Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Dẫn Đường
Trường kiếm trong tay Vương Vệ Chi còn dính máu đỏ thẫm của Tế Uyên.
Hắn từng bước một, bước về hướng Lâm Thu.
Lâm Thu chậm rãi lui về phía sau, sống lưng đụng phải vách đá sơn động, vài sợi dây leo loà xoà rũ xuống trước mặt, che đi hơn phân nửa thân hình.
Môi mỏng của Vương Vệ Chi móm chặt, thân ảnh hơi cao gầy có chút thon dài nặng nề chụp xuống, bóng ma như núi, bao phủ lấy toàn bộ thân ảnh mảnh khảnh của Lâm Thu vào bên trong, ép tới mức nàng có chút không hít nổi khí.
Bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên trong lúc này, cả hai lại hiểu rõ tâm ý nhau.
Liễu Thanh Âm lẳng lặng chờ.
Hai bên vách bích động rũ xuống rất nhiều dây leo xanh sẫm, thân ảnh Lâm Thu ẩn sau đám dây đằng, không rõ ràng lắm.
Liễu Thanh Âm cảm thấy bản thân mình đã là phi thường từ bi rồi, tình thế phát triển đến tận lúc này, nàng ta cũng chưa có động sát tâm, chỉ là bảo Vương Vệ Chi ra tay loại trừ Lâm Thu mà thôi. Lâm Thu hẳn phải mang lòng biết ơn mới đúng, rốt cuộc Đại sư huynh một lòng muốn nàng chết, mà mình chỉ là muốn đuổi nàng đi mà thôi.
Liễu Thanh Âm cũng không lo lắng chuyện mà Tần Vân Hề đang sợ hãi. Trong mắt nàng ta, "Ngụy Lương" mà làm cho nàng ta chiết tâm vẫn là người kia, cho dù chính giữa đó có bao nhiêu nội tình, nàng cũng yêu hắn thật sâu, hơn nữa tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không nỡ lòng hạ sát thủ với mình. Đến lúc đó chỉ cần đem hết thảy nói rõ ràng là được, nàng ta tin tưởng mình sẽ không xảy ra chuyện, cũng tin tưởng mình có năng lực khuyên bảo Ngụy Lương tha cho Tần Vân Hề.
Hết thảy đều sẽ tốt thôi, giống như lúc trước vậy. Nàng ta, sư tôn, Đại sư huynh sẽ vẫn vui vẻ đoàn tụ ở bên nhau.
Còn Lâm Thu...... Chỉ cần xua đuổi đi như đuổi ruồi muỗi là được! Nàng ta trước giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện giết chết Lâm Thu, vì yêu giết người thì quá tà ác, quá đáng sợ, mình tuyệt đối không phải nữ nhân ác độc như vậy!
"Đoạt lốc xoáy là được rồi, không cần đả thương người." Liễu Thanh Âm cao giọng nói với Vương Vệ Chi nói.
Nhưng mà tựa hồ đã quá muộn.
Tác phong hành sự của Vương Vệ Chi thực sự là sạch sẽ lưu loát, lúc Thanh Âm vừa liếc mắt nhìn sang một cái, hắn đã từ trong đám dây leo rậm rạp đó, rút thanh trường kiếm dính máu ra.
Máu tươi theo thân kiếm chảy về hướng mũi kiếm, "Tích —— tắp", rơi xuống mặt đất.
Lâm Thu thất tha thất thểu ngã ra, trước ngực tràn ra một đóa hoa máu sáng lạn, khóe môi còn thấm ra một mạt máu diễm lệ.
Vương Vệ Chi tiện tay cho một chưởng làm nàng bay ra, rơi xuống phía sau Liễu Thanh Âm.
Lâm Thu đã đứng thẳng không xong, thân thể của nàng mềm mại nằm trên lốc xoáy, khó khăn lắm mới cố giữ không rơi xuống.
Liễu Thanh Âm kinh ngạc nhìn Vương Vệ Chi: "Ngươi...... Ngươi có oán thù gì với nàng gì, vì sao lại có thể hạ sát thủ như vậy?!"
Khoé môi Vương Vệ Chi hiện lên một mạt ý cười tàn nhẫn, thanh vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: "Sinh tử của mẫu thân nay chưa rõ, ai cản trở đường của ta, đừng trách ta vô tình."
"Nhưng mà, Lâm Thu thực vô tội......" Liễu Thanh Âm lẩm bẩm nói.
Vương Vệ Chi cười: "Mới vừa rồi khi Tần Vân Hề giết nàng ta, ngươi không phải nói nàng ta gieo gió gặt bão, trừng phạt đúng tội sao? Thế nào, làm trò trước mặt người còn sống, không tiện nói bậy sao. An tâm, nàng ta lập tức sẽ biến thành một khối thi thể thôi."
Liễu Thanh Âm nghẹn một cái thật mạnh, môi động vài cái, lại không cách nào biện giải cho chính mình, vừa xấu hổ lại buồn bực, khuôn mặt đẹp lại phủ đầy một rặng mây đỏ.
Vương Vệ Chi tiện tay xách theo trường kiếm nhiễm máu, chậm rãi tới gần nàng ta.
Trên người cùng ống tay áo hắn cũng dính rất nhiều máu tươi, cả người sát khí lẫm lẫm, làm Liễu Thanh Âm cả người đều cảm thấy không thoải mái.
