-
Chương 1
Ban đầu phát hiện có điều không đúng.
Là vào ngày mười lăm tháng trước.
Phu quân của ta, Chu Minh Diên, đêm khuya bỗng nhiên tỉnh giấc, rồi đột ngột đẩy ta ra khỏi chiếc chăn gấm.
Ta đang ngủ say, bất thình lình giật mình tỉnh dậy.
Vẫn quay người lại, quen thuộc cọ cọ má vào hắn: "Đừng nghịch nữa, ta buồn ngủ lắm..."
Hắn hơi cứng người, rồi lại đẩy ta một cái, lực đẩy cực kỳ hung bạo.
Ta bị đẩy ngã nhào xuống đất, hoàn toàn tỉnh táo, tóc tai rối bời, định mắng một câu.
Nhưng lại thấy Chu Minh Diên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn ta: "Ngươi từ thanh lâu nào tới, rốt cuộc có hiểu quy củ không, không biết rằng ta sau khi xong việc, không thích có người trong phòng sao? Ngươi có bao nhiêu cái mạng mà dám leo lên giường của ta?"
Ánh mắt ấy xa lạ và lạnh lẽo.
Khiến mặt ta trắng bệch.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Từ Sinh?"
Hắn sững lại một chút, nhíu mày: "Ai là Từ Sinh, tình nhân của ngươi sao? Đêm qua ngươi ngoài tiếp ta còn tiếp kẻ khác?"
Hai năm trước.
Khi ánh đèn vừa lên, vào lúc ta sắp ch.ết, có người đã kéo ta lại.
Cũng là khuôn mặt này.
Nhưng ánh mắt hoàn toàn khác biệt, dịu dàng nhìn ta: "Tại hạ là Chu Minh Diên, tự Từ Sinh."
Sau đó, ta đã gả cho hắn.
Hắn chưa bao giờ gần gũi với ta, chỉ lặng lẽ nhìn đôi chân gót sen* ta đã gò ép, giữa mày hiện lên nét đau lòng nhỏ bé:
(*Chân gót sen: Trong văn hóa Trung Quốc cổ đại, việc bó chân gót sen là một tập tục để làm cho chân của phụ nữ nhỏ và được coi là đẹp. Tuy nhiên, việc này thường gây đau đớn và giới hạn khả năng đi lại của họ.)
"Nam Chi, sống trong thời đại này, nàng thật khổ. Nhưng, nữ nhân cũng giữ một nửa bầu trời, trong trường học của ta ở hải ngoại, có rất nhiều nữ sinh. Một ngày nào đó, nàng cũng phải như họ, kiên cường đứng lên."
Chu Từ Sinh, hắn đã ra đi.
Còn lại là Chu Minh Diên hoàn toàn sống trong triều đại phong kiến này.
Hắn chống cằm, lạnh lùng nói: "Gọi mụ tú bà của các ngươi tới, chuyện này, ta với thanh lâu của các ngươi chưa xong đâu..."
Thử xem.
Một giấc tỉnh dậy, trên giường lại có thêm một nữ nhân.
Hắn theo phản xạ xem ta là một nữ tử phong trần.
Nhưng ta không phản bác, một câu cũng không.
Từ dưới đất bò dậy, ta đứng thẳng người, bước ra ngoài.
Bước chân vững vàng, là trước đây Từ Sinh đã dạy ta.
Hắn giúp ta tháo bỏ bó chân, bỏ ra rất nhiều tiền để mua dược liệu cho ta ngâm chân. Còn cẩn thận làm một chiếc dụng cụ tập luyện bằng sắt và đồng, mỗi ngày đều để ta đạp hai canh giờ.
Dần dần, đôi chân có sức mạnh.
Ta bước đi như gió, tâm cũng có sức mạnh, muốn bay ra khỏi bốn bức tường giam cầm này.
Vì vậy, đối diện với khuôn mặt ấy.
Ta không thể làm gì được.
Trong tháng tiếp theo, ta theo dõi Chu Minh Diên rất chặt chẽ.
Đối với hắn mà nói.
Chỉ là rơi xuống nước một phen, mắc một trận bệnh nặng, làm sao có thể sau khi tỉnh lại, đã qua hai năm rồi?
Hắn còn cưới một thứ nữ của nhà Thị Lang mà trước đây hắn xem thường làm thê tử.
Lúc nổi cáu, hắn vò đầu bứt tóc, nhìn ta, không thoải mái ho khan một tiếng: "Cái gì mà Chi cô nương, ngươi cũng không phải khẩu vị của ta, hay là ta bỏ ngươi, đưa ngươi về nhà nhé."
Ta từ tốn lắc đầu: "Không được."
