Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98: Tâm ma
Ngay tại lúc trong mắt Liễu Thanh Âm tràn ra tuyệt vọng thật sâu, một tia sáng màu đỏ xé trời mà đến.
Nụ cười trên gương mặt cay nghiệt đến cực điểm bỗng nhiên liền ngưng lại.
Liễu Thanh Âm vẫn không thể nhúc nhích, nàng ta mở to đôi mắt, thấy khuôn mặt trước mặt đang chậm rãi nứt thành hai nửa, thanh kiếm nặng nề xẹt qua, trên mặt Phong Thu xuất hiện một vết rạn màu vàng kim, đường rạn này từ giữa trán nàng ta chạy dài xuống phía dưới, xẹt qua cổ, ngực, tách nàng ta ra làm hai.
Những sợi vật chất mỏng màu vàng kim đó cũng không biến mất, chúng nó theo cái mũi kiếm kia, đột nhiên chảy xuôi về hướng người cầm kiếm.
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng vàng đều ào vào người Vương Vệ Chi, chỉ thấy trên cổ tay hắn hiện lên ba sợi mỏng màu vàng kim. Hắn trở tay thu kiếm, giấu cánh tay vào dưới tay áo đỏ thêu hoa trắng.
Môi mỏng hé ra, trên mặt Vương Vệ Chi lộ ra nụ cười tự tin đến cực điểm.
Liễu Thanh Âm như người chết đuối hớp được ngụm khí, đảo một ngụm khí lạnh thật lớn.
Còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Tần Vân Hề thuấn di tới, hàn kiếm rút ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía Vương Vệ Chi, quát khẽ nói: "Gia chủ Vương thị, dám công nhiên lạm sát người trong Vạn Kiếm Quy Tông của ta?!"
Vương Vệ Chi vui vẻ: "Ngươi bị ngốc rồi sao?"
Liễu Thanh Âm âm thâm chấp nhận.
Tần Vân Hề cúi đầu vừa nhìn xuống thi thể của nữ đệ tử đã không còn chút hơi thở nào, ngay khi vừa ngã xuống, trên hai mảnh thi thể lại hiện lên dày đặc vết ban thi!
Nàng ta không biết đã chết bao lâu rồi!
Dù cho tu vi cao thâm như Tần Vân Hề, giờ phút này cũng không khỏi lông tóc dựng đứng.
Mới vừa rồi dù chưa thả thần thức ra điều tra, nhưng, một nữ đệ tử tiến đến gần như vậy, còn sống hay đã chết, sao có thể có thể không phân biệt được rõ ràng chứ?
"Sao lại thế này?" Tần Vân Hề lạnh giọng hỏi.
Liễu Thanh Âm cực lực kiềm chế, mới không lộ ra cực kỳ chán ghét cùng khinh thường trong tận đáy long ra ngoài mặt. Nàng ta nhàn nhạt nói: "Đây là mệnh kiếp của ta, Hữu Nhiên đã cứu ta một mạng."
Vương Vệ Chi ngạo nghễ ngẩng đầu lên, ánh mắt khiêu khích từ trên xuống dưới, dừng trên mặt Tần Vân Hề.
"A, nói xem nàng có đạo lữ thì có tác dụng gì?" Vương Vệ Chi càng trào phúng, "Một đường sinh tử của Thanh Âm, ngươi liền ôm tay đứng bên cạnh xem diễn? Cho dù thật sự muốn xem diễn trong nhà đi chăng nữa, xem đến chỗ khẩn cấp, cũng đến vỗ vỗ tay ủng hộ, ngươi thì hay lắm, bát phong bất động. Như thế nào, bế quan mà thôi, bị đứt tay, hay bị mù mắt luôn rồi?!"
Tần Vân Hề hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy đầy đầu mồ hôi lạnh.
"Thanh Âm," hắn không cam lòng nhìn về phía nàng ta hỏi lại, "Mới vừa rồi, thật sự là mệnh kiếp của nàng?"
Liễu Thanh Âm rũ đầu, ở nơi hắn nhìn không thấy, lộ ra tia châm biếm chói lọi.
"Ừ," thanh âm nàng ta yếu ớt bay ra, "Ta không có việc gì, chàng không cần lo lắng."
Tần Vân Hề vừa áy náy, lại xấu hổ, sau một lúc lâu, tầm mắt sắc bén quét về phía Vương Vệ Chi: "Ngươi cũng tới quá trùng hợp đi, hay là, đây đúng là ngươi cố tình an bài?"
Vương Vệ Chi vui vẻ: "Đại ca, an bài mệnh kiếp? Ngươi cho ta là Thiên Đạo à?"
Tần Vân Hề cũng biết mình có chút càn quấy, nhưng giờ phút này bất luận như thế nào, hắn cũng không muốn cúi thấp đầu, liền nói: "Có nhúng tay hay không, trong lòng ngươi tự hiểu rõ."
Liễu Thanh Âm nói: "Các người đừng cãi cọ. Ta hiện tại cần yên lặng một chút, Hữu Nhiên, nếu ngươi không có việc gì, không bằng nghỉ tạm ở Kinh Loan Phong một chút, một canh giờ sau ta sẽ đi qua cảm tạ ngươi."
Dứt lời, nàng ta quay thẳng về động phủ mới vừa rồi bế quan.
Tần Vân Hề vội vàng đi theo.
Khoé môi Vương Vệ Chi kéo lên cao cao, ánh mắt bất động, đầu ngón tay ẩn ở trong tay áo lại nhịn không được cong lên, nhẹ nhàng đụng vào chỉ vàng trên cổ tay.
Thanh Âm à, ta rốt cuộc, được như ý nguyện, làm mệnh kiếp của ngươi.
Ngươi, nhất định rất vui vẻ đúng không?
Liễu Thanh Âm tiến vào cấm chế cách ly ngoại giới xong, ủy khuất vô cùng nhào vào trong lòng ngực Tần Vân Hề.
Nàng ta nhẹ nhàng nức nở, nói với hắn: "Ta sợ quá, ta sợ quá, hiện tại Vương Vệ Chi biến thành mệnh kiếp của ta rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng đắc tội hắn, có được không?"
Tần Vân Hề thấy nàng ta khóc đến hoa lê đái vũ, thanh âm lại tha thiết, làm sao chịu đựng được nữa, lập tức ôm nàng ta trấn an nói: "Thanh Âm, không phải sợ, ta nhất định sẽ giải quyết cho nàng."
Liễu Thanh Âm nửa thật nửa giả mà trừng hắn một cái: "Trong lòng chàng cũng chỉ có nghiệp lớn, có chỗ nào chứa được ta? Mới vừa rồi, ta suýt nữa liền thân vẫn đạo tiêu!"
Tần Vân Hề vội vàng xin lỗi, trấn an một hồi, mới làm ánh mắt nàng ta giãn ra.
Liễu Thanh Âm thuận thế nói: "Hiện giờ Vương Hữu Nhiên đã là mệnh kiếp của ta, ta chỉ có thể cố gắng ổn định hắn, không để hắn phát điên. Phu quân, chàng cứ tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không làm bất luận chuyện gì có lỗi với chàng, chúng ta cũng sắp phi thăng rồi, tại thời khắc cuối cùng thế này, nếu thất bại trong gang tấc, thì thật sự là quá đáng tiếc!"
Nói như vậy, trong mắt lại có nước mắt rào rạt rơi xuống.
Lòng Tần Vân Hề mềm thành một bãi bùn, vội vàng trấn an nói: "Ta tin nàng, ta sao có thể không tin nàng chứ? Chỉ là, cũng không cần phải làm bộ làm tịch với hắn, ta tuyệt không để hắn tiếp cận nàng nửa bước, chẳng phải là......"
Liễu Thanh Âm ngắt ngang lời hắn: "Lỡ như hắn ta nổi cơn giận dữ, đem mệnh kiếp ném tới vào trong thứ gì đó, chàng làm sao phòng được? Hiện giờ tu vi chúng ta cũng đã trọn đủ, có thể từ đất bằng phi thăng bất cứ lúc nào, đến lúc đó, chàng ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao phòng được một tên Kiếm Quân tu vi cao thâm? Huống hồ, mệnh kiếp của chàng còn chưa đến, tâm trí chàng cần phải tập trung vào chuyện đó mới đúng."
Tần Vân Hề cảm động không thôi: "Thanh Âm, nàng không cần lo lắng ta, chỉ tự lo cho mình là được. Chính nàng làm chủ đi, nhưng nhớ bảo vệ tốt chính mình."
"An tâm, Vương Hữu Nhiên là một quân tử." Liễu Thanh Âm nói.
Trong lòng Tần Vân Hề vạn lần không tán đồng.
Nhưng nghĩ lại, Vương Vệ Chi mọi chuyện đều nghĩ cho Liễu Thanh Âm, đối xử với nàng ấy xác thật là trăm tốt vạn tốt, tuyệt không có nửa điểm âm mưu gì. Từ góc độ này mà nói, Vương Vệ Chi làm được cũng không thua mình bao nhiêu.
