Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100: Hướng dẫn từng bước
Biên giới, cuối cùng vẫn bị con rối khổng lồ đánh nát.
Con rối hoàn thành sứ mệnh của mình xong, ầm ầm sâp xuống, tán thành biển lửa đầy đất.
Thế lửa cháy lan thổi quét toàn bộ thành người gỗ đào, phía trên ngọn lửa hừng hực, ba người đang lơ lửng.
Mặt Tần Vân Hề lộ vẻ nghi ngờ, nhìn thẳng Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi thực vô tội mở tay ra, nói: "Nếu ta sớm biết không đánh được, hà tất ta còn uổng phí nhiều sức lực như vậy?"
Không có pháp bảo gì, cũng không thấy cái cơ duyên gì, thành người gỗ đào huỷ hoại hơn phân nửa, những phế tích cũng tán thành tro bụi đầy đất.
Phảng phất như cười nhạo đám người đi tìm bảo vật không thu hoạch được gì.
Sau một lát yên tĩnh lúc, biến hóa chậm rãi xảy ra.
Phía trên không trung, nơi biên giới từng rách một lần, chậm rãi hiện lên vài vết rách màu trắng như mạng nhện, mấy giây sau, một vật chất vàng xanh giống như nhựa cây, theo vết rách tràn ra.
"Đó là cái gì?" Liễu Thanh Âm gắt gao nhìn thẳng long huyết màu vàng xanh.
Ngay cả người có đôi mắt vụng cũng có thể nhìn ra được, thứ này so với dấu vết bất diệt, chỉ tốt hơn chứ không thua!
Vương Vệ Chi nói: "Để ý chuyện đó làm cái gì, nói ngắn lại, nhất định là thứ tốt. Thanh Âm, đều là của nàng, đi lấy đi!"
Mắt Liễu Thanh Âm lộ ra vui mừng, lướt lên.
Thân hình Tần Vân Hề mới vừa động, liền thấy Vương Vệ Chi thẳng tắp xông ra che trước người, vươn hai tay cản hắn lại.
"Ê ê ê, ai nói không tranh đoạt đồ của Thanh Âm vậy, ngươi lại muốn làm gì?!"
Tần Vân Hề vội la lên: "Không phải, tâm ma của Thanh Âm chưa tiêu, nếu giờ phút này phi thăng, chỉ sợ......"
Vương Vệ Chi nheo đôi mắt thon dài lại, cười khẩy nói: "Ngươi cũng thật thú vị nha, Thanh Âm rõ ràng êm đẹp, ngươi dám trợn mắt nói dối, bịa ra cái tâm ma gì. Nói đến nói đi, bất quá chỉ muốn ngăn cản Thanh Âm lấy cơ duyên này, ngươi muốn tự mình cầm lấy phi thăng chứ gì!"
"Ngươi!" Tần Vân Hề cả giận nói, "Đừng nói càn quấy!"
"Không tin hả? Ngươi hỏi Thanh Âm xem nàng muốn ngươi qua đó hay không đi? Chỉ cần nàng nói một lời, ta sẽ không ngăn cản ngươi." Vương Vệ Chi ôm kiếm, lé mắt nhìn Tần Vân Hề cười.
Tần Vân Hề hít sâu một hơi, kêu: "Thanh Âm, nàng nghe một lời của ta đã."
Liễu Thanh Âm quay đầu lại mỉm cười: "Ta chỉ tin Hữu Nhiên."
"Nghe thấy không có?" Vương Vệ Chi kéo cao khóe môi.
Tần Vân Hề cũng biết, giờ phút này nếu nhất ý cô hành, một hai phải mạnh mẽ lấn qua cản trở của Vương Vệ Chi, chắc chắn dẫn tới Liễu Thanh Âm càng thêm hoài nghi, kháng cự.
Hắn chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, nói: "Thanh Âm, nàng chậm một chút, nếu có bất cứ cái gì không đúng, nên ngừng lại ngay tức khắc."
Liễu Thanh Âm cũng không để ý tới hắn. Giờ phút này nàng ta đã đến bên cạnh long huyết màu xanh vàng, vươn đầu ngón tay, liền chạm được máu thần long chí thuần chứa năng lượng hủy thiên diệt địa.
Chỉ một nháy mắt, nàng ta liền như bị sét đánh, ngay lập tức thoát thai hoán cốt! Một tầng bích chướng như có như không kia, dưới sự đánh sâu mạnh mẽ của long huyết chí thuần, trong khoảnh khắc liền tan thành tro bụi.
Ánh sáng trắng óng ánh từ trên trời giáng xuống, thân thể của nàng ta chậm rãi bay lên.
"Ta phi thăng!" Hai mắt Liễu Thanh Âm trợn lên, không thể nhịn được mở hai tay ra.
Giờ khắc này, hạnh phúc cùng vui sướng quá lớn bao phủ lấy nàng ta, nàng ta biết, đây là khát vọng cả đời của mình, là mục tiêu cuối cùng. Nàng ta đã vất vả như vậy, rốt cuộc cũng đạt được!
Từ đây, thoát thai hoán cốt, không làm người, mà làm tiên!
Tần Vân Hề cùng Vương Vệ Chi liếc nhau, cả hai lướt đến bên cạnh nàng ta.
"Thanh Âm, chờ ta!" Trên mặt Tần Vân Hề lộ ra vui mừng tươi cười, xoay người liền muốn đi lấy long huyết.
Chỉ nghe Vương Vệ Chi cười lạnh một tiếng cực nhẹ: "Phi thăng?"
Tiếng cười như vậy, hoàn toàn không giống Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi này, phong lưu ngả ngớn, mang theo chút phong thái thiếu niên phản nghịch, trước nay chưa từng phát ra giọng nói lạnh băng thấu xương như vậy.
Hai người Tần, Liễu đều hơi cứng đờ, bốn con mắt đồng thời theo ánh mắt Vương Vệ Chi, dừng lại trên tay hắn.
"Thanh Âm a, chẳng nàng bị rớt cái gì?" Giọng nói Vương Vệ Chi âm âm trắc trắc, ý lạnh thấy xương.
Tay hắn, không biết từ khi nào đã xuyên qua vầng sáng ánh kim, nắm lấy tay Liễu Thanh Âm.
"Ta nói rồi, không có đùa với nàng nha." Hắn chậm rãi kéo khóe môi, "Nói cho nàng, chính là cho nàng. Toàn bộ, đều là của nàng."
Hàm răng đều trắng tinh, môi cực đỏ, bộ dáng Vương Vệ Chi cũng giống y như ngày xưa, nhưng chính một gương mặt cười ngâm ngâm như vậy, lại làm người cảm giác được một hơi cay nghiệp lạnh lẽo thấm vào xương cốt.
Tần Vân Hề hít ngược một hơi khí lạnh, thả người lược lên, đã không kịp cứu!
Chỉ thấy vô số sợi tơ vàng mỏng manh, từ trên tay Vương Vệ Chi hướng về phía Liễu Thanh Âm, leo lên, quấn lấy nàng ta như ổ kén.
Sau một lúc sững sờ, Liễu Thanh Âm phát ra tiếng rên rỉ tê tâm liệt phế.
Giữa những tiếng kêu rên đó, mơ hồ có thể nghe ra mấy chữ rách nát: "Vì...... sao!"
Nàng ta thống khổ đến cực điểm, giãy giụa hấp hối bên trong lớp lưới vàng không gì phá nổi.
Thần sắc dữ tợn như quỷ đói, hai hàng huyết lệ ào ạt rơi xuống!
Tần Vân Hề lướt lên, ôm lấy Liễu Thanh Âm ngã đổ ra từ trong màn ánh sáng, gắt gao ôm chặt nàng ta vào trong lòng ngực mình.
"Thanh Âm...... Thanh Âm! Thanh Âm!"
Giọng hắn đã run rẩy đến mức không còn giống tiếng người, cả người run lên.
Vương Vệ Chi lặng im đứng một bên, bình tĩnh đạm mạc nhìn chăm chú Liễu Thanh Âm vặn vẹo giãy giụa, ánh mắt hắn đã mất đi tình cảm nhân loại.
Tần Vân Hề ôm chặt người trong lòng ngực, liều mạng mà xé rách màn lưới vàng đang bao lại trên người nàng ta.
Nhưng mà, sức mạnh của dấu vết bất diệt há có thể để cho sức lực con người phá được?
Khuôn mặt Liễu Thanh Âm dữ tợn đến cực điểm, không cam lòng cùng đau đớn hóa thành huyết lệ, điên cuồng tràn ra.
Môi rung động, không tiếng động rít gào —— "Vì sao! Vì sao! Vì sao!"
Rất mau, trước mắt chỉ còn lại một mảnh hắc ám, nàng ta dần dần không còn chấp nhất hay truy vấn Vương Vệ Chi vì sao phải hại nàng ta.