Hắn nổi giận, đạp mạnh vào tường: "Hừ, lên mặt với ta! Phu vi thê cương*, nói lời tử tế không nghe, tiểu Hầu gia không tin là muốn bỏ vợ cũng không được."
(*Phu vi thê cương (夫为妻纲) là một phần của tam cương ngũ thường trong Nho giáo, nghĩa là "chồng là người giữ kỷ cương, là chủ của vợ". Đây là một trong những quy tắc đạo đức xã hội, chỉ sự quyền uy và trách nhiệm của người chồng trong gia đình.)
Thực tế chứng minh.
Hắn thật sự không bỏ được.
Mộc Ân Hầu là một nhánh suy tàn của vương phủ, Từ Sinh đến rồi, dấn thân vào vòng xoáy quyền lực, đấu tranh sinh tồn trong khe hẹp, khổ cực duy trì mới khiến Hầu phủ nổi bật tại kinh thành.
Hai năm qua, hắn đối xử với ta như châu như ngọc, vừa kính trọng vừa yêu thương, toàn bộ người trong Hầu phủ đều thấy rõ!
Chuyện đến tai Thái Phi.
Bà chống gậy rồng, từng chút từng chút nói: "Minh Diên, con điên rồi sao? Không được vô cớ bỏ vợ, xem thường luật Thất Xuất, chính con đã đề nghị với Hoàng thượng, sao giờ lại muốn dẫn đầu vi phạm?"
(*Thất xuất (七出): là một quy định trong xã hội phong kiến Trung Quốc, được nêu trong sách Lễ Ký, quy định bảy lý do mà một người chồng có thể bỏ vợ. Bảy lý do này bao gồm: không có con, d.â.m đ.ãng, bất hiếu với cha mẹ chồng, nhiều lời, trộm cắp, ghen tuông và mắc bệnh.)
Chu Minh Diên cau mày, lúng túng.
Vẻ kiêu ngạo vừa rồi, biến mất hoàn toàn.
Hắn đương nhiên không thể nói rõ nguyên do, cũng không dám nói.
Ở Đại Ung không được nói chuyện quái dị, ai nói năng bậy bạ, lập tức bị Hình Bộ xử tội nặng. Hai năm nay hắn đã chịu thiệt, hắn đành coi như số mình xui xẻo, nghiến răng chịu đựng.
Là vào ngày mười lăm tháng trước.
Phu quân của ta, Chu Minh Diên, đêm khuya bỗng nhiên tỉnh giấc, rồi đột ngột đẩy ta ra khỏi chiếc chăn gấm.
Ta đang ngủ say, bất thình lình giật mình tỉnh dậy.
Vẫn quay người lại, quen thuộc cọ cọ má vào hắn: "Đừng nghịch nữa, ta buồn ngủ lắm..."
Hắn hơi cứng người, rồi lại đẩy ta một cái, lực đẩy cực kỳ hung bạo.
Ta bị đẩy ngã nhào xuống đất, hoàn toàn tỉnh táo, tóc tai rối bời, định mắng một câu.
Nhưng lại thấy Chu Minh Diên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn ta: "Ngươi từ thanh lâu nào tới, rốt cuộc có hiểu quy củ không, không biết rằng ta sau khi xong việc, không thích có người trong phòng sao? Ngươi có bao nhiêu cái mạng mà dám leo lên giường của ta?"
Ánh mắt ấy xa lạ và lạnh lẽo.
Khiến mặt ta trắng bệch.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Từ Sinh?"
Hắn sững lại một chút, nhíu mày: "Ai là Từ Sinh, tình nhân của ngươi sao? Đêm qua ngươi ngoài tiếp ta còn tiếp kẻ khác?"
Hai năm trước.
Khi ánh đèn vừa lên, vào lúc ta sắp ch.ết, có người đã kéo ta lại.
Cũng là khuôn mặt này.
Nhưng ánh mắt hoàn toàn khác biệt, dịu dàng nhìn ta: "Tại hạ là Chu Minh Diên, tự Từ Sinh."
Sau đó, ta đã gả cho hắn.
Hắn chưa bao giờ gần gũi với ta, chỉ lặng lẽ nhìn đôi chân gót sen* ta đã gò ép, giữa mày hiện lên nét đau lòng nhỏ bé:
(*Chân gót sen: Trong văn hóa Trung Quốc cổ đại, việc bó chân gót sen là một tập tục để làm cho chân của phụ nữ nhỏ và được coi là đẹp. Tuy nhiên, việc này thường gây đau đớn và giới hạn khả năng đi lại của họ.)
