-
Phần II
Pt.2
Tôi chấn kinh nhìn qua, một bàn tay sạch sẽ xinh đẹp đang nhào bột, dường như nhận ra tầm mắt của tôi, mi mắt anh khẽ cong lên, nhìn tôi rồi cười.
Trong lòng vừa bực bội lại vừa ấm ức, tôi hỏi lại, “Làm sủi cảo mà cũng phải viết nhật ký? Rõ ràng là anh cố ý mà.”
Đoạn Dĩ Diễn lười biếng cất lời, “Xem trộm nhật kí của anh?”
Anh không khỏi buồn cười mà hỏi tiếp, “Anh không trách em xâm phạm quyền riêng tư của mình, vậy mà em ngược lại còn cắn anh một cái, hửm?”
“Anh!”
Anh nhướn mày, đem theo một nụ cười đầy ý vị nhìn về phía tôi, vô cùng đắc ý.
Tôi mệt mỏi cúi đầu, quả thực, tôi đã xem trộm nhật kí của anh trước, lại cộng thêm tự mình suy diễn, nên mới trở thành trò cười như thế này.
Lần đầu tiên giao đấu, tôi đã thất bại, lại còn vô cùng thảm hại nữa chứ.
Kỳ Xuyên chuyển cho tôi một tờ giấy ăn để tôi lau nước mắt, tôi quay đầu đi chỗ khác, bụng bảo dạ không được nhận.
Khó khăn đi đến trước mặt Đoạn Dĩ Diễn, tôi ôm lấy cánh tay anh mà nhí nhéo một hồi, “Làm sao em lại có thể hiểu lầm anh được chứ? Em hồ đồ quá.”
Khi nước mắt (có lẽ là cả nước mũi nữa) của tôi vương lên bộ trang phục sạch sẽ đến cao độ của Đoạn Dĩ Diễn, tôi lại cảm thấy dường như mình đã thắng rồi.
Đoạn Dĩ Diễn hất cằm, yết hầu khẽ động đậy, “Bỏ anh ra.”
Tôi lập tức buông tay, lúc quay người rời đi còn không quên bonus cho anh một ánh nhìn sắc lẹm.
Đoạn Dĩ Diễn thật sự quá nguy hiểm, sau này ai mà nhìn trúng anh ấy chắc chắn là thị lực có vấn đề
2.
Ngoài cương vị là anh trai trên danh nghĩa, Đoạn Dĩ Diễn cũng là đàn anh trong trường của tôi nữa.
Không biết là thứ ngh.iệt d.uyên gì mà tiết thể dục của hai lớp chúng tôi lại trùng với nhau.
Trong lớp tôi có tới một nửa là fan hâm mộ của Đoạn Dĩ Diễn, suốt cả tiết thể dục xung quanh tôi đều là những đợt ríu ra ríu rít không ngừng, “Đoạn Dĩ Diễn thật là đẹp trai, nụ cười của anh ấy mới mê người làm sao, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để làm idol luôn ấy.”
Tôi không hề coi trọng những điều này, thậm chí còn muốn cười thật lớn, “Tính cách thì kì quái, cười đẹp cũng có tác dụng gì?”
“ Ân Ân, cậu thân thiết với Đoạn Dĩ Diễn lắm sao? Làm sao cậu biết anh ấy kỳ quái?”
“Không quen!”, tôi lập tức phủ nhận, “Thường có câu tâm sinh tướng, từ vẻ bề ngoài yêu nghiệt ấy liền có thể thấy được tính cách của anh ta khó chịu như thế nào.”
“Cũng có thể là mắt cậu có vấn đề rồi. Thế cậu cảm thấy ai đẹp trai?”
“Kỳ Xuyên”, tôi không do dự mà đáp luôn.
Đẹp trai ấm áp, độc nhất vô nhị.
Tôi đỡ mặt, không kìm được mà bất giác nở nụ cười, vành tai cũng hơi nóng lên.
Bạn cùng bàn tôi đột nhiên hét lên, “Đoạn, Đoạn Dĩ Diễn!”
“Đừng nhắc đến cái tên ấy trước mặt tớ, mất hứng chết đi được.”
“Ồ? Ai mất hứng vậy?”
Khi ấy từ sau lưng tôi một đợt gió lạnh thổi qua, khiến cho da gà da vịt đều thi nhau nổi lên.
Sao lại là âm thanh quen thuộc này chứ, lẽ nào là…
Tôi nuốt nước bọt, sống lưng lạnh toát.
Bây giờ kể cả tôi có quỳ xuống đây, Đoạn Dĩ Diễn cũng sẽ không tha cho tôi đâu.
Sợ hãi đến cực độ, tôi cảm giác như mình đã bị tê liệt vậy.
Sau khi cố nén nỗi sợ hãi vào trong lòng, tôi khó khăn mở miệng, “Nói Đoạn Dĩ Diễn là yêu nghiệt có gì sai? Anh ấy không phải là người đánh cắp trái tim thiếu nữ sao? Mỗi một khoảnh khắc đều giải phóng sức hút không thể chối từ của mình, nụ cười của anh ấy chính là món quà mà ông trời đã ban tặng…”
Vừa dứt lời, từ sau lưng truyền đến một trận cười lớn.
Tôi chầm chậm quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Đoạn Dĩ Diễn tay cầm bóng rổ, mà anh hình như cũng vừa cười vừa nhìn về phía tôi.
Nhưng sự chú ý của tôi đã đổ dồn vào đường cơ bắp rõ ràng ở trên cánh tay rắn rỏi của anh, cỡ tôi chắc chỉ một quyền là đi rồi
Không đợi Đoạn Dĩ Diễn lên cơn, tôi liền nhanh nhẹn lùi về phía sau, vậy mà lúc này anh lại nở nụ cười mà đối với tôi là nụ cười chân thành nhất tôi đã từng nhìn thấy từ khi chào đời.
Thế rồi anh thản nhiên đưa ngón trỏ ra rồi nói, “Lại đây.”