Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Biết thời biết thế
Ngụy Lương hơi hơi cúi người, thì thầm yếu ớt như gió lay: " Tông gia của Vương thị có giấu một cây. "
Lâm Thu biết nghe lời phải, lúc này bèn cất cao giọng nói: " Lần này đi Vân Thủy dao, chính ngươi cũng phải để ý một chút, tìm được cỏ Trụ Nguyên thì lập tức trở lại ngay đi, còn có thể gặp được Tụ Linh Thù hay không, vậy phải xem ý trời rồi, không thể cưỡng cầu. "
Ừ, nàng biết rõ Ngụy Lương nhất định sẽ rút gân Vương thị một lần nữa cho xem.
Các đệ tử đang vây quanh l yên lặng nghe lén liền nhao nhao gật đầu, thầm nghĩ nữ tử này không hề giống như lời đồn là một người tham lam vô sỉ, đúng là lời đồn hay làm ta lầm người mà. Nếu nàng ta đúng như bên ngoài nói, là người có lòng tham không đáy, nhất định sẽ liều chết ăn vạ Kiếm Quân tìm cho bằng được Tụ Linh Thù về cho nàng ta, làm sao lại phong thanh vân đạm nói cái gì không thể cưỡng cầu như vậy được?
Nghĩ đến như vậy, một đám đệ tử nhìn về phía Lâm Thu, trong ánh mắt liền thêm vài phần đồng ý.
Vừa rồi Vương thị đến đây khiêu khích, tuy bị Kiếm Quân mạnh mẽ tung ra kiếm ý chấm dứt, nhưng trong lòng mỗi đệ tử Vạn Kiếm Quy Tông hoặc nhiều hoặc ít cũng sót lại vài phần không cam lòng. Ngược lại nữ nhân này nhanh nhẹn nói ra mấy câu để đám người Vương thị á khẩu không trả lời được, thật làm cho lòng người thật sảng khoái. Tuy nhiên rất nhiều đệ tử tự cho là thanh cao tử chướng mắt hành động mất thân phận này của Lâm Thu, nhưng trong lòng cũng tự nhủ, chuyện là do người ngốc nghếch này làm, mình chỉ cần ôm tay đứng ở một bên xem cuộc vui, kỳ cũng đã thấy thoải mái.
Ngụy Lương ý vị thâm trường nhìn Lâm Thu liếc liếc, ngữ khí không hề gợn sóng: " Lần này ta đi, năm ba ngày liền quay trở về. Ngươi chuẩn bị đi, ngày ta trở về liền giúp ngươi Kết Đan. "
Lời này nghe vào tai những người đứng bên cạnh chỉ là sự chăm sóc ân cần đến cực điểm, nhưng Lâm Thu biết rõ Ngụy Lương làm người như thế nào, đơn giản như vậy cũng ngay lập tức nhìn trong ánh mắt tối tăm kia ra vài phần sắc ý.
Cái nhân vật nam chủ này thật đúng là...... Một lời khó nói hết.
Ngụy Lương chân trước vừa rời đi, một giọng nữ chua ngoa thoáng truyền đến tai Lâm Thu.
" Nghĩ gì thế, có phải đầu óc các người ngớ ngẩn hết rồi không? Kiếm quân là ai chứ? Là người mạnh mẽ nhất trên đời này! Chuyện buông dây câu dài câu con cá lớn không ai từng nghe à? Nếu ta là nàng ta á, ta cũng sẽ làm bộ nói không cần cái Tụ Linh Thù gì gì đó rồi, như vậy mới có thể bắt được tâm của nam nhân chứ, YAA.A.A..! Cũng chỉ có thứ ngu xuẩn như các ngươi mới có thể bị mắc lừa, loại nữ nhân này, ta thấy còn không phải ít ah! "
Nàng ta căn bản không giảm nhỏ thanh âm lại, hiển nhiên là cố ý nói cho Lâm Thu nghe.
Lâm Thu cũng không thèm để ý—— nữ nhân này mặc dù mang ác ý đối với nàng, nhưng đi đấu đá với kẻ tầm thường như nàng ta tìm kiếm ác ý thật sự là không đủ nhét kẽ răng, Nghiệp Liên đến rung động cũng lười rung động, Lâm Thu tất nhiên là chướng mắt.
Nàng tự mình xoay người, từng bước một theo thềm đá đi trở về ngọn núi chính của Ngụy Lương ở.
Vào ban ngày, chỗ ở của Ngụy Lương càng lộ ra hoang vu cô quạnh.
Sau bậc thềm đá cuối cùng, một toà nhà gỗ lẻ loi trơ trọi đứng thẳng, được dùng vải đỏ thẫm trang trí đơn giản một phen, vậy là liền thành phòng tân hôn.
