Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Doãn Bằng lần nữa cười ngây ngốc, ngắm nhìn người yêu đang đọc sách. Cuối cùng, cảm giác trống rỗng bao năm đã được bù đắp rồi...
Doãn quý bà đứng từ xa nhìn lại, nở nụ cười bất đắc dĩ, thằng cháu của bà nó có được tình yêu là cái dáng vẻ hệt như thằng ngốc vậy.
- "Tiểu miêu, hôm nay hai chúng ta ra ngoài đi dạo ha, để baba và mama con có không gian riêng hường phấn chứ"- Doãn quý bà xoa đầu 419 rồi đầy cưng nựng mà nói.
419 nghe hiểu nên rất nhu thuận, chủ động dùng đầu cạ vào tay bà, coi như lời đồng ý.
•
Đến khi thư phòng chỉ còn lại hai người, Doãn Bằng mới thực sự chạy lại ôm cô vào lòng. Y lại cảm thấy hơi đói rồi...
- "Nguyên một đêm, chưa đủ?"- Tiêu Lạc nhướn mày khi móng vuốt của con sói nào đấy không ngừng chu du tiến vào bên trong.
Doãn Bằng ngượng ngùng thu tay lại nhưng lại bị người nào đó bắt lấy tay mình kéo trở lại, yên vị trên vùng eo nhỏ nhắn.
- "Anh đang coi thường em đấy"- Tiêu Lạc lườm y một cái.
Doãn Bằng được mở đèn xanh, cứ thế mà tiến lên.
•
Dù gì nghỉ cũng đã lâu, Tiêu Lạc cùng Doãn Bằng phải đi học trở lại.
Tiêu Lạc ngán ngẩm nhìn đống công thức trên bảng, đành chịu giơ hai tay đầu hàng mà chìm vào giấc ngủ dù rằng việc này khá là không tôn trọng giáo viên.
Cẩm An chỉ chờ giây phút này, giơ tay lên, muốn mách thầy giáo -"Thầy, bạn Tiêu Dao ngủ gật trong lớp"-
Thầy giáo chỉ liếc sơ qua một cái, lại quay lưng viết lên bảng rồi giảng bài tiếp.
- "Thầy..."- Cẩm An định lên tiếng tiếp nhưng thầy giáo đã gắt -"Cẩm An, nếu em còn làm phiền tôi giảng bài thì ra ngoài"-
Cẩm An cắn chặt môi mình, lườm nguýt Tiêu Lạc đang yên giấc, thầm ra một lời chửi thầm.
Còn thầy giáo thì sao? Ai dám đụng đến Vương tử phu nhân? Lão chưa muốn bị đuổi việc đâu. Chưa kể mới quay xuống nhìn, vương tử đã nổi lên sát khí, nhắc nhở nữa là tiêu đời cái mạng già này mất.
Doãn Bằng nhận được tin Mạc Khiết lại đem quân náo loạn cuộc họp giữa nhân loại và ma cà rồng, cần có sự ra mặt của vương tử. Y tuy không muốn nhưng vẫn đành lưu luyến Tiêu Lạc rồi nhanh chóng đi xử lý công vụ.
Tiêu Lạc ngồi ở hành lang trống, cuốn sách che khuất đi những tia nắng lăn tăn lọt vào từ khung cửa sổ.
- "Tao không biết mày đã bỏ thứ bùa gì cho Bằng Bằng và thầy giáo nhưng hôm nay tao phải dạy mày một bài học vì cái tội giành đồ của người khác"- Cẩm An tay cầm một cây thánh giá, một tay cầm lọ nước bước đến gần Tiêu Lạc.
Người được cho là vương tử phu nhân hoàn toàn xứng với khí chất ấy. Cô chỉ ban cho Cẩm An một ánh mắt lặng như mặt hồ, rồi không chú ý đến nữa, rất giống cách nhìn vố ruồi muỗi.
Ánh mắt đó làm Cẩm An phát điên, hai tay run rẩy vẩy nước vào người Tiêu Lạc, thứ nước thánh khắc tinh với ma cà rồng.
Tiêu Lạc nghiêng đầu tránh né, ánh mắt trở nên tăm tối hơn. Những thứ này tại sao Cẩm An lại biết?
Tuy nói nhân loại và ma cà rồng đã chung sống cũng gọi là miễn cưỡng hòa bình nhưng số lượng nhân loại biết đến ma cà rồng phải nói cực kỳ ít. Chỉ có những người được chỉ định từ chính quyền thế giới mới có thể biết được một sinh vật khác không phải nhân loại.
Có nghĩa, Mạc Khiết đang dần lộ diện ra ánh sáng và kêu gọi con người đầu quân cho hắn. Sáng kiến khá hay khi bắt đầu từ Cẩm An, bởi vì cha cô ta đứng đầu trong bộ chính trị ngoại giao. Hay rồi.
