-
PHẦN VIII
Pt.8
Diêu Tiểu Nhan chầm chậm thò đầu ra, “Tớ cảm giác cậu không cần tớ nữa nhỉ.”
Tôi lại quá cần ấy chứ, tôi kéo lấy tay cậu ấy, Đoạn Dĩ Diễn hắng giọng đẩy ẩn ý.
Nhưng tôi lấy hơi sức đâu mà để ý, vội vàng lôi con bé vào phòng.
“Tớ còn tưởng rằng cậu không để ý đến tớ nữa chứ.”
Diêu Tiểu Nhan xua tay, “Tớ đã sập phòng biết bao nhiêu lần, bây giờ trái tim tớ đã vững trãi tựa như ngọn núi lớn, làm gì có chuyện vì một người con trai mà sứt mẻ tình chị em được, bây giờ hai người chỉ cần yêu đương ngọt ngào là được.”
Tôi vội vàng phản bác, “Nhưng anh ấy là…”
“Sau đó thì sao?”
Diêu Tiểu Nhan vừa dứt lời, trong lòng tôi dường như có một tia hoảng loạn xẹt qua, thế nhưng cũng lại có một chút hạnh phúc.
Không đúng! Rõ ràng đó là Đoạn Dĩ Diễn mà tôi gh.ét nhất cơ mà!
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêm túc khẳng định, “Người mà tớ thích là Kỳ Xuyên, vào lúc tớ đơn độc, anh ấy thường xuyên ở bên tớ, Đoạn Dĩ Diễn thì khác, vô cùng đáng gh.ét, thường xuyên bắt nạt tớ, còn nói những lời khiến tớ khó hiểu nữa.”
Giọng nói của tôi càng lúc càng nhỏ dần.
Diêu Tiểu Nhan không chút lưu tình mà véo má tôi, “ Ân Ân, cậu tính sao?”
Lúc này tôi thật sự rất muốn khóc.
Thì ra, người ngoài cuộc lúc nào cũng có cái nhìn sáng suốt hơn cả.
10.
Từ nhỏ, tôi hầu như được một tay mẹ nuôi lớn, nhìn bề ngoài thì có vẻ rất gì và này nọ, nhưng nội tâm thì lại cực kỳ nhạy cảm.
Tôi tựa người vào cửa sổ, gió đông thổi tới, lạnh như thấu xương.
Khi nhắm mắt lại, đầu óc như trôi về một nơi xa, có vô số những hình ảnh cứ chen chúc nhau hiện lên, khi thì là Kỳ Xuyên, lúc lại là người ấy.
Thời gian mới đến Đoạn gia, tôi cảm thấy lạ lẫm với mọi thứ ở đây, thường khóc một mình, những lúc ấy chỉ có Kỳ Xuyên phát hiện, ánh mắt anh dường như lúc nào cũng ở trên người tôi.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp người nào dịu dàng như anh, anh chưa từng phàn nàn tôi phiền phức thế nào, yếu đuối ra sao, mỗi lần tôi khóc xong đều sẽ biểu diễn một màn ảo thuật, sau đó đưa cho tôi một chiếc kẹo thật nhiều màu sắc.
Ánh mắt anh lúc nào cũng sáng long lanh, “Ăn đồ ngọt sẽ không cảm thấy buồn nữa.”
Tôi cẩn thận hỏi anh, “Vì sao anh lại đối tốt với em thế?”
Anh cúi người rồi khẽ thì thầm vào tai tôi, “Bởi vì, cũng đã từng có người đối xử tốt với anh như thế, anh muốn đem sự ấm áp đó lan tỏa đến em.”
Người từng bị ướt dưới mưa, thường muốn giúp người khác che ô mà.
Kể cả tôi có thể chỉ là một trong những người được anh quan tâm, thì trái tim lạc lõng này cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Càng ngày tôi càng ỷ lại vào Kỳ Xuyên, nhưng cũng không biết đây có được tính là thích anh ấy hay không.
Tôi đem tất cả những chiếc vỏ kẹo sặc sỡ màu để vào 1 chiếc hộp nhỏ bên cạnh đầu giường, tôi cứ nghĩ, đợi đến ngày khi đã tích đủ 999 chiếc vỏ như thế, tôi sẽ lấy hết can đảm mà nói với anh, “Nhờ có anh, bây giờ em đã trở nên rất ngọt ngào, anh có muốn thử một chút sự ngọt ngào đó không?”
Thế nhưng bây giờ, vẫn chưa kịp đợi đến ngày ấy, tôi đã không còn thích ăn kẹo nữa rồi.
Cuối cùng tôi đã hiểu ra rằng, thì ra ỷ lại và thích ai đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Thích là gì?
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Đoạn Dĩ Diễn.
Nghĩ đến anh mặt liền đỏ tía tai, tim đập thật nhanh, lúc gặp mặt không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vừa muốn đến gần mà vừa muốn tránh đi thật xa, cảm xúc của tôi sẽ do hành vi của anh kiểm soát.
Khi biết được anh đã bỏ cả cuộc thi tin học để đến viện chăm sóc tôi, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, có chút bay bổng,...
Tôi không phải là kế hoạch B, cũng không phải là lựa chọn E, càng không phải là 1 sự dự bị nào, tôi là đáp án duy nhất của anh ấy.
Nhưng khi nghĩ đến thân phận kẹt giữa hai đứa, cả người tôi như bị một tảng đá lớn đè lên, không thể động đậy, trong lòng khó chịu đến tột cùng.
“Lạnh không?”, không biết Đoạn Dĩ Diễn đã bước vào tự lúc nào.
Tôi ngơ ngác, “Anh làm sao vào được?”
Anh khẽ cười, không đáp mà hỏi ngược lại, “Anh nên ở bên cạnh em với thân phận gì đây?”
Khoảnh khắc này, ánh mắt anh nghiêm túc vô cùng, làm sao tôi có thể không cảm nhận được chứ.
Tôi cụp mắt, gắng sức đẩy anh ra, “Còn có thể là thân phận gì, anh là anh trai của em.”
Đoạn Dĩ Diễn nhướn mày, “Anh trai?”
Anh nheo mắt đỡ mặt tôi lên, “Em đang giận anh?”
Vành mắt tôi bắt đầu đỏ lên, “Là ai b.ắt n.ạt em, khiến em khóc? Là ai thường xuyên nói những lời khó hiểu khiến em cảm thấy bực bội? Là ai khiến em chán ghét như thế?”
Anh gấp gáp đưa những ngón tay lạnh buốt lên vuốt ve nơi khóe mắt tôi, “Đừng khóc!”
Một lúc lâu sau, Đoạn Dĩ Diễn mới cứng nhắc mở miệng, “Chán ghét anh?”
“Ừm.”
“ Ân Ân, không phải là em thích anh sao?”
Tôi hoảng hốt trốn tránh, “Không thích.”
“Nếu như em không có điều gì phải giấu diếm, vì sao không dám nhìn anh mà nói.”
Đúng, tôi chính là có điều đang muốn giấu diếm nên mới không dám nhìn anh.
Đoạn Dĩ Diễn hắng giọng, quay người rời đi.
Thế nhưng mới đi được mấy bước, anh bất ngờ quay người lại, ôm chặt tôi vào lòng, chầm chậm nói, “Vậy thì từ hôm nay, em bắt đầu thích anh là được.”