Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37-1
Editor:Endy.
Phí Hiên nói xong, nâng tay An Sênh, cơ hồ là quỳ bên giường.
Nhưng lời Phí Hiên nói đều là những lời thật lòng, những lời này trên thực tế thật sự rất đáng sợ, căn bản không khác cầm tù là bao.
Nhưng thời điểm hai người yêu nhau, dù cho sinh tử hay sông cạn đá mòn trước mặt, những lời này nếu nhìn nhận theo góc độ tình yêu, giống như “tiểu tình nhân” nói lời ngon tiếng ngọt.
Anh nói những lời này, An Sênh không nghĩ rằng anh bi3n thái, bởi vì ở chung với Phí Hiên thời gian lâu như vậy, ở trong lòng cô, những dòng văn miêu tả Phí Hiên đã sớm tan thành mây khói.
Người đàn ông này là người đã giúp cô làm những công việc dơ bẩn nặng nhọc, biết rõ cô thích cái gì, luôn luôn suy nghĩ tới cô, để cô cảm nhận được sự thương yêu, nâng niu trong lòng tay.
An Sênh sẽ không bởi vì mấy dòng chữ miêu tả trong truyện mà sinh ra thành kiến với Phí Hiên.
Tuy rằng bây giờ anh nói những lời này, chỉ cần An Sênh nghiêm túc suy nghĩ một chút sẽ nhận ra đây là lời thoại vô cùng kinh điển.
Chính là lúc nam chính thông báo với nữ chính.
Lúc ấy An Sênh xem còn cảm thấy sởn tóc gáy, nhưng hiện tại, cô nhìn ánh mắt Phí Hiên, cảm thụ được cái nắm tay của anh, lòng bàn tay ẩm ướt, trong lòng liền một trận rung động, căn bản không rảnh để suy nghĩ tới cái gì mà kịnh bản.
An Sênh kéo Phí Hiên đứng dậy, không đáp lại lời anh nói, chỉ là ôm chặt lấy cổ anh, thậm chí còn hoài nghi bản thân.
Kiếp trước, mãi cho đến lúc chết, cô mới biết được mình là nữ chính, nhưng cô thật sự không cảm giác được mình là nhân vật chính.
Những nữ chính trong tiểu thuyết đều là những người có chỗ độc đáo riêng, hoặc là kiểu người không ai sánh kịp.
Nhưng từ nhỏ, An Sênh đã sống trong một gia đình bình thường, ba mẹ hoà thuận, hàng xóm láng giềng vui vẻ không ganh đua, là loại bình thường đến không thể bình thường hơn trên thế giới.
Từ nhỏ bắt đầu học hành, bình bình vững vàng kết giao bạn bè, không có gì đặc biệt, cũng không có quá nhiều nghịch cảnh, không ưu tú, không tranh giành, nhát gan, không có làm việc gì lớn.
Duy nhất một lần làm chuyện lớn, đó là gả vào hào môn.
Nhưng mặc dù là gả đi, cô cũng có thể cùng chồng hoà thuận, bình bình đạm đạm đến già.
Tuy rằng cuối cùng kết cục không được như ý muốn, nhưng An Sênh đã nỗ lực. Cô không cảm thấy mình có năng lực của nữ chính, cô giống với phần lớn các cô gái, bình thường mà phổ thông, cẩu thả “ăn xổi ở thì”.
Thật sự cô không hiểu vì sao mình lại là nữ chính, tựa như cô không nghĩ ra lý do vì sao Phí Hiên thích cô.
Quả thật lớn lên cô cũng xem như xinh đẹp, nhưng cũng không tới mức chỉ một cái nhìn làm cho lòng người say đắm.
Thậm chí bởi vì cuộc hôn nhân thất bại ở kiếp trước, tính cách bình thản của cô cũng thay đổi, tồn tại bóng ma trong lòng.
An Sênh hôn hôn cổ Phí Hiên, nhịn không được hỏi anh, “Đến cùng anh thích em ở chỗ nào?”
Phí Hiên ôm An Sênh, nhắm mắt lại, vẫn cảm thấy bản thân quá nóng vội, phản ứng này của cô hình như không đúng lắm.
“Anh…” Phí Hiên sờ gáy An Sênh, chậm rãi nói, “Em vốn không phải như thế, nhưng đột nhiên liền biến thành người như bây giờ. Từ đầu anh chỉ vì tò mò, sau liền cảm thấy em như vậy thật sự rất rất tốt.”
