Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63-2
Editor: Endy.
Nhưng đã quá muộn, trong cơn tức giận vô tận, Phí Hiên một cước đá lên giường—
Trong khoảng khắc “chỉ mành treo chuông”, Đồng Tứ không biết từ đâu vọt tới, vài bước chạy đến bên giường, lúc cách giường lớn hơn hai thước, vô cùng kỳ diệu dùng sức “bay” trực tiếp lên giường, cả người bao phủ lên người Phí Lam Lam.
Nhưng thật không may, ngay sau đó cả ba người, bao gồm cả Phí Lam Lam đang bị mắc kẹt trong chăn bông và chỉ kịp để lộ nửa khuôn mặt, đều thấy Phí Hiên tung một cước rất mạnh bạo.
Sau đó Đồng Tứ tru lên như heo bị chọc tiết, trợn mắt, vinh quang… rơi vào hôn mê.
Hiện trường im lặng trong chốc lát, Phí Lam Lam mặc kệ Đồng Tứ đang xụi lơ bất tỉnh, liếc nhìn vẻ mặt và đôi mắt đỏ ngầu của Phí Hiên, vội vàng đem cả khuôn mặt lộ ra bên ngoài.
"Là em, là em,... Ca ca..." Thực sự là em.
Phí Hiên cứng ngắc đặt chân xuống, nhìn Đồng Tứ và Phí Lam Lam trên giường, sau đó quay đầu lại nhìn An Sênh, vẻ mặt ngây ra một lúc. Sau đó dường như không chịu nổi đả kích cực lớn, cả người lảo đảo lui về phía sau mấy bước. An Sênh đang ở sau lưng anh, Phí Hiên quay đầu nhìn cô một cái. Trong đôi mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng mà cô chưa từng thấy.
Trong mắt Phí Hiên, sẽ xuất hiện tuyệt vọng sao? Anh luôn lợi dụng mọi sơ hở để tính kế người khác, xuống tay một cách tàn nhẫn, thậm chí xuống tay tàn nhẫn hơn với chính bản thân mình. Lúc bị nhốt trong căn phòng nhỏ, thần trí mơ hồ không rõ, An Sênh chưa bao giờ thấy vẻ mặt của anh như thế này.
Bước chân định tránh né của cô thoáng chần chừ, sau đó Phí Hiên lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng ngã xuống đất.
An Sênh vươn tay tiếp được anh, nhưng cô làm sao có thể chịu nổi sức nặng của một người đàn ông to lớn, lảo đảo hai bước liền ngã ngồi xuống đất.
Phí Lam Lam nhìn qua, An Sênh cũng nhìn cô, cả hai người đồng thời nở một nụ cười khổ.
Lúc này, đồ ăn được mang lên, người phục vụ vẻ mặt mỉm cười bê mâm thức ăn tiến đến, vừa nhìn thấy liền biết chuyện gì vừa xảy ra, vội vàng đặt mâm thức ăn xuống, vừa gào thét vừa vội vàng đi tìm người.
"Tiểu Trương! Mau tới đây hỗ trợ, thông báo cho quản lý, cậu chủ nhỏ lại gây chuyện, lần này có đến hai người bị thương nằm trên đất!"
Phí Lam Lam và An Sênh không thể xê dịch được hai người đàn ông cao lớn đang ngất xỉu. Cả hai người vội vàng mặc quần áo chỉnh tề. Sau một hồi hỗn loạn, cả hai người đàn ông hôn mê được đưa vào bệnh viện.
An Sênh, Phí Lam Lam và quản lý của khách sạn bận rộn làm thủ tục và phí khám bệnh. Vì ban đêm nên không thể kiểm tra toàn diện, nhưng kết quả sơ bộ đã có. Phí Hiên vậy mà so với Đồng Tứ còn nghiêm trọng hơn.
Đồng Tứ chỉ là vừa bị ba anh đánh cách đây không lâu, trên người nhiều chỗ bị thương, bị một cước kia của Phí Hiên động đến vết thương nên mới trực tiếp ngất đi vì đau.
Mà Phí Hiên lại có chút phiền toái. Các chỉ số thể chất đều không tốt lắm, hầu như không có chỉ số nào là không thấp. Là bởi vì không ăn uống đủ, lượng đường trong máu rất thấp. Thêm vào đó, tâm trạng bất ổn quá nhiều nên mới bị ngất xỉu. Quan trọng là kết quả kiểm tra tim của Phí Hiên không tốt lắm. Sáng mai bác sĩ đến mới có thể làm kiểm tra chi tiết hơn.
