Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
Nhưng ngay thời khắc Christine trở về phòng thay quần áo…
Trong không trung bỗng vang lên tiếng ca trầm lắng mà xa xôi:
"Đêm dần tới, mọi giác quan dần trở nên rõ rệt
Bóng tối trỗi dậy, đánh thức mọi sức tưởng tượng
Chỉ vì... đây là đêm nhạc của bóng tối..."*.
* Lời bài hát “Phantom of the Opera”.
Hoành tráng nhưng cũng tràn ngập cảm xúc, Phantom of the Opera hấp dẫn tất cả mọi người, kể cả những người chưa một lần được xem vở diễn bằng những cung bậc âm thanh biến hóa đến kỳ ảo, khi thì êm ái nhẹ nhàng, lúc thì dồn dập mạnh mẽ.
Tất cả mọi người ngồi dưới sân khấu và cả ban giám khảo đều bị tiếng ca trầm lắng, nhẹ nhàng cuốn hút.
Mọi người xì xào bàn luận bên dưới: “Ê ở trường mình có người hát hay như vậy từ bao giờ mà sao tao không biết vậy?”.
“Có khi nào tụi nó chơi ăn gian mời diễn viên nhạc kịch chuyên nghiệp về diễn không ta??”.
“Lớp 11K1 có đứa nào đạt trình độ như này đâu chứ”.
“Ừ tò mò quá không biết người đóng vai Bóng Ma là ai nữa?”.
"Yên nào, dịu dàng nào, hãy để cho âm nhạc nhẹ nhàng vuốt ve em
Lắng nghe nó, chạm vào nó, lặng yên giao mình cho nó…"*
* Lời bài hát “Phantom of the Opera”.
Christine bị thứ âm thanh này mê hoặc, quên mất ước hẹn giữa mình và Raoul, cô đi về hướng có tiếng hát rồi mở cửa mật thất đi vào lòng đất bí mật…
Mọi người ngồi bên dưới cũng bị tiếng hát kia mê hoặc không rời mắt khỏi Christine để xem nó sẽ dẫn cô đến đâu và sẽ gặp những chuyện gì.
"Hãy mở cửa trái tim em
Em không cần đấu tranh trong bóng tối này, trong đêm nhạc của bóng tối này…
Hãy nhắm hai mắt lại, đi tới một thế giới mới tràn ngập sự ma quái…"*
* Lời bài hát “Phantom of the Opera”.
Cuối cùng, Christine được tiếng ca dẫn dắt mà đẩy cánh cửa dẫn tới vương quốc bóng tối kia ra!
Cùng lúc đó, sự tò mò của người xem cũng đã được đẩy lên đỉnh điểm nhưng đúng vào lúc này, Christine lại đột nhiên ngất đi trong tiếng ca tuyệt diệu.
Tất cả mọi người đang hồi hộp chờ đợi thì một bóng ma màu đen hiện lên, Christine đã rơi vào một lồng ngực vững chắc ở phía sau mình.
Bóng Ma xuất hiện trên sân khấu với áo đuôi tôm phong cách Trung cổ, áo choàng lông đen, mặt nạ bằng bạc chạm khắc tinh xảo, nửa gương mặt lộ ra ngoài đẹp đến nỗi khiến người ta lỡ mất một nhịp đập của trái tim, rõ ràng là hình tượng tao nhã kiêu ngạo như thế, mà lại tỏa ra một hơi thở u ám và quỷ quái khiến người xem không thể rời mắt được.
Hứa Quang Anh ngồi bên dưới hét lên một cách kinh ngạc: “Trời…trời…Bóng Ma đó lại chính là Vân Tường sao??? Ôi trời đất ơi, thế giới quan của tôi sụp đổ thiệt luôn rồi…”.
Các thành viên của lớp 11K1 cũng ngạc nhiên không kém Hứa Quang Anh là mấy, sau khi tin tức lan truyền qua các lớp khác và kết quả toàn trường đều biết người đóng vai Bóng Ma là Vân Tường thì ai nấy cũng đều ngẩn cả người.
Ở dưới khán đài bắt đầu ồn ào như đàn ong vỡ tổ: “Người đóng vai Bóng Ma thế mà lại là Vân Tường…thật không thể tin được mà”.
Trên sân khấu "Bóng Ma" chăm chú nhìn cô gái đang mê man trong lòng mình, ánh mắt ngập tràn ham muốn chiếm hữu và đố kị như muốn thiêu đốt tất cả…
Mọi người ngồi bên dưới sân khấu gần như gần thở, thời gian như ngừng trôi theo từng tiết tấu của các nhân vật trên sâu khấu.
"Bóng Ma" khẽ đặt Christine lên giường, ngón tay thon dài trắng nõn không khắc chế nổi mà nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.
Lúc này tất cả mọi người đều im bặt cùng hướng mắt về sân khấu để theo dõi những tình tiết tiếp theo.
