-
Chương 41: Chương 41:
Móng vuốt nhỏ của Đào Tinh Úy giống như bị điện giật vậy.
Lập tức rụt lại ngay.
Sau đó vội đổ ra một nắm bỏng ngô, đặt hết phần còn lại lên bàn tay đó của anh: “Cho anh hết này, anh ăn đi không cần khách sáo!”
Tần Thận nhìn bỏng ngô trong tay, lại nhìn Đào Tinh Úy.
Sau đó anh bóc vài hạt lên, sau khi nhìn tường tận kỹ càng, mới thong thả bỏ vào miệng.
Nhìn thấy anh ăn thật rồi, trong lòng Đào Tinh Úy khá là tò mò, hỏi nhiều thêm một câu: “Ăn ngon không……”
“Không ngon bằng của em.” Tần Thận đáp một cách nghiêm túc.
Đào Tinh Úy: “…….”
Tự nhét một nắm bỏng ngô lớn vào miệng mình.
……
Phim căn bản còn chưa xem xong, hai người một trước một sau đã cùng nhau ra khỏi rạp chiếu phim.
Đào Tinh Úy đi nhanh về phía trước đến khu thương mại.
Hôm nay chẳng biết là ngày lễ gì, cách trang trí bên ngoài trung tâm mua sắm đặc biệt có không khí ngày lễ hội, người đi đường rộn ràng nhộn nhịp, trên mặt đều dạt dào nụ cười vui vẻ.
Không khí lãng mạn lan khắp cả con đường, khiến cho lòng Đào Tinh Úy càng trở nên hoang mang.
Tần Thận đút hai tay ở trong túi áo, đang ở phía sau đi theo cô.
Vì vóc người anh cao nên không tốn bao nhiêu sức, sải dài bước chân là có thể xuyên qua đám người đuổi kịp cô rồi.
Từng có quãng thời gian như vậy, nhưng vị trí của hai người chỉ đổi ngược lại cho nhau mà thôi.
Xưa kia Đào Tinh Úy làm cái đuôi nhỏ theo sau anh, nên bây giờ làm thế nào cũng không thoát khỏi anh được.
Lúc này Đào Tinh Úy xuyên qua tủ kính trước một gian hàng, nhìn thấy Tần Thận vẫn còn đi theo ở phía sau mình.
Cô cắn cắn môi, quay đầu nói với anh: “Y đội Tần, anh, có thể đừng mãi bám theo tôi không?”
Tần Thận đứng ở nơi cách cô năm mét, cười hỏi: “Ý em là, anh nên về thẳng đội đợi em? Hay đi đến trạm xe bus chờ em?”
“Đừng đi theo tôi, cũng không cần chờ tôi……”
Mặt cô đỏ ửng, cảm giác bản thân sắp chống đỡ không nổi trước người đàn ông lạnh lùng vì mình mà luân lạc thành như vậy rồi.
Kiêu ngạo của anh, thanh cao của anh, hình như ở trước mặt cô đã trở nên không hề tồn tại.
Tần Thận của hiện tại, cô sắp nhận không ra nữa rồi.
Tần Thận gật gật đầu, lại chỉ nhún vai không nói gì cả.
Sau đó tiến lên, kéo lấy tay Đào Tinh Úy, “Vậy anh đành phải dắt tay em cùng đi thôi.”
“Anh……”
Ngay lúc này, bên canh có một bé trai trượt ván đâm qua đây, may là Tần Thận nhanh tay lẹ mắt kéo cô vào trong lòng, cô mới may mắn thoat khỏi cảnh bị té ngã.
“Không sao chứ?”
Đào Tinh Úy xấu hổ nửa giây, sau đó thở phì phì đổi đề tài: “Trẻ con quậy phá thế này chỉ cần đánh một trận sẽ ngoan ngoãn lại ngay! Ở nơi đông người thế lại dám chơi trò nguy hiểm như vậy, muốn tìm chết đây mà.”
