Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Một loạt giải thích của Đới Thiên Sơn không làm Vân Tường thông suốt mà còn ngồi ngây dại ra hơn nữa, cô lắp bắp: “Anh…ý anh…là…nhưng…em…”.
Đới Thiên Sơn không chờ Vân Tường nói hết câu mà đã phủ lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào sau đó thì thầm vào tai cô: “Lúc này mới nghĩ đến chuyện từ chối thì muộn mất rồi, bởi vì em đã đồng ý giúp anh rồi”.
Vân Tường ngượng ngùng rồi đánh vào vai của Đới Thiên Sơn một cái: “Anh càng ngày càng ranh ma rồi đấy nhé”.
“Vậy em có còn yêu anh không?”.
Vân Tường tựa đầu vào vai của Đới Thiên Sơn thỏ thẻ: “Thiên Sơn, không phải là còn yêu hay không mà em vẫn luôn yêu anh mà”.
Đới Thiên Sơn choàng tay ôm nhẹ Vân Tường vào người mình: “Vân Tường, anh xin lỗi vì năm đó đã không nhận ra em để rồi chúng ta bỏ lỡ nhau nhiều năm như thế, đồng thời cũng cảm ơn em đã không quên lời hứa hẹn với anh năm đó”.
Vân Tường vòng tay ôm lấy eo của Đới Thiên Sơn khẽ thì thầm: “Thiên Sơn là em phải cảm ơn anh vì đã giữ đúng lời hẹn ước của chúng ta mới đúng chứ”.
Hoàng hôn trên đảo Santorini là cảnh tượng huy hoàng nhất thế giới, dưới ánh hoàng hôn ấy có hai người yêu nhau là cảnh tượng đẹp nhất đời người.
Ngày trở về thành phố C, Vân Tường tự tin cùng với Đới Thiên Sơn đến nhà ba mẹ của mình.
Vừa thấy Vân Tường đi cùng Đới Thiên Sơn trong mắt của William Author đã hằng lên những tia máu rồi anh vô cùng tức giận khi thấy Vân Tường vẫn nắm chặt tay của Đới Thiên Sơn không rời.
Mặc dù trong lòng đang nổi bão nhưng William Author vẫn tỏ vẻ bình thản anh lên tiếng thể hiện sự quan tâm lo lắng cho Vân Tường: “Roise mấy hôm nay em đã đi đâu? Cả nhà mình lo cho em lắm đó, sức khỏe của ba lại suy giảm nghiêm trọng nữa rồi”.
Nhìn Vân Tứ Thiên ngồi trên ghê sofa tỏ vẻ mệt mỏi vì bệnh tật Vân Tường khẽ nhếch môi cười một cái rồi cúi đầu tỏ vẻ ân hận: “Thưa ba con xin lỗi vì đã để ba phải lo lắng, cũng vì tình hình sức khỏe của ba cho nên mấy hôm nay con mới lo chuẩn bị địa điểm kết hôn của con, tháng tới là hôn lễ diễn ra rồi con muốn tự mình lựa chọn địa điểm diễn ra hôn lễ của con”.
Tâm mi của Vân Tứ Thiên giãn hẳn ra: “Thế mà con không chịu nói sớm làm cho ba mẹ và Will lo lắng rất nhiều đây này”.
Marry Scarlet thì nhoẻn miệng cười: “Con bé này chắc là đang muốn gât bất ngờ cho Will đúng chứ?”.
William Author thì nhìn Vân Tường với vẻ mặt nghi hoặc anhh không tin Vân Tường chú tâm đến hôn lễ giữa anh và cô đến như vậy vì tới thời điểm hiện tại Vân Tường vẫn đang tay trong tay với Đới Thiên Sơn nhìn rất tình tứ.
“Roise em đừng nói với anh là em đi lựa chọn địa điểm tổ chức hôn lễ với anh ta đấy nhé” William Author liếc mắt nhìn sang Đới Thiên Sơn và hỏi Vân Tường như thế.
Vân Tường cũng không phủ nhận mà gật đầu đồng ý ngay lập tức: “Đương nhiên rồi, hôn lễ của em và Thiên Sơn thì hai tụi em phải đi cùng nhau chứ, người xưa có câu “Đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn” cơ mà”.
Ba mẹ của Vân Tường nhất thời ngây người ra, qua mấy giây sau Vân Tứ Thiên mới lên tiếng nói chuyện được: “Roise, con vừa nói cái thế? Hôn lễ của con và Thien Sơn là có ý gì?”.
“Thưa ba mẹ, con sẽ kết hôn vào đầu tháng tới với Thiên Sơn”.
Marry Scarlet liền cau chặt mày lên tiếng: “Không thể được, con phải kết hôn với Will con đã hứa rồi mà”.
