-
Phần 2
4.
Cố Thần Kỳ dẫn tôi đến một gian phòng khách.
"Hôm nay cô ngủ ở đây đi, tôi đi trước."
Anh ấy vội vã muốn đi, nhưng mà tôi gắt gao kéo anh ấy lại.
Anh muốn đi, tôi kéo lại, anh muốn đi, tôi kéo lại.
Sau đó, anh bị tôi kéo liền ngã nhào xuống mặt đất......
“Tê......”
Anh giống như bị tôi đè đau.
Tôi nâng mặt anh : "Anh đẹp trai, khó trách tôi thấy anh quen mắt như vậy, thì ra anh là cháu trai lớn của tôi."
“Hắc hắc! Cháu trai lớn, đến bồi dì nhỏ ngủ đi!”
“Hôm nay con không tiện lắm, dì muốn, hôm khác?”
“Có cái gì không tiện, "Tôi nhìn anh.
" Anh đang gặp dì cả rồi à?”
Khóe miệng anh giật giật, đẩy tôi sang một bên.
Anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, anh đẩy tôi, tôi đẩy anh.……
“Cháu trai lớn, dì nghĩ......”
“Dì không muốn!”
“Không phải, ta muốn...... “
“Nôn......”
Tôi nôn lên người anh.
"Hắc hắc, thoải mái rồi," tôi cười cười.
"Ngủ ngon nha~cháu trai lớn~" sau đó ngủ thiếp đi.
Trưa ngày hôm sau......
Có ai có thể cho tôi biết lý do tại sao tôi nhớ rất rõ về đêm qua không? ω ╥`) 。
Thương thiên a! Tôi phải đối mặt với Cố Thần Kỳ thế nào đây!
Tôi cẩn thận từng li từng tí xuống lầu, hô~may mà Cố Thần Kỳ không có ở đây.
Mẹ Cố ngồi ở phòng khách xem TV.
Hai mắt tôi tỏa sáng, "Dì, dì cũng thích<<Chân Hoàn truyện>>?!”
“Gọi chị...... " bà kéo tôi qua.
" Mau tới mau tới, nên thưởng một nhất trượng hồng rồi.”
5.
Lúc nhìn một nhất trượng hồng, tâm tình tôi thập phần thấp thỏm, sợ lát nữa Cố Thần Kỳ cũng thưởng cho tôi một nhất trượng hồng.
Im lặng một lúc...
"Đêm qua em cùng Thần Kì đánh nhau?"
“A? "Tôi có chút hoảng hốt," Không...... Em uống nhiều quá, quên mất......”
“Ai u, vừa rồi quản gia nói miệng vết thương của nó bị rách ra, nửa đêm hôm qua đã đi bệnh viện rồi.”
“Vết thương? "Tôi khóc không ra nước mắt, trên người anh ta còn có vết thương?!
Không phải là đêm qua lúc tôi nhào vào anh ta khiến vết thương rách ra chứ?
“Anh ấy... không sao chứ? "
Tôi cẩn thận hỏi.
“Bị đâm hai dao, miệng vết thương mới khép lại, lại rách ra, sao không trực tiếp chết đi, "
Mẹ Cố ngoài miệng oán giận, đáy mắt vẫn tràn đầy lo lắng,"Em ăn chút gì trước đi, lát nữa theo chị đi bệnh viện đưa cơm.”
Trên xe......
Tôi cúi đầu, chắp tay trước ngực......
Ông trời phù hộ Cố Thần Kỳ không có việc gì......
Phật tổ phù hộ......
Bồ Tát phù hộ......
Thái thượng lão quân phù hộ......
Cố Thần Kỳ ngươi ngàn vạn lần không thể có việc gì a......
Đến bệnh viện, ba Cố đang nói chuyện với bác sĩ.
“Ông xã, "Mẹ Cố vội vã đi qua,
" Thần Kì thế nào rồi?"
“Không có chuyện gì lớn," ba Cố nói với mẹ Cố, ánh mắt lại nhìn thẳng vào tôi.
"Hôm qua nó không cẩn thận bị ngã, vết thương nứt ra, bác sĩ nói phải ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày."
Cố Thần Kỳ cơm nước xong, mẹ Cố rốt cuộc nhịn không được khóc lên.
"Con để cho ta nói các ngươi cái gì tốt a, hai anh em các ngươi, không đứa nào ở nhà, thật vất vả trở về một lần, một người bị thương, một người ly hôn, cuộc sống này còn thế nào qua a~ô~"
Ba Cố vỗ vai bà an ủi.
“Ba, ba và mẹ về trước đi, con muốn yên tĩnh một mình.”
“Một mình con, không có ai chăm sóc sao được? "
Mẹ Cố còn đang nức nở.
“Vậy để Trì Tiểu... dì ở đây chăm sóc con trước đi. "
Trên mặt Cố Thần Kỳ hiện lên một tia mất tự nhiên.
" Hai người về trước đi.”
Ba Cố nhìn anh, lại nhìn tôi, cuối cùng cũng không nói gì, mang mẹ Cố đi.
Nhớ lại ánh mắt vừa rồi của ba Cố, tôi rùng mình một cái.
Vì sao ánh mắt của ông giống như bắt gian, rõ ràng giữa tôi và Cố Thần Kỳ không có gì cả!
“Vết thương của anh, có khỏe không?
“Không tốt lắm, "
Cố Thần Kỳ nhìn chằm chằm tôi.
