Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39-4
Editor: Endy.
Phí Hiên cũng không nói gì, lẳng lặng ôm cô, hai người đều trầm mặc, trong không khí vẫn còn dư lại vị ngọt ngào.
Thật lâu sau, có một chiếc xe điện đi ngang qua, loé lên một tia sáng, lúc này An Sênh mới giật giật cử động, ngồi trong bóng tối một lúc lâu nên mắt đã có chút thích ứng. Cô đặt đầu lên vai Phí Hiên, thấy anh cử động chân, không nhịn được cười hỏi, “Tê chân sao?”
“Không có.” Phí Hiên nhanh chóng rụt tay, ôm lấy An Sênh, “Ngồi một lát nữa đi.”
“Ngồi một lát nữa trời sẽ sáng đó.” cô đứng dậy, anh cũng không ngăn cản, mở cửa xe. An Sênh xuống xe, anh cũng theo sau, đưa cô đến hành lang, mở điện thoại chiếu sáng cho cô, chính mình đi sau lưng.
An Sênh đột nhiên cảm thấy đặc biệt cảm động, bởi vì đèn trên hành lang đã bị hỏng, chủ thuê lại không ở đây, tiền thuê nhà cũng không nhiều nên cũng không có ý định sửa.
Cô đã cùng Phí Hiên đi rất nhiều lần trên hành lang này, mỗi lần anh đều dùng điện thoại chiếu sáng cho cô.
Khác biệt ở chỗ, lúc lên lầu, anh sẽ đi phía sau, lúc xuống lầu, anh sẽ đi phía trước.
Hành lang cũng không tính là hẹp, mỗi lần anh đi đều cách nửa cánh tay. Hai lần đầu An Sênh không chú ý, nhưng cô không phải kẻ ngốc, cô nhìn ra được anh sợ cô đạp hụt bậc thang té ngã.
Cô không biết một người có thể cẩn thận tới mức nào mà những chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng chú ý, nhưng không thể không nói những hành động nhỏ này của anh giống như từng mũi tên xuyên qua tim, mỗi một cái đều đâm chính giữa hồng tâm.
Đến cửa, Phí Hiên đứng đó, chờ An Sênh mở cửa, bạn cùng phòng còn chưa trở về, trong phòng tối đen như mực. An Sênh mở cửa, anh không để cô đi vào mà chính mình vào trước, bật công tắc đèn trên vách tường.
“Bạn cùng phòng em chưa trở về.” Phí Hiên nói, nắm tay An Sênh, “Anh có thể vào ngồi một chút được không? Có chút khát.”
Cô gật đầu, kỳ thật cô bé đó vừa gửi tin nhắn cho cô, nói đêm nay không về.
Phí Hiên vào phòng, An Sênh cầm ấm nước, anh giống như vô tình đi lại trong phòng, ánh mắt cô nhìn theo, thấy anh đến bên cửa sổ kiểm tra, chỗ nào có thể giấu người đều kiểm tra qua.
An Sênh nhìn chằm chằm ấm nước, nhìn hình ảnh phản chiếu trên ấm, phát hiện Phí Hiên thậm chí còn mở cửa phòng của cô bé cùng phòng ra nhìn một vòng.
“Anh đang làm gì vậy?” thanh âm An Sênh có chút biến đổi.
Phí Hiên quay lại ngồi trên ghế sofa, lắc đầu, “Không có gì, tuỳ tiện đi xung quanh một chút.” Thật ra anh đã thấy tin nhắn, bạn cùng phòng nhắn tối nay cô ấy không về, cửa sổ còn quên chưa đóng.
Ở đây là lầu ba, Phí Hiên không yên tâm nên mới đi nhìn một vòng.
Đứng cạnh ấm nước đang sôi một lúc, hít sâu một hơi, cô đương nhiên biết Phí Hiên đang làm gì, bởi vì lúc ăn cơm đi WC trở về, cô phát hiện trên màn hình có dính chút dầu mỡ, nhưng bữa cơm đó, tôm đều là do Phí Hiên lột vỏ, trên tay cô mang bao tay, chỉ gắp thịt tôm nên không thể dính được. Cho nên chỉ có thể là anh động vào điện thoại của cô.
