-
Chương 38
“Điều đó là đương nhiên rồi.” Cố Lam bị gió thổi vào mặt, lời nói của cô bị phân tán trong cơn gió: “Bởi vì Ngôn Ngôn cũng đối xử rất tốt với tôi.”
"Chẳng phải, em cũng chỉ là làm việc dưới trướng cô ta thôi sao..."
“Anh có biết tại sao tối nay chị ấy lại chạy qua đây đánh Thẩm Phỉ đầu tiên không?” Cố Lam cắt ngang lời anh, trong lời nói của cô thấp thoáng một chút tiếc nuối.
Tần Tu Nhiên hơi khó hiểu: "Tại sao?"
"Bởi vì chị ấy biết rằng nếu chị ấy không đánh Thẩm Phỉ thì tôi sẽ là người ra tay đánh anh ta. Nếu tôi làm điều đó thì tôi sẽ bị để lại tiền án, điều này sẽ không tốt cho tôi."
Nghe thấy những lời này của cô, Tần Tu Nhiên vẫn không hiểu: "Tại sao em cứ nhất định phải đánh Thẩm Phỉ cho bằng được vậy?" Anh cau mày lại: "Thật ra, chuyện này của bọn em hoàn toàn có thể giải quyết bằng cách thương lượng, em có thể yêu cầu thanh toán, cũng có thể bảo Giản Ngôn bán trang sức đá quý đi để đổi lấy tiền mặt. Tại sao lại không thể dùng một phương pháp lý trí hơn để giải quyết vấn đề chứ?"
“Như vậy còn chưa đủ lý trí sao?” Cố Lam bình thản nói: “Trước khi đánh thì cũng cho anh ta đội cả mũ bảo hiểm rồi mà.”
"Dù sao thì chuyện này cũng là phạm pháp..."
"Tự tiện lạm dụng tài sản của người khác thì không phải là phạm pháp sao?" Cố Lam mỉa mai: "Tại sao anh lại cho rằng chuyện phạm pháp của Thẩm Phỉ là chuyện nhỏ, còn chuyện của Ngôn Ngôn mới là chuyện lớn thế? Có phải anh cảm thấy thật ra Thẩm Phỉ tặng trang sức đá quý cho Ngôn Ngôn là có lòng tốt, hơn nữa cũng không thực sự gây ra thiệt hại gì, cho nên anh hoàn toàn không hề để tâm đ ến chuyện này không?"
Tần Tu Nhiên sửng sốt, anh nhận ra có điều gì đó không ổn nên im lặng lắng nghe giọng điệu đầy nghiêm túc của Cố Lam: "Nhưng đối với chúng tôi mà nói thì giống như anh đã tự ý lấy tiền của tôi đi mua trang sức rồi nói với tôi rằng tôi rất xinh đẹp, tiền của tôi nên được tiêu vào những thứ như vậy. Đây chính là điều gây tổn thương nhất đó."
"Điều này có nghĩa là các anh không coi chúng tôi là con người. Trong mắt các anh, những nỗ lực của Ngôn Ngôn và tôi giống như những con thú cưng cố gắng hết sức để đón lấy một quả bóng vậy. Các anh cảm thấy nó rất thú vị, rất hài hước nhưng nó không có ý nghĩa gì cả. Tiền có thể đòi lại được, tiền bồi thường cũng có thể đòi lại được nhưng hành động sỉ nhục này của Thẩm Phỉ, nếu anh ta không chịu đau thì không thể đòi lại được đâu."
Tần Tu Nhiên không nói gì thêm nữa, anh nhìn vào cái bóng đen thon dài phản chiếu dưới mặt đất, rất lâu sau, anh chậm rãi nói: "Đối với chuyện của bản thân thì em lại không có sự kiên quyết như thế."