"Không cần nhẫn tâm như vật, buông tha nàng ta đi." Liễu Thanh Âm nói, "Đoạt lốc xoáy là được, đừng tuyệt tình quá."
Vương Vệ Chi lạnh lùng cười: "Không muốn nàng ta chết, vậy vì sao ngươi không ra tay ngăn cản ta? Liễu đại kiếm tiên, nếu ngươi ra tay bảo hộ nàng ta, ta có biện pháp nào làm gì nàng được? Ngươi đã nói ra miệng rồi, còn mặt mũi nào nói ta tàn nhẫn?"
Liễu Thanh Âm bị đè nén đến suýt nữa hộc máu: "Ta...... Ta làm vậy là vì suy xét cho ngươi, ngươi không phải sốt ruột đi cứu mẫu thân ngươi sao?"
Vương Vệ Chi tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu: "Ta là tiểu nhân, vậy Liễu đại kiếm tiên ngươi chính là ngụy quân tử. Thật miễn cưỡng cũng xem như một đôi trời sinh rồi? Đừng đi, không bằng cưới một người thật tiểu nhân đi, đã lỡ xấu xa thì cũng phải xấu xa cho tới. Còn hơn là bề ngoài ngăn nắp, bên trong lại toàn là mốc meo mục ruỗng."
"Ngươi! Ngươi......" Liễu Thanh Âm tức giận đến nghẹn hơi ở cổ, "Ta một lòng suy nghĩ vì chuyện của ngươi, ngươi lại nói chuyện như vậy sao! Vương Vệ Chi, ngươi còn có phải là nam nhân hay không!"
"Ta có phải nam nhân hay không, ngươi muốn thử một lần à?" Vương Vệ Chi cười yêu mị, dần dần tới gần.
Khuôn mặt Liễu Thanh Âm lại đỏ thành một khối, trong lòng buồn bực vô cùng —— thế gian sao lại có người như cái tên Vương Vệ Chi này chứ, thực sự là...... quá làm người chán ghét.
Ngay tại lúc nàng ta đầy mặt xấu hổ, đôi tay có chút không biết để chỗ nào, Vương Vệ Chi thản nhiên mà đi tới đột nhiên hóa thành một tia sáng!
"Động thủ!" Thanh âm lạnh lẽo cứng rắn của hắn vang lên như hàn băng vạn năm.
Lúc hắn đọc từng chữ cũng là khi nhiệt kiếm trong tay đã tung lên bóng kiếm đầy trời, như gió chớp mây tuông, đánh thẳng về phía Liễu Thanh Âm.
Con ngươi Liễu Thanh Âm hơi co lại, theo bản năng vén lên kiếm trong tay, đỡ một kích quá sức sắc bén này của Vương Vệ Chi.
"Ngươi......"
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ sau người đánh úp lại, nàng ta vội vàng quay đầu, thấy Lâm Thu đoan đoan chính chính đứng trên lốc xoáy cát, đôi tay chắp lại trước người, đôi nôi đỏ bừng hơi hơi vừa động ——
"Kinh, Liên, Phá!"
Liễu Thanh Âm hít ngược một ngụm khí lạnh, con ngươi loé lên ánh sáng tuyệt mỹ màu vàng kim, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc trắng bệch: "Các ngươi liên thủ gạt ta!"
Nàng ta không thể không giơ ra một bàn tay, triệu ra một bảo bối trong túi Càn Khôn, trải ra ở sau người, ngăn cản khí thế bùng nổ của Kinh Liên Phá m.
"Thiên Mộng Giao Tiêu." Khoé môi Vương Vệ Chi hiện lên một mạt tươi cười như đã tính sẵn trong lòng.
Chỉ thấy khi một viên ngọc trong suốt như nước mắt, như mộng như thật, bỗng dưng hiện ra, toàn bộ khắp chốn trong sơn động vẩy đầy ánh sáng ngũ sắc tinh nhuận nhu hòa, mông lung mỹ diệu. Ánh sáng màu vàng kim mờ của Nghiệp Liên bị Thiên Mộng Giao Tiêu bọc vào bên trong, khi nổ tung giống như muôn vàn phiến kim loại chiếu vào bên trong một chùm ánh sáng nhu hòa, không ngừng phát ra tiếng kêu "Leng keng" thanh thúy.
Vương Vệ Chi lưu loát xoay người, chỉ thấy bóng kiếm đầy trời hợp thành một kích, va chạm vào thanh kiếm của Liễu Thanh Âm, ánh sáng trắng xoá dần dần sáng lên.
"Vạn Diệu Hồi Tông!"
Chỉ nghe "Anh" một tiếng chói tai, Liễu Thanh Âm bị bức lui ba bước, chân trái treo trên không, khó khăn lắm mới không rơi khỏi lốc xoáy.
"Lại tiếp!" Vương Vệ Chi giơ tay trái lên, hung hăng bắt một kiếm quyết.
Lâm Thu vòng qua khỏi tầm chiếu sáng của Thiên Mộng Giao Tiêu, trấn định nhìn chăm chú vào toàn bộ thế cục.
