Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Từ lúc Đới Thiên Sơn xuất hiện mọi sự chú ý của Nghê Tiểu Quyển đều hướng về phía anh, mặc dù bị Đới Thiên Sơn từ chối tình cảm nhưng trước nay cô chưa từng thay đổi vẫn thần tượng anh nhất trong đời.
Nghê Tiểu Quyển mặc kệ sự có mặt của Tô Vĩ mà bước qua chỗ của Đới Thiên Sơn đang đứng rồi lên tiếng: “Thiên Sơn, mình về rồi”.
Đới Thiên Sơn nhìn sang Nghê Tiểu Quyển rồi hỏi: “Cậu về rồi thì kệ cậu nói tôi nghe làm gì?”.
Nghê Tiểu Quyển cảm thấy mất mát: “Chúng ta cũng từng thời quen biết mà hơn nữa lúc đó mình còn theo đuổi cậu nữa chẳng lẽ cậu không nhớ mình sao?”.
Đới Thiên Sơn lạnh lùng đáp: “Cậu là ai mắc mớ gì tôi phải nhớ”.
Nghê Tiểu Quyển trố mắt ra nhìn với đôi mắt đỏ hoe lên, ngay cả làm một người bạn bình thường Đới Thiên Sơn cũng không thể cho cô tư cách đó sao, trái tim của Nghê Tiểu Quyển cảm thấy rất đau.
Nghê Tiểu Quyển tự hỏi bản thân mình “Vì sao lúc nào mình cũng thua Mộ Tuyết Vi hết vậy? gia đình nó phá sản rồi nó có còn là đại tiểu thư nữa đâu mà Thiên Sơn ngay cả nhìn mình một cái cũng khó khăn như vậy chứ?”.
Đới Thiên Sơn kéo tay của Mộ Tuyết Vi: “Chúng ta đi thôi lớp trưởng”.
Mộ Tuyết Vi thầm cảm ơn thượng đế đã cử Đới Thiên Sơn đến kịp lúc giải vây cho mình, lúc vào lớp rồi Mộ Tuyết Vi quay sang nói với Đới Thiên Sơn: “Cảm ơn cậu nhiều nha”.
“Có gì đâu thật ra là mình không ưa Nghê Tiểu Quyển mới cố tình làm cô ta bẽ mặt vậy thôi”.
Tô Vĩ cau mày có chút khó chịu nhưng không nói ra, anh bước đến bên cạnh của Nghê Tiểu Quyển rồi lên tiếng: “Xem ra em vẫn còn rất để ý đến Thiên Sơn…vậy là anh cần cố gắng hơn rồi”.
Nghê Tiểu Quyển vội thu ánh mắt mất mát lại mà nở một nụ cười thật tươi ôm lấy cánh tay của Tô Vĩ: “Anh đang giận em sao? Chuyện em thích Thiên Sơn chỉ còn là quá khứ thôi, bây giờ em là của anh sau này cũng vậy”.
Tô Vĩ tỏ vẻ nghi hoặc: “Anh cũng mong là vậy”.
Nghê Tiểu Quyển vốn không có thích Tô Vĩ nhưng vẫn chấp nhận hôn ước sắp đặt của gia đình vì cô biết Tô Vĩ thật sự rất thích mình, nếu không thể sánh đôi bên cạnh Đới Thiên Sơn thì đính hôn với ai cũng như nhau thôi, Tô Vĩ là thiếu gia thuộc tứ đại gia tộc của Hoa Đô, đẹp trai lại học giỏi nên Nghê Tiểu Quyển không có gì để phàn nàn nữa.
