Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nam-an-thai-phi-truyen-ky-33
Quyển 3 - Chương 33: Lên kế hoạch, ông chủ lớn mắc câu
Chương lão Tam bắt đầu điên cuồng theo đuổi vị giai nhân quay đầu cười ba lần Tần Ôn Nương kia, đối với hai nha hoàn Ngân Linh và Tử Trúc của Ôn Nương càng thêm hào phóng, thường xuyên nhét năm ba lượng bạc, mong hai nha hoàn có thể sắp xếp giúp mình đến gần người âu yếm. Nhưng Chu Tử lại kiên trì muốn Ôn Nương đứng đắn một chút, xa cách một chút, làm cao một chút, không nên dễ dàng đồng ý.
Ngân Linh rất nghi hoặc, trước khi ngủ lặng lẽ hỏi Chu Tử tại sao.
Nửa tháng nay Chu Tử diễn trò diễn đến nỗi cực kỳ đã nghiền, vừa mới bắt đầu còn có chút khẩn trương, sau đó dần tự nhiên, có thể nói là nước chảy mây trôi. Hiện tại vừa nghe Ngân Linh hỏi thăm, việc giấu giếm trong lòng kia liền có biểu hiện lập tức ùn ùn bung ra, nhân cơ hội hướng dẫn cho Ngân Linh một bài học: "Cái này gọi là muốn mời phải chặn!"
Ngân Linh: "?"
Chu Tử rất hả hê: "Có câu nói chính là càng khó lấy được thì càng quý giá!"
Lúc này hai người đã ngồi trên giường rồi, Chu Tử vén chăn lên chui vào, lại nói: "Ngươi cứ xem đi, chỉ mấy ngày nữa, khi Chương lão Tam đủ thành ý, ta sẽ bảo Ôn Nương đồng ý!"
"Thành ý gì chứ, không phải là bạc sao!" Ngân Linh cũng nằm xuống.
Chu Tử đang muốn đứng dậy tắt đèn, ngón tay Ngân Linh búng một cái, ngọn đèn dầu "Xoẹt" một tiếng, tắt ngúm.
"Chu Tử, ngươi thật có bản lĩnh, cái biện pháp ‘muốn mời phải chặn’ gì đó thật không tệ!" Tinh thần tám nhảm của Ngân Linh chiến thắng lý trí, hỏi một câu thế này, "Ngươi cũng làm vậy với Vương Gia sao?"
Hỏi xong, trong bóng tối Ngân Linh liền bịt kín miệng mình, hận không được tát mình mấy bạt tai. Chỉ trách bình thường miệng Chu Tử quá kín, cho tới bây giờ đều không nói gì về Vương Gia, làm hại nàng luôn thật tò mò.
"Chưa từng, " tiếng của Chu Tử phá vỡ yên tĩnh, "Khi đó ta rất ngốc."
Ngân Linh không dám nói tiếp nữa.
Trong phòng rất yên tĩnh, Chu Tử lại không ngủ được.
Nàng nghĩ, nếu như thời gian có thể quay lại, nàng có còn thích Triệu Trinh như trước hay không.
Cuối cùng, nàng cảm thấy mình sẽ vẫn cứ thế mà nảy sinh tình cảm như trước.
Cái này không liên quan gì đến thân phận có hèn hạ hay không, cũng không liên quan gì đến tự ái hay không tự ái. Đây chính là kiếp số của nàng, không cách nào khống chế, khó có thể tránh né.
Chu Tử, trong đêm đông rét lạnh ở thành nhỏ phương bắc này, bắt đầu nhớ nhung Triệu Trinh nơi Tây Bắc xa xôi.
Sau năm ngày, vị Tần Ôn Nương cực kỳ xinh đẹp kia liền dẫn hai nha đầu thô kệch - Tử Trúc và Ngân Linh cộng thêm gã sai vặt đôn hậu - Tiểu Hùng, tiến vào tòa nhà cao quý là dinh tự trên núi mà Chương lão Tam đã mua.