Tần Vân Hề chỉ có thể thở dài, nói: "Tóm lại, tự mình để ý chút."
"Ân," Liễu Thanh Âm nhẹ nhàng đi ra phía bên ngoài, "Ta đi đa tạ trước đã."
Tần Vân Hề lòng ngổn ngang trăm mối, nhìn nàng ta đi xa.
Hắn khi thì cảm thấy thất bại, khi thì lại cảm thấy kiêu ngạo —— Vương Vệ Chi trả giá hết thảy thì như thế nào chứ, Thanh Âm chung quy cũng muốn đạp cái mệnh kiếp là hắn, cùng mình nắm tay phi thăng đăng tiên.
Liễu Thanh Âm lướt đến Kinh Loan phong, xác định Tần Vân Hề không có theo đuôi, cũng không sử ra thần thức điều tra, lập tức thay biểu tình kiều mị vô cùng, chậm rãi lướt về hướng Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi đang đường hoàng ngồi trên cái giường bạch ngọc của nàng ta, đôi giày dơ hề hề không hề cố kỵ mà đạp mép giường.
"Hữu Nhiên......"
Ngữ khí mềm lại đến mức làm Vương Vệ Chi đánh cái rùng mình.
Vương Vệ Chi giơ tay lên, bảo nàng xem sợi mỏng màu vàng kim trên cổ tay hắn: "Nhìn nè, thứ này chính là mệnh kiếp của nàng!"
Cái sợi mỏng vàng kim này, Liễu Thanh Âm kỳ thật cũng không xa lạ. Nàng ta đã từng tiếp xúc với hai cái dấu vết bất diệt, tất nhiên biết sợi mỏng này là cái vật chất kỳ dị được khảm lên bên ngoài dấu vết bất diệt, khoá lại linh tuỷ bên trong, không cách nào đánh vỡ được.
Nếu như mới vừa rồi để thứ này quấn lên, nàng ta giờ phút này đã hóa thành một cái dấu vết bất diệt, rơi trên mặt đất xoay lòng vòng rồi.
Thật sự là càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng.
Lại nghĩ sâu hơn chút, nếu nàng ta thật sự trúng chiêu, Tần Vân Hề thương tâm bao nhiêu, hắn có thể nào dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp lấy linh tuỷ của nàng ta phi thăng luôn?
Linh tuỷ của người kiếp vẫn, cũng đủ giúp hắn đột phá bất luận bích chướng gì!
Nghĩ như vậy, khi nãy Tần Vân Hề rốt cuộc có phải thật sự ngốc ra hay không? Hắn thật sự không phát hiện nữ đệ tử kia chính là mệnh kiếp của nàng ta sao?!
Vương Vệ Chi nhìn biểu tình của nàng ta, liền biết trong lòng nghĩ cái gì.
Khoé môi hắn hơi hơi cong lên một chút, quyết đoán đổ dầu vào lửa: "Thanh Âm nè, ta cảm thấy đạo lữ của nàng hẳn là không đến mức ngu xuẩn như vậy chứ? Một người chết rõ ràng như vậy mà hắn có thể không phát hiện ra? Đây là mệnh kiếp của nàng, cho nên nàng tất nhiên bị che dấu giác quan, không cảm giác được, về tình lý cũng có thể hiểu, nhưng hắn đường đường một Kiếm Quân Đại Thừa viên mãn như vậy, sao có thể...... Hê?! Sợ là trong lòng lại nhớ nữ nhân nào khác, nhớ tới ngây ngốc ra đi!"
Hắn cũng không nói ra suy nghĩ nặng nề nhất, chờ nàng ta tự mình nói ra.
Nếu như hắn nói, nàng ta ngược lại sẽ nghi ngờ, cảm thấy hắn đang châm ngòi ly gián, nhưng nếu như nàng ta tự mình nói ra......
Người nha, luôn lâm vào con đường đa nghi như vậy.
Thứ mà chính mình "ngộ" ra, liền cho rằng là chân lý.
Liễu Thanh Âm quả nhiên vào tròng, hai mắt hơi hơi trợn mắt, nói: "Vốn là một người chết?"
Vương Vệ Chi thiên chân vô tà nói: "Đúng vậy, ngươi cũng không nhìn thấy sao? Ban thi nổi dày đến như vậy rồi còn gì."
Kỳ thật nói vậy cũng không đúng. Trước khi mệnh kiếp bị diệt, vô luận dùng thần thức điều ra như thế nào đi nữa, đều tuyệt đối không có khả năng phát hiện bất luận một tia dị thường nào. Nếu không, sao lại xứng gọi là mệnh kiếp?
Chẳng qua việc này căn bản không thể nào kiểm chứng. Tần Vân Hề vô luận phủ nhận như thế nào, thì chỉ có càng bôi càng đen.
Cho nên Vương Vệ Chi yên tâm lớn mật mà vu oan cho hắn.
Liễu Thanh Âm cả người chấn động, lẩm bẩm nói: "Đúng...... Đúng vậy. Ta sao lại quên mất chứ! Rõ ràng là một người chết như vậy, hắn sao có thể không phát hiện được? A, hắn cư nhiên, hắn cư nhiên...... Tốt, tốt, tốt, ta hiểu được, hiểu rõ rồi!"
Vương Vệ Chi bất động thanh sắc, hơi nhướng mi: "Hiểu rõ cái gì? Hắn thật sự muốn nữ nhân khác có phải không? Hắc, ta sớm đã nhìn thấu!"
Đầu quả tim Liễu Thanh Âm run rẩy, thầm nghĩ trong lòng, ' không, nữ nhân tính cái gì! Nam nhân kia, hắn muốn mệnh ta, muốn mệnh ta đó! ' .
ngôn tình ngược
Nàng ta do dự một lát, cắn chặt răng: "Hữu Nhiên, ta thật sự là mắt mù, mãi đến lúc sống còn mới thấy rõ ai là thiệt tình với ta, ai là hư tình giả ý!"
Vương Vệ Chi rũ mắt, mỉm cười.
"Ờ, vậy đến hôm nay, Thanh Âm có từng hiểu rõ được lòng ta chưa?"
"Ừm." Nàng ta mềm mại đáp lời, lướt về phía giường bạch ngọc, tựa vào trong lòng ngực hắn.
Vương Vệ Chi tuy rằng sớm đã là bộ dáng thanh niên trầm ổn, nhưng ngực hắn vẫn không quá dày rộng, chợt vừa nhìn vẫn thấy là bộ dáng có chút yếu đuối mong manh, vẫn cốt cách là thiếu niên.
Hắn cười khẽ, hai tay cong lại, ôm lấy nàng ta.
"Nhưng mà Thanh Âm, ta nói rồi, ta không phải là con chuột rơi xuống mương, không làm thứ tiểu tình nhân không thể cho ra ánh sáng."
Nàng ta ngoái đầu nhìn lại, đôi môi vẫn còn có chút trắng bệch hơi hơi vừa động, phun ra lời âu yếm lãnh khốc đến cực điểm ——
"Ta sẽ đích thân giết hắn, chứng minh thành ý của mình với chàng. Tới thời khắc đó, chàng có thể giúp ta một tay không?"
Vương Vệ Chi giật mình thật sâu: "Không phải chứ, Thanh Âm, những lời này, hẳn phải từ gian phu như ta nói đúng chứ."
Liễu Thanh Âm: "...... Vậy một lời đã định. Hữu Nhiên, lần sau đừng nói khó nghe như vậy."
Vương Vệ Chi bỡn cợt cười nói: "Lời thật thì không dễ nghe rồi."
Nàng ta rũ mắt xuống, trong lòng không ngừng tính kế.
Giờ phút này trong lòng Liễu Thanh Âm, Tần Vân Hề đã là một cái dấu vết bất diệt lấp lánh sáng. Nàng ta sẽ lấy đi toàn bộ hắn, dùng để lên trời.
Bỗng nhiên, cánh tay quấn chỉ vàng đang sáng lập loè của Vương Vệ Chi lập tức duỗi tới trước mũi Liễu Thanh Âm.
Liễu Thanh Âm trong lòng tràn đầy tính kế, bị cái ánh sáng kim quang này nhoáng lên, suýt nữa sợ tới mức xỉu.
"Hữu Nhiên!" Thanh âm cũng thay đổi điệu.
Vương Vệ Chi cười đến ngửa tới ngửa lui: "Tiểu ngốc tử, ta đây đang chỉ nàng làm sao để đối phó hắn!"
Mặt Liễu Thanh Âm vừa đỏ vừa trắng bệch, cả giận nói: "Lần sau không được đùa như vậy!"
"Ừ, lần sau, tuyệt không, đùa nữa." Vương Vệ Chi ý vị thâm trường.
