Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Editor: Miri
----------------------------------
Úc vương gia Úc Mộ Thành vào trong noãn các, nhìn chằm chằm Tuyên Quỳnh còn nằm ở trên giường, buông màn xuống cho hắn rồi đi ra.
Ở gian ngoài, Úc Phi vẫn còn chưa thoa son phấn, đôi mắt hồng hồng, thấy Úc Mộ Thành đi ra thì muốn rơi nước mắt, nhưng vẫn kiềm nén lại, "Đại ca......"
"Nói nhỏ chút, Ngũ điện hạ ngủ rồi." Úc Mộ Thành ngồi xuống, "Ta vừa hỏi qua thái y, hắn bảo không sao. Nếu đã vậy thì muội chờ hắn tỉnh lại, sau đó lập tức cùng hắn tới chỗ Tam điện hạ......"
"Không đi!" Úc Phi tức giận, "Đi làm cái gì? Tới đó gặp Úc Xá, chẳng lẽ muội giả vờ như không chuyện gì xảy ra, giả vờ như hắn chưa từng đẩy Quỳnh Nhi xuống nước?!"
Úc Mộ Thành nhíu mày: "Chẳng phải ta đã nói rồi? Là do hai người bọn họ ngắm cảnh bên hồ, tự Ngũ điện hạ nhất thời không cẩn thận mà rơi xuống nước......"
Úc Phi nổi giận: "Hoàng Thượng cố tình lừa gạt người khác, giờ tới huynh cũng muốn lừa gạt muội? Huynh cũng nghe rồi đấy, chính miệng Úc Xá thừa nhận là hắn đẩy Quỳnh Nhi xuống nước!"
"Thì sao?" ngữ điệu của Úc Mộ Thành vẫn cực nhẹ, ôn hòa nói, "Nếu nương nương không phục, thì có phải lại muốn tới trước mặt hoàng thượng mà khóc lóc lần nữa? Khiến Tử Hựu lại thêm một lần nữa thuật lại mấy lời đại nghịch bất đạo mà Ngũ điện hạ đã nói?"
Úc Phi cắn môi, không nói nữa.
"Nếu muội không nhớ rõ, thì để huynh nói lâu cho muội nghe." Úc Mộ Thành nhìn thân muội muội của mình, thấp giọng nói, "Đừng có lấy mấy lời thiên hạ đồn đãi kể cho Ngũ điện hạ nghe nữa, càng đừng tự cho mình là thông minh, tâm mang vọng tưởng, làm mấy chuyện dư thừa......Hoàng Thượng hận nhất mấy kẻ không có chứng cứ mà dám nhắc tới chuyện này, sao muội cứ thích nhắc tới nó? Muội biết thì thôi đi, còn một hai phải kể cho Ngũ điện hạ nghe. Điện hạ đã trưởng thành, thế nhưng lại giống như một bà thím nhiều chuyện, nói xấu sau lưng người khác! Còn ra thể thống gì?"
Úc Phi giận tới mức trắng bệch: "Huynh bảo muội nhiều chuyện? Được được, là tại muội ngu ngốc, vậy hôm nay huynh nói rõ ràng cho muội biết, rốt cuộc tên Úc Xá kia có phải là nhi tử của huynh không? Trưởng công chúa có thai vào tháng sáu năm đó, nhưng tới tận tháng 7 năm sau mới ôm hài tử trở về. Nàng bảo hắn đã nấy tháng tuổi, nhưng bộ muội chưa từng sinh hài tử sao? Lúc đó rõ ràng chính là hài tử vừa mới sinh ra! Các ngươi......"
"Tử Hựu là hài tử sinh non của công chúa, tất nhiên lúc vừa sinh sẽ suy nhược hơn vài phần so với hài tử bình thường." Úc Mộ Thành không do dự nói, "Lời này huynh đã nói với muội bao nhiêu lần, rốt cuộc muội còn muốn nghe huynh nói cái gì?"
"Muội muốn nghe một câu lời nói thật!" Úc Phi phẫn nộ, "Muội muốn biết, muội và Quỳnh Nhi mấy năm nay có phải đều may áo cưới cho người khác không!"
Úc Mộ Thành nói: "Huynh nói lại lần nữa, không phải."
"Được, nếu hắn thật là nhi tử của huynh, thì huynh mau gọi hắn tới ngay bây giờ, quỳ gối dập đầu tạ tội với muội!" Úc Phi cười lạnh, "Lời phụ thân nói, chẳng lẽ hắn dám cãi? Huynh mau gọi hắn tới!"
Úc Mộ Thành bật cười: "Muội đây là đang sinh sự từ việc nhỏ nhặt sao? Hoàng Thượng đã nói, là do Ngũ điện hạ nhất thời không cẩn thận......"
"Đừng cái gì cũng đều lôi Hoàng Thượng ra nói cho qua chuyện với muội!" Úc Phi giận tới trắng bệch, "Muội vốn dĩ cũng không quản chuyện của huynh làm gì. Dù sao huynh cũng thừa nhận hắn, còn muốn đem vương vị tổ tông vất vả gìn giữ truyền cho hắn. Muội chỉ là nữ nhi đã xuất giá, làm sao có chân mà bàn gia sự! Nhưng Hoàng Thượng thì sao? Hắn thiên vị Úc Xá, ta nhịn, để Úc Xá đè đầu cưỡi cổ Quỳnh Nhi, ta cũng nhịn, nhưng giờ thì sao? Úc Xá hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, đối với Quỳnh Nhi động sát tâm! Vậy mà các ngươi còn che chở cho hắn! Sau này hoàng đế băng hà, Úc Xá muốn mẫu tử chúng ta chết theo, có phải huynh cũng sẽ nhanh chân nhanh tay đi lấy lụa trắng thắt chết ta thay hắn!?"
Úc Mộ Thành nhíu mày: "Muội nói bậy bạ gì đó? Để cho người khác nghe thấy......Muội có thấy mình điên rồi không?"
"Còn có thể điên hơn Úc Xá sao?" Úc Phi âm thanh lạnh lùng nói, "Đại ca......Lần này tâm muội hoàn toàn đóng băng rồi, huynh muốn dưỡng nhi tử cho người khác, cũng đừng kéo muội vào. Muội chỉ có một hài tử là Quỳnh Nhi, nếu hắn không làm Thái Tử thì ta lập tức treo cổ ở đây, miễn cho sau này bị Úc Xá làm nhục!"