Cô không có bí mật gì, cũng chưa bao giờ để ý việc anh xem điện thoại của cô, đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng cô để ý loại quan tâm trong im lặng của anh, trừ ba mẹ, chưa có ai quan tâm cô như vậy.
Rót một cốc nước cho Phí Hiên, hốc mắt có chút đỏ lên. Anh đón lấy ly nước, không chú ý đến biểu tình khác thường của cô, do dự một chút hỏi, “Bạn cùng phòng em lúc nào thì trở về?”
An Sênh cúi đầu, đang suy nghĩ đến việc lúc trước đêm hôm khuya khoắt anh còn tìm đến đây, không nghe thấy anh nói lời nào, bây giờ xem như đã thông suốt. Cô nhớ lúc trước mỗi lần Phí Hiên tìm cô lúc nửa đêm, cùng cô nói chuyện phiếm, thậm chí còn ở dưới lầu cả đêm, đều là những lúc bạn cùng phòng không có nhà.
Đưa tay xoa xoa mũi, nước mắt không báo trước liền rơi xuống.
Phí Hiên vẫn còn đang nói, “Buổi tối em nhớ đóng kỹ cửa sổ, ban đêm gió mát, anh sẽ…”
“Anh lại muốn ngủ trong xe ở dưới lầu một đêm sao?” An Sênh khóc ngẩng đầu, đưa tay lau một cái, không muốn khóc, dù sao đây cũng không phải chuyện gì khổ sở, nhưng nước mắt lại không khống chế được.
Phí Hiên sửng sốt một chút, lập tức để ly nước xuống, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh An Sênh, nâng mặt cô hỏi, “Em làm sao vậy An Sênh, tại sao lại khóc?”
An Sênh lắc lắc đầu, né tránh, nhưng Phí Hiên lại không buông tay, còn đem cô kéo vào lòng. Cô cảm thấy đặc biệt mất mặt, nhưng cũng không trốn tránh nữa, ôm lấy cổ anh, “Bạn cùng phòng tối nay không trở về, em nói với cô ấy một chút, anh đừng đi.”
An Sênh khóc nói, “Em ở một mình rất sợ hãi…”
Cô khóc nức nở, Phí Hiên nhanh tay lau nước mắt, liên tiếp hỏi cô làm sao.
An Sênh càng khóc càng không dừng lại được, nức nở nói, “Kỳ thật mỗi lần cô ấy không trở về, em đều rất sợ…Ô ô ô…”
Mỗi người đều sẽ có lúc giống một đứa trẻ, lúc ngã sấp xuống, thời điểm không ai quan tâm sẽ đứng dậy rất nhanh, cũng sẽ không khóc nháo.
Nhưng nếu có người nhìn thấy, có người quan tâm để ý, một vết thương nhỏ cũng sẽ như sắp mất mạng đến nơi.
An Sênh có chút khác người, kiếp trước tuy rằng điều kiện bình thường, nhưng ba mẹ rất đau lòng cho cô, vì thế hơn hai mươi tuổi rồi, ngay cả cái chén cô cũng chưa từng đụng qua.
Sau khi kết hôn, không có ai thương, cô cắn răng chịu đựng sáu năm, nhưng lại bỏ mạng trong trận tai nạn xe cộ kia, xem như được giải thoát.
Đời này, cô chỉ muốn làm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, khi nhìn thấy ba mẹ vẫn còn sống, cô chẳng màng cõng một khoản nợ khổng lồ trên vai mà còn cao hứng muốn chết.
Phí Hiên vẫn kiên trì theo đuổi cô, ngay từ đầu là An Sênh hận anh, hận nếu không phải anh, cô đã có thể trải qua cuộc sống mình mong muốn.
