Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Thần điện của đại thần Cảnh Nhiên - vị thần không chỉ nổi danh về sự trọng dụng của chủ thần mà còn nổi danh một vị thiên kim, nghe nói là đích thân Tử Hồ Điệp chọn ra làm cận thần của tân chủ thần
Cảnh Nhiên chăm chú quan sát đứa bé đang ngủ say. Tuy hành động nhẹ nhàng nhưng theo đôi tay của y khi đặt lên trán Tiêu Lạc lại càng khiến cho sắc mặt của nàng trở nên tái đi.
Đứng bên cạnh là một đứa bé cũng chạc tuổi với Tiêu Lạc. Đứa bé đón nhận ánh sáng từ tay của Cảnh Nhiên, cảm nhận năng lượng mạnh đang chuyển dời qua cơ thể mình.
- "Đại thần Cảnh Nhiên, đa tạ"- Tử Ngạn cúi đầu lấy lệ rồi rời đi.
Cảnh Nhiên trầm tư nhìn đôi tay của mình, việc y làm là đúng hay sai?
Một lời hứa bảo vệ người, bên cạnh ngươi hóa ra lại là lợi dụng nhau mà thôi...
Tiêu Lạc cựa mình ngồi dậy, đưa tay bé nhỏ chạm vào đôi tay của y, ánh mắt thuần khiết chưa từng nhuốm phải khói lửa nhân gian làm tim khẽ rung động.
- "Nhiên, người làm sao?"- Tiêu Lạc vổn rất ít cười, cũng chẳng có thú vui gì như những đứa trẻ khác. Hằng ngày, nàng làm bạn với sách, muốn biết về thế giới rộng lớn hơn.
Khi Cảnh Nhiên hỏi nàng tại sao lại thấy sách thú vị, Tiêu Lạc chỉ lắc đầu -"Những thứ này không thú vị, nhưng sẽ giúp ta trở thành cận thần của ngài"-
Cảnh Nhiên khó hiểu -"Tiểu thư muốn trở thành cận thần như vậy?"-
- "Nếu như ta làm tốt, chủ thần sẽ không làm khó ngươi"- Tiêu Lạc tuy giọng điệu chững chạc nhưng vẫn là một bé con, sao có thể giấu đi lòng mình.
Cảnh Nhiên không cười nổi nữa, y cúi đầu xuống nhặt một cánh hoa trắng mọc thành từng chùm rất đẹp.
- "Tiểu thư, tặng người"- Y che giấu nỗi hổ thẹn trong lòng mà gượng cười tặng cho nàng.
- "Bồ công anh? Rất đẹp, cảm ơn"- Nàng nhận lấy, trên khóe nhỏ nhắn lộ ra nụ cười tươi vui.
Một bông hoa dại có thể khiến Tiêu Lạc cười lên rạng rỡ nhất, duy nhất chỉ có một người. Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai, duy nhất chỉ có một người, đại thần Cảnh Nhiên.
Thần điện luôn là vẻ uy nghiêm nhất từ trước đến nay, Tiêu Lạc ngồi bên cạnh Cảnh Nhiên, ngoài mặt tuy bình tĩnh nhưng lần đầu tham gia những yến tiệc thế này, có chút thật không quen.
Vị trí cao nhất, Tử Hồ Điệp cùng Tử Ngạn tựa như đôi phụ tử hết sức yêu thương nhau. Các đại thần cũng chẳng ngờ tới, lần đầu có thể thấy một chủ thần lại yêu thương người sắp cướp mất quyền lực của mình đấy.
- "Tiêu Lạc như thế nào rồi?"- Tử Hồ Điệp lia đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn thân ảnh như mặt hồ yên tĩnh kia.
- "Tiểu thư vẫn đang cố gắng, nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của ngài"- Cảnh Nhiên rất bình tĩnh đối đáp.
- "Có một lời của đại thần Cảnh Nhiên, bổn tọa rất yên tâm, khai tiệc"- Tử Hồ Điệp nhếch khóe môi, xoa đầu nhi nữ thân yêu.
Tiêu Lạc rũ mi, tiếp nhận một ly trà đắng ngắt, nơi đây không được phép dùng thứ gì khác ngoài rượu và trà. Với cương vị là một cận thần tương lai, nàng càng không thể làm mất mặt Cảnh Nhiên.
Nhưng Tiêu Lạc không biết, tách trà này chính là Tử Ngạn cố ý chuẩn bị cho nàng. Nó mang vị đắng chát chứ không thanh như của Tử Ngạn. Tầm mắt nhàn nhạt của Tử Ngạn từ đầu đến cuối đều đặt trên người của chủ thần đích thực kia.