"Câm miệng!" Úc Mộ Thành hết chịu nổi, "Muội còn sợ hại Quỳnh Nhi chưa đủ thảm phải không?"
Úc Phi giận dỗi rơi nước mắt: "Huynh......Huynh......"
Úc Mộ Thành hít sâu một cái, đè ép lửa giận xuống, "Triều đại chúng ta cũng không có tiền lệ tuẫn táng, muội không cần tuyệt vọng đoán bừa chuyện gì, khiến Ngũ điện hạ bất an."
"Không có?" Úc Phi cười lạnh, "Vậy hai tỷ muội Chung phi tiền triều là chết như thế nào?"
Con ngươi Úc Mộ Thành chợt động. Một lát sau nói: "Tiên đế băng hà, hai vị Chung phi vì quá đau buồn, không chịu nổi mà chết."
Úc Phi mỉa mai, "Thế à? Nghe thật cảm động."
Úc Mộ Thành cúi đầu uống trà, một lát sau nói: "Được, muội muốn nghe cái này thì để huynh kể cho muội một chút......Tiền triều Chung quý phi có một nhi tử, cũng chính là Ninh vương, chắc muội cũng biết?"
Úc Phi không hiểu Úc Mộ Thành tại sao lại nhắc tới chuyện này, nhíu mày: "Tất nhiên."
"Ninh vương từ nhỏ đã thông minh, thiên tư hơn người, dung mạo lại như đúc chân dung tiên đế, rất được tiên đế yêu thích, chỉ tiếc......" Úc Mộ Thành buông chung trà, nhẹ giọng nói, "Hắn là nhi tử tiên đế hơn năm mươi tuổi mới sinh ra."
Úc Phi gật đầu: "Muội biết."
Úc Mộ Thành chậm rãi nói: "Lúc tiên đế tuổi đã cao, ngài có ý muốn lập hoàng tử nhỏ hơn lên ngôi, không ít lão thần đều biết chuyện này, cũng không cần che giấu cái gì. Tuy không ai nhắc tới, nhưng muội biết sau khi tiên đế có tâm tư này, người đầu tiên ngài muốn giết là ai không?"
Úc Phi ngẩn ra một chút, theo bản năng hỏi, "Ai?"
Úc Mộ Thành nói: "Chung Quý Phi."
Sắc mặt Úc Phi đại biến.
Úc Mộ Thành nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi cho rằng tiên đế muốn động thủ với Kim Thượng?"
Trên trán Úc Phi toát ra mồ hôi lạnh, không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu.
"Sao có thể, hoàng đế tuy có bất công, nhưng cũng sẽ không nổi sát tâm, bởi vì cả hai đều là nhi tử của ngài...... Nhưng phi tần thì không giống như vậy." Úc Mộ Thành tiếp tục nói, "Ngày đó, Chung quý phi vừa mới hơn ba mươi, thân thể khoẻ mạnh, ít nhất cũng phải sống được thêm chục năm. Nếu nói về người có khả năng uy hiếp đến vương vị Kim Thượng, người tiên đế không yên tâm nhất chính là các phi tần còn trẻ, sợ nàng sẽ nâng đỡ ngoại thích, sợ nàng khống chế hoàng đế nhỏ tuổi, sợ nàng can thiệp triều chính!"
"Kẻ làm đế vương đều nhẫn tâm, ngày đó Chung quý phi tránh được một kiếp cũng nhờ tiên đế đột ngột qua đời. Cũng là nhờ mệnh nàng tốt, bằng không thì......không đợi tiên đế băng hà, nàng đã phải xuống dưới chờ ngài."
Úc Mộ Thành nhìn Úc Phi, "Hoàng đế sẽ mềm lòng với nhi tử của mình, sẽ thiên vị, nhưng sẽ không như vậy với phi tần. Nếu có ngày Hoàng Thượng cảm thấy muội can thiệp quá nhiều chuyện của Ngũ điện hạ......"
Úc Phi ngã xuống đệm mềm trên ghế, mồ hôi trên trán chảy xuống dưới.
Úc Mộ Thành cười: "Tất nhiên, Hoàng Thượng nếu vô tình lập ngũ điện hạ làm Thái Tử thì cũng sẽ không kiêng kị mấy hành động nhỏ này của muội, nhưng sẽ không vui khi thấy muội làm thế......cho nên muội muội, muội hiểu ý ta chưa?"
Úc Phi mất hết khí thế vừa rồi của mình, lau lau mồ hôi, nói giọng khàn khàn: "Muội hiểu rồi."
"Đương nhiên là muội cũng không giống Chung Quý Phi." Úc Mộ Thành đứng dậy, thấp giọng nói, "Muội là nữ nhi của Úc vương phủ, chỉ cần muội không làm chuyện hồ đồ, Hoàng Thượng sẽ không động ngươi, cũng sẽ vĩnh viễn nhìn Ngũ điện hạ với con mắt khác."
Úc Phi lo sợ, không yên tâm: "Huynh thật sự không gạt muội? Hoàng Thượng......thật sự sẽ coi trọng Quỳnh Nhi nhiều hơn một chút?"
"Tất nhiên." Úc Mộ Thành trấn an nói, "Nhà ngoại của hắn là vương phủ chúng ta, chỉ cần ta không ngã thì hắn vĩnh viễn trên người khác một bậc. Chỉ cần hắn đừng tái phạm mấy chuyện hoàng đế kiêng kị là được. Nương nương à, không có việc gì thì nhớ khuyên Ngũ điện hạ ngồi yên một chút, làm tốt mấy việc Hoàng Thượng sai sử hắn là sẽ đạt được ý nguyện."
Úc Phi vẫn còn chưa cam lòng: "Nhưng, nhưng......vạn nhất Hoàng Thượng sau này hồ đồ, một hai phải lập Úc......"
"Nương nương." Úc Mộ Thành ngắt lời Úc Phi, "Ta lặp lại lần nữa, Tử Hựu họ Úc, là nhi tử của ta, cho nên hắn không có khả năng kế vị, hiểu chưa?"
