Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Làm đạo diễn cho vui
Giang Chức vẫn đang ngồi phía sau, trên đùi phủ một tấm thảm, tay đặt trên thảm, móng tay trắng bệch thể hiện tình trạng cơ thể không tốt: “Bị đập vỡ rồi.” Cặp mắt hoa đào mở ra, nhưng sau đó như không còn sức lực mà nhắm lại: “Lúc nãy cậu phanh xe.”
Tội lỗi quá, điện thoại của người đẹp Giang tan nát rồi.
Tiết Bảo Di sờ lên màn hình, mở một bản nhạc: “Màn hình không vỡ đầu, kính cường lực vỡ thôi, chờ một lát, tôi đi dán lại kính cường lực cho cậu.”
Sau đó Tiết Bảo Di xuống xe, đi đến quầy dán kính cường lực.
Chu Từ Phưởng ngẩng đầu lên.
Tiết Bảo Di hỏi: “Có kính cường lực cho điện thoại này không?”
Cô nhìn thoáng qua loại điện thoại: “Có.” Cô lấy ba loại có kiểu dáng khác nhau từ trong rương ra.
Tiết Báo Di chăm chủ chọn một cái: “Lấy cái này đi.” Cậu Hai Tiết thích mấy thứ đồ lấp la lấp lánh. Chu Từ Phưởng chỉnh đèn bàn, sau đó cúi đầu dán màn hình điện thoại. Tiết Bảo Di nhìn cô, ấy, dáng vẻ không tệ nha, cô gái nhỏ xinh đẹp lăn lộn kiếm sống ngoài xã hội cũng không dễ dàng gì, liền nói: “Lấy luôn cái ốp lưng màu hồng kia đi.”
Chu Từ Phưởng nhanh chóng dán xong, lấy cái ốp màu hồng gắn vào: “Tổng cộng 50 tệ.”
Tiết Bảo Di trả tiền, quay về xe.
Người đẹp Giang nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở hơi gấp, hai má đỏ hồng, hốc mắt giống như được phủ một tầng hơi nước mơ hồ, mày nhíu chặt, mang theo vẻ đẹp hờ hững.
Ây da, chết thật, đẹp không gì sánh được thế này.
Trai thẳng như thép Tiết Bảo Di không nhìn khuôn mặt kia nữa, thuận miệng thì thầm một câu: “Cô gái dán màn hình điện thoại kia không tệ đầu, chỉ là kì lạ thật, trời tối thui còn đeo kính râm.”
Người đẹp ngồi phía sau hé mắt ra.
Tiết Bảo Di như dâng một vật quý hiếm, lắc lắc điện thoại: “Chọn cho cậu một cái ốp điện thoại màu hồng phấn này, nhìn cực kỳ hợp với cậu.” Trên chiếc ốp điện thoại màu hồng phấn kia còn có một cái đầu thỏ rất to.
Giang Chức cầm lấy điện thoại, ngón tay thon dài vuốt nhẹ màn hình hai lần, sau đó chậm rãi tháo ốp điện thoại ra, ném vào đầu Tiết Bảo Di: “Mắt mà không dùng được thì hiến tặng đi.”
Tiết Bảo Di bị ốp điện thoại đập vào đầu đau đến nổ đom đóm mắt: “…” Mẹ nó, người đẹp vẫn đang tức giận.
Điện thoại của người đẹp reo lên.
“Alo.”
Người đẹp lạnh lùng như băng.
Đầu dây bên kia là giọng phụ nữ “Đạo diễn Giang.” Giang Chức nhíu mày lại, hình như chuẩn bị ho khan những cố gắng kìm lại, trên cổ nổi gân xanh, môi đỏ rực lên, mệt mỏi hỏi: “Ai đó?”
Người phụ nữ nói: “Là tôi.”
Nghe có vẻ rất mạnh mẽ.
Giang Chức không kiên nhẫn, giọng điện vẫn lười biếng không có sức như thế: “Ai đó?” Lúc này người phụ nữ mới tự giới thiệu: “Tôi là Dương Tự”
Dương Tự…
Tiết Bảo Di có hơi ấn tượng, là một nữ diễn viên rất nổi tiếng gần đây.