"Tôi nghĩ thoáng lắm." Giọng điệu của Cố Lam trở nên thoải mái hơn: "Chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng ra, như vậy mới không buồn bực. Hơn nữa, với ngoại hình này của tôi thì…" Cố Lam quay đầu lại, đôi mắt cô mang theo ý cười: "Cũng rất khó gặp phải chuyện sỉ nhục giống như Ngôn Ngôn. Cái loại chuyện con nhà giàu coi công sức cá nhân là trò đùa con nít như vậy, ắt hẳn sẽ không xảy ra trên người tôi đâu."
Tần Tu Nhiên: "..."
Khi Cố Lam nói đến đây, cô lại nghĩ đến bên thu mua ngu ngốc đang cố gắng chia rẽ mối quan hệ của cô với Giản Ngôn, cô không thể nhịn được mà hỏi: "Anh thử nói xem sao bên thu mua đó biết tôi nhỉ? Tại sao cả công ty ai cũng không nhắm vào mà lại chỉ nhắm đến mình tôi nhỉ?"
"Cái đó…" Tần Tu Nhiên lên tiếng thử thăm dò cô: "Em có bao giờ nghĩ rằng bên thu mua này có lẽ cũng là có ý tốt không?"
"Ý tốt? Ý tốt gì?" Cố Lam tỏ ra rất tức giận: "Anh có biết rằng sau khi nhận được đơn hàng của anh thì giúp cho danh tiếng trong ngành của chúng tôi được cải thiện lên rất nhiều không? Đây là thời điểm tốt để bức phá, xông lên, Cố Lam tôi đây sắp phất lên rồi thì ngay vào lúc này bên đó lại đến đòi thu mua, nếu không phải do bên đối thủ phái đến phá đám sự nghiệp của chúng tôi thì là gì?"
"Em đừng nghĩ người ta xấu đến như vậy…"
Tần Tu Nhiên cẩn thận, cố gắng thay đổi suy nghĩ của Cố Lam nhưng anh vừa mới mở miệng thì đột nhiên Cố Lam dừng xe lại và hét lên: "Xuống xe!"
Tần Tu Nhiên nuốt nước bọt một cái, anh cố gắng tạo cho mình một đường lui: "Nếu em cảm thấy những gì tôi nói không đúng thì chúng ta có thể thảo luận mà, em không cần phải làm như vậy."
"Đến nơi rồi."
Cố Lam quay đầu lại nhìn về phía Tần Tu Nhiên một cái, sau đó ngước mắt nhìn về phía tòa nhà đằng sau Tần Tu Nhiên.
Lúc này, Tần Tu Nhiên mới nhận ra là đã đến nơi rồi, anh hậm hực đứng dậy rồi đứng sang một bên, nhìn thấy Cố Lam dừng chiếc xe máy điện ở bên cạnh, xoay người đi về hướng thang máy, cô vừa đi vừa hỏi Tần Tu Nhiên: "Anh biết nhà mình ở tòa nào, tầng mấy chứ?"
"Tầng cao nhất của tòa nhà A, tầng 16."
Tần Tu Nhiên thành thật trả lời, Cố Lam gật đầu, dẫn Tần Tu Nhiên đi vào sảnh, cô nhìn qua phía quản gia rồi gật đầu chào hỏi, sau khi nhận diện bằng khuôn mặt xong thì cô dẫn Tần Tu Nhiên đi vào trong thang máy.
Từ thang máy đi đến trước cửa nhà, Cố Lam dùng vân tay để mở cửa, cô vừa bước vào cửa thì ngay lập tức nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống vang lên, sau đó là tiếng pháo nổ rồi giọng nói của một đám người hô to: "Chào mừng tổng giám đốc Tần trở về nhà!"
Một loạt âm thanh khiến Tần Tu Nhiên giật cả mình, Cố Lam vẫn bình tĩnh thay giày rồi giải thích: "Đây là tiếng chuông chào mừng trở về nhà mà tôi đã cài đặt cho anh. Mật khẩu của tất cả các thiết bị trong nhà đều là 123456 cả, tất cả các chìa khóa dự phòng đều ở đây."