Đến khi trời gần sáng, Phí Hiên và Đồng Tứ mới được đưa vào cùng một phòng bệnh. An Sênh và Phí Lam Lam ngồi trên ghế, tựa lưng vào nhau. Mỗi người đều tự nhìn một người trên giường bệnh.
"Ngày thường anh ấy ăn uống cũng không thiếu thốn, dinh dưỡng mình đều phối hợp đủ cả…” An Sênh thở dài, "Bệnh tim của anh ấy nhất định là do suy nghĩ tính kế quá nhiều, tâm sự quá nặng, nên tim mới không chịu nổi.”
Phí Lam Lam dựa vào An Sênh gật đầu đồng ý, một lúc sau mới nhẹ nhàng thở dài,"Còn mình với người này làm sao bây giờ... "
Không lâu sau, Phí Sư đến, gia đình Đồng Tứ cũng đến. An Sênh và Phí Lam Lam tìm một phòng bệnh trống để nghỉ ngơi. Khi trời vừa sáng, hai tên nghiệp chướng kia mới tỉnh dậy. Đồng Tứ có thể đứng dậy, vừa đi vừa vặn eo. Nhưng Phí Hiên gây kinh hãi hơn, sắc mặt và môi đều trắng bệch.
An Sênh và Phí Lam Lam bước vào, bốn người hai mặt nhìn nhau. Sau một lúc, tự kéo rèm ngăn cách, một chọi một ngồi đối diện nhau.
Bên này An Sênh và Phí Hiên tương đối trầm mặc, còn Đồng Tứ bên kia lên tiếng trước.
"Tôi... có làm em bị thương không?” Đồng Tứ cúi đầu, bên tai đỏ bừng. Phí Lam Lam biết anh nói tới chuyện tối hôm qua.
"Không có." Phí Lam Lam đáp.
Đồng Tứ nói xong, lại trầm mặc cúi đầu, nghiêng người nằm bất động, chỉ có mặt và tai đỏ bừng.
Phí Lam Lam đành mở miệng nói trước, "Cảm ơn anh. Nhưng đến cùng là anh có ý gì?”
"Bởi vì đã ngủ một lần, liền..."
"Cái gì ngủ?" Phí Hiên đột nhiên trả lời, "Em đã ngủ với ai? Con mẹ nó, bảo sao tối qua hắn ta còn làm “người dơi” bay đến! Các người…”
Phí Hiên đột ngột đứng lên, "Đồng Tứ, sao mày dám, tao..."
"Anh..." Giọng Phí Lam Lam vẫn dịu dàng như mọi khi, "Là em... Em đi tìm anh ấy."
Phí Hiên nghẹn một hơi ở ngực, lên không được xuống không xong. Anh đương nhiên biết Phí Lam Lam nói như vậy là có ý gì. Phí Lam Lam nhìn qua thì dịu dàng mềm mại, nhưng trên thực tế, tính cách cô cứng rắn không giống như mấy cô gái yếu đuối khác. Không phải Phí Hiên không ra tay giúp, nhưng chung quy đóng cửa lại, mọi người vẫn là người một nhà. Anh kêu ba của Phí Lam Lam một tiếng “Bác”. Suy cho cùng, anh cũng là người ngoài cuộc. Nếu làm quá, người chịu tội sẽ chỉ là mẹ con cô. Không nghĩ đến, cô ngốc này không phản kháng, thế nhưng một khi phản kháng thì làm đến đường cùng.
Chỉ là con mẹ nó, Đồng Tứ cứ như vậy chiếm tiện nghi?!
An Sênh ngồi bên cạnh, cúi đầu không nhìn Phí Hiên chút nào. Hơi thở Phí Hiên dồn dập, vươn tay ôm ngực, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn, môi tái xanh.
Phí Lam Lam nói tiếp, "Nếu anh chỉ đơn giản vì đêm đó thì không cần thiết. Chúng ta đều là người trưởng thành, tôi có thể chịu trách nhiệm về hành động của mình, không cần anh phải chịu trách nhiệm."
Phí Lam Lam nói xong đứng dậy kéo màn. Đồng Tứ sốt ruột nói, "Không phải!"
Phí Lam Lam dừng lại, quay đầu nhìn anh. Đồng Tứ động đậy môi, nhưng một câu cũng không nói.
Phí Hiên chế nhạo, hơi thở càng nóng nảy, "Hắn ta phụ trách?" Phí Hiên giễu cợt, "Khi nào hắn ta không còn uống sữa của ba hắn nữa thì nói chuyện!”