Giờ phút này giữa Vương Vệ Chi cùng Liễu Thanh Âm đã không còn đường vô cứu vãn, lựa chọn có lợi nhất đối với bản thân mình không gì hơn là "tọa sơn quan hổ đấu", để cho bọn họ đấu đến lưỡng bại câu thương!
Chẳng qua, khi ánh mắt dừng ở trên bàn tay trái đang bấm tay niệm chú của Vương Vệ Chi, Lâm Thu tâm không khỏi hơi hơi mềm lòng.
Cái tay kia vì mất máu mà tái nhợt, tuy rằng hắn đã cố gắng áp chế, nhưng đầu ngón tay còn hơi hơi run rẩy. Gấm vóc cổ tay áo màu đỏ đã bị máu tươi ướt sũng, máu theo cổ tay áo thấm vào đến khuỷu tay, nhiễm đỏ trang phục thuần trắng của hắn.
Mới vừa rồi khi ẩn sau đám dây leo, Vương Vệ Chi dùng thân thể mình chặn lại tầm mắt của Liễu Thanh Âm, giả vờ giơ kiếm ra ám sát Lâm Thu, kỳ thật là hắn dứt khoát lưu loát cắt uyển mạch của mình, vẩy máu tươi của hắn lên ngực Lâm Thu, làm Liễu Thanh Âm hiểu lầm Lâm Thu đã bị trọng thương trí mạng.
Lúc đó hắn mặc kệ dòng máu đang chảy từ cổ tay đến đầu ngón tay, sau đó nâng ngón trỏ dính đầy máu lên, nhẹ nhàng quẹt một vệt máu lên khóe môi nàng.
Ngón tay hắn nóng, máu càng nóng.
Ánh mắt thiếu niên cũng rất chuyên chú.
' Thôi tin hắn một lần. ' Ánh mắt Lâm Thu nhất định.
Kinh Liên Phá tạm thời không thể sử dụng, nàng vừa đem linh khí trong thức hải rót vào cánh hoa, vừa vận chuyển tất cả linh khí bên trong kinh mạch hội tụ đến trên lưu li xích kiếm, một dây xích bằng linh khí màu vàng kim nhạt từ mũi kiếm nhô ra, thẳng tắp cuốn về hướng mắt cá chân của Liễu Thanh Âm!
Liễu Thanh Âm vì cản Kinh Liên Phá mà tung ra Thiên Mộng Giao Tiêu, lúc phân thần suýt nữa bị Vương Vệ Chi một kích đắc thủ. Cao thủ tranh chấp, chỉ là lờ là chút xíu, Liễu Thanh Âm liền mất tiên cơ, pháp bảo lại dùng để ngăn cản công kích của Lâm Thu, khi đối mặt với thế tấn công sắc bén của Vương Vệ Chỉ, tức khắc đều thấy vướng bận tay chân, chỉ có thể nỗ lực ngăn cản, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào nghịch chuyển càn khôn.
Lâm Thu đánh bất ngờ, giống như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Tuy rằng Lâm Thu lực lượng không đủ để làm nàng ta sơ sẩy, nhưng lại làm bước chân nàng ta hơi hơi thác loạn, đỡ trái hở phải, cơ hồ bị Vương Vệ Chi đẩy vào tuyệt cảnh.
"Vương Vệ Chi! Không được!" Liễu Thanh Âm lại một lần nữa chống lại kiếm của Vương Vệ Chi, mái tóc đen nhu thuận rối loạn, dừng trên khuôn mặt trắng như tuyết.
Môi đỏ hé mở, đôi mắt xinh đẹp ẩn tình.
Nhan sắc mỹ như vậy làm cho trái tim tuổi trẻ bồng bột của Vương Vệ Chi không khỏi nhẹ nhàng nhảy nhảy lên.
"Vì sao lại đối với ta như vậy, vì cái gì?" Đôi mắt hạnh mỹ lệ của Liễu Thanh Âm ào ạt chảy ra lệ nóng.
Không thể không thừa nhận, nữ nhân đối nam nhân, tự nhiên đã có lực sát thương thật lớn nào đó, đặc biệt là khi các nàng ngẫu nhiên lộ ra bộ dáng như nhược, khóc như hoa lê đái vũ trước mặt nam nhân, đó là trái tim cứng như sắt thép cũng dễ luân hãm thành mềm mại như bông.
Môi mỏng của Vương Vệ Chi hơi mím: "Xin lỗi. Ngươi tự đi thôi, ta không thích ngươi."
Ngay khi hắn đang tâm thần hơi hoảng hốt là lúc Liễu Thanh Âm, một khắc trước còn kiều kiều nhược nhược cầu hắn cho nàng ta một đường sống, lập tức ánh mắt lạnh lùng lên, vứt đi biểu hiện giả dối bọc trong tầng nước mắt kia, trường kiếm vừa lật lên, linh khí kích động, lấy khí thế hung hiểm thẳng tắp đâm về hướng Vương Vệ Chi!
Vương Vệ Chi đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ có thể nghiêng nghiêng thân thể, né qua điểm yếu hại.
"Phụt!"
Kiếm của Liễu Thanh Âm xuyên qua dưới xương quai xanh của Vương Vệ Chi.
Trong mắt Vương Vệ Chi thoáng chốc dâng lên một tia sáng đỏ. Hắn kéo môi cười, không lùi lại mà tiến tới, khinh thân nhảy lên!
