Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35-2
Editor: Endy.
“Làm sao? Chuyện như thế nào rồi?” căn cứ vào những lời vừa nghe được, cô có thể đoán ra trong nhà Phí Hiên xảy ra chuyện gì.
“Ba anh bị đánh.” Thanh âm Phí Hiên rầu rĩ, đầu gác trên vai An Sênh, “Bị một tên nhóc còn nhỏ hơn anh đánh.”
An Sênh biết loại chuyện này không thích hợp cười, nhưng cô nhớ tới bộ dạng bí hiểm của Phí La Minh kia. Thực tế nói hai câu cho dễ nghe, là không biết Đông Nam Tây Bắc, nhịn có chút cực khổ.
“Ông ấy như thế nào có thể như vậy a…” Phí Hiên ôm An Sênh, mặc dù là câu nói giả vờ để An Sênh không nhìn ra manh mối, nhưng một câu này lại có chút chân tình thật lòng, muốn oán giận cùng An Sênh.
“Mười mấy tuổi bắt đầu mối tình đầu, đằng này đã sống hơn mấy thập kỷ vẫn còn mối tình đầu” Phí Hiên nói, “Ông ấy không có trách nhiệm.”
Vô luận là làm một người cha hay một người chồng.
An Sênh vuốt v3 lưng anh, vốn dĩ có chút muốn cười, nhưng nghe giọng điệu Phí Hiên, lại nhớ đến nội dung tác phẩm, Phí La Minh quả thật chính là một tra nam.
An Sênh ôm Phí Hiên, hai người đi đến sofa ngồi xuống. Xương cốt anh mềm nhũn, trực tiếp nằm trên ghế sofa, gối đầu lên chân cô, ôm eo cô.
An Sênh chưa từng trải qua tình huống như vậy, không biết làm cách nào để an ủi Phí Hiên, liền đem ngón tay khẽ luồn vào tóc anh, từ từ vuốt.
“Về sau anh nhất định sẽ không như vậy.” Phí Hiên nói, “Sênh Sênh, anh nhất định sẽ làm một người cha tốt, một người chồng tốt.”
Phí Hiên nói, nhìn về phía cô, “Sênh Sênh, em…”
An Sênh bưng kín miệng anh, đem những lời anh muốn nói chặn lại.
Ánh mắt Phí Hiên lộ ra bộ dáng tổn thương, cô hơi mím môi, nói, “Loại chuyện kia, không nên nói ra miệng.”
Cô nhẹ nhàng thở dài, “Đừng nói quá dễ dàng, bằng không…” Cô nghĩ đến cuộc hôn nhân thất bại ở kiếp trước, có chút khó chịu nói, “Bằng không, em rất khó tin tưởng.”
Phí Hiên bắt được tay An Sênh, không nhắc lại vấn đề này, mà là nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô, gật gật đầu.
“Nhanh đi ăn điểm tâm, sắp nguội rồi.” An Sênh thúc giục, Phí Hiên a một tiếng, nhưng vẫn không đứng lên, cầm tay cô trong chốc lát, làm bộ thập phần khó mở miệng.
Hỏi An Sênh, “Đợi lát nữa, em có thể đi cùng anh không?”
Thần sắc của anh mang vẻ xấu hổ cùng chờ đợi, làm An Sênh có chút mềm lòng.
“Nhưng bạn cùng phòng hẹn em hôm nay dạo phố, còn có em muốn…”
“Sênh Sênh~” Phí Hiên ôm lấy eo cô, mặt chôn ở hông làm nũng, “Anh thật sự không muốn đi một mình, bằng không anh liền mặc kệ ông ấy, để cho ông ấy bị cảnh sát bắt đi.”
An Sênh không thể nói ra miệng, chủ yếu là vì cô đã hẹn trước với bạn cùng phòng, do dự nói, “Chung quy cũng không thể để ba anh bị bắt đi, anh nhiều em trai em gái như vậy, anh tuỳ tiện tìm…”
“Trừ Phí Sư, kỳ thật không phân biệt rõ lắm người nào là người nào…” Phí Hiên không lên tiếng nói, “Anh không thích bọn họ.”