An Sênh bị anh quấn có chút mơ hồ, Phí Hiên lại nói, “Em cùng bọn người đó không giống nhau, cùng những người anh quen không giống.” Cô thật sự rất bình thường.
Bởi vì bình thường, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, đều sẽ thể hiện trực tiếp, sẽ không phải kiểu người trước mặt cười hì hì, sau lưng lại đâm lén.
Không ham tiền tài của anh, không có ý định nịnh nọt, rõ ràng vì cứu anh mà đánh đổi cả tính mạng, nhưng cũng không lấy chuyện này mà đưa ra yêu cầu.
Đối với một người lăn lộn trong giới kia như Phí Hiên, bình thường như vậy thật sự không có khả năng.
Đứng ở vị trí cao như vậy, đối mặt với sóng gió đã sớm trở thành thói quen, nhưng Phí La Minh nghĩ không đúng. Phí Hiên cũng không phải tự mình lựa chọn vị trí đứng trên nhiều người, cũng không phải từ lúc sinh ra đã có thói quen đứng trên nhiều người, mà anh từ khi sinh ra đã bị ép phải đứng ở vị trí đó.
Không nhìn thấy được những người đứng ở dưới đất, không có lựa chọn, kết quả cuối cùng đương nhiên sẽ là tìm một người giống anh cùng đứng ở vị trí trên cao.
Nhưng anh thấy được, lúc An Sênh xuất hiện, Phí Hiên đương nhiên sẽ khát vọng, muốn biết cảm giác đứng trên mặt đất là như thế nào.
An Sênh hấp dẫn anh, cố tình chính cô lại là một người bình thường.
“Cái gì mà bình thường không bình thường?” cô cảm giác Phí Hiên như một con robot lặp lại câu lệnh, “Người nào không bình thường?”
An Sênh không thể không thừa nhận, lời nói của Phí Hiên đều đem cảm giác của cô dập tắt.
Tỉnh ngủ đã nửa ngày, khí lực đã phục hồi sau thời gian ngủ lâu, thậm chí còn cảm thấy tinh thần sảng khoái, có cái gì phiền lòng cũng đều tan thành mây khói.
Bởi vậy, An Sênh nói xong liền nở nụ cười, “Anh quả thật không bình thường.” Cô dán vào tai Phí Hiên, học theo anh thổi khí, “Như thế nào là người bình thường? Trên thương trường đều có thể giơ súng nha…”
Hai người “ông nói gà bà nói vịt”, Phí Hiên khó có được cảm giác bất đắc dĩ như lúc này. Lúc anh nói những lời đó, một là chân tình thật lòng, hai là thử một chút thái độ của An Sênh.
Nhưng dù thế nào anh cũng không nghĩ đến An Sênh sẽ có thái độ như vậy, không những không sợ hãi, còn trêu chọc anh…
Phí Hiên có chút buồn bực, một phen đặt An Sênh lên giường, chuẩn bị đùa giỡn lưu manh một trận.
Kết quả vừa cúi đầu, An Sênh “ba” một tiếng, đè x uống miệng Phí Hiên.
Chống lại ánh mắt Phí Hiên, lắc lắc đầu.
“Anh chỉ giỡn a!” tiếng hô của anh bị cô ngăn lại trong miệng, mơ hồ không rõ.
Nhưng An Sênh có thể nghe hiểu, luồn dưới cánh tay Phí Hiên, lăn một vòng, trốn khỏi móng vuốt của anh.
“Em còn chưa tắm đâu.” Nói xong chuẩn bị xuống giường, lại bị tay Phí Hiên kéo lại, “Anh cũng không ghét bỏ em!”
“Vậy cũng không được.” An Sênh giãy dụa, “Nhưng em ghét bỏ!”
“Anh nghĩ em chính là ghét bỏ anh!” Phí Hiên đè An Sênh lại, nhấc chân bước qua người, ngồi lên eo cô, cả giận nói, “Hai chúng ta từ khi quen nhau tới bây giờ, em ghét bỏ anh bao nhiêu lần rồi? Chính em đếm một chút, em còn có lương tâm hay không?”
Tay chân An Sênh đạp loạn, cả người cười đến phát run, “Cái gì là lương tâm? Em không có ý đó!”
Phí Hiên a một tiếng nở nụ cười, kéo áo cô một chút, lộ ra đầu vai, nói. “Anh xem cũng là..”
Vừa nói anh liền cắn một ngụm trên vai An Sênh, làm cô la oai oái.