Úc Phi suy nghĩ một lát, hoàn toàn minh bạch, vội la lên: "Muội, muội, lẽ ra muội không nên nhắc chuyện này đúng không? Muội......"
"Không nên." Úc Mộ Thành cố gắng nhẫn nại, "Ta vẫn luôn không hiểu, các ngươi sao lại điên cuồng mà quấy tung chuyện này lên làm gì, là đang nóng lòng chứng minh thân thế của hắn sao?"
"Là sợ Hoàng Thượng nổi tâm tư khác!" Úc Phi rơi lệ, "Hơn nữa......Muội nhìn Úc Xá cũng rõ hắn còn biết nhiều thứ hơn muội, huynh có dám bảo đảm là hắn sẽ không có tâm tư kia?"
Úc Mộ Thành cúi đầu: "Ta bảo đảm, hắn không có."
Trong phủ của Tam hoàng tử.
Chung Uyển cũng đã đổi một thân tang phục, đưa Tuyên Du còn đang ngơ ngác vào phủ. Hai người lập tức bị tách ra do có người mang Tuyên Du đi đốt hương cho Tuyên Cẩn. Tuyên Du bắt chước bộ dáng của người khác, ở trước linh cữu quỳ trong chốc lát.
Ít nhất Chung Uyển còn gặp qua Tuyên Cẩn hai lần, tiểu Tuyên Du lại chưa gặp qua lần nào. Tuy hắn là đường huynh của mình, nhưng Tuyên Du muốn khóc cũng khóc không được, chỉ có thể giả vờ đây là đại ca của mình mà chảy vài giọt nước mắt. Một lát sau, vương phi của Tuyên Cẩn lại phái người tới an ủi, những người lạ mặt đến tên cũng không rõ bắt đầu đỡ Tuyên Du lên, đưa Tuyên Du tới linh bằng* trước, tiếp tục dâng hương, dập đầu.
*Linh bằng: cái nhà gỗ được dựng lên để quan tài ở trong ấy. Giờ VN mình toàn để luôn trong nhà =)))
Từ đầu đến cuối, Chung Uyển đều đứng từ xa nhìn hắn.
Sau khi dập đầu xong, Tuyên Du quay người lại nhìn Chung Uyển. Chung Uyển nhẹ nhàng xua xua tay, ý bảo hắn cứ đi cùng với người khác. Tuyên Du dùng tay hợp lại trước miệng, nhỏ giọng nói: "Huynh tìm một chỗ để ngồi đi!"
Chung Uyển muốn cười nhưng lại không dám, chỉ cúi đầu để không bị ai phát hiện. Khi ngẩng đầu lên thì Tuyên Du đã bị đưa vào linh bằng, cùng mấy tông thân khác quỳ gối.
Tuyên Du tuổi nhỏ nhất, mặc đồ tang quỳ gối giữa một đám người, trông cực kì đáng thương.
Ở ngoài linh bằng cũng có không ít người đang đứng như Chung Uyển, bọn họ không cần quỳ, nhưng cũng không thể như tôi tớ mà chạy khắp ngoài viện. Không đi đâu được, chỉ có thể quy quy củ củ đứng ở một bên mà chờ.
Chung Uyển thấy nhàm chán vô cùng, tự kiếm một chút việc vui cho mình làm, đoán xem Úc Xá hôm nay có tới hay không.
Chuyện đẩy người xuống nước, Sùng An Đế không truy vấn tới cùng, chỉ là giam lỏng Úc Xá. Nếu là người khác bị giam lỏng thì tất nhiên sẽ nơm nớp lo sợ, ngày đêm hối cãi, Úc Xá lại không nhất định như vậy.
Bị Sùng An Đế lưu lại hỏi chuyện, lúc Tuyên Quỳnh còn không biết sống chết thế nào mà hắn còn có thể đi sai người bắt cóc mình tới phủ, người như thế......giam lỏng cũng sẽ không ngăn được hắn.
Quả nhiên, bất quá nửa canh giờ sau, có người từ bên ngoài thông báo, Úc tiểu vương gia tới.
Úc Xá phô trương thanh thế không thua Úc vương gia, hắn vừa tới gần, không ít người đều đứng lên nghênh đón. Hiền phi nương nương bên trong còn cố ý phái người ra tiếp đón, nhưng Úc Xá chưa đi tới nội viện thì đã sang thẳng chỗ để linh cữu.
Úc Xá thắp hương, đầu gối mới vừa chạm đất thì đã đứng lên ngay, tất cả người thuộc Lễ Bộ cứ như kẻ mù, mí mắt không nâng lên dù chỉ một chút.
Chung Uyển nhìn từ xa, xem thế là đủ rồi, Úc tiểu vương gia này không phải tới dự tang lễ, mà là tới ngắm cảnh.
Người sống phải tôn trọng người đã khuất, Úc Xá thật ra không cần tới đây theo lễ nghĩa, nếu không muốn đến thì cứ dứt khoát không đến là được, cố tình làm ra bộ dạng thế này cho người khác xem...có gì tốt chứ?
Dù tất cả mọi người đều đã quen thấy điều này đi chăng nữa.
Sau đó, Chung Uyển cố gắng đứng yên, không muốn Úc Xá phát hiện ra mình.
Chung Uyển tự giễu cười, hai ngày trước, Úc Xá vừa mới đuổi mình ra phủ, vốn dĩ hắn cũng có muốn gặp mình đâu mà trốn tránh.
Không đợi Chung Uyển nghĩ cách tránh né, một quản sự ra chỗ họ, thấp giọng tiếp đón bọn họ: "Mời mọi người tới đây."
Tông thân đến càng lúc càng đông, các tùy tùng cũng dồn lại càng ngày càng nhiều, khiến chỗ này dần dần không ra gì. Quản sự trong phủ Tam hoàng tử rốt cuộc cũng chuẩn bị một cái linh bằng đơn giản ở ngoài viện để cho các tùy tùng ở trong đó.
Chung Uyển liếc nhìn chỗ Tuyên Du một chút, thấy hắn ngoan ngoãn quỳ thì nghĩ chắc sẽ không có việc gì, nên y cũng đi theo mấy người khác.