Nói xong, Cố Lam ngồi xổm xuống, cô lật tấm thảm chùi chân hình con thỏ lên, Tần Tu Nhiên nhìn thấy có một chùm chìa khóa ở đó, trên chùm chìa khóa đó còn được ghi chú một cách cẩn thận, là chìa khóa nào của chỗ nào.
Cố Lam trải lại tấm thảm ngay ngắn trở lại rồi đi vào bên trong nhà, Tần Tu Nhiên thì cứ đi theo cô bước về phía trước, lúc này anh mới có chút sức lực để mà nhìn ngắm ngôi nhà mới của mình.
"Ngôi nhà này được trang trí rất cẩn thận, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đều được soạn theo thói quen trước đây của anh nhưng anh nói muốn có một chút bầu không khí của bà chủ, cho nên tôi đã trang trí thêm một chút."
Nói xong, Cố Lam mở cửa phòng ngủ chính ra, một màu hồng đập vào trong mắt anh, Tần Tu Nhiên tỏ ra vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy trong phòng có một chiếc giường hình trái tim cùng với một đống búp bê Lingna Belle, anh quay đầu lại nhìn Cố Lam: "Đây là bầu không khí khi có bà chủ sao?"
Cố Lam ngượng ngùng giơ tay lên sờ sờ mũi, cô cũng không chắc chắn cho lắm mà nói: "Đúng chứ?"
Nói đến đây, cô nhớ tới ý định ban đầu của mình khi chọn mua những thứ này, bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy cũng một chút tự tin, cô ngẩng đầu nhìn Tần Tu Nhiên: "Tôi thường tặng những thứ này cho các cô bé, bọn chúng chắc chắn là rất thích đó."
Tần Tu Nhiên không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Rất lâu sau, anh mới nhắc nhở cô: “Em có từng nghĩ rằng em có thể sẽ phải sống ở đây không?”
Cố Lam ngơ ngác một chút, một lát sau, cô giả bộ như không có gì rồi quay đầu lại: "Ừm... Đi xem phòng game đi, chắc chắn anh sẽ thích căn phòng này."
Vừa nói, Cố Lam vừa đi đến căn phòng bên cạnh, cô đẩy cánh cửa "cạch" một tiếng ra, đằng sau cánh cửa là một căn phòng với phong cách vô cùng hiện đại, chất đầy các món đồ công nghệ. Cố Lam gần như đã dọn cả một cửa hàng trải nghiệm VR về đây vậy, cô giơ tay lên bắt đầu giới thiệu về những thứ mà mình đã cẩn thận lựa chọn: "Anh nhìn màn hình này xem, nhìn bàn phím này xem, nhìn cái loa này xem. Tôi nói cho anh nghe, với những trang bị này thì khi chơi game, trình độ của anh sẽ được tăng lên giống như đang hack vậy đó, có thể tận hưởng một cách vô cùng thoải mái. Tôi đã thử giúp anh rồi, nó còn sướng hơn cả khi anh ngồi chơi ngoài tiệm net đấy, ở đây lại không có ai hút thuốc nữa."
Tần Tu Nhiên lặng lẽ nhìn ngắm gương mặt cô, một lúc lâu sau, anh nhắc nhở cô: "Tôi không chơi game."
Cố Lam sững sờ ngay tại chỗ, một lát sau, cô ngượng ngùng cười lên: "À, ra vậy à, thế thì anh có thể học mà, để tôi dạy anh."
Tần Tu Nhiên không lên tiếng, anh nhìn khắp xung quanh, sau đó anh hỏi cô về vấn đề mà anh quan tâm nhất: "Em đã lắp tấm ngăn cách âm chưa?"
Cố Lam đang nắm lấy cái ghế ngồi mấy chục nghìn tệ, nhìn qua phía Tần Tu Nhiên hồi lâu, cô mỉm cười rồi hỏi: "Anh có xem bóng đá không?"