“Vậy sau này con của chúng ta, nếu không nghe lời thì mặc em đánh.”
Đào Tinh Úy ngơ ngác, lập tức vùng khỏi vòng tay anh: “Ai nói muốn sinh…… con cho anh chứ? Nằm mơ đi!”
“Sinh hay không sinh con đều nghe theo em, anh chỉ nghĩ đến ba mẹ em còn có ba anh có thể đều muốn ôm cháu thôi. Nhưng mà nếu bây giờ em không muốn sinh, đến lúc đó chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”
Đào Tinh Úy nóng nảy, đột nhiên cáu kỉnh: “Gì, gì mà nhận nuôi chứ! Tôi còn chưa đồng ý ở bên anh đấy! Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, chúng ta không thể nào ở bên nhau nữa! Anh đừng si mê vọng tưởng có được không!”
Tần Thận cười mà không nói, cứ thế tiếp tục kéo Đào Tinh Úy đi về phía đám đông.
Đào Tinh Úy bỗng nhiên không nói gì nữa, chỉ im lặng đi theo anh.
“Hôm nay là thất tịch, muốn đi dạo ở đâu nữa không?”
“Thất tịch……?”
Thì ra hôm nay là thất tịch!
Chả trách……
Đào Tinh Úy hoảng hốt, đưa mắt nhìn xung quanh thấy đều là các đôi tình nhân ân ái, bên đường còn bán rất nhiều hoa và gấu bông.
Cô nhìn lại bản thân và Tần Thận, mới phát hiện tay của hai người vẫn còn nắm chặt lấy nhau.
Cô đang muốn nới lỏng tay thì bị Tần Thận nắm chặt lại.
“Người quá nhiều, cứ nắm chặt tay anh.”
Bọn họ đã đi đến khu vui chơi, khắp nơi đều là người, giờ đây giữa người với người căn bản không có khoảng cách an toàn nữa rồi.
Tần Thận bảo vệ Đào Tinh Úy ở trong lòng, phòng ngừa cô bị người khác giẫm đụng phải.
Đào Tinh Úy xác thực có hơi để ý việc chen chúc ở nơi người nhiều như vậy, nên cũng vô thức bám chặt tay của anh hơn chút nữa.
Đào Tinh Úy không khỏi hỏi: “Đây là chỗ nào…… sao có nhiều người như vậy?”
“Hình như là trung tâm mua sắm tổ chức cuộc thi giành cho các đôi tình nhân ngày thất tịch.”
“Cuộc thi gì? Tôi hoàn toàn thấy không tới.”
Đào Tinh Úy nghe thấy tiếng hoan hô xung quanh, cũng tò mò ở trên sân khấu rốt cuộc đang tổ chức thi đấu như thế nào.
Bất lực là với chiều cao của cô lúc này đã chìm ngập giữa đám đông, ngoại trừ nhìn thấy những cái ót đen thui, còn lại thì không thấy gì cả.
Đáy mắt Tần Thận chứa ý cười, đột nhiên từ phía sau ôm Đào Tinh Úy lên, nâng cả người cô lên cao.
“Như vậy nhìn thấy không?”
Đào Tinh Úy nhìn thấy cuộc thi “Tư Bát Giới cõng vợ” đang được tổ chức trên sân khấu, đang đến giai đoạn cao trào nhất, không hiểu sao cô cũng hưng phấn bắt đầu chỉ huy Tần Thận: “Ừm ừm! Không đúng không đúng, sao lại thấp xuống rồi, aaaa cao thêm một chút nữa!”
Tần Thận lại nâng cô cao hơn một chút, dứt khoát để cô ngồi trên vai mình.
Mông cô hẹp, vai anh mềm.
Cơ thể Đào Tinh Úy đối với Tần Thận mà nói nhẹ giống như một hạt đậu, hai người vừa vặn khớp nhau.
“Nhìn thấy chưa?”
“Đôi tình nhân bên trái quá buồn cười rồi, quần áo của bạn gái anh ta sắp bị tuột xuống rồi ha ha ha……”
“Em muốn lên chơi không? Nếu muốn lên, anh có thể lên với em.”
