Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Sau khi đánh thắng boss người bạn kia nhường skill mới cho Vân Tường không những thế còn cho cô thêm mấy loại vũ khí mà Vân Tường còn thiếu trong bộ sưu tập nữa.
Vân Tường đang thắc mắc là ai thì thấy tin nhắn trên webchat của Đới Thiên Sơn gửi tới: “Hy vọng cậu thích món quà vừa rồi”.
Vân Tường đọc xong không reply mà thoát game luôn, Đới Thiên Sơn nhíu mày đưa tay kéo tấm rèm che ở giữa ra: “Cậu làm vậy là sao?”.
Vân Tường lơ đễnh nhìn Đới Thiên Sơn rồi đáp: “Chán rồi thì không chơi nữa vậy thôi”.
“Chuyện hôm đó lỡ hẹn là lỗi của mình…cho mình xin lỗi nha”.
Vân Tường tỏ vẻ bất cần: “Có gì mà phải xin lỗi chứ…tất cả đều tại mình cứng đầu không chịu hiểu thôi…có những thứ qua đi rồi không thể níu kéo cũng như áo bông không thể mặc trong mùa hè, cái quát tre không để sử dụng vào mùa đông…cứ ngoan cố làm ngược lại cũng không thay đổi được gì, người chịu thiệt thòi chỉ có bản thân mình thôi”.
Đới Thiên Sơn lên tiếng giải thích: “Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu, hoàn cảnh hôm đó là bất khả kháng mà…mình và Tuyết Vi chỉ là bạn mà thôi”.
Vân Tường nhìn thẳng vào mắt của Đới Thiên Sơn rồi nói: “Cậu không cần phải giải thích nữa vì câu này mình nghe đến nhàm lỗ tai luôn rồi…trong lòng cậu ai quan trọng hơn ai tự chúng ta đều biết rõ hà tất phải tự lừa dối chính mình chứ”.
“Mình có thể hứa đây là lần cuối cùng mình giúp Tuyết Vi sau này dù có làm người bất nhân bất nghĩa với người khác cũng nhất định không lỡ hẹn cùng cậu nữa”.
Vân Tường quay mặt đi chỗ khác: “Hoa nở là duyên, hoa tàn là ngiệt…Người đến là phúc, người đi là phận. Duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan…Vạn pháp do duyên, vạn sự tùy duyên…Không cưỡng, không cầu, không mong, không khổ”*.
* Sưu tầm
Vân Tường đưa mắt nhìn xa xăm thầm nghĩ “Những cuộc hẹn sau này không bỏ lỡ thì sao chứ??? Cái hẹn quan trọng nhất cậu đã bỏ lỡ rồi…đâu chỉ là lỡ một buổi hẹn mà bỏ lỡ cả lời hứa năm xưa…bỏ lỡ sự chờ đợi, niềm tin và cả tình yêu mà mình dành cho cậu trong suốt 10 năm qua rồi…Đới Thiên Sơn mình mệt mỏi rồi không muốn tự lừa dối bản thân mình nữa…việc cuối cùng mà mình có thể làm vì cậu chính là thành toàn cho cậu và người mà cậu yêu thương”.
Những ngày sau đó Vân Tường vẫn tỏ ra bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng mọi người đều cảm nhận được cô không giống với Vân Tường vô tư vô lo trước đây nữa.
Phải chăng trưởng thành là bắt buộc phải đánh mất???
Vân Tường đi vào nhà thi đấu để xem đội bóng rổ của lớp tập thì vô tình nghe Đới Thiên Sơn và Nam Nhất nói chuyện với nhau.
Tiếng của Nam Nhất vang lên: “Vân Tường tuy có hơi ngốc một xíu, hát cũng dở, học cũng dở nhưng mà cậu ấy rất xinh đẹp, cũng rất là dễ thương điều quan trọng là cậu ấy rất thích cậu vậy tại sao cậu lại luôn đối xử lạnh nhạt với cậu ấy vậy Thiên Sơn?”.
Đới Thiên Sơn đáp: “Bởi vì người mình thích là Tuyết Vi, mình chưa từng nghĩ sẽ thích ai khác ngoài cậu ấy càng không nghĩ sẽ yêu ai khác ngoài cậu ấy... mình quen Vân Tường là chuyện ngoài ý muốn”.
Khóe mắt Vân Tường đỏ lên, cô quay người chạy thẳng ra ngoài nước mắt cô rơi xuống trên gương mặt kiêu hãnh kia, đã biết trước kết quả rồi nhưng vẫn không tài nào có thể chấp nhận được, cô nắm chặt tay thành nắm đấm kìm nén nỗi đau trong lòng rồi bỏ chạy khỏi đó, nếu còn đứng đó nghe tiếp không chừng cô vỡ tim ra mà chất mất.