Trường kiếm nhất quán rốt cuộc!
Liễu Thanh Âm không dự đoán được hắn lại có thể quả quyết dũng mãnh như vậy, tâm thần rùng mình, muốn rút kiếm lại đã không còn kịp rồi.
Bất đắc dĩ, nàng ta chỉ có thể quăng kiếm lui về phía sau.
Vương Vệ Chi căn bản không để ý tới thanh kiếm đang cắm ở trên người, hắn bấm tay thật mạnh niệm thần chú, quanh thân tản mát ra kiếm thế uy nghiêm. Kiếm của hắn cùng kiếm ý vốn chính là thuộc tính hỏa, giờ phút này dưới cơn giận dữ trong lòng, thân kiếm cơ hồ bốc cháy lên ngọn lửa rừng rực.
Liễu Thanh Âm biết Vương Vệ Chi đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng nàng ta kiếm đã rời tay, chỉ có thể ngưng tụ linh khí trong người trước, dùng chiêu thức mà bản thân mình không phải quá am hiểu.
Chỉ thấy một luồng linh khí màu trắng óng ánh như dải lụa xuất hiện trong tay Liễu Thanh Âm, nàng ta xoay người vẩy nhẹ, quanh thân ẩn ẩn một vầng trăng tròn.
"Vương Vệ Chi! Ngươi cho nghĩ kỹ! Đánh bừa một kích này, mặc dù có thể hại ta bị loại trừ, ngươi cũng nhất định bị trọng thương mà thôi! Ngươi thật sự muốn như thế?"
Khoé môi Vương Vệ Chi hiện lên một mạt ý cười hung ác: "Ngươi bất nhân trước mà, đừng oán ta!"
Mắt thấy chiêu thức hai người liền sắp hung hăng chạm vào nhau.
Lâm Thu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thân hình nghiêng lướt lên, một chiêu thức tuyệt mỹ đã ngưng tụ thành hình ở trước người.
"Kinh Liên Phá!"
Liễu Thanh Âm đã mất kiếm, căn bản không thể ngăn cản được một kích hợp lực của Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi.
Khí tức bạo liệt hơi hơi cứng lại, sau đó nổ tung ầm ầm trong sơn động!
Liễu Thanh Âm miệng phun máu tươi, giãy giụa suy nghĩ muốn đoạt lại kiếm của mình, bị Vương Vệ Chi bay lên, dùng chân đá vào một cú, kêu thảm ngã văng ra ngoài.
Dây leo trong hang động bị cắt thành từng mảnh lớn lớn bé bé, xoay lòng vòng trên không trung ở trung tâm trận chiến, hồi lâu, mới dần dần rơi xuống đầy đất.
Bộ dáng Vương Vệ Chi chật vật đến cực điểm, hắn đã đứng thẳng không xong, quỳ một gối trên lốc xoáy cát, trong miệng trào ra mấy ngụm máu tươi.
"Giúp...... Ta."
Hắn chỉ chỉ thanh trường kiếm đang cắm dưới xương quai xanh.
Lâm Thu không khỏi thấy ê răng.
Nàng tiến đến gần, cầm chuôi kiếm: "Ta lần đầu tiên làm chuyện này, khả năng sẽ hơi đau, ngươi cố chịu một chút."
Vương Vệ Chi: "......" Bỗng nhiên quỷ dị cảm thấy có gì đó như bị trêu chọc.
Lâm Thu không nói nhiều, thử đem kiếm rút ra bên ngoài.
Hiện giờ nàng đã là tu sĩ Kim Đan, giác quan nhạy cảm hơn so với thường nhân gấp mấy lần. Cảm giác kiếm phong lướt qua da thịt, xương cốt rõ ràng truyền tới tay nàng, tư vị trong đó thật sự là một lời khó nói hết.
Vương Vệ Chi rũ mắt, che lại ánh sáng lập loè trong mắt.
Rốt cuộc, trường kiếm cũng rời khỏi thân thể hắn.
Hai ngón tay Vương Vệ Chi khép lại, điểm điểm mấy chỗ huyệt vị, làm vết thương ngưng đổ máu.
"Thiếu ngươi một cái nhân tình." Hắn nhe răng cười.
Lâm Thu khó hiểu: "Hả?" Không phải chỉ là rút giùm cây kiếm sao?
Nàng không tự giác hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt to đen chớp chớp hai cái.
Ánh mắt Vương Vệ Chi hơi ngưng lại, chỉ cảm thấy thần thái mộc mạc ngây thơ này trong khoảnh khắc lạc vào đáy lòng, nóng đến mức làm hắn nhẹ nhàng run rẩy một chút.
"Ngươi thật là......" Vương Vệ Chi nhẹ nhàng thở dài, "Nếu mới vừa rồi ngươi rót linh khí vào trong kiếm, có lẽ có thể đẩy ta vào chỗ chết rồi."
"A." Lâm Thu hậu tri hậu giác, bày ra vẻ mặt tiếc nuối.
Hắn lắc đầu: "A, người ngốc có phúc của người ngốc, coi như ngươi vận khí tốt!"
Dứt lời, thẳng lưng đứng lên, nhảy đến trên lốc xoáy của Liễu Thanh Âm, đem lốc xoáy của mình đẩy đến dưới chân Lâm Thu.
