Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75: Nguỵ Lương vs Nguỵ Lương (Hạ)
Đang định tiến lên, Lâm Thu bỗng nhiên phát hiện một chuyện cực khủng bố.
Tất cả những thứ bị cuốn vào con lốc xoáy đang xoay chung quanh mình không chỉ có linh khí thiên địa, còn có những tia sét treo trong Quy Khư rách nát, cùng với....vết rạn hư không!
Lâm Thu: "......"
Mông phảng phất như bị kim chích một cái.
Lâm Thu che mông lại nhảy lên. Nàng, đã, thật lâu, không có, cảm thụ......
Nỗi sợ hãi bị chích vào mông.
Nàng hoảng sợ quay đầu nhìn lại, trơ mắt nhìn một vết nứt hư không màu đen...... Chui vào thân thể của mình.
Nhưng đau đớn như trong tưởng tượng cũng không kéo đến.
Nghiệp Liên đang xoay nhanh như chong chóng, cái vết rạn hư không đó như một sợi tơ màu đen ngoan ngoãn, lập tức chạy vào trong thức hải, bị Nghiệp Liên đang xoay tròn với tốc độ cao đánh nát, hóa thành điểm điểm năng lượng chí thuần, thấm nhập vào trong thần hồn của nàng.
Lâm Thu không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Từ từ, nàng đây là đạt được năng lực xé rách hư không sao?!
Càng có nhiều vết rạn hư không dũng mãnh chạy vào thân thể nàng.
Nàng không hề chần chờ, vừa mở rộng lòng tiếp thu hết thảy, vừa đẩy nhanh tốc độ, lao về hướng vòi rồng ban nãy. Nàng có thể thực rõ ràng cảm giác được, sau khi vết rạn hư không bị đánh nát rồi thấm vào trong thần hồn cùng thân hình của nàng, linh khí nàng đã xảy ra biến hóa.
Chúng nó xen vào giữa hư và thật, trở thành linh khí Schrodinger(*) chân chính.
(*)Schrodinger: Giải thích của thuyết đa vũ trụ. Theo thuyết này, mọi sự kiện đều là điểm rẽ nhánh. Khả năng sống và chết của một sinh vật nằm trên hai nhánh của vũ trụ, cả hai nhánh đều có thật, nhưng không tương tác với nhau.
Khoảng cách càng gần, nàng đã có thể thấy rõ ràng thân ảnh dưới chân vòi rồng kia, tuy rằng hình thể cùng dung mạo hoàn toàn không giống, nhưng chỉ bằng tư thái của hắn, nàng liền nhận ra hắn.
Trác Tấn.
Cũng là Ngụy Lương của thế giới này.
Hắn cảm giác được ánh mắt nàng, ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt một cái.
Đạm mạc.
Ánh mắt như vậy Lâm Thu cũng không xa lạ gì, khi Ngụy Lương nhìn ma nhân, nhìn Tủy Ngọc hoa, nhìn Thiển Như Ngọc, đó là ánh mắt như vậy.
Như không có gì.
Hắn không biết nàng. Cho nên quan hệ của bọn họ ở chỗ này không có bắt đầu sao?
Tim nàng không tự chủ được đập nhanh hơn. Muôn vàn suy nghĩ xông vào trong óc, cuối cùng chỉ hơi hơi hé miệng, ngừng ở chỗ cũ.
Cuối cùng một miếng băng ngân hiện lên, vòi rồng tan thành tro bụi.
Ánh mắt Trác Tấn dừng lại trên người Lâm Thu trong một chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Không phải ngươi."
Người thao túng nước biển quấy rối hắn, không phải nàng.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời.
' không thể để hắn thấy Ngụy Lương! ' Trái tim Lâm Thu đột nhiên thót lại, nàng không cần nghĩ ngợi, ném một chiêu Yêu Liên Biến về phía hắn.
Trong nháy mắt ra tay, nàng đã cảm giác được chính mình có gì đó thay đổi.
Hoa sen của nàng, đã hoàn toàn đan xen vào hư thật, trong chớp mắt liền lụi tàn, trong chớp mắt liền niết bàn, giống như những nguyên tử cực nhỏ, lóe lên đánh thẳng về phía Trác Tấn.
Dựa vào trực giác cùng bản năng, nàng thành công cắt ngang động tác ngẩng đầu nhìn bầu trời của hắn.
Mặt Trác Tấn không có biểu tình, nâng một bàn tay lên.
Chỉ thấy Yêu Liên đang muốn tứ tán ra công kích, bỗng nhiên bị đông cứng lại giữa không trung, rắc rắc tan vỡ.
Quả nhiên, nếu so sánh với thực lực của hắn, bảo là kiến so với cây cổ thụ còn không xứng.
Nhưng mà làm cho Lâm Thu cũng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Yêu Liên tan biến, nhưng lại không phải đã kết thúc. Phảng phất như có người dùng bút vẽ màu đen phác hoạ ra cánh hoa sen, ngay tại chỗ Yêu Liên biến mất, một lần nữa hiện ra đóa hoa sen đen hư ảo trống rỗng, bám riết không tha mà lao về hướng Trác Tấn.
Lược ra mấy trượng, đột nhiên rách nát, tán thành hoa sen đầy trời, mỗi một đóa đều là hoa sen huyền ảo nhưng chỉ có đường viền bên ngoài.
Chỉ cần là người đã từng thấy được uy lực của vết rạn hư không, sẽ tuyệt đối không thể khinh thường mấy đóa hoa sen thủy mặc nhìn như vô hại này. Trác Tấn cuối cùng cũng giật giật đuôi lông mày, một kết giới băng sương xuất hiện ở trước mặt hắn, cản lại những đóa hoa sen nhiều như ong mật kia.
"Là ngươi." Thanh âm hắn không lớn, lại xuyên qua mấy trăm trượng khoảng cách, rơi vào tai Lâm Thu.
Không lâu trước đây, hắn đã đông lạnh và đập nát một đóa hoa sen linh khí mà Vương Vệ Chi mang về.
Giờ phút này thấy chiêu thức của Lâm Thu, hắn liền biết nàng là ai —— chính là nữ nhân bị Vương Vệ Chi nhận lầm thành Mi Song kia.
Sống lưng Lâm Thu căng chặt, hoàn toàn tập trung tinh thần.
Nàng cũng không thể nói rõ tâm tình của mình giờ phút này là cái gì.
"Ngươi và đồng bọn của ngươi, muốn cái gì?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
"Ai?" Lâm Thu ngẩn ra.
Hắn tiến lên trước một bước, cách nàng gần hơn rất nhiều, khóe môi mang cười, ý cười lại không chạm tới đáy mắt: "Biết rõ không địch lại, mà vẫn muốn "được ăn cả, ngã về không" sao."
Khi hắn nói ra từ đầu tiên, Lâm Thu đã cảm giác được nhiệt độ không khí quanh thân đang sụp xuống, khi câu nói hắn vang lên, không khí nàng thở ra đã biến thành sương trắng, phảng phất như trời đất bị người giấu đi rồi, làm cho ngày hè biến thành giữa đông.
May mắn khi hắn đến gần, nàng đã lợi dụng Hư Thật kính, trốn vào hư không.
"Hư Thật kính." Đuôi lông mày hắn hiếm hoi động động, tay áo vung lên, thân giả tan biến.
Lâm Thu vội vàng rời khỏi phạm vi công kích của hắn, tim đập như nổi trống.
Làm kẻ địch của Ngụy Lương thật sự quá đáng sợ. Nếu không phải nàng sớm biết hắn tuyệt đối không bao giờ chào hỏi trước khi động thủ, giờ phút này đã bị hắn đông lạnh thành một cây nước đá rồi.
Khi thân giả tan biến, hắn tiện tay kéo ra một lưỡi đao băng sương, chém thẳng lên chín tầng trời!
Hắn không cần đoán cũng biết, cái người dùng nước biển quấy rối hắn, người cách hắn một tầng hư không hỗn độn ban nãy, giờ phút này đang ẩn nấp trên không trung chờ đợi thời cơ.
Hắn cũng không để hai người này ở trong lòng. Muốn giết, cũng không muốn giết.
Cho nên hắn cũng không thèm đuổi theo truy kích Lâm Thu trốn vào hư không, mà là chuyển qua đối phó đồng bọn của mình.
Lưỡi đao băng sương màu trắng giống một tia sáng, vô thanh vô tức lướt lên trời cao.
"Đinh."
Một giây trước lưỡi đao băng rời tay, một giây sau liền nghe tiếng băng vỡ vụn thanh thúy vang lên.
"Ồ?"
Đụng phải cái gì, mà thứ vỡ nát lại là lưỡi đao băng của hắn sao?