" Ngày hôm qua bị một con ma say đánh ngã, còn bị nôn ra cả người.”
Rõ ràng người say rượu này là tôi, tôi phải làm gì? Làm sao xin lỗi anh ta mới không trả thù tôi?
6.
Là chọn loại trà xanh nhu nhược? Hay là than thở khóc lóc?
“Gọi em là Trì Tiểu Tiểu được không? "
Giọng anh có chút lạnh lùng.
Tôi không biết như thế nào chân mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ xuống.
"Ngài gọi tôi là cái gì đều được!Chỉ cần đừng đánh tôi đừng mắng tôi đừng trả thù tôi, bắt tôi làm cái gì đều được!Anh anh anh... "
Cố Thần Kỳ có chút không biết làm sao," Tôi trả thù cô làm gì? Cô mau đứng lên!”
“Anh thật sự sẽ không trả thù tôi?”
“Tại sao tôi phải trả thù cô? Vết thương trên người tôi cũng không phải do cô đâm. Mau đứng lên!”
“Anh thề đi, sẽ không đánh tôi sẽ không mắng tôi sẽ không trả thù tôi.”
“Nếu không đứng lên, tôi sẽ tìm người đâm cô hai đao!
Tôi vội vàng đứng lên.
"Hiện tại chính là xã hội pháp trị, hơn nữa cô cũng không phải cố ý, tôi còn có thể tìm cô tính sổ sao ?"
“Làm sao tôi biết được? Người một nhà các anh tính tình đều rất quái...... "
Tôi nhỏ giọng lầm bầm.
“Cái gì?"
“Ta hỏi anh có khát hay không tôi rót nước cho anh uống..."
Tôi vội vàng rót nước cho anh.……
“Anh ăn táo không? Tôi gọt táo cho anh. "
“Chuối này cũng không tệ lắm, cho anh. "
Tôi đưa chuối đã bóc sẵn cho anh.
“……Còn muốn uống nước không? Cho anh nước. "
Tôi lại rót nước cho anh.……
Cứ như vậy, Cố Thần Kỳ nửa giờ uống ba ly nước, ăn hai quả chuối một quả táo.
Cố Thần Kỳ: “...Mệt mỏi quá. Cô đỡ tôi một chút, tôi, tôi muốn đi vệ sinh......”
Tôi lại đứng dậy đỡ anh ấy.
Trong nhà vệ sinh, Cố Thần Kỳ nhìn vào gương.
“Trông nó có đáng sợ không? “
Làm một cái mỉm cười biểu tình,(^^)
“Rõ ràng là rất đẹp trai mà.……”
Cùng Cố Thần Kỳ ở chung vài ngày, tôi cảm thấy mình hận gả đi, nếu không tại sao nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ta liền muốn gọi ông xã...
Nhưng anh thật sự rất tốt, nói chuyện cũng rất ôn nhu, cùng Cố Thần Nhiễm lạnh như băng dáng vẻ tuyệt không giống, quả thực là hình mẫu lý tưởng của tôi (* ˘︶˘*).。.♡
Bởi vì chuyện lúc trước, để bày tỏ xin lỗi, tôi quyết định mời anh ta ăn cơm.
Đến cửa phòng, tôi đang chuẩn bị gõ cửa, cửa lập tức mở ra.
Tôi thở dài, đẹp trai quá!
7.
Chỉ thấy anh một thân trang phục thoải mái, dáng người thon dài cao ngất, một đôi mắt phảng phất biết nói.
Làm sao bây giờ? Anh ấy đẹp trai quá, tôi rất yêu!
"Tôi đang muốn đi tìm cô, ngày mốt tôi phải trở về quân doanh."
Anh cười nói.
"Vì cảm ơn cô mấy ngày nay chiếu cố, tôi muốn mời cô ăn cơm!"
Tôi cũng cười, "Vậy chúng ta thật sự là tâm linh tương thông a! Em đang chuẩn bị mời anh ăn cơm đây.”
“Ha ha, vậy cô chờ tôi một chút, cô nghĩ xem ăn cái gì.”
Trời khá lạnh, nên chúng tôi quyết định ăn lẩu.……
"Cố Thần Kỳ, anh thích loại con gái như thế nào?" tôi vẫn hỏi ra vấn đề này, mặc dù tôi biết chúng tôi không có khả năng ở bên nhau.
“Tôi cảm thấy cô như vậy cũng không tệ nha.”
Anh trả lời không chút để ý, nhưng tim tôi lại đập thình thịch.
A ô!! Anh cảm thấy tôi không tệ!
“Không giống như chúng ta một năm không về nhà hai lần, muốn có bạn gái rất khó.”
“Sao có thể? Anh vừa cao vừa đẹp trai lại săn sóc, con gái thích loại người như anh.”
“Vậy sao? "Cố Thần Kỳ gãi đầu, lại vùi đầu ăn lẩu.
“Cái đó... "Anh lại ngẩng đầu.
" Sau khi anh về bộ đội, có thể phải sang năm mới mới về được.”
“Ừ. " Tôi mấy tháng cũng không gặp được nam nhân vừa đẹp trai vừa đáng yêu này, ô ô ô (┯ ┯)~
“Mỗi tối sau chín giờ, em có thể gửi tin nhắn cho tôi.”
Mắt tôi sáng lên.
"Được được.……”
Tôi có chút hối hận vì đã gọi mấy chai rượu, cuối cùng là...... tôi lại uống say.