Lâm Thu cũng không phải cảm thấy bị lãnh đạm, dù sao Vạn Kiếm Quy Tông vừa mới chết nhiều người như thế, mạng của Đại sư huynh còn như đèn cầy treo trước ngọn gió, còn có ai có tâm tư xử lý cái hôn sự này chứ?
Nguyên thân vốn bị Trịnh Tử Ngọc nuôi dưỡng đến tâm lý lệch lạc, một lòng đều muốn nam nhân phải quỳ luỵ để thể hiện giá trị của mình, lúc này mới cảm thấy khắp chốn đều không cam lòng.
Nàng đang muốn vào nhà, chợt nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Nhìn lại, chỉ thấy một nữ đệ tử đầy mặt tươi cười, trong tay bưng lấy một cái khay gỗ, từ xa đi tới.
" Phu nhân, ta đem đồ ăn đến cho ngài đây rồi! Ngài mới đến, khẳng định có rất nhiều chỗ không quen nha! Không có sao cả, ở đây mấy ngày liền quen thuộc ngay thôi! Sau này có cái cần gì thì gọi ta một tiếng, ta là Hùng Vũ Liên, sư tôn là đại kiếm tiên Liễu Thanh Âm. Ngày thường ta vốn ưa thích đi đi lại lại khắp nơi, sư tôn liền để cho ta quản lý đồ ăn cùng mấy chuyện hậu cần. Gọi ta Vũ Liên là được rồi! "
Nhiệt tình, nịnh hót như một người bình thường, chả có gì khác lạ.
Nếu không phải Lâm Thu nhớ kỹ cái thanh âm chua ngoa này, thật đúng là nhìn không ra người này trong lòng có cả Càn Khôn nha.
Lâm Thu gật đầu cười, nói: " Làm phiền rồi. "
Hùng Vũ Liên cười mỉm đi vào trong phòng, để cái khay cầm trong tay lên bàn, rồi làm như vô tình không để ý nói: " Phu nhân có chỗ không biết, phòng tân hôn này của ngài và Kiếm Quân là do ta một tay chuẩn bị đó! Cũng vì chuyện này nha....sư tôn giận ta mất mấy ngày...YAA.A.A..—— nhưng ta có cách nào chứ? Mặc dù ta biết sư tôn cùng Kiếm Quân cũng có những chuyện không tiện để người khác biết, nhưng ta chỉ là một đệ tử nho nhỏ, ta có thể có cách nào chứ?...YAA.A.A..? "
Dứt lời, nàng ta kiên nhẫn chờ đợi Lâm Thu truy vấn Liễu Thanh Âm cùng Ngụy Lương đến cùng là có chuyện gì.
Lâm Thu trong lòng khẽ chấp nhận, yên lặng gật đầu nhẹ —— không sai, đặt vào trường hợp của mình cũng vậy thôi, dù là biết rõ mấy chuyện nhập nhằng của Ngụy Lương cùng Liễu Thanh Âm kia, nhưng lại có biện pháp nào đâu? Đến cũng đã đến rồi, còn có thể làm thế nào chứ.
Nghĩ như vậy, lại có vẻ như cùng nữ nhân Hùng Vũ Liên có vài phần đồng bệnh tương liên hết sức quỷ dị.
Hùng Vũ Liên chờ một lát, thấy trên mặt Lâm Thu căn bản không có chút nào tức giận hoặc là thần sắc tò mò, liền kềm nén không được: " Kỳ thật vận khí của ngài thật là rất tốt đó! Cái thế gian này nữ nhi muốn gả cho Kiếm Quân thật đúng là đếm cũng đếm không nổi ah! Chỉ tiếc trong lòng của Kiếm Quân chỉ chứa duy nhất có một người mà cả hai không có khả năng ở cùng một chỗ......"
Nàng ta làm bộ nói lỡ, xong nhảy dựng lên vả vả miệng của mình, vừa đánh vừa tiếp tục nói kiểu như lỡ làm lộ nội tình.
" Ai nha ta thật lắm lời! Sư tôn cùng Kiếm Quân là thầy trò, làm sao có thể có ý gì khác chứ? Đều là bên ngoài nói mò, nói Kiếm Quân Quân cố ý không tìm đạo lữ là vì sư tôn Liễu Thanh Âm của ta...... Cũng khó trách bọn họ hiểu lầm, sư tôn của ta xinh đẹp như vậy, tâm địa lại thiện lương, có nam nhân nào có thể không thích chứ? Kiếm Quân dù tu vi siêu tuyệt thế nào thì cũng là nam nhân, YAA.A.A... Ta lén nói với ngài cái này nha..., mấy ngày trước, đêm khuya Kiếm Quân từng xuất hiện ở bên ngoài Động Phủ của sư tôn, đứng suốt một đêm, ta nhìn thần sắc của ngài ấy, quả nhiên là có nỗi khổ tâm nha, YAA.A.A... "
Lâm Thu mở nắp cái khay gỗ ra, chỉ thấy ở giữa khay đoan đoan chính chính để một chén cơm trắng tràn đầy, cùng với một cái đĩa nấm xào tươi mới.