Lời này đương nhiên là nói lung tung, Phí Hiên không chỉ có thể phân biệt rõ, trong nhà từ học phí đến cơm áo gạo tiền đều là anh chăm sóc. Anh biết đứa nào yêu sớm, thi trượt, mẫn cảm thứ gì, thậm chí còn biết bọn chúng giấu tiền tiêu vặt để làm gì.
Bên ngoài đều nói Phí Hiên là hoàng thái tử của Phí gia, kỳ thật không đúng. Phí Hiên chính là hoàng đế, hai năm trước Phí La Minh đã đổi ngôi làm thái thượng hoàng (cha của vua), đám con trai con gái hiện tại đều kêu Phí La Minh là ba, nhưng bọn chúng đều biết “người ba” nuôi chúng là Phí Hiên.
Về phần có thích hay không, Phí Hiên vui khi bọn chúng có giá trị, tốt nghiệp đều cho vào Phí Thị làm việc. Phòng ở xe đi đều có nhưng không thể nào quá xa xỉ, một đám người không được Phí Hiên coi vào đâu, đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, cắp đuôi làm người.
Muốn trở nên nổi bật cũng không có khả năng. Trong đám người đó, Phí Sư xem như là người giỏi nhất.
Mà hắn có thể đi đến vị trí giỏi nhất, không phải bởi vì hắn ưu tú nhất, mà bởi vì là ngốc nhất. Từ nhỏ đã đi sau mông Phí Hiên, vô luận là anh đánh, bài xích, mắng chửi, khắt khe, hắn đều đi theo Phí Hiên, không mang thù. Phí Hiên thấy hắn thật sự ngốc, mới có thể thật sự dùng hắn.
Đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ, Phí Hiên cũng là thật sự tin tưởng Phí Sư có thể làm tốt.
Phí Hiên chỉ cần nghĩ biện pháp giữ An Sênh lại là được.
An Sênh khó xử nói, “Nhưng em đã đáp ứng bạn cùng phòng rồi, hôm nay vừa lúc được nghỉ, muốn cùng nhau đi dạo phố a…”
Phí Hiên ôm cô càng chặt hơn. Mấy tháng qua, Đồng Tứ không có động chạm vào hạng mục của anh, hiện tại đột nhiên như vậy, trừ muốn báo thù đêm qua, nói không chừng là có ý đồ gì đó với An Sênh!
Phí Hiên cùng Đồng Tứ đối chọi gay gắt, không phải ngày một ngày hai. Đồng Tứ sẽ dùng thủ đoạn gì, Phí Hiên cũng đã quen thuộc. Chợ thuỷ sản bên kia, dù có thế nào cũng không thể để An Sênh tới đó.
“Ai..” Phí Hiên kéo dài, vùi đầu trên thắt lưng An Sênh. Cô nghe thấy giọng điệu của anh, da đầu có chút mềm.
Kỳ thật trong lòng đã muốn thoả hiệp, nhưng ngoài miệng còn cố ý không đồng ý, thử xem Phí Hiên còn có thể như thế nào.
An Sênh cảm thấy rất thần kỳ, thời điểm vừa xuyên không, bởi vì đã xem qua trước nội dung, An Sênh đối với Phí Hiên là tránh không kịp. Những miêu tả bi3n thái kia, mỗi khi nhớ tới đều làm cho người khác hít thở không thông.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, Phí Hiên có thể xem là ý trung nhân của An Sênh, ôn nhu săn sóc.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy yêu đương thật tốt, mà cô không chịu được nhất chính là lúc anh làm nũng chơi xấu.
An Sênh trong lòng đáp ứng đi cùng anh, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn, “Em không thể nói không giữ lời, em đã đồng ý, không thể để cô ấy đi một mình…”
“Anh để Phí Sư dẫn cô ấy đi dạo phố.” Phí Hiên nghiêng mặt, nhìn An Sênh nói.
Biểu tình An Sênh có chút không nói nên lời, “Người ta đã có bạn trai, anh để Phí Sư đi là như thế nào chứ?”
