Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Mộ Tuyết Vi về tới nhà thì thấy Tiêu Dĩnh Nhiên đứng trước cửa, cô làm lơ không thèm ngó lấy một cái.
Tiêu Dĩnh Nhiên níu lấy cánh tay của Mộ Tuyết Vi: “ Cậu đừng có đối xử với mình như vậy nữa không Tuyết Vi, cả tháng nay cậu đã không nói chuyện với mình rồi đó”.
Mộ Tuyết Vi khẽ cười tự giễu: “Cậu bây giờ là thiên kim đại tiểu thư của xí nghiệp sản xuất vải Thường Tín, còn tôi chỉ là một kẻ thất thế mà thôi tôi nào dám thấy sang bắt quàng làm họ”.
Khóe mắt của Tiêu Dĩnh Nhiên đỏ ửng lên rưng rưng nước mắt: “Tuyết Vi cậu đừng có nói như vậy mà, dù mọi thứ có thay đổi như thế nào thì chúng ta vẫn mãi mãi là chị em thân thiết mà”.
Mộ Tuyết Vi hất tay của Tiêu Dĩnh Nhiên ra rồi quát: “Tôi không có thứ chị em như cô, ba tôi cũng không có thứ bạn khốn nạn như ba cô đâu Tiêu Dĩnh Nhiên à, bây giờ tôi thê thảm như vậy cô mãn nguyện rồi đúng chứ”.
Tiêu Dĩnh Nhiên lắc đầu liên tục: “Không phải như vậy đâu Tuyết Vi à, trước sau mình vẫn luôn xem cậu là bạn thân nhất, mình không cố tình hại gia đình cậu đâu, rồi một ngày nào đó mình sẽ trả lại mọi thứ cho cậu, cậu tin mình thêm lần này nữa được không Tuyết Vi”.
“Tôi đã không còn đủ niềm tin với cậu nữa rồi, cậu đi đi đừng làm phiền tôi nữa”.
Mộ Tuyết Vi đi vào nhà đóng sầm cửa lại mặc kệ Tiêu Dĩnh Nhiên thất thỉu đứng bên ngoài, nếu có thể cô cũng ước gì tình bạn này sẽ kéo dài mãi mãi chỉ là…giờ mọi thứ đã thay đổi rồi.
Đới Thiên Sơn và Vân Tường hẹn nhau đi chơi xa, cô nàng Vân Tường toàn thích chơi mấy trò mạo hiểm ngay cả Đới Thiên Sơn cũng thấy phục cô luôn.
Vân Tường thích nhất là nhảy bungee, cái cảm giác cả người sẽ rơi tự do từ cầu nhảy bungee với tốc độ lên đến 200 km mỗi giờ, kéo dài trong 4-5 giây trước khi sợi dây bungee dài 50 m bắt đầu giãn ra gấp khoảng 4 lần chiều dài tự nhiên của nó. Cuối cùng, người chơi sẽ tiếp tục nhảy bật lên ở khoảng cách gần 30 m so với mặt đất vô cùng thoải mái và mạo hiểm.
Lúc rơi xuống Vân Tường nắm chặt tay của Đới Thiên Sơn rất là vui.
Đới Thiên Sơn muốn rớt tim khi chơi nhảy bungee nên quyết tâm trả đũa cô bằng cách rủ cô chơi Flyboard.
Flyboard là thiết bị bay cá nhân sử dụng lực đẩy của nước, được phát minh vào năm 2012 bởi một người Pháp, Franky Zapata. Về cơ bản nó sử dụng một động cơ phản lực mạnh mẽ hút nước qua một ống dài phía dưới và đẩy ra với một áp suất rất lớn. Lực đẩy này có thể khiến nó đưa người sử dụng bay lên tới độ cao 9 – 10m so với mặt nước. Nhưng không đơn giản chỉ là bay lên, mà chúng thỉnh thoảng còn giúp người chơi bay lượn, nghiêng mình, hoặc thậm chí là ngụp lặn xuống dưới mặt biển như một chú cá heo. Chính vì cảm giác lạ lẫm và đầy thú vị đó mà Flyboard cực kỳ thu hút nhiều đối tượng, dù mức giá vẫn giữ ổn định.
Đới Thiên Sơn cứ nghĩ là Vân Tường sẽ sợ ai ngờ Flyboard cũng là một trong những trò yêu thích của cô.
Vân Tường vô cùng thích thú những trò chơi mạo hiểm, còn Đới Thiên Sơn thì ai oán lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc cậu có phải là con gái không vậy hả Vân Tường???”.
“Đây là sự thật không cần chứng minh luôn á”.
“Hừ vậy tại sao cậu lại thích chơi mấy trò mạo hiểm vậy hả, không biết sợ là gì sao???”.
Vân Tường khẽ cười: “Vui như vậy có gì mà phải sợ chứ?”.