Tần Thận hỏi.
“Lên đó sao? Hay là thôi đi…… Cơ thể tôi quá khỏe, anh cõng theo tôi nhất định không dễ hoạt động.”
Đào Tinh Úy lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy lời này của cô hình như có chỗ không đúng.
Mặt cô đỏ lên, lại cúi đầu xuống.
Cô hạ khóe miệng xuống, nói với anh: “Anh thả tôi xuống được rồi, tôi không muốn xem nữa.”
“Sao không xem nữa?”
“Tại vì, cảm thấy loại trò chơi này không có gì hay để xem…… Hay là chúng ta đi về thôi.”
Tần Thận vững vàng đặt cô xuống đất, sau đó tìm nơi ít người đi ra.
Hai người sóng vai đi đến dưới ngọn đèn đường, trong lúc đi không nói gì, trên vỉa hè rơi đầy lá phong đỏ thắm.
Chân Đào Tinh Úy không tự chủ tránh đạp lên những chiếc lá đó, nhảy nhót quanh co.
Tần Thận đi bên cạnh cô, nhìn bộ dáng đi đường của cô, đáy mắt thỉnh thoảng lướt qua ý cười.
Lúc này Đào Tinh Úy quay đầu qua bắt gặp anh ở đó đang lén nhìn trộm cười mình, gò má bỗng nhiên đỏ lên, không lo có giẫm lên lá phong hay không cứ thế đi nhanh một mạch về phía trước.
“Oa, cô gái đó là Đào Tinh Úy phải không!”
“Là cô ấy thật? Hôm nay cô ấy mặc đồ đáng yêu quá, tôi xuýt chút nữa là không nhận ra rồi,”
Hai chị gái bên đường đột nhiên phát hiện Đào Tinh Úy, đi qua chặn cô lại, hưng phấn lấy ra hai quyển sổ muốn tìm cô kí tên.
Đào Tinh Úy hơi khó xử, trước kia lúc cô ở làng Olympic cũng từng kí tên cho người ta, còn có mấy lần quay chương trình thể thao cũng từng viết tên của mình, nhưng chữ của cô vô cùng xấu.
May là mấy lần đó cô có luyện qua. Nay đã lâu không cầm bút rồi, đột nhiên kí tên cho người ta có lẽ chữ sẽ càng xấu hơn.
Nhưng cô vẫn phối hợp cầm lấy quyển sổ, viết xuống tên của mình.
Nét chữ của học sinh tiểu học, miễn cưỡng có thể gọi là ngay ngắn.
“Cả gia đình chúng tôi đều vô cùng thích xem cô thi đấu! Nhất là ba tôi, mỗi một trận thi đấu của cô đều theo dõi phát sóng trực tiếp.”
Đào Tinh Úy ngại ngùng mỉm cười, xấu hổ nói: “Cám ơn.”
Trong đó có một nữ sinh phát hiện Tần Thận đang đứng ở sau lưng cô, bị sắc đẹp của người đàn ông này làm cho ngây ngẩn, vội hỏi Đào Tinh Úy: “Anh ấy là chú của cô sao? Dáng vẻ thật đẹp trai!”
“emmmm……”
Đào Tinh Úy nhịn không nổi nên bật cười.
Vẻ mặt của Tần Thận lúc này cũng có hơi nhịn hết được, đen hơn phân nửa.
Thật ra việc chêch lệch mười tuổi, cộng thêm tuổi cô còn nhỏ, đích xác có thể gọi anh là chú rồi.
Đào Tinh Úy híp mắt trả lời: “Coi như là vậy?”
