Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nam-an-thai-phi-truyen-ky-166
Quyển 5 - Chương 166: Ngoại truyện về Liễu Liên (8)
Thất vương gia Vân Noãn của Ô Thổ quốc đến, tạo cho Liễu Liên những phức tạp và phiền phức rất lớn. Buổi sáng hôm đó, Liễu Liên đến chỗ thái phi đón Màn thầu nhỏ và Bánh trôi nhỏ, sau đó mang chúng ra thư phòng bên ngoài.
Màn thầu nhỏ và Bánh trôi nhỏ chạy chạy đuổi đuổi ở phía trước, Liễu Liên thong thả đi ở phía sau. Ba thầy trò vừa mới đi tới cửa lớn của thư phòng bên ngoài, Liễu Liên liền nhìn thấy dưới cây liễu cổ thụ trước cửa lớn của thư phòng bên ngoài bày một cái ghế dựa và một cái bàn con, sau ghế dựa đứng hai vị thị vệ Ô Thổ, trên ghế ngồi một người, cách thật xa đã cười sáng lạn với hắn, giọng dịu dàng như sắp chảy ra nước: "Liễu Liên ——"
Dám lớn mật ngồi ở đây, chảy nước dãi nhìn khắp toàn bộ phủ Nam An vương, e rằng chỉ có thất vương gia của Ô Thổ.
Nụ cười thường xuất hiện trên mặt Liễu Liên lập tức tắt hẳn, đen mặt bước qua —— lão tử phải chăm nom bọn nhỏ, bằng không sẽ tẩn ngươi một trận!
Thấy Liễu Liên giống như tránh né mình mà bước vào thư phòng bên ngoài của Nam An vương, Vân Noãn thực mất mát, rất muốn đuổi theo, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là không thích hợp. Vì thế, hắn mang theo hai thị vệ, ngồi dưới cây cổ thụ trước cửa lớn của thư phòng bên ngoài than dài thở ngắn, rất phiền muộn.
Nhóm quan viên và võ tướng lui tới nhìn thấy, đều xem là hiện tượng lạ, bàn tán nghĩ biện pháp hỏi thăm, khi biết người này đúng là thất vương gia của Ô Thổ, rất coi trọng Vương gia cùng Liễu Thống lĩnh, mọi người không khỏi rùng mình, tâm tình bà tám nhất thời biến mất không còn bóng dáng.
Dám tán chuyện của Vương gia, không muốn sống nữa sao?
Dám tán chuyện của Liễu Thống lĩnh, muốn bị đánh sao?
Sau khi giao Màn thầu nhỏ và Bánh trôi nhỏ cho Trần Bình ở thư phòng bên ngoài, Liễu Liên đến gặp Vương gia.
Triệu Trinh ngồi trên ghế cao, tay phải đặt trên bàn con, ngón tay thon dài gõ liên tục vài cái, cho thấy hắn cũng đang khó quyết định.
Đại Kim và Ô Thổ, gần đây quan hệ chặt chẽ, có tác dụng uy hiếp kiềm chế Đông Khu ngóc đầu dậy, ba quốc gia của đại lục Phương Đông, khó mới xuất hiện được cục diện hòa bình. Mà Vân Noãn, là đệ đệ cùng mẹ duy nhất của Vân Hàn, nhất định rất được nuông chìu. Vân Noãn thân là Vương gia nước láng giềng, nhưng vẫn cứ ở lỳ trong phủ mình, còn lộ liễu mơ ước mình và Liễu Liên, hai đại nam nhân đường đường chính chính bị người như vậy chạy theo nhìn chằm chằm, đừng nói tính tình nóng nảy như Liễu Liên, ngay cả chính mình cũng cảm thấy tức nghẹn.
Lại không thể thẳng thừng đuổi đi, cũng không thể đánh chết, phải làm sao. . . . . .
Liễu Liên đứng trước mặt, lẳng lặng chờ Vương gia ra lệnh.
