Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-35
Chương 29-2
Chờ Phùng Tiếu mang theo một đám người mênh mông cuồn cuộn rời đi, cây đại thụ ven hồ lung lay một chút, Thẩm Giác từ trên cây nhảy xuống dưới, khuôn mặt tuấn mỹ, trường thân ngọc lập, khí thế bức người.
Hắn nhìn Phùng Tiếu đi xa, biểu tình cười như không cười: “Thật không nghĩ tới, tiểu hoàng đế còn có một mặt như vậy, ta cũng thiếu chút nữa bị đã lừa gạt nha.”
Phía sau hắn đột nhiên có hai ám vệ xuất hiện: “Tướng quân, bệ hạ hôm nay bị tiểu công tử đẩy ngã vỡ đầu, có thể hay không là……” Đầu óc đập hỏng rồi?
Bằng không ngày thường yếu đuối như vậy, hôm nay vì cái gì lại to gan như thế?
“Sắc mặt xác thật rất kém.” Thẩm Giác móc ra một cái bình ngọc nhỏ, “Để người đưa qua cho hắn đi.”
Hai ám vệ sửng sốt, đây chính là kim sang dược tốt nhất, Thẩm gia cũng chỉ có mấy bình, tuy nói không thể nối lại xương cốt, nhưng hiểu quả giảm đau cùng chữa lành là không cần bàn, tướng quân cư nhiên lại cho tiểu hoàng đế kia? Ngài ấy không phải thực không thích tiểu hoàng đế sao?
“Đi đi, hắn dù sao cũng là hoàng đế, các *nước chư hầu sắp tới triều cống, hắn bị thương cũng không tốt.”
(*Nước chư hầu: đất nước phụ thuộc, xưng thần với quốc mẫu
*Triều cống: tiến cống, dâng lễ vật)
Ám Giáp bừng tỉnh đại ngộ, hơn một tháng sau chính là ngày nhận cống phẩm của các nước chư hầu, linh vật như bệ hạ, bị thương xác thật không tốt.
Ám Ất ghét bỏ liếc Ám Giáp một cái, triều cống là hơn một tháng sau, hoàng đế chẳng qua chỉ rách trán một chút, không bôi dược cũng không có khả năng một tháng cũng không lành, nơi nào cần dùng đến kim sang dược? Chỉ có gia hỏa đầu óc đơn giản như Ám Giáp, tướng quân vừa nói liền tin.
Bất quá tướng quân vì cái gì phải cho dược? Ám Ất cũng không suy nghĩ cẩn thận, chỉ có thể nói cho chính mình: Tướng quân thần cơ diệu toán, không phải là người hắn có thể suy đoán.
“Thôi, tự ta đưa qua, vừa lúc muốn cảnh cáo hắn một phen.” Dù sao kia cũng là cháu trai ruột của hắn, tiểu hoàng đế đem nó biến thành như vậy, hắn cũng không thể làm bộ không phát hiện.
————
Phùng Tiếu lúc này đã trở lại tẩm điện của mình: “Lui ra.”
Bọn thái giám cung nữ theo thứ tự lui ra, chỉ còn thái giám tổng quản Trần Minh đứng nguyên tại chỗ, hắn là tâm phúc của Thái Hậu, từ 5 năm trước vẫn luôn đi theo hoàng đế, là người hoàng đế ỷ lại nhất sau Thái Hậu.
“Ngươi cũng lui xuống.”
Trần Minh sửng sốt: “Bệ hạ?”
“Lăn……”
Trần Minh nhìn Phùng Tiếu sắc mặt không tốt, chỉ có thể quy thành với nàng khó chịu mới phát giận, vì thế cong eo rời đi.
Phùng Tiếu nằm ngửa trên giường, tâm tình không tốt.
Thế giới này nam chủ là Thẩm Giác, xuất thân tướng môn thế gia, phụ thân chết trận sa trường, ca ca tàn phế, mười bốn tuổi liền ra chiến trường, hai mươi tuổi quyền khuynh triều dã, tiên hoàng cũng phải nhìn sắc mặt của hắn mà hành sự.
5 năm trước, cũng chính là lúc Thẩm Giác 21 tuổi, tiên hoàng băng hà, dưới gối chỉ có một Thái Tử mười tuổi. Bất hạnh chính là, Thái Tử một ngày sau cũng ngoài ý muốn chết đi, ngay lúc đó Hoàng Hậu, cũng chính là Thái Hậu hiện giờ nhanh chóng quyết định, tuyên bố ra bên ngoài người chết là công chúa song sinh cùng Thái Tử.