Nàng qua loa ngẩng lên đầu nhìn nhìn Hùng Vũ Liên: " A..., là lúc đồng ý lấy ta vào cửa ấy hả. "
" Còn không phải sao! " Hùng Vũ Liên thấy nàng chú ý, cao hứng đến lông mi nhảy lên, " Ta thật là có chút cảm thấy không đáng cho ngài. Dù sao ngài cùng đã gả vào rồi, bọn họ lại có thể dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng chứ! Vừa rồi ngài không thấy thôi, khi Kiếm Quân đứng cạnh bên sư tôn ta dưới bậc thềm đá trắng, gần như là tay nắm tay rồi đó! Nếu ta ngài a..., tức cũng tức chết YAA.A.A..! "
Lâm Thu ừ một tiếng đại khái, ý tứ hàm xúc không rõ.
Hùng Vũ Liên thần thần bí bí lại tiếp tục nói tới: " Ta cảm nhận được Liễu sư tôn thật ra cũng rất đáng thương, những ngày này nếu không phải có Mộ Dung sư bá cứ ở cạnh trông coi, ta thật sự sợ hãi sư tôn làm ra chuyện điên rồ. Thật ra Mộ Dung sư bá đối với sư tôn rất tốt, ai cũng đều thấy được! Ta cũng không tin sư tôn có thể tiếp tục cự tuyệt, không bị lay chuyển! "
Trái tim trong lòng ngực Lâm Thu đập mạnh một cú.
Trong nguyên tác, nữ xứng ác độc Lâm Thu lần đầu tiên ra tay với Liễu Thanh Âm chính là bất động thanh sắc bỏ một giọt Tình Độc không màu không mùi vào trong chén trà của Liễu Thanh Âm, muốn hại Liễu Thanh Âm cùng Tứ sư huynh Mộ Dung Xuân thành chuyện tốt, từ nay về sau triệt để kết thúc với Ngụy Lương.
Không nghĩ tới lúc xuống tay bỏ độc lại bị người bắt quả tang, nhân chứng vật chứng đều có đủ.
Lâm Thu thà chết không thừa nhận, Liễu Thanh Âm dưới cơn tức giận, bưng chén trà xanh kia lên uống một hơi cạn sạch. Ngụy Lương ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn người mình yêu thương nuốt Tình Độc vào, suýt chút nữa bêu xấu trước mặt mọi người. Hắn đem Liễu Thanh Âm mang vào động phủ của chính mình, bức độc trong cơ thể nàng ta ra, trong quá trình này thì mấy động tác mập mờ ngươi tới ta đi tất nhiên không thể thiếu, đây coi như lần đầu tiên Ngụy Lương chấp nhận tình cảm của mình đối với Liễu Thanh Âm.
Sau đó, nữ xứng ác độc Lâm Thu liền bị Ngụy Lương đưa về Động Đình.
Ý niệm trong nội tâm Lâm Thu hơi đổi, nhướng mi nhìn nhìn Hùng Vũ Liên, nói: " Ngươi nói là, Liễu Thanh Âm cùng Mộ Dung Xuân có......"
Hai mắt Hùng Vũ Liên tỏa ánh sáng: " Đúng rồi, chỉ có điều trong nội tâm của Liễu sư tôn vẫn thủy chung không bỏ được Kiếm Quân, cũng không biết sẽ dây dưa chậm trễ tới khi nào YAA.A.A..! Nếu có biện pháp để bọn họ mau chóng nhìn thấy tấm lòng của nhau thì tốt quá rồi! Cũng tránh được chuyện sư tôn luôn chen vào giữa ngài cùng Kiếm Quân, ai cũng không sống tốt, YAA.A.A..! "
Lâm Thu giả vờ giả vịt thở dài: " Tuy ta coi như là nửa trưởng bối của bọn họ, nhưng loại chuyện này ta cũng không nên nhúng tay YAA.A.A.., cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi. "
Ngữ khí Hùng Vũ Liên nói chuyện thật sự là rất ma tính, năm ba câu đối thoại thôi mà làm Lâm Thu bị nàng ta lây cho cái giọng điệu ăn nói đó.