Liễu Thanh Âm trầm ngâm một lát: "Hữu Nhiên, Chàng làm như thế nào tìm được mệnh kiếp của ta? Mệnh kiếp của hắn, chàng có manh mối gì hay không?"
Vương Vệ Chi nửa thật nửa giả mà nói: "Là tiên sinh tính ra được, ta ngàn cầu vạn cầu, mới cầu được cho nàng một quẻ. Muốn giúp hắn? Không có khả năng. Nàng đừng gạt ta, cái gì đích thân giết hắn, hắc, bất quá là muốn gạt ta giúp nàng tìm được mệnh kiếp của hắn, sau đó cùng hắn nắm tay lên trời thôi, ta sớm đã nhìn thấu!"
Liễu Thanh Âm tức khắc nóng nảy, quýnh lên, đã quên truy cứu mấy chỗ không hợp lý không rõ ràng trong lời nói của hắn, chỉ đỏ mặt tía tai mà thề, nói chính tuyệt không có nửa điểm muốn giúp Tần Vân Hề giải quyết mệnh kiếp.
Vương Vệ Chi bày ra một bộ nửa tin nửa ngờ, cũng chưa trả lời chắc chắn, chỉ nói phải đi về hỏi qua tiên sinh.
Liễu Thanh Âm hẹn ngày gặp mặt hắn xong, sau đó liền quay về ngọn núi chính tìm Tần Vân Hề.
Gặp mặt Tần Vân Hề, lại diễn một hồi lá mặt lá trái, nói mình thật vất vả mới đứng vững được trước mặt Vương Vệ Chi.
......
Sau khi hai người Tần, Liễu hai người xuất quan, giữa thiên địa liền có dị tượng xuất hiện.
Đây dấu hiệu có người tuyệt thế do tinh tú thiên địa sinh ra, sắp phá kén phi thăng.
Mấy ngày này, tất cả thời gian cùng tinh lực của Lâm Thu đều tiêu tốn vào việc hấp thu hỗn độn.
Hỗn độn là lực lượng căn nguyên sau khi linh khí chí dương cùng ma chướng chí âm hợp lại, Lâm Thu hấp thụ khắp nơi, phảng phất như thoát thai hoán cốt.
Hiện giờ, bản thân nàng đã là một cái Hư Thật kính được cường hóa.
Nàng có thể tùy tiện trốn vào bên trong hỗn độn hư vô, làm cho mình rút ra khỏi cái thế gian này trong một chốc ngắn ngủi, tránh khỏi hết thảy công kích.
Băng sương tâm của Ngụy Lương cũng khôi phục bảy tám phần.
Đây là một chuyện tốt, cũng không phải một chuyện tốt. Hắn khôi phục, thì có ý nghĩa là Trác Tấn cũng khôi phục.
Lâm Thu thích đơn giản thẳng thừng giải quyết vấn đề —— ví dụ như nói, dùng võ lực nghiền áp, ấn Trác Tấn vào trong người, hỏi hắn có phục hay không, muốn nghe nàng nói một chút tiền căn hậu quả hay không, sau đó thành thành thật thật giao ra băng sương tâm của hắn, giúp Ngụy Lương quay về thần vị.
Nhưng hiện giờ Trác Tấn đã ẩn nấp mấy năm, lối tắt này hiển nhiên không còn tồn tại nữa.
Trác Tấn nếu một lần nữa xuất hiện có lẽ sẽ càng mạnh hơn so với trước!
Nếu người bị cướp lấy băng sương tâm là Ngụy Lương...... Lâm Thu khó có thể tưởng tượng nếu Trác Tấn chiếm cứ vị trí thần long chủ đạo, sẽ làm ra chuyện gì đối với nàng.
Mỗi khi nghĩ đến cái cảnh tượng kia, trong đầu Lâm Thu khó có thể ức chế mà hiện lên một màn như vậy ——
Trác Tấn mặt không có biểu tình, bắt lấy một đóa hoa sen vàng kim nho nhỏ, từng mảnh từng mảnh ngắt cánh hoa sen xuống.
"Giết."
"Không giết."
"Giết."
"Không giết."
Cuối cùng, hắn nắm lấy tim sen trụi lủi, cười như giống một tên biến thái: "A, không giết nha. Nhưng mà không còn kịp rồi."
Nhẹ nhàng buông tay, Lâm Thu bị chia năm xẻ bảy, chậm rãi rơi về hướng trần thế vô tận......
Y......
Mỗi khi tưởng tượng tới chỗ này, Lâm Thu đều càng thêm liều mạng tu luyện, chẳng phân biệt ngày đêm.
......
Phương hướng của Vạn Kiếm Quy Tông tông xuất hiện dị tượng trong thiên địa.
Ngụy Lương bắt được Tâm Thu đang vội vàng tu luyện, đưa nàng tới một chỗ yên lặng.
"Hả? Có chuyện gì?" Lâm Thu không muốn bị phanh thây, gần đây hoàn toàn không có chút tâm trí nào đi luyến ái.
Ngụy Lương đã nhịn thật lâu.
"Phu nhân," đáy mắt hắn nhè nhẹ bay ra khí đen, "Mấy ngày rồi không nói chuyện cùng ta?"
Lâm Thu theo bản năng trả lời: "Mới vừa bắt đầu tu luyện thôi, không phải còn......"
Nàng đột nhiên cắn môi.
Lúc này nàng đã đem linh khí cả người hoàn toàn đổi thành lực hư không hỗn độn, ít gì cũng cũng chuyên tâm gần cả nửa tháng.
Ánh mắt Ngụy Lương nguy hiểm.
Sau một lúc lâu, hắn hung hăng xoa xoa đầu nàng.
"Vi phu muốn đi tu luyện!"
Hắn phủi phủi tay, dạo về hướng nơi hắn ngày thường bế quan nhập định, để lại cho nàng một bóng lưng ngạo kiều.
Lâm Thu: "......"
Nếu không có việc gì, vậy tiếp tục tu luyện đi.
Ngụy Lương xoay người, đợi nửa ngày không nghe được phía sau có động tĩnh gì, phóng thích thần thức tìm tòi, phát hiện nữ tử vô tâm vô phổi kia cư nhiên thật sự liền trở về tu luyện, hoàn toàn không có ý lại đây dỗ hắn.
Ngụy Lương: "......"
Một lát sau, hắn uể oải nhăn mi lại, nhìn ánh nắng chiều phía chân trời.
Chờ đến khi trong ráng chiều rơi xuống một sợi ánh sáng vàng kim tựa như ảo mộng, khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên, thân ảnh biến mất tại chỗ, khi hiện thân trở lại, đã đứng trên một bình nguyên cách xa ngàn trượng.
Châm biếm trên khóe môi hắn càng sâu, thầm nghĩ, Tần Vân Hề này, thật sự là sống quá mơ màng hồ đồ. Đời này phi thăng vẫn kiếp, mà ngay cả mệnh kiếp của mình nằm trong tay người nào cũng không suy ra được.
Lúc Liễu Thanh Âm đột tử, Tần Vân Hề cũng vẫn kiếp ngay sát sau đó.
Hắn chỉ biết Liễu Thanh Âm là bị Trác Tấn cùng Vương Vệ Chi hố chết, liền cho rằng mình cũng bị bọn họ hại như vậy.
Kỳ thật, Trác Tấn tuyệt đối không khả năng đi hại Tần Vân Hề.
Khoé môi Ngụy Lương gợi lên một mạt cười.
Hắn lại thuấn di vài lần, chờ đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, thân ảnh như trích tiên lại xuất hiện trong phạm vi Vạn Kiếm Quy Tông.
Cái chỗ này hắn thực sự quen thuộc.
Trên đường đi gặp đệ tử, cũng chưa ai nhận ra được chút dị thường nào, mỗi người đều cúi đầu hành lễ, gọi một tiếng Kiếm Quân.
Ngụy Lương lập tức đi Cửu Dương tháp.
Tay áo rộng phất một cái, cửa tháp mở ra.
Lúc trước khi hắn mang Lâm Thu vào trong Cửu Dương, thân hắn đang bị phản phệ của thề ước do Hoàng Ngân Nguyệt uổng mạng, không thể phát huy ra thực lực chân chính. Hiện giờ băng sương tâm đã hồi phục, đi lên tầng mười tám giống như lấy đồ trong túi.
Tầng mười tám của Cửu Dương tháp, nhốt lão Kiếm Quân, Tần Vô Xuyên.
Bí mật này ngay cả Tần Vân Hề cũng không biết được, mà khi vị ' Ngụy Lương ' kia thân tử đạo tiêu, cũng mang theo bí mật này xuống mồ.
90 năm trước, Tần Vô Xuyên bị Tiền Mông kiếm tuỷ và Phục Ma pháp liên tục trấn áp, đã ở vào thế kề cận cái chết. Ma chướng bị những pháp bảo chí kia ép ra khỏi cơ thể, tựa như một người chỉ còn lại hơi thở, không còn chút nào tiên khí, Tần Vô Xuyên rốt cục cũng đã chịu đựng mấy ngàn năm, cũng đến lúc dầu hết đèn tắt.