Từ đó về sau, nguyên chủ nữ giả nam trang, nơm nớp lo sợ làm con rối hoàng đế 5 năm. Thái Hậu mỗi lần đều nhắc nhở nàng phải cẩn thận, không thể đắc tội đại tướng quân, không thể bị người phát hiện thân phận……
Nguyên chủ lá gan vốn không lớn, 5 năm này càng là bị dưỡng thành chim cút, thời thời khắc khắc lo lắng thân phận bị vạch trần, lo lắng đại tướng quân nhìn nàng không vừa mắt giết chết nàng, lo lắng người bên cạnh đại tướng quân nhìn nàng khó chịu, làm đại tướng quân giết chết nàng, lo lắng khi nào bản thân lỡ lời chọc đại tướng quân bất mãn bị hắn giết chết……
Tóm lại, việ lớn việc nhỏ trên triều đều hỏi đại tướng quân, theo quyết định của đại tướng quân mà làm, hỏi nàng? Nga, đại tướng quân ngài cảm thấy việc này giải quyết thế nào?
Nguyên chủ làm như vậy cũng không sai, việc nhỏ có vài vị nguyên lão quyết định, đại sự có đại tướng quân định đoạt. Tất cả mọi người đều biết, hoàng đế chính là linh vật, khi nào đại tướng quân muốn kéo linh vật này xuống tự mình đăng cơ, những người khác trên triều đình một chút biện pháp cũng không có.
Cho nên nguyên chủ yếu đuối sợ phiền phức, đại bộ phận triều đình kỳ thật ngược lại rất yên tâm, quân quá yếu thần quá cường, hoàng đế không có nổi nửa điểm phần thắng, nếu là hắn muốn lôi kéo quan lại, mới thật sự khiến cho bọn họ khó xử.
Mà hiện giờ đại tướng quân không có ý tứ muốn tạo phản, nhóm quan lại không cần rối rắm theo tướng quân hay giữ vững thanh danh, hưởng bổng lộc phong phú, sinh hoạt vui sướng, mỗi người đều thực vừa lòng.
Khổ sở chỉ có nguyên chủ, bởi vì nàng sắp năm tròn mười lăm tuổi, có thể cưới Hoàng Hậu.
Mấy ngày trước Thái Hậu cùng nguyên chủ nói qua, nói nàng cưới biểu tỷ nhà cữu cữu, về sau để biểu tỷ giả mang thai, từ bên ngoài ôm một ái hài tử trở về nuôi dưỡng, chờ Thái Tử lớn lên, nguyên chủ liền có thể giả chết thoát thân.
Nguyên chủ nghĩ thầm chờ Thái Tử lớn lên, nàng đã là gái lỡ thì, trước không nói nàng rốt cuộc có thể sống đến khi đó hay không, cho dù có thể, nàng vẫn phải trải qua mười mấy năm hãi hùng khiếp vía. Nguyên chủ mới lên ngôi 5 năm đã khó chịu cực điểm, nàng căn bản không chịu nổi thêm mười mấy năm.
Huống chi, nguyên chủ sợ đại tướng quân, nàng lại cũng ái đại tướng quân.
Ngày hôm qua nguyên chủ uống ít rượu, có thêm không ít can đảm, chạy tới cùng đại tướng quân tỏ tình, nói nàng thích hắn, nguyện ý đem ngôi vị hoàng đế chắp tay nhường lại, chỉ cầu có thể lưu lại bên người đại tướng quân.
Đương nhiên nguyên chủ vẫn là có một ít lý trí, nàng không dám nói mình thân là nữ nhi, chỉ muốn xem trước phản ứng của đại tướng quân, nếu là phán ánh tốt đẹp, nàng mới lại nói ra thân phận của mình.
Nhưng đại tướng quân đối với lời tỏ tình của nàng cũng chỉ có sắc mặt cứng rắn, răn dạy một phen rồi phất áo rời đi.
Sau đó người trong cung ngoài cung liền đều biết, tiểu hoàng đế chọc giận đại tướng quân. Lúc đại tướng quân ra khỏi cung sắc mặt vô cùng khó coi. Vì thế hôm nay cháu trai đại tướng quân tiến cung, gặp mặt liền hung hăng đẩy nguyên chủ một phen.