Đang muốn ngẩng đầu nhìn lên, hắn bỗng nhiên cảm giác được một hơi thở để phá hủy hết thảy đang hình thành trên đỉnh đầu mình, không dừng lại chút nào, thẳng tắp hướng về phía hắn!
' không có khả năng. ' Trong đầu hắn xẹt qua một ý niệm như vậy.
Một lực lượng khổng lồ như vậy, tuyệt đối không có khả năng trong tình huống hắn không hề hay biết gì mà lặn xuống bên cạnh hắn. Mặc dù thật sự có thủ đoạn có thể hoàn mỹ che dấu hơi thở, nhưng để tích tục để kích phát một sức mạnh hủy thiên diệt địa như vậy nhất định cần có thời gian, quá trình đó tuyệt đối không có khả năng giấu được hắn.
Hơn nữa, muốn phát ra uy thế như thế, chỉ sợ đến lấy hết toàn bộ linh khí của khu vực Đông Hải này cũng không đủ, nhưng mà linh khí thiên địa xung quanh hắn không có chút biến hóa nào.
Tuy rằng khó tin, nhưng trong mắt hắn ngay cảmột tia mờ mịt cũng không có.
Ý niệm chuyển nhanh trong nháy mắt, hắn đã dùng ống tay áo kéo lên vạn trượng nước biển. Chỉ thấy toàn bộ vách lốc xoáy như bị thuấn di, bị hắn kéo được che trước người hắn.
Biển rộng bị dịch chuyển ngàn trượng, mặc cho hắn điều khiển. Cái này còn khủng bố hơn ngàn vạn lần so với sóng thần, biển rộng phảng phất như chưa kịp phục hồi tinh thần, ngay cả gợn sóng cũng không kịp thay đổi.
Lâm Thu trốn trong hư không, trong nháy mắt lông tóc dựng đứng, nàng không cần nghĩ ngợi, tế ra Giải Liên Độ.
Nàng dựa vào bản năng, trực tiếp hóa thân hình thành cái loại hoa sen huyền ảo thủy mặc, rỗng ruột chỉ có đường viền.
Trong nháy mắt cơ thể phân tán, nàng rõ ràng cảm giác được lực lượng khủng bố mà nước biển dắt đến, xuyên qua trên người nàng, sau đó nháy mắt đông lại thành băng —— nếu như nàng hóa thành hoa sen muộn một giây, chỉ sợ sẽ bị đánh văng ra khỏi hư không, giống một phàm nhân bị sóng thần bọc lấy, trong khoảnh khắc liền tan xương nát thịt.
May mắn giờ phút này nàng thi triển bí kỹ, hóa bản thân mình thành hư vô.
Sau khi bạy trốn đến vút trên trời cao, né qua khỏi bức tường băng biển kia, nàng mới vôc về trái tim đang nhảy "thình thịch" trong lồng ngực, kinh hồn táng đảm mà thầm nghĩ, nếu không phải mới vừa rồi nảy sinh ý định mạnh mẽ ép Nghiệp Liên thành con quay, giờ phút này, hậu quả chỉ sợ không dám tưởng tượng.
Nếu nàng xảy ra chuyện, vậy Ngụy Lương......
Ý niệm thoảng qua trong nháy mắt, nàng đã thấy Ngụy Lương thi triển thần tích.
Trước mắt trước nàng hiện lên một màn hồi ức.
Khi đó nàng nằm trên đùi Ngụy Lương, nhìnThiển Như Ngọc chăm sóc Tủy Ngọc hoa. Ngày tháng chờ đợi Tủy Ngọc hoa nở thật là ăn không ngồi rồi, hai người liền thỉnh thoảng nói mấy chuyện phiếm không đâu với nhau.
Nàng từng bảo Ngụy Lương dùng băng ngưng tụ thành thấu kính lồi, để thu lấy ánh nắng mặt trời, đốt mấy cái lá khô chơi. Hắn nói hắn rất thích mấy ý tưởng kỳ quái trong đầu nàng.
Mà giờ phút này, trong phạm vi tầm nhìn có thể với tới, cả màn trời đều bị hắn biến thành thấu kính lồi. Hắn muốn mượn ánh nắng mặt trời chói chang thiêu đốt cường giả am hiểu dùng băng dưới này!
Từ phía dưới nhìn lên hướng bầu trời, mặt trời đã biến hình nghiêm trọng, phảng phất như một cái trứng gà bị chiên quá lửa, đang ùng ục vặn vẹo, phù lên đầy không trung. 【 Cảnh báo nguy hiểm ️ ️đừng bao giờ thử dùng kính lúp nhìn lên mặt trời nhé, sẽ bỏng mắt 】
Trước mắt hết thảy đều như được choàng vào một vầng sáng mông lung, bức tường nước biển vạn trượng bị ' Trác Tấn ' chộp tới, trong quá trình thuấn di cũng đông lạnh thành băng cứng, hắn múa may hai tay áo, liền thấy vách vạn trượng bắt đầu uốn cong lại, hình thành cơn lốc băng sương khí thế tận trời, so với cái vòi rồng xám ban nãy thì cường hãn hơn không biết bao nhiêu lần!
Băng cứng lượn vòng, Lâm Thu lại trơ mắt nhìn một màn bày ra trước mắt mà chỉ có vệ tinh khí tượng mới có thể chụp rõ ràng được —— giữa mặt biển vô tận, một cái lốc xoáy khí màu trắng khổng lồ căn bản nhìn không thấy giới hạn đang ngưng tụ. Màn mây trong gió lốc kỳ thật chính là do nước biển băng ngưng kết thành, tốc độ của nó nhanh tới cực hạn, nhưng bởi vì hình thể thật sự quá rộng lớn, nên thoạt nhìn chỉ như một con bò sát đang chậm rãi xoay tròn thôi.
Tay áo Trác Tấn phất lên. Giờ khắc này, cả người hắn toả ra ánh sáng trắng, đã không còn bộ dáng của nhân loại, mà là một vị thần có đủ khả năng thao túng thế giới.
Theo động tác của hân, chỗ trung tâm gió lốc, một cơn băng sương mạnh mẽ phảng phất có thể đánh rơi mặt trời vùn vụt phóng lên cao!
Mà giờ phút này, cái lực lượng huỷ diệt lấy vận tốc ánh sáng đánh úp lại kia, cũng buông xuống!
Ánh mặt trời chói loá, dùng mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhưng Lâm Thu là tu sĩ, có thể "cảm giác" được sự tồn tại của nó.
Hơi thở khủng bố như vậy, chỉ cần dùng thần hồn liếc mắt "xem" một cái, cũng đủ để làm mù mắt thần hồn rồi.
Đó chân chính là sức mạnh của thiên địa, nó đánh nát thời không, thẳng tắp đập vào đỉnh của cơn băng sương trong cơn lốc bên dưới! Giờ phút này, nó giống như một con rồng băng đàn nghển cổ thét dài.
Da đầu Lâm Thu ầm ầm tê dại.
Đây là trận quyết đầu của trời và đất.
Chỉ giằng co trong chớp mắt, cái đầu của con rồng băng liền bị bốc hơi thành khí, tiếng băng vỡ chấn động làm toàn bộ không gian hơi phát run, băng cứng nổ lên, băng sương mù bị nhiễm bảy màu sặc sỡ, con rồng băng nhanh chóng bị đè xuống mặt đất, một chùm lại một chùm băng sương mù hoá thành khí tràn ngập trong thiên địa, theo tầng khí mờ mịt của chúng nó, Lâm Thu thấy được chân dung của ánh sáng hủy diệt kia.
Nó thật ra cũng không có chân dung.
Chẳng qua bốn phía mờ mịt đều là băng sương mù bảy màu, mà chỗ nào có nó, lại đem hết thảy hủy diệt hầu như không còn. Vì thế, trong màn sương mù che trời lấp đất liền xuất hiện một luồng ánh sáng mạng mẽ đến cực điểm, hầu như san bằng tất cả, giống như luồng khí trắng hướng vào cửa sổ pha lê, sau đó phản chiếu lại dấu vết ánh sáng càng mạnh mẽ hơn.
Cảnh tượng trước mắt, lấy thiên địa làm nền, băng sương bao phủ cả thiên địa làm vải vẽ tranh sơn dầu, bàn tay của thần đang phác hoạ ra ra từng nét.
Trái tim Lâm Thu nhảy lên tới cổ họng.
Lốc xoáy băng chiếm cứ cả một mặt biển to lớn đang phát ra gào thét bén nhọn, dưới sự triệu hoán cường thế của người kia, nhanh chóng ngưng tụ đến trước người hắn, phóng lên cao, đâm thẳng vào ánh sáng hủy diệt.
