-
Phần X
Đã lâu lắm rồi tôi không gần gũi với bà như thế này, tôi vẫn tưởng rằng mẹ vẫn xinh đẹp như ngày nào chứ.
Sao đột nhiên lại… già rồi, giữa mi tâm còn lộ rõ vẻ mệt mỏi không dễ che giấu.
“Mẹ ra ngoài công tác cùng chú Đoạn vất vả lắm sao?”
Khương Vận Hà biểu tình có chút hoảng loạn, “Mau vào đi.”
Mẹ vẫn như thế, chẳng chịu tâm sự điều gì với tôi cả, tôi chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời bước vào phòng Đoạn Dĩ Diễn mà thôi.
Nhìn thấy tôi đi vào, gương mặt anh dần dần dãn ra, “Tìm anh có chuyện gì?”
Tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc, để bản thân bình tĩnh lại trong thời gian ngắn nhất có thể, “Mẹ bảo em mang sữa vào cho anh.”
Anh dùng một ngữ khí đầy cợt nhả hỏi tiếp, “Nghe lời như vậy?”
“Uống thì uống không uống thì thôi”, nói rồi tôi đặt ly sữa xuống định rời đi.
Nhưng Đoạn Dĩ Diễn đã phản ứng nhanh hơn, chưa kịp ra ngoài, cả người đã bị anh kéo trở lại.
Tôi lúng túng nghiêng đầu, tránh không nhìn vào mắt anh, “Mẹ em ở dưới nhà, anh tốt nhất nên buông tay ra.”
Đoạn Dĩ Diễn dường như chẳng mảy may quan tâm đến điều đó, anh thậm chí còn dám đẩy tôi vào tường, “Vậy thì sao chứ?”
Anh nheo mắt, ngữ khí lạnh đi mấy phần, “Trốn anh, vậy tại sao lại ngồi sau xe Kỳ Xuyên?”
Anh càng lúc càng đến gần, “Đoạn Ân Ân, là tôi chiều em quá.”
Cả người tôi run lên, “Anh đang ghen?”
“Ghen?”, Đoạn Dĩ Diễn đằng hắng một tiếng, cố tỏ ra như không có gì, “Anh không có.”
Xong cmnr, sao tự nhiên tôi lại nói ra những lời này chứ.
Thế rồi anh hỏi tiếp, “Đã trốn đủ chưa?”
Lúc hai mắt chạm nhau, cả người tôi nóng ran, hai bên má cũng cảm giác bỏng rát.
Tôi không giấu được sự tủi thân mà đáp, “Người ta nói mẹ em là một hồ ly tinh không xứng với bố anh, em là con gái của hồ ly tinh, vậy thì càng không xứng đáng với anh rồi, Đoạn Dĩ Diễn, em không muốn liên lụy đến anh nữa.”
Anh vốn dĩ có thể có một cuộc đời tươi sáng, không có lý do gì mà phải sống trong những lời đồn đại và phỉ báng của người đời được.
Đoạn Dĩ Diễn dựa cằm lên đầu tôi, “Anh thật sự mong được em liên lụy.”
Rất lâu sau đó chúng tôi mới ra khỏi tư thế đó, Đoạn Dĩ Diễn nghiêm túc cảnh cáo tôi rằng không được phép tránh mặt anh nữa nếu không sẽ bị trừng phạt.
Trước giờ anh nói được làm được, cho tôi 10 l.á g.an tôi cũng sẽ không dám nữa.
Tối hôm đó, hai đứa cùng nhau xuống lầu, Khương Vận Hà vui mừng ra mặt, bà tưởng chúng tôi đã làm hòa rồi.
Trớ trêu, đúng là số phận trêu ngươi con người, chúng tôi thậm chí còn vượt qua cả sự hòa hợp ấy!
Tôi không dám nhìn bà, tội lỗi, bất an, từ sâu trong lòng có một cảm xúc hỗn độn vô cùng.
Đoạn Dĩ Diễn thì luôn luôn bình tĩnh, anh thậm chí còn cả gan nắm tay tôi ở bên dưới bàn ăn, dường như muốn nói với tôi rằng anh vẫn luôn ở đó, nhưng tôi thì không thể lấy được sự bình tĩnh thường ngày.
Tôi sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh toát, cả người căng như dây đàn, cảm tưởng như chỉ cần căng thêm một xíu nữa thôi, nó sẽ đứt luôn.
