Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Tiêu Lạc chìm trong bể ý thức vô tận nhưng cơn đau cứ day dứt mãi không buông, từ những đoạn ký ức mơ hồ đến sự bùng phá mạnh mẽ của nguồn năng lượng bất tận.
Hệ thống nhìn chủ nhân cứ mãi bất tỉnh, nó lo lắng rồi, nhưng dù kiểm tra thế nào chỉ số sức khỏe của chủ nhân luôn ở mức ổn định làm nó chẳng tìm ra được nguyên do. Hệ thống đang cố tìm cách lay chủ nhân tỉnh, nhưng sự thay đổi của không gian khiến nó cảm thấy không khỏe.
Có một nguồn sức mạnh muốn tách nó ra khỏi chủ nhân!
[Hệ thống 419 báo cáo, báo cáo...] - Hệ thống cố gắng liên lạc với tổng bộ nhưng hoàn toàn tuyệt vọng. Chẳng một ai hồi đáp.
[Chủ nhân...chủ nhân... người mau tỉnh dậy đi] - Nó hoang mang đến loạn rồi, chủ nhân không còn thể xác chỉ tồn tại dưới dạng linh hồn được bảo vệ bởi không gian của nó. Nếu như bị tách khỏi đây, khả năng lớn sẽ bị rơi khoảng không Hỗn Độn.
Bằng cái giọng ồn ồn máy móc, nó khóc lên từng tiếng, không gian của nó không thể bao bọc linh hồn của chủ nhân thêm nữa. Đối với một hệ thống như nó, trải qua bao nhiêu đời ký chủ nhưng duy nhất chỉ có Tiêu Lạc là đối tốt với nó. Tuy đôi chút lạnh nhạt nhưng vẫn luôn dành ra số điểm mà cô kiếm được cho nó. Ai nói máy móc không thể có tình cảm chứ!
Một đạo lực mạnh mẽ, tách dần nó khỏi chủ nhân, trông thấy dáng vẻ ngủ say biến mất từ từ, nó òa khóc lên, cố gắng dùng toàn bộ sức mình để ngăn chặn nhưng đều như muối bỏ biển.
[…Chủ nhân, là 419 vô năng...] - Nó hận tổng cục, hận cái cách bọn chúng đối xử bất công với Tiêu Lạc. Tại sao vẫn luôn đặt cô vào những tình huống nguy hiểm? Tại sao không chú ý đến những lỗi sai trong nhiệm vụ?
•
Tiêu Lạc chìm trong bể ý thức rất lâu, tựa như vô tận. Cô thấy được những hình ảnh không cí trong trí nhớ của mình. Giọng nói của người đàn ông vẫn luôn khẽ vang trong đầu cô, trầm ấm, tràn chứa những cảm xúc đong đầy nhất.
Một tòa thần điện được tỏa sáng bởi hàng ngàn tinh tú, nữ nhân ngồi trên đỉnh cao nhất vẫn luôn cầm trong tay quyền trượng, nàng ta chúc phúc cho mọi người. Những con người vận lên y phục trắng, tựa như những thiên sứ. Bọn họ vẻ mặt thành kính, niệm một loại tiếng không hiểu. Giọng điệu đều đều âm vang trong tòa thần điện tuyệt đẹp.
Khung cảnh lại nhòe đi, máu tươi vấy bẩn thần điện, những tia lôi điện từng chút một phá hủy điện thờ. Nhưng nữ nhân kia vẫn nở nụ cười ngang tàn, khiêu khích đối với loại bóng tối không rõ nguồn gốc. Nữ gõ quyền trượng từng nhịp xuống nền đất thủy tinh.
Tiếng ma sát khiến Tiêu Lạc tỉnh giấc sau một hồi thời gian dài để ngủ.
Khung cảnh khác lạ, bao trùm không gian là một loại ánh sáng màu đỏ, nó rất khó chịu, tựa như chỉ mấy giây tiếp theo sẽ nóng rực lên và thiêu chết đối phương. Đối lập hoàn toàn với sự dịu nhẹ của bầu trời ngân hà kia.
Cô nhíu mày, sự im ắng lạ thường làm cô có chút không quen, cất tiếng -"Hệ thống?"-
- "419?"-
Gọi rất lâu nhưng không có tiếng trả, Tiêu Lạc nhíu mày, đi tìm khắp không gian nhưng đây không gian bốn chiều, rộng vô cùng, đi đến năm sau cũng chả thấy điểm dừng.
Trong có dự cảm chẳng lành, Tiêu Lạc nghiến răng khi cơn đau lại bất ngờ ập đến, tưởng chừng dưới lớp da mịn màng kia là một con rắn ẩn nấp, sau trải qua những ngày trường thành bây giờ tựa như muốn tiêu diệt chủ nhân để tự do.
Máu từ cánh tay tràn ra, hòa cùng ánh sáng dịu nhẹ làm không gian một lúc càng ma mị.
"*Vị thần tối cao, xin người hãy tỉnh dậy, tỉnh dậy đoạt lại ngai vị của ngài*"
Hàng loạt âm thanh cùng đồng thanh lên tiếng, vang lên tứ phía, nhưng không kịp nghĩ gì nhiều nữa, thứ đó sắp thoát xác khỏi cơ thể cô rồi. Nước mắt cuối cùng rơi xuống, vương lên khóe mi đã im lìm. Tiêu Lạc lần nữa bất tỉnh.
"*Chỉ cần thần lực của ngài tỉnh dậy, tất cả sẽ trở lại quỹ đạo vốn có, ngài không cần lo lắng, tiểu thư của ta*"
•
- "Tiêu Ân, Tiêu Ân, cậu không sao chứ?"- Người nào đó cứ mãi lay cơ thể của cô. Điều này khiến Tiêu Lạc khó chịu vô cùng.
Chịu khó để đôi mắt thích nghi với ánh sáng tự nhiên kia. Gian nan để nhìn rõ khung cảnh xung quanh.
Một khu dân cứ nghèo, xung quanh lại tràn đầy mùi của nhựa chảy cùng thức ăn thừa khiến Tiêu Lạc không nhịn được có cảm giác buồn nôn.
Không có hệ thống, Tiêu Lạc chẳng biết mình phải làm gì, cũng chẳng có thông tin cụ thể để làm việc. Thật khó khăn.
Tiêu Lạc mím môi, đầy trắc trở mở miệng -"Cậu là ai?"- Nữ nhân trước mặt ước chừng chỉ mười bảy tuổi, khuôn mặt lắm lem nhưng đôi mặt lại sáng lên vẻ tinh anh thật thà.
- "Tiêu Ân, cậu sao thế, tớ là Thảo Miên đây mà, đầu cậu có sao không, mau mau lại đây cho tớ xem"- Thảo Miên lo lắng, đưa tay muốn kiểm tra vết thương trên đầu cô.
Nhưng với bản chất có chút sạch sẽ ăn sâu vào linh hồn, ngoài trừ người yêu thì cô luôn bài xích mọi sự đụng chạm của người khác. Tránh né ý tốt của Thảo Miên.
- "... Tôi không sao, chỉ là quên mất..."- Dưới ánh nhìn lo lắng của Thảo Miên, cô nuốt chữ "tất cả" vào bụng, khó khăn nói -"Một vài thứ"-
~~~~~~~
Hệ thống nhìn chủ nhân cứ mãi bất tỉnh, nó lo lắng rồi, nhưng dù kiểm tra thế nào chỉ số sức khỏe của chủ nhân luôn ở mức ổn định làm nó chẳng tìm ra được nguyên do. Hệ thống đang cố tìm cách lay chủ nhân tỉnh, nhưng sự thay đổi của không gian khiến nó cảm thấy không khỏe.
Có một nguồn sức mạnh muốn tách nó ra khỏi chủ nhân!
[Hệ thống 419 báo cáo, báo cáo...] - Hệ thống cố gắng liên lạc với tổng bộ nhưng hoàn toàn tuyệt vọng. Chẳng một ai hồi đáp.
[Chủ nhân...chủ nhân... người mau tỉnh dậy đi] - Nó hoang mang đến loạn rồi, chủ nhân không còn thể xác chỉ tồn tại dưới dạng linh hồn được bảo vệ bởi không gian của nó. Nếu như bị tách khỏi đây, khả năng lớn sẽ bị rơi khoảng không Hỗn Độn.
Bằng cái giọng ồn ồn máy móc, nó khóc lên từng tiếng, không gian của nó không thể bao bọc linh hồn của chủ nhân thêm nữa. Đối với một hệ thống như nó, trải qua bao nhiêu đời ký chủ nhưng duy nhất chỉ có Tiêu Lạc là đối tốt với nó. Tuy đôi chút lạnh nhạt nhưng vẫn luôn dành ra số điểm mà cô kiếm được cho nó. Ai nói máy móc không thể có tình cảm chứ!
Một đạo lực mạnh mẽ, tách dần nó khỏi chủ nhân, trông thấy dáng vẻ ngủ say biến mất từ từ, nó òa khóc lên, cố gắng dùng toàn bộ sức mình để ngăn chặn nhưng đều như muối bỏ biển.
[…Chủ nhân, là 419 vô năng...] - Nó hận tổng cục, hận cái cách bọn chúng đối xử bất công với Tiêu Lạc. Tại sao vẫn luôn đặt cô vào những tình huống nguy hiểm? Tại sao không chú ý đến những lỗi sai trong nhiệm vụ?