Cả trường đang ngồi ăn cơm ở cantint thì thấy tin tức trên tivi nói về vụ việc của xí nghiệp Thường Tín “Sau một thời gian đóng cửa, xí nghiệp Thường Tín sẽ bắt đầu đi vào hoạt động trở lại vào đầu tháng sau, tập đoàn Bạch Thị sau khi thu mua lại Thường Tín đã quyết định trọng dụng lại người cũ đã từng làm việc ở Thường Tín để góp phần giảm thiểu số lượng người thất nghiệp và mong muốn sẽ đưa Thường Tín trở thành một công ty con dưới sự quản lý trực tiếp của Bạch Thị. CEO quản lý xí nghiệp Thường Tín trong thời gian sắp tới không ai xa lạ mà chính là ông Tiêu Chí Thành thư ký riêng của chủ tịch Mộ Khánh Đông trước đó”.
Tiêu Dĩnh Nhiên vì tin tức trên tivi mà làm rớt luôn cả muỗng lẫn nĩa trên tay xuống đất, cô quay đầu sang bên cạnh nhìn Mộ Tuyết Vi thì thấy ánh mắt giận dữ của Mộ Tuyết Vi đang nhìn chằm chằm lên màn hình tivi trước hình ảnh Tiêu Chí Thành cắt băng khánh thành để Thường Tín đi vào hoạt động trở lại sau thời gian đóng cửa.
Có thứ gì đó đắng chát nghẹn lại trong cổ họng của Mộ Tuyết Vi, nếu Tiêu Chí Thành thật sự lên quản lý xí nghiệp Thường Tín thì có lẽ những tin đồn trước đó đều là sự thật, ba cô tin tưởng Tiêu Chí Thành như anh em của mình, cô xem Tiêu Dĩnh Nhiên như chị em của mình thế nhưng họ lại ở sau lưng hãm hại gia đình cô tán gia bại sản.
Lâm Nguyệt Dung đi ngang qua bàn của Mộ Tuyết Vi đang ngồi rồi dừng lại trêu chọc: “Tuyết Vi à cậu xem những gì mình nói lúc trước giờ thành sự thật hết rồi đó, mình thấy tội nghiệp cho gia đình cậu nuôi sói trong nhà mà không hay biết gì hết”.
Mộ Tuyết Vi đứng dậy bỏ chạy ra ngoài, Tiêu Dĩnh Nhiên cũng vội chạy theo phía sau: “Tuyết Vi, cậu nghe mình nói đã”.
Hà Khánh Linh vừa ăn cơm vừa thì thầm với Kim Huyền Trâm: “Suốt ngày xem tụi nó diễn kịch hoài vui ghê luôn”.
Vân Tường vừa đi cùng Đới Thiên Sơn vừa cầm cây kem trên tay: “Thiên Sơn sao cậu biết mình thích vị dâu vậy?”.
Đới Thiên Sơn tỏ vẻ thần bí rồi nói: “Mình đoán, à mà cuối tuần này chúng ta lại đi bơi đi, lần trước tuy là cậu cũng nắm được cơ bản rồi nhưng vẫn còn tệ lắm phải tập luyện nhiều mới được”.
Vân Tường tỏ vẻ thích thú: “Ừ được rồi chỉ cần là đi với cậu dù đến chân trời gốc biển mình cũng đồng ý”.
Đang nói chuyện với nhau thì Vân Tường nhìn qua phía bờ kênh đối diện và thấy Tiêu Dĩnh Nhiên đang lôi kéo Mộ Tuyết Vi còn Mộ Tuyết Vi thì nước mắt ngắn nước mắt dài đẩy Tiêu Dĩnh Nhiên ngã trên mặt đất luôn.
Vân Tường kéo tay của Đới Thiên Sơn một cái: “Ê Thiên Sơn, hình như Tuyết Vi và Dĩnh Nhiên có chuyện gì không hay thì phải”.
Đới Thiên Sơn nhíu mày hỏi: “Sao cậu biết???”.
Vân Tường chỉ tay qua bờ kênh đối diện rồi nói: “Hai cậu ấy đang lôi lôi kéo kéo nhau ở bên kia kìa, chúng ta đi xem thử nha mình thấy có vẻ tình hình hơi căng thẳng đó, từ trước có thấy Tuyết Vi giận dữ như vậy đâu”.