Suy tư một chút, mặt Triệu Trinh không chút thay đổi nói: "Cảnh cáo nhẹ nhàng thôi, để hăn biết khó mà lui là được!"
Liễu Liên mỉm cười, nói: "Vương gia yên tâm, thuộc hạ biết chừng mực!"
Liễu Liên suy tư về cái gọi là "nhẹ nhàng" của Vương gia, mang trên mặt nụ cười ngọt như mật, kéo ma đao soàn soạt đi ra.
Vân Noãn đứng dưới tán cây liễu cổ thụ rậm rạp, bưng một ly trà xanh, nhớ đến lúc buổi sáng nhìn thấy Nam An vương gia Triệu Trinh mặc một thân áo trắng như cây ngọc đón gió sải bước không chớp mắt đi qua trước mắt mình - tư thế hiên ngang oai hùng, còn trong chốc lát vừa rồi khi Liễu Liên - Liễu mỹ nam mặc toàn thân áo lụa màu đen thắt lưng thon thon mang theo hai đứa trẻ thẹn thùng bất đắc dĩ đen mặt bước ngang qua mình, trong lòng không khỏi ngây ngất, cái gọi là đau mà vui, đại khái chính là tâm trạng của mình trong lúc này!
Ánh mặt trời mùa thu, còn mang theo chút gay gắt mùa hạ, chiếu lên người nóng rát. Liễu Liên đi nhanh tới, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt như vẽ của hắn, da thịt như ngọc, lông mày mảnh mai như khói, mắt hoa đào sâu thẳm, môi đỏ hồng cong lên, cười thật ngọt ngào.
Vân Noãn kinh ngạc nhìn, tự động đứng lên.
Liễu Liên này, thật đúng là yêu nghiệt! Không phải nói hắn sớm đã qua sinh nhật hai mươi tuổi rồi sao, mà da thịt óng ánh trong suốt, môi đỏ mọng trơn bóng, nhìn thế nào vẫn như Mỹ Thiếu Niên mười sáu mười bảy tuổi vậy chứ?
Liễu Liên mang nụ cười trên mặt, nhưng khi lướt qua Vân Noãn cũng không dừng bước, sóng mắt đảo quanh, mắt hoa đào híp lại, ném cho Vân Noãn một cái liếc sắc bén.
Vân Noãn vội đuổi theo vài bước.
Hắn loáng thoáng nghe Liễu Liên thấp giọng nói: "Ban đêm giờ tý, bến tàu Vận Hà, đi một mình, không gặp không về."
Cả người Vân Noãn run lên, vui mừng vô cùng, vội vàng lui về, đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn Liễu Liên bước đi.
Vân Noãn mang theo thị vệ trở về nhà khách của phủ Nam An vương, đầu tiên là ăn cơm trưa, sau đó ngủ một giấc thật ngon, đến chạng vạng mới dậy, tắm rửa cẩn thận, đầu đeo ngân quan khảm ngọc, mặc áo lụa mới trắng tinh, bên ngoài còn khoát một áo lụa mỏng, bên hông đeo ngọc bích, đeo ngọc bội hình phượng và túi xạ hương, cưỡi ngựa trắng thuần mà thị vệ chuẩn bị, không cho phép thị vệ đi theo mình, anh anh tuấn tuấn xinh xinh đẹp đẹp ra khỏi thành.
Màn đêm đã buông xuống.
Bến tàu Vận Hà rộn ràng nhốn nháo người đến người đi dần dần yên tĩnh, chỉ có Vọng Giang lâu bên bờ Vận Hà cách đó không xa vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Đặc điểm của mùa thu chính là ban ngày nóng, ban đêm lạnh.
Vân Noãn vì muốn xinh đẹp, đã cực kỳ chải chuốt, quần áo có hơi mỏng.
Một trận gió đêm quét đến, hắn không tự chủ được mà run rẩy cả người.
Người đi đường dần vắng, âm thanh biến mất dần.