“Em cũng có bạn trai, không dễ gì mới được nghỉ phép, đi dạo phố cùng cô ấy là sao chứ?” Phí Hiên vẻ mặt vô lại, “Anh mặc kệ.”
An Sênh không khống chế được nở nụ cười, Phí Hiên vừa thấy vẻ mặt này của cô, liền biết chiêu “làm nũng” của anh có hiệu quả, anh càng làm tới, “Anh mặc kệ..anh mặc kệ..anh mặc kệ..”
Vừa nói vừa duỗi chân, đạp ghế sofa “bộp bộp bộp”
An Sênh không nhịn được, ôm Phí Hiên cười cong mắt, nhận mệnh cầm điện thoại lên, gọi xin lỗi bạn cùng phòng, nói cô hôm nay không thể đi dạo phố cùng cô ấy.
Phí Hiên an vị ở bên cạnh, nhìn cô gọi điện. Cô gọi xong, cầm điện thoại đưa tới trước mặt anh lắc lắc, “Được chưa?”
Ánh mắt Phí Hiên trừng tròn vo, c ắn môi dưới từng chút một, hài lòng gật đầu. An Sênh thực tự nhiên ghé sát lại, tưởng chừng sắp hôn anh, nhưng lại một phen đè đầu anh xuống.
Cô lôi kéo anh đi về phía bàn ăn, “Ăn cơm, ăn cơm, đồ ăn đã nguội rồi. Hay là gọi người lên hâm nóng lại?”
“Không cần.” Phí Hiên nói, “Anh tuỳ tiện ăn một miếng là được.”
“Tuỳ tiện cái gì?” An Sênh nói, “Anh không cần luôn tuỳ tiện như vậy.” Như vậy cô cảm thấy anh thật thiệt thòi.
Phí Hiên cúi xuống, cảm động hết sức ôm lấy cô, “Đồ ăn lạnh nóng thật sự không quan hệ, anh thích ăn lạnh hơn.”
Phí Hiên gạt tóc mái, hôn hôn lên trán cô.
Nghiêm túc nói, “Hôm nay những món này đều là những món anh thích.”
An Sênh không biết anh sẽ cảm động từng việc nhỏ như vậy, chỉ cho rằng anh lại dính người. Cô hưởng thụ, lại không chịu được đẩy anh, “Vậy anh mau ăn đi…”
Phí Hiên gật đầu, đang muốn ngồi xuống, An Sênh đứng phía sau lại buồn bã nói, “Anh không rửa tay mà đã ăn?”
Phí Hiên:…
“Anh vừa rồi chỉ là đi nghe điện thoại.” không phải đi WC, Phí Hiên lại lộ ra biểu tình uỷ khuất, anh cảm thấy cô thật sự ghét bỏ anh.
An Sênh gãi gãi đầu, “Nhưng anh cầm di động, di động rất bẩn, ăn cái gì…”
“Được rồi! Phải đi phải đi!” Phí Hiên tự nhận thức vấn đề vệ sinh luôn trong phạm vi bình thường, nhưng anh thật sự bị An Sênh ghét bỏ quá nhiều lần, bắt đầu hoài nghi bản thân.
Rửa tay xong, Phí Hiên ăn, An Sênh nhìn trong chốc lát, cảm thấy không có gì, liền đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn ra cảnh vật bên ngoài, nhân tiện vận động tay chân.
Phí Hiên vừa ăn vừa nhìn cô, nhìn cô một thân áo ngủ rộng rãi thoải mái, giơ tay uốn eo, lộ ra đường cong duyên dáng.
Tóc cô cũng chỉ tuỳ tiện buộc lại, sợi tóc rũ trên gương mặt theo động tác của cô chậm rãi đung đưa. Cô thường quay đầu nhìn ánh mắt Phí Hiên, mang theo ánh sáng ấm áp, mỉm cười, xinh đẹp không nói nên lời.
Phí Hiên cảm thấy tựa hồ so với lúc trước, An Sênh đã thay đổi. Vô luận là khí chất hay bộ dáng, cùng người chiếm tiện nghi lúc trước bên cạnh anh vay tiền, thật sự khác quá nhiều.