Ngụy Lương đứng lặng yên trước mặt ma nhân có hai tròng mắt đỏ bừng này, thấy trên cổ tay hắn đang nổi lên một sợi dây mỏng màu vàng kim óng ánh.
"Mệnh kiếp, quả nhiên phần lớn là nằm trong tay người bên cạnh."
Quy tắc của Thế gian vốn là dẫn người hướng thiện. Bất luận là Vấn Tâm Kiếp hay là Mệnh kiếp, đều khảo nghiệm tâm của người tu chân. Nhân quả trong đó, cực kỳ huyền diệu.
Ngụy Lương cũng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc hay tiếng gào thét của Tần Vô Xuyên. Giữa trán hắn hiện lên một ấn ký băng sương, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, liền thấy từng đợt từng đợt chỉ vàng trên người Tần Vô Xuyên rút ra, tụ lại trên đầu ngón tay Ngụy Lương, co thành một cụm len sợi ánh vàng rực rỡ.
Mệnh kiếp ly thể, đôi mắt đỏ như máu của Tần Vô Xuyên trừng lên, cơ thể hóa thành một đống tro đen ngay tại chỗ.
Hoá ra, người này sớm đã chết đi từ lâu, chỉ là bởi vì mệnh kiếp nhập thể, cho nên bị mạnh mẽ kéo dài tánh mạng. Nhân quả trong đó, cực kỳ huyền diệu.
Ngụy Lương tiện tay lấy Tiền Mông kiếm tủy, bỏ vào túi Càn Khôn.
Hắn nhìn chằm chằm cụm chỉ vàng một lát, bàn tay nắm lại, mang theo nó rời khỏi Cửu Dương tháp, lập tức đi vào trong động phủ ở ngọn núi chính, tiện tay hái một mảnh lá cây, đem chỉ vàng độ nhập vào trong phiến lá, ném vào trong cấm chế mà hai người Tần, Liễu đang bế quan, sau đó xoay người liền đi, không thèm nhìn lại một cái.
Giờ phút này, hai người Tần Liễu đều đang ngưng thần nhập định. Mấy ngày trước, Tần Vân Hề liền cảm ứng được mệnh kiếp buông xuống. Có kinh nghiệm của Liễu Thanh Âm từng trải qua, hắn đã biết nên phòng bị như thế nào.
Tần Vân Hề lựa chọn bế quan không ra khỏi cửa, tận lực tăng tu vi lên, để trực tiếp vượt qua bích chướng. Khi phi thăng, đập nát hết tất cả những gì tới gần là được.
Lựa chọn của hắn, làm cho Liễu Thanh Âm càng thêm cười lạnh trong lòng không ngừng —— hay lắm, khi mệnh kiếp của nàng ta đến, hắn đẩy nàng ta ra bên ngoài, nói cái gì trốn tránh không phải là biện pháp, kỳ thật chỉ là muốn cho nàng ta làm binh sĩ dò đường mà thôi! Mà cái binh sĩ này thật đúng là dùng tốt, nếu như chết đi, còn có thể thành một nguồn năng lượng cường đại, giúp hắn một bước lên trời.
Oán độc trong lòng nàng ta cơ hồ áp xuống không được. Cùng hắn ở chỗ này bế quan, tâm nàng ta phảng phất như bị răng nanh gặm cắn không ngừng. Lúc này, nàng ta hết sức nhớ nhung Vương Vệ Chi, chờ mong hắn có thể thành công tìm ra mệnh kiếp của Tần Vân Hề, sau đó......
Một mảnh lá cây ánh vàng rực rỡ từ từ bay là đà qua khỏi cấm chế, dừng ở bên cạnh Tần Vân Hề.
Suy nghĩ của Liễu Thanh Âm bỗng dưng bị cắt ngang.
Cảm giác được cấm chế có dị động, Tần Vân Hề liền giống như một phụ thân ban đêm không cần để ý tới hài nhi, mí mắt bất động, giao cho Liễu Thanh Âm tự mình xử lý.
Khoé môi Liễu Thanh Âm hiện lên mỉa mai, mở to mắt.
Thấy rõ vật trước mắt, nàng ta suýt nữa hít một ngụm khí lạnh lớn ngay trước mặt Tần Vân Hề.
Nàng ta kiềm chế trái tim suýt nhảy vọt ra khỏi yết hầu, đầu ngón tay bắt quyết, chuyển phiến ánh vàng rực rỡ lá kia xuống dưới gầm giường ngọc.
Tiếng tim đập thình thịch vang vọng bên tai, thần sắc của nàng ta cứng đờ đến phảng phất giống như một khối thi thể, ngưỡng cổ, gắt gao nhìn thẳng hắn.
May mắn, Tần Vân Hề trong thời điểm nhập định đều rất chuyện chú như vậy, toàn để cho nàng ta đi xử lý mấy chuyện thượng vàng hạ cám.
Thấy hắn không phát hiện, nàng ta như tự nói với chính mình, lẩm nhẩm: "Không có dị động gì, linh khí thiên địa rối loạn một lát mà thôi."
Nàng ta dùng tới toàn bộ lực lượng, mới giữ được thanh âm mình không run.
Nàng ta khép mắt lại, tiếp tục phun ra mấy ngụm khí, mới có thể bình ổn nỗi lòng.
Sau một lúc lâu, nàng ta len lén mở mắt ra, chậm rãi bước xuống giường ngọc, khom người sửa sang lại làn váy.
Đầu ngón tay run rẩy lợi hại, cũng không biết là kích động hay là khẩn trương.
Nàng ta vừa đưa tay vào dưới gầm giường, vừa ngoái đầu nhìn lại về phía Tần Vân Hề.
Liền thấy hắn bỗng nhiên mở to mắt, thẳng lăng lăng nhìn nàng ta.
Liễu Thanh Âm suýt nữa sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, trong nháy mắt, máu nóng dâng lên, khẩn trương đến chân tay luống cuống.
Hắn có phải phát hiện rồi hay không?!
"Thanh Âm, đi đâu vậy?" Hắn cong môi cười.
Liễu Thanh Âm có tật giật mình, chỉ cảm thấy nụ cười của hắn không có ý tốt.
Nàng ta nhìn thẳng hắn, đầu ngón tay tiếp tục dò vào trong gầm giường, hướng đến phiến lá vàng mà nàng ta đẩy vào bên trong ban nãy.
Chạm rồi!
Chỉ vàng nhè nhẹ bò về hướng Liễu Thanh Âm, nàng ta mở to hai mắt, nỗ lực nở một nụ cười quái dị về hướng Tần Vân Hề.
"Ta đi...... tìm Vương Hữu Nhiên. Hắn chả phải vừa truyền tin nói, có cơ duyên lớn hơn nữa sắp buông xuống sao?" Nàng ta cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Nhanh, nhanh, nàng ta cảm giác được hơi lạnh lẽo của sợi chỉ vàng đã thấm vào thân thể của nàng ta. Bất quá chủ trong một hai giây, đầu ngón tay hơi hơi nóng lên, nàng ta đã toàn bộ tiếp thu mệnh kiếp của hắn!
Trong lòng không còn hồi hộp, sau đó lại là giải thoát. Trong nháy mắt này, oán hận trong lòng Liễu Thanh Âm hồ ngưng tụ thành thực chất.
Tần Vân Hề theo bản năng mà nhíu mày: "Chúng ta cách bích chướng đột phá không còn bao nhiêu, không cần thiết lại đi gặp hắn đâu?"
Hắn vẫn chưa triệt hồi cấm chế hộ pháp đang vây xung quanh thân thể. Liễu Thanh Âm biết, nếu để hắn phát hiện được mệnh kiếp bắt đầu buông xuống, sẽ càng nâng cao cảnh giác lên vạn lần.
Nàng ta nhanh chóng lùi lại vài bước, hai mắt đỏ bừng, hung hăng cười nói: "Ta cùng với Vương Hữu Nhiên thanh thanh bạch bạch, không giống ngươi —— đừng cho là ta không biết ngươi cùng Lâm Thu làm những chuyện tốt gì!"
Tần Vân Hề nghẹn họng nhìn trân trối: "Cái gì Lâm Thu? Thanh Âm, nàng......"
Trong lòng Liễu Thanh Âm oán khí quay cuồng căn bản không ép xuống được, giờ phút này trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là tìm được Vương Vệ Chi, liên thủ với hắn, giết chết tên cẩu nam nhân bội bạc trước mặt này đi, sau đó lấy dấu vết bất diệt của hắn phi thăng.
Nàng ta không hề chần chờ, trở tay ra một chưởng nổ nát cửa động phủ, lướt ra ngoài.
Tần Vân Hề khiếp sợ vô thố, sau một lúc lâu, mê mang mở miệng lẩm bẩm ——
"Lâm Thu, sao lại thành tâm ma của Thanh Âm?!"