"Dẫn đường."
Hắn từng bước một, bước về hướng Lâm Thu.
Lâm Thu chậm rãi lui về phía sau, sống lưng đụng phải vách đá sơn động, vài sợi dây leo loà xoà rũ xuống trước mặt, che đi hơn phân nửa thân hình.
Môi mỏng của Vương Vệ Chi móm chặt, thân ảnh hơi cao gầy có chút thon dài nặng nề chụp xuống, bóng ma như núi, bao phủ lấy toàn bộ thân ảnh mảnh khảnh của Lâm Thu vào bên trong, ép tới mức nàng có chút không hít nổi khí.
Bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên trong lúc này, cả hai lại hiểu rõ tâm ý nhau.
Liễu Thanh Âm lẳng lặng chờ.
Hai bên vách bích động rũ xuống rất nhiều dây leo xanh sẫm, thân ảnh Lâm Thu ẩn sau đám dây đằng, không rõ ràng lắm.
Liễu Thanh Âm cảm thấy bản thân mình đã là phi thường từ bi rồi, tình thế phát triển đến tận lúc này, nàng ta cũng chưa có động sát tâm, chỉ là bảo Vương Vệ Chi ra tay loại trừ Lâm Thu mà thôi. Lâm Thu hẳn phải mang lòng biết ơn mới đúng, rốt cuộc Đại sư huynh một lòng muốn nàng chết, mà mình chỉ là muốn đuổi nàng đi mà thôi.
Liễu Thanh Âm cũng không lo lắng chuyện mà Tần Vân Hề đang sợ hãi. Trong mắt nàng ta, "Ngụy Lương" mà làm cho nàng ta chiết tâm vẫn là người kia, cho dù chính giữa đó có bao nhiêu nội tình, nàng cũng yêu hắn thật sâu, hơn nữa tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không nỡ lòng hạ sát thủ với mình. Đến lúc đó chỉ cần đem hết thảy nói rõ ràng là được, nàng ta tin tưởng mình sẽ không xảy ra chuyện, cũng tin tưởng mình có năng lực khuyên bảo Ngụy Lương tha cho Tần Vân Hề.
Hết thảy đều sẽ tốt thôi, giống như lúc trước vậy. Nàng ta, sư tôn, Đại sư huynh sẽ vẫn vui vẻ đoàn tụ ở bên nhau.
Còn Lâm Thu...... Chỉ cần xua đuổi đi như đuổi ruồi muỗi là được! Nàng ta trước giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện giết chết Lâm Thu, vì yêu giết người thì quá tà ác, quá đáng sợ, mình tuyệt đối không phải nữ nhân ác độc như vậy!
"Đoạt lốc xoáy là được rồi, không cần đả thương người." Liễu Thanh Âm cao giọng nói với Vương Vệ Chi nói.
Nhưng mà tựa hồ đã quá muộn.
Tác phong hành sự của Vương Vệ Chi thực sự là sạch sẽ lưu loát, lúc Thanh Âm vừa liếc mắt nhìn sang một cái, hắn đã từ trong đám dây leo rậm rạp đó, rút thanh trường kiếm dính máu ra.
Máu tươi theo thân kiếm chảy về hướng mũi kiếm, "Tích —— tắp", rơi xuống mặt đất.
Lâm Thu thất tha thất thểu ngã ra, trước ngực tràn ra một đóa hoa máu sáng lạn, khóe môi còn thấm ra một mạt máu diễm lệ.
Vương Vệ Chi tiện tay cho một chưởng làm nàng bay ra, rơi xuống phía sau Liễu Thanh Âm.
Lâm Thu đã đứng thẳng không xong, thân thể của nàng mềm mại nằm trên lốc xoáy, khó khăn lắm mới cố giữ không rơi xuống.
Liễu Thanh Âm kinh ngạc nhìn Vương Vệ Chi: "Ngươi...... Ngươi có oán thù gì với nàng gì, vì sao lại có thể hạ sát thủ như vậy?!"
Khoé môi Vương Vệ Chi hiện lên một mạt ý cười tàn nhẫn, thanh vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: "Sinh tử của mẫu thân nay chưa rõ, ai cản trở đường của ta, đừng trách ta vô tình."
"Nhưng mà, Lâm Thu thực vô tội......" Liễu Thanh Âm lẩm bẩm nói.
Vương Vệ Chi cười: "Mới vừa rồi khi Tần Vân Hề giết nàng ta, ngươi không phải nói nàng ta gieo gió gặt bão, trừng phạt đúng tội sao? Thế nào, làm trò trước mặt người còn sống, không tiện nói bậy sao. An tâm, nàng ta lập tức sẽ biến thành một khối thi thể thôi."
Liễu Thanh Âm nghẹn một cái thật mạnh, môi động vài cái, lại không cách nào biện giải cho chính mình, vừa xấu hổ lại buồn bực, khuôn mặt đẹp lại phủ đầy một rặng mây đỏ.
Vương Vệ Chi tiện tay xách theo trường kiếm nhiễm máu, chậm rãi tới gần nàng ta.
Trên người cùng ống tay áo hắn cũng dính rất nhiều máu tươi, cả người sát khí lẫm lẫm, làm Liễu Thanh Âm cả người đều cảm thấy không thoải mái.