Chỉ có một mình hắn dắt con ngựa trắng đứng ở bến tàu Vận Hà vắng lặng, cách đó không xa, tiếng đàn sáo ca hát từ Vọng Giang lâu rầm rào truyền đến, mang theo mê hoặc và hấp dẫn. Vân Noãn rất muốn đi, nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ kỹ câu nói "Ban đêm giờ tý, bến tàu Vận Hà, đi một mình, không gặp không về" của Liễu Liên. Lỡ như Liễu Liên đến, mà mình không có mặt, vậy phải làm sao?
Vân Noãn tiếp tục đau khổ chờ đợi.
Trong phòng trị sự của bến tàu truyền đến tiếng gõ mõ báo giờ tý.
Thì ra, đã đến giờ tý rồi.
Vân Noãn dắt ngựa, đi khắp toàn bộ bến tàu, tìm kiếm Liễu Liên, nhưng không tìm được. Hắn an ủi mình: có lẽ Liễu Liên bận việc gì mà chậm trễ!
Sau khi đợi thêm một canh giờ, trên bến tàu vẫn vắng lặng như trước.
Vân Noãn an ủi mình: "Chẳng lẽ ta nghe lầm? Chẳng lẽ Liễu Liên nói giờ tý, không phải hôm nay, mà là ngày mai?"
Hắn định tới Vọng Giang lâu nghỉ một đêm, ngày mai lại tính, nhưng vừa nhìn, phát hiện Vọng Giang lâu giờ tý còn đèn đuốc sáng trưng ngập tiếng nói cười, nay tối đen và yên tĩnh, lạnh lùng đứng sừng sững bên bờ kênh đào.
Vân Noãn cưỡi ngựa về hướng cửa thành.
Đương nhiên cửa thành đã sớm đóng kín.
Trạm dịch ngoài thành cũng đã sớm đóng cửa tắt đèn im lìm tĩnh lặng.
Vân Noãn lại quay về bến tàu, tiếp tục chờ Liễu Liên.
Lúc này, quả thật Liễu Liên đã đến bến tàu Vận Hà.
Hắn vốn không muốn đến, nhưng nghĩ lại, lỡ như Vân Noãn gặp kẻ xấu có chuyện không hay xảy ra, mọi chuyện sẽ rất náo loạn, cho nên, hắn lệnh cho tinh vệ cấp dưới của mình lặng lẽ đi theo Vân thất vương gia trước.
Lúc chạng vạng, Liễu Liên đưa Màn thầu nhỏ cùng Bánh trôi nhỏ đến nội viện Diên Hi cư cho Chu Tử, dùng cơm chiều, rồi mới cưỡi ngựa thảnh thơi rời vương phủ, vừa vặn ra khỏi thành trước khi đóng cửa.
Lúc này, Liễu Liên đang ngồi bên cửa sổ ở lầu ba của Vọng Giang lâu bên bờ kênh đào, gặm gà quay thơm giòn, uống rượu ngon trong veo, mắt nhìn chằm chằm Vân Noãn đang sốt ruột cách đó không xa —— tuy hắn có phái Tinh Vệ âm thầm đi theo bảo vệ, lại vẫn không dám thả lỏng —— mặc dù tính Liễu Liên nóng nảy, nhưng cũng là người tỉ mỉ.
Vân Noãn đợi suốt một đêm, nhưng mãi cho đến mặt trời xuất hiện ở phía đông, bình minh rọi khắp nhân gian, vầng mặt trời đỏ tươi dâng lên từ cuối kênh đào, Liễu Liên vẫn không đến.
Vân Noãn như kẻ mất hồn cưỡi ngựa trở về phủ Nam An vương.
Chịu lạnh một đêm, hơn nữa cũng chưa quen với khí hậu lại còn mang thất vọng nặng nề, sau khi trở về phủ Nam An vương, Vân Noãn bệnh nặng một trận.