Trong khoảnh khắc, tan thành tro bụi.
Y như lời Ngụy Lương nói, hắn biết rõ nhược điểm của hắn.
Mắt thấy kia tia sáng kia sắp đánh trúng người bên dưới.
Lâm Thu nghe được tiếng máu ào ào chảy xuôi trong thân thể mình, nàng không biết giờ phút này mình nên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hay là treo trái tim lên một hơi.
Cứ như vậy mà kết thúc sao?
Trong nháy mắt tiếp theo, một sóng chấn động đem không gian đập vỡ ra thành âm thanh "Tư ——", quanh quẩn ở thiên địa.
Trong lòng Lâm Thu nhảy dựng, ngưng thần nhìn lại.
Chỉ thấy bên dưới ánh sáng hủy diệt, người kia cầm trong tay một cái khiên bằng băng, như muốn khiêng lấy uy năng hủy thiên diệt địa này.
Thân hình hắn bị ép cong xuống một chút, tiếng cười lạnh quanh quẩn vang lên trong màn băng sương mù dày đặc, hắn chỉ nói một chữ.
"Tốt."
Chợt, cái khiên bằng băng trong tay hắn hóa thành một cái băng người lăng lớn cỡ thân thể người trưởng thành, hắn phát ra một tiếng rống khẽ mang theo âm cười dữ tợn, uy áp khủng bố đến cực điểm, lấy cái mũi nhọn của băng lăng kia làm mũi tên, bắn thẳng đến màn trời!
Chỉ thấy trong không trung một tiếng "Tư" chói tai vang lên, băng lăng từ cột sáng hủy diệt lao vút lên không trung, bóng của nó bao hình dáng người phía dưới, làm cho người này khỏi bị ánh sáng mạnh mẽ đó làm hại, trong nháy mắt, nó bay xuyên qua cột sáng, nện thật mạnh oanh một tiếng lên cái "Thấu kính lồi" trên trời cao!
Âm thanh vỡ vụn từ trên trời truyền xuống, thứ rách nát phảng phất như không phải chỉ là bầu trời, mà là thế giới.
Cột sáng huỷ diệt biến mất.
Thiên địa tối đi trong một chớp mắt, chợt, trong màn băng sương mù mờ mịt, nhanh chóng nhuộm đầy màu đỏ sậm.
Dưới băng sương mù, thân ảnh kia cúi người, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn, hắn gập tay xuống, thực mau liền thấy một thanh băng lăng rách nát từ trên không trung rơi xuống, dừng ở trong lòng bàn tay hắn.
Ngón tay hắn vô cùng run rẩy, nắm lấy cái băng lăng cơ hồ bị cắt thành hai đoạn, đem nó ấn vào trong ngực, sau đó ngồi bệch xuống dưới đất, trong miệng nhả ra từng ngụm băng sương mù màu đỏ tươi.
Ấn đường hắn vỡ ra một khe hở, ngưng thành một phù ấn băng sương trắng như tuyết, con mắt hắn đã biến thành thuần một màu trắng, ở giữa là con ngươi hẹp, dựng đứng màu vàng đồng, hai cái răng nanh nhiễm máu từ môi đâm ra, giống bá tước quỷ hút máu trong truyền thuyết.
Lâm Thu biết giờ phút này đang là thời điểm người này suy yếu nhất, nhưng hắn vẫn có thể thoải mái lấy đi mạng nhỏ của nàng.
Nàng nhìn hai mắt hắn, sau đó không chút do dự mà hóa thân thành vô số hoa sen, bay về hướng trời cao.
Nàng biết cái thấu kính trên trời cao kia chính là băng lăng của Ngụy Lương biến thành, lúc chúng nó đâm sầm vào nhau, bị thương không chỉ có người phía dưới này, Ngụy Lương, nhất định sẽ trọng thương như vậy dạng.
Mặc dù mượn uy lực mặt trời chói chang, nhưng Ngụy Lương nếu so sánh với người này, một người đã trải qua hơn chín mươi năm dung hợp với thần hồn, thực lực chênh lệch có thể nói là lạch với biển —— từng màn kinh tâm động phách mới vừa rồi đã làm Lâm Thu thấy rõ hiện thực, giờ này khắc này, thực lực của người đó vượt qua Ngụy Lương rất xa rồi.
Nếu như đảo ngược vị trí trên dưới của hai người, kẻ bị uy năng của mặt trời chói chang đánh lén là Ngụy Lương......
Giờ phút này nàng đã là quả phụ.
Nàng lướt lên trời cao, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng suy yếu này của hắn. Ấn đường của hắn phảng phất như vừa mới có băng sương mù tan đi, coi ngươi dựng đứng màu vàng đồng đang biến mất, khóe môi...... cũng đang thở ra khói trắng.
Cho nên...... Mới vừa rồi, hắn cũng là bộ dáng như Trác Tấn kia sao?
Nếu là gương mặt này...... Vậy quả thực là soái đến tạc thiên a.
Nháy mắt tiếp theo, sắc tâm của Lâm Thu liền bị một mạt máu bao phủ.
Ngực hắn thình lình nứt ra một cái lỗ lớn, băng lăng kia đã nứt ra vài đường rất đáng sợ, giờ phút này bị hắn mạnh mẽ ép vào trong vị trí ở trái tim, hỗn độn nhảy lên.
Lâm Thu nhào lên, đỡ lấy thân hình đang khuynh đảo của Ngụy Lương trước mặt. Hắn nhìn gầy, nhưng xương cốt thì rắn chắc dị thường, khi nặng nề tựa lên vai Lâm Thu, nàng không tự chủ được cũng hạ người xuống dưới ba phần.
Nàng vội vã tìm được đôi mắt hắn.
Khoé môi hắn cong lên một mạt cười, nâng tay lên, xoa xoa mặt nàng.
"Không có việc gì. Hắn ta còn chưa chết đâu." Vừa mở miệng, máu đông màu đỏ sậm liền theo khóe môi chảy xuống. Trên tay hắn cũng dính máu, đợi khi hắn phát hiện cũng đã muộn rồi, gương mặt nàng bị hắn bôi lên một vệt đỏ diễm lệ.
Lâm Thu bỗng nhiên cảm thấy vết thương trên thần hồn không còn đau như trước nữa, chỗ đau đã chuyển đến ngực, từng hơi thở, hơi thở đều đau đến nghẹn ngào.
Nàng lắc đầu: "Hắn cũng bị trọng thương, nhưng tánh mạng hẳn là không sao."
"Ừ. Đi."
Hắn vốn tựa vào nàng như chống quải trượng, nhưng sau khi nói ra từ "đi" xong, bàn tay dính máu kia dùng lực bắt lấy bả vai nàng thật mạnh, muốn mang nàng bay vút đi như trước nay.
Nhưng mà giờ phút này sự suy yếu đã vượt qua dự kiến của hắn.
Hắn suýt nữa kéo theo nàng, ngã vào trong băng sương mù.
Lâm Thu vội vàng trở tay đỡ hắn, nói: "Chàng đừng dùng sức, để ta cho."
Ngụy Lương lé mắt liếc nàng, ý vị thâm trường mà cười xấu xa nói: "Được. Để cho nàng tới."
Lâm Thu: "......"
Nàng hiện tại không hơi đâu nháo lên với hắn, vì ở phía dưới có đang có một hơi thở sắc bén mang theo mùi máu đang nhanh chóng lướt tới.
Trong lòng Lâm Thu nghiêm túc, thúc giục Nghiệp Liên đem linh khí thiên địa xung quanh mình điên cuồng hút vào trong thức hải, sau đó từ phía sau người điên cuồng phun ra, hình thành một lực đẩy thật lớn, đẩy mạnh hai người bay vút về phía trước.
Ngụy Lương rất có hứng thú lé mắt nhìn cái làn mây đang cuồn cuộn bốc ra sau lưng, dần dần ngưng tụ thành cầu vồng mây trắng kia.
Cái luồng gió linh khí này đối với Nguỵ Lương khi còn khoẻ mạnh mà nói, nhiều nhất chỉ xem như gió thổi quất vào mặt, nhưng mà giờ phút này, cả hai Ngụy Lương đều suy yếu đến cực điểm, nên luồng gió này lại vừa vặn chặn được bước chân truy kích của người kia ở phía sau.
Khoảng cách dần dần kéo dài, khi phương xa xuất hiện đường ven biển, hơi thở đuổi theo phía sau hoàn toàn đã biến mất.
"Phu nhân, đây lại là cái phát minh gì mới vậy?"
Lâm Thu ngượng ngùng cười cười: "Máy bay phản lực?"