Tần Tu Nhiên im lặng nhìn cô, Cố Lam giơ ngón tay lên chỉ vào anh: "Vậy anh chắc chắn có xem phim nhỉ?"
"Cũng có." Tần Tu Nhiên trả lời một cách hơi chán chường, Cố Lam vỗ tay một cái nói: "Vậy thì anh chắc chắn có xem tin tức tài chính và kinh tế rồi!"
Vừa nói xong, Cố Lam xoay người đi tới một căn phòng khác, đi được vài bước thì cô dùng lực đẩy mạnh ra: "Tình tính tang! Anh nhìn này."
Tần Tu Nhiên nhương theo ánh mắt của cô nhìn qua phía đó, lắng nghe Cố Lam giới thiệu: "Phòng chiếu phim này có phải rất tuyệt vời không?! Anh nhìn màn ảnh khổng lồ này xem, nhìn trần nhà bầu trời đầy sao này xem, tôi nói cho anh nghe cái trần nhà này có thể mở ra được đó, mở ra là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao thực sự luôn! Anh thử tưởng tượng nhé, vào mùa hè, anh mở cửa sổ ra, uống chút bia, dắt theo cô gái lên đây ngồi xem bóng đá, như vậy có tuyệt không cơ chứ? Có lãng mạn không nào?!"
Tần Tu Nhiên nhìn chằm chằm cô, anh nhắc nhở: "Sẽ có muỗi đó."
"Cái này tôi đã nghĩ tới từ lâu rồi!" Cố Lam đi tới bên cạnh bức tường rồi nhấn xuống thì ngay lập tức Tần Tu Nhiên nhìn thấy một cái màng đang từ từ được giăng lên, nó trông giống như một cái lồ ng bàn đậy thức ăn cực lớn, hai người họ như hai món ăn đang được lồ ng bàn khổng lồ này đậy lại ở bên trong vậy.
"Cái này là tôi đặt làm đó." Cố Lam tỏ ra vô cùng phấn khích: "Ý tưởng này có phải là rất sáng tạo không? Rạp chiếu phim gia đình có màng chống muỗi trên trần! Hóng gió, nhìn ngắm bầu trời, chống muỗi, ba yếu tố đều có hội tụ đủ, chắc chắn sẽ cực kỳ lãng mạn!"
Tần Tu Nhiên không nói nên lời nữa.
Anh đã bị khuất phục trước sự sáng tạo của Cố Lam.
Đột nhiên, Tần Tu Nhiên nhận ra rằng bảo người đứng trước mặt anh đây đến tu sửa căn nhà quả là lãng phí tài năng quá rồi.
Anh nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Cố Lam, thế nên anh đành kiềm nén tâm trạng của mình: "Còn sự bất ngờ nào nữa không?"
"Ừm, cũng tạm ổn rồi." Cố Lam nhìn thấy Tần Tu Nhiên không được hài lòng cho lắm nên cô cũng hơi kiềm chế lại, đứng thẳng người lại cô nói: "Vậy để tôi giới thiệu phòng tắm cho anh một chút nhé. Tôi nói anh nghe, tôi có đặt một cái tủ lạnh nhỏ bên cạnh bồn cầu, chuyên làm đá lạnh để bỏ vào bồn cầu..."
"Không cần nói nữa."
Tần Tu Nhiên giơ tay lên cắt ngang lời nói của Cố Lam: "Không cần giới thiệu nữa, tôi muốn nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta nói chuyện sau, thảo luận một chút về chuyện tương lai."
"Ừm…"
Cố Lam cảm thấy thiết kế của mình không được anh công nhận khiến cô cảm thấy có chút thất vọng.
Tần Tu Nhiên đi vòng qua nhà bếp, anh mở tủ lạnh ra, sau khi nhìn thấy thức uống quen thuộc của mình, anh uống ừng ực một chai nước lạnh, cuối cùng anh mới bình tĩnh lại được một chút.