Nam An vương gia Triệu Trinh phái thân tín Bạch Tử Hạ bên người đến ân cần hỏi thăm, còn phái đại phu Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh của vương phủ đến chẩn bệnh cho hắn, bản thân lại chưa từng đến thăm.
Hắn bệnh mười mấy ngày, Liễu Liên vẫn tuyệt không tung tích.
Vân Noãn thật sự không nhịn được, dặn dò thị vệ bên người ra ngoài tìm hiểu tin tức của Liễu Liên - Liễu Thống lĩnh.
Thị vệ ra ngoài hỏi thăm, phát hiện người làm của phủ Nam An vương luôn tích chữ như vàng đều trở nên nhiệt tình, còn dám nhận hối lộ, hỏi liền trả lời.
Sau khi thị vệ cẩn thận hỏi thăm, trở về bẩm báo với Vân Noãn: "Bẩm Vương gia, ngày mai là sinh nhật Nam An vương phi, Liễu Liên - Liễu đại nhân và Bạch Tử Hạ - Bạch đại nhân cùng đến Vọng Giang lâu uống rượu chúc mừng trước!"
Vân Noãn ốm yếu nhíu mi hỏi: "Ngày mai là sinh nhật Nam An vương phi?"
Thị vệ cúi đầu trả lời: "Dạ. Ngày mai là tiết Trung thu mười lăm tháng tám, cũng là sinh nhật Nam An vương phi."
Vân Noãn ủ rũ mất hồn.
Ngày hôm sau, Vân Noãn lại lệnh cho thị vệ đi hỏi thăm tin tức của Liễu Liên - Liễu đại nhân.
Thị vệ vẫn nhận được không ít nhiệt tình của người làm trong phủ Nam An vương, trở về bẩm báo: "Nam An vương gia đưa Chu Vương phi đến biệt viện Vân Trạch chúc mừng sinh nhật, Liễu đại nhân, Bạch đại nhân, tiểu Bạch đại nhân, Phàn đại nhân, Hàn đại nhân đều đi theo, bây giờ trong vương phủ chỉ còn Đại Quản gia Triệu Hùng quản lý."
Vân Noãn đau lòng thất vọng tới cực điểm, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy đau xót, thấp giọng nói: "Thu dọn hành lý, chúng ta phải trở về. . . . . ."
Sau khi Liễu Liên trở về vương phủ, phát hiện Vân Noãn đã rời đi, vô cùng vui mừng, lập tức đến gặp Vương gia nhận thưởng.
Triệu Trinh vừa nghe nói Vân Noãn rời đi, như trút được gánh nặng, vui vẻ hỏi tiếp: "Trong phủ cử ai theo bảo vệ?"
Liễu Liên cười nói: "Triệu Tráng."
Ra là Triệu Tráng. Nghĩ đến đôi mắt luôn nheo tựa như buồn ngủ của Triệu Tráng, Triệu Trinh yên lòng, nâng chung trà nhấp một ngụm, nhìn Liễu Liên, nói: "Lần này ngươi lập công lớn, thưởng cho ngươi một tòa nhà có được không?"
Tòa nhà? Liễu Liên trầm tư. Hắn đúng là thích tiền, nhưng tòa nhà. . . . . . Lỡ như hắn nhận tòa nhà, thùng giấm chua Vương gia lại buộc hắn chuyển ra ở riêng, vậy bản thân sẽ rất cô đơn!
Triệu Trinh liếc nhìn Liễu Liên đang bối rối một cái, bình tĩnh nói: "Tòa nhà là vương phi chuẩn bị cho ngươi dùng khi cưới vợ, là tài sản riêng của vương phi, nàng bảo ta tặng cho ngươi."
Lúc này Liễu Liên mới yên lòng, cười nói: "Vậy thuộc hạ liền vui lòng xin nhận!"
Hôm sau, Liễu Liên hẹn Hàn Tử Xuyên, mang theo ba anh em Bánh bao nhỏ đến tòa nhà vương phi tặng hắn.