Khi gần chết, trước mắt bắt đầu hiện lên từng màn cảnh tượng như bóng đè.
Mỗi một màn, đều là Lâm Thu.
Cái chết của Lâm Thu là do một tay Liễu Thanh Âm thúc đẩy.
Liễu Thanh Âm có thể lừa được bản thân mình, nhưng không lừa được trời, lừa được người, nhưng cũng không lừa được mệnh.
Đây là mệnh kiếp của nàng ta. Thoát được Vấn Tâm kiếp, lại khó thoát mệnh kiếp.
Mượn tay Vương Vệ Chi, thanh toán, cuối cùng cũng đến.
"Lâm...... Thu!"
Trong lòng Tần Vân Hề đau đớn khó kf, trong miệng thấp thấp phát ra tiếng nức nở, từng ngụm máu tươi từ khóe môi trào ra.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi nghiêm nghị nhìn thẳng hắn, đôi mắt hẹp châm chọc hơi nhướng lên, khóe môi lộ ra tươi cười ác ý tràn đầy.
"A, ha hả a......"
Khoé mắt Tần Vân Hề muốn nứt ra: "Vì sao!"
Hắn đang định động thủ với Vương Vệ Chi, bỗng nhiên cả người cứng lại.
Cảm giác quỷ dị bò vào trong óc, Tần Vân Hề mở to hai mắt —— mệnh kiếp, đột kích!
Một cái lưới lạnh băng ác độc từ vòng eo bắt đầu lan tràn ra, hắn như một con trùng nhỏ rơi vào mạng nhện, như bị bóng đè không thể động đậy.
' Bị tính kế rồi! ' Trong lòng Tần Vân Hề hiện lên một ý niệm.
Hắn giãy giụa, muốn quay đầu lại nhìn một cái, nhưng bị mệnh kiếp trói chặt, giờ phút này ngay cả một ngón út cũng không nhúc nhích được.
Nếu hắn có thể quay đầu lại, sẽ nhìn thấy Liễu Thanh Âm đang rũ ở sau người hắn đang nâng chậm rãi lên một ngón tay nhỏ, chạm vào bên hông hắn. Nàng ta dùng một tia sức lực cuối cùng hồi quang phản chiếu, nắm đạo lữ của nàng ta lại, cùng nhau rơi vào hắc ám.
Đau đớn lạnh băng, sợ hãi cùng tuyệt vọng thổi quét đến, Tần Vân Hề chỉ có thể mở to hai mắt, gắt gao trừng mắt nhìn Vương Vệ Chi.
Trên mặt Vương Vệ Chi cũng không có thần sắc nào ngoài ý muốn, Tần Vân Hề dùng hết toàn lực, mấp máy môi, muốn tìm một đáp án.
Nhưng mà trong mắt Vương Vệ Chi lại chỉ có châm chọc ngày càng sâu.
Bất quá chỉ trong mấy giây, Tần Vân Hề đã bị tấm lưới vàng hoàn toàn bao lại. Hắn cũng giống như Liễu Thanh Âm mới vừa rồi, như một con sâu nhỏ lọt vào mạng nhện, bất luận vặn vẹo giãy giụa như thế nào, cũng không có chút khả năng nào thoát khỏi vận rủi.
Hắn cảm giác mình giống như bị bẻ gập lại hết mức, nhét vào trong một cái bình con nho nhỏ.
Tầm nhìn của hắn hoàn toàn tối sầm xuống, chỉ có thính lực còn chưa hoàn toàn mất đi.
Không cam lòng, khó hiểu, oán hận làm hắn ngưng tụ được một tia thần trí cuối cùng, liều mạng bắt giữ từng động tĩnh rất nhỏ bên cạnh.
Hắn nghe được Vương Vệ Chi có chút kinh ngạc hỏi: "Trác tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
Trong lòng Tần Vân Hề bừng tỉnh —— Trác Tấn, là Trác Tấn! Người thiết cục hại chết mình cùng Thanh Âm, là Trác Tấn đứng sau lưng Vương Vệ Chi kia! Vì sao, vì sao, vì sao chứ!
Đầu óc còn chưa hoàn toàn rõ ràng, chợt nghe ở một nơi không xa không gần, lại truyền đến một giọng nói cuồng nhiệt ——
"Vương Truyện Ân, kính mừng tôn chủ lên trời!"
Tôn chủ? Lên trời?! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?!
Tần Vân Hề giãy giụa, rất muốn trợn mắt nhìn một cái xem cái người thắng cuối cùng này đến tột cùng là ai, nhưng mà bóng đen đánh úp lại, hắn bị kéo vào vực sâu vô tận......
Giờ phút này, sắc mặt Trác Tấn cũng không đẹp hơn so với Tần Vân Hề bao nhiêu.
Hắn không dự đoán được Tần Vân Hề sẽ xảy ra chuyện.
Bị phản phệ của luật nhân quả, hắn đã từng có kinh nghiệm. Khi một sức mạnh khinh khủng va chạm vào trước ngực, hắn không chút chần chờ, lập tức thuấn di đến bên cạnh Vương Vệ Chi.
Trong hư không, chậm rãi thấm ra một vết máu đỏ thắm.
Đó là trong quá trình thuấn di, hắn phun ra máu tươi.
Vương Vệ Chi hoảng sợ, vội vàng tiến ra đỡ Trác Tấn.
Ánh mắt Trác Tấn sắc lạnh như đao, lướt đến trên mặt Vương Vệ Chi, làm hắn giật mình, đánh cái rùng mình.
"Hắn......" Trác Tấn chỉ vào Gần Vân Hề bị bọc lại trong lưới tơ vàng thành nhộng, đang cấp tốc thu nhỏ lại.
Vương Vệ Chi vội vàng giải thích nói: "Mới vừa rồi Liễu Thanh Âm nói, nàng ta bắt được mệnh kiếp của hắn. Ta vốn muốn thương lượng với tiên sinh, lại không tìm được tiên sinh......"
Trác Tấn nâng mu bàn tay lên, chùi đi vết máu đỏ thắm bên khóe môi, tiếng nói mang theo huyết ý: "Biết rồi."
Giữa trán hắn hiện lên một ấn ký băng sương màu đỏ đậm, đột nhiên duỗi tay bắt lấy tơ vàng mệnh kiếp trên người Tần Vân Hề, kéo thật mạnh một cái.
Liền thấy, một sợi hồn phách vàng hơi mang theo màu máu bị kéo ra tới.
Vương Vệ Chi hít ngược một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trác Tấn mang theo kinh sợ.
Đây, đây vẫn là lực lượng của con người sao?!
Trác Tấn lại phun một búng máu, chăm chú nhìn Tần Vân Hề một lát, thanh âm thấp và lạnh lẽo: "Phế vật."
Chợt, bàn tay nắm lại, cuộn tia hồn phách của Tần Vân Hề cùng tơ vàng thành một cụm, ném thật mạnh về phía trước.
Nơi đó, biên giới vỡ ra, long huyết màu xanh vàng chậm rãi chảy ra.
Hết thảy chuyện này nói ra rất chậm, kỳ thật khi xảy ra tổng cộng cũng chỉ mất mấy giây.
Có mệnh kiếp vàng kim kia dẫn đường, hồn phách Tần Vân Hề thuận lợi xuyên qua biên giới, rơi vào Thiên Chi Cực. Xem như miễn cưỡng bảo vệ được hồn phách bất diệt.
Sắc mặt Trác Tấn hơi hoãn, ngoái đầu nhìn ngóng hai thân ảnh đàn lướt đến bên cạnh biên giới kia —— Vương Truyện Ân, tôn chủ.
Thành người gỗ đào chỉ còn lại dị hỏa còn đang hừng hực thiêu đốt, trong màn bụi mù đó, gương mặt của mỗi thân ảnh đều vặn vẹo không rõ.
Vương Truyện Ân nổi giữa không trung, lại một lần hô to: "Vương Truyện Ân, mừng tôn chủ lên trời!"
Người áo đen đạp hư không, đi về hướng long huyết xanh vàng kim, hắn mở ra hai tay, trong lòng ngực quỷ mà xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen, phảng phất có thể nuốt thiên thực địa.
Dưới tác dụng của một lực hút kỳ dị hấp lực, long huyết ở biên giới lập tức trào mạnh ra!
"Làm thực tốt." Thanh âm của Tôn chủ nhàn nhạt mà truyền ra, "Sau khi sự thành, ngươi sẽ trở thành sứ giả của ta tại thế gian, đạt được sinh mệnh vĩnh hằng, chí cao vô thượng, không ai dám nghịch."
Vương Truyện Ân kích động dập đầu: "Dạ! Tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực, phụng dưỡng tôn chủ!"
Mắt thấy, nghiệp lớn sắp thành.