Tần Ôn Nương còn trẻ xinh đẹp, ở trên giường cũng phong tình vạn chủng, rất hòa hợp với Chương lão Tam, như keo như sơn, vàng bạc châu báu tơ lụa không mất tiền tựa như nhắm vào nhà mà chảy tới.
Chương lão Tam ngày ngày đều dính vào Tần Ôn Nương bên này, bên phía Chu Tứ Mỹ liền không thấy tung tích.
Chu lão thái cảm thấy không đúng, lại cùng Chu Tứ Mỹ tính toán, phái Tiểu Tứ Nhi ra ngoài hỏi thăm. Sau khi nghe ngóng, rất nhanh liền biết Chương lão Tam mua tòa dinh thự lớn trên núi, nuôi một tiểu nương tử.
Chu Tứ Mỹ không có chủ kiến, chỉ biết núp trên lầu khóc thút thít. Chu lão thái cũng không dễ khi dễ, bà bảo Tiểu Tứ Nhi ở lại chăm sóc Tứ Mỹ, mình thì mang theo Lý ma ma đến cửa Chương Phúc Ký ngăn Chương lão Tam lại.
Sau khi hai người nói mấy câu liền bắt đầu cãi vã.
Miệng Chương lão Tam không sạch sẽ mắng lão chủ chứa tiểu dâm - phụ gì đó, Chu lão thái có biệt hiệu là Chu Đại pháo, năm xưa đã từng mắng hết cả thôn, sao có thể chịu thua thiệt như vậy chứ?
Bà xông lên nắm lấy Chương lão Tam mà cào.
Chương lão Tam sợ hết hồn, lui về phía sau mấy bước, vội gọi người làm trong cửa hàng: "Còn không mau ra ngoài giúp một tay!"
Mấy người làm vọt ra, Chu lão thái vừa nhìn thấy, vội cong chân chạy, vừa chạy vừa kêu: "Ngươi chờ đó cho ta, tiểu dâm - phụ kia cũng chờ đó cho ta!"
Lý ma ma vây xem toàn bộ cuộc chiến giữa "Nhạc mẫu" và "Con rể", lúc này thấy Chu lão thái chạy trối chết, vội vàng đuổi theo.
Chương lão Tam trở về cửa hàng chỉnh đốn mặt mũi, càng nghĩ càng thấy không đúng. Gần đây hắn si mê Tần Ôn Nương, trong mắt đều là Tần Ôn Nương, sao có thể nhẫn tâm để nàng bị thương?
Sau khi nghĩ loáng thoáng, Chương lão Tam mang theo hai hộ vệ mạnh mẽ giỏi võ đến tòa dinh thự trên núi.
Tới mở cửa chính là nha hoàn của Tần Ôn Nương tên là Ngân Linh.
Nàng không thích nói chuyện, bộ dạng cũng bình thường, Chương lão Tam nhìn cũng không thèm nhìn nàng lâu một chút. Vào cửa liền hỏi: "Tiểu nương tử đâu?"
Ngân Linh theo ở phía sau nói: "Tử Trúc theo nương tử đi may quần áo!"
Gã sai vặt Tiểu Hùng của Tần Ôn Nương đưa hai hộ vệ mà Chương lão Tam mang tới xuống bếp uống rượu, Ngân Linh theo Chương lão Tam vào chánh phòng.
Chương lão Tam vừa vào cửa, liền thấy Tần Ôn Nương cùng Tử Trúc đang ngồi trên giường cắt tơ lụa. Hắn vừa thấy Tần Ôn Nương mặt mày liền hớn hở, bước tới gần, đong đong đưa đưa nói: "Ôn Nương, cục cưng à, có nhớ Tam ca của nàng không!"
Hắc nha đầu Tử Trúc nhìn thấy, thật nhanh tuột vội từ trên giường xuống, cười nói: "Ta vào phòng chọn chỉ may quần áo!" Lôi kéo Ngân Linh còn muốn nhìn lại, đóng cửa đi ra ngoài.
Trong nhà kề nhỏ dành cho nha hoàn, Chu Tử ngồi nói chuyện phiếm với Ngân Linh.
