-
Chương 7
Năm đó hắn mười sáu tuổi, tự lấy tên là "Từ Sinh", kiên quyết bỏ lớp y học, đi học lý luận quân sự.
Sau này hắn về nước, nhìn thấy cảnh tan hoang, sông núi tiêu điều, bầy sói vây quanh.
Hắn muốn thay đổi tất cả, dòng nước nhỏ giọt, sớm muộn cũng sẽ hợp thành dòng sông lớn.
Ta hỏi hắn, hắn làm sao đến được đây.
"Là cha ta, ông mở mỏ khai thác, Nam Chi, cô không biết công nhân sống ra sao đâu.”
"Bị thương, gãy một cánh tay, không có tiền bồi thường, không dám nghỉ ngơi, hai mươi người chen chúc trong một căn phòng nhỏ, một ngày chỉ có hai cái bánh bao.”
"Ta dẫn đầu tổ chức đình công, cha ta lại mua chuộc cảnh vệ nổ súng, làm ch.ết nhiều người, ta cũng bị đánh ngất đi, khi tỉnh lại, thì đã đến đây."
Nước mắt lăn xuống từ mắt hắn.
Ta nói: "Những lời này, ngươi đừng nói với ai."
Tiên hoàng Đại Ung khi còn tại vị, đã một hơi đốt vài trăm ngôi chùa, ngôi miếu, còn ra lệnh, ai tuyên truyền chuyện thần quỷ mê hoặc lòng người, gi/ết không tha.
Hắn cười nói biết rồi.
Dịu dàng đến đau lòng: "Đây là ánh sáng cuối cùng của dòng sông dài. Ta nghĩ ta đến đây, chắc chắn có việc phải làm, có lẽ, ta có thể nhổ vài cái gai trước, con đường sau này các người đi sẽ dễ dàng hơn."
Đêm đó, hắn kể cho ta nhiều câu chuyện mới mẻ.
Hắn kể về thuốc phiện tàn hại con người, việc cắt tóc, bỏ bó chân, kể rằng đã có rất nhiều nữ nhân đứng lên.
Họ cũng vác súng, cầm d.a.o, ở trường học phát ra tiếng nói của mình.
Kể về sự nhục nhã và thất bại chưa từng có sau những ngày tàn của thời xưa.
Máu của đồng bào sôi lên, khai mở trí tuệ, chịu đựng những đợt sóng lớn của hai thời đại.
Hắn đã nhìn thấy thế giới mới, trong lòng mang hoài bão về một đất nước trẻ trung và tràn đầy sức sống, nên tâm hồn hắn tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Hắn còn muốn chia sẻ ánh sáng đó cho ta.
…
Ta tỉnh dậy từ trong mộng, tận hưởng đêm dài đầu tiên ngủ một mình.
Mở cửa sổ, có làn gió nhẹ khẽ viếng thăm, thổi những ký ức xưa cũ ra khỏi tâm trí ta.
Nha hoàn Hồng Ngọc gõ cửa bước vào, nói rằng tối qua tiểu Hầu gia đã đánh ngất hai vệ sĩ, rồi ra khỏi nhà đi thẳng đến Túy Hoa Lâu.
Ta lắc đầu: "Mặc hắn đi."
Không cần quan tâm đến hắn nữa.
Hắn không phải Chu Từ Sinh, mà chỉ là một đống gỗ đã mục nát từ lâu.
Thay một bộ y phục, che mặt, ta và Hồng Ngọc lén lút ra khỏi phủ từ cửa sau.
Rẽ qua nhiều ngõ, chúng ta đến một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, bên trong vang lên tiếng đọc sách, có nam có nữ.
Người mở cửa là một nữ tiên sinh, ăn mặc giản dị, mắt sáng ngời.
Nàng chính là Tân tiểu thư, người năm ấy bị đại tặc nói là trốn nhà đi nhưng lại bị bán vào thanh lâu, là con gái thứ tư của Thượng thư Lang viên ngoại.
Ta vẫn nhớ, khi kéo người đến chuộc nàng ra.