Từ dưới đất, bỗng nhiên nổi lên một giọng nói thực không phù hợp hoàn cảnh, "Làm con mẹ ngươi xuân thu đại mộng! Hỏi qua ý kiến gia gia ngươi là ta chưa!"
Chỉ thấy Vương Vệ Chi cầm trọng kiếm trong tay, lửa cháy ngập trời, áp ánh sáng của dị hoả lan rộng cả thành xuống, một đôi mắt thon dài như đang bốc cháy, khóe miệng tinh xảo ngậm cười.
Vương Truyện Ân ngước mắt vừa nhìn, cười: "Tiểu tử, ta là tổ tông của ngươi."
"Ngươi cũng xứng!" Vương Vệ Chi cười lạnh, trọng kiếm thẳng tắp đánh xuống, hai người tổ tôn đánh thành một đoàn.
Chờ đợi lâu như vậy, Vương Vệ Chi cuối cùng cũng giải thoát được chú ấn trói buộc, dẫn ra độc thủ sau bức màn sau lưng Vương Truyện Ân, rốt cuộc cũng nhẫn nhịn được tới ngày hôm nay, có thể báo thù cho mẫu thân.
Vương Truyện Ân một lòng phụng dưỡng tôn chủ, ôm giấc mơ một bước lên trời, mấy năm nay tu vi hơi có chút hoang phế, vừa tiếp xúc, trong lòng liền kêu to không tốt, biết rõ mình không phải đối thủ của Vương Vệ Chi.
Nhưng mà giờ phút này đại kế của tôn chủ đại sắp thành, Vương Truyện Ân không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể nỗ lực chống đỡ, tận lực đối phó Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi càng đấu càng hăng. Hắn biết, mình cần phải tốc chiến tốc thắng, giải quyết Vương Truyện Ân trước mặt, xong lại liên thủ với Trác tiên sinh đối phó tôn chủ.
Hắn từng bước ép sát, Vương Truyện Ân càng thêm cố hết sức, chỉ có thể từng bước lùi lại, cách biên giới càng ngày càng xa.
Nơi biên giới đó, chỉ còn lại hai người tôn chủ cùng Trác Tấn.
Tôn chủ quay đầu lại chăm chú nhìn Trác Tấn. Dưới mặt nạ quỷ bằng đồng thau, ánh mắt u ám khó dò.
Thanh âm không phận biệt được nam nữ từ từ vang lên: "Nhân quả phản phệ, ngươi đã bị thương nặng, không có khả năng cản trở ta. Đây, chính là vận mệnh của ngươi. Nhận mệnh đi!"
Trong mắt Trác Tấn hiện lên miếng băng mỏng.
Nháy mắt tiếp theo, tiếng vụn băng thanh thúy vang lên tứ phương.
Trước khi động thủ, hắn chưa bao giờ chào hỏi.
Một sợi băng nhỏ chứa đầy sát khí, bắn lên ở khoảng cách một thước trước mặt tôn chủ.
Chỉ thấy quanh thân tôn chủ hiện lên vô số sương đen, ngăn lại tất cả sát chiêu của Trác Tấn.
Trác Tấn lại lần nữa phun máu tươi, liên tiếp lui mấy bước.
Lực phản phệ của nhân quả tuyệt đối không phải tầm thường, giờ phút này hắn có thể phát huy chưa đến một phần mười thực lực.
Tôn chủ âm âm cười lên tiếng, nói: "Vĩnh biệt."
Đôi tay xoay tròn, lốc xoáy màu đen trong lòng hắn trướng to lên, long huyết từ biên giới lại trào ra, những đường rách như tơ nhện trên không trung lại bị mở rộng gấp đôi!
Bên trong long huyết màu xanh vàng, bỗng nhiên xuất hiện ra từng sợi dương viêm thuần trắng, tất cả đều phun trào về phía lốc xoáy màu đen.
"Bản mạng hồn huyết! A ha ha ha ha ha! Nhiều năm như vậy, rốt cuộc ta cũng chờ được rồi!"
Ngay khi tôn chủ khó có thể ức chế được mừng rỡ như điên trong lòng, chuẩn bị ăn uống thỏa thích, bỗng nhiên một cự lực như quỷ mị buông xuống, chính chính bùng nổ trên ngực hắn!
"Ách —— cái gì ——"
Cái lực lượng gì mà có thể lặng yên không một tiếng động, lướt qua hết thảy cảm giác cùng phòng ngự, trực tiếp công kích vào tâm mạch yếu ớt nhất?! Thật sự là chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe đến!
Dưới tình thế cấp bách, tôn chủ phải thu hồi lại con lốc xoáy màu đen vào trong cơ thể, khó khăn lắm mới ngăn chặn được cái lực lượng quỷ dị đến cực điểm, phản lực thực lớn từ dưới bốc trên, đẩy hắn văng về hướng trời cao.
Nếu như cứng rắn đối nghịch lại lực lượng này, tâm mạch sẽ chịu một đòn nghiêm trọng. Tôn chủ không thể nào lựa chọn, chỉ có thể thuận thế lướt thẳng lên trên, tách ra khỏi dòng long huyết đang tràn lên kia!
Rũ mắt vừa nhìn, chỉ thấy dưới cửa thành, một thân ảnh nhỏ xinh đang nổi lên trên biển lửa, khóe môi cong cong đầy sát ý, sau khi một kích đắc thủ, thân hình tán thành huyễn liên, theo cơn gió trong biển lửa cấp tốc lướt tới.
Đúng là Lâm Thu vừa mới phóng ra "Liên Vô". Tôn chủ nhất định sẽ hấp thu long huyết ngay tại chỗ, vừa lúc biến thành cái bia ngắm không nhúc nhích cho một kích "Liên Vô".
Con ngươi Tôn chủ co chặt, còn chưa thở được một hơi, trong lòng bỗng nhiên rùng mình, tầm mắt hơi ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu.
Chỉ thấy Ngụy Lương mặt mày lạnh lùng, sớm đã khoanh tay đứng trong đám mây, chờ hắn chui đầu vô lưới.
Tôn chủ hít ngược một hơi khí lạnh, áp xuống luồng máu đang quay cuồng trước ngực, toàn lực nghênh địch.
Lâm Thu một kích đắc thủ, trong lòng lại không có chút nào vui sướng.
Nàng vội vàng lướt đến bên vết rách biên giới, nhìn thấy dòng long huyết đang ùn ùn trào ra, cùng với từng sợi dương viêm thuần màu trắng như máu đầu tim, trong ngực chỉ cảm thấy vừa buồn vừa đau, khó chịu đến tột đỉnh.
Giờ phút này, dấu vết bất diệt của Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm đang chậm rãi rơi xuống mặt đất, sắc mặt Trác Tấn tái nhợt, một tay che ngực, vết máu trên khóe môi muốn chùi cũng chùi không hết, phảng phất như nhất thời mất đi năng lực hành động.
Ngụy Lương ở trời cao ngắm bắn tôn chủ, cuộc chiến của Vương Vệ Chi cùng Vương Truyện Ân cũng gần kết thúc.
Bên cạnh tạm thời không có bất luận uy hiếp gì.
Lâm Thu không cần nghĩ ngợi, lại một lần nữa cắt vỡ hai cổ tay mình, thúc giục máu cả người trào ra, cản lại dòng long huyết đang ngừng chảy ra.
Giờ phút này long huyết đã ngưng tụ thành hình dạng một giọt nước mắt cực lớn, dương viêm thuần trắng tụ lại ở giữa giọt nước mắt, như trái tim của nó.
Mắt thấy, này giọt nước mắt này sắp rơi xuống mặt đất.
Lâm Thu vội vàng nâng nó lên.
Hốc mắt nàng nóng lên, không rảnh lo đến cơn lạnh lẽo của cơ thể khi mất máu quá gấp, liều mạng lấp đầy đường rách trên biên giới.
Lần này, sự tình có chút biến hoá kỳ diệu.
Vết rách phiếm ánh sáng trắng phảng phất như đã quen thuộc với máu của Lâm Thu, trong chớp mắt, chúng nó lại như có sinh mệnh, chậm rãi chảy xuôi biến ảo, thương thế bắt đầu tự lành.
Trong lòng Lâm Thu giật mình, nước mắt tràn mi mà ra: "Chàng còn biết đau lòng ta!"
Thân thể nhẹ nhàng run rẩy, nàng nâng giọt nước mắt long huyết nặng nề lên, ôm nó về chỗ vết thương bị rách nát nhiều nhất.
Liền vào lúc này, ngực đột nhiên lạnh ngắt.
Một miếng băng lăng lạnh thấu xương toả ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua bờ ngực mềm mại của nàng.
Thân ảnh Trác Tấn quỷ mị dán lên phía sau nàng, hô hấp thổi qua bên tai nàng, giống như tình nhân thì thầm.
"Nghĩ ta đã chết sao."