Hùng Vũ Liên giảm thanh âm, nói: " Thật ra, cũng không phải không có cách nào. "
Lâm Thu nhướng mi: " Hử? "
Hùng Vũ Liên nói: " Sư tôn năm ngoái từng thanh trừng qua một động phủ lớn của một tên đại Ma đầu, bên trong có nhiều loại thuốc có thể làm cho người ta nhanh chóng thấy rõ lòng mình. Sư tôn đang còn do dự có nên dùng một chút đối với Kiếm Quân hay không kìa......"
Ánh sáng trong con mắt nàng ta lập loè, vụng trộm liếc mắt đánh giá Lâm Thu. Trong lòng tự nhủ mồi đã đưa đến, chỉ còn xem con cá ngu xuẩn lại độc ác này có mắc câu hay không thôi.
Trong lòng Lâm Thu buồn cười, trên mặt lại giả vờ làm ra vẻ tức giận lắm: " Liễu Thanh Âm tại sao lại không biết liêm sỉ đến như vậy chứ! Dám xuống tay hạ dược với cả sư phó của mình? Vậy mà nàng ta cũng dám nghĩ ra! "
Hùng Vũ Liên thêm mắm thêm muối: " Đây cũng là không có cách nào xử lý mà, YAA.A.A.., Kiếm Quân rõ ràng trong nội tâm có chứa Liễu sư tôn, hết lần này tới lần khác lại ngại áp lực của thế tục không muốn thừa nhận, Liễu sư tôn cũng là bị ép thôi, YAA.A.A..! Hôm nay ngài đã vào cửa, Liễu sư tôn nếu còn không tranh một chuyến, vậy cũng có khi trở thành tâm ma chứ không đùa, YAA.A.A..! "
Lâm Thu dương mặt phẫn nộ, đưa tay vỗ vào trên bàn gỗ rầm một cái: " Chờ Ngụy Lương về, ta liền nói cho hắn biết, hảo đồ đệ của hắn chuẩn bị làm chuyện tốt gì với hắn! "
" Đừng đừng đừng ngàn vạn đừng nha! " Hùng Vũ Liên luống cuống, " Liễu sư tôn hiện tại cái gì cũng chưa có làm, ngài nói cũng không có ai tin đâu, YAA.A.A..! "
" Vậy làm sao bây giờ? Ta cứ trơ mắt nhìn nàng ta câu dẫn Nguỵ Lương nhà ta phải không?" Lâm Thu biểu diễn rất sống động.
Kỳ thật trong nội tâm nàng ước gì có thể nhanh chóng đem nam nữ chủ đóng gói ném đi.
" Ngài xem, Haizz, " Hùng Vũ Liên đạo, " Dù sao sư tôn ta cùng Mộ Dung sư bá hình như đã có chút tình ý, chẳng bằng giúp bọn họ một chút, như vậy đã có thể thành toàn cho ai ai cũng tốt đẹp, lại triệt để cắt đứt ý niệm của sư tôn đối với Kiếm Quân, một mũi tên trúng hai con nhạn YAA.A.A..! "
Lâm Thu mặt mày ủ rũ: " Ta cũng không có cách nào chạy đến động phủ của Liễu Thanh Âm đi tìm cái thuốc Tình Độc gì gì kia.... "
" Ta có thể giúp ngài YAA.A.A..! " Hốc mắt Hùng Vũ Liên chợt lớn hơn một vòng, tòng mắt là một màu hưng phấn, " Nhưng mà ngài không thể bán đứng ta! "
Lâm Thu nhìn nàng ta một cái, khóe môi không khỏi hiện lên nụ cười—— trong nguyên tác, nguyên chủ Lâm Thu chắc cũng nghĩ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không có khai ra Hùng Vũ Liên, cũng xem như một nhân vật phản diện có nguyên tắc nha.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy Lâm Thu đồng ý, Hùng Vũ Liên tươi cười càng thêm sáng lạn: " Ta trở về đây, mau chóng lấy thuốc ra cho ngài mha! "
" Tốt, " Lâm Thu lơ đãng trả lời lại một câu, " Ngươi cẩn thận chút, đừng cầm nhầm. "
" Không đâu! " Hùng Vũ Liên tùy tiện vẫy vẫy tay, " Đêm qua còn thấy sư tôn loay hoay những cái...đó mà, sư tôn còn dặn dò ta ngàn vạn không nên dùng lộn! "
Lâm Thu nao nao.
Lời nói thốt ra vô tâm như vậy, không giống như là lời nói dối.
Tim bỗng dừng lại một chớp mắt.
Trong sách, lời dẫn chuyện luôn một mực theo sau Liễu Thanh Âm, Lâm Thu có thể xác định nàng ta cũng không có sai khiến Hùng Vũ Liên làm những việc này.
Nhưng mà...... trong cả sự việc này, có khi nào Liễu Thanh Âm cũng đều biết thời biết thế hay không?