Nàng nằm trên sàn, thân thể không còn lành lặn, nói với ta rằng, danh tiếng của nữ tử nhà quan gia rất hữu dụng, mụ tú bà vì kiếm tiền đã ép nàng phục vụ ngày đêm không nghỉ.
Không phải nàng không muốn cầu cứu, có lần, ở thanh lâu, nàng gặp được ca ca mình.
Gần như muốn nhảy xuống từ lầu cao.
Nàng níu lấy chân ca ca, khóc không thành tiếng, nhưng hắn lại gỡ từng ngón tay nàng ra, lạnh lùng nói:
"Con gái nhà họ Tân chúng ta là người trong sạch, ngươi là thứ gì? Dám tùy tiện nhận thân nhân. Tứ muội của ta đã ch.ết từ lâu rồi."
Bị áp trên đất, nàng cười khúc khích.
Cười rồi lại khóc.
Ta hỏi nàng vì sao muốn trốn đi.
Nàng kể cho ta nghe một câu chuyện về mẫu thân mình.
Mẫu thân nàng vốn là tiểu thư của gia đình thi thư lễ nhạc, được rước về bằng kiệu tám người khiêng, là một người phụ nữ như hoa như ngọc nhưng chỉ vì phu quân không yêu bà, mà gán cho bà một căn bệnh, mỗi ngày phải uống ba bát thuốc.
Uống suốt mười mấy năm, cuối cùng trong chiếc lồng giam không thấy tương lai đó mà phát điên.
Đêm đó, bà cầm d.a.o, thấy ai cũng gi/ết, gi/ết nhũ mẫu ép bà uống thuốc, gi/ết tiểu thiếp tự đắc trước mặt bà, còn rạch gương mặt đẹp đẽ của người thiếp mà phu quân muốn nâng lên làm bình thê.
Khuôn mặt trắng, y phục nhuốm máu, mẫu thân nàng cười tươi như hoa, ch.ết dưới mũi tên lạnh lùng do phụ thân nàng bắn ra.
Tân tiểu thư rùng mình: "Phụ thân muốn gả ta cho công tử nhà Trung úy, nhưng hắn đã có người trong lòng. Ta không muốn sống cuộc đời như vậy, nên ta bỏ trốn."
"Thà làm người ai cũng có thể lấy còn hơn phát điên, chẳng thà nói đàn ông đến tìm ta, còn hơn là ta tìm đàn ông."
Sau này, nàng trở thành người bạn tốt nhất của ta.
Chúng ta cùng nhau mở một thư viện ở Đông Giao, thu nhận những người không nơi nương tựa, không chỗ dựa.
Hai năm trôi qua.
Người trong thư viện cũng đã có đến hàng ngàn.
Những cô gái sống ở đây, không bị bó chân, học đọc sách, thêu thùa, họ có nhiều lựa chọn hơn; những chàng trai lớn lên ở đây cũng hiểu sự khó khăn của nữ nhi, có thể cảm thông, thấu hiểu.
Để đốn ngã một cây đại thụ, chưa bao giờ chỉ cần một nhát rìu.
Điều chúng ta cần làm, là mở ra một đường rạch đầu tiên, gieo xuống hạt giống của lửa.
Khi ta và Tân Tứ đang thảo luận việc mở một tiệm thêu do toàn nữ nhân điều hành, Hồng Ngọc bước vào, nói Hầu gia đang thiếu nợ ở Sở Quán, nửa tháng tiêu hết vạn lượng bạc, đang tìm người về phủ lấy tiền.
Tân Tứ đập bàn: "Chu Minh Diên điên rồi sao? Vạn lượng bạc, có thể mở bao nhiêu tiệm ở kinh thành, hắn biết có bao nhiêu người không đủ ăn không? Bình thường không phải thích nói chuyện về khó khăn của dân chúng sao, sao giờ lại như biến thành người khác rồi."
Ta lạnh lùng cười: "Ngươi cứ coi như hắn đã thay đổi. Thái phi đã tìm người xem qua, mười mấy vị ngự y đến chẩn đoán, kết luận rằng hắn vừa tỉnh lại đã mất trí."