Vân Tường nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Liệu anh ta có thể chấp nhận nuôi con của người khác không mà đòi cưới con hả mẹ?”.
William Author nắm chặt tay thành nắm đấm giả ngốc hỏi tới: “Roise em nói vậy là sao chứ? Con người khác là sao hả?”.
“Thưa ba mẹ, con đã thai với Thiên Sơn hơn ba tháng rồi, con tự cảm thấy bản thân không xứng với Will, xin ba mẹ hãy tìm một người tốt hơn con để cưới cho anh ấy làm vợ”.
William Author gần như gào lên: “Không thể nào có chuyện đó, quá vô lý, em mới gặp hắn ta chưa tới 3 tuần làm sao có thể mang thai với hắn ta hơn 3 tháng cơ chứ, anh không phải đứa trẻ lên 3 đâu mà em lại dùng cách này để lừa gạt anh Roise”.
Vân Tường bình thản cầm một tập hồ sơ trong tay giơ lên rồi đáp: “Tin hay không thì tùy anh thôi, giấy khám thai ở đây anh muốn thì có thể tự mình xem”.
William Author liền giật lấy tập hồ sơ trên tay của Vân Tường, kết quả xét nghiệm quả thật là cô đang có thai hơn 3 tháng và quan trọng hơn là bệnh viện mà Vân Tường sét nghiện là bệnh viện quân y nên không thể có chuyện sai sót được.
Đới Thiên Sơn quay sang nhìn Vân Tường bằng ánh mắt khó hiểu, cái gì mà mang thai 3 tháng quả thật anh và cô mới gặp lại nhau chưa tới 3 tuần nữa cơ mà.
Vân Tường chỉ khẽ mỉm cười đầy tự tin và cho Đới Thiên Sơn một cái nhìn trấn an mà thôi.
William Author quay sang nói với Vân Tứ Thiên và Marry Scarler: “Ba mẹ chuyện này không thể nào xảy ra được hết, Roise và hắn ta chỉ gặp nhau chưa tới 3 tuần cơ mà thật là phi lý”.
Vân Tứ Thiên quay sang nhìn Vân Tường rồi hỏi: “Roise, con có lời nào muốn giải thích hay không?”.
Vân Tường nhìn sang Đới Thiên Sơn rồi chìa tay ra trước mặt anh: “Cho em mượn hộ chiếu của anh đi”.
Tuy là không hiểu Vân Tường đang muốn làm gì nhưng Đới Thiên Sơn vẫn rút hộ chiếu trong chiếc bóp da màu đen ra đưa cho cô.
Đới Thiên Sơn không chờ Vân Tường nói hết câu mà đã phủ lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào sau đó thì thầm vào tai cô: “Lúc này mới nghĩ đến chuyện từ chối thì muộn mất rồi, bởi vì em đã đồng ý giúp anh rồi”.
Vân Tường ngượng ngùng rồi đánh vào vai của Đới Thiên Sơn một cái: “Anh càng ngày càng ranh ma rồi đấy nhé”.
“Vậy em có còn yêu anh không?”.
Vân Tường tựa đầu vào vai của Đới Thiên Sơn thỏ thẻ: “Thiên Sơn, không phải là còn yêu hay không mà em vẫn luôn yêu anh mà”.
Đới Thiên Sơn choàng tay ôm nhẹ Vân Tường vào người mình: “Vân Tường, anh xin lỗi vì năm đó đã không nhận ra em để rồi chúng ta bỏ lỡ nhau nhiều năm như thế, đồng thời cũng cảm ơn em đã không quên lời hứa hẹn với anh năm đó”.
Vân Tường vòng tay ôm lấy eo của Đới Thiên Sơn khẽ thì thầm: “Thiên Sơn là em phải cảm ơn anh vì đã giữ đúng lời hẹn ước của chúng ta mới đúng chứ”.
Hoàng hôn trên đảo Santorini là cảnh tượng huy hoàng nhất thế giới, dưới ánh hoàng hôn ấy có hai người yêu nhau là cảnh tượng đẹp nhất đời người.
Ngày trở về thành phố C, Vân Tường tự tin cùng với Đới Thiên Sơn đến nhà ba mẹ của mình.
Vừa thấy Vân Tường đi cùng Đới Thiên Sơn trong mắt của William Author đã hằng lên những tia máu rồi anh vô cùng tức giận khi thấy Vân Tường vẫn nắm chặt tay của Đới Thiên Sơn không rời.
Mặc dù trong lòng đang nổi bão nhưng William Author vẫn tỏ vẻ bình thản anh lên tiếng thể hiện sự quan tâm lo lắng cho Vân Tường: “Roise mấy hôm nay em đã đi đâu? Cả nhà mình lo cho em lắm đó, sức khỏe của ba lại suy giảm nghiêm trọng nữa rồi”.