Gây chuyện? Kiếm chuyện ư!
Lâm Thu biết nghe lời phải, lúc này bèn cất cao giọng nói: " Lần này đi Vân Thủy dao, chính ngươi cũng phải để ý một chút, tìm được cỏ Trụ Nguyên thì lập tức trở lại ngay đi, còn có thể gặp được Tụ Linh Thù hay không, vậy phải xem ý trời rồi, không thể cưỡng cầu. "
Ừ, nàng biết rõ Ngụy Lương nhất định sẽ rút gân Vương thị một lần nữa cho xem.
Các đệ tử đang vây quanh l yên lặng nghe lén liền nhao nhao gật đầu, thầm nghĩ nữ tử này không hề giống như lời đồn là một người tham lam vô sỉ, đúng là lời đồn hay làm ta lầm người mà. Nếu nàng ta đúng như bên ngoài nói, là người có lòng tham không đáy, nhất định sẽ liều chết ăn vạ Kiếm Quân tìm cho bằng được Tụ Linh Thù về cho nàng ta, làm sao lại phong thanh vân đạm nói cái gì không thể cưỡng cầu như vậy được?
Nghĩ đến như vậy, một đám đệ tử nhìn về phía Lâm Thu, trong ánh mắt liền thêm vài phần đồng ý.
Vừa rồi Vương thị đến đây khiêu khích, tuy bị Kiếm Quân mạnh mẽ tung ra kiếm ý chấm dứt, nhưng trong lòng mỗi đệ tử Vạn Kiếm Quy Tông hoặc nhiều hoặc ít cũng sót lại vài phần không cam lòng. Ngược lại nữ nhân này nhanh nhẹn nói ra mấy câu để đám người Vương thị á khẩu không trả lời được, thật làm cho lòng người thật sảng khoái. Tuy nhiên rất nhiều đệ tử tự cho là thanh cao tử chướng mắt hành động mất thân phận này của Lâm Thu, nhưng trong lòng cũng tự nhủ, chuyện là do người ngốc nghếch này làm, mình chỉ cần ôm tay đứng ở một bên xem cuộc vui, kỳ cũng đã thấy thoải mái.
Ngụy Lương ý vị thâm trường nhìn Lâm Thu liếc liếc, ngữ khí không hề gợn sóng: " Lần này ta đi, năm ba ngày liền quay trở về. Ngươi chuẩn bị đi, ngày ta trở về liền giúp ngươi Kết Đan. "
Lời này nghe vào tai những người đứng bên cạnh chỉ là sự chăm sóc ân cần đến cực điểm, nhưng Lâm Thu biết rõ Ngụy Lương làm người như thế nào, đơn giản như vậy cũng ngay lập tức nhìn trong ánh mắt tối tăm kia ra vài phần sắc ý.
Cái nhân vật nam chủ này thật đúng là...... Một lời khó nói hết.
Ngụy Lương chân trước vừa rời đi, một giọng nữ chua ngoa thoáng truyền đến tai Lâm Thu.
" Nghĩ gì thế, có phải đầu óc các người ngớ ngẩn hết rồi không? Kiếm quân là ai chứ? Là người mạnh mẽ nhất trên đời này! Chuyện buông dây câu dài câu con cá lớn không ai từng nghe à? Nếu ta là nàng ta á, ta cũng sẽ làm bộ nói không cần cái Tụ Linh Thù gì gì đó rồi, như vậy mới có thể bắt được tâm của nam nhân chứ, YAA.A.A..! Cũng chỉ có thứ ngu xuẩn như các ngươi mới có thể bị mắc lừa, loại nữ nhân này, ta thấy còn không phải ít ah! "
Nàng ta căn bản không giảm nhỏ thanh âm lại, hiển nhiên là cố ý nói cho Lâm Thu nghe.
Lâm Thu cũng không thèm để ý—— nữ nhân này mặc dù mang ác ý đối với nàng, nhưng đi đấu đá với kẻ tầm thường như nàng ta tìm kiếm ác ý thật sự là không đủ nhét kẽ răng, Nghiệp Liên đến rung động cũng lười rung động, Lâm Thu tất nhiên là chướng mắt.
Nàng tự mình xoay người, từng bước một theo thềm đá đi trở về ngọn núi chính của Ngụy Lương ở.
Vào ban ngày, chỗ ở của Ngụy Lương càng lộ ra hoang vu cô quạnh.
Sau bậc thềm đá cuối cùng, một toà nhà gỗ lẻ loi trơ trọi đứng thẳng, được dùng vải đỏ thẫm trang trí đơn giản một phen, vậy là liền thành phòng tân hôn.