Lần ra ngoài này, Liễu Liên có được thu hoạch ngoài dự tính.
Thất vương gia Vân Noãn của Ô Thổ quốc đến, tạo cho Liễu Liên những phức tạp và phiền phức rất lớn. Buổi sáng hôm đó, Liễu Liên đến chỗ thái phi đón Màn thầu nhỏ và Bánh trôi nhỏ, sau đó mang chúng ra thư phòng bên ngoài.
Màn thầu nhỏ và Bánh trôi nhỏ chạy chạy đuổi đuổi ở phía trước, Liễu Liên thong thả đi ở phía sau. Ba thầy trò vừa mới đi tới cửa lớn của thư phòng bên ngoài, Liễu Liên liền nhìn thấy dưới cây liễu cổ thụ trước cửa lớn của thư phòng bên ngoài bày một cái ghế dựa và một cái bàn con, sau ghế dựa đứng hai vị thị vệ Ô Thổ, trên ghế ngồi một người, cách thật xa đã cười sáng lạn với hắn, giọng dịu dàng như sắp chảy ra nước: "Liễu Liên ——"
Dám lớn mật ngồi ở đây, chảy nước dãi nhìn khắp toàn bộ phủ Nam An vương, e rằng chỉ có thất vương gia của Ô Thổ.
Nụ cười thường xuất hiện trên mặt Liễu Liên lập tức tắt hẳn, đen mặt bước qua —— lão tử phải chăm nom bọn nhỏ, bằng không sẽ tẩn ngươi một trận!
Thấy Liễu Liên giống như tránh né mình mà bước vào thư phòng bên ngoài của Nam An vương, Vân Noãn thực mất mát, rất muốn đuổi theo, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là không thích hợp. Vì thế, hắn mang theo hai thị vệ, ngồi dưới cây cổ thụ trước cửa lớn của thư phòng bên ngoài than dài thở ngắn, rất phiền muộn.
Nhóm quan viên và võ tướng lui tới nhìn thấy, đều xem là hiện tượng lạ, bàn tán nghĩ biện pháp hỏi thăm, khi biết người này đúng là thất vương gia của Ô Thổ, rất coi trọng Vương gia cùng Liễu Thống lĩnh, mọi người không khỏi rùng mình, tâm tình bà tám nhất thời biến mất không còn bóng dáng.
Dám tán chuyện của Vương gia, không muốn sống nữa sao?
Dám tán chuyện của Liễu Thống lĩnh, muốn bị đánh sao?
Sau khi giao Màn thầu nhỏ và Bánh trôi nhỏ cho Trần Bình ở thư phòng bên ngoài, Liễu Liên đến gặp Vương gia.
Triệu Trinh ngồi trên ghế cao, tay phải đặt trên bàn con, ngón tay thon dài gõ liên tục vài cái, cho thấy hắn cũng đang khó quyết định.
Đại Kim và Ô Thổ, gần đây quan hệ chặt chẽ, có tác dụng uy hiếp kiềm chế Đông Khu ngóc đầu dậy, ba quốc gia của đại lục Phương Đông, khó mới xuất hiện được cục diện hòa bình. Mà Vân Noãn, là đệ đệ cùng mẹ duy nhất của Vân Hàn, nhất định rất được nuông chìu. Vân Noãn thân là Vương gia nước láng giềng, nhưng vẫn cứ ở lỳ trong phủ mình, còn lộ liễu mơ ước mình và Liễu Liên, hai đại nam nhân đường đường chính chính bị người như vậy chạy theo nhìn chằm chằm, đừng nói tính tình nóng nảy như Liễu Liên, ngay cả chính mình cũng cảm thấy tức nghẹn.
Lại không thể thẳng thừng đuổi đi, cũng không thể đánh chết, phải làm sao. . . . . .
Liễu Liên đứng trước mặt, lẳng lặng chờ Vương gia ra lệnh.