Nụ cười trên gương mặt cay nghiệt đến cực điểm bỗng nhiên liền ngưng lại.
Liễu Thanh Âm vẫn không thể nhúc nhích, nàng ta mở to đôi mắt, thấy khuôn mặt trước mặt đang chậm rãi nứt thành hai nửa, thanh kiếm nặng nề xẹt qua, trên mặt Phong Thu xuất hiện một vết rạn màu vàng kim, đường rạn này từ giữa trán nàng ta chạy dài xuống phía dưới, xẹt qua cổ, ngực, tách nàng ta ra làm hai.
Những sợi vật chất mỏng màu vàng kim đó cũng không biến mất, chúng nó theo cái mũi kiếm kia, đột nhiên chảy xuôi về hướng người cầm kiếm.
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng vàng đều ào vào người Vương Vệ Chi, chỉ thấy trên cổ tay hắn hiện lên ba sợi mỏng màu vàng kim. Hắn trở tay thu kiếm, giấu cánh tay vào dưới tay áo đỏ thêu hoa trắng.
Môi mỏng hé ra, trên mặt Vương Vệ Chi lộ ra nụ cười tự tin đến cực điểm.
Liễu Thanh Âm như người chết đuối hớp được ngụm khí, đảo một ngụm khí lạnh thật lớn.
Còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Tần Vân Hề thuấn di tới, hàn kiếm rút ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía Vương Vệ Chi, quát khẽ nói: "Gia chủ Vương thị, dám công nhiên lạm sát người trong Vạn Kiếm Quy Tông của ta?!"
Vương Vệ Chi vui vẻ: "Ngươi bị ngốc rồi sao?"
Liễu Thanh Âm âm thâm chấp nhận.
Tần Vân Hề cúi đầu vừa nhìn xuống thi thể của nữ đệ tử đã không còn chút hơi thở nào, ngay khi vừa ngã xuống, trên hai mảnh thi thể lại hiện lên dày đặc vết ban thi!
Nàng ta không biết đã chết bao lâu rồi!
Dù cho tu vi cao thâm như Tần Vân Hề, giờ phút này cũng không khỏi lông tóc dựng đứng.
Mới vừa rồi dù chưa thả thần thức ra điều tra, nhưng, một nữ đệ tử tiến đến gần như vậy, còn sống hay đã chết, sao có thể có thể không phân biệt được rõ ràng chứ?
"Sao lại thế này?" Tần Vân Hề lạnh giọng hỏi.
Liễu Thanh Âm cực lực kiềm chế, mới không lộ ra cực kỳ chán ghét cùng khinh thường trong tận đáy long ra ngoài mặt. Nàng ta nhàn nhạt nói: "Đây là mệnh kiếp của ta, Hữu Nhiên đã cứu ta một mạng."
Vương Vệ Chi ngạo nghễ ngẩng đầu lên, ánh mắt khiêu khích từ trên xuống dưới, dừng trên mặt Tần Vân Hề.
"A, nói xem nàng có đạo lữ thì có tác dụng gì?" Vương Vệ Chi càng trào phúng, "Một đường sinh tử của Thanh Âm, ngươi liền ôm tay đứng bên cạnh xem diễn? Cho dù thật sự muốn xem diễn trong nhà đi chăng nữa, xem đến chỗ khẩn cấp, cũng đến vỗ vỗ tay ủng hộ, ngươi thì hay lắm, bát phong bất động. Như thế nào, bế quan mà thôi, bị đứt tay, hay bị mù mắt luôn rồi?!"
Tần Vân Hề hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy đầy đầu mồ hôi lạnh.
"Thanh Âm," hắn không cam lòng nhìn về phía nàng ta hỏi lại, "Mới vừa rồi, thật sự là mệnh kiếp của nàng?"
Liễu Thanh Âm rũ đầu, ở nơi hắn nhìn không thấy, lộ ra tia châm biếm chói lọi.
"Ừ," thanh âm nàng ta yếu ớt bay ra, "Ta không có việc gì, chàng không cần lo lắng."
Tần Vân Hề vừa áy náy, lại xấu hổ, sau một lúc lâu, tầm mắt sắc bén quét về phía Vương Vệ Chi: "Ngươi cũng tới quá trùng hợp đi, hay là, đây đúng là ngươi cố tình an bài?"
Vương Vệ Chi vui vẻ: "Đại ca, an bài mệnh kiếp? Ngươi cho ta là Thiên Đạo à?"
Tần Vân Hề cũng biết mình có chút càn quấy, nhưng giờ phút này bất luận như thế nào, hắn cũng không muốn cúi thấp đầu, liền nói: "Có nhúng tay hay không, trong lòng ngươi tự hiểu rõ."
Liễu Thanh Âm nói: "Các người đừng cãi cọ. Ta hiện tại cần yên lặng một chút, Hữu Nhiên, nếu ngươi không có việc gì, không bằng nghỉ tạm ở Kinh Loan Phong một chút, một canh giờ sau ta sẽ đi qua cảm tạ ngươi."
Dứt lời, nàng ta quay thẳng về động phủ mới vừa rồi bế quan.
Tần Vân Hề vội vàng đi theo.
Khoé môi Vương Vệ Chi kéo lên cao cao, ánh mắt bất động, đầu ngón tay ẩn ở trong tay áo lại nhịn không được cong lên, nhẹ nhàng đụng vào chỉ vàng trên cổ tay.
Thanh Âm à, ta rốt cuộc, được như ý nguyện, làm mệnh kiếp của ngươi.
Ngươi, nhất định rất vui vẻ đúng không?
Liễu Thanh Âm tiến vào cấm chế cách ly ngoại giới xong, ủy khuất vô cùng nhào vào trong lòng ngực Tần Vân Hề.
Nàng ta nhẹ nhàng nức nở, nói với hắn: "Ta sợ quá, ta sợ quá, hiện tại Vương Vệ Chi biến thành mệnh kiếp của ta rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng đắc tội hắn, có được không?"
Tần Vân Hề thấy nàng ta khóc đến hoa lê đái vũ, thanh âm lại tha thiết, làm sao chịu đựng được nữa, lập tức ôm nàng ta trấn an nói: "Thanh Âm, không phải sợ, ta nhất định sẽ giải quyết cho nàng."
Liễu Thanh Âm nửa thật nửa giả mà trừng hắn một cái: "Trong lòng chàng cũng chỉ có nghiệp lớn, có chỗ nào chứa được ta? Mới vừa rồi, ta suýt nữa liền thân vẫn đạo tiêu!"
Tần Vân Hề vội vàng xin lỗi, trấn an một hồi, mới làm ánh mắt nàng ta giãn ra.
Liễu Thanh Âm thuận thế nói: "Hiện giờ Vương Hữu Nhiên đã là mệnh kiếp của ta, ta chỉ có thể cố gắng ổn định hắn, không để hắn phát điên. Phu quân, chàng cứ tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không làm bất luận chuyện gì có lỗi với chàng, chúng ta cũng sắp phi thăng rồi, tại thời khắc cuối cùng thế này, nếu thất bại trong gang tấc, thì thật sự là quá đáng tiếc!"
Nói như vậy, trong mắt lại có nước mắt rào rạt rơi xuống.
Lòng Tần Vân Hề mềm thành một bãi bùn, vội vàng trấn an nói: "Ta tin nàng, ta sao có thể không tin nàng chứ? Chỉ là, cũng không cần phải làm bộ làm tịch với hắn, ta tuyệt không để hắn tiếp cận nàng nửa bước, chẳng phải là......"
Liễu Thanh Âm ngắt ngang lời hắn: "Lỡ như hắn ta nổi cơn giận dữ, đem mệnh kiếp ném tới vào trong thứ gì đó, chàng làm sao phòng được? Hiện giờ tu vi chúng ta cũng đã trọn đủ, có thể từ đất bằng phi thăng bất cứ lúc nào, đến lúc đó, chàng ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao phòng được một tên Kiếm Quân tu vi cao thâm? Huống hồ, mệnh kiếp của chàng còn chưa đến, tâm trí chàng cần phải tập trung vào chuyện đó mới đúng."
Tần Vân Hề cảm động không thôi: "Thanh Âm, nàng không cần lo lắng ta, chỉ tự lo cho mình là được. Chính nàng làm chủ đi, nhưng nhớ bảo vệ tốt chính mình."
"An tâm, Vương Hữu Nhiên là một quân tử." Liễu Thanh Âm nói.
Trong lòng Tần Vân Hề vạn lần không tán đồng.
Nhưng nghĩ lại, Vương Vệ Chi mọi chuyện đều nghĩ cho Liễu Thanh Âm, đối xử với nàng ấy xác thật là trăm tốt vạn tốt, tuyệt không có nửa điểm âm mưu gì. Từ góc độ này mà nói, Vương Vệ Chi làm được cũng không thua mình bao nhiêu.
