thể trông thấy nụ cười hạnh phúc của người đàn ông đang nắm chặt tay cô gái dưới gốc cây kia. Đúng vậy, vô cùng hạnh phúc, khi cuối cùng cũng có thể ở bên người mình yêu, nắm tay nàng đi tới vùng đất của Chúa.
(Hết)
Thảo nguyên rộng lớn, hoang vu, tưởng như trải dài bất tận. Phóng mắt ra xa, một thân cây cao lớn đứng cô độc dưới ráng chiều dịu nhẹ. Làn gió khẽ thoảng qua,lay động từng ngọn cỏ héo tàn đẫm máu còn đang cố gắng vươn lên, mang theo một mùi tanh nồng của cái chết.
Đúng vậy, cái chết.
Rải rác khắp nơi, những thi thể bại trận nằm la liệt với mũi tên lạnh lùng cắm trên ngực, trong tay vẫn còn giữ chặt thanh kiếm, đôi mắt trừng trừng uất hận.
Chết không cam tâm. Chết không nhắm mắt.
Quác quác!
Từ phía chân trời, một đám mây đen kịt, không, là một đàn chim lớn, từ từ bay tới.Hàng nghìn con, nương theo mùi máu được gió đưa mà tìm tới vùng đất hoang sơ này. Loài chim với bộ lông đen tuyền u ám, loài chim chỉ thuộc về bệnh tật và sự chết chóc.
Quạ!
Dưới gốc cây cổ thụ cằn cỗi, gã đàn ông ngẩng đầu nhìn đàn chim đang sà xuống rỉa xác từng đồng đội. Gã muốn vung thanh gươm lên giải cứu cho họ, dẫu rằng họ không còn cảm nhận được tình cảm của gã, nhưng bả vai đau nhói lên từng cơn. Mồ hôi chảy từng giọt trên trán người lính, thấm cả xuống vết thương vẫn đang rỉ máu vì cử động quá mạnh. Nỗi đớn đau và áy náy giày vò tâm trí gã. Tuy họ không thân thiết nhiều, nhưng cũng là những người đã ăn cùng bàn, hút cùng điếu thuốc với gã. Gã nén cơn đau thấu xương, chống cây kiếm xuống đất, bò tới bên người đồng chí từng sát cánh bên gã qua mọi gian khổ, qua từng ngày dầm dãi mưa gió, qua những sa mạc bụi cát nóng bỏng, người đã chia sẻ với gã từng ngụm nước,miếng bánh.
Một con người đã chinh chiến qua nhiều mặt trận như thế, nhưng cuối cùng lại bỏ xác nơi hoang vu này. Gã không muốn thi thể người ấy trở thành miếng mồi ngon cho lũ quạ đen khát máu kia.
Quỳ xuống bên thân xác đã lạnh ngắt, đưa tay chạm vào lồng ngực người chiến binh như cố tìm lại một chút mạch đập hão huyền. Lật chiếc mũ sắt sang một bên, gã đăm đăm ngắm nhìn gương mặt người mà mình đã trao trọn cả trái tim.
Người đồng đội thân thiết với gã, thế nhưng lại là một cô gái. Một cô gái vừa bước qua tuổi hai mươi đẹp nhất của đời người. Một cô gái như đóa hoa bách hợp tươi tắn nở rộ giữa thế gian tối tăm nghiệt ngã này, soi sáng cho con đường gã đang đi.
Nàng là người con gái đẹp nhất gã từng thấy trong cuộc đời. Nàng nhập ngũ từ năm mười tám tuổi, cái tuổi trăng rằm đẹp nhất của một đời người. Nàng đã cứu rỗi linh hồn một kẻ đê hèn như gã. Cuộc đời gã là một chuỗi ngày dài và cô độc. Sinh ra và lớn lên trong cô nhi viện, không họ hàng thân thích, ga không biết cha mẹ là ai, còn sống hay đã chết. Người ta bảo mẹ gã là một người đàn bà rách rưới đã tìm tới nơi này trong một ngày cuối năm rét buốt, sau khi sinh gã ra được một giờ thì qua đời. Cuộc sống trong cô nhi viện vô cùng khó khăn, gã đánh nhau tới chảy máu đầu để giằng lại được một mẩu bánh. Thời gian trôi đi, gã trải qua từng ngày cô độc, sống trong bóng tối. Gã không biết cảm nhận cuộc sống, bởi thế gian này có gì tốt đẹp để gã trân trọng? Gã chẳng qua chỉ là một cỗ máy biết phục tùng không hơn không kém mà thôi. Nhưng khi nàng xuất hiện,mọi thứ đã thay đổi.