Chung Uyển phất vạt áo quỳ xuống, đầu cảm thấy quá nhàn rỗi, nên y bấm đốt ngón tay một chút để đoán xem Tuyên Thụy cùng Nghiêm Bình Sơn hiện tại đã đi đến chỗ nào rồi, chốc sau lại đoán Tuyên Quỳnh rốt cuộc uống vào bao nhiêu ngụm nước hồ. Không biết đã bao lâu trôi qua, rèm cửa linh bằng đột nhiên bị vén lên, gió lạnh thổi vào, Chung Uyển vừa ngẩng đầu thì thấy......
Úc Xá lạnh lùng nhìn vào bên trong.
Úc Xá đi đến, ngồi lên cái ghế duy nhất trong linh bằng.
Ở ngay trước mặt Chung Uyển.
Chung Uyển: "......"
Mọi người ngơ ngẩn nhìn nhau, sau đó chậm rãi đứng dậy, từng người một lui ra ngoài, Chung Uyển muốn lẫn vào trong đám đông, cũng muốn đứng dậy, nhưng trong mắt Úc Xá lập tức lóe lên một tia giận dữ.
Chung Uyển lại ngoan ngoãn quỳ tiếp.
Chỉ chốc lát sau, linh đường chỉ còn hai người.
Chung Uyển như quỳ trên bàn châm.
Úc Xá xuất thần nhìn lư cắm hương trên bàn thờ, không nói lời nào.
Sau nửa canh giờ, Chung Uyển quỳ tới tê, y giật giật chân một chút, nhịn không được mà hít vào một hơi, không cẩn thận làm Úc Xá giật mình.
Úc Xá nhìn về phía Chung Uyển, hơi hơi nhíu mày.
Chung Uyển sợ Úc Xá lại hiểu lầm là mình đang cố tình muốn gây chú ý, vội vàng im miệng mà quỳ, không thể nào ngoan ngoãn hơn.
Chung Uyển quỳ trong chốc lát, lại nghe Úc Xá đột nhiên nói: "Hôm đó...... Có phải ngươi vẫn tỉnh hay không?"
Chung Uyển ho một cái, "Không có."
Chung Uyển liếc trộm Úc Xá, Úc Xá nghe xong lời này, sắc mặt hắn tựa hồ càng kém đi.
Trong lòng Chung Uyển thầm kêu khổ, cái kẻ điên này cả ngày nay rốt cuộc nghĩ cái gì?
Úc Xá nhìn kỹ Chung Uyển trong chốc lát, cứ như đang đoán xem Chung Uyển đang nói thật hay nói dối, một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Phóng đãng."
Chung Uyển: "......"
Phóng con mẹ ngươi.
Úc Xá không để ý tới Chung Uyển nữa, hắn ngồi trong linh bằng, người bên ngoài cũng không dám chậm trễ, dâng lò sưởi tay và chậu than vào, thậm chí còn dâng cho Úc Xá một ấm trà đã đổi mới.
Trong nháy mắt, linh bằng đã ấm lên, Úc Xá ngồi yên yên ổn ổn.
Chung Uyển âm thầm kêu khổ, người này chừng nào mới đi?
Chung Uyển lâu lâu trộm nhìn Úc Xá một cái, nhìn hắn uống hai ngụm trà, nhìn hắn bỏ thêm than vào lò sưởi tay của mình, nhìn hắn từ trong tay áo lấy ra một quyển thoại bản nho nhỏ đẹp mắt......
Người này đang tự xem mình là chủ nhà mà muốn làm gì thì làm à?!
Úc Xá cúi đầu lật xem thoại bản, không nhanh không chậm.
Chung Uyển chửi thầm Úc Xá, đột nhiên nghe hắn nói: "Ngươi không cần liếc ta làm gì...... Chờ ta đọc xong rồi thì cũng sẽ đưa cho ngươi quyển sách này."
Chung Uyển bi phẫn mà lảo đảo một chút, chân y tê tới mức không còn chút lực nào, khiến y cong lưng ngã về trước. Úc Xá nhíu mày: "Ta muốn đưa thì đưa, không cần ngươi dập đầu tạ ơn."
Chung Uyển cắn răng, tiếp tục ngoan ngoãn quỳ, giận sôi gan mà không dám nói gì.
Úc Xá lật xem trong chốc lát, nhàn nhạt nói: "Không có gì thú vị......Chỉ có đoạn động phòng là còn được một chút."
Chung Uyển giả vờ như không nghe thấy.
Úc Xá lại cố tình hỏi y: "Ngươi muốn đọc không?"
Chung Uyển nhẫn nhục mà phụ họa theo: "Muốn."
"Chờ ta đọc xong." Úc Xá cúi đầu, "Bất quá, ta có thể đọc trước cho ngươi một đoạn......"
Chung Uyển cười gượng: "Thế thì không ổn lắm......"
Úc Xá làm như không nghe thấy, không để ý gì mà bắt đầu đọc: "Ta ngồi bên giường ngươi, đột nhiên ngươi vươn tay, kéo kéo tay áo của ta......"
Chung Uyển sợ hết hồn hết vía.
Ngẩng đầu ba thước có thần minh......Người này không sợ Tuyên Cẩn trên trời có linh thiêng, nửa đêm tới gõ cửa phủ hắn sao?!
"Ta nhất thời động tình, cúi đầu hôn ở giữa trán ngươi, nhỏ giọng chúc ngươi ngủ ngon, ngươi ngẩng đầu, hôn ta ngay trên môi......"
"Ta né tránh không kịp, bị ngươi hôn ngay giữa môi, vừa chạm vào liền tách ra, trong lúc ta còn đang sững người thì ngươi đã rời môi, dư thủ dư cầu*......"
*Dư thủ dư cầu: tùy tiện lấy, ta cần ta cứ lấy =))
Chung Uyển mặt đỏ tới mang tai, gắng gượng nói: "Úc, Tử, Hựu."
"Ta chỉ ôm bả vai ngươi, nhưng ngươi thì vòng tay qua eo ta mà ôm chặt, ngươi không cho ta đi, trong miệng còn lẩm bẩm tên ta." Úc Xá đóng sách lại, "Ngươi nghĩ ta đang đọc thoại bản sao? Không......ít có thoại bản nào viết ngươi phóng đãng tới vậy, cái ta vừa nói chính là chuyện xảy ra đêm đó."
Chung Uyển nghe xong, toàn thân đều tê rần.