"Không cần nhẫn tâm như vật, buông tha nàng ta đi." Liễu Thanh Âm nói, "Đoạt lốc xoáy là được, đừng tuyệt tình quá."
Vương Vệ Chi lạnh lùng cười: "Không muốn nàng ta chết, vậy vì sao ngươi không ra tay ngăn cản ta? Liễu đại kiếm tiên, nếu ngươi ra tay bảo hộ nàng ta, ta có biện pháp nào làm gì nàng được? Ngươi đã nói ra miệng rồi, còn mặt mũi nào nói ta tàn nhẫn?"
Liễu Thanh Âm bị đè nén đến suýt nữa hộc máu: "Ta...... Ta làm vậy là vì suy xét cho ngươi, ngươi không phải sốt ruột đi cứu mẫu thân ngươi sao?"
Vương Vệ Chi tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu: "Ta là tiểu nhân, vậy Liễu đại kiếm tiên ngươi chính là ngụy quân tử. Thật miễn cưỡng cũng xem như một đôi trời sinh rồi? Đừng đi, không bằng cưới một người thật tiểu nhân đi, đã lỡ xấu xa thì cũng phải xấu xa cho tới. Còn hơn là bề ngoài ngăn nắp, bên trong lại toàn là mốc meo mục ruỗng."
"Ngươi! Ngươi......" Liễu Thanh Âm tức giận đến nghẹn hơi ở cổ, "Ta một lòng suy nghĩ vì chuyện của ngươi, ngươi lại nói chuyện như vậy sao! Vương Vệ Chi, ngươi còn có phải là nam nhân hay không!"
"Ta có phải nam nhân hay không, ngươi muốn thử một lần à?" Vương Vệ Chi cười yêu mị, dần dần tới gần.
Khuôn mặt Liễu Thanh Âm lại đỏ thành một khối, trong lòng buồn bực vô cùng —— thế gian sao lại có người như cái tên Vương Vệ Chi này chứ, thực sự là...... quá làm người chán ghét.
Ngay tại lúc nàng ta đầy mặt xấu hổ, đôi tay có chút không biết để chỗ nào, Vương Vệ Chi thản nhiên mà đi tới đột nhiên hóa thành một tia sáng!
"Động thủ!" Thanh âm lạnh lẽo cứng rắn của hắn vang lên như hàn băng vạn năm.
Lúc hắn đọc từng chữ cũng là khi nhiệt kiếm trong tay đã tung lên bóng kiếm đầy trời, như gió chớp mây tuông, đánh thẳng về phía Liễu Thanh Âm.
Con ngươi Liễu Thanh Âm hơi co lại, theo bản năng vén lên kiếm trong tay, đỡ một kích quá sức sắc bén này của Vương Vệ Chi.
"Ngươi......"
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ sau người đánh úp lại, nàng ta vội vàng quay đầu, thấy Lâm Thu đoan đoan chính chính đứng trên lốc xoáy cát, đôi tay chắp lại trước người, đôi nôi đỏ bừng hơi hơi vừa động ——
"Kinh, Liên, Phá!"
Liễu Thanh Âm hít ngược một ngụm khí lạnh, con ngươi loé lên ánh sáng tuyệt mỹ màu vàng kim, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc trắng bệch: "Các ngươi liên thủ gạt ta!"
Nàng ta không thể không giơ ra một bàn tay, triệu ra một bảo bối trong túi Càn Khôn, trải ra ở sau người, ngăn cản khí thế bùng nổ của Kinh Liên Phá m.
"Thiên Mộng Giao Tiêu." Khoé môi Vương Vệ Chi hiện lên một mạt tươi cười như đã tính sẵn trong lòng.
Chỉ thấy khi một viên ngọc trong suốt như nước mắt, như mộng như thật, bỗng dưng hiện ra, toàn bộ khắp chốn trong sơn động vẩy đầy ánh sáng ngũ sắc tinh nhuận nhu hòa, mông lung mỹ diệu. Ánh sáng màu vàng kim mờ của Nghiệp Liên bị Thiên Mộng Giao Tiêu bọc vào bên trong, khi nổ tung giống như muôn vàn phiến kim loại chiếu vào bên trong một chùm ánh sáng nhu hòa, không ngừng phát ra tiếng kêu "Leng keng" thanh thúy.
Vương Vệ Chi lưu loát xoay người, chỉ thấy bóng kiếm đầy trời hợp thành một kích, va chạm vào thanh kiếm của Liễu Thanh Âm, ánh sáng trắng xoá dần dần sáng lên.
"Vạn Diệu Hồi Tông!"
Chỉ nghe "Anh" một tiếng chói tai, Liễu Thanh Âm bị bức lui ba bước, chân trái treo trên không, khó khăn lắm mới không rơi khỏi lốc xoáy.
"Lại tiếp!" Vương Vệ Chi giơ tay trái lên, hung hăng bắt một kiếm quyết.
Lâm Thu vòng qua khỏi tầm chiếu sáng của Thiên Mộng Giao Tiêu, trấn định nhìn chăm chú vào toàn bộ thế cục.
Giờ phút này giữa Vương Vệ Chi cùng Liễu Thanh Âm đã không còn đường vô cứu vãn, lựa chọn có lợi nhất đối với bản thân mình không gì hơn là "tọa sơn quan hổ đấu", để cho bọn họ đấu đến lưỡng bại câu thương!