Kỳ thật cô không phải là người thông minh gì, trong khoảng thời gian làm ở chợ, khắp tay đều là miệng vết thương nhưng vẫn cố chịu, sau này thành thạo, so với các sinh viên khác kiếm được nhiều tiền hơn. Cô tự nói với mình, không dễ gì mới được sống lại một lần, đừng khác người.
Phí Hiên từng bước ép sát, hệ thống lại đe doạ, An Sênh cũng không thể kiên cường, sợ chính mình lại bị thương nên mới bao cho mình một vỏ bọc lạnh nhạt.
Nhưng giờ khắc này, cô thật sự cảm tạ mọi thứ bây giờ, nếu sai một bước, cô sẽ bỏ lỡ Phí Hiên.
Sẽ không có người đau lòng cho cô.
“Có chỗ nào không thoải mái?” Phí Hiên sờ đầu An Sênh, lại sờ mặt.
An Sênh lắc đầu, khụt khịt mũi, nhào vào ngực Phí Hiên cọ cọ.
“Em không có chuyện gì…Ô ô ô…”
Phí Hiên khó có được chút luống cuống, hỏi không ra nguyên nhân, đành phải ôm cô vào lòng.
Đột nhiên cô như vậy, là muốn doạ anh chết mà.
Lời tác giả: bạn gái Phí Sư là giả, hắn thích em gái của hắn, là người tự tay hắn nuôi lớn.
Đương nhiên người này không phải em gái ruột, con của người khác, nhưng Phí La Minh phải nhận.
Cô ấy cũng thích Phí Sư, mới học trung học nhưng rất lớn gan. Dụ dỗ hắn bất thành, sau đó dùng tiền tiêu vặt Phí Sư cho, thuê người đánh hắn, ý đồ dùng vũ lực để cưỡng ép.
Nhưng không ai biết hai người không có quan hệ huyết thống, Phí Sư không có khả năng tiếp nhận cô, sợ cô càng lún càng sâu, cho nên mới mang “bạn gái” về nhà.
Kỳ thật, ba cô “bạn gái” đó, là những sinh viên được hắn giúp đỡ.
- Hết chương 39-
Phí Hiên cũng không nói gì, lẳng lặng ôm cô, hai người đều trầm mặc, trong không khí vẫn còn dư lại vị ngọt ngào.
Thật lâu sau, có một chiếc xe điện đi ngang qua, loé lên một tia sáng, lúc này An Sênh mới giật giật cử động, ngồi trong bóng tối một lúc lâu nên mắt đã có chút thích ứng. Cô đặt đầu lên vai Phí Hiên, thấy anh cử động chân, không nhịn được cười hỏi, “Tê chân sao?”
“Không có.” Phí Hiên nhanh chóng rụt tay, ôm lấy An Sênh, “Ngồi một lát nữa đi.”
“Ngồi một lát nữa trời sẽ sáng đó.” cô đứng dậy, anh cũng không ngăn cản, mở cửa xe. An Sênh xuống xe, anh cũng theo sau, đưa cô đến hành lang, mở điện thoại chiếu sáng cho cô, chính mình đi sau lưng.
An Sênh đột nhiên cảm thấy đặc biệt cảm động, bởi vì đèn trên hành lang đã bị hỏng, chủ thuê lại không ở đây, tiền thuê nhà cũng không nhiều nên cũng không có ý định sửa.
Cô đã cùng Phí Hiên đi rất nhiều lần trên hành lang này, mỗi lần anh đều dùng điện thoại chiếu sáng cho cô.
Khác biệt ở chỗ, lúc lên lầu, anh sẽ đi phía sau, lúc xuống lầu, anh sẽ đi phía trước.
Hành lang cũng không tính là hẹp, mỗi lần anh đi đều cách nửa cánh tay. Hai lần đầu An Sênh không chú ý, nhưng cô không phải kẻ ngốc, cô nhìn ra được anh sợ cô đạp hụt bậc thang té ngã.
Cô không biết một người có thể cẩn thận tới mức nào mà những chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng chú ý, nhưng không thể không nói những hành động nhỏ này của anh giống như từng mũi tên xuyên qua tim, mỗi một cái đều đâm chính giữa hồng tâm.