Mặc dù anh không dùng sức nhưng vẫn để lại dấu răng rất sâu.
An Sênh không dễ dàng gì mới giãy dụa trốn thoát, đứng lên, tóc đã rối như tổ quạ, khó có thể tin che vai trừng mắt nhìn Phí Hiên, dùng giọng điệu lên án nói, “Không phải vừa nói sẽ đối xử tốt với em cả đời sao?!”
Phí Hiên không nhịn được cười, ngồi xếp bằng trên giường, cũng học giọng điệu của cô lên án, “Ai bảo em quá khinh người!”
“Anh xong rồi.” An Sênh kéo áo lên, vuốt vuốt tóc, chỉ tay vào Phí Hiên, “Anh xong rồi Phí Hiên.”
Nói xong liền vòng quanh bên giường, nhìn bộ dạng kia là muốn xông lên.
Phí Hiên cười đến ánh mắt cũng híp lại, quả nhiên sau đó An Sênh tìm góc độ lập tức vọt lên, bị anh giang hai tay, nháy mắt liền ôm vào trong ngực.
“Anh phổ cập kiến thức cho em một chút.” Thanh âm Phí Hiên chứa đầy ý cười, “Hành động này gọi là yêu thương nhung nhớ.”
Anh nói, đem cô ôm chặt chẽ trong lòng, bắt lấy tay An Sênh, đặt trên mặt anh, liếc cô một cái thật sâu, sau đó hỏi, “Em có biết loại hành vi này, dựa theo luật pháp quốc tế, sẽ bị xử lý như thế nào không?”
Chân An Sênh còn đạp loạn, nhớ lại thời điểm Phí Hiên đánh nhau cùng Đồng Tứ dùng loại tư thế kia, nhưng lực eo không đủ, mặc kệ cô cố gắng dùng sức, chân đều với không tới sau lưng Phí Hiên.
Vết thương trên người Phí Hiên còn chưa lành hẳn, tuy rằng anh không có biểu hiện gì, nhưng nếu dùng đầu gối động vào, khẳng định anh sẽ buông ra.
Chẳng qua đó là suy nghĩ của An Sênh, thực tế thì cô giống chú gà con bị người bóp chặt hai cánh, chỉ có thể chống cổ kêu to.
- Hết chương 37.1-
Phí Hiên nói xong, nâng tay An Sênh, cơ hồ là quỳ bên giường.
Nhưng lời Phí Hiên nói đều là những lời thật lòng, những lời này trên thực tế thật sự rất đáng sợ, căn bản không khác cầm tù là bao.
Nhưng thời điểm hai người yêu nhau, dù cho sinh tử hay sông cạn đá mòn trước mặt, những lời này nếu nhìn nhận theo góc độ tình yêu, giống như “tiểu tình nhân” nói lời ngon tiếng ngọt.
Anh nói những lời này, An Sênh không nghĩ rằng anh bi3n thái, bởi vì ở chung với Phí Hiên thời gian lâu như vậy, ở trong lòng cô, những dòng văn miêu tả Phí Hiên đã sớm tan thành mây khói.
Người đàn ông này là người đã giúp cô làm những công việc dơ bẩn nặng nhọc, biết rõ cô thích cái gì, luôn luôn suy nghĩ tới cô, để cô cảm nhận được sự thương yêu, nâng niu trong lòng tay.
An Sênh sẽ không bởi vì mấy dòng chữ miêu tả trong truyện mà sinh ra thành kiến với Phí Hiên.
Tuy rằng bây giờ anh nói những lời này, chỉ cần An Sênh nghiêm túc suy nghĩ một chút sẽ nhận ra đây là lời thoại vô cùng kinh điển.
Chính là lúc nam chính thông báo với nữ chính.
Lúc ấy An Sênh xem còn cảm thấy sởn tóc gáy, nhưng hiện tại, cô nhìn ánh mắt Phí Hiên, cảm thụ được cái nắm tay của anh, lòng bàn tay ẩm ướt, trong lòng liền một trận rung động, căn bản không rảnh để suy nghĩ tới cái gì mà kịnh bản.
An Sênh kéo Phí Hiên đứng dậy, không đáp lại lời anh nói, chỉ là ôm chặt lấy cổ anh, thậm chí còn hoài nghi bản thân.
Kiếp trước, mãi cho đến lúc chết, cô mới biết được mình là nữ chính, nhưng cô thật sự không cảm giác được mình là nhân vật chính.