Ở trước mặt người mình thích, cuối cùng là sĩ diện, vừa nghe Phí Hiên nói như vậy, Đồng Tứ lập tức cả giận nói, "Được thôi! Anh cũng con mẹ nó thật tốt a! Sẽ xúc động muốn giết người! Giở trò hãm hại người khác, bây giờ tim không tốt, chính là báo ứng! Chính vì làm tổn thương người khác quá nhiều— "
"An Sênh, cô nghe tôi nói đi, đừng ở bên cạnh anh ta nữa. Trừ bỏ cái thân thể bề ngoài kia, hắn ta còn có thể làm trò trống gì khác?" Đồng Tứ nói, "Bây giờ thân thể cũng vô dụng, mắc bệnh tim. Không thể vận động mạnh, chỉ có thể làm một bình hoa yếu ớt!"
Phí Hiên tức giận cầm lấy cái ấm điện trên bàn bên cạnh, mở rèm ra, ném thẳng vào đầu Đồng Tứ.
Đồng Tứ vừa vặn chỉ bị thương nửa người, vội nằm sấp xuống nên tránh được. Ấm điện không có nước sôi, bay xuống đất “rầm!” một tiếng nổ. Hai người đàn ông như phát điên, không để ý hình tượng lao vào đánh nhau, từng quyền nện lên mặt đối phương.
Phí Lam Lam định tiến lên ngăn cản, nhưng bị An Sênh một phen kéo lại. Cô kéo Phí Lam Lam lại, bấm chuông đầu giường gọi y tá, sau đó mặc kệ hai người đàn ông đang đánh nhau, đi thẳng ra cửa.
Phí Lam Lam có chút do dự, lon ton chạy theo phía sau An Sênh, "Cứ mặc kệ như vậy... có được không?"
An Sênh khịt mũi, "Còn khí lực đánh nhau, không chết được." Hơn nữa, Phí Hiên là nam chính, không thể không có người quen trong bệnh viện này. Ai biết được kết quả xét nghiệm có bị đụng tay đụng chân hay không.
Phí Lam Lam cũng nghĩ tới điều đó, đi theo An Sênh vào thang máy, trực tiếp xuống lầu đến bãi đậu xe. Dù sao người của Phí gia và Tống gia cũng đã tới, hai cô ở lại cũng vô ích.
"Chúng ta cùng nhau trở về đi, chỗ này cách tiểu khu không xa." An Sênh nói, "Cậu có đói bụng không? Tìm một chỗ ăn sáng trước được không?"
Phí Lam Lam lắc đầu, "Mình ăn không vô, chỉ muốn về nhà ngủ."
“Được rồi, vậy chúng ta về nhà." An Sênh đáp ứng nói.
Bên này hai người đang chuẩn bị về nhà, mà bên kia hai người trong phòng đang hận không thể gi3t chết đối phương, tựa như hai con chó bị nhốt trong lồ ng. Nhưng vừa đảo mắt không thấy “chủ nhân” đâu, nhanh chóng bò dậy từ mặt đất.
Phí Hiên chỉ vào Đồng Tứ, ánh mắt đầy cảnh cáo. Đồng Tứ giơ ngón giữa thẳng tắp lên. Mẹ nó chứ, vạch mặt liền vạch mặt!
Phí Hiên không rảnh nói chuyện với Đồng Tứ, xoay người chạy về phía cửa đuổi theo An Sênh.
Trong bãi đậu xe, Phí Lam Lam và An Sênh cùng ngồi vào trong xe. An Sênh làm động tác khởi động xe tượng trưng, sau đó dùng suy nghĩ điều khiển xe lui ra ngoài chỗ đậu xe.
"Kỹ năng lái xe của cậu thật là tốt!" Phí Lam Lam tự đáy lòng khen ngợi.
An Sênh mỉm cười, tay quay vô lăng, đang chuẩn bị "nhấn ga" lái xe ra ngoài, Phí Hiên đột nhiên chạy tới, mở cửa sau rồi ngồi vào.
An Sênh dừng xe ngay lập tức, nhìn chằm chằm Phí Hiên qua kính chiếu hậu. Nhưng anh không nhìn cô, đôi môi tái nhợt, trên người đang mặc quần áo bệnh nhân. Anh khom lưng, gần như cuộn mình ở băng ghế sau.
Phí Lam Lam liếc nhìn về ghế sau, lại nhìn An Sênh, chủ động nói, "Vậy mình..."
"Anh đi xuống." An Sênh nhìn chằm chằm Phí Hiên trong kính chiếu hậu nói.