Rồi ta gạt những chuyện đó qua một bên, tiếp tục bàn bạc về tiệm thêu với Tân Tứ.
Sau này hắn về nước, nhìn thấy cảnh tan hoang, sông núi tiêu điều, bầy sói vây quanh.
Hắn muốn thay đổi tất cả, dòng nước nhỏ giọt, sớm muộn cũng sẽ hợp thành dòng sông lớn.
Ta hỏi hắn, hắn làm sao đến được đây.
"Là cha ta, ông mở mỏ khai thác, Nam Chi, cô không biết công nhân sống ra sao đâu.”
"Bị thương, gãy một cánh tay, không có tiền bồi thường, không dám nghỉ ngơi, hai mươi người chen chúc trong một căn phòng nhỏ, một ngày chỉ có hai cái bánh bao.”
"Ta dẫn đầu tổ chức đình công, cha ta lại mua chuộc cảnh vệ nổ súng, làm ch.ết nhiều người, ta cũng bị đánh ngất đi, khi tỉnh lại, thì đã đến đây."
Nước mắt lăn xuống từ mắt hắn.
Ta nói: "Những lời này, ngươi đừng nói với ai."
Tiên hoàng Đại Ung khi còn tại vị, đã một hơi đốt vài trăm ngôi chùa, ngôi miếu, còn ra lệnh, ai tuyên truyền chuyện thần quỷ mê hoặc lòng người, gi/ết không tha.
Hắn cười nói biết rồi.
Dịu dàng đến đau lòng: "Đây là ánh sáng cuối cùng của dòng sông dài. Ta nghĩ ta đến đây, chắc chắn có việc phải làm, có lẽ, ta có thể nhổ vài cái gai trước, con đường sau này các người đi sẽ dễ dàng hơn."
Đêm đó, hắn kể cho ta nhiều câu chuyện mới mẻ.
Hắn kể về thuốc phiện tàn hại con người, việc cắt tóc, bỏ bó chân, kể rằng đã có rất nhiều nữ nhân đứng lên.
Họ cũng vác súng, cầm d.a.o, ở trường học phát ra tiếng nói của mình.
Kể về sự nhục nhã và thất bại chưa từng có sau những ngày tàn của thời xưa.
Máu của đồng bào sôi lên, khai mở trí tuệ, chịu đựng những đợt sóng lớn của hai thời đại.
Hắn đã nhìn thấy thế giới mới, trong lòng mang hoài bão về một đất nước trẻ trung và tràn đầy sức sống, nên tâm hồn hắn tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Hắn còn muốn chia sẻ ánh sáng đó cho ta.
…
Ta tỉnh dậy từ trong mộng, tận hưởng đêm dài đầu tiên ngủ một mình.
Mở cửa sổ, có làn gió nhẹ khẽ viếng thăm, thổi những ký ức xưa cũ ra khỏi tâm trí ta.
Nha hoàn Hồng Ngọc gõ cửa bước vào, nói rằng tối qua tiểu Hầu gia đã đánh ngất hai vệ sĩ, rồi ra khỏi nhà đi thẳng đến Túy Hoa Lâu.
Ta lắc đầu: "Mặc hắn đi."
Không cần quan tâm đến hắn nữa.
Hắn không phải Chu Từ Sinh, mà chỉ là một đống gỗ đã mục nát từ lâu.
Thay một bộ y phục, che mặt, ta và Hồng Ngọc lén lút ra khỏi phủ từ cửa sau.
Rẽ qua nhiều ngõ, chúng ta đến một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, bên trong vang lên tiếng đọc sách, có nam có nữ.
Người mở cửa là một nữ tiên sinh, ăn mặc giản dị, mắt sáng ngời.
Nàng chính là Tân tiểu thư, người năm ấy bị đại tặc nói là trốn nhà đi nhưng lại bị bán vào thanh lâu, là con gái thứ tư của Thượng thư Lang viên ngoại.
Ta vẫn nhớ, khi kéo người đến chuộc nàng ra.
Nàng nằm trên sàn, thân thể không còn lành lặn, nói với ta rằng, danh tiếng của nữ tử nhà quan gia rất hữu dụng, mụ tú bà vì kiếm tiền đã ép nàng phục vụ ngày đêm không nghỉ.