Chẳng qua, khi ánh mắt dừng ở trên bàn tay trái đang bấm tay niệm chú của Vương Vệ Chi, Lâm Thu tâm không khỏi hơi hơi mềm lòng.
Cái tay kia vì mất máu mà tái nhợt, tuy rằng hắn đã cố gắng áp chế, nhưng đầu ngón tay còn hơi hơi run rẩy. Gấm vóc cổ tay áo màu đỏ đã bị máu tươi ướt sũng, máu theo cổ tay áo thấm vào đến khuỷu tay, nhiễm đỏ trang phục thuần trắng của hắn.
Mới vừa rồi khi ẩn sau đám dây leo, Vương Vệ Chi dùng thân thể mình chặn lại tầm mắt của Liễu Thanh Âm, giả vờ giơ kiếm ra ám sát Lâm Thu, kỳ thật là hắn dứt khoát lưu loát cắt uyển mạch của mình, vẩy máu tươi của hắn lên ngực Lâm Thu, làm Liễu Thanh Âm hiểu lầm Lâm Thu đã bị trọng thương trí mạng.
Lúc đó hắn mặc kệ dòng máu đang chảy từ cổ tay đến đầu ngón tay, sau đó nâng ngón trỏ dính đầy máu lên, nhẹ nhàng quẹt một vệt máu lên khóe môi nàng.
Ngón tay hắn nóng, máu càng nóng.
Ánh mắt thiếu niên cũng rất chuyên chú.
' Thôi tin hắn một lần. ' Ánh mắt Lâm Thu nhất định.
Kinh Liên Phá tạm thời không thể sử dụng, nàng vừa đem linh khí trong thức hải rót vào cánh hoa, vừa vận chuyển tất cả linh khí bên trong kinh mạch hội tụ đến trên lưu li xích kiếm, một dây xích bằng linh khí màu vàng kim nhạt từ mũi kiếm nhô ra, thẳng tắp cuốn về hướng mắt cá chân của Liễu Thanh Âm!
Liễu Thanh Âm vì cản Kinh Liên Phá mà tung ra Thiên Mộng Giao Tiêu, lúc phân thần suýt nữa bị Vương Vệ Chi một kích đắc thủ. Cao thủ tranh chấp, chỉ là lờ là chút xíu, Liễu Thanh Âm liền mất tiên cơ, pháp bảo lại dùng để ngăn cản công kích của Lâm Thu, khi đối mặt với thế tấn công sắc bén của Vương Vệ Chỉ, tức khắc đều thấy vướng bận tay chân, chỉ có thể nỗ lực ngăn cản, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào nghịch chuyển càn khôn.
Lâm Thu đánh bất ngờ, giống như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Tuy rằng Lâm Thu lực lượng không đủ để làm nàng ta sơ sẩy, nhưng lại làm bước chân nàng ta hơi hơi thác loạn, đỡ trái hở phải, cơ hồ bị Vương Vệ Chi đẩy vào tuyệt cảnh.
"Vương Vệ Chi! Không được!" Liễu Thanh Âm lại một lần nữa chống lại kiếm của Vương Vệ Chi, mái tóc đen nhu thuận rối loạn, dừng trên khuôn mặt trắng như tuyết.
Môi đỏ hé mở, đôi mắt xinh đẹp ẩn tình.
Nhan sắc mỹ như vậy làm cho trái tim tuổi trẻ bồng bột của Vương Vệ Chi không khỏi nhẹ nhàng nhảy nhảy lên.
"Vì sao lại đối với ta như vậy, vì cái gì?" Đôi mắt hạnh mỹ lệ của Liễu Thanh Âm ào ạt chảy ra lệ nóng.
Không thể không thừa nhận, nữ nhân đối nam nhân, tự nhiên đã có lực sát thương thật lớn nào đó, đặc biệt là khi các nàng ngẫu nhiên lộ ra bộ dáng như nhược, khóc như hoa lê đái vũ trước mặt nam nhân, đó là trái tim cứng như sắt thép cũng dễ luân hãm thành mềm mại như bông.
Môi mỏng của Vương Vệ Chi hơi mím: "Xin lỗi. Ngươi tự đi thôi, ta không thích ngươi."
Ngay khi hắn đang tâm thần hơi hoảng hốt là lúc Liễu Thanh Âm, một khắc trước còn kiều kiều nhược nhược cầu hắn cho nàng ta một đường sống, lập tức ánh mắt lạnh lùng lên, vứt đi biểu hiện giả dối bọc trong tầng nước mắt kia, trường kiếm vừa lật lên, linh khí kích động, lấy khí thế hung hiểm thẳng tắp đâm về hướng Vương Vệ Chi!
Vương Vệ Chi đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ có thể nghiêng nghiêng thân thể, né qua điểm yếu hại.
"Phụt!"
Kiếm của Liễu Thanh Âm xuyên qua dưới xương quai xanh của Vương Vệ Chi.
Trong mắt Vương Vệ Chi thoáng chốc dâng lên một tia sáng đỏ. Hắn kéo môi cười, không lùi lại mà tiến tới, khinh thân nhảy lên!
Trường kiếm nhất quán rốt cuộc!