Phí Hiên không nhúc nhích, thu mình như một quả bóng. Ba người đều quỷ dị trầm mặc một hồi, Anh rốt cục ngẩng đầu nhìn cô.
"Cho anh đi với." Phí Hiên nói: "Anh muốn cùng đi với em..."
"Cút!" An Sênh quay lại nhìn chằm chằm Phí Hiên, "Dựa vào cái gì? Dựa vào việc anh bị bệnh thần kinh, hay là lên cơn đau tim?!"
Môi Phí Hiên mím chặt, liếc nhìn Phí Lam Lam như cầu cứu hồi lâu. Phí Lam Lam lập tức cởi dây an toàn, không để ý đến An Sênh đang níu kéo, bước xuống xe.
"Mình đi taxi, mình đi trước..."
Nói xong, cô chạy chậm ra ngoài, xoay người đi tới góc khuất rồi nhanh chóng biến mất.
Xe của An Sênh vẫn không di chuyển, cô chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Phí Hiên. Phí Hiên như một con chó hoang bị chặn đường dồn vào ngõ cụt, không còn nơi nào để trốn. Môi run run một hồi, chống lại tầm mắt của An Sênh.
"Nếu em không cho anh..." Nước mắt Phí Hiên quả thực như vòi rồng, một khi đã mở van thì không dừng lại được.
Anh lấy ống tay áo bệnh nhân lau nước mắt, ánh mắt đỏ bừng nói: "Nếu em không mang anh đi, thì cứ cán qua người anh cho chết đi."
An Sênh cười “xuy” một tiếng, nhưng vẫn không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn chằm chằm anh. Nếu Phí Hiên không ra khỏi xe, cô cũng sẽ không lái xe rời đi.
Một lúc lâu sau, Phí Hiên dường như thực sự bại trận, mở cửa bước xuống xe.
An Sênh khóa cửa xe, liếc nhìn Phí Hiên qua kính chiếu hậu, đảo mắt định rẽ vào con đường phía trước. Nhưng Phí Hiên đột nhiên vượt qua hàng rào chắn, trực tiếp lao thẳng tới ngã rẽ, vừa vặn lao tới đầu xe An Sênh ---
Cô trợn to hai mắt, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung trong chốc lát, dừng xe lại. Nhưng Phí Hiên vẫn bị va chạm một chút, ngã xuống đất. An Sênh thả lỏng tay lái, từng ngụm từng ngụm hô hấp, tựa như con cá bị quăng lên bờ phơi nắng.
Chiếc xe dừng trên dốc ngược, cô mở cửa xuống xe. Phí Hiên bị ngã ở dưới đầu xe, vừa bò vừa giãy giụa mấy vòng, cắn chặt môi, bò từ phía dưới xe ra ngoài.
Lần này, trong bãi đậu xe không có người. An Sênh hít thở dồn dập, nhưng cũng không có đi tới đỡ anh đứng dậy, chỉ đứng đó nhìn. Sau một lúc lâu mới cắn răng nghiến lợi nói: "Anh muốn chết thì chết ở chỗ xa một chút..."
Phí Hiên đi đến bên chân An Sênh, túm lấy góc váy cô, khóc đến không còn hình người. Nước mắt An Sênh rốt cuộc không kìm được nữa, rơi xuống như đê vỡ.
Mày không thể thương hại anh ấy, An Sênh tự nói với mình. Cô đã tin tưởng Phí Hiên quá nhiều lần, cô...
Phí Hiên nửa quỳ trên mặt đất, vừa rồi thắt lưng bị xe đụng phải, đau nhói. Anh đứng dậy, nhưng lại ngã xuống đất, cắn răng chịu đựng, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Anh kéo vạt áo bệnh nhân, đưa lên miệng xé rách một mảnh vải. Trong ánh mắt mờ mịt của An Sênh, anh tự trói cổ tay mình lại, đem mảnh vải trở thành còng tay. Sau đó khó khăn tiến lên hai bước về phía cô, nắm lấy đầu còn lại của mảnh vải, run rẩy đưa cho An Sênh.
An Sênh nhắm mắt lại, Phí Hiên chạm vào ngón tay cô.
“Hoặc là em đâm qua người anh chết.” Phí Hiên nghẹn ngào, cứng rắn nhét mảnh vải vào tay cô, “Hoặc là mang anh đi. Anh thề sẽ không bao giờ nói dối em nữa, cái gì cũng đều nghe em, chỉ cần …chỉ cần em cần anh.”