Da đầu Lâm Thu tê dại, hô hấp ấm áp mang theo mùi máu tươi của hắn phất qua, mỗi chỗ trên da đều run rẩy nổi đầy da gà.
Băng sương nhanh chóng bò lên đầy lồng ngực nàng, vừa mở miệng, một dòng máu tươi có lẫn vụn băng phun trào ra.
Nàng vốn nên trực tiếp trốn vào hư không, né qua một đòn trí mạng này. Nhưng nếu giờ phút này buông tay, giọt nước mắt long huyết này sẽ thẳng tắp rơi xuống mặt đất.
Nó rất nặng, có cảm xúc làm lòng người kinh hãi. Trực giác nói cho Lâm Thu, nếu để nó rơi xuống, miệng vết thương ở biên giới sẽ thuận thế bị xé rách theo, hết thảy không còn có thể vãn hồi!
Nàng nghiêng đầu nhìn Trác Tấn.
Trong mắt hắn phản chiếu biểu tình trên mặt nàng, nàng biết giờ phút này mình thập phần bình tĩnh, khóe môi mang theo ý cười cứng cỏi vô cùng.
Mà ánh mắt hắn lại kỳ dị mà phức tạp.
Khoảng khắc đối diện, nàng cảm giác được bàn tay hắn nắm trên băng lăng tay nhẹ nhàng run lên.
Cái run này, làm hại nàng lại phun thêm một mồm to máu tươi.
"Giống nhau, không phải chỉ là rất đau thôi sao......" Nàng thở phì phò, chỉ làm như hắn cùng hung khí của hắn không tồn tại, thẳng tay đẩy giọt nước mắt long huyết cầm trong tay về hướng vết nứt lớn.
Trác Tấn như bị sét đánh.
Những lời này, phảng phất như đã nghe được ở nơi nào rồi......
Hắn vậy mà quên tiếp tục hạ tử thủ, chỉ trơ mắt nhìn Lâm Thu nhét long huyết trở lại biên giới kia.
Ánh sáng trắng chảy xuôi, vết thương phía trên biên giới nhanh chóng khép lại.
"Ngươi...... Là ai." Tay hắn không tự chủ được mà nắm chặt, trên băng lăng trong tay, rõ ràng truyền đến nhịp tim đập cùng nhiệt độ cơ thể của nàng.
Giọng Lâm Thu suy yếu bình tĩnh: "Ta tên là Lâm Thu, ngươi tên là gì?"
Nàng cố ý. Hai câu này, đều là câu mà nàng đã nói với hắn trong Vấn Tâm Kiếp. Nếu hắn có thể cảm giác được giữa hai người có gì đó sâu xa, như vậy nếu tái hiện ngày cũ, ước chừng hắn cũng sẽ có xúc động.
Thân hình Trác Tấn lại lần nữa chấn động. Trái tim băng tịch vạn năm, lại một lần vì nàng mà run lên thật mạnh.
Liền ngay khi hắn tâm thần thất thủ, Lâm Thu bỗng nhoài thân thể về hướng phía bên phải một cái, động tác vô cùng mau lẹ kiên định, không cho người có cợ hội do dự chút nào.
Con ngươi Trác Tấn rút sâu!
Nếu hắn không buông tay, băng lăng sẽ cắt qua trái tim nàng. Nhưng lúc này rút băng lăng ra, đã không còn kịp rồi.
Nàng ta muốn tìm chết sao! Thà chết, cũng không muốn ở trên tay hắn sao!
Lâm Thu...... Lâm Thu...... Hay cho một Lâm Thu!
Giờ khắc này, hắn cũng không biết trong lòng mình đến tột cùng có cảm tưởng gì, là không muốn để nàng chết thống khoái như vậy, hay là bất an cùng nghi hoặc trong lòng làm hắn không muốn giết chết nàng.
Tóm lại, trong giờ khắc nàng quyết định đập nồi dìm thuyền, hắn lại buông lỏng tay ra.
Vì thế Lâm Thu liền mang theo cái băng lăng kia, lảo đảo ngã về hướng một bên.
Nàng mau chóng ổn định thân hình, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Hắn mạnh mẽ ép xuống bất an trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói: "Như thế nào, trốn không nổi?"
Nàng một tay che lại miệng vết thương, từng chút từng chút khụ khụ, dùng sức mà đem máu bầm đang đóng lại thành băng trong lồng ngực nhổ ra.
Nàng rũ đầu, mất máu và bị thương nặng làm da thịt nàng trở nên trắng bệch, giống một đóa hoa đào trắng. Tóc dài buông xuống, cái cổ trắng nhỏ dài không hề phòng bị mà lộ ra trước mắt hắn, phảng phất chỉ cần duỗi tay ra, liền có thể nhẹ nhàng bẻ gãy.
Vẻ mặt của hắn bỗng nhiên hơi hơi cứng lại.
Giờ phút này, nàng bay lên hướng phía trước một chút, phía sau nàng là một bầu trời xanh lam hoàn chỉnh, bầu trời có băng sương bay múa, đang đông cứng tên tôn chủ áo đen kia lại. Mà trong cặp mắt hắc bạch phân minh kia của nàng, lại là ảnh phản chiếu của một phương biển lửa.
Hắn không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Ở phía sau hắn, trận chiến của Vương Vệ Chi cùng Vương Truyện Ân đã gần kết thúc. Trên trọng kiếm của Vương Vệ Chi là bản mạng liệt hỏa, đứa con báo thù như tà thần lửa cháy, phát ra từng đường kiếm như bẻ gãy, nghiền nát vào mặt kẻ thù mình.
Hắn giằng co với nàng, phảng phất như thiên cùng địa, thủy cùng hỏa.
"Ta đánh cuộc thắng rồi." Chỉ thấy khoé môi trắng bệch nhiễm máu của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng cong lên, thanh âm mang theo ý cười nồng đậm, "Dùng mệnh ta, đổi tâm ngươi."
Con ngươi Trác Tấn lại rút càng sâu.
Đúng vậy. Nhất thời mềm lòng, vậy mà để cho nàng, mang theo băng sương tâm của hắn bỏ chạy!
Nhưng mà, giờ phút này muốn thu hồi nó, cũng không phải không kịp.
Chỉ cần giết nàng.
Hắn vốn muốn giết nàng, cái ý niệm này xoay quanh ở trong đầu hắn, đã tám năm có thừa.
Ánh mắt hơi ngưng, băng lăng trong lồng ngực Lâm Thu ẩn ẩn rung động, nàng kêu lên một tiếng, trong miệng lần thứ hai tràn ra máu tươi đông lại thành vụn băng.
Nàng không trốn vào hư không để tránh né, bởi vì như vậy sẽ thất bại trong gang tấc.
Muốn cướp lấy băng sương tâm của hắn, sẽ không còn thời cơ nào tốt hơn hiện tại. Nàng đem tất cả hồn huyết cùng linh khí đều tụ chung quanh miếng băng lăng cắm trên ngực, gắt gao cuốn lấy nó, không cho nó chạy thoát.
"Đây chính là trái tim dùng mệnh ta đổi lấy, ta sẽ không trả lại ngươi." Nàng cong đôi mắt lên, cười đến đơn thuần vô hại, "Ngươi cô độc ngàn vạn năm rồi, chưa bao giờ thử giao trái tim cho một người, vì sao không thử một lần chứ? Tin tưởng ta, ngươi sẽ không hối hận."
Lâm Thu hướng dẫn từng bước.
"Ngươi đang kéo dài thời gian, muốn chờ hắn lại đây giết ta." Sắc mặt Trác Tấn khôi phục lại vẻ bình tĩnh như nước lặng.
Đôi mắt hắn cũng cực đen, hai con ngươi lay láy phản chiếu chiến cuộc xảy ra trên màn trời xanh biếc.
Lâm Thu nhìn thấy, tôn chủ đã bị Ngụy Lương đông cứng trong một khối mặt kính to tướng.
Nàng nói: "Không phải. Chúng ta không phải muốn giết ngươi, chỉ là muốn giúp ngươi quay về thần vị."
Lời này sao mà ngay cả chính mình nghe cũng không tin được nhỉ...... Rất giống cái trò tẩy não này nọ của đám tà giáo a!
Trác Tấn hạ khóe miệng, cười đến khiếp người: "Ngươi yên tâm, khi ta chết, nhất định mang theo ngươi."
Băng sương tâm bỗng nhiên yên lặng, an tĩnh ngủ đông trong cơ thể Lâm Thu.
Lòng Lâm Thu có sở cảm, biết nếu như Ngụy Lương đánh xuống, Trác Tấn sẽ cho nổ băng sương tâm, cùng nàng đồng quy vu tận.
Nàng thở dài nói: "Sẽ có một ngày, ngươi sẽ biết, ta làm tất cả chuyện này, đều là vì ngươi."