Chu Tử lấy ra một cái hộp nhỏ, quệt chút chất lỏng có màu đen sậm từ trong góc hộp bắt đầu bôi lên hai tay của mình, vừa bôi vừa nói: "Ta nhớ rằng trước kia Chương lão Tam này luôn có bộ mặt phớt tỉnh không thích nói chuyện, sao có thể bỉ ổi như vậy? Thì ra là một kẻ dâm loạn!"
Lại nói: "Con trai Chương Kỳ của hắn không biết có phải cũng như vậy hay không, nếu là như vậy, thật uổng phí cho một gương mặt thanh tú!"
"Da người mềm như vậy, chà xát nhẹ một chút!" Ngân Linh nhìn nàng vô cùng dùng sức mà chà xát tay, vội nhắc nhở nàng.
"Da ta không mềm mại đâu, chỉ nhìn có vẻ nõn nà thôi!" Chu Tử cười khổ một tiếng, nói, "Lúc ta mới vào phủ Thượng thư, lòng bàn tay ngón tay đều thô ráp chai thành một lớp, giáo tập cô cô (cô giáo) bảo mỗi đêm ta phải dùng nước dấm bôi tay, hơn một năm mới mềm đi. Khi đó trên người luôn có mùi chua!"
Ngược lại Ngân Linh không có cảm giác này. Từ nhỏ nàng đều mộc mạc như vậy, trong lĩnh vực này không ai gởi gắm hy vọng lên người nàng.
Lúc này trong phòng ngủ ở chánh phòng, nhất thời xong chuyện, Ôn Nương đang cùng Chương lão Tam rúc vào nói nhỏ với nhau: "Nghe Tử Trúc nói, mấy ngày nay có một lão ma ma khoảng bốn mươi năm mươi tuổi lượn lờ quanh cửa ra vào, cũng không biết tại sao, rất dọa người đấy!"
Nói xong, Ôn Nương lộ vẻ mảnh mai sợ hãi quá độ, đến gần Chương lão Tam: "Tam ca ca, Ôn Nương rất sợ!"
Chương lão Tam nghi ngờ người tới là Chu lão thái, trong lòng có tính toán. Hắn vuốt tay mềm của Ôn Nương, dịu dàng an ủi: "Bên ngoài đều đã có Tam ca của nàng đây rồi, nàng chỉ cần lo hưởng phúc là được!"
Lại rút ngân phiếu từ túi trong tay áo ra: "Mặc sức mà mua mấy thứ mình thích đi. Nhớ mang theo hai hộ vệ của ta, cả hai nha đầu kia nữa, chớ lơ là!"
*
Chu lão thái hùng hùng hổ hổ về đến nhà, thấy mặt Tứ Mỹ đầy nước mắt, vội đè tức giận xuống, an ủi ái nữ: "Đừng khóc, nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi thì thân thể mới tốt lên được. Cho dù Chương lão Tam hắn có nữ nhân mới, ta cũng không sợ, thu dọn trang sức về nhà ta thôi, ba người chúng ta có nhà có đất, sẽ kén cho con một người đến ở rể, mà sống qua ngày. . . . . ."
Chương lão Tam chừng mười ngày không đến, Tứ Mỹ vốn đau lòng sắp không sống nổi, giống như trời sập xuống, bây giờ vừa nghe mẫu thân nói như thế, thấy có chút đạo lý, liền ngừng khóc, nghe mẫu thân từ từ khuyên can hiến kế.
Ngày hôm sau, tinh thần Chu Tứ Mỹ đã tốt hơn rất nhiều, Chu lão thái nhớ tới Tứ Mỹ có thể ký sổ ở cửa hàng tơ lụa, sau đó bảo cửa hàng tơ lụa tìm Chương lão Tam tính tiền. Bà sợ về sau trở mặt sẽ không còn cơ hội như thế nữa, liền thúc giục Tứ Mỹ nhanh đến cửa hàng tơ lụa.
Vì vậy, sau khi ăn điểm tâm, Chu Tứ Mỹ, Chu lão thái liền để Lý ma ma ở nhà giữ cửa, mang Tiểu Tứ Nhi ra cửa.
Họ mới vừa ra cửa, dưới tàng cây liễu lớn chếch một bên ở đối diện có một gã sai vặt áo xanh đang đứng không cũng đi theo.