Đến cửa, Phí Hiên đứng đó, chờ An Sênh mở cửa, bạn cùng phòng còn chưa trở về, trong phòng tối đen như mực. An Sênh mở cửa, anh không để cô đi vào mà chính mình vào trước, bật công tắc đèn trên vách tường.
“Bạn cùng phòng em chưa trở về.” Phí Hiên nói, nắm tay An Sênh, “Anh có thể vào ngồi một chút được không? Có chút khát.”
Cô gật đầu, kỳ thật cô bé đó vừa gửi tin nhắn cho cô, nói đêm nay không về.
Phí Hiên vào phòng, An Sênh cầm ấm nước, anh giống như vô tình đi lại trong phòng, ánh mắt cô nhìn theo, thấy anh đến bên cửa sổ kiểm tra, chỗ nào có thể giấu người đều kiểm tra qua.
An Sênh nhìn chằm chằm ấm nước, nhìn hình ảnh phản chiếu trên ấm, phát hiện Phí Hiên thậm chí còn mở cửa phòng của cô bé cùng phòng ra nhìn một vòng.
“Anh đang làm gì vậy?” thanh âm An Sênh có chút biến đổi.
Phí Hiên quay lại ngồi trên ghế sofa, lắc đầu, “Không có gì, tuỳ tiện đi xung quanh một chút.” Thật ra anh đã thấy tin nhắn, bạn cùng phòng nhắn tối nay cô ấy không về, cửa sổ còn quên chưa đóng.
Ở đây là lầu ba, Phí Hiên không yên tâm nên mới đi nhìn một vòng.
Đứng cạnh ấm nước đang sôi một lúc, hít sâu một hơi, cô đương nhiên biết Phí Hiên đang làm gì, bởi vì lúc ăn cơm đi WC trở về, cô phát hiện trên màn hình có dính chút dầu mỡ, nhưng bữa cơm đó, tôm đều là do Phí Hiên lột vỏ, trên tay cô mang bao tay, chỉ gắp thịt tôm nên không thể dính được. Cho nên chỉ có thể là anh động vào điện thoại của cô.
Cô không có bí mật gì, cũng chưa bao giờ để ý việc anh xem điện thoại của cô, đây cũng không phải lần đầu tiên, nhưng cô để ý loại quan tâm trong im lặng của anh, trừ ba mẹ, chưa có ai quan tâm cô như vậy.
Rót một cốc nước cho Phí Hiên, hốc mắt có chút đỏ lên. Anh đón lấy ly nước, không chú ý đến biểu tình khác thường của cô, do dự một chút hỏi, “Bạn cùng phòng em lúc nào thì trở về?”
An Sênh cúi đầu, đang suy nghĩ đến việc lúc trước đêm hôm khuya khoắt anh còn tìm đến đây, không nghe thấy anh nói lời nào, bây giờ xem như đã thông suốt. Cô nhớ lúc trước mỗi lần Phí Hiên tìm cô lúc nửa đêm, cùng cô nói chuyện phiếm, thậm chí còn ở dưới lầu cả đêm, đều là những lúc bạn cùng phòng không có nhà.
Đưa tay xoa xoa mũi, nước mắt không báo trước liền rơi xuống.
Phí Hiên vẫn còn đang nói, “Buổi tối em nhớ đóng kỹ cửa sổ, ban đêm gió mát, anh sẽ…”
“Anh lại muốn ngủ trong xe ở dưới lầu một đêm sao?” An Sênh khóc ngẩng đầu, đưa tay lau một cái, không muốn khóc, dù sao đây cũng không phải chuyện gì khổ sở, nhưng nước mắt lại không khống chế được.
Phí Hiên sửng sốt một chút, lập tức để ly nước xuống, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh An Sênh, nâng mặt cô hỏi, “Em làm sao vậy An Sênh, tại sao lại khóc?”