Liễu Thanh Âm không dự đoán được hắn lại có thể quả quyết dũng mãnh như vậy, tâm thần rùng mình, muốn rút kiếm lại đã không còn kịp rồi.
Bất đắc dĩ, nàng ta chỉ có thể quăng kiếm lui về phía sau.
Vương Vệ Chi căn bản không để ý tới thanh kiếm đang cắm ở trên người, hắn bấm tay thật mạnh niệm thần chú, quanh thân tản mát ra kiếm thế uy nghiêm. Kiếm của hắn cùng kiếm ý vốn chính là thuộc tính hỏa, giờ phút này dưới cơn giận dữ trong lòng, thân kiếm cơ hồ bốc cháy lên ngọn lửa rừng rực.
Liễu Thanh Âm biết Vương Vệ Chi đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng nàng ta kiếm đã rời tay, chỉ có thể ngưng tụ linh khí trong người trước, dùng chiêu thức mà bản thân mình không phải quá am hiểu.
Chỉ thấy một luồng linh khí màu trắng óng ánh như dải lụa xuất hiện trong tay Liễu Thanh Âm, nàng ta xoay người vẩy nhẹ, quanh thân ẩn ẩn một vầng trăng tròn.
"Vương Vệ Chi! Ngươi cho nghĩ kỹ! Đánh bừa một kích này, mặc dù có thể hại ta bị loại trừ, ngươi cũng nhất định bị trọng thương mà thôi! Ngươi thật sự muốn như thế?"
Khoé môi Vương Vệ Chi hiện lên một mạt ý cười hung ác: "Ngươi bất nhân trước mà, đừng oán ta!"
Mắt thấy chiêu thức hai người liền sắp hung hăng chạm vào nhau.
Lâm Thu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thân hình nghiêng lướt lên, một chiêu thức tuyệt mỹ đã ngưng tụ thành hình ở trước người.
"Kinh Liên Phá!"
Liễu Thanh Âm đã mất kiếm, căn bản không thể ngăn cản được một kích hợp lực của Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi.
Khí tức bạo liệt hơi hơi cứng lại, sau đó nổ tung ầm ầm trong sơn động!
Liễu Thanh Âm miệng phun máu tươi, giãy giụa suy nghĩ muốn đoạt lại kiếm của mình, bị Vương Vệ Chi bay lên, dùng chân đá vào một cú, kêu thảm ngã văng ra ngoài.
Dây leo trong hang động bị cắt thành từng mảnh lớn lớn bé bé, xoay lòng vòng trên không trung ở trung tâm trận chiến, hồi lâu, mới dần dần rơi xuống đầy đất.
Bộ dáng Vương Vệ Chi chật vật đến cực điểm, hắn đã đứng thẳng không xong, quỳ một gối trên lốc xoáy cát, trong miệng trào ra mấy ngụm máu tươi.
"Giúp...... Ta."
Hắn chỉ chỉ thanh trường kiếm đang cắm dưới xương quai xanh.
Lâm Thu không khỏi thấy ê răng.
Nàng tiến đến gần, cầm chuôi kiếm: "Ta lần đầu tiên làm chuyện này, khả năng sẽ hơi đau, ngươi cố chịu một chút."
Vương Vệ Chi: "......" Bỗng nhiên quỷ dị cảm thấy có gì đó như bị trêu chọc.
Lâm Thu không nói nhiều, thử đem kiếm rút ra bên ngoài.
Hiện giờ nàng đã là tu sĩ Kim Đan, giác quan nhạy cảm hơn so với thường nhân gấp mấy lần. Cảm giác kiếm phong lướt qua da thịt, xương cốt rõ ràng truyền tới tay nàng, tư vị trong đó thật sự là một lời khó nói hết.
Vương Vệ Chi rũ mắt, che lại ánh sáng lập loè trong mắt.
Rốt cuộc, trường kiếm cũng rời khỏi thân thể hắn.
Hai ngón tay Vương Vệ Chi khép lại, điểm điểm mấy chỗ huyệt vị, làm vết thương ngưng đổ máu.
"Thiếu ngươi một cái nhân tình." Hắn nhe răng cười.
Lâm Thu khó hiểu: "Hả?" Không phải chỉ là rút giùm cây kiếm sao?
Nàng không tự giác hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt to đen chớp chớp hai cái.
Ánh mắt Vương Vệ Chi hơi ngưng lại, chỉ cảm thấy thần thái mộc mạc ngây thơ này trong khoảnh khắc lạc vào đáy lòng, nóng đến mức làm hắn nhẹ nhàng run rẩy một chút.
"Ngươi thật là......" Vương Vệ Chi nhẹ nhàng thở dài, "Nếu mới vừa rồi ngươi rót linh khí vào trong kiếm, có lẽ có thể đẩy ta vào chỗ chết rồi."
"A." Lâm Thu hậu tri hậu giác, bày ra vẻ mặt tiếc nuối.
Hắn lắc đầu: "A, người ngốc có phúc của người ngốc, coi như ngươi vận khí tốt!"
Dứt lời, thẳng lưng đứng lên, nhảy đến trên lốc xoáy của Liễu Thanh Âm, đem lốc xoáy của mình đẩy đến dưới chân Lâm Thu.
"Dẫn đường."