Trác Tấn cười lạnh không ngừng.
Con rối hoàn thành sứ mệnh của mình xong, ầm ầm sâp xuống, tán thành biển lửa đầy đất.
Thế lửa cháy lan thổi quét toàn bộ thành người gỗ đào, phía trên ngọn lửa hừng hực, ba người đang lơ lửng.
Mặt Tần Vân Hề lộ vẻ nghi ngờ, nhìn thẳng Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi thực vô tội mở tay ra, nói: "Nếu ta sớm biết không đánh được, hà tất ta còn uổng phí nhiều sức lực như vậy?"
Không có pháp bảo gì, cũng không thấy cái cơ duyên gì, thành người gỗ đào huỷ hoại hơn phân nửa, những phế tích cũng tán thành tro bụi đầy đất.
Phảng phất như cười nhạo đám người đi tìm bảo vật không thu hoạch được gì.
Sau một lát yên tĩnh lúc, biến hóa chậm rãi xảy ra.
Phía trên không trung, nơi biên giới từng rách một lần, chậm rãi hiện lên vài vết rách màu trắng như mạng nhện, mấy giây sau, một vật chất vàng xanh giống như nhựa cây, theo vết rách tràn ra.
"Đó là cái gì?" Liễu Thanh Âm gắt gao nhìn thẳng long huyết màu vàng xanh.
Ngay cả người có đôi mắt vụng cũng có thể nhìn ra được, thứ này so với dấu vết bất diệt, chỉ tốt hơn chứ không thua!
Vương Vệ Chi nói: "Để ý chuyện đó làm cái gì, nói ngắn lại, nhất định là thứ tốt. Thanh Âm, đều là của nàng, đi lấy đi!"
Mắt Liễu Thanh Âm lộ ra vui mừng, lướt lên.
Thân hình Tần Vân Hề mới vừa động, liền thấy Vương Vệ Chi thẳng tắp xông ra che trước người, vươn hai tay cản hắn lại.
"Ê ê ê, ai nói không tranh đoạt đồ của Thanh Âm vậy, ngươi lại muốn làm gì?!"
Tần Vân Hề vội la lên: "Không phải, tâm ma của Thanh Âm chưa tiêu, nếu giờ phút này phi thăng, chỉ sợ......"
Vương Vệ Chi nheo đôi mắt thon dài lại, cười khẩy nói: "Ngươi cũng thật thú vị nha, Thanh Âm rõ ràng êm đẹp, ngươi dám trợn mắt nói dối, bịa ra cái tâm ma gì. Nói đến nói đi, bất quá chỉ muốn ngăn cản Thanh Âm lấy cơ duyên này, ngươi muốn tự mình cầm lấy phi thăng chứ gì!"
"Ngươi!" Tần Vân Hề cả giận nói, "Đừng nói càn quấy!"
"Không tin hả? Ngươi hỏi Thanh Âm xem nàng muốn ngươi qua đó hay không đi? Chỉ cần nàng nói một lời, ta sẽ không ngăn cản ngươi." Vương Vệ Chi ôm kiếm, lé mắt nhìn Tần Vân Hề cười.
Tần Vân Hề hít sâu một hơi, kêu: "Thanh Âm, nàng nghe một lời của ta đã."
Liễu Thanh Âm quay đầu lại mỉm cười: "Ta chỉ tin Hữu Nhiên."
"Nghe thấy không có?" Vương Vệ Chi kéo cao khóe môi.
Tần Vân Hề cũng biết, giờ phút này nếu nhất ý cô hành, một hai phải mạnh mẽ lấn qua cản trở của Vương Vệ Chi, chắc chắn dẫn tới Liễu Thanh Âm càng thêm hoài nghi, kháng cự.
Hắn chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, nói: "Thanh Âm, nàng chậm một chút, nếu có bất cứ cái gì không đúng, nên ngừng lại ngay tức khắc."
Liễu Thanh Âm cũng không để ý tới hắn. Giờ phút này nàng ta đã đến bên cạnh long huyết màu xanh vàng, vươn đầu ngón tay, liền chạm được máu thần long chí thuần chứa năng lượng hủy thiên diệt địa.
Chỉ một nháy mắt, nàng ta liền như bị sét đánh, ngay lập tức thoát thai hoán cốt! Một tầng bích chướng như có như không kia, dưới sự đánh sâu mạnh mẽ của long huyết chí thuần, trong khoảnh khắc liền tan thành tro bụi.
Ánh sáng trắng óng ánh từ trên trời giáng xuống, thân thể của nàng ta chậm rãi bay lên.
"Ta phi thăng!" Hai mắt Liễu Thanh Âm trợn lên, không thể nhịn được mở hai tay ra.
Giờ khắc này, hạnh phúc cùng vui sướng quá lớn bao phủ lấy nàng ta, nàng ta biết, đây là khát vọng cả đời của mình, là mục tiêu cuối cùng. Nàng ta đã vất vả như vậy, rốt cuộc cũng đạt được!
Từ đây, thoát thai hoán cốt, không làm người, mà làm tiên!
Tần Vân Hề cùng Vương Vệ Chi liếc nhau, cả hai lướt đến bên cạnh nàng ta.
"Thanh Âm, chờ ta!" Trên mặt Tần Vân Hề lộ ra vui mừng tươi cười, xoay người liền muốn đi lấy long huyết.
Chỉ nghe Vương Vệ Chi cười lạnh một tiếng cực nhẹ: "Phi thăng?"
Tiếng cười như vậy, hoàn toàn không giống Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi này, phong lưu ngả ngớn, mang theo chút phong thái thiếu niên phản nghịch, trước nay chưa từng phát ra giọng nói lạnh băng thấu xương như vậy.
Hai người Tần, Liễu đều hơi cứng đờ, bốn con mắt đồng thời theo ánh mắt Vương Vệ Chi, dừng lại trên tay hắn.
"Thanh Âm a, chẳng nàng bị rớt cái gì?" Giọng nói Vương Vệ Chi âm âm trắc trắc, ý lạnh thấy xương.
Tay hắn, không biết từ khi nào đã xuyên qua vầng sáng ánh kim, nắm lấy tay Liễu Thanh Âm.
"Ta nói rồi, không có đùa với nàng nha." Hắn chậm rãi kéo khóe môi, "Nói cho nàng, chính là cho nàng. Toàn bộ, đều là của nàng."
Hàm răng đều trắng tinh, môi cực đỏ, bộ dáng Vương Vệ Chi cũng giống y như ngày xưa, nhưng chính một gương mặt cười ngâm ngâm như vậy, lại làm người cảm giác được một hơi cay nghiệp lạnh lẽo thấm vào xương cốt.
Tần Vân Hề hít ngược một hơi khí lạnh, thả người lược lên, đã không kịp cứu!
Chỉ thấy vô số sợi tơ vàng mỏng manh, từ trên tay Vương Vệ Chi hướng về phía Liễu Thanh Âm, leo lên, quấn lấy nàng ta như ổ kén.
Sau một lúc sững sờ, Liễu Thanh Âm phát ra tiếng rên rỉ tê tâm liệt phế.
Giữa những tiếng kêu rên đó, mơ hồ có thể nghe ra mấy chữ rách nát: "Vì...... sao!"
Nàng ta thống khổ đến cực điểm, giãy giụa hấp hối bên trong lớp lưới vàng không gì phá nổi.
Thần sắc dữ tợn như quỷ đói, hai hàng huyết lệ ào ạt rơi xuống!
Tần Vân Hề lướt lên, ôm lấy Liễu Thanh Âm ngã đổ ra từ trong màn ánh sáng, gắt gao ôm chặt nàng ta vào trong lòng ngực mình.
"Thanh Âm...... Thanh Âm! Thanh Âm!"
Giọng hắn đã run rẩy đến mức không còn giống tiếng người, cả người run lên.
Vương Vệ Chi lặng im đứng một bên, bình tĩnh đạm mạc nhìn chăm chú Liễu Thanh Âm vặn vẹo giãy giụa, ánh mắt hắn đã mất đi tình cảm nhân loại.
Tần Vân Hề ôm chặt người trong lòng ngực, liều mạng mà xé rách màn lưới vàng đang bao lại trên người nàng ta.
Nhưng mà, sức mạnh của dấu vết bất diệt há có thể để cho sức lực con người phá được?
Khuôn mặt Liễu Thanh Âm dữ tợn đến cực điểm, không cam lòng cùng đau đớn hóa thành huyết lệ, điên cuồng tràn ra.
Môi rung động, không tiếng động rít gào —— "Vì sao! Vì sao! Vì sao!"
Rất mau, trước mắt chỉ còn lại một mảnh hắc ám, nàng ta dần dần không còn chấp nhất hay truy vấn Vương Vệ Chi vì sao phải hại nàng ta.
Khi gần chết, trước mắt bắt đầu hiện lên từng màn cảnh tượng như bóng đè.