Nàng không dám nói nhiều, mang hắn đi mấy chỗ thành đô đông đúc, lưu lại rất nhiều dấu vết giả để đánh lạc hướng truy binh, sau đó giao Hư Thật Kính vào tay hắn, bảo hắn trốn vào hư không, mà nàng đồng thời tán nhiều hoa sen huyền ảo hư không, hai người cùng nhau hoàn toàn hủy diệt hơi thở cuối cùng.
Ngày tiếp theo sau khi ẩn giấu tung tích, Lâm Thu tìm được một tòa thành Tiên môn lớn, tìm một dịch quán có linh tuyền ở lại.
Trong phòng có một linh tuyền (suối nước nóng) thiên nhiên, Lâm Thu tỉ mỉ cởi xiêm y của Ngụy Lương ra, đỡ hắn đi vào trong ao.
Tuy thành vợ chồng đã lâu, nhưng nàng vẫn đỏ bừng mặt, không mặt mũi nào liếc mắt đi nhìn dáng người vai rộng eo thon kia của hắn.
Nàng dìu hắn ngồi vào trên thềm đá trong ao, xem kỹ thương thế của hắn.
Trên người hắn thật ra không có vết thương, chỉ có chỗ trên ngực có một cái lỗ lớn lộ ra cả băng lăng bên trong, nhìn có chút ghê người. Máu đang từ nơi đó trào ra ngoài, hắn không cẩn thận làm dính lên đầy người.
Nàng có thể nhìn ra, cái miệng vết thương kia chính là do hắn tự xé rách. Nói vậy lúc ấy, dưới tình thế cấp bách, hắn tự xé rách ngực của chính mình, khảm cái băng lăng này vào.
Cho nên, đây là...... trái tim hắn sao?
Nàng tụ linh khí lại trong lòng bàn tay, cẩn thận điều trị ngoại thương cho hắn.
Lúc ấy, nàng cũng gặp được "trái tim" của Trác Tấn, cái băng lăng đó xuyên qua cột sáng hủy diệt, khi va chạm vào băng lăng của Ngụy Lương cũng bị thương nặng, hầu như muốn đứt thành hai đoạn.
Giờ phút này nhớ lại từng màn ngay lúc đó, nàng thấy tim và mật đều run, chân tay cũng lạnh ngắt.
Nàng dùng tay ôn nhu lau lau mí mắt hắn xuống, để hắn nhắm mắt dưỡng thần, sau đó thật cẩn thận dùng linh khí bao lấy ngoại thương trên ngực hắn, bắt đầu rửa sạch một thân máu me cho hắn.
Hắn nhắm hai mắt, bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
"Lại bị thương sao?" Thanh âm tuy có chút suy yếu, nhưng trước sau vẫn cường thế như vậy.
Khi giọng nói phát ra, hắn mở mắt, ánh mắt dừng ở trên người nàng thật mạnh.
"Ừ, chuyện nhỏ nhỏ," nàng bình tĩnh giải thích nói, "Không phải hắn làm ta bị thương, ta chỉ là nhàn rỗi đứng chỗ đó không có việc gì làm, liền thử phương pháp tu hành mới. Sơ ý làm bị thương thần hồn, khi nào quay về lại tìm Như Ngọc lấy chút Tuỷ Ngọc hoa là trị hết thôi mà."
Đôi môi trắng bệch của Ngụy Lương hơi hơi nhướng lên một góc: "Có Tuỷ Ngọc hoa xong, nàng lại càng không kiêng nể gì."
Lâm Thu vội vàng trả lời: "Đâu có, đâu có."
"Quay về ta hoả thiêu hết một phen hỏa." Hắn nhẹ nhàng nghiến răng, phát ra uy hiếp thâm thấp.
Lâm Thu đang rửa sạch vai và lưng cho hắn, nghe xong liền cười.
"Chàng dùng băng nha, lấy đâu ra lửa."
"Đã quên băng hỏa rồi sao." Hắn cười xấu xa ra tiếng.
Lâm Thu liền nhớ ra rồi.
Lần đầu tiên bọn họ chính thức hôn môi nhau, đó là khi nàng ăn một nhát kiếm của Liễu Thanh Âm.
Lúc ấy hắn đưa nàng tới Bách Dược Phong, ngâm mình trong ao Dược Trì, dùng băng hỏa nấu hết cả một hồ nước thuốc, hong cho nàng vừa nóng vừa thẹn. Cái hôn đó, thực sự là chấn động tâm can.
Tiếng hít thở hơi loạn của nàng làm tâm tình hắn rất tốt.
Chà xong phía sau lưng, nàng phát hiện ngoại thương của hắn đã khép lại, nhưng hắn thoạt nhìn không có chút nào chuyển biến tốt đẹp, vẫn là suy yếu như vậy.
"Cái loại dược nào có thể giúp được thương thế của chàng không? Chúng ta đi lấy." Nàng hỏi.
Ngụy Lương lắc lắc đầu: "Không. Chỉ có thể chờ nó tự động khép lại. Cho đến lúc đó, ta không thể sử dụng nguyên lực của băng sương."
"A," Lâm Thu gật gật đầu, "Hắn cũng giống vậy?"
"Giống vậy."
Khó trách vừa rồi không bị đuổi theo nữa.
Nàng vừa coi chừng hắn vừa như suy tư điều gì: "Cho nên, mục đích của chàng cũng không phải giết hắn, mà là bức hắn phải ra sau bức màn."
Ngụy Lương cười thần bí, đôi mắt xấu xa cong lên, kia ý tứ là —— nàng đoán xem?
Hắn vươn cánh tay dài, túm lấy nàng ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu nàng.
"Thu nhi, Thu nhi."
Hắn nhẹ giọng gọi nàng.
Hắn ngồi trên thềm đá trong linh tuyền, nàng ngồi ở kế bên tựa vào hắn, thực mau liền cảm giác được có gì đó làm mặt nàng đang đỏ ửng lên.
"Xiêm y ướt, không khó chịu sao?" Hắn cười như không cười, động thủ lột bộ xiêm y mà nàng mặc nguyên trên người đi xuống nước kia.
"Ngụy Lương......" Lâm Thu không còn lời nào để nói, giương mắt trừng hắn.
Ánh mắt hắn đã trở thành một mảnh đen tối, thanh âm nghẹn ngào: "Chỉ muốn cùng nàng thân mật một chút thôi. An tâm, nàng đang bị thương, ta sẽ không làm chuyện xằng bậy."
"Ừm." Nàng biết cái tên kiêu ngạo lên đến trời cao nhà mình đây nhất định sẽ không thừa nhận là chính hắn cũng bị thương không nhẹ.
Nhưng nàng vẫn xem nhẹ trình độ lưu manh của hắn.
Nàng đứng lên, ném áo choàng tới bên cạnh ao. Khi quay trở lại tựa vào trong lồng ngực hắn, bị hắn bắt ấn một cái, lại trực tiếp ấn thành tư thế tương liên chặt chẽ.
"......"
Nàng theo bản năng muốn chạy, lại bị hắn ấn càng sâu, sau đó gắt gao ôm chặt trong lòng ngực.
"Đừng động, cứ như vậy đi." Thanh âm hắn phảng phất như đang dụ hoặc, dán vào lỗ tai nàng, nặng nề vang lên.
Nàng dựa vào bờ ngực hắn, thân hình nhanh chóng nhũn ra.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng ở trong tư thế thân mật nhất nhìn thấy mặt hắn.
Hắn quả nhiên không lộn xộn nữa, chỉ ôm nàng, trong mắt là một mảnh ôn tồn, hô hấp dần dần vững vàng, thần sắc toàn là nhu tình cùng thỏa mãn.
' Hiện tại dám để cho mình xem mặt rồi sao? Hoá ra khi hắn mất khống chế, mặt sẽ biến thành dáng vẻ kia. Mà thật ra dáng vẻ kia...... soái đến tạc thiên a. ' trong lòng nàng âm thầm suy nghĩ.
Nàng mau chóng phát hiện, tần suất hô hấp và nhịp tim đập của hai người đều biến thành giống nhau như đúc. Linh khí đang vận hành trong cơ thể cũng không hề chạy quanh trong cơ thể nàng nữa, nó đang di động theo chu kỳ đi qua thân thể của cả hai người.
Giọng Ngụy Lương lười nhác nói, mang theo ý cười nồng đậm: "Song tu."
Lâm Thu trong nháy mắt liền hiểu ra, đây mới chân chính là song tu. Cho nên khi cái tên lưu manh này không bị thương, căn bản không bao giờ tính cùng nàng song tu như thế này cả. Tất cả những chuyện phát sinh trước đây, đều là do hắn tự mình bày ra.