Đới Thiên Sơn gật đầu rồi cùng Vân Tường đi qua cây cầu bắc ngang qua bờ kênh giữa trường.
Nghê Tiểu Quyển mặc kệ sự có mặt của Tô Vĩ mà bước qua chỗ của Đới Thiên Sơn đang đứng rồi lên tiếng: “Thiên Sơn, mình về rồi”.
Đới Thiên Sơn nhìn sang Nghê Tiểu Quyển rồi hỏi: “Cậu về rồi thì kệ cậu nói tôi nghe làm gì?”.
Nghê Tiểu Quyển cảm thấy mất mát: “Chúng ta cũng từng thời quen biết mà hơn nữa lúc đó mình còn theo đuổi cậu nữa chẳng lẽ cậu không nhớ mình sao?”.
Đới Thiên Sơn lạnh lùng đáp: “Cậu là ai mắc mớ gì tôi phải nhớ”.
Nghê Tiểu Quyển trố mắt ra nhìn với đôi mắt đỏ hoe lên, ngay cả làm một người bạn bình thường Đới Thiên Sơn cũng không thể cho cô tư cách đó sao, trái tim của Nghê Tiểu Quyển cảm thấy rất đau.
Nghê Tiểu Quyển tự hỏi bản thân mình “Vì sao lúc nào mình cũng thua Mộ Tuyết Vi hết vậy? gia đình nó phá sản rồi nó có còn là đại tiểu thư nữa đâu mà Thiên Sơn ngay cả nhìn mình một cái cũng khó khăn như vậy chứ?”.
Đới Thiên Sơn kéo tay của Mộ Tuyết Vi: “Chúng ta đi thôi lớp trưởng”.
Mộ Tuyết Vi thầm cảm ơn thượng đế đã cử Đới Thiên Sơn đến kịp lúc giải vây cho mình, lúc vào lớp rồi Mộ Tuyết Vi quay sang nói với Đới Thiên Sơn: “Cảm ơn cậu nhiều nha”.
“Có gì đâu thật ra là mình không ưa Nghê Tiểu Quyển mới cố tình làm cô ta bẽ mặt vậy thôi”.
Tô Vĩ cau mày có chút khó chịu nhưng không nói ra, anh bước đến bên cạnh của Nghê Tiểu Quyển rồi lên tiếng: “Xem ra em vẫn còn rất để ý đến Thiên Sơn…vậy là anh cần cố gắng hơn rồi”.
Nghê Tiểu Quyển vội thu ánh mắt mất mát lại mà nở một nụ cười thật tươi ôm lấy cánh tay của Tô Vĩ: “Anh đang giận em sao? Chuyện em thích Thiên Sơn chỉ còn là quá khứ thôi, bây giờ em là của anh sau này cũng vậy”.
Tô Vĩ tỏ vẻ nghi hoặc: “Anh cũng mong là vậy”.
Nghê Tiểu Quyển vốn không có thích Tô Vĩ nhưng vẫn chấp nhận hôn ước sắp đặt của gia đình vì cô biết Tô Vĩ thật sự rất thích mình, nếu không thể sánh đôi bên cạnh Đới Thiên Sơn thì đính hôn với ai cũng như nhau thôi, Tô Vĩ là thiếu gia thuộc tứ đại gia tộc của Hoa Đô, đẹp trai lại học giỏi nên Nghê Tiểu Quyển không có gì để phàn nàn nữa.
Cả trường đang ngồi ăn cơm ở cantint thì thấy tin tức trên tivi nói về vụ việc của xí nghiệp Thường Tín “Sau một thời gian đóng cửa, xí nghiệp Thường Tín sẽ bắt đầu đi vào hoạt động trở lại vào đầu tháng sau, tập đoàn Bạch Thị sau khi thu mua lại Thường Tín đã quyết định trọng dụng lại người cũ đã từng làm việc ở Thường Tín để góp phần giảm thiểu số lượng người thất nghiệp và mong muốn sẽ đưa Thường Tín trở thành một công ty con dưới sự quản lý trực tiếp của Bạch Thị. CEO quản lý xí nghiệp Thường Tín trong thời gian sắp tới không ai xa lạ mà chính là ông Tiêu Chí Thành thư ký riêng của chủ tịch Mộ Khánh Đông trước đó”.
