Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
- " Tiểu thư...."-
- "Ta ở đây sẽ gây ra phiền toái cho ngươi nhưng vết thương hiện tại không tiện, sáng mai ta sẽ đi"- Tiêu Lạc không nhìn y, chỉ nói như tự đọc thoại
- "Còn vết thương của người..."-
- "Nhờ dược của ngươi cũng đỡ rồi, phải đa tạ"- Tiêu Lạc làm hành động chắp tay lại nói
- "Được rồi, tiểu thư nên nghỉ ngơi"- Tư Âm rũ mi bước ra ngoài
Nàng đưa mắt dõi theo hành động của y rồi bĩnh tĩnh đọc sách đến khi bình minh lên. Trời vừa sáng, nàng nhấc chân rời khỏi đây.
Trên bãi cỏ nghe tiếng xào xạc sau khi nàng rời khỏi không lâu, Tư Âm nắm chặt bức thư trong tay, ngoài mặt bình thường nhưng nội tâm đã dậy sóng.
Bầu trời hiện lên những tia nắng đầu tiên, một đàn quạ bay qua, chúng kêu lên "quác quác", tựa như một điểm báo không may sắp tới.
Tiêu Lạc rảo bước theo dòng suối nàng từng dùng để thoát thân, vượt qua từng thân trúc cao, không gian tĩnh lặng bị tiếng động của những bước chân phá vỡ.
Nàng không hoang mang cũng chẳng bỏ chạy, tinh thần lực của nàng bao trùm một phạm vi nhỏ nên có thể biết được hành động tiếp theo của bọn chúng.
[ký chủ... nếu sử dụng lâu quá thì với cấp bậc hiện tại của ngài thì rất dễ kiệt sức]
- "Đã biết"-
Nhanh nhẹ né cung tên nhắm vào mình, Tiêu Lạc bắt đầu tăng tốc lên, càng lúc càng chạy sâu vào rừng, đường đá một lúc một tăng, một lúc càng khó đi.
Đến đường cùng, phía sau là vách núi không lối đi, Tiêu Lạc cũng không chạy nữa, ngồi khoanh chân chờ bọn người đấy tới.
- "Hoàng hậu nương nương chịu trói rồi sao?"- Giọng nữ nhân đầy chanh chua vang lên
Nàng cười khẩy -"Tịch quý phi có tâm, mang đến cả đội thị vệ, ta thật có giá vậy sao?"-
- "Hừ, sắp chết đến nơi vẫn mạnh miệng, đến lúc chết đừng quỳ xuống van xin ta"- Tịch Lộ Lộ phất tay ý chỉ hạ tiễn
Tiêu Lạc nhíu chặt mày, nhanh nhẹn ngồi dậy, kéo mạnh sợi dây cước mỏng manh, xạ tiễn bị cước bén cắt đôi, nàng cắn chặt môi, mặc kệ cước làm tay bật máu mà kéo chặt hơn nữa, đám thị vệ kẻ không mặc giáp thì bị đây cứa sâu vào thịt, kẻ mặc giáp cũng bị cắt vào động mạch, một mảng rừng xanh chẳng mấy chốc tràn ngập trong máu tanh.
Tịch Lộ Lộ mặt trắng bệnh nhìn vị tiểu thư suốt bao năm qua ả coi thường, ức hiếp.
Tiêu Lạc sắc bén nhìn ả -"Tịch quý phi, cung cấm ta không thể làm gì ngươi nhưng đừng quên đây là ngoại ô kinh thành, dưới chân thiên tử ta làm gì sao hắn có thể biết được"-
Mặc kệ đôi bàn tay trắng nõn hằn in những vết rách đáng sợ, Tiêu Lạc cầm lên cung tên của một trong số bọn thị vệ, nâng cao mũi tên nhắm vào Tịch Lộ Lộ.
"Xoẹt" tiếng mũi tên vun vút vụt qua mặt của ả, cắm chặt vào đá. Tịch Lộ Lộ kinh hãi mà quỵ xuống và ngất đi.
Mới hù dọa một chút liền ngất, tâm lý yếu như vậy mà cũng làm nhân vật chính.
Đôi tay máu thịt lẫn lộn, vết thương được băng bó cũng vì vận động nhiều lại nứt toạc ra, nàng đau đến nhíu chặt mày nhưng vẫn cố gắng đến chỗ Tịch Lộ Lộ, lấy từ trong túi áo của ả một mảnh giấy. Một dòng chữ hữu lực hiện ra khi nàng mở tờ giấy ra
"**Tiêu Nhạn vào sáng bình minh sẽ rời khỏi**"
Mắt nàng lạnh nhạt vứt tờ giấy đi tiếp tục lục túi thơm của ả. Vẫn bình tĩnh nắm đại ý của của thư, mới hài lòng ôm lấy vết thương muốn rời khỏi.