Tần Vân Hề chỉ có thể thở dài, nói: "Tóm lại, tự mình để ý chút."
"Ân," Liễu Thanh Âm nhẹ nhàng đi ra phía bên ngoài, "Ta đi đa tạ trước đã."
Tần Vân Hề lòng ngổn ngang trăm mối, nhìn nàng ta đi xa.
Hắn khi thì cảm thấy thất bại, khi thì lại cảm thấy kiêu ngạo —— Vương Vệ Chi trả giá hết thảy thì như thế nào chứ, Thanh Âm chung quy cũng muốn đạp cái mệnh kiếp là hắn, cùng mình nắm tay phi thăng đăng tiên.
Liễu Thanh Âm lướt đến Kinh Loan phong, xác định Tần Vân Hề không có theo đuôi, cũng không sử ra thần thức điều tra, lập tức thay biểu tình kiều mị vô cùng, chậm rãi lướt về hướng Vương Vệ Chi.
Vương Vệ Chi đang đường hoàng ngồi trên cái giường bạch ngọc của nàng ta, đôi giày dơ hề hề không hề cố kỵ mà đạp mép giường.
"Hữu Nhiên......"
Ngữ khí mềm lại đến mức làm Vương Vệ Chi đánh cái rùng mình.
Vương Vệ Chi giơ tay lên, bảo nàng xem sợi mỏng màu vàng kim trên cổ tay hắn: "Nhìn nè, thứ này chính là mệnh kiếp của nàng!"
Cái sợi mỏng vàng kim này, Liễu Thanh Âm kỳ thật cũng không xa lạ. Nàng ta đã từng tiếp xúc với hai cái dấu vết bất diệt, tất nhiên biết sợi mỏng này là cái vật chất kỳ dị được khảm lên bên ngoài dấu vết bất diệt, khoá lại linh tuỷ bên trong, không cách nào đánh vỡ được.
Nếu như mới vừa rồi để thứ này quấn lên, nàng ta giờ phút này đã hóa thành một cái dấu vết bất diệt, rơi trên mặt đất xoay lòng vòng rồi.
Thật sự là càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng.
Lại nghĩ sâu hơn chút, nếu nàng ta thật sự trúng chiêu, Tần Vân Hề thương tâm bao nhiêu, hắn có thể nào dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp lấy linh tuỷ của nàng ta phi thăng luôn?
Linh tuỷ của người kiếp vẫn, cũng đủ giúp hắn đột phá bất luận bích chướng gì!
Nghĩ như vậy, khi nãy Tần Vân Hề rốt cuộc có phải thật sự ngốc ra hay không? Hắn thật sự không phát hiện nữ đệ tử kia chính là mệnh kiếp của nàng ta sao?!
Vương Vệ Chi nhìn biểu tình của nàng ta, liền biết trong lòng nghĩ cái gì.
Khoé môi hắn hơi hơi cong lên một chút, quyết đoán đổ dầu vào lửa: "Thanh Âm nè, ta cảm thấy đạo lữ của nàng hẳn là không đến mức ngu xuẩn như vậy chứ? Một người chết rõ ràng như vậy mà hắn có thể không phát hiện ra? Đây là mệnh kiếp của nàng, cho nên nàng tất nhiên bị che dấu giác quan, không cảm giác được, về tình lý cũng có thể hiểu, nhưng hắn đường đường một Kiếm Quân Đại Thừa viên mãn như vậy, sao có thể...... Hê?! Sợ là trong lòng lại nhớ nữ nhân nào khác, nhớ tới ngây ngốc ra đi!"
Hắn cũng không nói ra suy nghĩ nặng nề nhất, chờ nàng ta tự mình nói ra.
Nếu như hắn nói, nàng ta ngược lại sẽ nghi ngờ, cảm thấy hắn đang châm ngòi ly gián, nhưng nếu như nàng ta tự mình nói ra......
Người nha, luôn lâm vào con đường đa nghi như vậy.
Thứ mà chính mình "ngộ" ra, liền cho rằng là chân lý.
Liễu Thanh Âm quả nhiên vào tròng, hai mắt hơi hơi trợn mắt, nói: "Vốn là một người chết?"
Vương Vệ Chi thiên chân vô tà nói: "Đúng vậy, ngươi cũng không nhìn thấy sao? Ban thi nổi dày đến như vậy rồi còn gì."
Kỳ thật nói vậy cũng không đúng. Trước khi mệnh kiếp bị diệt, vô luận dùng thần thức điều ra như thế nào đi nữa, đều tuyệt đối không có khả năng phát hiện bất luận một tia dị thường nào. Nếu không, sao lại xứng gọi là mệnh kiếp?
Chẳng qua việc này căn bản không thể nào kiểm chứng. Tần Vân Hề vô luận phủ nhận như thế nào, thì chỉ có càng bôi càng đen.
Cho nên Vương Vệ Chi yên tâm lớn mật mà vu oan cho hắn.
Liễu Thanh Âm cả người chấn động, lẩm bẩm nói: "Đúng...... Đúng vậy. Ta sao lại quên mất chứ! Rõ ràng là một người chết như vậy, hắn sao có thể không phát hiện được? A, hắn cư nhiên, hắn cư nhiên...... Tốt, tốt, tốt, ta hiểu được, hiểu rõ rồi!"
Vương Vệ Chi bất động thanh sắc, hơi nhướng mi: "Hiểu rõ cái gì? Hắn thật sự muốn nữ nhân khác có phải không? Hắc, ta sớm đã nhìn thấu!"
Đầu quả tim Liễu Thanh Âm run rẩy, thầm nghĩ trong lòng, ' không, nữ nhân tính cái gì! Nam nhân kia, hắn muốn mệnh ta, muốn mệnh ta đó! ' .
ngôn tình ngược
Nàng ta do dự một lát, cắn chặt răng: "Hữu Nhiên, ta thật sự là mắt mù, mãi đến lúc sống còn mới thấy rõ ai là thiệt tình với ta, ai là hư tình giả ý!"
Vương Vệ Chi rũ mắt, mỉm cười.
"Ờ, vậy đến hôm nay, Thanh Âm có từng hiểu rõ được lòng ta chưa?"
"Ừm." Nàng ta mềm mại đáp lời, lướt về phía giường bạch ngọc, tựa vào trong lòng ngực hắn.
Vương Vệ Chi tuy rằng sớm đã là bộ dáng thanh niên trầm ổn, nhưng ngực hắn vẫn không quá dày rộng, chợt vừa nhìn vẫn thấy là bộ dáng có chút yếu đuối mong manh, vẫn cốt cách là thiếu niên.
Hắn cười khẽ, hai tay cong lại, ôm lấy nàng ta.
"Nhưng mà Thanh Âm, ta nói rồi, ta không phải là con chuột rơi xuống mương, không làm thứ tiểu tình nhân không thể cho ra ánh sáng."
Nàng ta ngoái đầu nhìn lại, đôi môi vẫn còn có chút trắng bệch hơi hơi vừa động, phun ra lời âu yếm lãnh khốc đến cực điểm ——
"Ta sẽ đích thân giết hắn, chứng minh thành ý của mình với chàng. Tới thời khắc đó, chàng có thể giúp ta một tay không?"
Vương Vệ Chi giật mình thật sâu: "Không phải chứ, Thanh Âm, những lời này, hẳn phải từ gian phu như ta nói đúng chứ."
Liễu Thanh Âm: "...... Vậy một lời đã định. Hữu Nhiên, lần sau đừng nói khó nghe như vậy."
Vương Vệ Chi bỡn cợt cười nói: "Lời thật thì không dễ nghe rồi."
Nàng ta rũ mắt xuống, trong lòng không ngừng tính kế.
Giờ phút này trong lòng Liễu Thanh Âm, Tần Vân Hề đã là một cái dấu vết bất diệt lấp lánh sáng. Nàng ta sẽ lấy đi toàn bộ hắn, dùng để lên trời.
Bỗng nhiên, cánh tay quấn chỉ vàng đang sáng lập loè của Vương Vệ Chi lập tức duỗi tới trước mũi Liễu Thanh Âm.
Liễu Thanh Âm trong lòng tràn đầy tính kế, bị cái ánh sáng kim quang này nhoáng lên, suýt nữa sợ tới mức xỉu.
"Hữu Nhiên!" Thanh âm cũng thay đổi điệu.
Vương Vệ Chi cười đến ngửa tới ngửa lui: "Tiểu ngốc tử, ta đây đang chỉ nàng làm sao để đối phó hắn!"
Mặt Liễu Thanh Âm vừa đỏ vừa trắng bệch, cả giận nói: "Lần sau không được đùa như vậy!"
"Ừ, lần sau, tuyệt không, đùa nữa." Vương Vệ Chi ý vị thâm trường.
Liễu Thanh Âm trầm ngâm một lát: "Hữu Nhiên, Chàng làm như thế nào tìm được mệnh kiếp của ta? Mệnh kiếp của hắn, chàng có manh mối gì hay không?"