- Hết chương 35.2-
“Làm sao? Chuyện như thế nào rồi?” căn cứ vào những lời vừa nghe được, cô có thể đoán ra trong nhà Phí Hiên xảy ra chuyện gì.
“Ba anh bị đánh.” Thanh âm Phí Hiên rầu rĩ, đầu gác trên vai An Sênh, “Bị một tên nhóc còn nhỏ hơn anh đánh.”
An Sênh biết loại chuyện này không thích hợp cười, nhưng cô nhớ tới bộ dạng bí hiểm của Phí La Minh kia. Thực tế nói hai câu cho dễ nghe, là không biết Đông Nam Tây Bắc, nhịn có chút cực khổ.
“Ông ấy như thế nào có thể như vậy a…” Phí Hiên ôm An Sênh, mặc dù là câu nói giả vờ để An Sênh không nhìn ra manh mối, nhưng một câu này lại có chút chân tình thật lòng, muốn oán giận cùng An Sênh.
“Mười mấy tuổi bắt đầu mối tình đầu, đằng này đã sống hơn mấy thập kỷ vẫn còn mối tình đầu” Phí Hiên nói, “Ông ấy không có trách nhiệm.”
Vô luận là làm một người cha hay một người chồng.
An Sênh vuốt v3 lưng anh, vốn dĩ có chút muốn cười, nhưng nghe giọng điệu Phí Hiên, lại nhớ đến nội dung tác phẩm, Phí La Minh quả thật chính là một tra nam.
An Sênh ôm Phí Hiên, hai người đi đến sofa ngồi xuống. Xương cốt anh mềm nhũn, trực tiếp nằm trên ghế sofa, gối đầu lên chân cô, ôm eo cô.
An Sênh chưa từng trải qua tình huống như vậy, không biết làm cách nào để an ủi Phí Hiên, liền đem ngón tay khẽ luồn vào tóc anh, từ từ vuốt.
“Về sau anh nhất định sẽ không như vậy.” Phí Hiên nói, “Sênh Sênh, anh nhất định sẽ làm một người cha tốt, một người chồng tốt.”
Phí Hiên nói, nhìn về phía cô, “Sênh Sênh, em…”
An Sênh bưng kín miệng anh, đem những lời anh muốn nói chặn lại.
Ánh mắt Phí Hiên lộ ra bộ dáng tổn thương, cô hơi mím môi, nói, “Loại chuyện kia, không nên nói ra miệng.”
Cô nhẹ nhàng thở dài, “Đừng nói quá dễ dàng, bằng không…” Cô nghĩ đến cuộc hôn nhân thất bại ở kiếp trước, có chút khó chịu nói, “Bằng không, em rất khó tin tưởng.”
Phí Hiên bắt được tay An Sênh, không nhắc lại vấn đề này, mà là nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô, gật gật đầu.
“Nhanh đi ăn điểm tâm, sắp nguội rồi.” An Sênh thúc giục, Phí Hiên a một tiếng, nhưng vẫn không đứng lên, cầm tay cô trong chốc lát, làm bộ thập phần khó mở miệng.
Hỏi An Sênh, “Đợi lát nữa, em có thể đi cùng anh không?”
Thần sắc của anh mang vẻ xấu hổ cùng chờ đợi, làm An Sênh có chút mềm lòng.
“Nhưng bạn cùng phòng hẹn em hôm nay dạo phố, còn có em muốn…”
“Sênh Sênh~” Phí Hiên ôm lấy eo cô, mặt chôn ở hông làm nũng, “Anh thật sự không muốn đi một mình, bằng không anh liền mặc kệ ông ấy, để cho ông ấy bị cảnh sát bắt đi.”
An Sênh không thể nói ra miệng, chủ yếu là vì cô đã hẹn trước với bạn cùng phòng, do dự nói, “Chung quy cũng không thể để ba anh bị bắt đi, anh nhiều em trai em gái như vậy, anh tuỳ tiện tìm…”
“Trừ Phí Sư, kỳ thật không phân biệt rõ lắm người nào là người nào…” Phí Hiên không lên tiếng nói, “Anh không thích bọn họ.”