"Vứt bỏ mọi ý nghĩa thế tục của em trước kia
Nhắm hai mắt lại, để âm nhạc giải thoát sự trói buộc của em
Mãi đến lúc đó, mãi đến lúc đó em mới... thuộc về tôi…"*
* Lời bài hát “Phantom of the Opera”.
Khoảng khắc ba chữ "thuộc về tôi" được thốt ra, tiếng thét ở hiện trường dường như đã sắp phá trời luôn rồi.
Đám con gái nhao nhao lên: “Trời ơi!!! Người đâu mà đẹp trai yêu nghiệt như thế chứ?”.
Một vài đứa thở dài tiếc nối: “Sao Vân Tường lại là con gái ha nếu cậu ấy mà là con trai tôi tình nguyện theo đuổi cậu ấy”.
“Tôi nữa…tôi nữa…”.
Một giây sau, "Bóng Ma" cầm tay cô gái lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình rồi rũ mắt xuống, từ từ tới gần môi cô gái.
"Sự ngọt ngào đến say mê này, chạm vào tôi, tin tưởng tôi, tận hưởng cảm giác này một chút một…"
Cao quý mà quỷ quái, điên cuồng mà khắc chế, dung nhan bị hủy nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta choáng ngợp, khác biệt như ngày và đêm này lại dung hợp hoàn mỹ trên người Vân Tường, mang lại sinh mệnh hoàn toàn mới cho "Bóng Ma" kia.
Bóng Ma nhìn cô gái trên giường cất tiếng hát mê hoặc vô cùng.
"Hãy để cho giấc mộng được bắt đầu, để sự u ám trong lòng em tan đi
Cúi đầu trước âm nhạc của tôi
Cúi đầu trước sức mạnh âm nhạc của đêm đen…"
Nương theo giọng ca mê hoặc kia, bất kể nam hay nữ, trong chớp mắt này đã bị mê hoặc bởi con người tuyệt vời ở trên sân khấu kia.
Giọng hát của Vân Tường tuy đã vượt quá giới hạn mong đợi của mọi người nhưng chắc chắn vẫn có khoảng cách với những người chuyên nghiệp, có điều trong giọng ca của cô lại ẩn chứa tình cảm mà không một ca sĩ chuyên nghiệp nào sánh nổi, cô đã hoàn toàn dung hợp tất cả tâm tư, cảm xúc của mình vào trong âm nhạc, mang lại một điểm sáng mới mẻ cho vở nhạc kịch kinh điển này.
Trong không trung bỗng vang lên tiếng ca trầm lắng mà xa xôi:
"Đêm dần tới, mọi giác quan dần trở nên rõ rệt
Bóng tối trỗi dậy, đánh thức mọi sức tưởng tượng
Chỉ vì... đây là đêm nhạc của bóng tối..."*.
* Lời bài hát “Phantom of the Opera”.
Hoành tráng nhưng cũng tràn ngập cảm xúc, Phantom of the Opera hấp dẫn tất cả mọi người, kể cả những người chưa một lần được xem vở diễn bằng những cung bậc âm thanh biến hóa đến kỳ ảo, khi thì êm ái nhẹ nhàng, lúc thì dồn dập mạnh mẽ.
Tất cả mọi người ngồi dưới sân khấu và cả ban giám khảo đều bị tiếng ca trầm lắng, nhẹ nhàng cuốn hút.
Mọi người xì xào bàn luận bên dưới: “Ê ở trường mình có người hát hay như vậy từ bao giờ mà sao tao không biết vậy?”.
“Có khi nào tụi nó chơi ăn gian mời diễn viên nhạc kịch chuyên nghiệp về diễn không ta??”.
“Lớp 11K1 có đứa nào đạt trình độ như này đâu chứ”.
“Ừ tò mò quá không biết người đóng vai Bóng Ma là ai nữa?”.
"Yên nào, dịu dàng nào, hãy để cho âm nhạc nhẹ nhàng vuốt ve em
Lắng nghe nó, chạm vào nó, lặng yên giao mình cho nó…"*
* Lời bài hát “Phantom of the Opera”.
Christine bị thứ âm thanh này mê hoặc, quên mất ước hẹn giữa mình và Raoul, cô đi về hướng có tiếng hát rồi mở cửa mật thất đi vào lòng đất bí mật…
Mọi người ngồi bên dưới cũng bị tiếng hát kia mê hoặc không rời mắt khỏi Christine để xem nó sẽ dẫn cô đến đâu và sẽ gặp những chuyện gì.
"Hãy mở cửa trái tim em
Em không cần đấu tranh trong bóng tối này, trong đêm nhạc của bóng tối này…
Hãy nhắm hai mắt lại, đi tới một thế giới mới tràn ngập sự ma quái…"*
* Lời bài hát “Phantom of the Opera”.
Cuối cùng, Christine được tiếng ca dẫn dắt mà đẩy cánh cửa dẫn tới vương quốc bóng tối kia ra!