- "Về nhà ngay đi, có khi được nhìn mặt cha mình lần cuối đấy"- Đây là lời nhắc nhở thiện lành nhất từ cô, bởi vì kẻ thất bại không nhiệm thì chiếu theo quy định của nghĩa quân chính là chết.
- "Mày nói vậy là ý gì..."- Cô ả dường như trợn mắt nhìn Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc quay đầu lại, đôi mắt ẩn hiện sắc đỏ -"Đừng trêu đến những kẻ thần bí, nếu không chết lúc nào cũng chẳng biết"-
•
Tiêu Lạc rời khỏi trường, cô cần làm một thứ, đó chính là đến nhà nguyên chủ - Tiêu Dao. Năng lực thần bí trong người Tiêu Dao là vấn đề cô luôn tìm hiểu bấy lâu nay. Rõ ràng Tiêu Dao là nhân loại nhưng trong một định mức nhất định vẫn có phản ứng với máu tươi, tuy không đến nỗi khát máu như ma cà rồng nhưng cũng đáng chú ý rồi.
Căn biệt thự trước đây đã bị niêm phong, đưa vào thế chấp tài sản, nhưng hiện tại vẫn chưa rao bán được. Tiêu Lạc vượt hàng rào, tiến vào bên trong.
Đi dạo một vòng, nhìn qua thì có vẻ bình thường, nhưng nếu để ý, trên sàn nhà và trần nhà có những hoa văn kỳ lạ được trộn lẫn với hoa văn bình thường.
Nếu lấy những hòa văn kỳ lạ kia ghép lại thì ra hình ảnh cánh cửa hôm đấy Tiêu Lạc thấy ở biệt thự của Doãn gia.
Rốt cuộc gia đình nguyên chủ và Doãn gia có quan hệ gì?
Tiêu Lạc đi một căn phòng trống ở góc khuất hành lang, nơi đây tăm tối đến mức không thấy bóng dáng mặt trời nào cả. Bố trí rất bình thường, giống như một nhà kho. Nhưng cách những chiếc đinh được đóng lên tường lại đều một cách kì lạ. Huống chi mỗi đầu đinh lại còn được phủ một lớp bụi vàng nhạt.
Tiêu Lạc ấn những chiếc đinh theo thứ tự, không ngờ mặt đất lại rung chuyển để lộ ra bí mất mà gia tộc cất giấu.
Doãn quý bà đứng từ xa nhìn lại, nở nụ cười bất đắc dĩ, thằng cháu của bà nó có được tình yêu là cái dáng vẻ hệt như thằng ngốc vậy.
- "Tiểu miêu, hôm nay hai chúng ta ra ngoài đi dạo ha, để baba và mama con có không gian riêng hường phấn chứ"- Doãn quý bà xoa đầu 419 rồi đầy cưng nựng mà nói.
419 nghe hiểu nên rất nhu thuận, chủ động dùng đầu cạ vào tay bà, coi như lời đồng ý.
•
Đến khi thư phòng chỉ còn lại hai người, Doãn Bằng mới thực sự chạy lại ôm cô vào lòng. Y lại cảm thấy hơi đói rồi...
- "Nguyên một đêm, chưa đủ?"- Tiêu Lạc nhướn mày khi móng vuốt của con sói nào đấy không ngừng chu du tiến vào bên trong.
Doãn Bằng ngượng ngùng thu tay lại nhưng lại bị người nào đó bắt lấy tay mình kéo trở lại, yên vị trên vùng eo nhỏ nhắn.
- "Anh đang coi thường em đấy"- Tiêu Lạc lườm y một cái.
Doãn Bằng được mở đèn xanh, cứ thế mà tiến lên.
•
Dù gì nghỉ cũng đã lâu, Tiêu Lạc cùng Doãn Bằng phải đi học trở lại.
Tiêu Lạc ngán ngẩm nhìn đống công thức trên bảng, đành chịu giơ hai tay đầu hàng mà chìm vào giấc ngủ dù rằng việc này khá là không tôn trọng giáo viên.
Cẩm An chỉ chờ giây phút này, giơ tay lên, muốn mách thầy giáo -"Thầy, bạn Tiêu Dao ngủ gật trong lớp"-
Thầy giáo chỉ liếc sơ qua một cái, lại quay lưng viết lên bảng rồi giảng bài tiếp.
- "Thầy..."- Cẩm An định lên tiếng tiếp nhưng thầy giáo đã gắt -"Cẩm An, nếu em còn làm phiền tôi giảng bài thì ra ngoài"-
Cẩm An cắn chặt môi mình, lườm nguýt Tiêu Lạc đang yên giấc, thầm ra một lời chửi thầm.