----------------------------------
Úc vương gia Úc Mộ Thành vào trong noãn các, nhìn chằm chằm Tuyên Quỳnh còn nằm ở trên giường, buông màn xuống cho hắn rồi đi ra.
Ở gian ngoài, Úc Phi vẫn còn chưa thoa son phấn, đôi mắt hồng hồng, thấy Úc Mộ Thành đi ra thì muốn rơi nước mắt, nhưng vẫn kiềm nén lại, "Đại ca......"
"Nói nhỏ chút, Ngũ điện hạ ngủ rồi." Úc Mộ Thành ngồi xuống, "Ta vừa hỏi qua thái y, hắn bảo không sao. Nếu đã vậy thì muội chờ hắn tỉnh lại, sau đó lập tức cùng hắn tới chỗ Tam điện hạ......"
"Không đi!" Úc Phi tức giận, "Đi làm cái gì? Tới đó gặp Úc Xá, chẳng lẽ muội giả vờ như không chuyện gì xảy ra, giả vờ như hắn chưa từng đẩy Quỳnh Nhi xuống nước?!"
Úc Mộ Thành nhíu mày: "Chẳng phải ta đã nói rồi? Là do hai người bọn họ ngắm cảnh bên hồ, tự Ngũ điện hạ nhất thời không cẩn thận mà rơi xuống nước......"
Úc Phi nổi giận: "Hoàng Thượng cố tình lừa gạt người khác, giờ tới huynh cũng muốn lừa gạt muội? Huynh cũng nghe rồi đấy, chính miệng Úc Xá thừa nhận là hắn đẩy Quỳnh Nhi xuống nước!"
"Thì sao?" ngữ điệu của Úc Mộ Thành vẫn cực nhẹ, ôn hòa nói, "Nếu nương nương không phục, thì có phải lại muốn tới trước mặt hoàng thượng mà khóc lóc lần nữa? Khiến Tử Hựu lại thêm một lần nữa thuật lại mấy lời đại nghịch bất đạo mà Ngũ điện hạ đã nói?"
Úc Phi cắn môi, không nói nữa.
"Nếu muội không nhớ rõ, thì để huynh nói lâu cho muội nghe." Úc Mộ Thành nhìn thân muội muội của mình, thấp giọng nói, "Đừng có lấy mấy lời thiên hạ đồn đãi kể cho Ngũ điện hạ nghe nữa, càng đừng tự cho mình là thông minh, tâm mang vọng tưởng, làm mấy chuyện dư thừa......Hoàng Thượng hận nhất mấy kẻ không có chứng cứ mà dám nhắc tới chuyện này, sao muội cứ thích nhắc tới nó? Muội biết thì thôi đi, còn một hai phải kể cho Ngũ điện hạ nghe. Điện hạ đã trưởng thành, thế nhưng lại giống như một bà thím nhiều chuyện, nói xấu sau lưng người khác! Còn ra thể thống gì?"
Úc Phi giận tới mức trắng bệch: "Huynh bảo muội nhiều chuyện? Được được, là tại muội ngu ngốc, vậy hôm nay huynh nói rõ ràng cho muội biết, rốt cuộc tên Úc Xá kia có phải là nhi tử của huynh không? Trưởng công chúa có thai vào tháng sáu năm đó, nhưng tới tận tháng 7 năm sau mới ôm hài tử trở về. Nàng bảo hắn đã nấy tháng tuổi, nhưng bộ muội chưa từng sinh hài tử sao? Lúc đó rõ ràng chính là hài tử vừa mới sinh ra! Các ngươi......"
"Tử Hựu là hài tử sinh non của công chúa, tất nhiên lúc vừa sinh sẽ suy nhược hơn vài phần so với hài tử bình thường." Úc Mộ Thành không do dự nói, "Lời này huynh đã nói với muội bao nhiêu lần, rốt cuộc muội còn muốn nghe huynh nói cái gì?"
"Muội muốn nghe một câu lời nói thật!" Úc Phi phẫn nộ, "Muội muốn biết, muội và Quỳnh Nhi mấy năm nay có phải đều may áo cưới cho người khác không!"
Úc Mộ Thành nói: "Huynh nói lại lần nữa, không phải."
"Được, nếu hắn thật là nhi tử của huynh, thì huynh mau gọi hắn tới ngay bây giờ, quỳ gối dập đầu tạ tội với muội!" Úc Phi cười lạnh, "Lời phụ thân nói, chẳng lẽ hắn dám cãi? Huynh mau gọi hắn tới!"
Úc Mộ Thành bật cười: "Muội đây là đang sinh sự từ việc nhỏ nhặt sao? Hoàng Thượng đã nói, là do Ngũ điện hạ nhất thời không cẩn thận......"
"Đừng cái gì cũng đều lôi Hoàng Thượng ra nói cho qua chuyện với muội!" Úc Phi giận tới trắng bệch, "Muội vốn dĩ cũng không quản chuyện của huynh làm gì. Dù sao huynh cũng thừa nhận hắn, còn muốn đem vương vị tổ tông vất vả gìn giữ truyền cho hắn. Muội chỉ là nữ nhi đã xuất giá, làm sao có chân mà bàn gia sự! Nhưng Hoàng Thượng thì sao? Hắn thiên vị Úc Xá, ta nhịn, để Úc Xá đè đầu cưỡi cổ Quỳnh Nhi, ta cũng nhịn, nhưng giờ thì sao? Úc Xá hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, đối với Quỳnh Nhi động sát tâm! Vậy mà các ngươi còn che chở cho hắn! Sau này hoàng đế băng hà, Úc Xá muốn mẫu tử chúng ta chết theo, có phải huynh cũng sẽ nhanh chân nhanh tay đi lấy lụa trắng thắt chết ta thay hắn!?"
Úc Mộ Thành nhíu mày: "Muội nói bậy bạ gì đó? Để cho người khác nghe thấy......Muội có thấy mình điên rồi không?"
"Còn có thể điên hơn Úc Xá sao?" Úc Phi âm thanh lạnh lùng nói, "Đại ca......Lần này tâm muội hoàn toàn đóng băng rồi, huynh muốn dưỡng nhi tử cho người khác, cũng đừng kéo muội vào. Muội chỉ có một hài tử là Quỳnh Nhi, nếu hắn không làm Thái Tử thì ta lập tức treo cổ ở đây, miễn cho sau này bị Úc Xá làm nhục!"