Nàng đang muốn nói chuyện, ngón tay hắn bỗng nhiên chặn lên môi nàng.
Có người.
Lâm Thu tức khắc cả người căng chặt.
Tất cả những thứ bị cuốn vào con lốc xoáy đang xoay chung quanh mình không chỉ có linh khí thiên địa, còn có những tia sét treo trong Quy Khư rách nát, cùng với....vết rạn hư không!
Lâm Thu: "......"
Mông phảng phất như bị kim chích một cái.
Lâm Thu che mông lại nhảy lên. Nàng, đã, thật lâu, không có, cảm thụ......
Nỗi sợ hãi bị chích vào mông.
Nàng hoảng sợ quay đầu nhìn lại, trơ mắt nhìn một vết nứt hư không màu đen...... Chui vào thân thể của mình.
Nhưng đau đớn như trong tưởng tượng cũng không kéo đến.
Nghiệp Liên đang xoay nhanh như chong chóng, cái vết rạn hư không đó như một sợi tơ màu đen ngoan ngoãn, lập tức chạy vào trong thức hải, bị Nghiệp Liên đang xoay tròn với tốc độ cao đánh nát, hóa thành điểm điểm năng lượng chí thuần, thấm nhập vào trong thần hồn của nàng.
Lâm Thu không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Từ từ, nàng đây là đạt được năng lực xé rách hư không sao?!
Càng có nhiều vết rạn hư không dũng mãnh chạy vào thân thể nàng.
Nàng không hề chần chờ, vừa mở rộng lòng tiếp thu hết thảy, vừa đẩy nhanh tốc độ, lao về hướng vòi rồng ban nãy. Nàng có thể thực rõ ràng cảm giác được, sau khi vết rạn hư không bị đánh nát rồi thấm vào trong thần hồn cùng thân hình của nàng, linh khí nàng đã xảy ra biến hóa.
Chúng nó xen vào giữa hư và thật, trở thành linh khí Schrodinger(*) chân chính.
(*)Schrodinger: Giải thích của thuyết đa vũ trụ. Theo thuyết này, mọi sự kiện đều là điểm rẽ nhánh. Khả năng sống và chết của một sinh vật nằm trên hai nhánh của vũ trụ, cả hai nhánh đều có thật, nhưng không tương tác với nhau.
Khoảng cách càng gần, nàng đã có thể thấy rõ ràng thân ảnh dưới chân vòi rồng kia, tuy rằng hình thể cùng dung mạo hoàn toàn không giống, nhưng chỉ bằng tư thái của hắn, nàng liền nhận ra hắn.
Trác Tấn.
Cũng là Ngụy Lương của thế giới này.
Hắn cảm giác được ánh mắt nàng, ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt một cái.
Đạm mạc.
Ánh mắt như vậy Lâm Thu cũng không xa lạ gì, khi Ngụy Lương nhìn ma nhân, nhìn Tủy Ngọc hoa, nhìn Thiển Như Ngọc, đó là ánh mắt như vậy.
Như không có gì.
Hắn không biết nàng. Cho nên quan hệ của bọn họ ở chỗ này không có bắt đầu sao?
Tim nàng không tự chủ được đập nhanh hơn. Muôn vàn suy nghĩ xông vào trong óc, cuối cùng chỉ hơi hơi hé miệng, ngừng ở chỗ cũ.
Cuối cùng một miếng băng ngân hiện lên, vòi rồng tan thành tro bụi.
Ánh mắt Trác Tấn dừng lại trên người Lâm Thu trong một chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Không phải ngươi."
Người thao túng nước biển quấy rối hắn, không phải nàng.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời.
' không thể để hắn thấy Ngụy Lương! ' Trái tim Lâm Thu đột nhiên thót lại, nàng không cần nghĩ ngợi, ném một chiêu Yêu Liên Biến về phía hắn.
Trong nháy mắt ra tay, nàng đã cảm giác được chính mình có gì đó thay đổi.
Hoa sen của nàng, đã hoàn toàn đan xen vào hư thật, trong chớp mắt liền lụi tàn, trong chớp mắt liền niết bàn, giống như những nguyên tử cực nhỏ, lóe lên đánh thẳng về phía Trác Tấn.
Dựa vào trực giác cùng bản năng, nàng thành công cắt ngang động tác ngẩng đầu nhìn bầu trời của hắn.
Mặt Trác Tấn không có biểu tình, nâng một bàn tay lên.
Chỉ thấy Yêu Liên đang muốn tứ tán ra công kích, bỗng nhiên bị đông cứng lại giữa không trung, rắc rắc tan vỡ.
Quả nhiên, nếu so sánh với thực lực của hắn, bảo là kiến so với cây cổ thụ còn không xứng.
Nhưng mà làm cho Lâm Thu cũng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Yêu Liên tan biến, nhưng lại không phải đã kết thúc. Phảng phất như có người dùng bút vẽ màu đen phác hoạ ra cánh hoa sen, ngay tại chỗ Yêu Liên biến mất, một lần nữa hiện ra đóa hoa sen đen hư ảo trống rỗng, bám riết không tha mà lao về hướng Trác Tấn.
Lược ra mấy trượng, đột nhiên rách nát, tán thành hoa sen đầy trời, mỗi một đóa đều là hoa sen huyền ảo nhưng chỉ có đường viền bên ngoài.
Chỉ cần là người đã từng thấy được uy lực của vết rạn hư không, sẽ tuyệt đối không thể khinh thường mấy đóa hoa sen thủy mặc nhìn như vô hại này. Trác Tấn cuối cùng cũng giật giật đuôi lông mày, một kết giới băng sương xuất hiện ở trước mặt hắn, cản lại những đóa hoa sen nhiều như ong mật kia.
"Là ngươi." Thanh âm hắn không lớn, lại xuyên qua mấy trăm trượng khoảng cách, rơi vào tai Lâm Thu.
Không lâu trước đây, hắn đã đông lạnh và đập nát một đóa hoa sen linh khí mà Vương Vệ Chi mang về.
Giờ phút này thấy chiêu thức của Lâm Thu, hắn liền biết nàng là ai —— chính là nữ nhân bị Vương Vệ Chi nhận lầm thành Mi Song kia.
Sống lưng Lâm Thu căng chặt, hoàn toàn tập trung tinh thần.
Nàng cũng không thể nói rõ tâm tình của mình giờ phút này là cái gì.
"Ngươi và đồng bọn của ngươi, muốn cái gì?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
"Ai?" Lâm Thu ngẩn ra.
Hắn tiến lên trước một bước, cách nàng gần hơn rất nhiều, khóe môi mang cười, ý cười lại không chạm tới đáy mắt: "Biết rõ không địch lại, mà vẫn muốn "được ăn cả, ngã về không" sao."
Khi hắn nói ra từ đầu tiên, Lâm Thu đã cảm giác được nhiệt độ không khí quanh thân đang sụp xuống, khi câu nói hắn vang lên, không khí nàng thở ra đã biến thành sương trắng, phảng phất như trời đất bị người giấu đi rồi, làm cho ngày hè biến thành giữa đông.
May mắn khi hắn đến gần, nàng đã lợi dụng Hư Thật kính, trốn vào hư không.
"Hư Thật kính." Đuôi lông mày hắn hiếm hoi động động, tay áo vung lên, thân giả tan biến.
Lâm Thu vội vàng rời khỏi phạm vi công kích của hắn, tim đập như nổi trống.
Làm kẻ địch của Ngụy Lương thật sự quá đáng sợ. Nếu không phải nàng sớm biết hắn tuyệt đối không bao giờ chào hỏi trước khi động thủ, giờ phút này đã bị hắn đông lạnh thành một cây nước đá rồi.
Khi thân giả tan biến, hắn tiện tay kéo ra một lưỡi đao băng sương, chém thẳng lên chín tầng trời!
Hắn không cần đoán cũng biết, cái người dùng nước biển quấy rối hắn, người cách hắn một tầng hư không hỗn độn ban nãy, giờ phút này đang ẩn nấp trên không trung chờ đợi thời cơ.
Hắn cũng không để hai người này ở trong lòng. Muốn giết, cũng không muốn giết.
Cho nên hắn cũng không thèm đuổi theo truy kích Lâm Thu trốn vào hư không, mà là chuyển qua đối phó đồng bọn của mình.
Lưỡi đao băng sương màu trắng giống một tia sáng, vô thanh vô tức lướt lên trời cao.
"Đinh."
Một giây trước lưỡi đao băng rời tay, một giây sau liền nghe tiếng băng vỡ vụn thanh thúy vang lên.
"Ồ?"
Đụng phải cái gì, mà thứ vỡ nát lại là lưỡi đao băng của hắn sao?