Cảm nhận được sát khí phía sau, một mũi tên nhọn cứ thoăn thoắt trong không khí nhắm vào nàng.
Lúc đấy, nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Chết chắc rồi.
"choảng" tiếng của hai vũ khí va với nhau. Tư Âm dùng kiếm đánh bay mũi tiễn, từ trong áo lấy ra khăn tay, chầm chậm nâng bàn tay bị thương đến nhìn không ra chỉ tay nữa.
Y nhíu mày, lòng không hiểu sao nổi lên sự xót xa.
Tiêu Lạc chứng kiến một màn này, không ngăn cản hành động của y, cũng không tỏ vẻ cảm tạ gì cho cam.
- "Tiểu thư, người không sao chứ?"- Tư Âm quan tâm hỏi
Nàng im lặng một lúc lâu mới đáp -"Chưa chết"-
Tư Âm liếc nhìn tớ giấy bị vò nát dưới đất, như hiểu ra, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
- "Ta không có động đến Tịch Lộ Lộ, nàng ta chỉ ngất xỉu thôi"- Tiêu Lạc rút tay lại, muốn quay lưng bỏ đi nhưng vết thương ở chân khiến nàng ngã xuống đất. Cũng may Tư Âm kịp thời đỡ lấy nàng, bế nàng lên tay của mình.
- "Ta không phải Tịch Lộ Lộ"- Nàng có lòng hảo tâm nhắc nhở
- "Tiểu thư... ta xin lỗi"- Tư Âm giọng ủ rũ
"*Tiểu thư...Tiểu thư*"
Tiêu Lạc ngơ người ra một lúc, giọng điểu cử chỉ... cứ khiến nàng liên tưởng đến Ảnh Quân.... không biết y ở đấy đã có vợ chưa?
- "Tiểu thư...tiểu thư"- Tư Âm thấy nàng trầm mặc, trong lòng có chút loạn, sợ nàng giận hoặc đau
- "Tự đọc"- Tiêu Lạc hoàn hồn, đưa lá thư thứ hai cho Tư Âm
Y không hiểu nhưng vẫn rất nghe lời, một tay giữ lấy nàng, một tay bắt đầu lật thư ra.
"**Tư Âm - hậu duệ của Tư gia, tài trí như cha, mạng phải giữ**..."
- "Ta ở đây sẽ gây ra phiền toái cho ngươi nhưng vết thương hiện tại không tiện, sáng mai ta sẽ đi"- Tiêu Lạc không nhìn y, chỉ nói như tự đọc thoại
- "Còn vết thương của người..."-
- "Nhờ dược của ngươi cũng đỡ rồi, phải đa tạ"- Tiêu Lạc làm hành động chắp tay lại nói
- "Được rồi, tiểu thư nên nghỉ ngơi"- Tư Âm rũ mi bước ra ngoài
Nàng đưa mắt dõi theo hành động của y rồi bĩnh tĩnh đọc sách đến khi bình minh lên. Trời vừa sáng, nàng nhấc chân rời khỏi đây.
Trên bãi cỏ nghe tiếng xào xạc sau khi nàng rời khỏi không lâu, Tư Âm nắm chặt bức thư trong tay, ngoài mặt bình thường nhưng nội tâm đã dậy sóng.
Bầu trời hiện lên những tia nắng đầu tiên, một đàn quạ bay qua, chúng kêu lên "quác quác", tựa như một điểm báo không may sắp tới.
Tiêu Lạc rảo bước theo dòng suối nàng từng dùng để thoát thân, vượt qua từng thân trúc cao, không gian tĩnh lặng bị tiếng động của những bước chân phá vỡ.
Nàng không hoang mang cũng chẳng bỏ chạy, tinh thần lực của nàng bao trùm một phạm vi nhỏ nên có thể biết được hành động tiếp theo của bọn chúng.
[ký chủ... nếu sử dụng lâu quá thì với cấp bậc hiện tại của ngài thì rất dễ kiệt sức]
- "Đã biết"-
Nhanh nhẹ né cung tên nhắm vào mình, Tiêu Lạc bắt đầu tăng tốc lên, càng lúc càng chạy sâu vào rừng, đường đá một lúc một tăng, một lúc càng khó đi.
Đến đường cùng, phía sau là vách núi không lối đi, Tiêu Lạc cũng không chạy nữa, ngồi khoanh chân chờ bọn người đấy tới.