"Câm miệng!" Úc Mộ Thành hết chịu nổi, "Muội còn sợ hại Quỳnh Nhi chưa đủ thảm phải không?"
Úc Phi giận dỗi rơi nước mắt: "Huynh......Huynh......"
Úc Mộ Thành hít sâu một cái, đè ép lửa giận xuống, "Triều đại chúng ta cũng không có tiền lệ tuẫn táng, muội không cần tuyệt vọng đoán bừa chuyện gì, khiến Ngũ điện hạ bất an."
"Không có?" Úc Phi cười lạnh, "Vậy hai tỷ muội Chung phi tiền triều là chết như thế nào?"
Con ngươi Úc Mộ Thành chợt động. Một lát sau nói: "Tiên đế băng hà, hai vị Chung phi vì quá đau buồn, không chịu nổi mà chết."
Úc Phi mỉa mai, "Thế à? Nghe thật cảm động."
Úc Mộ Thành cúi đầu uống trà, một lát sau nói: "Được, muội muốn nghe cái này thì để huynh kể cho muội một chút......Tiền triều Chung quý phi có một nhi tử, cũng chính là Ninh vương, chắc muội cũng biết?"
Úc Phi không hiểu Úc Mộ Thành tại sao lại nhắc tới chuyện này, nhíu mày: "Tất nhiên."
"Ninh vương từ nhỏ đã thông minh, thiên tư hơn người, dung mạo lại như đúc chân dung tiên đế, rất được tiên đế yêu thích, chỉ tiếc......" Úc Mộ Thành buông chung trà, nhẹ giọng nói, "Hắn là nhi tử tiên đế hơn năm mươi tuổi mới sinh ra."
Úc Phi gật đầu: "Muội biết."
Úc Mộ Thành chậm rãi nói: "Lúc tiên đế tuổi đã cao, ngài có ý muốn lập hoàng tử nhỏ hơn lên ngôi, không ít lão thần đều biết chuyện này, cũng không cần che giấu cái gì. Tuy không ai nhắc tới, nhưng muội biết sau khi tiên đế có tâm tư này, người đầu tiên ngài muốn giết là ai không?"
Úc Phi ngẩn ra một chút, theo bản năng hỏi, "Ai?"
Úc Mộ Thành nói: "Chung Quý Phi."
Sắc mặt Úc Phi đại biến.
Úc Mộ Thành nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi cho rằng tiên đế muốn động thủ với Kim Thượng?"
Trên trán Úc Phi toát ra mồ hôi lạnh, không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu.
"Sao có thể, hoàng đế tuy có bất công, nhưng cũng sẽ không nổi sát tâm, bởi vì cả hai đều là nhi tử của ngài...... Nhưng phi tần thì không giống như vậy." Úc Mộ Thành tiếp tục nói, "Ngày đó, Chung quý phi vừa mới hơn ba mươi, thân thể khoẻ mạnh, ít nhất cũng phải sống được thêm chục năm. Nếu nói về người có khả năng uy hiếp đến vương vị Kim Thượng, người tiên đế không yên tâm nhất chính là các phi tần còn trẻ, sợ nàng sẽ nâng đỡ ngoại thích, sợ nàng khống chế hoàng đế nhỏ tuổi, sợ nàng can thiệp triều chính!"
"Kẻ làm đế vương đều nhẫn tâm, ngày đó Chung quý phi tránh được một kiếp cũng nhờ tiên đế đột ngột qua đời. Cũng là nhờ mệnh nàng tốt, bằng không thì......không đợi tiên đế băng hà, nàng đã phải xuống dưới chờ ngài."
Úc Mộ Thành nhìn Úc Phi, "Hoàng đế sẽ mềm lòng với nhi tử của mình, sẽ thiên vị, nhưng sẽ không như vậy với phi tần. Nếu có ngày Hoàng Thượng cảm thấy muội can thiệp quá nhiều chuyện của Ngũ điện hạ......"
Úc Phi ngã xuống đệm mềm trên ghế, mồ hôi trên trán chảy xuống dưới.
Úc Mộ Thành cười: "Tất nhiên, Hoàng Thượng nếu vô tình lập ngũ điện hạ làm Thái Tử thì cũng sẽ không kiêng kị mấy hành động nhỏ này của muội, nhưng sẽ không vui khi thấy muội làm thế......cho nên muội muội, muội hiểu ý ta chưa?"
Úc Phi mất hết khí thế vừa rồi của mình, lau lau mồ hôi, nói giọng khàn khàn: "Muội hiểu rồi."
"Đương nhiên là muội cũng không giống Chung Quý Phi." Úc Mộ Thành đứng dậy, thấp giọng nói, "Muội là nữ nhi của Úc vương phủ, chỉ cần muội không làm chuyện hồ đồ, Hoàng Thượng sẽ không động ngươi, cũng sẽ vĩnh viễn nhìn Ngũ điện hạ với con mắt khác."
Úc Phi lo sợ, không yên tâm: "Huynh thật sự không gạt muội? Hoàng Thượng......thật sự sẽ coi trọng Quỳnh Nhi nhiều hơn một chút?"
"Tất nhiên." Úc Mộ Thành trấn an nói, "Nhà ngoại của hắn là vương phủ chúng ta, chỉ cần ta không ngã thì hắn vĩnh viễn trên người khác một bậc. Chỉ cần hắn đừng tái phạm mấy chuyện hoàng đế kiêng kị là được. Nương nương à, không có việc gì thì nhớ khuyên Ngũ điện hạ ngồi yên một chút, làm tốt mấy việc Hoàng Thượng sai sử hắn là sẽ đạt được ý nguyện."
Úc Phi vẫn còn chưa cam lòng: "Nhưng, nhưng......vạn nhất Hoàng Thượng sau này hồ đồ, một hai phải lập Úc......"
"Nương nương." Úc Mộ Thành ngắt lời Úc Phi, "Ta lặp lại lần nữa, Tử Hựu họ Úc, là nhi tử của ta, cho nên hắn không có khả năng kế vị, hiểu chưa?"