Chương lão Tam bắt đầu điên cuồng theo đuổi vị giai nhân quay đầu cười ba lần Tần Ôn Nương kia, đối với hai nha hoàn Ngân Linh và Tử Trúc của Ôn Nương càng thêm hào phóng, thường xuyên nhét năm ba lượng bạc, mong hai nha hoàn có thể sắp xếp giúp mình đến gần người âu yếm. Nhưng Chu Tử lại kiên trì muốn Ôn Nương đứng đắn một chút, xa cách một chút, làm cao một chút, không nên dễ dàng đồng ý.
Ngân Linh rất nghi hoặc, trước khi ngủ lặng lẽ hỏi Chu Tử tại sao.
Nửa tháng nay Chu Tử diễn trò diễn đến nỗi cực kỳ đã nghiền, vừa mới bắt đầu còn có chút khẩn trương, sau đó dần tự nhiên, có thể nói là nước chảy mây trôi. Hiện tại vừa nghe Ngân Linh hỏi thăm, việc giấu giếm trong lòng kia liền có biểu hiện lập tức ùn ùn bung ra, nhân cơ hội hướng dẫn cho Ngân Linh một bài học: "Cái này gọi là muốn mời phải chặn!"
Ngân Linh: "?"
Chu Tử rất hả hê: "Có câu nói chính là càng khó lấy được thì càng quý giá!"
Lúc này hai người đã ngồi trên giường rồi, Chu Tử vén chăn lên chui vào, lại nói: "Ngươi cứ xem đi, chỉ mấy ngày nữa, khi Chương lão Tam đủ thành ý, ta sẽ bảo Ôn Nương đồng ý!"
"Thành ý gì chứ, không phải là bạc sao!" Ngân Linh cũng nằm xuống.
Chu Tử đang muốn đứng dậy tắt đèn, ngón tay Ngân Linh búng một cái, ngọn đèn dầu "Xoẹt" một tiếng, tắt ngúm.
"Chu Tử, ngươi thật có bản lĩnh, cái biện pháp ‘muốn mời phải chặn’ gì đó thật không tệ!" Tinh thần tám nhảm của Ngân Linh chiến thắng lý trí, hỏi một câu thế này, "Ngươi cũng làm vậy với Vương Gia sao?"
Hỏi xong, trong bóng tối Ngân Linh liền bịt kín miệng mình, hận không được tát mình mấy bạt tai. Chỉ trách bình thường miệng Chu Tử quá kín, cho tới bây giờ đều không nói gì về Vương Gia, làm hại nàng luôn thật tò mò.
"Chưa từng, " tiếng của Chu Tử phá vỡ yên tĩnh, "Khi đó ta rất ngốc."
Ngân Linh không dám nói tiếp nữa.
Trong phòng rất yên tĩnh, Chu Tử lại không ngủ được.
Nàng nghĩ, nếu như thời gian có thể quay lại, nàng có còn thích Triệu Trinh như trước hay không.
Cuối cùng, nàng cảm thấy mình sẽ vẫn cứ thế mà nảy sinh tình cảm như trước.
Cái này không liên quan gì đến thân phận có hèn hạ hay không, cũng không liên quan gì đến tự ái hay không tự ái. Đây chính là kiếp số của nàng, không cách nào khống chế, khó có thể tránh né.
Chu Tử, trong đêm đông rét lạnh ở thành nhỏ phương bắc này, bắt đầu nhớ nhung Triệu Trinh nơi Tây Bắc xa xôi.
Sau năm ngày, vị Tần Ôn Nương cực kỳ xinh đẹp kia liền dẫn hai nha đầu thô kệch - Tử Trúc và Ngân Linh cộng thêm gã sai vặt đôn hậu - Tiểu Hùng, tiến vào tòa nhà cao quý là dinh tự trên núi mà Chương lão Tam đã mua.
Tần Ôn Nương còn trẻ xinh đẹp, ở trên giường cũng phong tình vạn chủng, rất hòa hợp với Chương lão Tam, như keo như sơn, vàng bạc châu báu tơ lụa không mất tiền tựa như nhắm vào nhà mà chảy tới.