Còn thầy giáo thì sao? Ai dám đụng đến Vương tử phu nhân? Lão chưa muốn bị đuổi việc đâu. Chưa kể mới quay xuống nhìn, vương tử đã nổi lên sát khí, nhắc nhở nữa là tiêu đời cái mạng già này mất.
Doãn Bằng nhận được tin Mạc Khiết lại đem quân náo loạn cuộc họp giữa nhân loại và ma cà rồng, cần có sự ra mặt của vương tử. Y tuy không muốn nhưng vẫn đành lưu luyến Tiêu Lạc rồi nhanh chóng đi xử lý công vụ.
Tiêu Lạc ngồi ở hành lang trống, cuốn sách che khuất đi những tia nắng lăn tăn lọt vào từ khung cửa sổ.
- "Tao không biết mày đã bỏ thứ bùa gì cho Bằng Bằng và thầy giáo nhưng hôm nay tao phải dạy mày một bài học vì cái tội giành đồ của người khác"- Cẩm An tay cầm một cây thánh giá, một tay cầm lọ nước bước đến gần Tiêu Lạc.
Người được cho là vương tử phu nhân hoàn toàn xứng với khí chất ấy. Cô chỉ ban cho Cẩm An một ánh mắt lặng như mặt hồ, rồi không chú ý đến nữa, rất giống cách nhìn vố ruồi muỗi.
Ánh mắt đó làm Cẩm An phát điên, hai tay run rẩy vẩy nước vào người Tiêu Lạc, thứ nước thánh khắc tinh với ma cà rồng.
Tiêu Lạc nghiêng đầu tránh né, ánh mắt trở nên tăm tối hơn. Những thứ này tại sao Cẩm An lại biết?
Tuy nói nhân loại và ma cà rồng đã chung sống cũng gọi là miễn cưỡng hòa bình nhưng số lượng nhân loại biết đến ma cà rồng phải nói cực kỳ ít. Chỉ có những người được chỉ định từ chính quyền thế giới mới có thể biết được một sinh vật khác không phải nhân loại.
Có nghĩa, Mạc Khiết đang dần lộ diện ra ánh sáng và kêu gọi con người đầu quân cho hắn. Sáng kiến khá hay khi bắt đầu từ Cẩm An, bởi vì cha cô ta đứng đầu trong bộ chính trị ngoại giao. Hay rồi.
- "Về nhà ngay đi, có khi được nhìn mặt cha mình lần cuối đấy"- Đây là lời nhắc nhở thiện lành nhất từ cô, bởi vì kẻ thất bại không nhiệm thì chiếu theo quy định của nghĩa quân chính là chết.
- "Mày nói vậy là ý gì..."- Cô ả dường như trợn mắt nhìn Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc quay đầu lại, đôi mắt ẩn hiện sắc đỏ -"Đừng trêu đến những kẻ thần bí, nếu không chết lúc nào cũng chẳng biết"-
•
Tiêu Lạc rời khỏi trường, cô cần làm một thứ, đó chính là đến nhà nguyên chủ - Tiêu Dao. Năng lực thần bí trong người Tiêu Dao là vấn đề cô luôn tìm hiểu bấy lâu nay. Rõ ràng Tiêu Dao là nhân loại nhưng trong một định mức nhất định vẫn có phản ứng với máu tươi, tuy không đến nỗi khát máu như ma cà rồng nhưng cũng đáng chú ý rồi.
Căn biệt thự trước đây đã bị niêm phong, đưa vào thế chấp tài sản, nhưng hiện tại vẫn chưa rao bán được. Tiêu Lạc vượt hàng rào, tiến vào bên trong.
Đi dạo một vòng, nhìn qua thì có vẻ bình thường, nhưng nếu để ý, trên sàn nhà và trần nhà có những hoa văn kỳ lạ được trộn lẫn với hoa văn bình thường.
Nếu lấy những hòa văn kỳ lạ kia ghép lại thì ra hình ảnh cánh cửa hôm đấy Tiêu Lạc thấy ở biệt thự của Doãn gia.
Rốt cuộc gia đình nguyên chủ và Doãn gia có quan hệ gì?
Tiêu Lạc đi một căn phòng trống ở góc khuất hành lang, nơi đây tăm tối đến mức không thấy bóng dáng mặt trời nào cả. Bố trí rất bình thường, giống như một nhà kho. Nhưng cách những chiếc đinh được đóng lên tường lại đều một cách kì lạ. Huống chi mỗi đầu đinh lại còn được phủ một lớp bụi vàng nhạt.
Tiêu Lạc ấn những chiếc đinh theo thứ tự, không ngờ mặt đất lại rung chuyển để lộ ra bí mất mà gia tộc cất giấu.