Đang muốn ngẩng đầu nhìn lên, hắn bỗng nhiên cảm giác được một hơi thở để phá hủy hết thảy đang hình thành trên đỉnh đầu mình, không dừng lại chút nào, thẳng tắp hướng về phía hắn!
' không có khả năng. ' Trong đầu hắn xẹt qua một ý niệm như vậy.
Một lực lượng khổng lồ như vậy, tuyệt đối không có khả năng trong tình huống hắn không hề hay biết gì mà lặn xuống bên cạnh hắn. Mặc dù thật sự có thủ đoạn có thể hoàn mỹ che dấu hơi thở, nhưng để tích tục để kích phát một sức mạnh hủy thiên diệt địa như vậy nhất định cần có thời gian, quá trình đó tuyệt đối không có khả năng giấu được hắn.
Hơn nữa, muốn phát ra uy thế như thế, chỉ sợ đến lấy hết toàn bộ linh khí của khu vực Đông Hải này cũng không đủ, nhưng mà linh khí thiên địa xung quanh hắn không có chút biến hóa nào.
Tuy rằng khó tin, nhưng trong mắt hắn ngay cảmột tia mờ mịt cũng không có.
Ý niệm chuyển nhanh trong nháy mắt, hắn đã dùng ống tay áo kéo lên vạn trượng nước biển. Chỉ thấy toàn bộ vách lốc xoáy như bị thuấn di, bị hắn kéo được che trước người hắn.
Biển rộng bị dịch chuyển ngàn trượng, mặc cho hắn điều khiển. Cái này còn khủng bố hơn ngàn vạn lần so với sóng thần, biển rộng phảng phất như chưa kịp phục hồi tinh thần, ngay cả gợn sóng cũng không kịp thay đổi.
Lâm Thu trốn trong hư không, trong nháy mắt lông tóc dựng đứng, nàng không cần nghĩ ngợi, tế ra Giải Liên Độ.
Nàng dựa vào bản năng, trực tiếp hóa thân hình thành cái loại hoa sen huyền ảo thủy mặc, rỗng ruột chỉ có đường viền.
Trong nháy mắt cơ thể phân tán, nàng rõ ràng cảm giác được lực lượng khủng bố mà nước biển dắt đến, xuyên qua trên người nàng, sau đó nháy mắt đông lại thành băng —— nếu như nàng hóa thành hoa sen muộn một giây, chỉ sợ sẽ bị đánh văng ra khỏi hư không, giống một phàm nhân bị sóng thần bọc lấy, trong khoảnh khắc liền tan xương nát thịt.
May mắn giờ phút này nàng thi triển bí kỹ, hóa bản thân mình thành hư vô.
Sau khi bạy trốn đến vút trên trời cao, né qua khỏi bức tường băng biển kia, nàng mới vôc về trái tim đang nhảy "thình thịch" trong lồng ngực, kinh hồn táng đảm mà thầm nghĩ, nếu không phải mới vừa rồi nảy sinh ý định mạnh mẽ ép Nghiệp Liên thành con quay, giờ phút này, hậu quả chỉ sợ không dám tưởng tượng.
Nếu nàng xảy ra chuyện, vậy Ngụy Lương......
Ý niệm thoảng qua trong nháy mắt, nàng đã thấy Ngụy Lương thi triển thần tích.
Trước mắt trước nàng hiện lên một màn hồi ức.
Khi đó nàng nằm trên đùi Ngụy Lương, nhìnThiển Như Ngọc chăm sóc Tủy Ngọc hoa. Ngày tháng chờ đợi Tủy Ngọc hoa nở thật là ăn không ngồi rồi, hai người liền thỉnh thoảng nói mấy chuyện phiếm không đâu với nhau.
Nàng từng bảo Ngụy Lương dùng băng ngưng tụ thành thấu kính lồi, để thu lấy ánh nắng mặt trời, đốt mấy cái lá khô chơi. Hắn nói hắn rất thích mấy ý tưởng kỳ quái trong đầu nàng.
Mà giờ phút này, trong phạm vi tầm nhìn có thể với tới, cả màn trời đều bị hắn biến thành thấu kính lồi. Hắn muốn mượn ánh nắng mặt trời chói chang thiêu đốt cường giả am hiểu dùng băng dưới này!
Từ phía dưới nhìn lên hướng bầu trời, mặt trời đã biến hình nghiêm trọng, phảng phất như một cái trứng gà bị chiên quá lửa, đang ùng ục vặn vẹo, phù lên đầy không trung. 【 Cảnh báo nguy hiểm
Trước mắt hết thảy đều như được choàng vào một vầng sáng mông lung, bức tường nước biển vạn trượng bị ' Trác Tấn ' chộp tới, trong quá trình thuấn di cũng đông lạnh thành băng cứng, hắn múa may hai tay áo, liền thấy vách vạn trượng bắt đầu uốn cong lại, hình thành cơn lốc băng sương khí thế tận trời, so với cái vòi rồng xám ban nãy thì cường hãn hơn không biết bao nhiêu lần!
Băng cứng lượn vòng, Lâm Thu lại trơ mắt nhìn một màn bày ra trước mắt mà chỉ có vệ tinh khí tượng mới có thể chụp rõ ràng được —— giữa mặt biển vô tận, một cái lốc xoáy khí màu trắng khổng lồ căn bản nhìn không thấy giới hạn đang ngưng tụ. Màn mây trong gió lốc kỳ thật chính là do nước biển băng ngưng kết thành, tốc độ của nó nhanh tới cực hạn, nhưng bởi vì hình thể thật sự quá rộng lớn, nên thoạt nhìn chỉ như một con bò sát đang chậm rãi xoay tròn thôi.
Tay áo Trác Tấn phất lên. Giờ khắc này, cả người hắn toả ra ánh sáng trắng, đã không còn bộ dáng của nhân loại, mà là một vị thần có đủ khả năng thao túng thế giới.
Theo động tác của hân, chỗ trung tâm gió lốc, một cơn băng sương mạnh mẽ phảng phất có thể đánh rơi mặt trời vùn vụt phóng lên cao!
Mà giờ phút này, cái lực lượng huỷ diệt lấy vận tốc ánh sáng đánh úp lại kia, cũng buông xuống!
Ánh mặt trời chói loá, dùng mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhưng Lâm Thu là tu sĩ, có thể "cảm giác" được sự tồn tại của nó.
Hơi thở khủng bố như vậy, chỉ cần dùng thần hồn liếc mắt "xem" một cái, cũng đủ để làm mù mắt thần hồn rồi.
Đó chân chính là sức mạnh của thiên địa, nó đánh nát thời không, thẳng tắp đập vào đỉnh của cơn băng sương trong cơn lốc bên dưới! Giờ phút này, nó giống như một con rồng băng đàn nghển cổ thét dài.
Da đầu Lâm Thu ầm ầm tê dại.
Đây là trận quyết đầu của trời và đất.
Chỉ giằng co trong chớp mắt, cái đầu của con rồng băng liền bị bốc hơi thành khí, tiếng băng vỡ chấn động làm toàn bộ không gian hơi phát run, băng cứng nổ lên, băng sương mù bị nhiễm bảy màu sặc sỡ, con rồng băng nhanh chóng bị đè xuống mặt đất, một chùm lại một chùm băng sương mù hoá thành khí tràn ngập trong thiên địa, theo tầng khí mờ mịt của chúng nó, Lâm Thu thấy được chân dung của ánh sáng hủy diệt kia.
Nó thật ra cũng không có chân dung.
Chẳng qua bốn phía mờ mịt đều là băng sương mù bảy màu, mà chỗ nào có nó, lại đem hết thảy hủy diệt hầu như không còn. Vì thế, trong màn sương mù che trời lấp đất liền xuất hiện một luồng ánh sáng mạng mẽ đến cực điểm, hầu như san bằng tất cả, giống như luồng khí trắng hướng vào cửa sổ pha lê, sau đó phản chiếu lại dấu vết ánh sáng càng mạnh mẽ hơn.
Cảnh tượng trước mắt, lấy thiên địa làm nền, băng sương bao phủ cả thiên địa làm vải vẽ tranh sơn dầu, bàn tay của thần đang phác hoạ ra ra từng nét.
Trái tim Lâm Thu nhảy lên tới cổ họng.
Lốc xoáy băng chiếm cứ cả một mặt biển to lớn đang phát ra gào thét bén nhọn, dưới sự triệu hoán cường thế của người kia, nhanh chóng ngưng tụ đến trước người hắn, phóng lên cao, đâm thẳng vào ánh sáng hủy diệt.
Trong khoảnh khắc, tan thành tro bụi.
Y như lời Ngụy Lương nói, hắn biết rõ nhược điểm của hắn.