Vương Vệ Chi nửa thật nửa giả mà nói: "Là tiên sinh tính ra được, ta ngàn cầu vạn cầu, mới cầu được cho nàng một quẻ. Muốn giúp hắn? Không có khả năng. Nàng đừng gạt ta, cái gì đích thân giết hắn, hắc, bất quá là muốn gạt ta giúp nàng tìm được mệnh kiếp của hắn, sau đó cùng hắn nắm tay lên trời thôi, ta sớm đã nhìn thấu!"
Liễu Thanh Âm tức khắc nóng nảy, quýnh lên, đã quên truy cứu mấy chỗ không hợp lý không rõ ràng trong lời nói của hắn, chỉ đỏ mặt tía tai mà thề, nói chính tuyệt không có nửa điểm muốn giúp Tần Vân Hề giải quyết mệnh kiếp.
Vương Vệ Chi bày ra một bộ nửa tin nửa ngờ, cũng chưa trả lời chắc chắn, chỉ nói phải đi về hỏi qua tiên sinh.
Liễu Thanh Âm hẹn ngày gặp mặt hắn xong, sau đó liền quay về ngọn núi chính tìm Tần Vân Hề.
Gặp mặt Tần Vân Hề, lại diễn một hồi lá mặt lá trái, nói mình thật vất vả mới đứng vững được trước mặt Vương Vệ Chi.
......
Sau khi hai người Tần, Liễu hai người xuất quan, giữa thiên địa liền có dị tượng xuất hiện.
Đây dấu hiệu có người tuyệt thế do tinh tú thiên địa sinh ra, sắp phá kén phi thăng.
Mấy ngày này, tất cả thời gian cùng tinh lực của Lâm Thu đều tiêu tốn vào việc hấp thu hỗn độn.
Hỗn độn là lực lượng căn nguyên sau khi linh khí chí dương cùng ma chướng chí âm hợp lại, Lâm Thu hấp thụ khắp nơi, phảng phất như thoát thai hoán cốt.
Hiện giờ, bản thân nàng đã là một cái Hư Thật kính được cường hóa.
Nàng có thể tùy tiện trốn vào bên trong hỗn độn hư vô, làm cho mình rút ra khỏi cái thế gian này trong một chốc ngắn ngủi, tránh khỏi hết thảy công kích.
Băng sương tâm của Ngụy Lương cũng khôi phục bảy tám phần.
Đây là một chuyện tốt, cũng không phải một chuyện tốt. Hắn khôi phục, thì có ý nghĩa là Trác Tấn cũng khôi phục.
Lâm Thu thích đơn giản thẳng thừng giải quyết vấn đề —— ví dụ như nói, dùng võ lực nghiền áp, ấn Trác Tấn vào trong người, hỏi hắn có phục hay không, muốn nghe nàng nói một chút tiền căn hậu quả hay không, sau đó thành thành thật thật giao ra băng sương tâm của hắn, giúp Ngụy Lương quay về thần vị.
Nhưng hiện giờ Trác Tấn đã ẩn nấp mấy năm, lối tắt này hiển nhiên không còn tồn tại nữa.
Trác Tấn nếu một lần nữa xuất hiện có lẽ sẽ càng mạnh hơn so với trước!
Nếu người bị cướp lấy băng sương tâm là Ngụy Lương...... Lâm Thu khó có thể tưởng tượng nếu Trác Tấn chiếm cứ vị trí thần long chủ đạo, sẽ làm ra chuyện gì đối với nàng.
Mỗi khi nghĩ đến cái cảnh tượng kia, trong đầu Lâm Thu khó có thể ức chế mà hiện lên một màn như vậy ——
Trác Tấn mặt không có biểu tình, bắt lấy một đóa hoa sen vàng kim nho nhỏ, từng mảnh từng mảnh ngắt cánh hoa sen xuống.
"Giết."
"Không giết."
"Giết."
"Không giết."
Cuối cùng, hắn nắm lấy tim sen trụi lủi, cười như giống một tên biến thái: "A, không giết nha. Nhưng mà không còn kịp rồi."
Nhẹ nhàng buông tay, Lâm Thu bị chia năm xẻ bảy, chậm rãi rơi về hướng trần thế vô tận......
Y......
Mỗi khi tưởng tượng tới chỗ này, Lâm Thu đều càng thêm liều mạng tu luyện, chẳng phân biệt ngày đêm.
......
Phương hướng của Vạn Kiếm Quy Tông tông xuất hiện dị tượng trong thiên địa.
Ngụy Lương bắt được Tâm Thu đang vội vàng tu luyện, đưa nàng tới một chỗ yên lặng.
"Hả? Có chuyện gì?" Lâm Thu không muốn bị phanh thây, gần đây hoàn toàn không có chút tâm trí nào đi luyến ái.
Ngụy Lương đã nhịn thật lâu.
"Phu nhân," đáy mắt hắn nhè nhẹ bay ra khí đen, "Mấy ngày rồi không nói chuyện cùng ta?"
Lâm Thu theo bản năng trả lời: "Mới vừa bắt đầu tu luyện thôi, không phải còn......"
Nàng đột nhiên cắn môi.
Lúc này nàng đã đem linh khí cả người hoàn toàn đổi thành lực hư không hỗn độn, ít gì cũng cũng chuyên tâm gần cả nửa tháng.
Ánh mắt Ngụy Lương nguy hiểm.
Sau một lúc lâu, hắn hung hăng xoa xoa đầu nàng.
"Vi phu muốn đi tu luyện!"
Hắn phủi phủi tay, dạo về hướng nơi hắn ngày thường bế quan nhập định, để lại cho nàng một bóng lưng ngạo kiều.
Lâm Thu: "......"
Nếu không có việc gì, vậy tiếp tục tu luyện đi.
Ngụy Lương xoay người, đợi nửa ngày không nghe được phía sau có động tĩnh gì, phóng thích thần thức tìm tòi, phát hiện nữ tử vô tâm vô phổi kia cư nhiên thật sự liền trở về tu luyện, hoàn toàn không có ý lại đây dỗ hắn.
Ngụy Lương: "......"
Một lát sau, hắn uể oải nhăn mi lại, nhìn ánh nắng chiều phía chân trời.
Chờ đến khi trong ráng chiều rơi xuống một sợi ánh sáng vàng kim tựa như ảo mộng, khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên, thân ảnh biến mất tại chỗ, khi hiện thân trở lại, đã đứng trên một bình nguyên cách xa ngàn trượng.
Châm biếm trên khóe môi hắn càng sâu, thầm nghĩ, Tần Vân Hề này, thật sự là sống quá mơ màng hồ đồ. Đời này phi thăng vẫn kiếp, mà ngay cả mệnh kiếp của mình nằm trong tay người nào cũng không suy ra được.
Lúc Liễu Thanh Âm đột tử, Tần Vân Hề cũng vẫn kiếp ngay sát sau đó.
Hắn chỉ biết Liễu Thanh Âm là bị Trác Tấn cùng Vương Vệ Chi hố chết, liền cho rằng mình cũng bị bọn họ hại như vậy.
Kỳ thật, Trác Tấn tuyệt đối không khả năng đi hại Tần Vân Hề.
Khoé môi Ngụy Lương gợi lên một mạt cười.
Hắn lại thuấn di vài lần, chờ đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, thân ảnh như trích tiên lại xuất hiện trong phạm vi Vạn Kiếm Quy Tông.
Cái chỗ này hắn thực sự quen thuộc.
Trên đường đi gặp đệ tử, cũng chưa ai nhận ra được chút dị thường nào, mỗi người đều cúi đầu hành lễ, gọi một tiếng Kiếm Quân.
Ngụy Lương lập tức đi Cửu Dương tháp.
Tay áo rộng phất một cái, cửa tháp mở ra.
Lúc trước khi hắn mang Lâm Thu vào trong Cửu Dương, thân hắn đang bị phản phệ của thề ước do Hoàng Ngân Nguyệt uổng mạng, không thể phát huy ra thực lực chân chính. Hiện giờ băng sương tâm đã hồi phục, đi lên tầng mười tám giống như lấy đồ trong túi.
Tầng mười tám của Cửu Dương tháp, nhốt lão Kiếm Quân, Tần Vô Xuyên.
Bí mật này ngay cả Tần Vân Hề cũng không biết được, mà khi vị ' Ngụy Lương ' kia thân tử đạo tiêu, cũng mang theo bí mật này xuống mồ.
90 năm trước, Tần Vô Xuyên bị Tiền Mông kiếm tuỷ và Phục Ma pháp liên tục trấn áp, đã ở vào thế kề cận cái chết. Ma chướng bị những pháp bảo chí kia ép ra khỏi cơ thể, tựa như một người chỉ còn lại hơi thở, không còn chút nào tiên khí, Tần Vô Xuyên rốt cục cũng đã chịu đựng mấy ngàn năm, cũng đến lúc dầu hết đèn tắt.