Chương lão Tam ngày ngày đều dính vào Tần Ôn Nương bên này, bên phía Chu Tứ Mỹ liền không thấy tung tích.
Chu lão thái cảm thấy không đúng, lại cùng Chu Tứ Mỹ tính toán, phái Tiểu Tứ Nhi ra ngoài hỏi thăm. Sau khi nghe ngóng, rất nhanh liền biết Chương lão Tam mua tòa dinh thự lớn trên núi, nuôi một tiểu nương tử.
Chu Tứ Mỹ không có chủ kiến, chỉ biết núp trên lầu khóc thút thít. Chu lão thái cũng không dễ khi dễ, bà bảo Tiểu Tứ Nhi ở lại chăm sóc Tứ Mỹ, mình thì mang theo Lý ma ma đến cửa Chương Phúc Ký ngăn Chương lão Tam lại.
Sau khi hai người nói mấy câu liền bắt đầu cãi vã.
Miệng Chương lão Tam không sạch sẽ mắng lão chủ chứa tiểu dâm - phụ gì đó, Chu lão thái có biệt hiệu là Chu Đại pháo, năm xưa đã từng mắng hết cả thôn, sao có thể chịu thua thiệt như vậy chứ?
Bà xông lên nắm lấy Chương lão Tam mà cào.
Chương lão Tam sợ hết hồn, lui về phía sau mấy bước, vội gọi người làm trong cửa hàng: "Còn không mau ra ngoài giúp một tay!"
Mấy người làm vọt ra, Chu lão thái vừa nhìn thấy, vội cong chân chạy, vừa chạy vừa kêu: "Ngươi chờ đó cho ta, tiểu dâm - phụ kia cũng chờ đó cho ta!"
Lý ma ma vây xem toàn bộ cuộc chiến giữa "Nhạc mẫu" và "Con rể", lúc này thấy Chu lão thái chạy trối chết, vội vàng đuổi theo.
Chương lão Tam trở về cửa hàng chỉnh đốn mặt mũi, càng nghĩ càng thấy không đúng. Gần đây hắn si mê Tần Ôn Nương, trong mắt đều là Tần Ôn Nương, sao có thể nhẫn tâm để nàng bị thương?
Sau khi nghĩ loáng thoáng, Chương lão Tam mang theo hai hộ vệ mạnh mẽ giỏi võ đến tòa dinh thự trên núi.
Tới mở cửa chính là nha hoàn của Tần Ôn Nương tên là Ngân Linh.
Nàng không thích nói chuyện, bộ dạng cũng bình thường, Chương lão Tam nhìn cũng không thèm nhìn nàng lâu một chút. Vào cửa liền hỏi: "Tiểu nương tử đâu?"
Ngân Linh theo ở phía sau nói: "Tử Trúc theo nương tử đi may quần áo!"
Gã sai vặt Tiểu Hùng của Tần Ôn Nương đưa hai hộ vệ mà Chương lão Tam mang tới xuống bếp uống rượu, Ngân Linh theo Chương lão Tam vào chánh phòng.
Chương lão Tam vừa vào cửa, liền thấy Tần Ôn Nương cùng Tử Trúc đang ngồi trên giường cắt tơ lụa. Hắn vừa thấy Tần Ôn Nương mặt mày liền hớn hở, bước tới gần, đong đong đưa đưa nói: "Ôn Nương, cục cưng à, có nhớ Tam ca của nàng không!"
Hắc nha đầu Tử Trúc nhìn thấy, thật nhanh tuột vội từ trên giường xuống, cười nói: "Ta vào phòng chọn chỉ may quần áo!" Lôi kéo Ngân Linh còn muốn nhìn lại, đóng cửa đi ra ngoài.
Trong nhà kề nhỏ dành cho nha hoàn, Chu Tử ngồi nói chuyện phiếm với Ngân Linh.