Tiêu Dĩnh Nhiên vì tin tức trên tivi mà làm rớt luôn cả muỗng lẫn nĩa trên tay xuống đất, cô quay đầu sang bên cạnh nhìn Mộ Tuyết Vi thì thấy ánh mắt giận dữ của Mộ Tuyết Vi đang nhìn chằm chằm lên màn hình tivi trước hình ảnh Tiêu Chí Thành cắt băng khánh thành để Thường Tín đi vào hoạt động trở lại sau thời gian đóng cửa.
Có thứ gì đó đắng chát nghẹn lại trong cổ họng của Mộ Tuyết Vi, nếu Tiêu Chí Thành thật sự lên quản lý xí nghiệp Thường Tín thì có lẽ những tin đồn trước đó đều là sự thật, ba cô tin tưởng Tiêu Chí Thành như anh em của mình, cô xem Tiêu Dĩnh Nhiên như chị em của mình thế nhưng họ lại ở sau lưng hãm hại gia đình cô tán gia bại sản.
Lâm Nguyệt Dung đi ngang qua bàn của Mộ Tuyết Vi đang ngồi rồi dừng lại trêu chọc: “Tuyết Vi à cậu xem những gì mình nói lúc trước giờ thành sự thật hết rồi đó, mình thấy tội nghiệp cho gia đình cậu nuôi sói trong nhà mà không hay biết gì hết”.
Mộ Tuyết Vi đứng dậy bỏ chạy ra ngoài, Tiêu Dĩnh Nhiên cũng vội chạy theo phía sau: “Tuyết Vi, cậu nghe mình nói đã”.
Hà Khánh Linh vừa ăn cơm vừa thì thầm với Kim Huyền Trâm: “Suốt ngày xem tụi nó diễn kịch hoài vui ghê luôn”.
Vân Tường vừa đi cùng Đới Thiên Sơn vừa cầm cây kem trên tay: “Thiên Sơn sao cậu biết mình thích vị dâu vậy?”.
Đới Thiên Sơn tỏ vẻ thần bí rồi nói: “Mình đoán, à mà cuối tuần này chúng ta lại đi bơi đi, lần trước tuy là cậu cũng nắm được cơ bản rồi nhưng vẫn còn tệ lắm phải tập luyện nhiều mới được”.
Vân Tường tỏ vẻ thích thú: “Ừ được rồi chỉ cần là đi với cậu dù đến chân trời gốc biển mình cũng đồng ý”.
Đang nói chuyện với nhau thì Vân Tường nhìn qua phía bờ kênh đối diện và thấy Tiêu Dĩnh Nhiên đang lôi kéo Mộ Tuyết Vi còn Mộ Tuyết Vi thì nước mắt ngắn nước mắt dài đẩy Tiêu Dĩnh Nhiên ngã trên mặt đất luôn.
Vân Tường kéo tay của Đới Thiên Sơn một cái: “Ê Thiên Sơn, hình như Tuyết Vi và Dĩnh Nhiên có chuyện gì không hay thì phải”.
Đới Thiên Sơn nhíu mày hỏi: “Sao cậu biết???”.
Vân Tường chỉ tay qua bờ kênh đối diện rồi nói: “Hai cậu ấy đang lôi lôi kéo kéo nhau ở bên kia kìa, chúng ta đi xem thử nha mình thấy có vẻ tình hình hơi căng thẳng đó, từ trước có thấy Tuyết Vi giận dữ như vậy đâu”.
Đới Thiên Sơn gật đầu rồi cùng Vân Tường đi qua cây cầu bắc ngang qua bờ kênh giữa trường.