Lâm Thu cũng không phải cảm thấy bị lãnh đạm, dù sao Vạn Kiếm Quy Tông vừa mới chết nhiều người như thế, mạng của Đại sư huynh còn như đèn cầy treo trước ngọn gió, còn có ai có tâm tư xử lý cái hôn sự này chứ?
Nguyên thân vốn bị Trịnh Tử Ngọc nuôi dưỡng đến tâm lý lệch lạc, một lòng đều muốn nam nhân phải quỳ luỵ để thể hiện giá trị của mình, lúc này mới cảm thấy khắp chốn đều không cam lòng.
Nàng đang muốn vào nhà, chợt nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Nhìn lại, chỉ thấy một nữ đệ tử đầy mặt tươi cười, trong tay bưng lấy một cái khay gỗ, từ xa đi tới.
" Phu nhân, ta đem đồ ăn đến cho ngài đây rồi! Ngài mới đến, khẳng định có rất nhiều chỗ không quen nha! Không có sao cả, ở đây mấy ngày liền quen thuộc ngay thôi! Sau này có cái cần gì thì gọi ta một tiếng, ta là Hùng Vũ Liên, sư tôn là đại kiếm tiên Liễu Thanh Âm. Ngày thường ta vốn ưa thích đi đi lại lại khắp nơi, sư tôn liền để cho ta quản lý đồ ăn cùng mấy chuyện hậu cần. Gọi ta Vũ Liên là được rồi! "
Nhiệt tình, nịnh hót như một người bình thường, chả có gì khác lạ.
Nếu không phải Lâm Thu nhớ kỹ cái thanh âm chua ngoa này, thật đúng là nhìn không ra người này trong lòng có cả Càn Khôn nha.
Lâm Thu gật đầu cười, nói: " Làm phiền rồi. "
Hùng Vũ Liên cười mỉm đi vào trong phòng, để cái khay cầm trong tay lên bàn, rồi làm như vô tình không để ý nói: " Phu nhân có chỗ không biết, phòng tân hôn này của ngài và Kiếm Quân là do ta một tay chuẩn bị đó! Cũng vì chuyện này nha....sư tôn giận ta mất mấy ngày...YAA.A.A..—— nhưng ta có cách nào chứ? Mặc dù ta biết sư tôn cùng Kiếm Quân cũng có những chuyện không tiện để người khác biết, nhưng ta chỉ là một đệ tử nho nhỏ, ta có thể có cách nào chứ?...YAA.A.A..? "
Dứt lời, nàng ta kiên nhẫn chờ đợi Lâm Thu truy vấn Liễu Thanh Âm cùng Ngụy Lương đến cùng là có chuyện gì.
Lâm Thu trong lòng khẽ chấp nhận, yên lặng gật đầu nhẹ —— không sai, đặt vào trường hợp của mình cũng vậy thôi, dù là biết rõ mấy chuyện nhập nhằng của Ngụy Lương cùng Liễu Thanh Âm kia, nhưng lại có biện pháp nào đâu? Đến cũng đã đến rồi, còn có thể làm thế nào chứ.
Nghĩ như vậy, lại có vẻ như cùng nữ nhân Hùng Vũ Liên có vài phần đồng bệnh tương liên hết sức quỷ dị.
Hùng Vũ Liên chờ một lát, thấy trên mặt Lâm Thu căn bản không có chút nào tức giận hoặc là thần sắc tò mò, liền kềm nén không được: " Kỳ thật vận khí của ngài thật là rất tốt đó! Cái thế gian này nữ nhi muốn gả cho Kiếm Quân thật đúng là đếm cũng đếm không nổi ah! Chỉ tiếc trong lòng của Kiếm Quân chỉ chứa duy nhất có một người mà cả hai không có khả năng ở cùng một chỗ......"
Nàng ta làm bộ nói lỡ, xong nhảy dựng lên vả vả miệng của mình, vừa đánh vừa tiếp tục nói kiểu như lỡ làm lộ nội tình.
" Ai nha ta thật lắm lời! Sư tôn cùng Kiếm Quân là thầy trò, làm sao có thể có ý gì khác chứ? Đều là bên ngoài nói mò, nói Kiếm Quân Quân cố ý không tìm đạo lữ là vì sư tôn Liễu Thanh Âm của ta...... Cũng khó trách bọn họ hiểu lầm, sư tôn của ta xinh đẹp như vậy, tâm địa lại thiện lương, có nam nhân nào có thể không thích chứ? Kiếm Quân dù tu vi siêu tuyệt thế nào thì cũng là nam nhân, YAA.A.A... Ta lén nói với ngài cái này nha..., mấy ngày trước, đêm khuya Kiếm Quân từng xuất hiện ở bên ngoài Động Phủ của sư tôn, đứng suốt một đêm, ta nhìn thần sắc của ngài ấy, quả nhiên là có nỗi khổ tâm nha, YAA.A.A... "
Lâm Thu mở nắp cái khay gỗ ra, chỉ thấy ở giữa khay đoan đoan chính chính để một chén cơm trắng tràn đầy, cùng với một cái đĩa nấm xào tươi mới.
