Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Mở cửa bước vào, cái quái gì đang xảy ra trước mặt cậu vậy? Trước mặt cậu bây giờ là một tên đang thử xem đầu mình với bàn cái nào cứng hơn.
Còn một tên đang ngồi ôm gối ngồi trên giường nước mắt, nước mũi tèm lem hết kêu cha rồi kêu mẹ. Như ai cướp mất đời trai nó vậy, nhìn tởm quá. Nói hai thèn này là sát thủ chắc có ma mới tin được tụi này.
- Tao cho tụi mày một giây để ngừng ngay hành động ngu ngốc đó lại đó lại.
Tiếng nói mang đến đầy sự "yêu thương" lạnh đến âm độ kia phát ra cùng với cái khí tức bức người đó khiến hai con người kia ai rùng mình, giờ họ mới để ý về phía cửa có ba con người đang nhìn họ.
Một người mang trên mình khuôn mặt muốn chết thì cứ lại gần như muốn ăn tươi nuốt sống họ. Còn hai người còn lại nhìn họ như mấy sinh vật ngoài hành tinh vậy. Hàn Phong nheo mắt nhìn cho kỹ người trước mặt, miệng thì lẩm bẩm như nhận ra điều gì đó.
- Cái giọng này rồi cái không khí rợm người này chỉ có thể của một người.
Hàn Phong đứng bậc dậy chạy về phía cậu, Gia Minh thấy y chạy củng chạy theo lại bên cậu. Cả hai hết quan sát cậu từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, hết nhìn chỗ này rồi đến chỗ kia. Cậu chán nghét nhìn họ đầy vẻ khinh bỉ, nếu như không phải cậu mà người lạ thì họ cứ tưởng hai người này là biến thái mất.
- Tụi mày không có gì muốn nói với tao sao.
- A!!! Tiểu Kết là mày thật sao? mày vẫn chưa chết đúng không, hức.... tụi tao lo cho mày quá. Hức...hức.....
- Thực sự là mày sao?
Nhận ra hai cô gái phía sau cậu cứ hết nhìn cậu rồi nhìn hai con người ồn ào trước mặt kia. Cậu qua lại cười với họ, nhờ họ đi làm chút gì đó để ăn, cốt là muốn đuổi họ đi.
- Ta đói bụng rồi, hai ngươi có thể chuẩn bị đồ ăn cho ta được không. À, nhớ là phải 5 cái chén và 5 đôi đũa nha.
- Công tử, sao lại phải 5 cái chén chứ, trong khi chỉ có 3 người ở đây ạ.
- Ngươi thắc mắc nhiều quá rồi đấy. Đi làm nhanh đi, ta đói bụng rồi.
- Nô tì hiểu, nô tỳ xin cáo lui.
Tiểu Liên vừa đi vừa gãi đầu, vì sao phải 5 cái chén chứ, cô gãi đầu tự hỏi bản thân nhưng rồi cũng bất lực quay qua nhìn Tiểu Tâm hỏi nhỏ.
- Tỷ tỷ, tỷ biết vì sao không? Nói muội biết với.
- Muội nhiều chuyện quá rồi đấy, đi làm cơm nhanh đi, công tử đói bụng rồi kìa.
Nhìn thấy hai người kia đi xa, cậu mới khép cửa lại tới bàn ngồi xuống uống trà như chuyện bình thường ở chợ. Để hai tên không mô tê kia nhìn cậu mồm chữ o mắt chữ a. Hàn Phong không giữ được tò mò lên tiếng hỏi.
- Chuyện này là sao, sao hai người đó gọi mày là công tử. rồi cách ăn mặc này nữa. Còn chỗ này là chỗ quái nào sao tao không biết.
- Mày không biết cũng phải, đây không phải thời hiện đại. Hiện giờ tao là Ngụy công tử của Ngụy gia Ngụy Liên Thành. Hiện tại thì chúng mày đang ở hoàng cung, nói chính xác hơn là đang ở tẩm cung của tao.
- Tẩm cung, Ngụy gia, Ngụy công tử rồi hoàng cung. Rốt cuộc xẩy ra chuyện gì? mày nói rõ xem.
Nhận thấy hai đứa bạn mình sắp mất kiên nhẫn đến nơi rồi. Cậu tặc lưỡi kể lại những gì mình biết cho hai người nghe. Kể cả việc cậu là nam sủng hiện giờ bị thất sủng của hoàng thượng.
- Haha..aaaa..... Tao đau bụng quá, chết tao rồi. Đường đường là sát thủ cấp s lại đi làm nam sủng của hoàng thượng, đã vậy còn bị thất sủng nữa. Từ khi nào mày mất giá ghê vậy.
Không khí trong phòng lại xuống thấp một cách đột ngột, đôi mắt hổ phách màu xám tro đang nhìn y như mãnh thú đang nhìn con mồi mình vậy. Gia Minh thấy mình chơi ngu rồi, quay sang Hàn Phong cầu chi viện.
- Nếu như mày nói thì hiện tại ta ở thời nào, rồi định làm gì tiếp theo.
- Thời nào tao cũng éo biết, tao chỉ biết thằng vua tên là Long Hạo Khiêm. Còn về việc sao này thì từ từ tính, Giờ chỉ việc ăn no ngủ kỹ trước đã. Tụi mày nên đổi cách xưng hô đi là vừa nếu như không muốn rước họa vào thân.
Ba người vừa nói chuyện xong thì Tiểu Liên, Tiểu Tâm cũng mang thức ăn lên. Hai người định cáo lui thì cậu đã kịp giữ họ lại.