Chu Tử lấy ra một cái hộp nhỏ, quệt chút chất lỏng có màu đen sậm từ trong góc hộp bắt đầu bôi lên hai tay của mình, vừa bôi vừa nói: "Ta nhớ rằng trước kia Chương lão Tam này luôn có bộ mặt phớt tỉnh không thích nói chuyện, sao có thể bỉ ổi như vậy? Thì ra là một kẻ dâm loạn!"
Lại nói: "Con trai Chương Kỳ của hắn không biết có phải cũng như vậy hay không, nếu là như vậy, thật uổng phí cho một gương mặt thanh tú!"
"Da người mềm như vậy, chà xát nhẹ một chút!" Ngân Linh nhìn nàng vô cùng dùng sức mà chà xát tay, vội nhắc nhở nàng.
"Da ta không mềm mại đâu, chỉ nhìn có vẻ nõn nà thôi!" Chu Tử cười khổ một tiếng, nói, "Lúc ta mới vào phủ Thượng thư, lòng bàn tay ngón tay đều thô ráp chai thành một lớp, giáo tập cô cô (cô giáo) bảo mỗi đêm ta phải dùng nước dấm bôi tay, hơn một năm mới mềm đi. Khi đó trên người luôn có mùi chua!"
Ngược lại Ngân Linh không có cảm giác này. Từ nhỏ nàng đều mộc mạc như vậy, trong lĩnh vực này không ai gởi gắm hy vọng lên người nàng.
Lúc này trong phòng ngủ ở chánh phòng, nhất thời xong chuyện, Ôn Nương đang cùng Chương lão Tam rúc vào nói nhỏ với nhau: "Nghe Tử Trúc nói, mấy ngày nay có một lão ma ma khoảng bốn mươi năm mươi tuổi lượn lờ quanh cửa ra vào, cũng không biết tại sao, rất dọa người đấy!"
Nói xong, Ôn Nương lộ vẻ mảnh mai sợ hãi quá độ, đến gần Chương lão Tam: "Tam ca ca, Ôn Nương rất sợ!"
Chương lão Tam nghi ngờ người tới là Chu lão thái, trong lòng có tính toán. Hắn vuốt tay mềm của Ôn Nương, dịu dàng an ủi: "Bên ngoài đều đã có Tam ca của nàng đây rồi, nàng chỉ cần lo hưởng phúc là được!"
Lại rút ngân phiếu từ túi trong tay áo ra: "Mặc sức mà mua mấy thứ mình thích đi. Nhớ mang theo hai hộ vệ của ta, cả hai nha đầu kia nữa, chớ lơ là!"
*
Chu lão thái hùng hùng hổ hổ về đến nhà, thấy mặt Tứ Mỹ đầy nước mắt, vội đè tức giận xuống, an ủi ái nữ: "Đừng khóc, nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi thì thân thể mới tốt lên được. Cho dù Chương lão Tam hắn có nữ nhân mới, ta cũng không sợ, thu dọn trang sức về nhà ta thôi, ba người chúng ta có nhà có đất, sẽ kén cho con một người đến ở rể, mà sống qua ngày. . . . . ."
Chương lão Tam chừng mười ngày không đến, Tứ Mỹ vốn đau lòng sắp không sống nổi, giống như trời sập xuống, bây giờ vừa nghe mẫu thân nói như thế, thấy có chút đạo lý, liền ngừng khóc, nghe mẫu thân từ từ khuyên can hiến kế.
Ngày hôm sau, tinh thần Chu Tứ Mỹ đã tốt hơn rất nhiều, Chu lão thái nhớ tới Tứ Mỹ có thể ký sổ ở cửa hàng tơ lụa, sau đó bảo cửa hàng tơ lụa tìm Chương lão Tam tính tiền. Bà sợ về sau trở mặt sẽ không còn cơ hội như thế nữa, liền thúc giục Tứ Mỹ nhanh đến cửa hàng tơ lụa.
Vì vậy, sau khi ăn điểm tâm, Chu Tứ Mỹ, Chu lão thái liền để Lý ma ma ở nhà giữ cửa, mang Tiểu Tứ Nhi ra cửa.
Họ mới vừa ra cửa, dưới tàng cây liễu lớn chếch một bên ở đối diện có một gã sai vặt áo xanh đang đứng không cũng đi theo.