Suy tư một chút, mặt Triệu Trinh không chút thay đổi nói: "Cảnh cáo nhẹ nhàng thôi, để hăn biết khó mà lui là được!"
Liễu Liên mỉm cười, nói: "Vương gia yên tâm, thuộc hạ biết chừng mực!"
Liễu Liên suy tư về cái gọi là "nhẹ nhàng" của Vương gia, mang trên mặt nụ cười ngọt như mật, kéo ma đao soàn soạt đi ra.
Vân Noãn đứng dưới tán cây liễu cổ thụ rậm rạp, bưng một ly trà xanh, nhớ đến lúc buổi sáng nhìn thấy Nam An vương gia Triệu Trinh mặc một thân áo trắng như cây ngọc đón gió sải bước không chớp mắt đi qua trước mắt mình - tư thế hiên ngang oai hùng, còn trong chốc lát vừa rồi khi Liễu Liên - Liễu mỹ nam mặc toàn thân áo lụa màu đen thắt lưng thon thon mang theo hai đứa trẻ thẹn thùng bất đắc dĩ đen mặt bước ngang qua mình, trong lòng không khỏi ngây ngất, cái gọi là đau mà vui, đại khái chính là tâm trạng của mình trong lúc này!
Ánh mặt trời mùa thu, còn mang theo chút gay gắt mùa hạ, chiếu lên người nóng rát. Liễu Liên đi nhanh tới, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt như vẽ của hắn, da thịt như ngọc, lông mày mảnh mai như khói, mắt hoa đào sâu thẳm, môi đỏ hồng cong lên, cười thật ngọt ngào.
Vân Noãn kinh ngạc nhìn, tự động đứng lên.
Liễu Liên này, thật đúng là yêu nghiệt! Không phải nói hắn sớm đã qua sinh nhật hai mươi tuổi rồi sao, mà da thịt óng ánh trong suốt, môi đỏ mọng trơn bóng, nhìn thế nào vẫn như Mỹ Thiếu Niên mười sáu mười bảy tuổi vậy chứ?
Liễu Liên mang nụ cười trên mặt, nhưng khi lướt qua Vân Noãn cũng không dừng bước, sóng mắt đảo quanh, mắt hoa đào híp lại, ném cho Vân Noãn một cái liếc sắc bén.
Vân Noãn vội đuổi theo vài bước.
Hắn loáng thoáng nghe Liễu Liên thấp giọng nói: "Ban đêm giờ tý, bến tàu Vận Hà, đi một mình, không gặp không về."
Cả người Vân Noãn run lên, vui mừng vô cùng, vội vàng lui về, đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn Liễu Liên bước đi.
Vân Noãn mang theo thị vệ trở về nhà khách của phủ Nam An vương, đầu tiên là ăn cơm trưa, sau đó ngủ một giấc thật ngon, đến chạng vạng mới dậy, tắm rửa cẩn thận, đầu đeo ngân quan khảm ngọc, mặc áo lụa mới trắng tinh, bên ngoài còn khoát một áo lụa mỏng, bên hông đeo ngọc bích, đeo ngọc bội hình phượng và túi xạ hương, cưỡi ngựa trắng thuần mà thị vệ chuẩn bị, không cho phép thị vệ đi theo mình, anh anh tuấn tuấn xinh xinh đẹp đẹp ra khỏi thành.
Màn đêm đã buông xuống.
Bến tàu Vận Hà rộn ràng nhốn nháo người đến người đi dần dần yên tĩnh, chỉ có Vọng Giang lâu bên bờ Vận Hà cách đó không xa vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Đặc điểm của mùa thu chính là ban ngày nóng, ban đêm lạnh.
Vân Noãn vì muốn xinh đẹp, đã cực kỳ chải chuốt, quần áo có hơi mỏng.
Một trận gió đêm quét đến, hắn không tự chủ được mà run rẩy cả người.
Người đi đường dần vắng, âm thanh biến mất dần.