Cùng lúc đó, sự tò mò của người xem cũng đã được đẩy lên đỉnh điểm nhưng đúng vào lúc này, Christine lại đột nhiên ngất đi trong tiếng ca tuyệt diệu.
Tất cả mọi người đang hồi hộp chờ đợi thì một bóng ma màu đen hiện lên, Christine đã rơi vào một lồng ngực vững chắc ở phía sau mình.
Bóng Ma xuất hiện trên sân khấu với áo đuôi tôm phong cách Trung cổ, áo choàng lông đen, mặt nạ bằng bạc chạm khắc tinh xảo, nửa gương mặt lộ ra ngoài đẹp đến nỗi khiến người ta lỡ mất một nhịp đập của trái tim, rõ ràng là hình tượng tao nhã kiêu ngạo như thế, mà lại tỏa ra một hơi thở u ám và quỷ quái khiến người xem không thể rời mắt được.
Hứa Quang Anh ngồi bên dưới hét lên một cách kinh ngạc: “Trời…trời…Bóng Ma đó lại chính là Vân Tường sao??? Ôi trời đất ơi, thế giới quan của tôi sụp đổ thiệt luôn rồi…”.
Các thành viên của lớp 11K1 cũng ngạc nhiên không kém Hứa Quang Anh là mấy, sau khi tin tức lan truyền qua các lớp khác và kết quả toàn trường đều biết người đóng vai Bóng Ma là Vân Tường thì ai nấy cũng đều ngẩn cả người.
Ở dưới khán đài bắt đầu ồn ào như đàn ong vỡ tổ: “Người đóng vai Bóng Ma thế mà lại là Vân Tường…thật không thể tin được mà”.
Trên sân khấu "Bóng Ma" chăm chú nhìn cô gái đang mê man trong lòng mình, ánh mắt ngập tràn ham muốn chiếm hữu và đố kị như muốn thiêu đốt tất cả…
Mọi người ngồi bên dưới sân khấu gần như gần thở, thời gian như ngừng trôi theo từng tiết tấu của các nhân vật trên sâu khấu.
"Bóng Ma" khẽ đặt Christine lên giường, ngón tay thon dài trắng nõn không khắc chế nổi mà nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.
Lúc này tất cả mọi người đều im bặt cùng hướng mắt về sân khấu để theo dõi những tình tiết tiếp theo.
"Vứt bỏ mọi ý nghĩa thế tục của em trước kia
Nhắm hai mắt lại, để âm nhạc giải thoát sự trói buộc của em
Mãi đến lúc đó, mãi đến lúc đó em mới... thuộc về tôi…"*
* Lời bài hát “Phantom of the Opera”.
Khoảng khắc ba chữ "thuộc về tôi" được thốt ra, tiếng thét ở hiện trường dường như đã sắp phá trời luôn rồi.
Đám con gái nhao nhao lên: “Trời ơi!!! Người đâu mà đẹp trai yêu nghiệt như thế chứ?”.
Một vài đứa thở dài tiếc nối: “Sao Vân Tường lại là con gái ha nếu cậu ấy mà là con trai tôi tình nguyện theo đuổi cậu ấy”.
“Tôi nữa…tôi nữa…”.
Một giây sau, "Bóng Ma" cầm tay cô gái lên, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình rồi rũ mắt xuống, từ từ tới gần môi cô gái.
"Sự ngọt ngào đến say mê này, chạm vào tôi, tin tưởng tôi, tận hưởng cảm giác này một chút một…"
Cao quý mà quỷ quái, điên cuồng mà khắc chế, dung nhan bị hủy nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta choáng ngợp, khác biệt như ngày và đêm này lại dung hợp hoàn mỹ trên người Vân Tường, mang lại sinh mệnh hoàn toàn mới cho "Bóng Ma" kia.
Bóng Ma nhìn cô gái trên giường cất tiếng hát mê hoặc vô cùng.
"Hãy để cho giấc mộng được bắt đầu, để sự u ám trong lòng em tan đi
Cúi đầu trước âm nhạc của tôi
Cúi đầu trước sức mạnh âm nhạc của đêm đen…"
Nương theo giọng ca mê hoặc kia, bất kể nam hay nữ, trong chớp mắt này đã bị mê hoặc bởi con người tuyệt vời ở trên sân khấu kia.
Giọng hát của Vân Tường tuy đã vượt quá giới hạn mong đợi của mọi người nhưng chắc chắn vẫn có khoảng cách với những người chuyên nghiệp, có điều trong giọng ca của cô lại ẩn chứa tình cảm mà không một ca sĩ chuyên nghiệp nào sánh nổi, cô đã hoàn toàn dung hợp tất cả tâm tư, cảm xúc của mình vào trong âm nhạc, mang lại một điểm sáng mới mẻ cho vở nhạc kịch kinh điển này.