Úc Phi suy nghĩ một lát, hoàn toàn minh bạch, vội la lên: "Muội, muội, lẽ ra muội không nên nhắc chuyện này đúng không? Muội......"
"Không nên." Úc Mộ Thành cố gắng nhẫn nại, "Ta vẫn luôn không hiểu, các ngươi sao lại điên cuồng mà quấy tung chuyện này lên làm gì, là đang nóng lòng chứng minh thân thế của hắn sao?"
"Là sợ Hoàng Thượng nổi tâm tư khác!" Úc Phi rơi lệ, "Hơn nữa......Muội nhìn Úc Xá cũng rõ hắn còn biết nhiều thứ hơn muội, huynh có dám bảo đảm là hắn sẽ không có tâm tư kia?"
Úc Mộ Thành cúi đầu: "Ta bảo đảm, hắn không có."
Trong phủ của Tam hoàng tử.
Chung Uyển cũng đã đổi một thân tang phục, đưa Tuyên Du còn đang ngơ ngác vào phủ. Hai người lập tức bị tách ra do có người mang Tuyên Du đi đốt hương cho Tuyên Cẩn. Tuyên Du bắt chước bộ dáng của người khác, ở trước linh cữu quỳ trong chốc lát.
Ít nhất Chung Uyển còn gặp qua Tuyên Cẩn hai lần, tiểu Tuyên Du lại chưa gặp qua lần nào. Tuy hắn là đường huynh của mình, nhưng Tuyên Du muốn khóc cũng khóc không được, chỉ có thể giả vờ đây là đại ca của mình mà chảy vài giọt nước mắt. Một lát sau, vương phi của Tuyên Cẩn lại phái người tới an ủi, những người lạ mặt đến tên cũng không rõ bắt đầu đỡ Tuyên Du lên, đưa Tuyên Du tới linh bằng* trước, tiếp tục dâng hương, dập đầu.
*Linh bằng: cái nhà gỗ được dựng lên để quan tài ở trong ấy. Giờ VN mình toàn để luôn trong nhà =)))
Từ đầu đến cuối, Chung Uyển đều đứng từ xa nhìn hắn.
Sau khi dập đầu xong, Tuyên Du quay người lại nhìn Chung Uyển. Chung Uyển nhẹ nhàng xua xua tay, ý bảo hắn cứ đi cùng với người khác. Tuyên Du dùng tay hợp lại trước miệng, nhỏ giọng nói: "Huynh tìm một chỗ để ngồi đi!"
Chung Uyển muốn cười nhưng lại không dám, chỉ cúi đầu để không bị ai phát hiện. Khi ngẩng đầu lên thì Tuyên Du đã bị đưa vào linh bằng, cùng mấy tông thân khác quỳ gối.
Tuyên Du tuổi nhỏ nhất, mặc đồ tang quỳ gối giữa một đám người, trông cực kì đáng thương.
Ở ngoài linh bằng cũng có không ít người đang đứng như Chung Uyển, bọn họ không cần quỳ, nhưng cũng không thể như tôi tớ mà chạy khắp ngoài viện. Không đi đâu được, chỉ có thể quy quy củ củ đứng ở một bên mà chờ.
Chung Uyển thấy nhàm chán vô cùng, tự kiếm một chút việc vui cho mình làm, đoán xem Úc Xá hôm nay có tới hay không.
Chuyện đẩy người xuống nước, Sùng An Đế không truy vấn tới cùng, chỉ là giam lỏng Úc Xá. Nếu là người khác bị giam lỏng thì tất nhiên sẽ nơm nớp lo sợ, ngày đêm hối cãi, Úc Xá lại không nhất định như vậy.
Bị Sùng An Đế lưu lại hỏi chuyện, lúc Tuyên Quỳnh còn không biết sống chết thế nào mà hắn còn có thể đi sai người bắt cóc mình tới phủ, người như thế......giam lỏng cũng sẽ không ngăn được hắn.
Quả nhiên, bất quá nửa canh giờ sau, có người từ bên ngoài thông báo, Úc tiểu vương gia tới.
Úc Xá phô trương thanh thế không thua Úc vương gia, hắn vừa tới gần, không ít người đều đứng lên nghênh đón. Hiền phi nương nương bên trong còn cố ý phái người ra tiếp đón, nhưng Úc Xá chưa đi tới nội viện thì đã sang thẳng chỗ để linh cữu.
Úc Xá thắp hương, đầu gối mới vừa chạm đất thì đã đứng lên ngay, tất cả người thuộc Lễ Bộ cứ như kẻ mù, mí mắt không nâng lên dù chỉ một chút.
Chung Uyển nhìn từ xa, xem thế là đủ rồi, Úc tiểu vương gia này không phải tới dự tang lễ, mà là tới ngắm cảnh.
Người sống phải tôn trọng người đã khuất, Úc Xá thật ra không cần tới đây theo lễ nghĩa, nếu không muốn đến thì cứ dứt khoát không đến là được, cố tình làm ra bộ dạng thế này cho người khác xem...có gì tốt chứ?
Dù tất cả mọi người đều đã quen thấy điều này đi chăng nữa.
Sau đó, Chung Uyển cố gắng đứng yên, không muốn Úc Xá phát hiện ra mình.
Chung Uyển tự giễu cười, hai ngày trước, Úc Xá vừa mới đuổi mình ra phủ, vốn dĩ hắn cũng có muốn gặp mình đâu mà trốn tránh.
Không đợi Chung Uyển nghĩ cách tránh né, một quản sự ra chỗ họ, thấp giọng tiếp đón bọn họ: "Mời mọi người tới đây."
Tông thân đến càng lúc càng đông, các tùy tùng cũng dồn lại càng ngày càng nhiều, khiến chỗ này dần dần không ra gì. Quản sự trong phủ Tam hoàng tử rốt cuộc cũng chuẩn bị một cái linh bằng đơn giản ở ngoài viện để cho các tùy tùng ở trong đó.
Chung Uyển liếc nhìn chỗ Tuyên Du một chút, thấy hắn ngoan ngoãn quỳ thì nghĩ chắc sẽ không có việc gì, nên y cũng đi theo mấy người khác.