Chỉ có một mình hắn dắt con ngựa trắng đứng ở bến tàu Vận Hà vắng lặng, cách đó không xa, tiếng đàn sáo ca hát từ Vọng Giang lâu rầm rào truyền đến, mang theo mê hoặc và hấp dẫn. Vân Noãn rất muốn đi, nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ kỹ câu nói "Ban đêm giờ tý, bến tàu Vận Hà, đi một mình, không gặp không về" của Liễu Liên. Lỡ như Liễu Liên đến, mà mình không có mặt, vậy phải làm sao?
Vân Noãn tiếp tục đau khổ chờ đợi.
Trong phòng trị sự của bến tàu truyền đến tiếng gõ mõ báo giờ tý.
Thì ra, đã đến giờ tý rồi.
Vân Noãn dắt ngựa, đi khắp toàn bộ bến tàu, tìm kiếm Liễu Liên, nhưng không tìm được. Hắn an ủi mình: có lẽ Liễu Liên bận việc gì mà chậm trễ!
Sau khi đợi thêm một canh giờ, trên bến tàu vẫn vắng lặng như trước.
Vân Noãn an ủi mình: "Chẳng lẽ ta nghe lầm? Chẳng lẽ Liễu Liên nói giờ tý, không phải hôm nay, mà là ngày mai?"
Hắn định tới Vọng Giang lâu nghỉ một đêm, ngày mai lại tính, nhưng vừa nhìn, phát hiện Vọng Giang lâu giờ tý còn đèn đuốc sáng trưng ngập tiếng nói cười, nay tối đen và yên tĩnh, lạnh lùng đứng sừng sững bên bờ kênh đào.
Vân Noãn cưỡi ngựa về hướng cửa thành.
Đương nhiên cửa thành đã sớm đóng kín.
Trạm dịch ngoài thành cũng đã sớm đóng cửa tắt đèn im lìm tĩnh lặng.
Vân Noãn lại quay về bến tàu, tiếp tục chờ Liễu Liên.
Lúc này, quả thật Liễu Liên đã đến bến tàu Vận Hà.
Hắn vốn không muốn đến, nhưng nghĩ lại, lỡ như Vân Noãn gặp kẻ xấu có chuyện không hay xảy ra, mọi chuyện sẽ rất náo loạn, cho nên, hắn lệnh cho tinh vệ cấp dưới của mình lặng lẽ đi theo Vân thất vương gia trước.
Lúc chạng vạng, Liễu Liên đưa Màn thầu nhỏ cùng Bánh trôi nhỏ đến nội viện Diên Hi cư cho Chu Tử, dùng cơm chiều, rồi mới cưỡi ngựa thảnh thơi rời vương phủ, vừa vặn ra khỏi thành trước khi đóng cửa.
Lúc này, Liễu Liên đang ngồi bên cửa sổ ở lầu ba của Vọng Giang lâu bên bờ kênh đào, gặm gà quay thơm giòn, uống rượu ngon trong veo, mắt nhìn chằm chằm Vân Noãn đang sốt ruột cách đó không xa —— tuy hắn có phái Tinh Vệ âm thầm đi theo bảo vệ, lại vẫn không dám thả lỏng —— mặc dù tính Liễu Liên nóng nảy, nhưng cũng là người tỉ mỉ.
Vân Noãn đợi suốt một đêm, nhưng mãi cho đến mặt trời xuất hiện ở phía đông, bình minh rọi khắp nhân gian, vầng mặt trời đỏ tươi dâng lên từ cuối kênh đào, Liễu Liên vẫn không đến.
Vân Noãn như kẻ mất hồn cưỡi ngựa trở về phủ Nam An vương.
Chịu lạnh một đêm, hơn nữa cũng chưa quen với khí hậu lại còn mang thất vọng nặng nề, sau khi trở về phủ Nam An vương, Vân Noãn bệnh nặng một trận.
Nam An vương gia Triệu Trinh phái thân tín Bạch Tử Hạ bên người đến ân cần hỏi thăm, còn phái đại phu Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh của vương phủ đến chẩn bệnh cho hắn, bản thân lại chưa từng đến thăm.