- Hết chương 63-
Nhưng đã quá muộn, trong cơn tức giận vô tận, Phí Hiên một cước đá lên giường—
Trong khoảng khắc “chỉ mành treo chuông”, Đồng Tứ không biết từ đâu vọt tới, vài bước chạy đến bên giường, lúc cách giường lớn hơn hai thước, vô cùng kỳ diệu dùng sức “bay” trực tiếp lên giường, cả người bao phủ lên người Phí Lam Lam.
Nhưng thật không may, ngay sau đó cả ba người, bao gồm cả Phí Lam Lam đang bị mắc kẹt trong chăn bông và chỉ kịp để lộ nửa khuôn mặt, đều thấy Phí Hiên tung một cước rất mạnh bạo.
Sau đó Đồng Tứ tru lên như heo bị chọc tiết, trợn mắt, vinh quang… rơi vào hôn mê.
Hiện trường im lặng trong chốc lát, Phí Lam Lam mặc kệ Đồng Tứ đang xụi lơ bất tỉnh, liếc nhìn vẻ mặt và đôi mắt đỏ ngầu của Phí Hiên, vội vàng đem cả khuôn mặt lộ ra bên ngoài.
"Là em, là em,... Ca ca..." Thực sự là em.
Phí Hiên cứng ngắc đặt chân xuống, nhìn Đồng Tứ và Phí Lam Lam trên giường, sau đó quay đầu lại nhìn An Sênh, vẻ mặt ngây ra một lúc. Sau đó dường như không chịu nổi đả kích cực lớn, cả người lảo đảo lui về phía sau mấy bước. An Sênh đang ở sau lưng anh, Phí Hiên quay đầu nhìn cô một cái. Trong đôi mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng mà cô chưa từng thấy.
Trong mắt Phí Hiên, sẽ xuất hiện tuyệt vọng sao? Anh luôn lợi dụng mọi sơ hở để tính kế người khác, xuống tay một cách tàn nhẫn, thậm chí xuống tay tàn nhẫn hơn với chính bản thân mình. Lúc bị nhốt trong căn phòng nhỏ, thần trí mơ hồ không rõ, An Sênh chưa bao giờ thấy vẻ mặt của anh như thế này.
Bước chân định tránh né của cô thoáng chần chừ, sau đó Phí Hiên lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng ngã xuống đất.
An Sênh vươn tay tiếp được anh, nhưng cô làm sao có thể chịu nổi sức nặng của một người đàn ông to lớn, lảo đảo hai bước liền ngã ngồi xuống đất.
Phí Lam Lam nhìn qua, An Sênh cũng nhìn cô, cả hai người đồng thời nở một nụ cười khổ.
Lúc này, đồ ăn được mang lên, người phục vụ vẻ mặt mỉm cười bê mâm thức ăn tiến đến, vừa nhìn thấy liền biết chuyện gì vừa xảy ra, vội vàng đặt mâm thức ăn xuống, vừa gào thét vừa vội vàng đi tìm người.
"Tiểu Trương! Mau tới đây hỗ trợ, thông báo cho quản lý, cậu chủ nhỏ lại gây chuyện, lần này có đến hai người bị thương nằm trên đất!"
Phí Lam Lam và An Sênh không thể xê dịch được hai người đàn ông cao lớn đang ngất xỉu. Cả hai người vội vàng mặc quần áo chỉnh tề. Sau một hồi hỗn loạn, cả hai người đàn ông hôn mê được đưa vào bệnh viện.
An Sênh, Phí Lam Lam và quản lý của khách sạn bận rộn làm thủ tục và phí khám bệnh. Vì ban đêm nên không thể kiểm tra toàn diện, nhưng kết quả sơ bộ đã có. Phí Hiên vậy mà so với Đồng Tứ còn nghiêm trọng hơn.
Đồng Tứ chỉ là vừa bị ba anh đánh cách đây không lâu, trên người nhiều chỗ bị thương, bị một cước kia của Phí Hiên động đến vết thương nên mới trực tiếp ngất đi vì đau.
Mà Phí Hiên lại có chút phiền toái. Các chỉ số thể chất đều không tốt lắm, hầu như không có chỉ số nào là không thấp. Là bởi vì không ăn uống đủ, lượng đường trong máu rất thấp. Thêm vào đó, tâm trạng bất ổn quá nhiều nên mới bị ngất xỉu. Quan trọng là kết quả kiểm tra tim của Phí Hiên không tốt lắm. Sáng mai bác sĩ đến mới có thể làm kiểm tra chi tiết hơn.