Chung Uyển phất vạt áo quỳ xuống, đầu cảm thấy quá nhàn rỗi, nên y bấm đốt ngón tay một chút để đoán xem Tuyên Thụy cùng Nghiêm Bình Sơn hiện tại đã đi đến chỗ nào rồi, chốc sau lại đoán Tuyên Quỳnh rốt cuộc uống vào bao nhiêu ngụm nước hồ. Không biết đã bao lâu trôi qua, rèm cửa linh bằng đột nhiên bị vén lên, gió lạnh thổi vào, Chung Uyển vừa ngẩng đầu thì thấy......
Úc Xá lạnh lùng nhìn vào bên trong.
Úc Xá đi đến, ngồi lên cái ghế duy nhất trong linh bằng.
Ở ngay trước mặt Chung Uyển.
Chung Uyển: "......"
Mọi người ngơ ngẩn nhìn nhau, sau đó chậm rãi đứng dậy, từng người một lui ra ngoài, Chung Uyển muốn lẫn vào trong đám đông, cũng muốn đứng dậy, nhưng trong mắt Úc Xá lập tức lóe lên một tia giận dữ.
Chung Uyển lại ngoan ngoãn quỳ tiếp.
Chỉ chốc lát sau, linh đường chỉ còn hai người.
Chung Uyển như quỳ trên bàn châm.
Úc Xá xuất thần nhìn lư cắm hương trên bàn thờ, không nói lời nào.
Sau nửa canh giờ, Chung Uyển quỳ tới tê, y giật giật chân một chút, nhịn không được mà hít vào một hơi, không cẩn thận làm Úc Xá giật mình.
Úc Xá nhìn về phía Chung Uyển, hơi hơi nhíu mày.
Chung Uyển sợ Úc Xá lại hiểu lầm là mình đang cố tình muốn gây chú ý, vội vàng im miệng mà quỳ, không thể nào ngoan ngoãn hơn.
Chung Uyển quỳ trong chốc lát, lại nghe Úc Xá đột nhiên nói: "Hôm đó...... Có phải ngươi vẫn tỉnh hay không?"
Chung Uyển ho một cái, "Không có."
Chung Uyển liếc trộm Úc Xá, Úc Xá nghe xong lời này, sắc mặt hắn tựa hồ càng kém đi.
Trong lòng Chung Uyển thầm kêu khổ, cái kẻ điên này cả ngày nay rốt cuộc nghĩ cái gì?
Úc Xá nhìn kỹ Chung Uyển trong chốc lát, cứ như đang đoán xem Chung Uyển đang nói thật hay nói dối, một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Phóng đãng."
Chung Uyển: "......"
Phóng con mẹ ngươi.
Úc Xá không để ý tới Chung Uyển nữa, hắn ngồi trong linh bằng, người bên ngoài cũng không dám chậm trễ, dâng lò sưởi tay và chậu than vào, thậm chí còn dâng cho Úc Xá một ấm trà đã đổi mới.
Trong nháy mắt, linh bằng đã ấm lên, Úc Xá ngồi yên yên ổn ổn.
Chung Uyển âm thầm kêu khổ, người này chừng nào mới đi?
Chung Uyển lâu lâu trộm nhìn Úc Xá một cái, nhìn hắn uống hai ngụm trà, nhìn hắn bỏ thêm than vào lò sưởi tay của mình, nhìn hắn từ trong tay áo lấy ra một quyển thoại bản nho nhỏ đẹp mắt......
Người này đang tự xem mình là chủ nhà mà muốn làm gì thì làm à?!
Úc Xá cúi đầu lật xem thoại bản, không nhanh không chậm.
Chung Uyển chửi thầm Úc Xá, đột nhiên nghe hắn nói: "Ngươi không cần liếc ta làm gì...... Chờ ta đọc xong rồi thì cũng sẽ đưa cho ngươi quyển sách này."
Chung Uyển bi phẫn mà lảo đảo một chút, chân y tê tới mức không còn chút lực nào, khiến y cong lưng ngã về trước. Úc Xá nhíu mày: "Ta muốn đưa thì đưa, không cần ngươi dập đầu tạ ơn."
Chung Uyển cắn răng, tiếp tục ngoan ngoãn quỳ, giận sôi gan mà không dám nói gì.
Úc Xá lật xem trong chốc lát, nhàn nhạt nói: "Không có gì thú vị......Chỉ có đoạn động phòng là còn được một chút."
Chung Uyển giả vờ như không nghe thấy.
Úc Xá lại cố tình hỏi y: "Ngươi muốn đọc không?"
Chung Uyển nhẫn nhục mà phụ họa theo: "Muốn."
"Chờ ta đọc xong." Úc Xá cúi đầu, "Bất quá, ta có thể đọc trước cho ngươi một đoạn......"
Chung Uyển cười gượng: "Thế thì không ổn lắm......"
Úc Xá làm như không nghe thấy, không để ý gì mà bắt đầu đọc: "Ta ngồi bên giường ngươi, đột nhiên ngươi vươn tay, kéo kéo tay áo của ta......"
Chung Uyển sợ hết hồn hết vía.
Ngẩng đầu ba thước có thần minh......Người này không sợ Tuyên Cẩn trên trời có linh thiêng, nửa đêm tới gõ cửa phủ hắn sao?!
"Ta nhất thời động tình, cúi đầu hôn ở giữa trán ngươi, nhỏ giọng chúc ngươi ngủ ngon, ngươi ngẩng đầu, hôn ta ngay trên môi......"
"Ta né tránh không kịp, bị ngươi hôn ngay giữa môi, vừa chạm vào liền tách ra, trong lúc ta còn đang sững người thì ngươi đã rời môi, dư thủ dư cầu*......"
*Dư thủ dư cầu: tùy tiện lấy, ta cần ta cứ lấy =))
Chung Uyển mặt đỏ tới mang tai, gắng gượng nói: "Úc, Tử, Hựu."
"Ta chỉ ôm bả vai ngươi, nhưng ngươi thì vòng tay qua eo ta mà ôm chặt, ngươi không cho ta đi, trong miệng còn lẩm bẩm tên ta." Úc Xá đóng sách lại, "Ngươi nghĩ ta đang đọc thoại bản sao? Không......ít có thoại bản nào viết ngươi phóng đãng tới vậy, cái ta vừa nói chính là chuyện xảy ra đêm đó."
Chung Uyển nghe xong, toàn thân đều tê rần.