Mỗi một màn, đều là Lâm Thu.
Cái chết của Lâm Thu là do một tay Liễu Thanh Âm thúc đẩy.
Liễu Thanh Âm có thể lừa được bản thân mình, nhưng không lừa được trời, lừa được người, nhưng cũng không lừa được mệnh.
Đây là mệnh kiếp của nàng ta. Thoát được Vấn Tâm kiếp, lại khó thoát mệnh kiếp.
Mượn tay Vương Vệ Chi, thanh toán, cuối cùng cũng đến.
"Lâm...... Thu!"
Trong lòng Tần Vân Hề đau đớn khó kf, trong miệng thấp thấp phát ra tiếng nức nở, từng ngụm máu tươi từ khóe môi trào ra.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi nghiêm nghị nhìn thẳng hắn, đôi mắt hẹp châm chọc hơi nhướng lên, khóe môi lộ ra tươi cười ác ý tràn đầy.
"A, ha hả a......"
Khoé mắt Tần Vân Hề muốn nứt ra: "Vì sao!"
Hắn đang định động thủ với Vương Vệ Chi, bỗng nhiên cả người cứng lại.
Cảm giác quỷ dị bò vào trong óc, Tần Vân Hề mở to hai mắt —— mệnh kiếp, đột kích!
Một cái lưới lạnh băng ác độc từ vòng eo bắt đầu lan tràn ra, hắn như một con trùng nhỏ rơi vào mạng nhện, như bị bóng đè không thể động đậy.
' Bị tính kế rồi! ' Trong lòng Tần Vân Hề hiện lên một ý niệm.
Hắn giãy giụa, muốn quay đầu lại nhìn một cái, nhưng bị mệnh kiếp trói chặt, giờ phút này ngay cả một ngón út cũng không nhúc nhích được.
Nếu hắn có thể quay đầu lại, sẽ nhìn thấy Liễu Thanh Âm đang rũ ở sau người hắn đang nâng chậm rãi lên một ngón tay nhỏ, chạm vào bên hông hắn. Nàng ta dùng một tia sức lực cuối cùng hồi quang phản chiếu, nắm đạo lữ của nàng ta lại, cùng nhau rơi vào hắc ám.
Đau đớn lạnh băng, sợ hãi cùng tuyệt vọng thổi quét đến, Tần Vân Hề chỉ có thể mở to hai mắt, gắt gao trừng mắt nhìn Vương Vệ Chi.
Trên mặt Vương Vệ Chi cũng không có thần sắc nào ngoài ý muốn, Tần Vân Hề dùng hết toàn lực, mấp máy môi, muốn tìm một đáp án.
Nhưng mà trong mắt Vương Vệ Chi lại chỉ có châm chọc ngày càng sâu.
Bất quá chỉ trong mấy giây, Tần Vân Hề đã bị tấm lưới vàng hoàn toàn bao lại. Hắn cũng giống như Liễu Thanh Âm mới vừa rồi, như một con sâu nhỏ lọt vào mạng nhện, bất luận vặn vẹo giãy giụa như thế nào, cũng không có chút khả năng nào thoát khỏi vận rủi.
Hắn cảm giác mình giống như bị bẻ gập lại hết mức, nhét vào trong một cái bình con nho nhỏ.
Tầm nhìn của hắn hoàn toàn tối sầm xuống, chỉ có thính lực còn chưa hoàn toàn mất đi.
Không cam lòng, khó hiểu, oán hận làm hắn ngưng tụ được một tia thần trí cuối cùng, liều mạng bắt giữ từng động tĩnh rất nhỏ bên cạnh.
Hắn nghe được Vương Vệ Chi có chút kinh ngạc hỏi: "Trác tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
Trong lòng Tần Vân Hề bừng tỉnh —— Trác Tấn, là Trác Tấn! Người thiết cục hại chết mình cùng Thanh Âm, là Trác Tấn đứng sau lưng Vương Vệ Chi kia! Vì sao, vì sao, vì sao chứ!
Đầu óc còn chưa hoàn toàn rõ ràng, chợt nghe ở một nơi không xa không gần, lại truyền đến một giọng nói cuồng nhiệt ——
"Vương Truyện Ân, kính mừng tôn chủ lên trời!"
Tôn chủ? Lên trời?! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?!
Tần Vân Hề giãy giụa, rất muốn trợn mắt nhìn một cái xem cái người thắng cuối cùng này đến tột cùng là ai, nhưng mà bóng đen đánh úp lại, hắn bị kéo vào vực sâu vô tận......
Giờ phút này, sắc mặt Trác Tấn cũng không đẹp hơn so với Tần Vân Hề bao nhiêu.
Hắn không dự đoán được Tần Vân Hề sẽ xảy ra chuyện.
Bị phản phệ của luật nhân quả, hắn đã từng có kinh nghiệm. Khi một sức mạnh khinh khủng va chạm vào trước ngực, hắn không chút chần chờ, lập tức thuấn di đến bên cạnh Vương Vệ Chi.
Trong hư không, chậm rãi thấm ra một vết máu đỏ thắm.
Đó là trong quá trình thuấn di, hắn phun ra máu tươi.
Vương Vệ Chi hoảng sợ, vội vàng tiến ra đỡ Trác Tấn.
Ánh mắt Trác Tấn sắc lạnh như đao, lướt đến trên mặt Vương Vệ Chi, làm hắn giật mình, đánh cái rùng mình.
"Hắn......" Trác Tấn chỉ vào Gần Vân Hề bị bọc lại trong lưới tơ vàng thành nhộng, đang cấp tốc thu nhỏ lại.
Vương Vệ Chi vội vàng giải thích nói: "Mới vừa rồi Liễu Thanh Âm nói, nàng ta bắt được mệnh kiếp của hắn. Ta vốn muốn thương lượng với tiên sinh, lại không tìm được tiên sinh......"
Trác Tấn nâng mu bàn tay lên, chùi đi vết máu đỏ thắm bên khóe môi, tiếng nói mang theo huyết ý: "Biết rồi."
Giữa trán hắn hiện lên một ấn ký băng sương màu đỏ đậm, đột nhiên duỗi tay bắt lấy tơ vàng mệnh kiếp trên người Tần Vân Hề, kéo thật mạnh một cái.
Liền thấy, một sợi hồn phách vàng hơi mang theo màu máu bị kéo ra tới.
Vương Vệ Chi hít ngược một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trác Tấn mang theo kinh sợ.
Đây, đây vẫn là lực lượng của con người sao?!
Trác Tấn lại phun một búng máu, chăm chú nhìn Tần Vân Hề một lát, thanh âm thấp và lạnh lẽo: "Phế vật."
Chợt, bàn tay nắm lại, cuộn tia hồn phách của Tần Vân Hề cùng tơ vàng thành một cụm, ném thật mạnh về phía trước.
Nơi đó, biên giới vỡ ra, long huyết màu xanh vàng chậm rãi chảy ra.
Hết thảy chuyện này nói ra rất chậm, kỳ thật khi xảy ra tổng cộng cũng chỉ mất mấy giây.
Có mệnh kiếp vàng kim kia dẫn đường, hồn phách Tần Vân Hề thuận lợi xuyên qua biên giới, rơi vào Thiên Chi Cực. Xem như miễn cưỡng bảo vệ được hồn phách bất diệt.
Sắc mặt Trác Tấn hơi hoãn, ngoái đầu nhìn ngóng hai thân ảnh đàn lướt đến bên cạnh biên giới kia —— Vương Truyện Ân, tôn chủ.
Thành người gỗ đào chỉ còn lại dị hỏa còn đang hừng hực thiêu đốt, trong màn bụi mù đó, gương mặt của mỗi thân ảnh đều vặn vẹo không rõ.
Vương Truyện Ân nổi giữa không trung, lại một lần hô to: "Vương Truyện Ân, mừng tôn chủ lên trời!"
Người áo đen đạp hư không, đi về hướng long huyết xanh vàng kim, hắn mở ra hai tay, trong lòng ngực quỷ mà xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen, phảng phất có thể nuốt thiên thực địa.
Dưới tác dụng của một lực hút kỳ dị hấp lực, long huyết ở biên giới lập tức trào mạnh ra!
"Làm thực tốt." Thanh âm của Tôn chủ nhàn nhạt mà truyền ra, "Sau khi sự thành, ngươi sẽ trở thành sứ giả của ta tại thế gian, đạt được sinh mệnh vĩnh hằng, chí cao vô thượng, không ai dám nghịch."
Vương Truyện Ân kích động dập đầu: "Dạ! Tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực, phụng dưỡng tôn chủ!"
Mắt thấy, nghiệp lớn sắp thành.
Từ dưới đất, bỗng nhiên nổi lên một giọng nói thực không phù hợp hoàn cảnh, "Làm con mẹ ngươi xuân thu đại mộng! Hỏi qua ý kiến gia gia ngươi là ta chưa!"