Tử Ngạn nhếch khóe môi, cứ mỗi lần một tách trà Tiêu Lạc uống hết, nàng ta lại lệnh cho người rót thêm. Vị thì càng lúc càng đắng.
- "Tiểu thư đã uống nhiều trà quá rồi, cũng nên ăn gì đi"- Cảnh Nhiên biết có người gây khó dễ, một tay chặn lại bình trà, mong người đó đừng đi quá xa.
Tiêu Lạc kéo tay áo y lại, hướng về phía Tử Ngạn, vẫn là nụ cười ôn hòa đó nhưng chẳng mang chút tia nắng nào như khi bên y -"Trà của người là hảo hảo vị, đa tạ vì đã mời, uống thêm vài tách cũng chẳng sao"-
Kiên nhẫn, phán đoán địa vị, thông minh đoán được cơ mưu, biến tiến biết lùi, đây là những thứ sẵn có của một chủ thần sao. Quả thật số phận bất công.
Thấy con gái mình yếu thế, Tử Hồ Điệp hừ lạnh, lệnh cho thị nữ tiếp tục rót -"Tiêu Lạc đã nói vậy, người đâu mang trà "hảo hảo ngon" nàng"-
Cảnh Nhiên mím môi bất lực nhìn cô bé chịu đựng sự dày vò của vị đắng lần đầu.
- "Đắng này ta chịu được"- Tiêu Lạc nói một câu, ý bảo là y không cần lo cho nàng những đồng thời nhắc nhở y rằng, sự đắng chát không chỉ đầu lưỡi mà còn ở nhân sinh hiểm ác, cạy quyền hiếp yếu, y phải đối mặt. Tiêu Lạc chịu được, y cũng phải chịu được.
Đóa hoa bồ công anh theo gió mà rời đi, Tiêu Lạc cũng vậy, nàng cũng như đóa bồ công anh kia, lá đắng như trà do nhiễm phải bụi trần lòng người, nhưng lòng lại mong manh mềm yếu như đóa hoa khi gặp một cơn gió xuân như Cảnh Nhiên.
- "Nhiên, ngươi là vệ thần của ta thì ta cũng sẽ bảo vệ ngươi"- Lời hứa trong cánh đồng lặng gió. Nhưng...
- "Hoa nở thật đẹp, nhưng hoa sẽ tàn... phải không, Nhiên?"-
Bồ công anh gửi hết những yêu thương vào gió, để đến cuối cùng chỉ còn cánh hoa trơ trụi.
Cảnh Nhiên chăm chú quan sát đứa bé đang ngủ say. Tuy hành động nhẹ nhàng nhưng theo đôi tay của y khi đặt lên trán Tiêu Lạc lại càng khiến cho sắc mặt của nàng trở nên tái đi.
Đứng bên cạnh là một đứa bé cũng chạc tuổi với Tiêu Lạc. Đứa bé đón nhận ánh sáng từ tay của Cảnh Nhiên, cảm nhận năng lượng mạnh đang chuyển dời qua cơ thể mình.
- "Đại thần Cảnh Nhiên, đa tạ"- Tử Ngạn cúi đầu lấy lệ rồi rời đi.
Cảnh Nhiên trầm tư nhìn đôi tay của mình, việc y làm là đúng hay sai?
Một lời hứa bảo vệ người, bên cạnh ngươi hóa ra lại là lợi dụng nhau mà thôi...
Tiêu Lạc cựa mình ngồi dậy, đưa tay bé nhỏ chạm vào đôi tay của y, ánh mắt thuần khiết chưa từng nhuốm phải khói lửa nhân gian làm tim khẽ rung động.
- "Nhiên, người làm sao?"- Tiêu Lạc vổn rất ít cười, cũng chẳng có thú vui gì như những đứa trẻ khác. Hằng ngày, nàng làm bạn với sách, muốn biết về thế giới rộng lớn hơn.
Khi Cảnh Nhiên hỏi nàng tại sao lại thấy sách thú vị, Tiêu Lạc chỉ lắc đầu -"Những thứ này không thú vị, nhưng sẽ giúp ta trở thành cận thần của ngài"-
Cảnh Nhiên khó hiểu -"Tiểu thư muốn trở thành cận thần như vậy?"-
- "Nếu như ta làm tốt, chủ thần sẽ không làm khó ngươi"- Tiêu Lạc tuy giọng điệu chững chạc nhưng vẫn là một bé con, sao có thể giấu đi lòng mình.
Cảnh Nhiên không cười nổi nữa, y cúi đầu xuống nhặt một cánh hoa trắng mọc thành từng chùm rất đẹp.