Đến khi trời gần sáng, Phí Hiên và Đồng Tứ mới được đưa vào cùng một phòng bệnh. An Sênh và Phí Lam Lam ngồi trên ghế, tựa lưng vào nhau. Mỗi người đều tự nhìn một người trên giường bệnh.
"Ngày thường anh ấy ăn uống cũng không thiếu thốn, dinh dưỡng mình đều phối hợp đủ cả…” An Sênh thở dài, "Bệnh tim của anh ấy nhất định là do suy nghĩ tính kế quá nhiều, tâm sự quá nặng, nên tim mới không chịu nổi.”
Phí Lam Lam dựa vào An Sênh gật đầu đồng ý, một lúc sau mới nhẹ nhàng thở dài,"Còn mình với người này làm sao bây giờ... "
Không lâu sau, Phí Sư đến, gia đình Đồng Tứ cũng đến. An Sênh và Phí Lam Lam tìm một phòng bệnh trống để nghỉ ngơi. Khi trời vừa sáng, hai tên nghiệp chướng kia mới tỉnh dậy. Đồng Tứ có thể đứng dậy, vừa đi vừa vặn eo. Nhưng Phí Hiên gây kinh hãi hơn, sắc mặt và môi đều trắng bệch.
An Sênh và Phí Lam Lam bước vào, bốn người hai mặt nhìn nhau. Sau một lúc, tự kéo rèm ngăn cách, một chọi một ngồi đối diện nhau.
Bên này An Sênh và Phí Hiên tương đối trầm mặc, còn Đồng Tứ bên kia lên tiếng trước.
"Tôi... có làm em bị thương không?” Đồng Tứ cúi đầu, bên tai đỏ bừng. Phí Lam Lam biết anh nói tới chuyện tối hôm qua.
"Không có." Phí Lam Lam đáp.
Đồng Tứ nói xong, lại trầm mặc cúi đầu, nghiêng người nằm bất động, chỉ có mặt và tai đỏ bừng.
Phí Lam Lam đành mở miệng nói trước, "Cảm ơn anh. Nhưng đến cùng là anh có ý gì?”
"Bởi vì đã ngủ một lần, liền..."
"Cái gì ngủ?" Phí Hiên đột nhiên trả lời, "Em đã ngủ với ai? Con mẹ nó, bảo sao tối qua hắn ta còn làm “người dơi” bay đến! Các người…”
Phí Hiên đột ngột đứng lên, "Đồng Tứ, sao mày dám, tao..."
"Anh..." Giọng Phí Lam Lam vẫn dịu dàng như mọi khi, "Là em... Em đi tìm anh ấy."
Phí Hiên nghẹn một hơi ở ngực, lên không được xuống không xong. Anh đương nhiên biết Phí Lam Lam nói như vậy là có ý gì. Phí Lam Lam nhìn qua thì dịu dàng mềm mại, nhưng trên thực tế, tính cách cô cứng rắn không giống như mấy cô gái yếu đuối khác. Không phải Phí Hiên không ra tay giúp, nhưng chung quy đóng cửa lại, mọi người vẫn là người một nhà. Anh kêu ba của Phí Lam Lam một tiếng “Bác”. Suy cho cùng, anh cũng là người ngoài cuộc. Nếu làm quá, người chịu tội sẽ chỉ là mẹ con cô. Không nghĩ đến, cô ngốc này không phản kháng, thế nhưng một khi phản kháng thì làm đến đường cùng.
Chỉ là con mẹ nó, Đồng Tứ cứ như vậy chiếm tiện nghi?!
An Sênh ngồi bên cạnh, cúi đầu không nhìn Phí Hiên chút nào. Hơi thở Phí Hiên dồn dập, vươn tay ôm ngực, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn, môi tái xanh.
Phí Lam Lam nói tiếp, "Nếu anh chỉ đơn giản vì đêm đó thì không cần thiết. Chúng ta đều là người trưởng thành, tôi có thể chịu trách nhiệm về hành động của mình, không cần anh phải chịu trách nhiệm."
Phí Lam Lam nói xong đứng dậy kéo màn. Đồng Tứ sốt ruột nói, "Không phải!"
Phí Lam Lam dừng lại, quay đầu nhìn anh. Đồng Tứ động đậy môi, nhưng một câu cũng không nói.
Phí Hiên chế nhạo, hơi thở càng nóng nảy, "Hắn ta phụ trách?" Phí Hiên giễu cợt, "Khi nào hắn ta không còn uống sữa của ba hắn nữa thì nói chuyện!”