•
Tiêu Lạc chìm trong bể ý thức rất lâu, tựa như vô tận. Cô thấy được những hình ảnh không cí trong trí nhớ của mình. Giọng nói của người đàn ông vẫn luôn khẽ vang trong đầu cô, trầm ấm, tràn chứa những cảm xúc đong đầy nhất.
Một tòa thần điện được tỏa sáng bởi hàng ngàn tinh tú, nữ nhân ngồi trên đỉnh cao nhất vẫn luôn cầm trong tay quyền trượng, nàng ta chúc phúc cho mọi người. Những con người vận lên y phục trắng, tựa như những thiên sứ. Bọn họ vẻ mặt thành kính, niệm một loại tiếng không hiểu. Giọng điệu đều đều âm vang trong tòa thần điện tuyệt đẹp.
Khung cảnh lại nhòe đi, máu tươi vấy bẩn thần điện, những tia lôi điện từng chút một phá hủy điện thờ. Nhưng nữ nhân kia vẫn nở nụ cười ngang tàn, khiêu khích đối với loại bóng tối không rõ nguồn gốc. Nữ gõ quyền trượng từng nhịp xuống nền đất thủy tinh.
Tiếng ma sát khiến Tiêu Lạc tỉnh giấc sau một hồi thời gian dài để ngủ.
Khung cảnh khác lạ, bao trùm không gian là một loại ánh sáng màu đỏ, nó rất khó chịu, tựa như chỉ mấy giây tiếp theo sẽ nóng rực lên và thiêu chết đối phương. Đối lập hoàn toàn với sự dịu nhẹ của bầu trời ngân hà kia.
Cô nhíu mày, sự im ắng lạ thường làm cô có chút không quen, cất tiếng -"Hệ thống?"-
- "419?"-
Gọi rất lâu nhưng không có tiếng trả, Tiêu Lạc nhíu mày, đi tìm khắp không gian nhưng đây không gian bốn chiều, rộng vô cùng, đi đến năm sau cũng chả thấy điểm dừng.
Trong có dự cảm chẳng lành, Tiêu Lạc nghiến răng khi cơn đau lại bất ngờ ập đến, tưởng chừng dưới lớp da mịn màng kia là một con rắn ẩn nấp, sau trải qua những ngày trường thành bây giờ tựa như muốn tiêu diệt chủ nhân để tự do.
Máu từ cánh tay tràn ra, hòa cùng ánh sáng dịu nhẹ làm không gian một lúc càng ma mị.
"*Vị thần tối cao, xin người hãy tỉnh dậy, tỉnh dậy đoạt lại ngai vị của ngài*"
Hàng loạt âm thanh cùng đồng thanh lên tiếng, vang lên tứ phía, nhưng không kịp nghĩ gì nhiều nữa, thứ đó sắp thoát xác khỏi cơ thể cô rồi. Nước mắt cuối cùng rơi xuống, vương lên khóe mi đã im lìm. Tiêu Lạc lần nữa bất tỉnh.
"*Chỉ cần thần lực của ngài tỉnh dậy, tất cả sẽ trở lại quỹ đạo vốn có, ngài không cần lo lắng, tiểu thư của ta*"
•
- "Tiêu Ân, Tiêu Ân, cậu không sao chứ?"- Người nào đó cứ mãi lay cơ thể của cô. Điều này khiến Tiêu Lạc khó chịu vô cùng.
Chịu khó để đôi mắt thích nghi với ánh sáng tự nhiên kia. Gian nan để nhìn rõ khung cảnh xung quanh.
Một khu dân cứ nghèo, xung quanh lại tràn đầy mùi của nhựa chảy cùng thức ăn thừa khiến Tiêu Lạc không nhịn được có cảm giác buồn nôn.
Không có hệ thống, Tiêu Lạc chẳng biết mình phải làm gì, cũng chẳng có thông tin cụ thể để làm việc. Thật khó khăn.
Tiêu Lạc mím môi, đầy trắc trở mở miệng -"Cậu là ai?"- Nữ nhân trước mặt ước chừng chỉ mười bảy tuổi, khuôn mặt lắm lem nhưng đôi mặt lại sáng lên vẻ tinh anh thật thà.
- "Tiêu Ân, cậu sao thế, tớ là Thảo Miên đây mà, đầu cậu có sao không, mau mau lại đây cho tớ xem"- Thảo Miên lo lắng, đưa tay muốn kiểm tra vết thương trên đầu cô.
Nhưng với bản chất có chút sạch sẽ ăn sâu vào linh hồn, ngoài trừ người yêu thì cô luôn bài xích mọi sự đụng chạm của người khác. Tránh né ý tốt của Thảo Miên.
- "... Tôi không sao, chỉ là quên mất..."- Dưới ánh nhìn lo lắng của Thảo Miên, cô nuốt chữ "tất cả" vào bụng, khó khăn nói -"Một vài thứ"-
~~~~~~~