Sáng sớm Vân Tường qua phòng của Đới Thiên Sơn để tìm cậu thì vô tình nghe cậu ngủ mớ nói rằng “Tuyết Vi mình đem lòng yêu thích cậu như thế sao cậu chẳng bao giờ để mình vào mắt vậy hả??? Mình thích cậu Mộ Tuyết Vi…”.
Vân Tường đứng nhìn Đới Thiên Sơn bằng ánh mắt tràn ngập một màng sương mỏng, cô đứng đó bất động hồi lâu cho đến lúc tiếng nói của Đới Thiên Sơn vang lên: “Vân Tường cậu qua tìm mình sớm vậy có chuyện gì à??”.
Vân Tường ngẩng đầu lên nhìn Đới Thiên Sơn, cô không nói được lời nào hết dường như cổ họng cô bị cái gì đó chặn lại nên không thốt lên được tiếng nào hết.
Đới Thiên Sơn thấy nước mắt lăn xuống trên má của Vân Tường liền bước xuống giường đi tới bên cạnh cô rồi lên tiếng hỏi: “Cậu bị sao vậy Vân Tường???”.
“Không có gì hết”.
Vân Tường nói rồi vội bỏ chạy ra ngoài, cô luôn tự lừa gạt bản thân mình rằng Đới Thiên Sơn chỉ yêu mình cô thôi nhưng mọi thứ đang dần phơi bày trước mặt rồi, Đới Thiên Sơn có tình cảm với Mộ Tuyết Vi nhưng anh che giấu quá giỏi mà thôi.
Đi học trở lại Vân Tường né tránh khi gặp mặt Đới Thiên Sơn nên cậu kéo cô lên sân thượng nói chuyện cho ra lẽ.
“Tại sao lại tránh mặt mình vậy Vân Tường?”.
Vân Tường khẽ lắc đầu: “Mình đâu có tránh mặt cậu”.
“Từ hôm chúng ta đi chơi xa về cậu lạ lắm, còn nữa hôm đó vì sao cậu lại khóc”.
“Chuyện riêng thôi không có gì đâu”.
Đới Thiên Sơn giữ vai của Vân Tường bắt cô đối mắt với mình rồi hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả, mình là bạn trai của cậu dù là bất cứ chuyện gì cậu cũng có thể chia sẻ với mình hết".
Vân Tường khẽ cười cảm thấy an ủi: "Mình nói không có gì hết thật mà, mình gặp rắc rối nhưng đã được giải quyết cả rồi".
Tiêu Dĩnh Nhiên níu lấy cánh tay của Mộ Tuyết Vi: “ Cậu đừng có đối xử với mình như vậy nữa không Tuyết Vi, cả tháng nay cậu đã không nói chuyện với mình rồi đó”.
Mộ Tuyết Vi khẽ cười tự giễu: “Cậu bây giờ là thiên kim đại tiểu thư của xí nghiệp sản xuất vải Thường Tín, còn tôi chỉ là một kẻ thất thế mà thôi tôi nào dám thấy sang bắt quàng làm họ”.
Khóe mắt của Tiêu Dĩnh Nhiên đỏ ửng lên rưng rưng nước mắt: “Tuyết Vi cậu đừng có nói như vậy mà, dù mọi thứ có thay đổi như thế nào thì chúng ta vẫn mãi mãi là chị em thân thiết mà”.
Mộ Tuyết Vi hất tay của Tiêu Dĩnh Nhiên ra rồi quát: “Tôi không có thứ chị em như cô, ba tôi cũng không có thứ bạn khốn nạn như ba cô đâu Tiêu Dĩnh Nhiên à, bây giờ tôi thê thảm như vậy cô mãn nguyện rồi đúng chứ”.
Tiêu Dĩnh Nhiên lắc đầu liên tục: “Không phải như vậy đâu Tuyết Vi à, trước sau mình vẫn luôn xem cậu là bạn thân nhất, mình không cố tình hại gia đình cậu đâu, rồi một ngày nào đó mình sẽ trả lại mọi thứ cho cậu, cậu tin mình thêm lần này nữa được không Tuyết Vi”.
“Tôi đã không còn đủ niềm tin với cậu nữa rồi, cậu đi đi đừng làm phiền tôi nữa”.
Mộ Tuyết Vi đi vào nhà đóng sầm cửa lại mặc kệ Tiêu Dĩnh Nhiên thất thỉu đứng bên ngoài, nếu có thể cô cũng ước gì tình bạn này sẽ kéo dài mãi mãi chỉ là…giờ mọi thứ đã thay đổi rồi.
Đới Thiên Sơn và Vân Tường hẹn nhau đi chơi xa, cô nàng Vân Tường toàn thích chơi mấy trò mạo hiểm ngay cả Đới Thiên Sơn cũng thấy phục cô luôn.