- "Tiểu thư, tặng người"- Y che giấu nỗi hổ thẹn trong lòng mà gượng cười tặng cho nàng.
- "Bồ công anh? Rất đẹp, cảm ơn"- Nàng nhận lấy, trên khóe nhỏ nhắn lộ ra nụ cười tươi vui.
Một bông hoa dại có thể khiến Tiêu Lạc cười lên rạng rỡ nhất, duy nhất chỉ có một người. Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai, duy nhất chỉ có một người, đại thần Cảnh Nhiên.
Thần điện luôn là vẻ uy nghiêm nhất từ trước đến nay, Tiêu Lạc ngồi bên cạnh Cảnh Nhiên, ngoài mặt tuy bình tĩnh nhưng lần đầu tham gia những yến tiệc thế này, có chút thật không quen.
Vị trí cao nhất, Tử Hồ Điệp cùng Tử Ngạn tựa như đôi phụ tử hết sức yêu thương nhau. Các đại thần cũng chẳng ngờ tới, lần đầu có thể thấy một chủ thần lại yêu thương người sắp cướp mất quyền lực của mình đấy.
- "Tiêu Lạc như thế nào rồi?"- Tử Hồ Điệp lia đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn thân ảnh như mặt hồ yên tĩnh kia.
- "Tiểu thư vẫn đang cố gắng, nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của ngài"- Cảnh Nhiên rất bình tĩnh đối đáp.
- "Có một lời của đại thần Cảnh Nhiên, bổn tọa rất yên tâm, khai tiệc"- Tử Hồ Điệp nhếch khóe môi, xoa đầu nhi nữ thân yêu.
Tiêu Lạc rũ mi, tiếp nhận một ly trà đắng ngắt, nơi đây không được phép dùng thứ gì khác ngoài rượu và trà. Với cương vị là một cận thần tương lai, nàng càng không thể làm mất mặt Cảnh Nhiên.
Nhưng Tiêu Lạc không biết, tách trà này chính là Tử Ngạn cố ý chuẩn bị cho nàng. Nó mang vị đắng chát chứ không thanh như của Tử Ngạn. Tầm mắt nhàn nhạt của Tử Ngạn từ đầu đến cuối đều đặt trên người của chủ thần đích thực kia.
Tử Ngạn nhếch khóe môi, cứ mỗi lần một tách trà Tiêu Lạc uống hết, nàng ta lại lệnh cho người rót thêm. Vị thì càng lúc càng đắng.
- "Tiểu thư đã uống nhiều trà quá rồi, cũng nên ăn gì đi"- Cảnh Nhiên biết có người gây khó dễ, một tay chặn lại bình trà, mong người đó đừng đi quá xa.
Tiêu Lạc kéo tay áo y lại, hướng về phía Tử Ngạn, vẫn là nụ cười ôn hòa đó nhưng chẳng mang chút tia nắng nào như khi bên y -"Trà của người là hảo hảo vị, đa tạ vì đã mời, uống thêm vài tách cũng chẳng sao"-
Kiên nhẫn, phán đoán địa vị, thông minh đoán được cơ mưu, biến tiến biết lùi, đây là những thứ sẵn có của một chủ thần sao. Quả thật số phận bất công.
Thấy con gái mình yếu thế, Tử Hồ Điệp hừ lạnh, lệnh cho thị nữ tiếp tục rót -"Tiêu Lạc đã nói vậy, người đâu mang trà "hảo hảo ngon" nàng"-
Cảnh Nhiên mím môi bất lực nhìn cô bé chịu đựng sự dày vò của vị đắng lần đầu.
- "Đắng này ta chịu được"- Tiêu Lạc nói một câu, ý bảo là y không cần lo cho nàng những đồng thời nhắc nhở y rằng, sự đắng chát không chỉ đầu lưỡi mà còn ở nhân sinh hiểm ác, cạy quyền hiếp yếu, y phải đối mặt. Tiêu Lạc chịu được, y cũng phải chịu được.
Đóa hoa bồ công anh theo gió mà rời đi, Tiêu Lạc cũng vậy, nàng cũng như đóa bồ công anh kia, lá đắng như trà do nhiễm phải bụi trần lòng người, nhưng lòng lại mong manh mềm yếu như đóa hoa khi gặp một cơn gió xuân như Cảnh Nhiên.
- "Nhiên, ngươi là vệ thần của ta thì ta cũng sẽ bảo vệ ngươi"- Lời hứa trong cánh đồng lặng gió. Nhưng...
- "Hoa nở thật đẹp, nhưng hoa sẽ tàn... phải không, Nhiên?"-
Bồ công anh gửi hết những yêu thương vào gió, để đến cuối cùng chỉ còn cánh hoa trơ trụi.