Nàng dạy cho gã về vẻ đẹp của thiên nhiên, tiếng hót ríu rít tựa bản nhạc ngân vang của những chú chim mỗi sớm mai, thậm chí là cái âm thanh róc rách vui tai của tiếng suối chảy qua kẽ đá, mọi thứ. Nụ cười của nàng rực rỡ như ánh bình minh, tiếng cười của nàng trong trẻo hơn mọi giai điệu gã từng biết đến. Nàng là thiên thần, thiên thần trong đời gã.
Nhưng nàng cũng là một chiến binh mạnh mẽ. Nàng cũng từng trải qua những cuộc tập huấn dài ngày và khắc nghiệt, hiểu được cái khô cằn và nghiệt ngã của chiến tranh. Gã cầm kiếm vì "những người đứng đầu" muốn điều đó. Còn nàng, đơn giản chỉ để bảo vệ nụ cười ngây thơ của những em bé. Gã đổ máu, chém giết cho lợi ích của đất nước. Trong khi đó, nàng lại ôm trong lòng hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.
Gã đã định khi kết thúc cuộc chiến này, sẽ xuất ngũ và cầu hôn nàng. Đúng vậy, cầu hôn, hành động tượng trưng cho tình yêu trong suy nghĩ của nàng.
Đáng tiếc, con người khi đã định thì lại chẳng thể làm được. Trận chiến này, cuộc chiến quyết định, quân đội lại thua trận.
Thủ lĩnh bị bắt giải đi, bỏ lại đằng sau cảnh hoang tàn này. Và nàng, người chiến đấu tới hơi thở cuối cùng, đã chết. Chết một cách oai hùng như chính trái tim kiên cường của nàng, để gã một mình cô độc.
Tách!
Một thứ gì đó rơi nhẹ xuống bàn tay trần. Gã giật mình, sờ lên mắt, nước mắt sao?Một chiến binh vô cảm và sắt đá như gã cũng biết khóc hay sao? Những giọt nước nóng hổi rơi tí tách xuống gương mặt như hoa như lệ của người con gái trong bộ áo giáp. Gã cố kìm lại, nhưng không thể ngăn nổi. Vỡ òa trong đau đớn, gã rống lên những tiếng thảm thiết và thống khổ. Có lẽ đó là âm thanh kinh khủng nhất mà loài người có thể phát ra được.
Ôm lấy thi hài người mình yêu nhất, ngắm nhìn đôi môi hồng xinh xắn của nàng, gã đặt lên đó một nụ hôn thật dài và thật sâu. Thời gian như ngưng đọng, cả thế giới như dừng lại, tia nắng cuối cùng của một ngày dài kinh hoàng vô tình chiếu rọi lên thân thể hai con người như khảm nạm. Máu vẫn tiếp tục chảy, đang dần rút cạn sự sống của gã. Nhưng người lính kiêu hùng ấy không bận tâm, tiếp tục chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào. Gã không muốn mở mắt trông thấy thực tại phũ phàng. Giá như cả hai có thể hòa quyện vào nhau, vĩnh viễn không bao giờ rời xa nữa…
Vĩnh viễn không rời xa…?
Đôi tay lực lưỡng nhẹ nhàng bế thi thể ấy lên, dịu dàng đến mức không ai có thể tin một chiến binh sắt đá lại có hành động âu yếm như vậy. Gã đặt người thương nằm dựa vào gốc cây đại thụ. Tán cây khẽ rung rung dưới làn gió chiều dịu mát, thảm cỏ lay động, như bàn tay vỗ về của Đất mẹ thân yêu, ru giấc ngủ bình yên cho những đứa con của Chúa. Nàng nằm đó, khuôn mặt vẫn hồng hào như thuở trước, cái "thuở" cách đây có vài tiếng thôi nhưng tưởng như là cả thế kỉ.
Thanh gươm vung lên, phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ, đâm xuống…
Máu tuôn ra như suối, thấm ướt cả tấm áo giáp. Kiếm đâm rất sâu, tưởng như xuyên qua thân thể. Nhưng gã không quan tâm, cố ngẩng đầu lên nhìn cô gái, gượng nở một nụ cười. Đã không có khả năng bảo vệ nàng, thì cũng không thể để nàng đi về với Chúa một mình.
Cười.
Và…gục ngã.
Tiếng quạ kêu xao động một vùng thảo nguyên mênh mông rộng lớn.Ánh mặt trời dần dần lụi tàn, nhưng vẫn đủ để có thể trông thấy nụ cười hạnh phúc của người đàn ông đang nắm chặt tay cô gái dưới gốc cây kia. Đúng vậy, vô cùng hạnh phúc, khi cuối cùng cũng có thể ở bên người mình yêu, nắm tay nàng đi tới vùng đất của Chúa.
(Hết)
Last edited by a moderator: