Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Lấy Danh Đè Người
Mễ Lam có thể nói là đã sống lại cuộc đời mới này được hơn tháng rồi, cơ thể cũng khôi phục tạm ổn, chỉ còn hơi gầy gò thôi.
Nahưng với sức ăn trâu bò ăn không lại của cô tin chắc rằng sớm muộn cũng phải đi tìm bác sĩ xin thêm thực đơn giảm cân.
"Canh hôm nay ăn thật là ngon! Rột Rột" uống mấy ngụm canh thật thoải mái trong người..
Người hầu trong nhà này bao gồm cả Dì Du và quản gia Tư đều đã dần quen thuộc với cách ăn uống này của thiếu phu nhân.
Họ chắc do cô ấy đã từng đối diện với sinh tử, nên mới hiểu ra chân lý sống là phải ăn ngon và ăn nhiều như thế.
Mễ Lam ăn no thì liền nằm xuống bắt chéo chân nhịp nhịp.
Tư thế nằm suy nghĩ cũng bá đạo đến mức không còn miếng thục nữ nào dính trên người.
Cô nghĩ xét theo cái cuộc đời này thì cô nên tạm thời ăn bám ông chồng tài phiệt kia trước, sau đó tính đường lui sau.
Nếu giờ cô ly hôn để có được tự do, nhà họ Dinh cũng sẽ bồi thường một phần tài sản khá lớn.
Nhưng nên nhớ núi ăn mấy cũng mòn, hết sạch tiền thì phải làm sao.
Ra đời kiếm tiền như kiếp trước luôn bị người ta ức hiếp, cảm giác đó rất khó chịu.
Thiết nghĩ tên Dinh Tử Kiến kia và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cũng chẳng ai đụng đến đời tư của ai, thì cứ như vậy mà sống vui vui vẻ vẻ cuộc đời của riêng nhau thôi.
Nằm ngó ngó ra ngoài cửa, đột nhiên Mễ Lam thở dài.
Chồng cô là ai, mặt mũi ra sao, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng nhìn thấy.
Một tấm ảnh cũng không có luôn.
Mà kiểu chồng như hắn cô cũng chẳng cần, chỉ có điều nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể trách à nha.
Do chủ nhân trước của cuộc đời này quá cố chấp làm chi, nên mới gây nghiệp như vậy.
Thôi được, cô sẽ giải quyết thay cô ta, người nào đó an nghỉ đi.
[...]
Cuối cùng cũng được về nhà.
Mễ Lam thật hào hứng làm sao.
Xe riêng đưa cô đến trước biệt thư Dinh gia.
Mễ Lam bước xuống xe, cô nhìn qua trái qua phải nhìn lên nhìn xuống.
"Woa!! đừng nói chúng ta ở đây nha"
Mọi người xung quanh liền gật đầu.
Thiếu phu nhân nhà họ đúng là mất trí thật rồi.
Cô đi mấy bước rồi liền quay ngược lại:
"Chồng tôi có phải rất giàu không?"
Mọi người: "..." sau đó đồng thời gật đầu.
Mễ Lam vuốt vuốt cằm.
Thế mới được chứ, đúng là khổ tận cam lai là đây.
Cuộc đời còn lại của cô chỉ cần ăn bám là được.
Sau đó cô nghênh ngang bước vào biệt thự.
Để lại một đám người hầu: "Cảm thấy ánh mắt của thiếu phu nhân thật giống...." một kẻ lưu manh.
[...]
Mễ Lam về phòng mình, cô liền lập tức lăng trên chiếc giường kingsize mềm mịn.
"Làm một người giàu có rãnh rỗi thật thích mà" haha
Ngồi dậy, Mễ Lam mở tất cả các tủ ra.
Nào là giày dép, trang sức, nước hoa, túi sách, đồ hiệu..
Ôi mẹ ơi..
cô phải nhéo mình mấy cái để xác nhận mình thật sự sống dậy rồi.
Quá mê người.
Cô nhìn lên bàn trang điểm phía trái căn phòng, trên bàn có chiếc ví nhỏ, mở ra thì đó là giấy tờ tuỳ thân của cô.
Ngồi dọc phá ít son phấn trên bàn.
Mễ Lam kéo hộp tủ ra thì thấy một chiếc thẻ đen.
"Đù!!! loại thẻ của kẻ siêu giàu.
Xài vô hạn mức thế này.
thật là sướng quá đi." Mễ Lam nghĩ nghĩ phải đi mua sắm, chơi bời một trận mới được.
Nghĩ tới ông chồng tài phiệt nhà mình, hắn có người yêu của hắn bên ngoài, thì cô cũng đi bao vài anh trai đẹp trong giới điện ảnh để giải sầu chứ.
Lam mê trai hiện thân.
[...]
Một buổi tối tin nhắn trên điện thoại của Dinh Tử Kiến không ngừng kêu in ỏi.
Hắn cau mày nhìn tin tiền trong thẻ đang bị ai đó xài vô tội vạ.
"Trình Tống, gọi về quản gia Tư, hỏi phu nhân đâu rồi?" Hắn hôm qua mới nhận được tin cô ấy đã xuất viện về nhà.
Hôm nay lại có người sử dụng thẻ như thế này thì chỉ có thể.....!Nhưng rất không đúng....!Trước kia cô ta chưa từng sử dụng nó.
Trình Tống gọi ngay cho quản gia Tư xác nhận thiếu phu nhân cùng một số người hầu đi mua sắm rồi.
Trợ lý Trình cũng kinh ngạc.
Dinh Tử Kiến nghe xong không nói gì..
Hắn chỉ nhìn chiếc điện thoại của mình tin nhắn vẫn tiếp tục kêu không có ý dừng lại này.
"Cậu đã đặt vé tuần sau quay về chưa? Đổi lại ngày mốt quay về."
Trình Tống gật đầu đi đổi vé.
Hắn nghĩ hình như thiếu phu nhân ở nhà quậy tung nốc kiểu gì rồi mới khiến Dinh Tổng phải đích thân về thu xếp.
[...]
Kiếp trước Mễ Lam làm về báo chí, cô rất thích nghề moi tin tức này.
Biết được bí mật của người khác là điều rất thú vị với cô.
Một con nhiều chuyện chính hiệu.
Toà soạn trước đó không cho cô làm bên mảng điện ảnh, mà lại là mảng án mạng lớn.
Nên mới khiến sự tò mò quá độ của cô hại chết chính mình.
Lần này Mễ Lam quyết phải làm về điện ảnh.
Tuy giờ đổi đời rồi nhưng vẫn nên đi làm để có nhiều bạn bè, như thế sẽ vui hơn.
Cửa tòa soạn lớn:
Lễ tân nở nụ cười thân thiện với cô:
"Xin hỏi vị tiểu thư đây có hẹn trước không ạ?"
Mễ Lam cũng lịch sự đặt hồ sơ của mình lên phía bàn lễ tân đáp: "Tôi đến đây phỏng vấn, vài hôm trước đã có gửi mail qua rồi"
Lễ tân nói cô ngồi chờ một tí rồi gọi lên phòng nhân sự thông báo.
Mễ Lam sau đó đi đến phòng nhân sự.
Trong phòng trưởng nhân sự lật tới lật lui hồ sơ của cô, người chưa từng có kinh nghiệm, chưa từng đi làm qua bất cứ việc gì! Không có bất kỳ bằng cấp gì.
Ông ta ngước lên nhìn cô một lượt, trong lòng nghĩ cô gái này muốn đến đây phá miếu à.
"Xin lỗi, hồ sơ của cô không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi." Ông nói xong vứt hồ sơ trở ngược lại, ánh mắt còn không thèm cho thêm một chút.
Mễ Lam vẫn ngồi im đó.
Ông ta tức giận nói thêm:
"Trước khi làm gì..
Nên tự lượng sức mình" rồi định đứng dậy đi ra ngoài trước luôn, mặc kệ cô.
Mễ Lam lúc này mới lên tiếng:
"Đúng là tôi không có bất kỳ bằng cấp hay kinh nghiệm nào.
Nhưng tôi tin mình sẽ đảm nhiệm tốt vai trò này" vẻ mặt hết sức tự tin, không biết lấy từ đâu ra.
Trưởng nhân sự muốn cười phá lên tại chỗ:
"Dựa vào cô?"
Mễ Lam gật đầu: "Dựa vào tôi là vợ của Dinh Tử Kiến, tòa soạn này có cổ phần của công ty chồng tôi"
......
.......
........
Ba mươi phút sau đó Mễ Lam đang ngồi uống trà ở gần đó thì nhận được cuộc gọi ở phòng nhân sự.
Cô được nhận.
Bởi cô đã nói mà, làm người có hậu thuẫn tốt thì không cần cúi đầu chịu khổ.
Cmn cái danh "vợ Dinh Tử Kiến" dùng được việc thật nha.
[...]
Tiếp tục màng 1 cảnh 2, tái diễn:
Cô đến trường quay, theo bản năng mà thôi.
Hỏi một vài người ở đây mới tìm tới chổ quản lý trường quay.
"Anh Thục quản lý trường quay đúng không?"
Thục Xu nhìn cô một lúc.
Cô gái này hắn không quen, gầy đến độ này thì diễn cái nỗi gì, muốn vô làm quen để tìm vay diễn à.
"Cô quá gầy, không thích hợp vai diễn nào ở đây, tôi rất bận, không rãnh tiếp cô..
Mời" Hắn đến nhìn còn không thèm nhìn tiếp, đưa tay chỉ ra hướng cửa.
Lại cái kiểu cách không biết bà đây là ai nữa rồi.
Xem bà tung chiêu cuối ra thì nhà ngươi sẽ biết thế nào là ma cao một trượng.
Mễ Lam nhướng nhướng mày, đúng là không có gì thì không dễ nói chuyện mà.
"Anh đưa số tài khoản của anh cho tôi" cô thực tế và trực tiếp đến độ dùng tiền chồng không cần suy nghĩ để thực hiện mục tiêu riêng của mình vậy đó.
"Ting ting" một số tiền liền được chuyển qua tài khoản của Thục Xu.
Hắn kinh ngạc nhìn cô.
"Đừng quá bất ngờ, quà gặp mặt nho nhỏ thôi.
Tôi tên là Mễ Lam, sau này sẽ đến đây lấy tin tức thường xuyên, mong Thục quản lý đây nể mặt chút."
Thục Xu liền thay đổi sắc mặt 360 độ.
[...]
Cả buổi chiều xong mọi việc cả rồi, trên đường về Mễ Lam thấy thiếu thiếu thông tin gì đó.
Cô vỗ đùi cái chát.
"Ầy! quên hỏi Thục quản lý, tiểu thịt tươi chổ ổng, người nào có tư sắc nhất rồi"
Người lái xe: "..." phu nhân nên tém tém lại.
Hắn không biết có nên báo mấy lời này lại cho thiếu gia không nữa..
Nahưng với sức ăn trâu bò ăn không lại của cô tin chắc rằng sớm muộn cũng phải đi tìm bác sĩ xin thêm thực đơn giảm cân.
"Canh hôm nay ăn thật là ngon! Rột Rột" uống mấy ngụm canh thật thoải mái trong người..
Người hầu trong nhà này bao gồm cả Dì Du và quản gia Tư đều đã dần quen thuộc với cách ăn uống này của thiếu phu nhân.
Họ chắc do cô ấy đã từng đối diện với sinh tử, nên mới hiểu ra chân lý sống là phải ăn ngon và ăn nhiều như thế.
Mễ Lam ăn no thì liền nằm xuống bắt chéo chân nhịp nhịp.
Tư thế nằm suy nghĩ cũng bá đạo đến mức không còn miếng thục nữ nào dính trên người.
Cô nghĩ xét theo cái cuộc đời này thì cô nên tạm thời ăn bám ông chồng tài phiệt kia trước, sau đó tính đường lui sau.
Nếu giờ cô ly hôn để có được tự do, nhà họ Dinh cũng sẽ bồi thường một phần tài sản khá lớn.
Nhưng nên nhớ núi ăn mấy cũng mòn, hết sạch tiền thì phải làm sao.
Ra đời kiếm tiền như kiếp trước luôn bị người ta ức hiếp, cảm giác đó rất khó chịu.
Thiết nghĩ tên Dinh Tử Kiến kia và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cũng chẳng ai đụng đến đời tư của ai, thì cứ như vậy mà sống vui vui vẻ vẻ cuộc đời của riêng nhau thôi.
Nằm ngó ngó ra ngoài cửa, đột nhiên Mễ Lam thở dài.
Chồng cô là ai, mặt mũi ra sao, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng nhìn thấy.
Một tấm ảnh cũng không có luôn.
Mà kiểu chồng như hắn cô cũng chẳng cần, chỉ có điều nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể trách à nha.
Do chủ nhân trước của cuộc đời này quá cố chấp làm chi, nên mới gây nghiệp như vậy.
Thôi được, cô sẽ giải quyết thay cô ta, người nào đó an nghỉ đi.
[...]
Cuối cùng cũng được về nhà.
Mễ Lam thật hào hứng làm sao.
Xe riêng đưa cô đến trước biệt thư Dinh gia.
Mễ Lam bước xuống xe, cô nhìn qua trái qua phải nhìn lên nhìn xuống.
"Woa!! đừng nói chúng ta ở đây nha"
Mọi người xung quanh liền gật đầu.
Thiếu phu nhân nhà họ đúng là mất trí thật rồi.
Cô đi mấy bước rồi liền quay ngược lại:
"Chồng tôi có phải rất giàu không?"
Mọi người: "..." sau đó đồng thời gật đầu.
Mễ Lam vuốt vuốt cằm.
Thế mới được chứ, đúng là khổ tận cam lai là đây.
Cuộc đời còn lại của cô chỉ cần ăn bám là được.
Sau đó cô nghênh ngang bước vào biệt thự.
Để lại một đám người hầu: "Cảm thấy ánh mắt của thiếu phu nhân thật giống...." một kẻ lưu manh.
[...]
Mễ Lam về phòng mình, cô liền lập tức lăng trên chiếc giường kingsize mềm mịn.
"Làm một người giàu có rãnh rỗi thật thích mà" haha
Ngồi dậy, Mễ Lam mở tất cả các tủ ra.
Nào là giày dép, trang sức, nước hoa, túi sách, đồ hiệu..
Ôi mẹ ơi..
cô phải nhéo mình mấy cái để xác nhận mình thật sự sống dậy rồi.
Quá mê người.
Cô nhìn lên bàn trang điểm phía trái căn phòng, trên bàn có chiếc ví nhỏ, mở ra thì đó là giấy tờ tuỳ thân của cô.
Ngồi dọc phá ít son phấn trên bàn.
Mễ Lam kéo hộp tủ ra thì thấy một chiếc thẻ đen.
"Đù!!! loại thẻ của kẻ siêu giàu.
Xài vô hạn mức thế này.
thật là sướng quá đi." Mễ Lam nghĩ nghĩ phải đi mua sắm, chơi bời một trận mới được.
Nghĩ tới ông chồng tài phiệt nhà mình, hắn có người yêu của hắn bên ngoài, thì cô cũng đi bao vài anh trai đẹp trong giới điện ảnh để giải sầu chứ.
Lam mê trai hiện thân.
[...]
Một buổi tối tin nhắn trên điện thoại của Dinh Tử Kiến không ngừng kêu in ỏi.
Hắn cau mày nhìn tin tiền trong thẻ đang bị ai đó xài vô tội vạ.
"Trình Tống, gọi về quản gia Tư, hỏi phu nhân đâu rồi?" Hắn hôm qua mới nhận được tin cô ấy đã xuất viện về nhà.
Hôm nay lại có người sử dụng thẻ như thế này thì chỉ có thể.....!Nhưng rất không đúng....!Trước kia cô ta chưa từng sử dụng nó.
Trình Tống gọi ngay cho quản gia Tư xác nhận thiếu phu nhân cùng một số người hầu đi mua sắm rồi.
Trợ lý Trình cũng kinh ngạc.
Dinh Tử Kiến nghe xong không nói gì..
Hắn chỉ nhìn chiếc điện thoại của mình tin nhắn vẫn tiếp tục kêu không có ý dừng lại này.
"Cậu đã đặt vé tuần sau quay về chưa? Đổi lại ngày mốt quay về."
Trình Tống gật đầu đi đổi vé.
Hắn nghĩ hình như thiếu phu nhân ở nhà quậy tung nốc kiểu gì rồi mới khiến Dinh Tổng phải đích thân về thu xếp.
[...]
Kiếp trước Mễ Lam làm về báo chí, cô rất thích nghề moi tin tức này.
Biết được bí mật của người khác là điều rất thú vị với cô.
Một con nhiều chuyện chính hiệu.
Toà soạn trước đó không cho cô làm bên mảng điện ảnh, mà lại là mảng án mạng lớn.
Nên mới khiến sự tò mò quá độ của cô hại chết chính mình.
Lần này Mễ Lam quyết phải làm về điện ảnh.
Tuy giờ đổi đời rồi nhưng vẫn nên đi làm để có nhiều bạn bè, như thế sẽ vui hơn.
Cửa tòa soạn lớn:
Lễ tân nở nụ cười thân thiện với cô:
"Xin hỏi vị tiểu thư đây có hẹn trước không ạ?"
Mễ Lam cũng lịch sự đặt hồ sơ của mình lên phía bàn lễ tân đáp: "Tôi đến đây phỏng vấn, vài hôm trước đã có gửi mail qua rồi"
Lễ tân nói cô ngồi chờ một tí rồi gọi lên phòng nhân sự thông báo.
Mễ Lam sau đó đi đến phòng nhân sự.
Trong phòng trưởng nhân sự lật tới lật lui hồ sơ của cô, người chưa từng có kinh nghiệm, chưa từng đi làm qua bất cứ việc gì! Không có bất kỳ bằng cấp gì.
Ông ta ngước lên nhìn cô một lượt, trong lòng nghĩ cô gái này muốn đến đây phá miếu à.
"Xin lỗi, hồ sơ của cô không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi." Ông nói xong vứt hồ sơ trở ngược lại, ánh mắt còn không thèm cho thêm một chút.
Mễ Lam vẫn ngồi im đó.
Ông ta tức giận nói thêm:
"Trước khi làm gì..
Nên tự lượng sức mình" rồi định đứng dậy đi ra ngoài trước luôn, mặc kệ cô.
Mễ Lam lúc này mới lên tiếng:
"Đúng là tôi không có bất kỳ bằng cấp hay kinh nghiệm nào.
Nhưng tôi tin mình sẽ đảm nhiệm tốt vai trò này" vẻ mặt hết sức tự tin, không biết lấy từ đâu ra.
Trưởng nhân sự muốn cười phá lên tại chỗ:
"Dựa vào cô?"
Mễ Lam gật đầu: "Dựa vào tôi là vợ của Dinh Tử Kiến, tòa soạn này có cổ phần của công ty chồng tôi"
......
.......
........
Ba mươi phút sau đó Mễ Lam đang ngồi uống trà ở gần đó thì nhận được cuộc gọi ở phòng nhân sự.
Cô được nhận.
Bởi cô đã nói mà, làm người có hậu thuẫn tốt thì không cần cúi đầu chịu khổ.
Cmn cái danh "vợ Dinh Tử Kiến" dùng được việc thật nha.
[...]
Tiếp tục màng 1 cảnh 2, tái diễn:
Cô đến trường quay, theo bản năng mà thôi.
Hỏi một vài người ở đây mới tìm tới chổ quản lý trường quay.
"Anh Thục quản lý trường quay đúng không?"
Thục Xu nhìn cô một lúc.
Cô gái này hắn không quen, gầy đến độ này thì diễn cái nỗi gì, muốn vô làm quen để tìm vay diễn à.
"Cô quá gầy, không thích hợp vai diễn nào ở đây, tôi rất bận, không rãnh tiếp cô..
Mời" Hắn đến nhìn còn không thèm nhìn tiếp, đưa tay chỉ ra hướng cửa.
Lại cái kiểu cách không biết bà đây là ai nữa rồi.
Xem bà tung chiêu cuối ra thì nhà ngươi sẽ biết thế nào là ma cao một trượng.
Mễ Lam nhướng nhướng mày, đúng là không có gì thì không dễ nói chuyện mà.
"Anh đưa số tài khoản của anh cho tôi" cô thực tế và trực tiếp đến độ dùng tiền chồng không cần suy nghĩ để thực hiện mục tiêu riêng của mình vậy đó.
"Ting ting" một số tiền liền được chuyển qua tài khoản của Thục Xu.
Hắn kinh ngạc nhìn cô.
"Đừng quá bất ngờ, quà gặp mặt nho nhỏ thôi.
Tôi tên là Mễ Lam, sau này sẽ đến đây lấy tin tức thường xuyên, mong Thục quản lý đây nể mặt chút."
Thục Xu liền thay đổi sắc mặt 360 độ.
[...]
Cả buổi chiều xong mọi việc cả rồi, trên đường về Mễ Lam thấy thiếu thiếu thông tin gì đó.
Cô vỗ đùi cái chát.
"Ầy! quên hỏi Thục quản lý, tiểu thịt tươi chổ ổng, người nào có tư sắc nhất rồi"
Người lái xe: "..." phu nhân nên tém tém lại.
Hắn không biết có nên báo mấy lời này lại cho thiếu gia không nữa..