Ở trước mặt người mình thích, cuối cùng là sĩ diện, vừa nghe Phí Hiên nói như vậy, Đồng Tứ lập tức cả giận nói, "Được thôi! Anh cũng con mẹ nó thật tốt a! Sẽ xúc động muốn giết người! Giở trò hãm hại người khác, bây giờ tim không tốt, chính là báo ứng! Chính vì làm tổn thương người khác quá nhiều— "
"An Sênh, cô nghe tôi nói đi, đừng ở bên cạnh anh ta nữa. Trừ bỏ cái thân thể bề ngoài kia, hắn ta còn có thể làm trò trống gì khác?" Đồng Tứ nói, "Bây giờ thân thể cũng vô dụng, mắc bệnh tim. Không thể vận động mạnh, chỉ có thể làm một bình hoa yếu ớt!"
Phí Hiên tức giận cầm lấy cái ấm điện trên bàn bên cạnh, mở rèm ra, ném thẳng vào đầu Đồng Tứ.
Đồng Tứ vừa vặn chỉ bị thương nửa người, vội nằm sấp xuống nên tránh được. Ấm điện không có nước sôi, bay xuống đất “rầm!” một tiếng nổ. Hai người đàn ông như phát điên, không để ý hình tượng lao vào đánh nhau, từng quyền nện lên mặt đối phương.
Phí Lam Lam định tiến lên ngăn cản, nhưng bị An Sênh một phen kéo lại. Cô kéo Phí Lam Lam lại, bấm chuông đầu giường gọi y tá, sau đó mặc kệ hai người đàn ông đang đánh nhau, đi thẳng ra cửa.
Phí Lam Lam có chút do dự, lon ton chạy theo phía sau An Sênh, "Cứ mặc kệ như vậy... có được không?"
An Sênh khịt mũi, "Còn khí lực đánh nhau, không chết được." Hơn nữa, Phí Hiên là nam chính, không thể không có người quen trong bệnh viện này. Ai biết được kết quả xét nghiệm có bị đụng tay đụng chân hay không.
Phí Lam Lam cũng nghĩ tới điều đó, đi theo An Sênh vào thang máy, trực tiếp xuống lầu đến bãi đậu xe. Dù sao người của Phí gia và Tống gia cũng đã tới, hai cô ở lại cũng vô ích.
"Chúng ta cùng nhau trở về đi, chỗ này cách tiểu khu không xa." An Sênh nói, "Cậu có đói bụng không? Tìm một chỗ ăn sáng trước được không?"
Phí Lam Lam lắc đầu, "Mình ăn không vô, chỉ muốn về nhà ngủ."
“Được rồi, vậy chúng ta về nhà." An Sênh đáp ứng nói.
Bên này hai người đang chuẩn bị về nhà, mà bên kia hai người trong phòng đang hận không thể gi3t chết đối phương, tựa như hai con chó bị nhốt trong lồ ng. Nhưng vừa đảo mắt không thấy “chủ nhân” đâu, nhanh chóng bò dậy từ mặt đất.
Phí Hiên chỉ vào Đồng Tứ, ánh mắt đầy cảnh cáo. Đồng Tứ giơ ngón giữa thẳng tắp lên. Mẹ nó chứ, vạch mặt liền vạch mặt!
Phí Hiên không rảnh nói chuyện với Đồng Tứ, xoay người chạy về phía cửa đuổi theo An Sênh.
Trong bãi đậu xe, Phí Lam Lam và An Sênh cùng ngồi vào trong xe. An Sênh làm động tác khởi động xe tượng trưng, sau đó dùng suy nghĩ điều khiển xe lui ra ngoài chỗ đậu xe.
"Kỹ năng lái xe của cậu thật là tốt!" Phí Lam Lam tự đáy lòng khen ngợi.
An Sênh mỉm cười, tay quay vô lăng, đang chuẩn bị "nhấn ga" lái xe ra ngoài, Phí Hiên đột nhiên chạy tới, mở cửa sau rồi ngồi vào.
An Sênh dừng xe ngay lập tức, nhìn chằm chằm Phí Hiên qua kính chiếu hậu. Nhưng anh không nhìn cô, đôi môi tái nhợt, trên người đang mặc quần áo bệnh nhân. Anh khom lưng, gần như cuộn mình ở băng ghế sau.
Phí Lam Lam liếc nhìn về ghế sau, lại nhìn An Sênh, chủ động nói, "Vậy mình..."
"Anh đi xuống." An Sênh nhìn chằm chằm Phí Hiên trong kính chiếu hậu nói.