Những nữ chính trong tiểu thuyết đều là những người có chỗ độc đáo riêng, hoặc là kiểu người không ai sánh kịp.
Nhưng từ nhỏ, An Sênh đã sống trong một gia đình bình thường, ba mẹ hoà thuận, hàng xóm láng giềng vui vẻ không ganh đua, là loại bình thường đến không thể bình thường hơn trên thế giới.
Từ nhỏ bắt đầu học hành, bình bình vững vàng kết giao bạn bè, không có gì đặc biệt, cũng không có quá nhiều nghịch cảnh, không ưu tú, không tranh giành, nhát gan, không có làm việc gì lớn.
Duy nhất một lần làm chuyện lớn, đó là gả vào hào môn.
Nhưng mặc dù là gả đi, cô cũng có thể cùng chồng hoà thuận, bình bình đạm đạm đến già.
Tuy rằng cuối cùng kết cục không được như ý muốn, nhưng An Sênh đã nỗ lực. Cô không cảm thấy mình có năng lực của nữ chính, cô giống với phần lớn các cô gái, bình thường mà phổ thông, cẩu thả “ăn xổi ở thì”.
Thật sự cô không hiểu vì sao mình lại là nữ chính, tựa như cô không nghĩ ra lý do vì sao Phí Hiên thích cô.
Quả thật lớn lên cô cũng xem như xinh đẹp, nhưng cũng không tới mức chỉ một cái nhìn làm cho lòng người say đắm.
Thậm chí bởi vì cuộc hôn nhân thất bại ở kiếp trước, tính cách bình thản của cô cũng thay đổi, tồn tại bóng ma trong lòng.
An Sênh hôn hôn cổ Phí Hiên, nhịn không được hỏi anh, “Đến cùng anh thích em ở chỗ nào?”
Phí Hiên ôm An Sênh, nhắm mắt lại, vẫn cảm thấy bản thân quá nóng vội, phản ứng này của cô hình như không đúng lắm.
“Anh…” Phí Hiên sờ gáy An Sênh, chậm rãi nói, “Em vốn không phải như thế, nhưng đột nhiên liền biến thành người như bây giờ. Từ đầu anh chỉ vì tò mò, sau liền cảm thấy em như vậy thật sự rất rất tốt.”
An Sênh bị anh quấn có chút mơ hồ, Phí Hiên lại nói, “Em cùng bọn người đó không giống nhau, cùng những người anh quen không giống.” Cô thật sự rất bình thường.
Bởi vì bình thường, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, đều sẽ thể hiện trực tiếp, sẽ không phải kiểu người trước mặt cười hì hì, sau lưng lại đâm lén.
Không ham tiền tài của anh, không có ý định nịnh nọt, rõ ràng vì cứu anh mà đánh đổi cả tính mạng, nhưng cũng không lấy chuyện này mà đưa ra yêu cầu.
Đối với một người lăn lộn trong giới kia như Phí Hiên, bình thường như vậy thật sự không có khả năng.
Đứng ở vị trí cao như vậy, đối mặt với sóng gió đã sớm trở thành thói quen, nhưng Phí La Minh nghĩ không đúng. Phí Hiên cũng không phải tự mình lựa chọn vị trí đứng trên nhiều người, cũng không phải từ lúc sinh ra đã có thói quen đứng trên nhiều người, mà anh từ khi sinh ra đã bị ép phải đứng ở vị trí đó.
Không nhìn thấy được những người đứng ở dưới đất, không có lựa chọn, kết quả cuối cùng đương nhiên sẽ là tìm một người giống anh cùng đứng ở vị trí trên cao.
Nhưng anh thấy được, lúc An Sênh xuất hiện, Phí Hiên đương nhiên sẽ khát vọng, muốn biết cảm giác đứng trên mặt đất là như thế nào.
An Sênh hấp dẫn anh, cố tình chính cô lại là một người bình thường.
“Cái gì mà bình thường không bình thường?” cô cảm giác Phí Hiên như một con robot lặp lại câu lệnh, “Người nào không bình thường?”
An Sênh không thể không thừa nhận, lời nói của Phí Hiên đều đem cảm giác của cô dập tắt.
Tỉnh ngủ đã nửa ngày, khí lực đã phục hồi sau thời gian ngủ lâu, thậm chí còn cảm thấy tinh thần sảng khoái, có cái gì phiền lòng cũng đều tan thành mây khói.