Nam Nhất lại hỏi tiếp: “Ngoài ý muốn là sao?”.
“Thì lúc đầu tính quen để khiêu khích giới hạn của Tuyết Vi thôi nhưng ai ngờ thời gian lại làm mình thật sự yêu thích cậu ấy mất rồi…mình đã hứa với lòng sẽ đối xử với Vân Tường thật tốt không làm cậu ấy tổn thương nữa…còn với Tuyết Vi thì hiện giờ mình chỉ xem cậu ấy là bạn thôi, gia đình Tuyết Vi đang gặp khó khăn là bạn bè nên mình mới quan tâm nhiều đến cậu ấy mà thôi…”.
“Vậy người mà cậu thích là Vân Tường sao?”.
“Phải, mình đã phản bội lời hứa thuở nhỏ nhưng mình không hối hận mình thích Vân Tường là chuyện không thể thay đổi được nữa rồi”.
Cả buổi tối hôm đó, Vân Tường không tài nào chợp mắt được hết “Cậu đã hứa nhất định sẽ nhận ra mình cơ mà…mình đã trở về…đã ở bên cạnh cậu lâu như vậy nhưng sao cậu lại bảo là cậu thích người khác…huhuhu…vì sao cậu lại không giữ lời hứa chứ Đới Thiên Sơn”.
Vân Tường lúc này đã có thể đoán ra tình cảm của Đới Thiên Sơn là dành cho ai nhưng bản thân cô sợ phải đối diện với sự thật bởi vì đối với cô mà nói Đới Thiên Sơn là quá khứ là hiện tại cả tương lai của cô.
Trước đây Vân Tường thường tự an ủi mình rằng “Là bản thân mình chưa đủ cố gắng…mình nhất định sẽ cố gắng hơn nữa để người cậu yêu là mình của hiện tại chứ không phải vì lời hứa năm đó…mình không bỏ cuộc đâu Đới Thiên Sơn” nhưng hiện tại nghe chính miệng Đới Thiên Sơn nói rằng cậu ấy thích Mộ Tuyết Vi nên Vân Tường không thể tiếp tục tự lừa dối mình nữa.
Đến lúc Vân Tường cũng phải hạ quyết tâm tác hợp cho Đới Thiên Sơn và Mộ Tuyết Vi, mặc dù đau đớn nhưng thà đau một lần rồi chấm dứt còn hơn day dưa rồi khổ tâm mỗi ngày.
Vân Tường đang thắc mắc là ai thì thấy tin nhắn trên webchat của Đới Thiên Sơn gửi tới: “Hy vọng cậu thích món quà vừa rồi”.
Vân Tường đọc xong không reply mà thoát game luôn, Đới Thiên Sơn nhíu mày đưa tay kéo tấm rèm che ở giữa ra: “Cậu làm vậy là sao?”.
Vân Tường lơ đễnh nhìn Đới Thiên Sơn rồi đáp: “Chán rồi thì không chơi nữa vậy thôi”.
“Chuyện hôm đó lỡ hẹn là lỗi của mình…cho mình xin lỗi nha”.
Vân Tường tỏ vẻ bất cần: “Có gì mà phải xin lỗi chứ…tất cả đều tại mình cứng đầu không chịu hiểu thôi…có những thứ qua đi rồi không thể níu kéo cũng như áo bông không thể mặc trong mùa hè, cái quát tre không để sử dụng vào mùa đông…cứ ngoan cố làm ngược lại cũng không thay đổi được gì, người chịu thiệt thòi chỉ có bản thân mình thôi”.
Đới Thiên Sơn lên tiếng giải thích: “Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu, hoàn cảnh hôm đó là bất khả kháng mà…mình và Tuyết Vi chỉ là bạn mà thôi”.
Vân Tường nhìn thẳng vào mắt của Đới Thiên Sơn rồi nói: “Cậu không cần phải giải thích nữa vì câu này mình nghe đến nhàm lỗ tai luôn rồi…trong lòng cậu ai quan trọng hơn ai tự chúng ta đều biết rõ hà tất phải tự lừa dối chính mình chứ”.
“Mình có thể hứa đây là lần cuối cùng mình giúp Tuyết Vi sau này dù có làm người bất nhân bất nghĩa với người khác cũng nhất định không lỡ hẹn cùng cậu nữa”.
Vân Tường quay mặt đi chỗ khác: “Hoa nở là duyên, hoa tàn là ngiệt…Người đến là phúc, người đi là phận. Duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan…Vạn pháp do duyên, vạn sự tùy duyên…Không cưỡng, không cầu, không mong, không khổ”*.