Nàng qua loa ngẩng lên đầu nhìn nhìn Hùng Vũ Liên: " A..., là lúc đồng ý lấy ta vào cửa ấy hả. "
" Còn không phải sao! " Hùng Vũ Liên thấy nàng chú ý, cao hứng đến lông mi nhảy lên, " Ta thật là có chút cảm thấy không đáng cho ngài. Dù sao ngài cùng đã gả vào rồi, bọn họ lại có thể dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng chứ! Vừa rồi ngài không thấy thôi, khi Kiếm Quân đứng cạnh bên sư tôn ta dưới bậc thềm đá trắng, gần như là tay nắm tay rồi đó! Nếu ta ngài a..., tức cũng tức chết YAA.A.A..! "
Lâm Thu ừ một tiếng đại khái, ý tứ hàm xúc không rõ.
Hùng Vũ Liên thần thần bí bí lại tiếp tục nói tới: " Ta cảm nhận được Liễu sư tôn thật ra cũng rất đáng thương, những ngày này nếu không phải có Mộ Dung sư bá cứ ở cạnh trông coi, ta thật sự sợ hãi sư tôn làm ra chuyện điên rồ. Thật ra Mộ Dung sư bá đối với sư tôn rất tốt, ai cũng đều thấy được! Ta cũng không tin sư tôn có thể tiếp tục cự tuyệt, không bị lay chuyển! "
Trái tim trong lòng ngực Lâm Thu đập mạnh một cú.
Trong nguyên tác, nữ xứng ác độc Lâm Thu lần đầu tiên ra tay với Liễu Thanh Âm chính là bất động thanh sắc bỏ một giọt Tình Độc không màu không mùi vào trong chén trà của Liễu Thanh Âm, muốn hại Liễu Thanh Âm cùng Tứ sư huynh Mộ Dung Xuân thành chuyện tốt, từ nay về sau triệt để kết thúc với Ngụy Lương.
Không nghĩ tới lúc xuống tay bỏ độc lại bị người bắt quả tang, nhân chứng vật chứng đều có đủ.
Lâm Thu thà chết không thừa nhận, Liễu Thanh Âm dưới cơn tức giận, bưng chén trà xanh kia lên uống một hơi cạn sạch. Ngụy Lương ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn người mình yêu thương nuốt Tình Độc vào, suýt chút nữa bêu xấu trước mặt mọi người. Hắn đem Liễu Thanh Âm mang vào động phủ của chính mình, bức độc trong cơ thể nàng ta ra, trong quá trình này thì mấy động tác mập mờ ngươi tới ta đi tất nhiên không thể thiếu, đây coi như lần đầu tiên Ngụy Lương chấp nhận tình cảm của mình đối với Liễu Thanh Âm.
Sau đó, nữ xứng ác độc Lâm Thu liền bị Ngụy Lương đưa về Động Đình.
Ý niệm trong nội tâm Lâm Thu hơi đổi, nhướng mi nhìn nhìn Hùng Vũ Liên, nói: " Ngươi nói là, Liễu Thanh Âm cùng Mộ Dung Xuân có......"
Hai mắt Hùng Vũ Liên tỏa ánh sáng: " Đúng rồi, chỉ có điều trong nội tâm của Liễu sư tôn vẫn thủy chung không bỏ được Kiếm Quân, cũng không biết sẽ dây dưa chậm trễ tới khi nào YAA.A.A..! Nếu có biện pháp để bọn họ mau chóng nhìn thấy tấm lòng của nhau thì tốt quá rồi! Cũng tránh được chuyện sư tôn luôn chen vào giữa ngài cùng Kiếm Quân, ai cũng không sống tốt, YAA.A.A..! "
Lâm Thu giả vờ giả vịt thở dài: " Tuy ta coi như là nửa trưởng bối của bọn họ, nhưng loại chuyện này ta cũng không nên nhúng tay YAA.A.A.., cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi. "
Ngữ khí Hùng Vũ Liên nói chuyện thật sự là rất ma tính, năm ba câu đối thoại thôi mà làm Lâm Thu bị nàng ta lây cho cái giọng điệu ăn nói đó.