Tần Thận: ……
Nữ sinh đó bắt đầu bám lấy Tần Thật nũng nịu gọi anh là chú: “Chú ơi, có tiện cho em xin số weixin không? Kết thêm bạn bè thôi mà, vừa nhìn đã biết anh không có bạn gái rồi, bằng không sao trong ngày lễ thất tịch này không hầu hạ bạn gái dạo phố? Vừa hay em cũng không có bạn trai, hôm nay ra cửa chính là muốn thoát ế đây! Anh đừng lấy làm áp lực tâm lý gì nhé, cho dù không thành công thì có thể làm bạn bè mà.”
Dựa vào gương mặt này của Tần Thận, muốn hạ gục một người phụ nữ rất dễ dàng, giây tiếp theo đã dời lực chú ý của người ta từ trên người mình chuyển sang lên người anh rồi.
Trong lòng Đào Tinh Úy thầm liếc xéo, nhưng không đến ngăn cản.
Đối việc chòng ghẹo Tần Thận, cô thân là người từng trải, cô biết muốn lấy được số weixin của anh là một việc không dễ dàng, khi đó cô phải sống chết trêu chọc hai tháng trời, mới có thể bắt đầu liên hệ với anh bằng cách này.
Nghe nói một vài bệnh nhân xin anh, anh còn không cho huống chi là hai người đi đường xa lạ này.
Thế là Đào Tinh Úy ở bên cạnh thầm chờ xem náo nhiệt, còn xúi giục anh một cách quái gở: “Chú ơi, chú cứ đồng ý với chị gái xinh đẹp đi, một số weixin mà thôi, đừng keo kiệt như vậy.”
Tần Thận nhíu mày nhìn Đào Tinh Úy, lúc lâu sau mới bất lực nói với nữ sinh đó: “Vậy, là cô quét tôi hay là tôi quét cô?”
Con ngươi của Đào Tinh Úy như sắp rớt ra ngoài.
Giây tiếp theo, cô thấy Tần Thận lấy điện thoại ra, đưa mã quét weixin của mình cho nữ sinh đó quét.
Nữ sinh hài lòng thỏa ý quét xong, sau đó thêm bạn bè thành công thì ríu rít kích động chạy đi.
Lại có thể dễ dàng như vậy, cứ thế mà đã có thể lấy vào tay số weixin cô muốn hơn hai tháng mới có được???
Shit, anh thay đổi đã thay đổi thật rồi……
Thay đổi rồi!
Trong lòng Đào Tinh Úy không vui, tức giận đùng đùng đi đến trước mặt anh “hừ” một tiếng, sau đó quay đầu bỏ đi.
Tần Thận sau khi bỏ điện thoại xuống, cũng đuổi kịp theo cô.
“Anh đừng có đi cùng tôi nữa! Tôi muốn về đội rồi, chị gái xinh đẹp người ta đang đợi anh cùng đi thất tịch đấy!”
Đào Tinh Úy gần như là bắt đầu chạy sang cả đường cái.
Tận Thận đuổi không kịp cô, nhưng trên mặt vẫn vui vẻ không giấu được, hỏi: “Em đây là đang ghen sao?”
Cô nóng nảy: “Ghen con khỉ! Tôi mới không đi ăn giấm của ông chú già anh!”
“Vậy em giận cái gì?”
Đào Tinh Úy dừng bước chân, miễn cưỡng nặn ra nụ cười giả tạo với anh: “Tôi không có!”
Tần Thận đi lên kéo lấy cô, từ phía sau ôm lấy cơ thể cô.
“Này, anh làm gì? Anh bỏ tôi ra, bằng không tôi sẽ……”
Cánh tay của anh rất dài, lúc này đưa điện thoại của mình đặt ở trước mắt cô.
Anh khom lưng xuống, cằm đặt trên cổ cô, ở trước mặt cô ấn mở ra giao diện weixin, ngón tay thoăn thoắt gửi qua một câu nói với nữ sinh vừa mới thêm bạn đó.
[Xin lỗi, không ngờ bạn gái của tôi lại ghen rồi. Vì để đạt được sự tha thứ của cô ấy, tôi vẫn nên xóa bạn đi thôi. Cũng chúc bạn trong hôm nay có thể thuận lợi thoát ế.]