Không phải nàng không muốn cầu cứu, có lần, ở thanh lâu, nàng gặp được ca ca mình.
Gần như muốn nhảy xuống từ lầu cao.
Nàng níu lấy chân ca ca, khóc không thành tiếng, nhưng hắn lại gỡ từng ngón tay nàng ra, lạnh lùng nói:
"Con gái nhà họ Tân chúng ta là người trong sạch, ngươi là thứ gì? Dám tùy tiện nhận thân nhân. Tứ muội của ta đã ch.ết từ lâu rồi."
Bị áp trên đất, nàng cười khúc khích.
Cười rồi lại khóc.
Ta hỏi nàng vì sao muốn trốn đi.
Nàng kể cho ta nghe một câu chuyện về mẫu thân mình.
Mẫu thân nàng vốn là tiểu thư của gia đình thi thư lễ nhạc, được rước về bằng kiệu tám người khiêng, là một người phụ nữ như hoa như ngọc nhưng chỉ vì phu quân không yêu bà, mà gán cho bà một căn bệnh, mỗi ngày phải uống ba bát thuốc.
Uống suốt mười mấy năm, cuối cùng trong chiếc lồng giam không thấy tương lai đó mà phát điên.
Đêm đó, bà cầm d.a.o, thấy ai cũng gi/ết, gi/ết nhũ mẫu ép bà uống thuốc, gi/ết tiểu thiếp tự đắc trước mặt bà, còn rạch gương mặt đẹp đẽ của người thiếp mà phu quân muốn nâng lên làm bình thê.
Khuôn mặt trắng, y phục nhuốm máu, mẫu thân nàng cười tươi như hoa, ch.ết dưới mũi tên lạnh lùng do phụ thân nàng bắn ra.
Tân tiểu thư rùng mình: "Phụ thân muốn gả ta cho công tử nhà Trung úy, nhưng hắn đã có người trong lòng. Ta không muốn sống cuộc đời như vậy, nên ta bỏ trốn."
"Thà làm người ai cũng có thể lấy còn hơn phát điên, chẳng thà nói đàn ông đến tìm ta, còn hơn là ta tìm đàn ông."
Sau này, nàng trở thành người bạn tốt nhất của ta.
Chúng ta cùng nhau mở một thư viện ở Đông Giao, thu nhận những người không nơi nương tựa, không chỗ dựa.
Hai năm trôi qua.
Người trong thư viện cũng đã có đến hàng ngàn.
Những cô gái sống ở đây, không bị bó chân, học đọc sách, thêu thùa, họ có nhiều lựa chọn hơn; những chàng trai lớn lên ở đây cũng hiểu sự khó khăn của nữ nhi, có thể cảm thông, thấu hiểu.
Để đốn ngã một cây đại thụ, chưa bao giờ chỉ cần một nhát rìu.
Điều chúng ta cần làm, là mở ra một đường rạch đầu tiên, gieo xuống hạt giống của lửa.
Khi ta và Tân Tứ đang thảo luận việc mở một tiệm thêu do toàn nữ nhân điều hành, Hồng Ngọc bước vào, nói Hầu gia đang thiếu nợ ở Sở Quán, nửa tháng tiêu hết vạn lượng bạc, đang tìm người về phủ lấy tiền.
Tân Tứ đập bàn: "Chu Minh Diên điên rồi sao? Vạn lượng bạc, có thể mở bao nhiêu tiệm ở kinh thành, hắn biết có bao nhiêu người không đủ ăn không? Bình thường không phải thích nói chuyện về khó khăn của dân chúng sao, sao giờ lại như biến thành người khác rồi."
Ta lạnh lùng cười: "Ngươi cứ coi như hắn đã thay đổi. Thái phi đã tìm người xem qua, mười mấy vị ngự y đến chẩn đoán, kết luận rằng hắn vừa tỉnh lại đã mất trí."
Rồi ta gạt những chuyện đó qua một bên, tiếp tục bàn bạc về tiệm thêu với Tân Tứ.