"Chẳng phải, em cũng chỉ là làm việc dưới trướng cô ta thôi sao..."
“Anh có biết tại sao tối nay chị ấy lại chạy qua đây đánh Thẩm Phỉ đầu tiên không?” Cố Lam cắt ngang lời anh, trong lời nói của cô thấp thoáng một chút tiếc nuối.
Tần Tu Nhiên hơi khó hiểu: "Tại sao?"
"Bởi vì chị ấy biết rằng nếu chị ấy không đánh Thẩm Phỉ thì tôi sẽ là người ra tay đánh anh ta. Nếu tôi làm điều đó thì tôi sẽ bị để lại tiền án, điều này sẽ không tốt cho tôi."
Nghe thấy những lời này của cô, Tần Tu Nhiên vẫn không hiểu: "Tại sao em cứ nhất định phải đánh Thẩm Phỉ cho bằng được vậy?" Anh cau mày lại: "Thật ra, chuyện này của bọn em hoàn toàn có thể giải quyết bằng cách thương lượng, em có thể yêu cầu thanh toán, cũng có thể bảo Giản Ngôn bán trang sức đá quý đi để đổi lấy tiền mặt. Tại sao lại không thể dùng một phương pháp lý trí hơn để giải quyết vấn đề chứ?"
“Như vậy còn chưa đủ lý trí sao?” Cố Lam bình thản nói: “Trước khi đánh thì cũng cho anh ta đội cả mũ bảo hiểm rồi mà.”
"Dù sao thì chuyện này cũng là phạm pháp..."
"Tự tiện lạm dụng tài sản của người khác thì không phải là phạm pháp sao?" Cố Lam mỉa mai: "Tại sao anh lại cho rằng chuyện phạm pháp của Thẩm Phỉ là chuyện nhỏ, còn chuyện của Ngôn Ngôn mới là chuyện lớn thế? Có phải anh cảm thấy thật ra Thẩm Phỉ tặng trang sức đá quý cho Ngôn Ngôn là có lòng tốt, hơn nữa cũng không thực sự gây ra thiệt hại gì, cho nên anh hoàn toàn không hề để tâm đ ến chuyện này không?"
Tần Tu Nhiên sửng sốt, anh nhận ra có điều gì đó không ổn nên im lặng lắng nghe giọng điệu đầy nghiêm túc của Cố Lam: "Nhưng đối với chúng tôi mà nói thì giống như anh đã tự ý lấy tiền của tôi đi mua trang sức rồi nói với tôi rằng tôi rất xinh đẹp, tiền của tôi nên được tiêu vào những thứ như vậy. Đây chính là điều gây tổn thương nhất đó."
"Điều này có nghĩa là các anh không coi chúng tôi là con người. Trong mắt các anh, những nỗ lực của Ngôn Ngôn và tôi giống như những con thú cưng cố gắng hết sức để đón lấy một quả bóng vậy. Các anh cảm thấy nó rất thú vị, rất hài hước nhưng nó không có ý nghĩa gì cả. Tiền có thể đòi lại được, tiền bồi thường cũng có thể đòi lại được nhưng hành động sỉ nhục này của Thẩm Phỉ, nếu anh ta không chịu đau thì không thể đòi lại được đâu."
Tần Tu Nhiên không nói gì thêm nữa, anh nhìn vào cái bóng đen thon dài phản chiếu dưới mặt đất, rất lâu sau, anh chậm rãi nói: "Đối với chuyện của bản thân thì em lại không có sự kiên quyết như thế."