Ngụy Lương đứng lặng yên trước mặt ma nhân có hai tròng mắt đỏ bừng này, thấy trên cổ tay hắn đang nổi lên một sợi dây mỏng màu vàng kim óng ánh.
"Mệnh kiếp, quả nhiên phần lớn là nằm trong tay người bên cạnh."
Quy tắc của Thế gian vốn là dẫn người hướng thiện. Bất luận là Vấn Tâm Kiếp hay là Mệnh kiếp, đều khảo nghiệm tâm của người tu chân. Nhân quả trong đó, cực kỳ huyền diệu.
Ngụy Lương cũng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc hay tiếng gào thét của Tần Vô Xuyên. Giữa trán hắn hiện lên một ấn ký băng sương, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, liền thấy từng đợt từng đợt chỉ vàng trên người Tần Vô Xuyên rút ra, tụ lại trên đầu ngón tay Ngụy Lương, co thành một cụm len sợi ánh vàng rực rỡ.
Mệnh kiếp ly thể, đôi mắt đỏ như máu của Tần Vô Xuyên trừng lên, cơ thể hóa thành một đống tro đen ngay tại chỗ.
Hoá ra, người này sớm đã chết đi từ lâu, chỉ là bởi vì mệnh kiếp nhập thể, cho nên bị mạnh mẽ kéo dài tánh mạng. Nhân quả trong đó, cực kỳ huyền diệu.
Ngụy Lương tiện tay lấy Tiền Mông kiếm tủy, bỏ vào túi Càn Khôn.
Hắn nhìn chằm chằm cụm chỉ vàng một lát, bàn tay nắm lại, mang theo nó rời khỏi Cửu Dương tháp, lập tức đi vào trong động phủ ở ngọn núi chính, tiện tay hái một mảnh lá cây, đem chỉ vàng độ nhập vào trong phiến lá, ném vào trong cấm chế mà hai người Tần, Liễu đang bế quan, sau đó xoay người liền đi, không thèm nhìn lại một cái.
Giờ phút này, hai người Tần Liễu đều đang ngưng thần nhập định. Mấy ngày trước, Tần Vân Hề liền cảm ứng được mệnh kiếp buông xuống. Có kinh nghiệm của Liễu Thanh Âm từng trải qua, hắn đã biết nên phòng bị như thế nào.
Tần Vân Hề lựa chọn bế quan không ra khỏi cửa, tận lực tăng tu vi lên, để trực tiếp vượt qua bích chướng. Khi phi thăng, đập nát hết tất cả những gì tới gần là được.
Lựa chọn của hắn, làm cho Liễu Thanh Âm càng thêm cười lạnh trong lòng không ngừng —— hay lắm, khi mệnh kiếp của nàng ta đến, hắn đẩy nàng ta ra bên ngoài, nói cái gì trốn tránh không phải là biện pháp, kỳ thật chỉ là muốn cho nàng ta làm binh sĩ dò đường mà thôi! Mà cái binh sĩ này thật đúng là dùng tốt, nếu như chết đi, còn có thể thành một nguồn năng lượng cường đại, giúp hắn một bước lên trời.
Oán độc trong lòng nàng ta cơ hồ áp xuống không được. Cùng hắn ở chỗ này bế quan, tâm nàng ta phảng phất như bị răng nanh gặm cắn không ngừng. Lúc này, nàng ta hết sức nhớ nhung Vương Vệ Chi, chờ mong hắn có thể thành công tìm ra mệnh kiếp của Tần Vân Hề, sau đó......
Một mảnh lá cây ánh vàng rực rỡ từ từ bay là đà qua khỏi cấm chế, dừng ở bên cạnh Tần Vân Hề.
Suy nghĩ của Liễu Thanh Âm bỗng dưng bị cắt ngang.
Cảm giác được cấm chế có dị động, Tần Vân Hề liền giống như một phụ thân ban đêm không cần để ý tới hài nhi, mí mắt bất động, giao cho Liễu Thanh Âm tự mình xử lý.
Khoé môi Liễu Thanh Âm hiện lên mỉa mai, mở to mắt.
Thấy rõ vật trước mắt, nàng ta suýt nữa hít một ngụm khí lạnh lớn ngay trước mặt Tần Vân Hề.
Nàng ta kiềm chế trái tim suýt nhảy vọt ra khỏi yết hầu, đầu ngón tay bắt quyết, chuyển phiến ánh vàng rực rỡ lá kia xuống dưới gầm giường ngọc.
Tiếng tim đập thình thịch vang vọng bên tai, thần sắc của nàng ta cứng đờ đến phảng phất giống như một khối thi thể, ngưỡng cổ, gắt gao nhìn thẳng hắn.
May mắn, Tần Vân Hề trong thời điểm nhập định đều rất chuyện chú như vậy, toàn để cho nàng ta đi xử lý mấy chuyện thượng vàng hạ cám.
Thấy hắn không phát hiện, nàng ta như tự nói với chính mình, lẩm nhẩm: "Không có dị động gì, linh khí thiên địa rối loạn một lát mà thôi."
Nàng ta dùng tới toàn bộ lực lượng, mới giữ được thanh âm mình không run.
Nàng ta khép mắt lại, tiếp tục phun ra mấy ngụm khí, mới có thể bình ổn nỗi lòng.
Sau một lúc lâu, nàng ta len lén mở mắt ra, chậm rãi bước xuống giường ngọc, khom người sửa sang lại làn váy.
Đầu ngón tay run rẩy lợi hại, cũng không biết là kích động hay là khẩn trương.
Nàng ta vừa đưa tay vào dưới gầm giường, vừa ngoái đầu nhìn lại về phía Tần Vân Hề.
Liền thấy hắn bỗng nhiên mở to mắt, thẳng lăng lăng nhìn nàng ta.
Liễu Thanh Âm suýt nữa sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, trong nháy mắt, máu nóng dâng lên, khẩn trương đến chân tay luống cuống.
Hắn có phải phát hiện rồi hay không?!
"Thanh Âm, đi đâu vậy?" Hắn cong môi cười.
Liễu Thanh Âm có tật giật mình, chỉ cảm thấy nụ cười của hắn không có ý tốt.
Nàng ta nhìn thẳng hắn, đầu ngón tay tiếp tục dò vào trong gầm giường, hướng đến phiến lá vàng mà nàng ta đẩy vào bên trong ban nãy.
Chạm rồi!
Chỉ vàng nhè nhẹ bò về hướng Liễu Thanh Âm, nàng ta mở to hai mắt, nỗ lực nở một nụ cười quái dị về hướng Tần Vân Hề.
"Ta đi...... tìm Vương Hữu Nhiên. Hắn chả phải vừa truyền tin nói, có cơ duyên lớn hơn nữa sắp buông xuống sao?" Nàng ta cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Nhanh, nhanh, nàng ta cảm giác được hơi lạnh lẽo của sợi chỉ vàng đã thấm vào thân thể của nàng ta. Bất quá chủ trong một hai giây, đầu ngón tay hơi hơi nóng lên, nàng ta đã toàn bộ tiếp thu mệnh kiếp của hắn!
Trong lòng không còn hồi hộp, sau đó lại là giải thoát. Trong nháy mắt này, oán hận trong lòng Liễu Thanh Âm hồ ngưng tụ thành thực chất.
Tần Vân Hề theo bản năng mà nhíu mày: "Chúng ta cách bích chướng đột phá không còn bao nhiêu, không cần thiết lại đi gặp hắn đâu?"
Hắn vẫn chưa triệt hồi cấm chế hộ pháp đang vây xung quanh thân thể. Liễu Thanh Âm biết, nếu để hắn phát hiện được mệnh kiếp bắt đầu buông xuống, sẽ càng nâng cao cảnh giác lên vạn lần.
Nàng ta nhanh chóng lùi lại vài bước, hai mắt đỏ bừng, hung hăng cười nói: "Ta cùng với Vương Hữu Nhiên thanh thanh bạch bạch, không giống ngươi —— đừng cho là ta không biết ngươi cùng Lâm Thu làm những chuyện tốt gì!"
Tần Vân Hề nghẹn họng nhìn trân trối: "Cái gì Lâm Thu? Thanh Âm, nàng......"
Trong lòng Liễu Thanh Âm oán khí quay cuồng căn bản không ép xuống được, giờ phút này trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là tìm được Vương Vệ Chi, liên thủ với hắn, giết chết tên cẩu nam nhân bội bạc trước mặt này đi, sau đó lấy dấu vết bất diệt của hắn phi thăng.
Nàng ta không hề chần chờ, trở tay ra một chưởng nổ nát cửa động phủ, lướt ra ngoài.
Tần Vân Hề khiếp sợ vô thố, sau một lúc lâu, mê mang mở miệng lẩm bẩm ——
"Lâm Thu, sao lại thành tâm ma của Thanh Âm?!"