Lời này đương nhiên là nói lung tung, Phí Hiên không chỉ có thể phân biệt rõ, trong nhà từ học phí đến cơm áo gạo tiền đều là anh chăm sóc. Anh biết đứa nào yêu sớm, thi trượt, mẫn cảm thứ gì, thậm chí còn biết bọn chúng giấu tiền tiêu vặt để làm gì.
Bên ngoài đều nói Phí Hiên là hoàng thái tử của Phí gia, kỳ thật không đúng. Phí Hiên chính là hoàng đế, hai năm trước Phí La Minh đã đổi ngôi làm thái thượng hoàng (cha của vua), đám con trai con gái hiện tại đều kêu Phí La Minh là ba, nhưng bọn chúng đều biết “người ba” nuôi chúng là Phí Hiên.
Về phần có thích hay không, Phí Hiên vui khi bọn chúng có giá trị, tốt nghiệp đều cho vào Phí Thị làm việc. Phòng ở xe đi đều có nhưng không thể nào quá xa xỉ, một đám người không được Phí Hiên coi vào đâu, đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, cắp đuôi làm người.
Muốn trở nên nổi bật cũng không có khả năng. Trong đám người đó, Phí Sư xem như là người giỏi nhất.
Mà hắn có thể đi đến vị trí giỏi nhất, không phải bởi vì hắn ưu tú nhất, mà bởi vì là ngốc nhất. Từ nhỏ đã đi sau mông Phí Hiên, vô luận là anh đánh, bài xích, mắng chửi, khắt khe, hắn đều đi theo Phí Hiên, không mang thù. Phí Hiên thấy hắn thật sự ngốc, mới có thể thật sự dùng hắn.
Đã nhiều năm như vậy, đến bây giờ, Phí Hiên cũng là thật sự tin tưởng Phí Sư có thể làm tốt.
Phí Hiên chỉ cần nghĩ biện pháp giữ An Sênh lại là được.
An Sênh khó xử nói, “Nhưng em đã đáp ứng bạn cùng phòng rồi, hôm nay vừa lúc được nghỉ, muốn cùng nhau đi dạo phố a…”
Phí Hiên ôm cô càng chặt hơn. Mấy tháng qua, Đồng Tứ không có động chạm vào hạng mục của anh, hiện tại đột nhiên như vậy, trừ muốn báo thù đêm qua, nói không chừng là có ý đồ gì đó với An Sênh!
Phí Hiên cùng Đồng Tứ đối chọi gay gắt, không phải ngày một ngày hai. Đồng Tứ sẽ dùng thủ đoạn gì, Phí Hiên cũng đã quen thuộc. Chợ thuỷ sản bên kia, dù có thế nào cũng không thể để An Sênh tới đó.
“Ai..” Phí Hiên kéo dài, vùi đầu trên thắt lưng An Sênh. Cô nghe thấy giọng điệu của anh, da đầu có chút mềm.
Kỳ thật trong lòng đã muốn thoả hiệp, nhưng ngoài miệng còn cố ý không đồng ý, thử xem Phí Hiên còn có thể như thế nào.
An Sênh cảm thấy rất thần kỳ, thời điểm vừa xuyên không, bởi vì đã xem qua trước nội dung, An Sênh đối với Phí Hiên là tránh không kịp. Những miêu tả bi3n thái kia, mỗi khi nhớ tới đều làm cho người khác hít thở không thông.
Nhưng ai có thể nghĩ tới, Phí Hiên có thể xem là ý trung nhân của An Sênh, ôn nhu săn sóc.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy yêu đương thật tốt, mà cô không chịu được nhất chính là lúc anh làm nũng chơi xấu.
An Sênh trong lòng đáp ứng đi cùng anh, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn, “Em không thể nói không giữ lời, em đã đồng ý, không thể để cô ấy đi một mình…”
“Anh để Phí Sư dẫn cô ấy đi dạo phố.” Phí Hiên nghiêng mặt, nhìn An Sênh nói.
Biểu tình An Sênh có chút không nói nên lời, “Người ta đã có bạn trai, anh để Phí Sư đi là như thế nào chứ?”