Có người thậm chí ở suy đoán, có thể hay không một thời gian nữa, hoàng đế liền phải thay đổi người làm?
Trong cốt truyện hoàng đế xác thật rất nhanh phải đổi người, nhưng không phải do đại tướng quân, mà là vì nữ chủ.
Nữ chủ là nữ nhi của một quan viên tam phẩm, từ nhỏ ở bên ngoài học võ, phụ thân nàng khi quân bị bắt vào ngục, nữ chủ vừa đúng lúc trở về nhà, vừa nghe hoàng đế đem phụ thân nàng nhất ném vào phòng giam, hơn nữa khả năng sẽ chết, nữ chủ nổi giận lập tức vào cung hành thích hôn quân.
Không biết là thủ vệ hoàng cung phế đến cực điểm, hay là do nữ chủ có quang hoàn vai chính, tóm lại nàng *hữu kinh vô hiểm sờ đến bên người hoàng đế. Dù không giết chết được nguyên chủ, nhưng nguyên chủ cũng vì thế mà bại lộ thân phận, mười mấy thái giám cung nữ ở hiện trường thấy, còn có thống lĩnh thị vệ hoàng cung, tâm phúc của đại tướng quân cũng thấy.
(*Hữu kinh vô điểm: gặp chuyện nguy nan nhưng vẫn bình an)
Thái Hậu lại là nhanh chóng quyết định, ngay đêm đó liền giết chết nguyên chủ, cũng một đuốc đốt nguyên chủ thành tro. Người thấy thân phận nguyên chủ, trừ bỏ nữ chủ cùng thống lĩnh thị vệ, những người khác toàn bộ bị Thái Hậu diệt khẩu.
Ngày hôm sau, tin tức hoàng đế băng hà truyền ra, đại tướng quân cũng lười truy cứu gièm pha này của hoàng thất, vì thế chuyện hoàng đế nữ giả nam trang cứ thế qua đi, đại tướng quân chọn bên trong dòng dõi hoàng thất một người tiếp tục làm con rối, những người khác căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nguyên chủ cứ như vậy chết đi, nàng chết thúc đẩy nam nữ chủ quen biết, nữ chủ vì tránh né Thái Hậu phái người đuổi giết, cũng vì cứu phụ thân mình, nàng liền đi tìm nam chủ, lại chủ động hiến thân làm thị thiếp linh tinh, từ đây liên lụy không rõ.
Sau khi nguyên chủ chết, cốt truyện thế giới này mới xem như chính thức bắt đầu, nguyên chủ ở chỗ này, chính là một pháo hôi đầy đủ tiêu chuẩn.
Một pháo hôi thật thảm, thời điểm tồn tại thân bất do kỷ, chết không minh bạch, bị chính mẫu thân mình một ly rượu độc giết chết, sau khi chết lại bị thiêu thành tro tàn, trên bia mộ vẫn là khắc tên người khác.
“Làm trò như vậy, có ý tứ gì chứ?” Phùng Tiếu lẩm bẩm nói.
Nàng mới không cần lo lắng hãi hùng, mới không cần làm chim cút, nếu hiện tại thân phận nàng là hoàng đế, minh quân không đảm đương nổi, vậy cứ làm một hôn quân tùy hứng đi.
Khi nào Thẩm Giác muốn giết chết nàng lập tân hoàng, nàng liền giả chết đi luôn, đổi cái thân phận tiếp tục chia rẽ nam nữ chủ.
Dù sao thế giới này nguyên chủ cũng không có người vướng bận, nàng không có người muốn chiếu cố, tùy thời có thể rời đi.
“Hừ…… Rác rưởi Thẩm Giác, rác rưởi Từ Ngọc Như.”
Lúc này cửa điện vừa vặn mở ra, Trần Minh ở bên ngoài đang hoảng sợ quỳ xuống, bên cạnh mấy cung nữ thái giám mặt không có chút máu, xụi lơ trên mặt đất.
Thẩm Giác: “???”