Hùng Vũ Liên giảm thanh âm, nói: " Thật ra, cũng không phải không có cách nào. "
Lâm Thu nhướng mi: " Hử? "
Hùng Vũ Liên nói: " Sư tôn năm ngoái từng thanh trừng qua một động phủ lớn của một tên đại Ma đầu, bên trong có nhiều loại thuốc có thể làm cho người ta nhanh chóng thấy rõ lòng mình. Sư tôn đang còn do dự có nên dùng một chút đối với Kiếm Quân hay không kìa......"
Ánh sáng trong con mắt nàng ta lập loè, vụng trộm liếc mắt đánh giá Lâm Thu. Trong lòng tự nhủ mồi đã đưa đến, chỉ còn xem con cá ngu xuẩn lại độc ác này có mắc câu hay không thôi.
Trong lòng Lâm Thu buồn cười, trên mặt lại giả vờ làm ra vẻ tức giận lắm: " Liễu Thanh Âm tại sao lại không biết liêm sỉ đến như vậy chứ! Dám xuống tay hạ dược với cả sư phó của mình? Vậy mà nàng ta cũng dám nghĩ ra! "
Hùng Vũ Liên thêm mắm thêm muối: " Đây cũng là không có cách nào xử lý mà, YAA.A.A.., Kiếm Quân rõ ràng trong nội tâm có chứa Liễu sư tôn, hết lần này tới lần khác lại ngại áp lực của thế tục không muốn thừa nhận, Liễu sư tôn cũng là bị ép thôi, YAA.A.A..! Hôm nay ngài đã vào cửa, Liễu sư tôn nếu còn không tranh một chuyến, vậy cũng có khi trở thành tâm ma chứ không đùa, YAA.A.A..! "
Lâm Thu dương mặt phẫn nộ, đưa tay vỗ vào trên bàn gỗ rầm một cái: " Chờ Ngụy Lương về, ta liền nói cho hắn biết, hảo đồ đệ của hắn chuẩn bị làm chuyện tốt gì với hắn! "
" Đừng đừng đừng ngàn vạn đừng nha! " Hùng Vũ Liên luống cuống, " Liễu sư tôn hiện tại cái gì cũng chưa có làm, ngài nói cũng không có ai tin đâu, YAA.A.A..! "
" Vậy làm sao bây giờ? Ta cứ trơ mắt nhìn nàng ta câu dẫn Nguỵ Lương nhà ta phải không?" Lâm Thu biểu diễn rất sống động.
Kỳ thật trong nội tâm nàng ước gì có thể nhanh chóng đem nam nữ chủ đóng gói ném đi.
" Ngài xem, Haizz, " Hùng Vũ Liên đạo, " Dù sao sư tôn ta cùng Mộ Dung sư bá hình như đã có chút tình ý, chẳng bằng giúp bọn họ một chút, như vậy đã có thể thành toàn cho ai ai cũng tốt đẹp, lại triệt để cắt đứt ý niệm của sư tôn đối với Kiếm Quân, một mũi tên trúng hai con nhạn YAA.A.A..! "
Lâm Thu mặt mày ủ rũ: " Ta cũng không có cách nào chạy đến động phủ của Liễu Thanh Âm đi tìm cái thuốc Tình Độc gì gì kia.... "
" Ta có thể giúp ngài YAA.A.A..! " Hốc mắt Hùng Vũ Liên chợt lớn hơn một vòng, tòng mắt là một màu hưng phấn, " Nhưng mà ngài không thể bán đứng ta! "
Lâm Thu nhìn nàng ta một cái, khóe môi không khỏi hiện lên nụ cười—— trong nguyên tác, nguyên chủ Lâm Thu chắc cũng nghĩ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không có khai ra Hùng Vũ Liên, cũng xem như một nhân vật phản diện có nguyên tắc nha.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy Lâm Thu đồng ý, Hùng Vũ Liên tươi cười càng thêm sáng lạn: " Ta trở về đây, mau chóng lấy thuốc ra cho ngài mha! "
" Tốt, " Lâm Thu lơ đãng trả lời lại một câu, " Ngươi cẩn thận chút, đừng cầm nhầm. "
" Không đâu! " Hùng Vũ Liên tùy tiện vẫy vẫy tay, " Đêm qua còn thấy sư tôn loay hoay những cái...đó mà, sư tôn còn dặn dò ta ngàn vạn không nên dùng lộn! "
Lâm Thu nao nao.
Lời nói thốt ra vô tâm như vậy, không giống như là lời nói dối.
Tim bỗng dừng lại một chớp mắt.
Trong sách, lời dẫn chuyện luôn một mực theo sau Liễu Thanh Âm, Lâm Thu có thể xác định nàng ta cũng không có sai khiến Hùng Vũ Liên làm những việc này.
Nhưng mà...... trong cả sự việc này, có khi nào Liễu Thanh Âm cũng đều biết thời biết thế hay không?
Gây chuyện? Kiếm chuyện ư!