- Hai người ngồi xuống đây, ăn chung với tụi này đi.
- Chuyện này.....
Còn một tên đang ngồi ôm gối ngồi trên giường nước mắt, nước mũi tèm lem hết kêu cha rồi kêu mẹ. Như ai cướp mất đời trai nó vậy, nhìn tởm quá. Nói hai thèn này là sát thủ chắc có ma mới tin được tụi này.
- Tao cho tụi mày một giây để ngừng ngay hành động ngu ngốc đó lại đó lại.
Tiếng nói mang đến đầy sự "yêu thương" lạnh đến âm độ kia phát ra cùng với cái khí tức bức người đó khiến hai con người kia ai rùng mình, giờ họ mới để ý về phía cửa có ba con người đang nhìn họ.
Một người mang trên mình khuôn mặt muốn chết thì cứ lại gần như muốn ăn tươi nuốt sống họ. Còn hai người còn lại nhìn họ như mấy sinh vật ngoài hành tinh vậy. Hàn Phong nheo mắt nhìn cho kỹ người trước mặt, miệng thì lẩm bẩm như nhận ra điều gì đó.
- Cái giọng này rồi cái không khí rợm người này chỉ có thể của một người.
Hàn Phong đứng bậc dậy chạy về phía cậu, Gia Minh thấy y chạy củng chạy theo lại bên cậu. Cả hai hết quan sát cậu từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, hết nhìn chỗ này rồi đến chỗ kia. Cậu chán nghét nhìn họ đầy vẻ khinh bỉ, nếu như không phải cậu mà người lạ thì họ cứ tưởng hai người này là biến thái mất.
- Tụi mày không có gì muốn nói với tao sao.
- A!!! Tiểu Kết là mày thật sao? mày vẫn chưa chết đúng không, hức.... tụi tao lo cho mày quá. Hức...hức.....
- Thực sự là mày sao?
Nhận ra hai cô gái phía sau cậu cứ hết nhìn cậu rồi nhìn hai con người ồn ào trước mặt kia. Cậu qua lại cười với họ, nhờ họ đi làm chút gì đó để ăn, cốt là muốn đuổi họ đi.
- Ta đói bụng rồi, hai ngươi có thể chuẩn bị đồ ăn cho ta được không. À, nhớ là phải 5 cái chén và 5 đôi đũa nha.
- Công tử, sao lại phải 5 cái chén chứ, trong khi chỉ có 3 người ở đây ạ.
- Ngươi thắc mắc nhiều quá rồi đấy. Đi làm nhanh đi, ta đói bụng rồi.
- Nô tì hiểu, nô tỳ xin cáo lui.
Tiểu Liên vừa đi vừa gãi đầu, vì sao phải 5 cái chén chứ, cô gãi đầu tự hỏi bản thân nhưng rồi cũng bất lực quay qua nhìn Tiểu Tâm hỏi nhỏ.
- Tỷ tỷ, tỷ biết vì sao không? Nói muội biết với.
- Muội nhiều chuyện quá rồi đấy, đi làm cơm nhanh đi, công tử đói bụng rồi kìa.
Nhìn thấy hai người kia đi xa, cậu mới khép cửa lại tới bàn ngồi xuống uống trà như chuyện bình thường ở chợ. Để hai tên không mô tê kia nhìn cậu mồm chữ o mắt chữ a. Hàn Phong không giữ được tò mò lên tiếng hỏi.
- Chuyện này là sao, sao hai người đó gọi mày là công tử. rồi cách ăn mặc này nữa. Còn chỗ này là chỗ quái nào sao tao không biết.
- Mày không biết cũng phải, đây không phải thời hiện đại. Hiện giờ tao là Ngụy công tử của Ngụy gia Ngụy Liên Thành. Hiện tại thì chúng mày đang ở hoàng cung, nói chính xác hơn là đang ở tẩm cung của tao.
- Tẩm cung, Ngụy gia, Ngụy công tử rồi hoàng cung. Rốt cuộc xẩy ra chuyện gì? mày nói rõ xem.
Nhận thấy hai đứa bạn mình sắp mất kiên nhẫn đến nơi rồi. Cậu tặc lưỡi kể lại những gì mình biết cho hai người nghe. Kể cả việc cậu là nam sủng hiện giờ bị thất sủng của hoàng thượng.
- Haha..aaaa..... Tao đau bụng quá, chết tao rồi. Đường đường là sát thủ cấp s lại đi làm nam sủng của hoàng thượng, đã vậy còn bị thất sủng nữa. Từ khi nào mày mất giá ghê vậy.
Không khí trong phòng lại xuống thấp một cách đột ngột, đôi mắt hổ phách màu xám tro đang nhìn y như mãnh thú đang nhìn con mồi mình vậy. Gia Minh thấy mình chơi ngu rồi, quay sang Hàn Phong cầu chi viện.
- Nếu như mày nói thì hiện tại ta ở thời nào, rồi định làm gì tiếp theo.
- Thời nào tao cũng éo biết, tao chỉ biết thằng vua tên là Long Hạo Khiêm. Còn về việc sao này thì từ từ tính, Giờ chỉ việc ăn no ngủ kỹ trước đã. Tụi mày nên đổi cách xưng hô đi là vừa nếu như không muốn rước họa vào thân.
Ba người vừa nói chuyện xong thì Tiểu Liên, Tiểu Tâm cũng mang thức ăn lên. Hai người định cáo lui thì cậu đã kịp giữ họ lại.
- Hai người ngồi xuống đây, ăn chung với tụi này đi.
- Chuyện này.....