"Tôi nghĩ thoáng lắm." Giọng điệu của Cố Lam trở nên thoải mái hơn: "Chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng ra, như vậy mới không buồn bực. Hơn nữa, với ngoại hình này của tôi thì…" Cố Lam quay đầu lại, đôi mắt cô mang theo ý cười: "Cũng rất khó gặp phải chuyện sỉ nhục giống như Ngôn Ngôn. Cái loại chuyện con nhà giàu coi công sức cá nhân là trò đùa con nít như vậy, ắt hẳn sẽ không xảy ra trên người tôi đâu."
Tần Tu Nhiên: "..."
Khi Cố Lam nói đến đây, cô lại nghĩ đến bên thu mua ngu ngốc đang cố gắng chia rẽ mối quan hệ của cô với Giản Ngôn, cô không thể nhịn được mà hỏi: "Anh thử nói xem sao bên thu mua đó biết tôi nhỉ? Tại sao cả công ty ai cũng không nhắm vào mà lại chỉ nhắm đến mình tôi nhỉ?"
"Cái đó…" Tần Tu Nhiên lên tiếng thử thăm dò cô: "Em có bao giờ nghĩ rằng bên thu mua này có lẽ cũng là có ý tốt không?"
"Ý tốt? Ý tốt gì?" Cố Lam tỏ ra rất tức giận: "Anh có biết rằng sau khi nhận được đơn hàng của anh thì giúp cho danh tiếng trong ngành của chúng tôi được cải thiện lên rất nhiều không? Đây là thời điểm tốt để bức phá, xông lên, Cố Lam tôi đây sắp phất lên rồi thì ngay vào lúc này bên đó lại đến đòi thu mua, nếu không phải do bên đối thủ phái đến phá đám sự nghiệp của chúng tôi thì là gì?"
"Em đừng nghĩ người ta xấu đến như vậy…"
Tần Tu Nhiên cẩn thận, cố gắng thay đổi suy nghĩ của Cố Lam nhưng anh vừa mới mở miệng thì đột nhiên Cố Lam dừng xe lại và hét lên: "Xuống xe!"
Tần Tu Nhiên nuốt nước bọt một cái, anh cố gắng tạo cho mình một đường lui: "Nếu em cảm thấy những gì tôi nói không đúng thì chúng ta có thể thảo luận mà, em không cần phải làm như vậy."
"Đến nơi rồi."
Cố Lam quay đầu lại nhìn về phía Tần Tu Nhiên một cái, sau đó ngước mắt nhìn về phía tòa nhà đằng sau Tần Tu Nhiên.
Lúc này, Tần Tu Nhiên mới nhận ra là đã đến nơi rồi, anh hậm hực đứng dậy rồi đứng sang một bên, nhìn thấy Cố Lam dừng chiếc xe máy điện ở bên cạnh, xoay người đi về hướng thang máy, cô vừa đi vừa hỏi Tần Tu Nhiên: "Anh biết nhà mình ở tòa nào, tầng mấy chứ?"
"Tầng cao nhất của tòa nhà A, tầng 16."
Tần Tu Nhiên thành thật trả lời, Cố Lam gật đầu, dẫn Tần Tu Nhiên đi vào sảnh, cô nhìn qua phía quản gia rồi gật đầu chào hỏi, sau khi nhận diện bằng khuôn mặt xong thì cô dẫn Tần Tu Nhiên đi vào trong thang máy.
Từ thang máy đi đến trước cửa nhà, Cố Lam dùng vân tay để mở cửa, cô vừa bước vào cửa thì ngay lập tức nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống vang lên, sau đó là tiếng pháo nổ rồi giọng nói của một đám người hô to: "Chào mừng tổng giám đốc Tần trở về nhà!"
Một loạt âm thanh khiến Tần Tu Nhiên giật cả mình, Cố Lam vẫn bình tĩnh thay giày rồi giải thích: "Đây là tiếng chuông chào mừng trở về nhà mà tôi đã cài đặt cho anh. Mật khẩu của tất cả các thiết bị trong nhà đều là 123456 cả, tất cả các chìa khóa dự phòng đều ở đây."