Phí Hiên không nhúc nhích, thu mình như một quả bóng. Ba người đều quỷ dị trầm mặc một hồi, Anh rốt cục ngẩng đầu nhìn cô.
"Cho anh đi với." Phí Hiên nói: "Anh muốn cùng đi với em..."
"Cút!" An Sênh quay lại nhìn chằm chằm Phí Hiên, "Dựa vào cái gì? Dựa vào việc anh bị bệnh thần kinh, hay là lên cơn đau tim?!"
Môi Phí Hiên mím chặt, liếc nhìn Phí Lam Lam như cầu cứu hồi lâu. Phí Lam Lam lập tức cởi dây an toàn, không để ý đến An Sênh đang níu kéo, bước xuống xe.
"Mình đi taxi, mình đi trước..."
Nói xong, cô chạy chậm ra ngoài, xoay người đi tới góc khuất rồi nhanh chóng biến mất.
Xe của An Sênh vẫn không di chuyển, cô chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Phí Hiên. Phí Hiên như một con chó hoang bị chặn đường dồn vào ngõ cụt, không còn nơi nào để trốn. Môi run run một hồi, chống lại tầm mắt của An Sênh.
"Nếu em không cho anh..." Nước mắt Phí Hiên quả thực như vòi rồng, một khi đã mở van thì không dừng lại được.
Anh lấy ống tay áo bệnh nhân lau nước mắt, ánh mắt đỏ bừng nói: "Nếu em không mang anh đi, thì cứ cán qua người anh cho chết đi."
An Sênh cười “xuy” một tiếng, nhưng vẫn không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn chằm chằm anh. Nếu Phí Hiên không ra khỏi xe, cô cũng sẽ không lái xe rời đi.
Một lúc lâu sau, Phí Hiên dường như thực sự bại trận, mở cửa bước xuống xe.
An Sênh khóa cửa xe, liếc nhìn Phí Hiên qua kính chiếu hậu, đảo mắt định rẽ vào con đường phía trước. Nhưng Phí Hiên đột nhiên vượt qua hàng rào chắn, trực tiếp lao thẳng tới ngã rẽ, vừa vặn lao tới đầu xe An Sênh ---
Cô trợn to hai mắt, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung trong chốc lát, dừng xe lại. Nhưng Phí Hiên vẫn bị va chạm một chút, ngã xuống đất. An Sênh thả lỏng tay lái, từng ngụm từng ngụm hô hấp, tựa như con cá bị quăng lên bờ phơi nắng.
Chiếc xe dừng trên dốc ngược, cô mở cửa xuống xe. Phí Hiên bị ngã ở dưới đầu xe, vừa bò vừa giãy giụa mấy vòng, cắn chặt môi, bò từ phía dưới xe ra ngoài.
Lần này, trong bãi đậu xe không có người. An Sênh hít thở dồn dập, nhưng cũng không có đi tới đỡ anh đứng dậy, chỉ đứng đó nhìn. Sau một lúc lâu mới cắn răng nghiến lợi nói: "Anh muốn chết thì chết ở chỗ xa một chút..."
Phí Hiên đi đến bên chân An Sênh, túm lấy góc váy cô, khóc đến không còn hình người. Nước mắt An Sênh rốt cuộc không kìm được nữa, rơi xuống như đê vỡ.
Mày không thể thương hại anh ấy, An Sênh tự nói với mình. Cô đã tin tưởng Phí Hiên quá nhiều lần, cô...
Phí Hiên nửa quỳ trên mặt đất, vừa rồi thắt lưng bị xe đụng phải, đau nhói. Anh đứng dậy, nhưng lại ngã xuống đất, cắn răng chịu đựng, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Anh kéo vạt áo bệnh nhân, đưa lên miệng xé rách một mảnh vải. Trong ánh mắt mờ mịt của An Sênh, anh tự trói cổ tay mình lại, đem mảnh vải trở thành còng tay. Sau đó khó khăn tiến lên hai bước về phía cô, nắm lấy đầu còn lại của mảnh vải, run rẩy đưa cho An Sênh.
An Sênh nhắm mắt lại, Phí Hiên chạm vào ngón tay cô.
“Hoặc là em đâm qua người anh chết.” Phí Hiên nghẹn ngào, cứng rắn nhét mảnh vải vào tay cô, “Hoặc là mang anh đi. Anh thề sẽ không bao giờ nói dối em nữa, cái gì cũng đều nghe em, chỉ cần …chỉ cần em cần anh.”
- Hết chương 63-