___________________________
Ui, mị thề với các tình yêu, thế giới này hài thật sự. Tác giả đúng là càng viết càng lên tay á
Thế giới này dài thật sự, còn có bảo bảo (dù chỉ là cameo thôi ) mị sẽ cố gắng chạy nhanh
Chờ Phùng Tiếu mang theo một đám người mênh mông cuồn cuộn rời đi, cây đại thụ ven hồ lung lay một chút, Thẩm Giác từ trên cây nhảy xuống dưới, khuôn mặt tuấn mỹ, trường thân ngọc lập, khí thế bức người.
Hắn nhìn Phùng Tiếu đi xa, biểu tình cười như không cười: “Thật không nghĩ tới, tiểu hoàng đế còn có một mặt như vậy, ta cũng thiếu chút nữa bị đã lừa gạt nha.”
Phía sau hắn đột nhiên có hai ám vệ xuất hiện: “Tướng quân, bệ hạ hôm nay bị tiểu công tử đẩy ngã vỡ đầu, có thể hay không là……” Đầu óc đập hỏng rồi?
Bằng không ngày thường yếu đuối như vậy, hôm nay vì cái gì lại to gan như thế?
“Sắc mặt xác thật rất kém.” Thẩm Giác móc ra một cái bình ngọc nhỏ, “Để người đưa qua cho hắn đi.”
Hai ám vệ sửng sốt, đây chính là kim sang dược tốt nhất, Thẩm gia cũng chỉ có mấy bình, tuy nói không thể nối lại xương cốt, nhưng hiểu quả giảm đau cùng chữa lành là không cần bàn, tướng quân cư nhiên lại cho tiểu hoàng đế kia? Ngài ấy không phải thực không thích tiểu hoàng đế sao?
“Đi đi, hắn dù sao cũng là hoàng đế, các *nước chư hầu sắp tới triều cống, hắn bị thương cũng không tốt.”
(*Nước chư hầu: đất nước phụ thuộc, xưng thần với quốc mẫu
*Triều cống: tiến cống, dâng lễ vật)
Ám Giáp bừng tỉnh đại ngộ, hơn một tháng sau chính là ngày nhận cống phẩm của các nước chư hầu, linh vật như bệ hạ, bị thương xác thật không tốt.
Ám Ất ghét bỏ liếc Ám Giáp một cái, triều cống là hơn một tháng sau, hoàng đế chẳng qua chỉ rách trán một chút, không bôi dược cũng không có khả năng một tháng cũng không lành, nơi nào cần dùng đến kim sang dược? Chỉ có gia hỏa đầu óc đơn giản như Ám Giáp, tướng quân vừa nói liền tin.
Bất quá tướng quân vì cái gì phải cho dược? Ám Ất cũng không suy nghĩ cẩn thận, chỉ có thể nói cho chính mình: Tướng quân thần cơ diệu toán, không phải là người hắn có thể suy đoán.
“Thôi, tự ta đưa qua, vừa lúc muốn cảnh cáo hắn một phen.” Dù sao kia cũng là cháu trai ruột của hắn, tiểu hoàng đế đem nó biến thành như vậy, hắn cũng không thể làm bộ không phát hiện.
————
Phùng Tiếu lúc này đã trở lại tẩm điện của mình: “Lui ra.”
Bọn thái giám cung nữ theo thứ tự lui ra, chỉ còn thái giám tổng quản Trần Minh đứng nguyên tại chỗ, hắn là tâm phúc của Thái Hậu, từ 5 năm trước vẫn luôn đi theo hoàng đế, là người hoàng đế ỷ lại nhất sau Thái Hậu.
“Ngươi cũng lui xuống.”
Trần Minh sửng sốt: “Bệ hạ?”
“Lăn……”
Trần Minh nhìn Phùng Tiếu sắc mặt không tốt, chỉ có thể quy thành với nàng khó chịu mới phát giận, vì thế cong eo rời đi.
Phùng Tiếu nằm ngửa trên giường, tâm tình không tốt.
Thế giới này nam chủ là Thẩm Giác, xuất thân tướng môn thế gia, phụ thân chết trận sa trường, ca ca tàn phế, mười bốn tuổi liền ra chiến trường, hai mươi tuổi quyền khuynh triều dã, tiên hoàng cũng phải nhìn sắc mặt của hắn mà hành sự.
5 năm trước, cũng chính là lúc Thẩm Giác 21 tuổi, tiên hoàng băng hà, dưới gối chỉ có một Thái Tử mười tuổi. Bất hạnh chính là, Thái Tử một ngày sau cũng ngoài ý muốn chết đi, ngay lúc đó Hoàng Hậu, cũng chính là Thái Hậu hiện giờ nhanh chóng quyết định, tuyên bố ra bên ngoài người chết là công chúa song sinh cùng Thái Tử.