Nhìn Vân Tứ Thiên ngồi trên ghê sofa tỏ vẻ mệt mỏi vì bệnh tật Vân Tường khẽ nhếch môi cười một cái rồi cúi đầu tỏ vẻ ân hận: “Thưa ba con xin lỗi vì đã để ba phải lo lắng, cũng vì tình hình sức khỏe của ba cho nên mấy hôm nay con mới lo chuẩn bị địa điểm kết hôn của con, tháng tới là hôn lễ diễn ra rồi con muốn tự mình lựa chọn địa điểm diễn ra hôn lễ của con”.
Tâm mi của Vân Tứ Thiên giãn hẳn ra: “Thế mà con không chịu nói sớm làm cho ba mẹ và Will lo lắng rất nhiều đây này”.
Marry Scarlet thì nhoẻn miệng cười: “Con bé này chắc là đang muốn gât bất ngờ cho Will đúng chứ?”.
William Author thì nhìn Vân Tường với vẻ mặt nghi hoặc anhh không tin Vân Tường chú tâm đến hôn lễ giữa anh và cô đến như vậy vì tới thời điểm hiện tại Vân Tường vẫn đang tay trong tay với Đới Thiên Sơn nhìn rất tình tứ.
“Roise em đừng nói với anh là em đi lựa chọn địa điểm tổ chức hôn lễ với anh ta đấy nhé” William Author liếc mắt nhìn sang Đới Thiên Sơn và hỏi Vân Tường như thế.
Vân Tường cũng không phủ nhận mà gật đầu đồng ý ngay lập tức: “Đương nhiên rồi, hôn lễ của em và Thiên Sơn thì hai tụi em phải đi cùng nhau chứ, người xưa có câu “Đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn” cơ mà”.
Ba mẹ của Vân Tường nhất thời ngây người ra, qua mấy giây sau Vân Tứ Thiên mới lên tiếng nói chuyện được: “Roise, con vừa nói cái thế? Hôn lễ của con và Thien Sơn là có ý gì?”.
“Thưa ba mẹ, con sẽ kết hôn vào đầu tháng tới với Thiên Sơn”.
Marry Scarlet liền cau chặt mày lên tiếng: “Không thể được, con phải kết hôn với Will con đã hứa rồi mà”.
Vân Tường nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Liệu anh ta có thể chấp nhận nuôi con của người khác không mà đòi cưới con hả mẹ?”.
William Author nắm chặt tay thành nắm đấm giả ngốc hỏi tới: “Roise em nói vậy là sao chứ? Con người khác là sao hả?”.
“Thưa ba mẹ, con đã thai với Thiên Sơn hơn ba tháng rồi, con tự cảm thấy bản thân không xứng với Will, xin ba mẹ hãy tìm một người tốt hơn con để cưới cho anh ấy làm vợ”.
William Author gần như gào lên: “Không thể nào có chuyện đó, quá vô lý, em mới gặp hắn ta chưa tới 3 tuần làm sao có thể mang thai với hắn ta hơn 3 tháng cơ chứ, anh không phải đứa trẻ lên 3 đâu mà em lại dùng cách này để lừa gạt anh Roise”.
Vân Tường bình thản cầm một tập hồ sơ trong tay giơ lên rồi đáp: “Tin hay không thì tùy anh thôi, giấy khám thai ở đây anh muốn thì có thể tự mình xem”.
William Author liền giật lấy tập hồ sơ trên tay của Vân Tường, kết quả xét nghiệm quả thật là cô đang có thai hơn 3 tháng và quan trọng hơn là bệnh viện mà Vân Tường sét nghiện là bệnh viện quân y nên không thể có chuyện sai sót được.
Đới Thiên Sơn quay sang nhìn Vân Tường bằng ánh mắt khó hiểu, cái gì mà mang thai 3 tháng quả thật anh và cô mới gặp lại nhau chưa tới 3 tuần nữa cơ mà.
Vân Tường chỉ khẽ mỉm cười đầy tự tin và cho Đới Thiên Sơn một cái nhìn trấn an mà thôi.
William Author quay sang nói với Vân Tứ Thiên và Marry Scarler: “Ba mẹ chuyện này không thể nào xảy ra được hết, Roise và hắn ta chỉ gặp nhau chưa tới 3 tuần cơ mà thật là phi lý”.
Vân Tứ Thiên quay sang nhìn Vân Tường rồi hỏi: “Roise, con có lời nào muốn giải thích hay không?”.
Vân Tường nhìn sang Đới Thiên Sơn rồi chìa tay ra trước mặt anh: “Cho em mượn hộ chiếu của anh đi”.
Tuy là không hiểu Vân Tường đang muốn làm gì nhưng Đới Thiên Sơn vẫn rút hộ chiếu trong chiếc bóp da màu đen ra đưa cho cô.