Chỉ thấy Vương Vệ Chi cầm trọng kiếm trong tay, lửa cháy ngập trời, áp ánh sáng của dị hoả lan rộng cả thành xuống, một đôi mắt thon dài như đang bốc cháy, khóe miệng tinh xảo ngậm cười.
Vương Truyện Ân ngước mắt vừa nhìn, cười: "Tiểu tử, ta là tổ tông của ngươi."
"Ngươi cũng xứng!" Vương Vệ Chi cười lạnh, trọng kiếm thẳng tắp đánh xuống, hai người tổ tôn đánh thành một đoàn.
Chờ đợi lâu như vậy, Vương Vệ Chi cuối cùng cũng giải thoát được chú ấn trói buộc, dẫn ra độc thủ sau bức màn sau lưng Vương Truyện Ân, rốt cuộc cũng nhẫn nhịn được tới ngày hôm nay, có thể báo thù cho mẫu thân.
Vương Truyện Ân một lòng phụng dưỡng tôn chủ, ôm giấc mơ một bước lên trời, mấy năm nay tu vi hơi có chút hoang phế, vừa tiếp xúc, trong lòng liền kêu to không tốt, biết rõ mình không phải đối thủ của Vương Vệ Chi.
Nhưng mà giờ phút này đại kế của tôn chủ đại sắp thành, Vương Truyện Ân không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể nỗ lực chống đỡ, tận lực đối phó Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi càng đấu càng hăng. Hắn biết, mình cần phải tốc chiến tốc thắng, giải quyết Vương Truyện Ân trước mặt, xong lại liên thủ với Trác tiên sinh đối phó tôn chủ.
Hắn từng bước ép sát, Vương Truyện Ân càng thêm cố hết sức, chỉ có thể từng bước lùi lại, cách biên giới càng ngày càng xa.
Nơi biên giới đó, chỉ còn lại hai người tôn chủ cùng Trác Tấn.
Tôn chủ quay đầu lại chăm chú nhìn Trác Tấn. Dưới mặt nạ quỷ bằng đồng thau, ánh mắt u ám khó dò.
Thanh âm không phận biệt được nam nữ từ từ vang lên: "Nhân quả phản phệ, ngươi đã bị thương nặng, không có khả năng cản trở ta. Đây, chính là vận mệnh của ngươi. Nhận mệnh đi!"
Trong mắt Trác Tấn hiện lên miếng băng mỏng.
Nháy mắt tiếp theo, tiếng vụn băng thanh thúy vang lên tứ phương.
Trước khi động thủ, hắn chưa bao giờ chào hỏi.
Một sợi băng nhỏ chứa đầy sát khí, bắn lên ở khoảng cách một thước trước mặt tôn chủ.
Chỉ thấy quanh thân tôn chủ hiện lên vô số sương đen, ngăn lại tất cả sát chiêu của Trác Tấn.
Trác Tấn lại lần nữa phun máu tươi, liên tiếp lui mấy bước.
Lực phản phệ của nhân quả tuyệt đối không phải tầm thường, giờ phút này hắn có thể phát huy chưa đến một phần mười thực lực.
Tôn chủ âm âm cười lên tiếng, nói: "Vĩnh biệt."
Đôi tay xoay tròn, lốc xoáy màu đen trong lòng hắn trướng to lên, long huyết từ biên giới lại trào ra, những đường rách như tơ nhện trên không trung lại bị mở rộng gấp đôi!
Bên trong long huyết màu xanh vàng, bỗng nhiên xuất hiện ra từng sợi dương viêm thuần trắng, tất cả đều phun trào về phía lốc xoáy màu đen.
"Bản mạng hồn huyết! A ha ha ha ha ha! Nhiều năm như vậy, rốt cuộc ta cũng chờ được rồi!"
Ngay khi tôn chủ khó có thể ức chế được mừng rỡ như điên trong lòng, chuẩn bị ăn uống thỏa thích, bỗng nhiên một cự lực như quỷ mị buông xuống, chính chính bùng nổ trên ngực hắn!
"Ách —— cái gì ——"
Cái lực lượng gì mà có thể lặng yên không một tiếng động, lướt qua hết thảy cảm giác cùng phòng ngự, trực tiếp công kích vào tâm mạch yếu ớt nhất?! Thật sự là chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe đến!
Dưới tình thế cấp bách, tôn chủ phải thu hồi lại con lốc xoáy màu đen vào trong cơ thể, khó khăn lắm mới ngăn chặn được cái lực lượng quỷ dị đến cực điểm, phản lực thực lớn từ dưới bốc trên, đẩy hắn văng về hướng trời cao.
Nếu như cứng rắn đối nghịch lại lực lượng này, tâm mạch sẽ chịu một đòn nghiêm trọng. Tôn chủ không thể nào lựa chọn, chỉ có thể thuận thế lướt thẳng lên trên, tách ra khỏi dòng long huyết đang tràn lên kia!
Rũ mắt vừa nhìn, chỉ thấy dưới cửa thành, một thân ảnh nhỏ xinh đang nổi lên trên biển lửa, khóe môi cong cong đầy sát ý, sau khi một kích đắc thủ, thân hình tán thành huyễn liên, theo cơn gió trong biển lửa cấp tốc lướt tới.
Đúng là Lâm Thu vừa mới phóng ra "Liên Vô". Tôn chủ nhất định sẽ hấp thu long huyết ngay tại chỗ, vừa lúc biến thành cái bia ngắm không nhúc nhích cho một kích "Liên Vô".
Con ngươi Tôn chủ co chặt, còn chưa thở được một hơi, trong lòng bỗng nhiên rùng mình, tầm mắt hơi ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu.
Chỉ thấy Ngụy Lương mặt mày lạnh lùng, sớm đã khoanh tay đứng trong đám mây, chờ hắn chui đầu vô lưới.
Tôn chủ hít ngược một hơi khí lạnh, áp xuống luồng máu đang quay cuồng trước ngực, toàn lực nghênh địch.
Lâm Thu một kích đắc thủ, trong lòng lại không có chút nào vui sướng.
Nàng vội vàng lướt đến bên vết rách biên giới, nhìn thấy dòng long huyết đang ùn ùn trào ra, cùng với từng sợi dương viêm thuần màu trắng như máu đầu tim, trong ngực chỉ cảm thấy vừa buồn vừa đau, khó chịu đến tột đỉnh.
Giờ phút này, dấu vết bất diệt của Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm đang chậm rãi rơi xuống mặt đất, sắc mặt Trác Tấn tái nhợt, một tay che ngực, vết máu trên khóe môi muốn chùi cũng chùi không hết, phảng phất như nhất thời mất đi năng lực hành động.
Ngụy Lương ở trời cao ngắm bắn tôn chủ, cuộc chiến của Vương Vệ Chi cùng Vương Truyện Ân cũng gần kết thúc.
Bên cạnh tạm thời không có bất luận uy hiếp gì.
Lâm Thu không cần nghĩ ngợi, lại một lần nữa cắt vỡ hai cổ tay mình, thúc giục máu cả người trào ra, cản lại dòng long huyết đang ngừng chảy ra.
Giờ phút này long huyết đã ngưng tụ thành hình dạng một giọt nước mắt cực lớn, dương viêm thuần trắng tụ lại ở giữa giọt nước mắt, như trái tim của nó.
Mắt thấy, này giọt nước mắt này sắp rơi xuống mặt đất.
Lâm Thu vội vàng nâng nó lên.
Hốc mắt nàng nóng lên, không rảnh lo đến cơn lạnh lẽo của cơ thể khi mất máu quá gấp, liều mạng lấp đầy đường rách trên biên giới.
Lần này, sự tình có chút biến hoá kỳ diệu.
Vết rách phiếm ánh sáng trắng phảng phất như đã quen thuộc với máu của Lâm Thu, trong chớp mắt, chúng nó lại như có sinh mệnh, chậm rãi chảy xuôi biến ảo, thương thế bắt đầu tự lành.
Trong lòng Lâm Thu giật mình, nước mắt tràn mi mà ra: "Chàng còn biết đau lòng ta!"
Thân thể nhẹ nhàng run rẩy, nàng nâng giọt nước mắt long huyết nặng nề lên, ôm nó về chỗ vết thương bị rách nát nhiều nhất.
Liền vào lúc này, ngực đột nhiên lạnh ngắt.
Một miếng băng lăng lạnh thấu xương toả ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua bờ ngực mềm mại của nàng.
Thân ảnh Trác Tấn quỷ mị dán lên phía sau nàng, hô hấp thổi qua bên tai nàng, giống như tình nhân thì thầm.
"Nghĩ ta đã chết sao."