“Em cũng có bạn trai, không dễ gì mới được nghỉ phép, đi dạo phố cùng cô ấy là sao chứ?” Phí Hiên vẻ mặt vô lại, “Anh mặc kệ.”
An Sênh không khống chế được nở nụ cười, Phí Hiên vừa thấy vẻ mặt này của cô, liền biết chiêu “làm nũng” của anh có hiệu quả, anh càng làm tới, “Anh mặc kệ..anh mặc kệ..anh mặc kệ..”
Vừa nói vừa duỗi chân, đạp ghế sofa “bộp bộp bộp”
An Sênh không nhịn được, ôm Phí Hiên cười cong mắt, nhận mệnh cầm điện thoại lên, gọi xin lỗi bạn cùng phòng, nói cô hôm nay không thể đi dạo phố cùng cô ấy.
Phí Hiên an vị ở bên cạnh, nhìn cô gọi điện. Cô gọi xong, cầm điện thoại đưa tới trước mặt anh lắc lắc, “Được chưa?”
Ánh mắt Phí Hiên trừng tròn vo, c ắn môi dưới từng chút một, hài lòng gật đầu. An Sênh thực tự nhiên ghé sát lại, tưởng chừng sắp hôn anh, nhưng lại một phen đè đầu anh xuống.
Cô lôi kéo anh đi về phía bàn ăn, “Ăn cơm, ăn cơm, đồ ăn đã nguội rồi. Hay là gọi người lên hâm nóng lại?”
“Không cần.” Phí Hiên nói, “Anh tuỳ tiện ăn một miếng là được.”
“Tuỳ tiện cái gì?” An Sênh nói, “Anh không cần luôn tuỳ tiện như vậy.” Như vậy cô cảm thấy anh thật thiệt thòi.
Phí Hiên cúi xuống, cảm động hết sức ôm lấy cô, “Đồ ăn lạnh nóng thật sự không quan hệ, anh thích ăn lạnh hơn.”
Phí Hiên gạt tóc mái, hôn hôn lên trán cô.
Nghiêm túc nói, “Hôm nay những món này đều là những món anh thích.”
An Sênh không biết anh sẽ cảm động từng việc nhỏ như vậy, chỉ cho rằng anh lại dính người. Cô hưởng thụ, lại không chịu được đẩy anh, “Vậy anh mau ăn đi…”
Phí Hiên gật đầu, đang muốn ngồi xuống, An Sênh đứng phía sau lại buồn bã nói, “Anh không rửa tay mà đã ăn?”
Phí Hiên:…
“Anh vừa rồi chỉ là đi nghe điện thoại.” không phải đi WC, Phí Hiên lại lộ ra biểu tình uỷ khuất, anh cảm thấy cô thật sự ghét bỏ anh.
An Sênh gãi gãi đầu, “Nhưng anh cầm di động, di động rất bẩn, ăn cái gì…”
“Được rồi! Phải đi phải đi!” Phí Hiên tự nhận thức vấn đề vệ sinh luôn trong phạm vi bình thường, nhưng anh thật sự bị An Sênh ghét bỏ quá nhiều lần, bắt đầu hoài nghi bản thân.
Rửa tay xong, Phí Hiên ăn, An Sênh nhìn trong chốc lát, cảm thấy không có gì, liền đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn ra cảnh vật bên ngoài, nhân tiện vận động tay chân.
Phí Hiên vừa ăn vừa nhìn cô, nhìn cô một thân áo ngủ rộng rãi thoải mái, giơ tay uốn eo, lộ ra đường cong duyên dáng.
Tóc cô cũng chỉ tuỳ tiện buộc lại, sợi tóc rũ trên gương mặt theo động tác của cô chậm rãi đung đưa. Cô thường quay đầu nhìn ánh mắt Phí Hiên, mang theo ánh sáng ấm áp, mỉm cười, xinh đẹp không nói nên lời.
Phí Hiên cảm thấy tựa hồ so với lúc trước, An Sênh đã thay đổi. Vô luận là khí chất hay bộ dáng, cùng người chiếm tiện nghi lúc trước bên cạnh anh vay tiền, thật sự khác quá nhiều.
- Hết chương 35.2-