Từ đó về sau, nguyên chủ nữ giả nam trang, nơm nớp lo sợ làm con rối hoàng đế 5 năm. Thái Hậu mỗi lần đều nhắc nhở nàng phải cẩn thận, không thể đắc tội đại tướng quân, không thể bị người phát hiện thân phận……
Nguyên chủ lá gan vốn không lớn, 5 năm này càng là bị dưỡng thành chim cút, thời thời khắc khắc lo lắng thân phận bị vạch trần, lo lắng đại tướng quân nhìn nàng không vừa mắt giết chết nàng, lo lắng người bên cạnh đại tướng quân nhìn nàng khó chịu, làm đại tướng quân giết chết nàng, lo lắng khi nào bản thân lỡ lời chọc đại tướng quân bất mãn bị hắn giết chết……
Tóm lại, việ lớn việc nhỏ trên triều đều hỏi đại tướng quân, theo quyết định của đại tướng quân mà làm, hỏi nàng? Nga, đại tướng quân ngài cảm thấy việc này giải quyết thế nào?
Nguyên chủ làm như vậy cũng không sai, việc nhỏ có vài vị nguyên lão quyết định, đại sự có đại tướng quân định đoạt. Tất cả mọi người đều biết, hoàng đế chính là linh vật, khi nào đại tướng quân muốn kéo linh vật này xuống tự mình đăng cơ, những người khác trên triều đình một chút biện pháp cũng không có.
Cho nên nguyên chủ yếu đuối sợ phiền phức, đại bộ phận triều đình kỳ thật ngược lại rất yên tâm, quân quá yếu thần quá cường, hoàng đế không có nổi nửa điểm phần thắng, nếu là hắn muốn lôi kéo quan lại, mới thật sự khiến cho bọn họ khó xử.
Mà hiện giờ đại tướng quân không có ý tứ muốn tạo phản, nhóm quan lại không cần rối rắm theo tướng quân hay giữ vững thanh danh, hưởng bổng lộc phong phú, sinh hoạt vui sướng, mỗi người đều thực vừa lòng.
Khổ sở chỉ có nguyên chủ, bởi vì nàng sắp năm tròn mười lăm tuổi, có thể cưới Hoàng Hậu.
Mấy ngày trước Thái Hậu cùng nguyên chủ nói qua, nói nàng cưới biểu tỷ nhà cữu cữu, về sau để biểu tỷ giả mang thai, từ bên ngoài ôm một ái hài tử trở về nuôi dưỡng, chờ Thái Tử lớn lên, nguyên chủ liền có thể giả chết thoát thân.
Nguyên chủ nghĩ thầm chờ Thái Tử lớn lên, nàng đã là gái lỡ thì, trước không nói nàng rốt cuộc có thể sống đến khi đó hay không, cho dù có thể, nàng vẫn phải trải qua mười mấy năm hãi hùng khiếp vía. Nguyên chủ mới lên ngôi 5 năm đã khó chịu cực điểm, nàng căn bản không chịu nổi thêm mười mấy năm.
Huống chi, nguyên chủ sợ đại tướng quân, nàng lại cũng ái đại tướng quân.
Ngày hôm qua nguyên chủ uống ít rượu, có thêm không ít can đảm, chạy tới cùng đại tướng quân tỏ tình, nói nàng thích hắn, nguyện ý đem ngôi vị hoàng đế chắp tay nhường lại, chỉ cầu có thể lưu lại bên người đại tướng quân.
Đương nhiên nguyên chủ vẫn là có một ít lý trí, nàng không dám nói mình thân là nữ nhi, chỉ muốn xem trước phản ứng của đại tướng quân, nếu là phán ánh tốt đẹp, nàng mới lại nói ra thân phận của mình.
Nhưng đại tướng quân đối với lời tỏ tình của nàng cũng chỉ có sắc mặt cứng rắn, răn dạy một phen rồi phất áo rời đi.
Sau đó người trong cung ngoài cung liền đều biết, tiểu hoàng đế chọc giận đại tướng quân. Lúc đại tướng quân ra khỏi cung sắc mặt vô cùng khó coi. Vì thế hôm nay cháu trai đại tướng quân tiến cung, gặp mặt liền hung hăng đẩy nguyên chủ một phen.