Mắt thấy kia tia sáng kia sắp đánh trúng người bên dưới.
Lâm Thu nghe được tiếng máu ào ào chảy xuôi trong thân thể mình, nàng không biết giờ phút này mình nên thở dài nhẹ nhõm một hơi, hay là treo trái tim lên một hơi.
Cứ như vậy mà kết thúc sao?
Trong nháy mắt tiếp theo, một sóng chấn động đem không gian đập vỡ ra thành âm thanh "Tư ——", quanh quẩn ở thiên địa.
Trong lòng Lâm Thu nhảy dựng, ngưng thần nhìn lại.
Chỉ thấy bên dưới ánh sáng hủy diệt, người kia cầm trong tay một cái khiên bằng băng, như muốn khiêng lấy uy năng hủy thiên diệt địa này.
Thân hình hắn bị ép cong xuống một chút, tiếng cười lạnh quanh quẩn vang lên trong màn băng sương mù dày đặc, hắn chỉ nói một chữ.
"Tốt."
Chợt, cái khiên bằng băng trong tay hắn hóa thành một cái băng người lăng lớn cỡ thân thể người trưởng thành, hắn phát ra một tiếng rống khẽ mang theo âm cười dữ tợn, uy áp khủng bố đến cực điểm, lấy cái mũi nhọn của băng lăng kia làm mũi tên, bắn thẳng đến màn trời!
Chỉ thấy trong không trung một tiếng "Tư" chói tai vang lên, băng lăng từ cột sáng hủy diệt lao vút lên không trung, bóng của nó bao hình dáng người phía dưới, làm cho người này khỏi bị ánh sáng mạnh mẽ đó làm hại, trong nháy mắt, nó bay xuyên qua cột sáng, nện thật mạnh oanh một tiếng lên cái "Thấu kính lồi" trên trời cao!
Âm thanh vỡ vụn từ trên trời truyền xuống, thứ rách nát phảng phất như không phải chỉ là bầu trời, mà là thế giới.
Cột sáng huỷ diệt biến mất.
Thiên địa tối đi trong một chớp mắt, chợt, trong màn băng sương mù mờ mịt, nhanh chóng nhuộm đầy màu đỏ sậm.
Dưới băng sương mù, thân ảnh kia cúi người, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn, hắn gập tay xuống, thực mau liền thấy một thanh băng lăng rách nát từ trên không trung rơi xuống, dừng ở trong lòng bàn tay hắn.
Ngón tay hắn vô cùng run rẩy, nắm lấy cái băng lăng cơ hồ bị cắt thành hai đoạn, đem nó ấn vào trong ngực, sau đó ngồi bệch xuống dưới đất, trong miệng nhả ra từng ngụm băng sương mù màu đỏ tươi.
Ấn đường hắn vỡ ra một khe hở, ngưng thành một phù ấn băng sương trắng như tuyết, con mắt hắn đã biến thành thuần một màu trắng, ở giữa là con ngươi hẹp, dựng đứng màu vàng đồng, hai cái răng nanh nhiễm máu từ môi đâm ra, giống bá tước quỷ hút máu trong truyền thuyết.
Lâm Thu biết giờ phút này đang là thời điểm người này suy yếu nhất, nhưng hắn vẫn có thể thoải mái lấy đi mạng nhỏ của nàng.
Nàng nhìn hai mắt hắn, sau đó không chút do dự mà hóa thân thành vô số hoa sen, bay về hướng trời cao.
Nàng biết cái thấu kính trên trời cao kia chính là băng lăng của Ngụy Lương biến thành, lúc chúng nó đâm sầm vào nhau, bị thương không chỉ có người phía dưới này, Ngụy Lương, nhất định sẽ trọng thương như vậy dạng.
Mặc dù mượn uy lực mặt trời chói chang, nhưng Ngụy Lương nếu so sánh với người này, một người đã trải qua hơn chín mươi năm dung hợp với thần hồn, thực lực chênh lệch có thể nói là lạch với biển —— từng màn kinh tâm động phách mới vừa rồi đã làm Lâm Thu thấy rõ hiện thực, giờ này khắc này, thực lực của người đó vượt qua Ngụy Lương rất xa rồi.
Nếu như đảo ngược vị trí trên dưới của hai người, kẻ bị uy năng của mặt trời chói chang đánh lén là Ngụy Lương......
Giờ phút này nàng đã là quả phụ.
Nàng lướt lên trời cao, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng suy yếu này của hắn. Ấn đường của hắn phảng phất như vừa mới có băng sương mù tan đi, coi ngươi dựng đứng màu vàng đồng đang biến mất, khóe môi...... cũng đang thở ra khói trắng.
Cho nên...... Mới vừa rồi, hắn cũng là bộ dáng như Trác Tấn kia sao?
Nếu là gương mặt này...... Vậy quả thực là soái đến tạc thiên a.
Nháy mắt tiếp theo, sắc tâm của Lâm Thu liền bị một mạt máu bao phủ.
Ngực hắn thình lình nứt ra một cái lỗ lớn, băng lăng kia đã nứt ra vài đường rất đáng sợ, giờ phút này bị hắn mạnh mẽ ép vào trong vị trí ở trái tim, hỗn độn nhảy lên.
Lâm Thu nhào lên, đỡ lấy thân hình đang khuynh đảo của Ngụy Lương trước mặt. Hắn nhìn gầy, nhưng xương cốt thì rắn chắc dị thường, khi nặng nề tựa lên vai Lâm Thu, nàng không tự chủ được cũng hạ người xuống dưới ba phần.
Nàng vội vã tìm được đôi mắt hắn.
Khoé môi hắn cong lên một mạt cười, nâng tay lên, xoa xoa mặt nàng.
"Không có việc gì. Hắn ta còn chưa chết đâu." Vừa mở miệng, máu đông màu đỏ sậm liền theo khóe môi chảy xuống. Trên tay hắn cũng dính máu, đợi khi hắn phát hiện cũng đã muộn rồi, gương mặt nàng bị hắn bôi lên một vệt đỏ diễm lệ.
Lâm Thu bỗng nhiên cảm thấy vết thương trên thần hồn không còn đau như trước nữa, chỗ đau đã chuyển đến ngực, từng hơi thở, hơi thở đều đau đến nghẹn ngào.
Nàng lắc đầu: "Hắn cũng bị trọng thương, nhưng tánh mạng hẳn là không sao."
"Ừ. Đi."
Hắn vốn tựa vào nàng như chống quải trượng, nhưng sau khi nói ra từ "đi" xong, bàn tay dính máu kia dùng lực bắt lấy bả vai nàng thật mạnh, muốn mang nàng bay vút đi như trước nay.
Nhưng mà giờ phút này sự suy yếu đã vượt qua dự kiến của hắn.
Hắn suýt nữa kéo theo nàng, ngã vào trong băng sương mù.
Lâm Thu vội vàng trở tay đỡ hắn, nói: "Chàng đừng dùng sức, để ta cho."
Ngụy Lương lé mắt liếc nàng, ý vị thâm trường mà cười xấu xa nói: "Được. Để cho nàng tới."
Lâm Thu: "......"
Nàng hiện tại không hơi đâu nháo lên với hắn, vì ở phía dưới có đang có một hơi thở sắc bén mang theo mùi máu đang nhanh chóng lướt tới.
Trong lòng Lâm Thu nghiêm túc, thúc giục Nghiệp Liên đem linh khí thiên địa xung quanh mình điên cuồng hút vào trong thức hải, sau đó từ phía sau người điên cuồng phun ra, hình thành một lực đẩy thật lớn, đẩy mạnh hai người bay vút về phía trước.
Ngụy Lương rất có hứng thú lé mắt nhìn cái làn mây đang cuồn cuộn bốc ra sau lưng, dần dần ngưng tụ thành cầu vồng mây trắng kia.
Cái luồng gió linh khí này đối với Nguỵ Lương khi còn khoẻ mạnh mà nói, nhiều nhất chỉ xem như gió thổi quất vào mặt, nhưng mà giờ phút này, cả hai Ngụy Lương đều suy yếu đến cực điểm, nên luồng gió này lại vừa vặn chặn được bước chân truy kích của người kia ở phía sau.
Khoảng cách dần dần kéo dài, khi phương xa xuất hiện đường ven biển, hơi thở đuổi theo phía sau hoàn toàn đã biến mất.
"Phu nhân, đây lại là cái phát minh gì mới vậy?"
Lâm Thu ngượng ngùng cười cười: "Máy bay phản lực?"