Giang Chức nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát: “Là người hôm qua đến phim trường muộn đúng không?”
Rất rõ ràng, cảm giác tồn tại của nữ diễn viên lưu lượng này trước mặt đạo diễn quá thấp.
“Xin lỗi Đạo diễn Giang, hôm qua tôi.”
Giang Chức che miệng họ, bởi vì khó thở, tại đỏ lên, cơ thể không thoải mái nên anh cũng khó tính hơn, chưa nghe xong đã ngắt lời: “Cô bị thay thế rồi, không cần… giải thích với tôi nữa.”
Sau đó, Giang Chức cúp máy. Tiết Bảo Di nghe thấy nên cũng biết đại khái: “Bộ phim đó đã quay được một nửa rồi, bây giờ lại thay người sao?” Nếu anh ta nhớ không nhầm thì phần diễn của nữ diễn viên kia cũng không hề ít.
Người ngồi phía sau mệt mỏi, ấn huyệt Thái dương: “Cô ta phá vỡ quy tắc của tôi.” Lúc 18 tuổi, Giang Chức làm đạo diễn của một bộ phim, làm cho vui nhưng không ngờ lại nổi tiếng, nói như Giang Chức, dù sao cũng rảnh rỗi, cử chơi thôi, chơi ra cả danh hiệu đạo diễn thiên tài. Anh im hơi lặng tiếng, truyền thông cũng không dám viết linh tinh, người ngoài giới thì không biết gì, nhưng người trong giới đều biết Giang Chức có rất nhiều quy tắc, trong đoàn làm phim của anh, kể cả có là diễn viên nổi tiếng thì cũng phải tuân thủ, không tuân thủ thì cứ thế mà cuốn xéo.
“Được rồi, cậu là ông trời rồi.” Tiết Bảo Di đánh tay lái, đưa tổ tông về nhà họ Giang.
Mưa bắt đầu rơi tí tách, người đi đường trú mưa, những quầy hàng rong bên bờ sông đều nhanh chóng thu dọn rồi tản đi, từ cầu Bát Nhất đến Ngự Tuyền Loan mất bốn mươi phút đạp xe.
Chu Từ Phưởng mặc áo mưa màu đen, áo hoodie bên trong đã gần khô, cô cởi áo mưa còn nhỏ nước ra, đội lại mũ áo hoodie, đeo kính râm đi vào siêu thị bên ngoài khu nhà, lấy một hộp thức ăn cho mèo và một bình nước đến quầy thu ngân tính tiền. Ôn Bạch Dương viết: “29 tệ 9 xu.”
Cô đưa tiền, kéo thấp mũ xuống theo thói quen, đi ra khỏi siêu thị, cô dừng lại rồi chỉ vào thông báo tuyển dụng dán trên cửa kính: “Nơi này còn tuyển nhân viên không?”
Ôn Bạch Dương gật đầu, viết ra một con số cho cô: “Làm nhân viên thời vụ, lương tính theo giờ, đây là số điện thoại của ông chủ.”
Chu Từ Phưởng cầm lấy: “Cảm ơn.”
Ôn Bạch Dương dùng khẩu hình miệng và lắc tay, ý nói không cần cảm ơn.
Chu Từ Phưởng đi đến bên cạnh xe, mặc áo mưa lên, mũ trùm màu đen che khuất hơn nửa mặt, bởi vì cúi đầu cho nên lúc quay người bị người đi tới từ phía trước đụng vào vai, đồ hộp cho mèo trong tay cô rơi xuống đất.
Cô ngẩng đầu.
Là bà lão tóc xoăn ở tòa 16.
Bà lão liếc cô một cái, rồi lập tức dời mắt: “Xin lỗi.”
Cô lắc đầu, không nói gì, xoay người nhặt đồ hộp cho mèo rơi trên mặt đất, lúc này bà lão tóc xoăn cũng đưa tay ra, chạm phải mu bàn tay của cô, chưa được mấy giây đã rụt tay về ngay, còn hơi run rẩy, sau đó kéo bà lão đi cùng vào trong siêu thị của khu chung cư.
Trời mưa to, tiếng mưa lộp độp, trong siêu thị sau lưng cô, bà lão tóc xoăn đang mua muối, giọng nói rất nhỏ.