- "Hoàng hậu nương nương chịu trói rồi sao?"- Giọng nữ nhân đầy chanh chua vang lên
Nàng cười khẩy -"Tịch quý phi có tâm, mang đến cả đội thị vệ, ta thật có giá vậy sao?"-
- "Hừ, sắp chết đến nơi vẫn mạnh miệng, đến lúc chết đừng quỳ xuống van xin ta"- Tịch Lộ Lộ phất tay ý chỉ hạ tiễn
Tiêu Lạc nhíu chặt mày, nhanh nhẹn ngồi dậy, kéo mạnh sợi dây cước mỏng manh, xạ tiễn bị cước bén cắt đôi, nàng cắn chặt môi, mặc kệ cước làm tay bật máu mà kéo chặt hơn nữa, đám thị vệ kẻ không mặc giáp thì bị đây cứa sâu vào thịt, kẻ mặc giáp cũng bị cắt vào động mạch, một mảng rừng xanh chẳng mấy chốc tràn ngập trong máu tanh.
Tịch Lộ Lộ mặt trắng bệnh nhìn vị tiểu thư suốt bao năm qua ả coi thường, ức hiếp.
Tiêu Lạc sắc bén nhìn ả -"Tịch quý phi, cung cấm ta không thể làm gì ngươi nhưng đừng quên đây là ngoại ô kinh thành, dưới chân thiên tử ta làm gì sao hắn có thể biết được"-
Mặc kệ đôi bàn tay trắng nõn hằn in những vết rách đáng sợ, Tiêu Lạc cầm lên cung tên của một trong số bọn thị vệ, nâng cao mũi tên nhắm vào Tịch Lộ Lộ.
"Xoẹt" tiếng mũi tên vun vút vụt qua mặt của ả, cắm chặt vào đá. Tịch Lộ Lộ kinh hãi mà quỵ xuống và ngất đi.
Mới hù dọa một chút liền ngất, tâm lý yếu như vậy mà cũng làm nhân vật chính.
Đôi tay máu thịt lẫn lộn, vết thương được băng bó cũng vì vận động nhiều lại nứt toạc ra, nàng đau đến nhíu chặt mày nhưng vẫn cố gắng đến chỗ Tịch Lộ Lộ, lấy từ trong túi áo của ả một mảnh giấy. Một dòng chữ hữu lực hiện ra khi nàng mở tờ giấy ra
"**Tiêu Nhạn vào sáng bình minh sẽ rời khỏi**"
Mắt nàng lạnh nhạt vứt tờ giấy đi tiếp tục lục túi thơm của ả. Vẫn bình tĩnh nắm đại ý của của thư, mới hài lòng ôm lấy vết thương muốn rời khỏi.
Cảm nhận được sát khí phía sau, một mũi tên nhọn cứ thoăn thoắt trong không khí nhắm vào nàng.
Lúc đấy, nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Chết chắc rồi.
"choảng" tiếng của hai vũ khí va với nhau. Tư Âm dùng kiếm đánh bay mũi tiễn, từ trong áo lấy ra khăn tay, chầm chậm nâng bàn tay bị thương đến nhìn không ra chỉ tay nữa.
Y nhíu mày, lòng không hiểu sao nổi lên sự xót xa.
Tiêu Lạc chứng kiến một màn này, không ngăn cản hành động của y, cũng không tỏ vẻ cảm tạ gì cho cam.
- "Tiểu thư, người không sao chứ?"- Tư Âm quan tâm hỏi
Nàng im lặng một lúc lâu mới đáp -"Chưa chết"-
Tư Âm liếc nhìn tớ giấy bị vò nát dưới đất, như hiểu ra, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
- "Ta không có động đến Tịch Lộ Lộ, nàng ta chỉ ngất xỉu thôi"- Tiêu Lạc rút tay lại, muốn quay lưng bỏ đi nhưng vết thương ở chân khiến nàng ngã xuống đất. Cũng may Tư Âm kịp thời đỡ lấy nàng, bế nàng lên tay của mình.
- "Ta không phải Tịch Lộ Lộ"- Nàng có lòng hảo tâm nhắc nhở
- "Tiểu thư... ta xin lỗi"- Tư Âm giọng ủ rũ
"*Tiểu thư...Tiểu thư*"
Tiêu Lạc ngơ người ra một lúc, giọng điểu cử chỉ... cứ khiến nàng liên tưởng đến Ảnh Quân.... không biết y ở đấy đã có vợ chưa?
- "Tiểu thư...tiểu thư"- Tư Âm thấy nàng trầm mặc, trong lòng có chút loạn, sợ nàng giận hoặc đau
- "Tự đọc"- Tiêu Lạc hoàn hồn, đưa lá thư thứ hai cho Tư Âm
Y không hiểu nhưng vẫn rất nghe lời, một tay giữ lấy nàng, một tay bắt đầu lật thư ra.
"**Tư Âm - hậu duệ của Tư gia, tài trí như cha, mạng phải giữ**..."