Bước tiếp theo.
[Xác định xóa người này?]
[Xác định.]
Lập tức rụt lại ngay.
Sau đó vội đổ ra một nắm bỏng ngô, đặt hết phần còn lại lên bàn tay đó của anh: “Cho anh hết này, anh ăn đi không cần khách sáo!”
Tần Thận nhìn bỏng ngô trong tay, lại nhìn Đào Tinh Úy.
Sau đó anh bóc vài hạt lên, sau khi nhìn tường tận kỹ càng, mới thong thả bỏ vào miệng.
Nhìn thấy anh ăn thật rồi, trong lòng Đào Tinh Úy khá là tò mò, hỏi nhiều thêm một câu: “Ăn ngon không……”
“Không ngon bằng của em.” Tần Thận đáp một cách nghiêm túc.
Đào Tinh Úy: “…….”
Tự nhét một nắm bỏng ngô lớn vào miệng mình.
……
Phim căn bản còn chưa xem xong, hai người một trước một sau đã cùng nhau ra khỏi rạp chiếu phim.
Đào Tinh Úy đi nhanh về phía trước đến khu thương mại.
Hôm nay chẳng biết là ngày lễ gì, cách trang trí bên ngoài trung tâm mua sắm đặc biệt có không khí ngày lễ hội, người đi đường rộn ràng nhộn nhịp, trên mặt đều dạt dào nụ cười vui vẻ.
Không khí lãng mạn lan khắp cả con đường, khiến cho lòng Đào Tinh Úy càng trở nên hoang mang.
Tần Thận đút hai tay ở trong túi áo, đang ở phía sau đi theo cô.
Vì vóc người anh cao nên không tốn bao nhiêu sức, sải dài bước chân là có thể xuyên qua đám người đuổi kịp cô rồi.
Từng có quãng thời gian như vậy, nhưng vị trí của hai người chỉ đổi ngược lại cho nhau mà thôi.
Xưa kia Đào Tinh Úy làm cái đuôi nhỏ theo sau anh, nên bây giờ làm thế nào cũng không thoát khỏi anh được.
Lúc này Đào Tinh Úy xuyên qua tủ kính trước một gian hàng, nhìn thấy Tần Thận vẫn còn đi theo ở phía sau mình.
Cô cắn cắn môi, quay đầu nói với anh: “Y đội Tần, anh, có thể đừng mãi bám theo tôi không?”
Tần Thận đứng ở nơi cách cô năm mét, cười hỏi: “Ý em là, anh nên về thẳng đội đợi em? Hay đi đến trạm xe bus chờ em?”
“Đừng đi theo tôi, cũng không cần chờ tôi……”
Mặt cô đỏ ửng, cảm giác bản thân sắp chống đỡ không nổi trước người đàn ông lạnh lùng vì mình mà luân lạc thành như vậy rồi.
Kiêu ngạo của anh, thanh cao của anh, hình như ở trước mặt cô đã trở nên không hề tồn tại.
Tần Thận của hiện tại, cô sắp nhận không ra nữa rồi.
Tần Thận gật gật đầu, lại chỉ nhún vai không nói gì cả.
Sau đó tiến lên, kéo lấy tay Đào Tinh Úy, “Vậy anh đành phải dắt tay em cùng đi thôi.”
“Anh……”
Ngay lúc này, bên canh có một bé trai trượt ván đâm qua đây, may là Tần Thận nhanh tay lẹ mắt kéo cô vào trong lòng, cô mới may mắn thoat khỏi cảnh bị té ngã.
“Không sao chứ?”
Đào Tinh Úy xấu hổ nửa giây, sau đó thở phì phì đổi đề tài: “Trẻ con quậy phá thế này chỉ cần đánh một trận sẽ ngoan ngoãn lại ngay! Ở nơi đông người thế lại dám chơi trò nguy hiểm như vậy, muốn tìm chết đây mà.”
“Vậy sau này con của chúng ta, nếu không nghe lời thì mặc em đánh.”