Bởi vậy, An Sênh nói xong liền nở nụ cười, “Anh quả thật không bình thường.” Cô dán vào tai Phí Hiên, học theo anh thổi khí, “Như thế nào là người bình thường? Trên thương trường đều có thể giơ súng nha…”
Hai người “ông nói gà bà nói vịt”, Phí Hiên khó có được cảm giác bất đắc dĩ như lúc này. Lúc anh nói những lời đó, một là chân tình thật lòng, hai là thử một chút thái độ của An Sênh.
Nhưng dù thế nào anh cũng không nghĩ đến An Sênh sẽ có thái độ như vậy, không những không sợ hãi, còn trêu chọc anh…
Phí Hiên có chút buồn bực, một phen đặt An Sênh lên giường, chuẩn bị đùa giỡn lưu manh một trận.
Kết quả vừa cúi đầu, An Sênh “ba” một tiếng, đè x uống miệng Phí Hiên.
Chống lại ánh mắt Phí Hiên, lắc lắc đầu.
“Anh chỉ giỡn a!” tiếng hô của anh bị cô ngăn lại trong miệng, mơ hồ không rõ.
Nhưng An Sênh có thể nghe hiểu, luồn dưới cánh tay Phí Hiên, lăn một vòng, trốn khỏi móng vuốt của anh.
“Em còn chưa tắm đâu.” Nói xong chuẩn bị xuống giường, lại bị tay Phí Hiên kéo lại, “Anh cũng không ghét bỏ em!”
“Vậy cũng không được.” An Sênh giãy dụa, “Nhưng em ghét bỏ!”
“Anh nghĩ em chính là ghét bỏ anh!” Phí Hiên đè An Sênh lại, nhấc chân bước qua người, ngồi lên eo cô, cả giận nói, “Hai chúng ta từ khi quen nhau tới bây giờ, em ghét bỏ anh bao nhiêu lần rồi? Chính em đếm một chút, em còn có lương tâm hay không?”
Tay chân An Sênh đạp loạn, cả người cười đến phát run, “Cái gì là lương tâm? Em không có ý đó!”
Phí Hiên a một tiếng nở nụ cười, kéo áo cô một chút, lộ ra đầu vai, nói. “Anh xem cũng là..”
Vừa nói anh liền cắn một ngụm trên vai An Sênh, làm cô la oai oái.
Mặc dù anh không dùng sức nhưng vẫn để lại dấu răng rất sâu.
An Sênh không dễ dàng gì mới giãy dụa trốn thoát, đứng lên, tóc đã rối như tổ quạ, khó có thể tin che vai trừng mắt nhìn Phí Hiên, dùng giọng điệu lên án nói, “Không phải vừa nói sẽ đối xử tốt với em cả đời sao?!”
Phí Hiên không nhịn được cười, ngồi xếp bằng trên giường, cũng học giọng điệu của cô lên án, “Ai bảo em quá khinh người!”
“Anh xong rồi.” An Sênh kéo áo lên, vuốt vuốt tóc, chỉ tay vào Phí Hiên, “Anh xong rồi Phí Hiên.”
Nói xong liền vòng quanh bên giường, nhìn bộ dạng kia là muốn xông lên.
Phí Hiên cười đến ánh mắt cũng híp lại, quả nhiên sau đó An Sênh tìm góc độ lập tức vọt lên, bị anh giang hai tay, nháy mắt liền ôm vào trong ngực.
“Anh phổ cập kiến thức cho em một chút.” Thanh âm Phí Hiên chứa đầy ý cười, “Hành động này gọi là yêu thương nhung nhớ.”
Anh nói, đem cô ôm chặt chẽ trong lòng, bắt lấy tay An Sênh, đặt trên mặt anh, liếc cô một cái thật sâu, sau đó hỏi, “Em có biết loại hành vi này, dựa theo luật pháp quốc tế, sẽ bị xử lý như thế nào không?”
Chân An Sênh còn đạp loạn, nhớ lại thời điểm Phí Hiên đánh nhau cùng Đồng Tứ dùng loại tư thế kia, nhưng lực eo không đủ, mặc kệ cô cố gắng dùng sức, chân đều với không tới sau lưng Phí Hiên.
Vết thương trên người Phí Hiên còn chưa lành hẳn, tuy rằng anh không có biểu hiện gì, nhưng nếu dùng đầu gối động vào, khẳng định anh sẽ buông ra.
Chẳng qua đó là suy nghĩ của An Sênh, thực tế thì cô giống chú gà con bị người bóp chặt hai cánh, chỉ có thể chống cổ kêu to.
- Hết chương 37.1-