"Nam Chi, sống trong thời đại này, nàng thật khổ. Nhưng, nữ nhân cũng giữ một nửa bầu trời, trong trường học của ta ở hải ngoại, có rất nhiều nữ sinh. Một ngày nào đó, nàng cũng phải như họ, kiên cường đứng lên."
Chu Từ Sinh, hắn đã ra đi.
Còn lại là Chu Minh Diên hoàn toàn sống trong triều đại phong kiến này.
Hắn chống cằm, lạnh lùng nói: "Gọi mụ tú bà của các ngươi tới, chuyện này, ta với thanh lâu của các ngươi chưa xong đâu..."
Thử xem.
Một giấc tỉnh dậy, trên giường lại có thêm một nữ nhân.
Hắn theo phản xạ xem ta là một nữ tử phong trần.
Nhưng ta không phản bác, một câu cũng không.
Từ dưới đất bò dậy, ta đứng thẳng người, bước ra ngoài.
Bước chân vững vàng, là trước đây Từ Sinh đã dạy ta.
Hắn giúp ta tháo bỏ bó chân, bỏ ra rất nhiều tiền để mua dược liệu cho ta ngâm chân. Còn cẩn thận làm một chiếc dụng cụ tập luyện bằng sắt và đồng, mỗi ngày đều để ta đạp hai canh giờ.
Dần dần, đôi chân có sức mạnh.
Ta bước đi như gió, tâm cũng có sức mạnh, muốn bay ra khỏi bốn bức tường giam cầm này.
Vì vậy, đối diện với khuôn mặt ấy.
Ta không thể làm gì được.
Trong tháng tiếp theo, ta theo dõi Chu Minh Diên rất chặt chẽ.
Đối với hắn mà nói.
Chỉ là rơi xuống nước một phen, mắc một trận bệnh nặng, làm sao có thể sau khi tỉnh lại, đã qua hai năm rồi?
Hắn còn cưới một thứ nữ của nhà Thị Lang mà trước đây hắn xem thường làm thê tử.
Lúc nổi cáu, hắn vò đầu bứt tóc, nhìn ta, không thoải mái ho khan một tiếng: "Cái gì mà Chi cô nương, ngươi cũng không phải khẩu vị của ta, hay là ta bỏ ngươi, đưa ngươi về nhà nhé."
Ta từ tốn lắc đầu: "Không được."
Hắn nổi giận, đạp mạnh vào tường: "Hừ, lên mặt với ta! Phu vi thê cương*, nói lời tử tế không nghe, tiểu Hầu gia không tin là muốn bỏ vợ cũng không được."
(*Phu vi thê cương (夫为妻纲) là một phần của tam cương ngũ thường trong Nho giáo, nghĩa là "chồng là người giữ kỷ cương, là chủ của vợ". Đây là một trong những quy tắc đạo đức xã hội, chỉ sự quyền uy và trách nhiệm của người chồng trong gia đình.)
Thực tế chứng minh.
Hắn thật sự không bỏ được.
Mộc Ân Hầu là một nhánh suy tàn của vương phủ, Từ Sinh đến rồi, dấn thân vào vòng xoáy quyền lực, đấu tranh sinh tồn trong khe hẹp, khổ cực duy trì mới khiến Hầu phủ nổi bật tại kinh thành.
Hai năm qua, hắn đối xử với ta như châu như ngọc, vừa kính trọng vừa yêu thương, toàn bộ người trong Hầu phủ đều thấy rõ!
Chuyện đến tai Thái Phi.
Bà chống gậy rồng, từng chút từng chút nói: "Minh Diên, con điên rồi sao? Không được vô cớ bỏ vợ, xem thường luật Thất Xuất, chính con đã đề nghị với Hoàng thượng, sao giờ lại muốn dẫn đầu vi phạm?"
(*Thất xuất (七出): là một quy định trong xã hội phong kiến Trung Quốc, được nêu trong sách Lễ Ký, quy định bảy lý do mà một người chồng có thể bỏ vợ. Bảy lý do này bao gồm: không có con, d.â.m đ.ãng, bất hiếu với cha mẹ chồng, nhiều lời, trộm cắp, ghen tuông và mắc bệnh.)
Chu Minh Diên cau mày, lúng túng.
Vẻ kiêu ngạo vừa rồi, biến mất hoàn toàn.
Hắn đương nhiên không thể nói rõ nguyên do, cũng không dám nói.
Ở Đại Ung không được nói chuyện quái dị, ai nói năng bậy bạ, lập tức bị Hình Bộ xử tội nặng. Hai năm nay hắn đã chịu thiệt, hắn đành coi như số mình xui xẻo, nghiến răng chịu đựng.
Bình luận facebook