Đào Tinh Úy ngơ ngác, lập tức vùng khỏi vòng tay anh: “Ai nói muốn sinh…… con cho anh chứ? Nằm mơ đi!”
“Sinh hay không sinh con đều nghe theo em, anh chỉ nghĩ đến ba mẹ em còn có ba anh có thể đều muốn ôm cháu thôi. Nhưng mà nếu bây giờ em không muốn sinh, đến lúc đó chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”
Đào Tinh Úy nóng nảy, đột nhiên cáu kỉnh: “Gì, gì mà nhận nuôi chứ! Tôi còn chưa đồng ý ở bên anh đấy! Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, chúng ta không thể nào ở bên nhau nữa! Anh đừng si mê vọng tưởng có được không!”
Tần Thận cười mà không nói, cứ thế tiếp tục kéo Đào Tinh Úy đi về phía đám đông.
Đào Tinh Úy bỗng nhiên không nói gì nữa, chỉ im lặng đi theo anh.
“Hôm nay là thất tịch, muốn đi dạo ở đâu nữa không?”
“Thất tịch……?”
Thì ra hôm nay là thất tịch!
Chả trách……
Đào Tinh Úy hoảng hốt, đưa mắt nhìn xung quanh thấy đều là các đôi tình nhân ân ái, bên đường còn bán rất nhiều hoa và gấu bông.
Cô nhìn lại bản thân và Tần Thận, mới phát hiện tay của hai người vẫn còn nắm chặt lấy nhau.
Cô đang muốn nới lỏng tay thì bị Tần Thận nắm chặt lại.
“Người quá nhiều, cứ nắm chặt tay anh.”
Bọn họ đã đi đến khu vui chơi, khắp nơi đều là người, giờ đây giữa người với người căn bản không có khoảng cách an toàn nữa rồi.
Tần Thận bảo vệ Đào Tinh Úy ở trong lòng, phòng ngừa cô bị người khác giẫm đụng phải.
Đào Tinh Úy xác thực có hơi để ý việc chen chúc ở nơi người nhiều như vậy, nên cũng vô thức bám chặt tay của anh hơn chút nữa.
Đào Tinh Úy không khỏi hỏi: “Đây là chỗ nào…… sao có nhiều người như vậy?”
“Hình như là trung tâm mua sắm tổ chức cuộc thi giành cho các đôi tình nhân ngày thất tịch.”
“Cuộc thi gì? Tôi hoàn toàn thấy không tới.”
Đào Tinh Úy nghe thấy tiếng hoan hô xung quanh, cũng tò mò ở trên sân khấu rốt cuộc đang tổ chức thi đấu như thế nào.
Bất lực là với chiều cao của cô lúc này đã chìm ngập giữa đám đông, ngoại trừ nhìn thấy những cái ót đen thui, còn lại thì không thấy gì cả.
Đáy mắt Tần Thận chứa ý cười, đột nhiên từ phía sau ôm Đào Tinh Úy lên, nâng cả người cô lên cao.
“Như vậy nhìn thấy không?”
Đào Tinh Úy nhìn thấy cuộc thi “Tư Bát Giới cõng vợ” đang được tổ chức trên sân khấu, đang đến giai đoạn cao trào nhất, không hiểu sao cô cũng hưng phấn bắt đầu chỉ huy Tần Thận: “Ừm ừm! Không đúng không đúng, sao lại thấp xuống rồi, aaaa cao thêm một chút nữa!”
Tần Thận lại nâng cô cao hơn một chút, dứt khoát để cô ngồi trên vai mình.
Mông cô hẹp, vai anh mềm.
Cơ thể Đào Tinh Úy đối với Tần Thận mà nói nhẹ giống như một hạt đậu, hai người vừa vặn khớp nhau.
“Nhìn thấy chưa?”
“Đôi tình nhân bên trái quá buồn cười rồi, quần áo của bạn gái anh ta sắp bị tuột xuống rồi ha ha ha……”
“Em muốn lên chơi không? Nếu muốn lên, anh có thể lên với em.”