12.
Tôi và anh đã nói rõ, việc yêu đương của hai chúng tôi sẽ diễn ra trong âm thầm.
Trong mắt của mọi người chúng tôi vẫn là một cặp anh em như bình thường.
Có những lúc vì diễn xuất quá đà Đoạn Dĩ Diễn thậm chí đã nổi nóng với tôi.
“Ân Ân em gần đây thật sự là quá đáng lắm.”
Những lúc ấy Kỳ Xuyên lại kiên nhẫn giải thích, “A Diễn không phải người xấu, từ lúc em và cô tới đây, cậu ấy cho rằng chú Đoạn sẽ quên đi người mẹ quá cố của mình vì vậy thái độ mới có chút thiếu hợp tác.”
“Anh và cậu ấy lớn lên cùng nhau, tính cách của cậu ấy như thế nào có lẽ anh là người hiểu rõ hơn cả, đối với em và cô mặc dù vẫn chưa chịu mở lòng nhưng cậu ấy cũng chưa từng thực sự làm h.ại đến em.”
“Mà hình như gần đây em b.ắt nạ.t cậu ấy đúng không, A Diễn dường như không còn là cậu ấy của ngày xưa nữa rồi.”
Tôi chột dạ, không còn lời nào để biện giải, xem ra vở kịch này cũng quá chân thật rồi.
Cái gọi là “b.ắt n.ạt” của Kỳ Xuyên vừa mới xảy ra vào lúc anyx.
Trời xầm xì, mây đen xám xịt rồi đổ mưa lớn, Đoạn Dĩ Diễn cầm ô bình tĩnh đứng đợi tôi.
Trong lòng tôi có mặc cảm, nào dám cùng anh về nhà.
Đoạn Dĩ Diễn chỉ đành đưa ô cho tôi, lúc đó Kỳ Xuyên vừa hay xuất hiện, tôi bèn dùng ánh mắt hung tợn làm bộ như mới dành được chiếc ô từ trên tay anh rồi đắc ý rời đi.
Lúc Kỳ Xuyên đi tới nơi tôi còn cố tình để anh nhìn thấy nụ cười xấu xa sau khi dành được chiến lợi phẩm của mình.
Kết quả Đoạn Dĩ Diễn đội mưa về nhà, tối đến thì sốt cao.
Nhìn anh mệt mỏi nằm trên giường, tôi không đau lòng. Liền nhân lúc không ai để ý mon men bước vào phòng anh.
Chưa đợi tôi đến nơi Đoạn Dĩ Diễn đã cất tiếng gọi, “Ân Ân.”
“Làm sao anh biết là em”, tôi khổ sở quỳ gối trên sàn nhà, dựa đầu vào bên cạnh anh, trong khoảnh khắc tôi lại thấy lòng mình trở nên ấm áp.
Đoạn Dĩ Diễn bình thản, “Chỉ có em bước vào mới không gõ cửa thôi.”
Tôi lẩm bẩm, “Anh trai của em, em không cần gõ cửa.”
Câu nói đùa này khiến Đoạn Dĩ Diễn không nhịn được mà bật cười, “Làm nũng cơ đấy.”
Anh dịu dàng kéo tôi vào lòng, gương mặt vẫn luôn thường trực một nụ cười ôn nhu, “Lúc không ở bên nhau, em cũng trốn anh, lúc ở bên nhau em cũng trốn anh, Ân Ân đến lúc nào mới không trốn anh nữa đây?”
Trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu đến lạ thường, tôi đỡ lấy gương mặt anh mà nói, “Em sợ.”
Đoạn Dĩ Diễn khẽ trau mày đáp, “Có anh ở đây.”
Đến gần tôi thậm chí cảm nhận được cả hơi nóng phả ra từ mũi anh, “Người anh nóng quá.”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì Đoạn Dĩ Diễn bỗng vội vàng đắp chăn che kín người, “Thuốc của anh đâu?”
Giọng nói gấp gáp, vành tai thì chẳng biết vì sao lại đỏ lên.
Suýt chút nữa thì quên việc chính.
“Nguội mất rồi, để em đi hâm lại nhé.”
“Không cần”, Đoạn Dĩ Diễn gọi với, “em bón thuốc cho anh.”
Tôi phì cười, “Được để chị đây bón cho nào.”
Anh lim dim mắt vừa định nói gì đó thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.