Hắn bệnh mười mấy ngày, Liễu Liên vẫn tuyệt không tung tích.
Vân Noãn thật sự không nhịn được, dặn dò thị vệ bên người ra ngoài tìm hiểu tin tức của Liễu Liên - Liễu Thống lĩnh.
Thị vệ ra ngoài hỏi thăm, phát hiện người làm của phủ Nam An vương luôn tích chữ như vàng đều trở nên nhiệt tình, còn dám nhận hối lộ, hỏi liền trả lời.
Sau khi thị vệ cẩn thận hỏi thăm, trở về bẩm báo với Vân Noãn: "Bẩm Vương gia, ngày mai là sinh nhật Nam An vương phi, Liễu Liên - Liễu đại nhân và Bạch Tử Hạ - Bạch đại nhân cùng đến Vọng Giang lâu uống rượu chúc mừng trước!"
Vân Noãn ốm yếu nhíu mi hỏi: "Ngày mai là sinh nhật Nam An vương phi?"
Thị vệ cúi đầu trả lời: "Dạ. Ngày mai là tiết Trung thu mười lăm tháng tám, cũng là sinh nhật Nam An vương phi."
Vân Noãn ủ rũ mất hồn.
Ngày hôm sau, Vân Noãn lại lệnh cho thị vệ đi hỏi thăm tin tức của Liễu Liên - Liễu đại nhân.
Thị vệ vẫn nhận được không ít nhiệt tình của người làm trong phủ Nam An vương, trở về bẩm báo: "Nam An vương gia đưa Chu Vương phi đến biệt viện Vân Trạch chúc mừng sinh nhật, Liễu đại nhân, Bạch đại nhân, tiểu Bạch đại nhân, Phàn đại nhân, Hàn đại nhân đều đi theo, bây giờ trong vương phủ chỉ còn Đại Quản gia Triệu Hùng quản lý."
Vân Noãn đau lòng thất vọng tới cực điểm, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy đau xót, thấp giọng nói: "Thu dọn hành lý, chúng ta phải trở về. . . . . ."
Sau khi Liễu Liên trở về vương phủ, phát hiện Vân Noãn đã rời đi, vô cùng vui mừng, lập tức đến gặp Vương gia nhận thưởng.
Triệu Trinh vừa nghe nói Vân Noãn rời đi, như trút được gánh nặng, vui vẻ hỏi tiếp: "Trong phủ cử ai theo bảo vệ?"
Liễu Liên cười nói: "Triệu Tráng."
Ra là Triệu Tráng. Nghĩ đến đôi mắt luôn nheo tựa như buồn ngủ của Triệu Tráng, Triệu Trinh yên lòng, nâng chung trà nhấp một ngụm, nhìn Liễu Liên, nói: "Lần này ngươi lập công lớn, thưởng cho ngươi một tòa nhà có được không?"
Tòa nhà? Liễu Liên trầm tư. Hắn đúng là thích tiền, nhưng tòa nhà. . . . . . Lỡ như hắn nhận tòa nhà, thùng giấm chua Vương gia lại buộc hắn chuyển ra ở riêng, vậy bản thân sẽ rất cô đơn!
Triệu Trinh liếc nhìn Liễu Liên đang bối rối một cái, bình tĩnh nói: "Tòa nhà là vương phi chuẩn bị cho ngươi dùng khi cưới vợ, là tài sản riêng của vương phi, nàng bảo ta tặng cho ngươi."
Lúc này Liễu Liên mới yên lòng, cười nói: "Vậy thuộc hạ liền vui lòng xin nhận!"
Hôm sau, Liễu Liên hẹn Hàn Tử Xuyên, mang theo ba anh em Bánh bao nhỏ đến tòa nhà vương phi tặng hắn.
Lần ra ngoài này, Liễu Liên có được thu hoạch ngoài dự tính.