* Sưu tầm
Vân Tường đưa mắt nhìn xa xăm thầm nghĩ “Những cuộc hẹn sau này không bỏ lỡ thì sao chứ??? Cái hẹn quan trọng nhất cậu đã bỏ lỡ rồi…đâu chỉ là lỡ một buổi hẹn mà bỏ lỡ cả lời hứa năm xưa…bỏ lỡ sự chờ đợi, niềm tin và cả tình yêu mà mình dành cho cậu trong suốt 10 năm qua rồi…Đới Thiên Sơn mình mệt mỏi rồi không muốn tự lừa dối bản thân mình nữa…việc cuối cùng mà mình có thể làm vì cậu chính là thành toàn cho cậu và người mà cậu yêu thương”.
Những ngày sau đó Vân Tường vẫn tỏ ra bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng mọi người đều cảm nhận được cô không giống với Vân Tường vô tư vô lo trước đây nữa.
Phải chăng trưởng thành là bắt buộc phải đánh mất???
Vân Tường đi vào nhà thi đấu để xem đội bóng rổ của lớp tập thì vô tình nghe Đới Thiên Sơn và Nam Nhất nói chuyện với nhau.
Tiếng của Nam Nhất vang lên: “Vân Tường tuy có hơi ngốc một xíu, hát cũng dở, học cũng dở nhưng mà cậu ấy rất xinh đẹp, cũng rất là dễ thương điều quan trọng là cậu ấy rất thích cậu vậy tại sao cậu lại luôn đối xử lạnh nhạt với cậu ấy vậy Thiên Sơn?”.
Đới Thiên Sơn đáp: “Bởi vì người mình thích là Tuyết Vi, mình chưa từng nghĩ sẽ thích ai khác ngoài cậu ấy càng không nghĩ sẽ yêu ai khác ngoài cậu ấy... mình quen Vân Tường là chuyện ngoài ý muốn”.
Khóe mắt Vân Tường đỏ lên, cô quay người chạy thẳng ra ngoài nước mắt cô rơi xuống trên gương mặt kiêu hãnh kia, đã biết trước kết quả rồi nhưng vẫn không tài nào có thể chấp nhận được, cô nắm chặt tay thành nắm đấm kìm nén nỗi đau trong lòng rồi bỏ chạy khỏi đó, nếu còn đứng đó nghe tiếp không chừng cô vỡ tim ra mà chất mất.
Nam Nhất lại hỏi tiếp: “Ngoài ý muốn là sao?”.
“Thì lúc đầu tính quen để khiêu khích giới hạn của Tuyết Vi thôi nhưng ai ngờ thời gian lại làm mình thật sự yêu thích cậu ấy mất rồi…mình đã hứa với lòng sẽ đối xử với Vân Tường thật tốt không làm cậu ấy tổn thương nữa…còn với Tuyết Vi thì hiện giờ mình chỉ xem cậu ấy là bạn thôi, gia đình Tuyết Vi đang gặp khó khăn là bạn bè nên mình mới quan tâm nhiều đến cậu ấy mà thôi…”.
“Vậy người mà cậu thích là Vân Tường sao?”.
“Phải, mình đã phản bội lời hứa thuở nhỏ nhưng mình không hối hận mình thích Vân Tường là chuyện không thể thay đổi được nữa rồi”.
Cả buổi tối hôm đó, Vân Tường không tài nào chợp mắt được hết “Cậu đã hứa nhất định sẽ nhận ra mình cơ mà…mình đã trở về…đã ở bên cạnh cậu lâu như vậy nhưng sao cậu lại bảo là cậu thích người khác…huhuhu…vì sao cậu lại không giữ lời hứa chứ Đới Thiên Sơn”.
Vân Tường lúc này đã có thể đoán ra tình cảm của Đới Thiên Sơn là dành cho ai nhưng bản thân cô sợ phải đối diện với sự thật bởi vì đối với cô mà nói Đới Thiên Sơn là quá khứ là hiện tại cả tương lai của cô.
Trước đây Vân Tường thường tự an ủi mình rằng “Là bản thân mình chưa đủ cố gắng…mình nhất định sẽ cố gắng hơn nữa để người cậu yêu là mình của hiện tại chứ không phải vì lời hứa năm đó…mình không bỏ cuộc đâu Đới Thiên Sơn” nhưng hiện tại nghe chính miệng Đới Thiên Sơn nói rằng cậu ấy thích Mộ Tuyết Vi nên Vân Tường không thể tiếp tục tự lừa dối mình nữa.
Đến lúc Vân Tường cũng phải hạ quyết tâm tác hợp cho Đới Thiên Sơn và Mộ Tuyết Vi, mặc dù đau đớn nhưng thà đau một lần rồi chấm dứt còn hơn day dưa rồi khổ tâm mỗi ngày.