Nàng không dám nói nhiều, mang hắn đi mấy chỗ thành đô đông đúc, lưu lại rất nhiều dấu vết giả để đánh lạc hướng truy binh, sau đó giao Hư Thật Kính vào tay hắn, bảo hắn trốn vào hư không, mà nàng đồng thời tán nhiều hoa sen huyền ảo hư không, hai người cùng nhau hoàn toàn hủy diệt hơi thở cuối cùng.
Ngày tiếp theo sau khi ẩn giấu tung tích, Lâm Thu tìm được một tòa thành Tiên môn lớn, tìm một dịch quán có linh tuyền ở lại.
Trong phòng có một linh tuyền (suối nước nóng) thiên nhiên, Lâm Thu tỉ mỉ cởi xiêm y của Ngụy Lương ra, đỡ hắn đi vào trong ao.
Tuy thành vợ chồng đã lâu, nhưng nàng vẫn đỏ bừng mặt, không mặt mũi nào liếc mắt đi nhìn dáng người vai rộng eo thon kia của hắn.
Nàng dìu hắn ngồi vào trên thềm đá trong ao, xem kỹ thương thế của hắn.
Trên người hắn thật ra không có vết thương, chỉ có chỗ trên ngực có một cái lỗ lớn lộ ra cả băng lăng bên trong, nhìn có chút ghê người. Máu đang từ nơi đó trào ra ngoài, hắn không cẩn thận làm dính lên đầy người.
Nàng có thể nhìn ra, cái miệng vết thương kia chính là do hắn tự xé rách. Nói vậy lúc ấy, dưới tình thế cấp bách, hắn tự xé rách ngực của chính mình, khảm cái băng lăng này vào.
Cho nên, đây là...... trái tim hắn sao?
Nàng tụ linh khí lại trong lòng bàn tay, cẩn thận điều trị ngoại thương cho hắn.
Lúc ấy, nàng cũng gặp được "trái tim" của Trác Tấn, cái băng lăng đó xuyên qua cột sáng hủy diệt, khi va chạm vào băng lăng của Ngụy Lương cũng bị thương nặng, hầu như muốn đứt thành hai đoạn.
Giờ phút này nhớ lại từng màn ngay lúc đó, nàng thấy tim và mật đều run, chân tay cũng lạnh ngắt.
Nàng dùng tay ôn nhu lau lau mí mắt hắn xuống, để hắn nhắm mắt dưỡng thần, sau đó thật cẩn thận dùng linh khí bao lấy ngoại thương trên ngực hắn, bắt đầu rửa sạch một thân máu me cho hắn.
Hắn nhắm hai mắt, bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
"Lại bị thương sao?" Thanh âm tuy có chút suy yếu, nhưng trước sau vẫn cường thế như vậy.
Khi giọng nói phát ra, hắn mở mắt, ánh mắt dừng ở trên người nàng thật mạnh.
"Ừ, chuyện nhỏ nhỏ," nàng bình tĩnh giải thích nói, "Không phải hắn làm ta bị thương, ta chỉ là nhàn rỗi đứng chỗ đó không có việc gì làm, liền thử phương pháp tu hành mới. Sơ ý làm bị thương thần hồn, khi nào quay về lại tìm Như Ngọc lấy chút Tuỷ Ngọc hoa là trị hết thôi mà."
Đôi môi trắng bệch của Ngụy Lương hơi hơi nhướng lên một góc: "Có Tuỷ Ngọc hoa xong, nàng lại càng không kiêng nể gì."
Lâm Thu vội vàng trả lời: "Đâu có, đâu có."
"Quay về ta hoả thiêu hết một phen hỏa." Hắn nhẹ nhàng nghiến răng, phát ra uy hiếp thâm thấp.
Lâm Thu đang rửa sạch vai và lưng cho hắn, nghe xong liền cười.
"Chàng dùng băng nha, lấy đâu ra lửa."
"Đã quên băng hỏa rồi sao." Hắn cười xấu xa ra tiếng.
Lâm Thu liền nhớ ra rồi.
Lần đầu tiên bọn họ chính thức hôn môi nhau, đó là khi nàng ăn một nhát kiếm của Liễu Thanh Âm.
Lúc ấy hắn đưa nàng tới Bách Dược Phong, ngâm mình trong ao Dược Trì, dùng băng hỏa nấu hết cả một hồ nước thuốc, hong cho nàng vừa nóng vừa thẹn. Cái hôn đó, thực sự là chấn động tâm can.
Tiếng hít thở hơi loạn của nàng làm tâm tình hắn rất tốt.
Chà xong phía sau lưng, nàng phát hiện ngoại thương của hắn đã khép lại, nhưng hắn thoạt nhìn không có chút nào chuyển biến tốt đẹp, vẫn là suy yếu như vậy.
"Cái loại dược nào có thể giúp được thương thế của chàng không? Chúng ta đi lấy." Nàng hỏi.
Ngụy Lương lắc lắc đầu: "Không. Chỉ có thể chờ nó tự động khép lại. Cho đến lúc đó, ta không thể sử dụng nguyên lực của băng sương."
"A," Lâm Thu gật gật đầu, "Hắn cũng giống vậy?"
"Giống vậy."
Khó trách vừa rồi không bị đuổi theo nữa.
Nàng vừa coi chừng hắn vừa như suy tư điều gì: "Cho nên, mục đích của chàng cũng không phải giết hắn, mà là bức hắn phải ra sau bức màn."
Ngụy Lương cười thần bí, đôi mắt xấu xa cong lên, kia ý tứ là —— nàng đoán xem?
Hắn vươn cánh tay dài, túm lấy nàng ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu nàng.
"Thu nhi, Thu nhi."
Hắn nhẹ giọng gọi nàng.
Hắn ngồi trên thềm đá trong linh tuyền, nàng ngồi ở kế bên tựa vào hắn, thực mau liền cảm giác được có gì đó làm mặt nàng đang đỏ ửng lên.
"Xiêm y ướt, không khó chịu sao?" Hắn cười như không cười, động thủ lột bộ xiêm y mà nàng mặc nguyên trên người đi xuống nước kia.
"Ngụy Lương......" Lâm Thu không còn lời nào để nói, giương mắt trừng hắn.
Ánh mắt hắn đã trở thành một mảnh đen tối, thanh âm nghẹn ngào: "Chỉ muốn cùng nàng thân mật một chút thôi. An tâm, nàng đang bị thương, ta sẽ không làm chuyện xằng bậy."
"Ừm." Nàng biết cái tên kiêu ngạo lên đến trời cao nhà mình đây nhất định sẽ không thừa nhận là chính hắn cũng bị thương không nhẹ.
Nhưng nàng vẫn xem nhẹ trình độ lưu manh của hắn.
Nàng đứng lên, ném áo choàng tới bên cạnh ao. Khi quay trở lại tựa vào trong lồng ngực hắn, bị hắn bắt ấn một cái, lại trực tiếp ấn thành tư thế tương liên chặt chẽ.
"......"
Nàng theo bản năng muốn chạy, lại bị hắn ấn càng sâu, sau đó gắt gao ôm chặt trong lòng ngực.
"Đừng động, cứ như vậy đi." Thanh âm hắn phảng phất như đang dụ hoặc, dán vào lỗ tai nàng, nặng nề vang lên.
Nàng dựa vào bờ ngực hắn, thân hình nhanh chóng nhũn ra.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng ở trong tư thế thân mật nhất nhìn thấy mặt hắn.
Hắn quả nhiên không lộn xộn nữa, chỉ ôm nàng, trong mắt là một mảnh ôn tồn, hô hấp dần dần vững vàng, thần sắc toàn là nhu tình cùng thỏa mãn.
' Hiện tại dám để cho mình xem mặt rồi sao? Hoá ra khi hắn mất khống chế, mặt sẽ biến thành dáng vẻ kia. Mà thật ra dáng vẻ kia...... soái đến tạc thiên a. ' trong lòng nàng âm thầm suy nghĩ.
Nàng mau chóng phát hiện, tần suất hô hấp và nhịp tim đập của hai người đều biến thành giống nhau như đúc. Linh khí đang vận hành trong cơ thể cũng không hề chạy quanh trong cơ thể nàng nữa, nó đang di động theo chu kỳ đi qua thân thể của cả hai người.
Giọng Ngụy Lương lười nhác nói, mang theo ý cười nồng đậm: "Song tu."
Lâm Thu trong nháy mắt liền hiểu ra, đây mới chân chính là song tu. Cho nên khi cái tên lưu manh này không bị thương, căn bản không bao giờ tính cùng nàng song tu như thế này cả. Tất cả những chuyện phát sinh trước đây, đều là do hắn tự mình bày ra.
Nàng đang muốn nói chuyện, ngón tay hắn bỗng nhiên chặn lên môi nàng.
Có người.
Lâm Thu tức khắc cả người căng chặt.