Tần Thận hỏi.
“Lên đó sao? Hay là thôi đi…… Cơ thể tôi quá khỏe, anh cõng theo tôi nhất định không dễ hoạt động.”
Đào Tinh Úy lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy lời này của cô hình như có chỗ không đúng.
Mặt cô đỏ lên, lại cúi đầu xuống.
Cô hạ khóe miệng xuống, nói với anh: “Anh thả tôi xuống được rồi, tôi không muốn xem nữa.”
“Sao không xem nữa?”
“Tại vì, cảm thấy loại trò chơi này không có gì hay để xem…… Hay là chúng ta đi về thôi.”
Tần Thận vững vàng đặt cô xuống đất, sau đó tìm nơi ít người đi ra.
Hai người sóng vai đi đến dưới ngọn đèn đường, trong lúc đi không nói gì, trên vỉa hè rơi đầy lá phong đỏ thắm.
Chân Đào Tinh Úy không tự chủ tránh đạp lên những chiếc lá đó, nhảy nhót quanh co.
Tần Thận đi bên cạnh cô, nhìn bộ dáng đi đường của cô, đáy mắt thỉnh thoảng lướt qua ý cười.
Lúc này Đào Tinh Úy quay đầu qua bắt gặp anh ở đó đang lén nhìn trộm cười mình, gò má bỗng nhiên đỏ lên, không lo có giẫm lên lá phong hay không cứ thế đi nhanh một mạch về phía trước.
“Oa, cô gái đó là Đào Tinh Úy phải không!”
“Là cô ấy thật? Hôm nay cô ấy mặc đồ đáng yêu quá, tôi xuýt chút nữa là không nhận ra rồi,”
Hai chị gái bên đường đột nhiên phát hiện Đào Tinh Úy, đi qua chặn cô lại, hưng phấn lấy ra hai quyển sổ muốn tìm cô kí tên.
Đào Tinh Úy hơi khó xử, trước kia lúc cô ở làng Olympic cũng từng kí tên cho người ta, còn có mấy lần quay chương trình thể thao cũng từng viết tên của mình, nhưng chữ của cô vô cùng xấu.
May là mấy lần đó cô có luyện qua. Nay đã lâu không cầm bút rồi, đột nhiên kí tên cho người ta có lẽ chữ sẽ càng xấu hơn.
Nhưng cô vẫn phối hợp cầm lấy quyển sổ, viết xuống tên của mình.
Nét chữ của học sinh tiểu học, miễn cưỡng có thể gọi là ngay ngắn.
“Cả gia đình chúng tôi đều vô cùng thích xem cô thi đấu! Nhất là ba tôi, mỗi một trận thi đấu của cô đều theo dõi phát sóng trực tiếp.”
Đào Tinh Úy ngại ngùng mỉm cười, xấu hổ nói: “Cám ơn.”
Trong đó có một nữ sinh phát hiện Tần Thận đang đứng ở sau lưng cô, bị sắc đẹp của người đàn ông này làm cho ngây ngẩn, vội hỏi Đào Tinh Úy: “Anh ấy là chú của cô sao? Dáng vẻ thật đẹp trai!”
“emmmm……”
Đào Tinh Úy nhịn không nổi nên bật cười.
Vẻ mặt của Tần Thận lúc này cũng có hơi nhịn hết được, đen hơn phân nửa.
Thật ra việc chêch lệch mười tuổi, cộng thêm tuổi cô còn nhỏ, đích xác có thể gọi anh là chú rồi.
Đào Tinh Úy híp mắt trả lời: “Coi như là vậy?”
Tần Thận: ……
Nữ sinh đó bắt đầu bám lấy Tần Thật nũng nịu gọi anh là chú: “Chú ơi, có tiện cho em xin số weixin không? Kết thêm bạn bè thôi mà, vừa nhìn đã biết anh không có bạn gái rồi, bằng không sao trong ngày lễ thất tịch này không hầu hạ bạn gái dạo phố? Vừa hay em cũng không có bạn trai, hôm nay ra cửa chính là muốn thoát ế đây! Anh đừng lấy làm áp lực tâm lý gì nhé, cho dù không thành công thì có thể làm bạn bè mà.”