Nói xong, Cố Lam ngồi xổm xuống, cô lật tấm thảm chùi chân hình con thỏ lên, Tần Tu Nhiên nhìn thấy có một chùm chìa khóa ở đó, trên chùm chìa khóa đó còn được ghi chú một cách cẩn thận, là chìa khóa nào của chỗ nào.
Cố Lam trải lại tấm thảm ngay ngắn trở lại rồi đi vào bên trong nhà, Tần Tu Nhiên thì cứ đi theo cô bước về phía trước, lúc này anh mới có chút sức lực để mà nhìn ngắm ngôi nhà mới của mình.
"Ngôi nhà này được trang trí rất cẩn thận, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đều được soạn theo thói quen trước đây của anh nhưng anh nói muốn có một chút bầu không khí của bà chủ, cho nên tôi đã trang trí thêm một chút."
Nói xong, Cố Lam mở cửa phòng ngủ chính ra, một màu hồng đập vào trong mắt anh, Tần Tu Nhiên tỏ ra vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy trong phòng có một chiếc giường hình trái tim cùng với một đống búp bê Lingna Belle, anh quay đầu lại nhìn Cố Lam: "Đây là bầu không khí khi có bà chủ sao?"
Cố Lam ngượng ngùng giơ tay lên sờ sờ mũi, cô cũng không chắc chắn cho lắm mà nói: "Đúng chứ?"
Nói đến đây, cô nhớ tới ý định ban đầu của mình khi chọn mua những thứ này, bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy cũng một chút tự tin, cô ngẩng đầu nhìn Tần Tu Nhiên: "Tôi thường tặng những thứ này cho các cô bé, bọn chúng chắc chắn là rất thích đó."
Tần Tu Nhiên không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Rất lâu sau, anh mới nhắc nhở cô: “Em có từng nghĩ rằng em có thể sẽ phải sống ở đây không?”
Cố Lam ngơ ngác một chút, một lát sau, cô giả bộ như không có gì rồi quay đầu lại: "Ừm... Đi xem phòng game đi, chắc chắn anh sẽ thích căn phòng này."
Vừa nói, Cố Lam vừa đi đến căn phòng bên cạnh, cô đẩy cánh cửa "cạch" một tiếng ra, đằng sau cánh cửa là một căn phòng với phong cách vô cùng hiện đại, chất đầy các món đồ công nghệ. Cố Lam gần như đã dọn cả một cửa hàng trải nghiệm VR về đây vậy, cô giơ tay lên bắt đầu giới thiệu về những thứ mà mình đã cẩn thận lựa chọn: "Anh nhìn màn hình này xem, nhìn bàn phím này xem, nhìn cái loa này xem. Tôi nói cho anh nghe, với những trang bị này thì khi chơi game, trình độ của anh sẽ được tăng lên giống như đang hack vậy đó, có thể tận hưởng một cách vô cùng thoải mái. Tôi đã thử giúp anh rồi, nó còn sướng hơn cả khi anh ngồi chơi ngoài tiệm net đấy, ở đây lại không có ai hút thuốc nữa."
Tần Tu Nhiên lặng lẽ nhìn ngắm gương mặt cô, một lúc lâu sau, anh nhắc nhở cô: "Tôi không chơi game."
Cố Lam sững sờ ngay tại chỗ, một lát sau, cô ngượng ngùng cười lên: "À, ra vậy à, thế thì anh có thể học mà, để tôi dạy anh."
Tần Tu Nhiên không lên tiếng, anh nhìn khắp xung quanh, sau đó anh hỏi cô về vấn đề mà anh quan tâm nhất: "Em đã lắp tấm ngăn cách âm chưa?"
Cố Lam đang nắm lấy cái ghế ngồi mấy chục nghìn tệ, nhìn qua phía Tần Tu Nhiên hồi lâu, cô mỉm cười rồi hỏi: "Anh có xem bóng đá không?"