An Sênh lắc lắc đầu, né tránh, nhưng Phí Hiên lại không buông tay, còn đem cô kéo vào lòng. Cô cảm thấy đặc biệt mất mặt, nhưng cũng không trốn tránh nữa, ôm lấy cổ anh, “Bạn cùng phòng tối nay không trở về, em nói với cô ấy một chút, anh đừng đi.”
An Sênh khóc nói, “Em ở một mình rất sợ hãi…”
Cô khóc nức nở, Phí Hiên nhanh tay lau nước mắt, liên tiếp hỏi cô làm sao.
An Sênh càng khóc càng không dừng lại được, nức nở nói, “Kỳ thật mỗi lần cô ấy không trở về, em đều rất sợ…Ô ô ô…”
Mỗi người đều sẽ có lúc giống một đứa trẻ, lúc ngã sấp xuống, thời điểm không ai quan tâm sẽ đứng dậy rất nhanh, cũng sẽ không khóc nháo.
Nhưng nếu có người nhìn thấy, có người quan tâm để ý, một vết thương nhỏ cũng sẽ như sắp mất mạng đến nơi.
An Sênh có chút khác người, kiếp trước tuy rằng điều kiện bình thường, nhưng ba mẹ rất đau lòng cho cô, vì thế hơn hai mươi tuổi rồi, ngay cả cái chén cô cũng chưa từng đụng qua.
Sau khi kết hôn, không có ai thương, cô cắn răng chịu đựng sáu năm, nhưng lại bỏ mạng trong trận tai nạn xe cộ kia, xem như được giải thoát.
Đời này, cô chỉ muốn làm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, khi nhìn thấy ba mẹ vẫn còn sống, cô chẳng màng cõng một khoản nợ khổng lồ trên vai mà còn cao hứng muốn chết.
Phí Hiên vẫn kiên trì theo đuổi cô, ngay từ đầu là An Sênh hận anh, hận nếu không phải anh, cô đã có thể trải qua cuộc sống mình mong muốn.
Kỳ thật cô không phải là người thông minh gì, trong khoảng thời gian làm ở chợ, khắp tay đều là miệng vết thương nhưng vẫn cố chịu, sau này thành thạo, so với các sinh viên khác kiếm được nhiều tiền hơn. Cô tự nói với mình, không dễ gì mới được sống lại một lần, đừng khác người.
Phí Hiên từng bước ép sát, hệ thống lại đe doạ, An Sênh cũng không thể kiên cường, sợ chính mình lại bị thương nên mới bao cho mình một vỏ bọc lạnh nhạt.
Nhưng giờ khắc này, cô thật sự cảm tạ mọi thứ bây giờ, nếu sai một bước, cô sẽ bỏ lỡ Phí Hiên.
Sẽ không có người đau lòng cho cô.
“Có chỗ nào không thoải mái?” Phí Hiên sờ đầu An Sênh, lại sờ mặt.
An Sênh lắc đầu, khụt khịt mũi, nhào vào ngực Phí Hiên cọ cọ.
“Em không có chuyện gì…Ô ô ô…”
Phí Hiên khó có được chút luống cuống, hỏi không ra nguyên nhân, đành phải ôm cô vào lòng.
Đột nhiên cô như vậy, là muốn doạ anh chết mà.
Lời tác giả: bạn gái Phí Sư là giả, hắn thích em gái của hắn, là người tự tay hắn nuôi lớn.
Đương nhiên người này không phải em gái ruột, con của người khác, nhưng Phí La Minh phải nhận.
Cô ấy cũng thích Phí Sư, mới học trung học nhưng rất lớn gan. Dụ dỗ hắn bất thành, sau đó dùng tiền tiêu vặt Phí Sư cho, thuê người đánh hắn, ý đồ dùng vũ lực để cưỡng ép.
Nhưng không ai biết hai người không có quan hệ huyết thống, Phí Sư không có khả năng tiếp nhận cô, sợ cô càng lún càng sâu, cho nên mới mang “bạn gái” về nhà.
Kỳ thật, ba cô “bạn gái” đó, là những sinh viên được hắn giúp đỡ.
- Hết chương 39-