Có người thậm chí ở suy đoán, có thể hay không một thời gian nữa, hoàng đế liền phải thay đổi người làm?
Trong cốt truyện hoàng đế xác thật rất nhanh phải đổi người, nhưng không phải do đại tướng quân, mà là vì nữ chủ.
Nữ chủ là nữ nhi của một quan viên tam phẩm, từ nhỏ ở bên ngoài học võ, phụ thân nàng khi quân bị bắt vào ngục, nữ chủ vừa đúng lúc trở về nhà, vừa nghe hoàng đế đem phụ thân nàng nhất ném vào phòng giam, hơn nữa khả năng sẽ chết, nữ chủ nổi giận lập tức vào cung hành thích hôn quân.
Không biết là thủ vệ hoàng cung phế đến cực điểm, hay là do nữ chủ có quang hoàn vai chính, tóm lại nàng *hữu kinh vô hiểm sờ đến bên người hoàng đế. Dù không giết chết được nguyên chủ, nhưng nguyên chủ cũng vì thế mà bại lộ thân phận, mười mấy thái giám cung nữ ở hiện trường thấy, còn có thống lĩnh thị vệ hoàng cung, tâm phúc của đại tướng quân cũng thấy.
(*Hữu kinh vô điểm: gặp chuyện nguy nan nhưng vẫn bình an)
Thái Hậu lại là nhanh chóng quyết định, ngay đêm đó liền giết chết nguyên chủ, cũng một đuốc đốt nguyên chủ thành tro. Người thấy thân phận nguyên chủ, trừ bỏ nữ chủ cùng thống lĩnh thị vệ, những người khác toàn bộ bị Thái Hậu diệt khẩu.
Ngày hôm sau, tin tức hoàng đế băng hà truyền ra, đại tướng quân cũng lười truy cứu gièm pha này của hoàng thất, vì thế chuyện hoàng đế nữ giả nam trang cứ thế qua đi, đại tướng quân chọn bên trong dòng dõi hoàng thất một người tiếp tục làm con rối, những người khác căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nguyên chủ cứ như vậy chết đi, nàng chết thúc đẩy nam nữ chủ quen biết, nữ chủ vì tránh né Thái Hậu phái người đuổi giết, cũng vì cứu phụ thân mình, nàng liền đi tìm nam chủ, lại chủ động hiến thân làm thị thiếp linh tinh, từ đây liên lụy không rõ.
Sau khi nguyên chủ chết, cốt truyện thế giới này mới xem như chính thức bắt đầu, nguyên chủ ở chỗ này, chính là một pháo hôi đầy đủ tiêu chuẩn.
Một pháo hôi thật thảm, thời điểm tồn tại thân bất do kỷ, chết không minh bạch, bị chính mẫu thân mình một ly rượu độc giết chết, sau khi chết lại bị thiêu thành tro tàn, trên bia mộ vẫn là khắc tên người khác.
“Làm trò như vậy, có ý tứ gì chứ?” Phùng Tiếu lẩm bẩm nói.
Nàng mới không cần lo lắng hãi hùng, mới không cần làm chim cút, nếu hiện tại thân phận nàng là hoàng đế, minh quân không đảm đương nổi, vậy cứ làm một hôn quân tùy hứng đi.
Khi nào Thẩm Giác muốn giết chết nàng lập tân hoàng, nàng liền giả chết đi luôn, đổi cái thân phận tiếp tục chia rẽ nam nữ chủ.
Dù sao thế giới này nguyên chủ cũng không có người vướng bận, nàng không có người muốn chiếu cố, tùy thời có thể rời đi.
“Hừ…… Rác rưởi Thẩm Giác, rác rưởi Từ Ngọc Như.”
Lúc này cửa điện vừa vặn mở ra, Trần Minh ở bên ngoài đang hoảng sợ quỳ xuống, bên cạnh mấy cung nữ thái giám mặt không có chút máu, xụi lơ trên mặt đất.
Thẩm Giác: “???”
___________________________
Ui, mị thề với các tình yêu, thế giới này hài thật sự. Tác giả đúng là càng viết càng lên tay á
Thế giới này dài thật sự, còn có bảo bảo (dù chỉ là cameo thôi ) mị sẽ cố gắng chạy nhanh