Dựa vào gương mặt này của Tần Thận, muốn hạ gục một người phụ nữ rất dễ dàng, giây tiếp theo đã dời lực chú ý của người ta từ trên người mình chuyển sang lên người anh rồi.
Trong lòng Đào Tinh Úy thầm liếc xéo, nhưng không đến ngăn cản.
Đối việc chòng ghẹo Tần Thận, cô thân là người từng trải, cô biết muốn lấy được số weixin của anh là một việc không dễ dàng, khi đó cô phải sống chết trêu chọc hai tháng trời, mới có thể bắt đầu liên hệ với anh bằng cách này.
Nghe nói một vài bệnh nhân xin anh, anh còn không cho huống chi là hai người đi đường xa lạ này.
Thế là Đào Tinh Úy ở bên cạnh thầm chờ xem náo nhiệt, còn xúi giục anh một cách quái gở: “Chú ơi, chú cứ đồng ý với chị gái xinh đẹp đi, một số weixin mà thôi, đừng keo kiệt như vậy.”
Tần Thận nhíu mày nhìn Đào Tinh Úy, lúc lâu sau mới bất lực nói với nữ sinh đó: “Vậy, là cô quét tôi hay là tôi quét cô?”
Con ngươi của Đào Tinh Úy như sắp rớt ra ngoài.
Giây tiếp theo, cô thấy Tần Thận lấy điện thoại ra, đưa mã quét weixin của mình cho nữ sinh đó quét.
Nữ sinh hài lòng thỏa ý quét xong, sau đó thêm bạn bè thành công thì ríu rít kích động chạy đi.
Lại có thể dễ dàng như vậy, cứ thế mà đã có thể lấy vào tay số weixin cô muốn hơn hai tháng mới có được???
Shit, anh thay đổi đã thay đổi thật rồi……
Thay đổi rồi!
Trong lòng Đào Tinh Úy không vui, tức giận đùng đùng đi đến trước mặt anh “hừ” một tiếng, sau đó quay đầu bỏ đi.
Tần Thận sau khi bỏ điện thoại xuống, cũng đuổi kịp theo cô.
“Anh đừng có đi cùng tôi nữa! Tôi muốn về đội rồi, chị gái xinh đẹp người ta đang đợi anh cùng đi thất tịch đấy!”
Đào Tinh Úy gần như là bắt đầu chạy sang cả đường cái.
Tận Thận đuổi không kịp cô, nhưng trên mặt vẫn vui vẻ không giấu được, hỏi: “Em đây là đang ghen sao?”
Cô nóng nảy: “Ghen con khỉ! Tôi mới không đi ăn giấm của ông chú già anh!”
“Vậy em giận cái gì?”
Đào Tinh Úy dừng bước chân, miễn cưỡng nặn ra nụ cười giả tạo với anh: “Tôi không có!”
Tần Thận đi lên kéo lấy cô, từ phía sau ôm lấy cơ thể cô.
“Này, anh làm gì? Anh bỏ tôi ra, bằng không tôi sẽ……”
Cánh tay của anh rất dài, lúc này đưa điện thoại của mình đặt ở trước mắt cô.
Anh khom lưng xuống, cằm đặt trên cổ cô, ở trước mặt cô ấn mở ra giao diện weixin, ngón tay thoăn thoắt gửi qua một câu nói với nữ sinh vừa mới thêm bạn đó.
[Xin lỗi, không ngờ bạn gái của tôi lại ghen rồi. Vì để đạt được sự tha thứ của cô ấy, tôi vẫn nên xóa bạn đi thôi. Cũng chúc bạn trong hôm nay có thể thuận lợi thoát ế.]
Bước tiếp theo.
[Xác định xóa người này?]
[Xác định.]