Tần Tu Nhiên im lặng nhìn cô, Cố Lam giơ ngón tay lên chỉ vào anh: "Vậy anh chắc chắn có xem phim nhỉ?"
"Cũng có." Tần Tu Nhiên trả lời một cách hơi chán chường, Cố Lam vỗ tay một cái nói: "Vậy thì anh chắc chắn có xem tin tức tài chính và kinh tế rồi!"
Vừa nói xong, Cố Lam xoay người đi tới một căn phòng khác, đi được vài bước thì cô dùng lực đẩy mạnh ra: "Tình tính tang! Anh nhìn này."
Tần Tu Nhiên nhương theo ánh mắt của cô nhìn qua phía đó, lắng nghe Cố Lam giới thiệu: "Phòng chiếu phim này có phải rất tuyệt vời không?! Anh nhìn màn ảnh khổng lồ này xem, nhìn trần nhà bầu trời đầy sao này xem, tôi nói cho anh nghe cái trần nhà này có thể mở ra được đó, mở ra là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao thực sự luôn! Anh thử tưởng tượng nhé, vào mùa hè, anh mở cửa sổ ra, uống chút bia, dắt theo cô gái lên đây ngồi xem bóng đá, như vậy có tuyệt không cơ chứ? Có lãng mạn không nào?!"
Tần Tu Nhiên nhìn chằm chằm cô, anh nhắc nhở: "Sẽ có muỗi đó."
"Cái này tôi đã nghĩ tới từ lâu rồi!" Cố Lam đi tới bên cạnh bức tường rồi nhấn xuống thì ngay lập tức Tần Tu Nhiên nhìn thấy một cái màng đang từ từ được giăng lên, nó trông giống như một cái lồ ng bàn đậy thức ăn cực lớn, hai người họ như hai món ăn đang được lồ ng bàn khổng lồ này đậy lại ở bên trong vậy.
"Cái này là tôi đặt làm đó." Cố Lam tỏ ra vô cùng phấn khích: "Ý tưởng này có phải là rất sáng tạo không? Rạp chiếu phim gia đình có màng chống muỗi trên trần! Hóng gió, nhìn ngắm bầu trời, chống muỗi, ba yếu tố đều có hội tụ đủ, chắc chắn sẽ cực kỳ lãng mạn!"
Tần Tu Nhiên không nói nên lời nữa.
Anh đã bị khuất phục trước sự sáng tạo của Cố Lam.
Đột nhiên, Tần Tu Nhiên nhận ra rằng bảo người đứng trước mặt anh đây đến tu sửa căn nhà quả là lãng phí tài năng quá rồi.
Anh nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Cố Lam, thế nên anh đành kiềm nén tâm trạng của mình: "Còn sự bất ngờ nào nữa không?"
"Ừm, cũng tạm ổn rồi." Cố Lam nhìn thấy Tần Tu Nhiên không được hài lòng cho lắm nên cô cũng hơi kiềm chế lại, đứng thẳng người lại cô nói: "Vậy để tôi giới thiệu phòng tắm cho anh một chút nhé. Tôi nói anh nghe, tôi có đặt một cái tủ lạnh nhỏ bên cạnh bồn cầu, chuyên làm đá lạnh để bỏ vào bồn cầu..."
"Không cần nói nữa."
Tần Tu Nhiên giơ tay lên cắt ngang lời nói của Cố Lam: "Không cần giới thiệu nữa, tôi muốn nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta nói chuyện sau, thảo luận một chút về chuyện tương lai."
"Ừm…"
Cố Lam cảm thấy thiết kế của mình không được anh công nhận khiến cô cảm thấy có chút thất vọng.
Tần Tu Nhiên đi vòng qua nhà bếp, anh mở tủ lạnh ra, sau khi nhìn thấy thức uống quen thuộc của mình, anh uống ừng ực một chai nước lạnh, cuối cùng anh mới bình tĩnh lại được một chút.