Da đầu Lâm Thu tê dại, hô hấp ấm áp mang theo mùi máu tươi của hắn phất qua, mỗi chỗ trên da đều run rẩy nổi đầy da gà.
Băng sương nhanh chóng bò lên đầy lồng ngực nàng, vừa mở miệng, một dòng máu tươi có lẫn vụn băng phun trào ra.
Nàng vốn nên trực tiếp trốn vào hư không, né qua một đòn trí mạng này. Nhưng nếu giờ phút này buông tay, giọt nước mắt long huyết này sẽ thẳng tắp rơi xuống mặt đất.
Nó rất nặng, có cảm xúc làm lòng người kinh hãi. Trực giác nói cho Lâm Thu, nếu để nó rơi xuống, miệng vết thương ở biên giới sẽ thuận thế bị xé rách theo, hết thảy không còn có thể vãn hồi!
Nàng nghiêng đầu nhìn Trác Tấn.
Trong mắt hắn phản chiếu biểu tình trên mặt nàng, nàng biết giờ phút này mình thập phần bình tĩnh, khóe môi mang theo ý cười cứng cỏi vô cùng.
Mà ánh mắt hắn lại kỳ dị mà phức tạp.
Khoảng khắc đối diện, nàng cảm giác được bàn tay hắn nắm trên băng lăng tay nhẹ nhàng run lên.
Cái run này, làm hại nàng lại phun thêm một mồm to máu tươi.
"Giống nhau, không phải chỉ là rất đau thôi sao......" Nàng thở phì phò, chỉ làm như hắn cùng hung khí của hắn không tồn tại, thẳng tay đẩy giọt nước mắt long huyết cầm trong tay về hướng vết nứt lớn.
Trác Tấn như bị sét đánh.
Những lời này, phảng phất như đã nghe được ở nơi nào rồi......
Hắn vậy mà quên tiếp tục hạ tử thủ, chỉ trơ mắt nhìn Lâm Thu nhét long huyết trở lại biên giới kia.
Ánh sáng trắng chảy xuôi, vết thương phía trên biên giới nhanh chóng khép lại.
"Ngươi...... Là ai." Tay hắn không tự chủ được mà nắm chặt, trên băng lăng trong tay, rõ ràng truyền đến nhịp tim đập cùng nhiệt độ cơ thể của nàng.
Giọng Lâm Thu suy yếu bình tĩnh: "Ta tên là Lâm Thu, ngươi tên là gì?"
Nàng cố ý. Hai câu này, đều là câu mà nàng đã nói với hắn trong Vấn Tâm Kiếp. Nếu hắn có thể cảm giác được giữa hai người có gì đó sâu xa, như vậy nếu tái hiện ngày cũ, ước chừng hắn cũng sẽ có xúc động.
Thân hình Trác Tấn lại lần nữa chấn động. Trái tim băng tịch vạn năm, lại một lần vì nàng mà run lên thật mạnh.
Liền ngay khi hắn tâm thần thất thủ, Lâm Thu bỗng nhoài thân thể về hướng phía bên phải một cái, động tác vô cùng mau lẹ kiên định, không cho người có cợ hội do dự chút nào.
Con ngươi Trác Tấn rút sâu!
Nếu hắn không buông tay, băng lăng sẽ cắt qua trái tim nàng. Nhưng lúc này rút băng lăng ra, đã không còn kịp rồi.
Nàng ta muốn tìm chết sao! Thà chết, cũng không muốn ở trên tay hắn sao!
Lâm Thu...... Lâm Thu...... Hay cho một Lâm Thu!
Giờ khắc này, hắn cũng không biết trong lòng mình đến tột cùng có cảm tưởng gì, là không muốn để nàng chết thống khoái như vậy, hay là bất an cùng nghi hoặc trong lòng làm hắn không muốn giết chết nàng.
Tóm lại, trong giờ khắc nàng quyết định đập nồi dìm thuyền, hắn lại buông lỏng tay ra.
Vì thế Lâm Thu liền mang theo cái băng lăng kia, lảo đảo ngã về hướng một bên.
Nàng mau chóng ổn định thân hình, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Hắn mạnh mẽ ép xuống bất an trong lòng, âm thanh lạnh lùng nói: "Như thế nào, trốn không nổi?"
Nàng một tay che lại miệng vết thương, từng chút từng chút khụ khụ, dùng sức mà đem máu bầm đang đóng lại thành băng trong lồng ngực nhổ ra.
Nàng rũ đầu, mất máu và bị thương nặng làm da thịt nàng trở nên trắng bệch, giống một đóa hoa đào trắng. Tóc dài buông xuống, cái cổ trắng nhỏ dài không hề phòng bị mà lộ ra trước mắt hắn, phảng phất chỉ cần duỗi tay ra, liền có thể nhẹ nhàng bẻ gãy.
Vẻ mặt của hắn bỗng nhiên hơi hơi cứng lại.
Giờ phút này, nàng bay lên hướng phía trước một chút, phía sau nàng là một bầu trời xanh lam hoàn chỉnh, bầu trời có băng sương bay múa, đang đông cứng tên tôn chủ áo đen kia lại. Mà trong cặp mắt hắc bạch phân minh kia của nàng, lại là ảnh phản chiếu của một phương biển lửa.
Hắn không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Ở phía sau hắn, trận chiến của Vương Vệ Chi cùng Vương Truyện Ân đã gần kết thúc. Trên trọng kiếm của Vương Vệ Chi là bản mạng liệt hỏa, đứa con báo thù như tà thần lửa cháy, phát ra từng đường kiếm như bẻ gãy, nghiền nát vào mặt kẻ thù mình.
Hắn giằng co với nàng, phảng phất như thiên cùng địa, thủy cùng hỏa.
"Ta đánh cuộc thắng rồi." Chỉ thấy khoé môi trắng bệch nhiễm máu của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng cong lên, thanh âm mang theo ý cười nồng đậm, "Dùng mệnh ta, đổi tâm ngươi."
Con ngươi Trác Tấn lại rút càng sâu.
Đúng vậy. Nhất thời mềm lòng, vậy mà để cho nàng, mang theo băng sương tâm của hắn bỏ chạy!
Nhưng mà, giờ phút này muốn thu hồi nó, cũng không phải không kịp.
Chỉ cần giết nàng.
Hắn vốn muốn giết nàng, cái ý niệm này xoay quanh ở trong đầu hắn, đã tám năm có thừa.
Ánh mắt hơi ngưng, băng lăng trong lồng ngực Lâm Thu ẩn ẩn rung động, nàng kêu lên một tiếng, trong miệng lần thứ hai tràn ra máu tươi đông lại thành vụn băng.
Nàng không trốn vào hư không để tránh né, bởi vì như vậy sẽ thất bại trong gang tấc.
Muốn cướp lấy băng sương tâm của hắn, sẽ không còn thời cơ nào tốt hơn hiện tại. Nàng đem tất cả hồn huyết cùng linh khí đều tụ chung quanh miếng băng lăng cắm trên ngực, gắt gao cuốn lấy nó, không cho nó chạy thoát.
"Đây chính là trái tim dùng mệnh ta đổi lấy, ta sẽ không trả lại ngươi." Nàng cong đôi mắt lên, cười đến đơn thuần vô hại, "Ngươi cô độc ngàn vạn năm rồi, chưa bao giờ thử giao trái tim cho một người, vì sao không thử một lần chứ? Tin tưởng ta, ngươi sẽ không hối hận."
Lâm Thu hướng dẫn từng bước.
"Ngươi đang kéo dài thời gian, muốn chờ hắn lại đây giết ta." Sắc mặt Trác Tấn khôi phục lại vẻ bình tĩnh như nước lặng.
Đôi mắt hắn cũng cực đen, hai con ngươi lay láy phản chiếu chiến cuộc xảy ra trên màn trời xanh biếc.
Lâm Thu nhìn thấy, tôn chủ đã bị Ngụy Lương đông cứng trong một khối mặt kính to tướng.
Nàng nói: "Không phải. Chúng ta không phải muốn giết ngươi, chỉ là muốn giúp ngươi quay về thần vị."
Lời này sao mà ngay cả chính mình nghe cũng không tin được nhỉ...... Rất giống cái trò tẩy não này nọ của đám tà giáo a!
Trác Tấn hạ khóe miệng, cười đến khiếp người: "Ngươi yên tâm, khi ta chết, nhất định mang theo ngươi."
Băng sương tâm bỗng nhiên yên lặng, an tĩnh ngủ đông trong cơ thể Lâm Thu.
Lòng Lâm Thu có sở cảm, biết nếu như Ngụy Lương đánh xuống, Trác Tấn sẽ cho nổ băng sương tâm, cùng nàng đồng quy vu tận.
Nàng thở dài nói: "Sẽ có một ngày, ngươi sẽ biết, ta làm tất cả chuyện này, đều là vì ngươi."
Trác Tấn cười lạnh không ngừng.