Vân Tường thích nhất là nhảy bungee, cái cảm giác cả người sẽ rơi tự do từ cầu nhảy bungee với tốc độ lên đến 200 km mỗi giờ, kéo dài trong 4-5 giây trước khi sợi dây bungee dài 50 m bắt đầu giãn ra gấp khoảng 4 lần chiều dài tự nhiên của nó. Cuối cùng, người chơi sẽ tiếp tục nhảy bật lên ở khoảng cách gần 30 m so với mặt đất vô cùng thoải mái và mạo hiểm.
Lúc rơi xuống Vân Tường nắm chặt tay của Đới Thiên Sơn rất là vui.
Đới Thiên Sơn muốn rớt tim khi chơi nhảy bungee nên quyết tâm trả đũa cô bằng cách rủ cô chơi Flyboard.
Flyboard là thiết bị bay cá nhân sử dụng lực đẩy của nước, được phát minh vào năm 2012 bởi một người Pháp, Franky Zapata. Về cơ bản nó sử dụng một động cơ phản lực mạnh mẽ hút nước qua một ống dài phía dưới và đẩy ra với một áp suất rất lớn. Lực đẩy này có thể khiến nó đưa người sử dụng bay lên tới độ cao 9 – 10m so với mặt nước. Nhưng không đơn giản chỉ là bay lên, mà chúng thỉnh thoảng còn giúp người chơi bay lượn, nghiêng mình, hoặc thậm chí là ngụp lặn xuống dưới mặt biển như một chú cá heo. Chính vì cảm giác lạ lẫm và đầy thú vị đó mà Flyboard cực kỳ thu hút nhiều đối tượng, dù mức giá vẫn giữ ổn định.
Đới Thiên Sơn cứ nghĩ là Vân Tường sẽ sợ ai ngờ Flyboard cũng là một trong những trò yêu thích của cô.
Vân Tường vô cùng thích thú những trò chơi mạo hiểm, còn Đới Thiên Sơn thì ai oán lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc cậu có phải là con gái không vậy hả Vân Tường???”.
“Đây là sự thật không cần chứng minh luôn á”.
“Hừ vậy tại sao cậu lại thích chơi mấy trò mạo hiểm vậy hả, không biết sợ là gì sao???”.
Vân Tường khẽ cười: “Vui như vậy có gì mà phải sợ chứ?”.
Sáng sớm Vân Tường qua phòng của Đới Thiên Sơn để tìm cậu thì vô tình nghe cậu ngủ mớ nói rằng “Tuyết Vi mình đem lòng yêu thích cậu như thế sao cậu chẳng bao giờ để mình vào mắt vậy hả??? Mình thích cậu Mộ Tuyết Vi…”.
Vân Tường đứng nhìn Đới Thiên Sơn bằng ánh mắt tràn ngập một màng sương mỏng, cô đứng đó bất động hồi lâu cho đến lúc tiếng nói của Đới Thiên Sơn vang lên: “Vân Tường cậu qua tìm mình sớm vậy có chuyện gì à??”.
Vân Tường ngẩng đầu lên nhìn Đới Thiên Sơn, cô không nói được lời nào hết dường như cổ họng cô bị cái gì đó chặn lại nên không thốt lên được tiếng nào hết.
Đới Thiên Sơn thấy nước mắt lăn xuống trên má của Vân Tường liền bước xuống giường đi tới bên cạnh cô rồi lên tiếng hỏi: “Cậu bị sao vậy Vân Tường???”.
“Không có gì hết”.
Vân Tường nói rồi vội bỏ chạy ra ngoài, cô luôn tự lừa gạt bản thân mình rằng Đới Thiên Sơn chỉ yêu mình cô thôi nhưng mọi thứ đang dần phơi bày trước mặt rồi, Đới Thiên Sơn có tình cảm với Mộ Tuyết Vi nhưng anh che giấu quá giỏi mà thôi.
Đi học trở lại Vân Tường né tránh khi gặp mặt Đới Thiên Sơn nên cậu kéo cô lên sân thượng nói chuyện cho ra lẽ.
“Tại sao lại tránh mặt mình vậy Vân Tường?”.
Vân Tường khẽ lắc đầu: “Mình đâu có tránh mặt cậu”.
“Từ hôm chúng ta đi chơi xa về cậu lạ lắm, còn nữa hôm đó vì sao cậu lại khóc”.
“Chuyện riêng thôi không có gì đâu”.
Đới Thiên Sơn giữ vai của Vân Tường bắt cô đối mắt với mình rồi hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả, mình là bạn trai của cậu dù là bất cứ chuyện gì cậu cũng có thể chia sẻ với mình hết".
Vân Tường khẽ cười cảm thấy an ủi: "Mình nói không có gì hết thật mà, mình gặp rắc rối nhưng đã được giải quyết cả rồi".